Trùng Sinh Năm 80: Nuôi Sói Con
Chương 440:
Y Nhân Vi Hoa
22/03/2024
Cố Cẩm liếc nhìn một cái.
Cô nhận ra bây giờ chỉ còn ba bốn người đang đấu giá.
Cho tới khi MC hét hai triệu hai trăm ngàn, một người trong số đó rút lui, Cố Cẩm mới giơ biển lên.
“Hai triệu hai trăm năm mươi ngàn, hai triệu hai trăm sáu mươi ngàn… Hai triệu ba trăm ngàn, còn ai không? Hai triệu ba trăm hai mươi ngàn…”
Trừ Cố Cẩm thì vẫn còn hai người nữa tiếp tục đấu giá.
Một trong số đó là ông lão tóc hoa râm, người còn lại là một người đàn ông trung niên ăn mặc nghiêm chỉnh.
“Hai triệu năm trăm ngàn, còn ai không?”
Cố Cẩm giơ biển lên.
MC: “Hai triệu năm trăm ba mươi ngàn…”
Cố Cẩm giơ hết lần này tới lần khác, cho tới khi MC hét tới hai triệu sáu trăm ngàn thì ông lão kia rút lui.
Chỉ còn lại người đàn ông trung niên và Cố Cẩm.
“Hai triệu sáu trăm bảy mươi ngàn…”
Cuối cùng Cố Cẩm giơ mệt quá, cô nhét cái biển vào tay thiếu niên.
“Bằng mọi giá cũng phải đấu giá được nó, cho dù có vượt qua giá trước đó chúng ta đã ra.”
“Em biết rồi.” An Minh Tế vừa đáp lời, vừa giơ biển lên.
Lòng thầm nghĩ với thái độ kiên quyết của A Cẩm, có thể thấy viên đá trên kia rất có thể chính là Đế Vương Lục mà bà dì cần.
Cậu đoán không sai.
Hai mắt Cố Cẩm có thể nhìn ra viên đá trên kia đúng là Đế Vương Lục giá trị liên thành.
Diện tích ngọc bên trong không nhỏ, màu sắc cũng rất đẹp.
Có rất nhiều người cả đời khó mà có được Đế Vương Lục chân chính, nếu ai mở ra được Đế Vương Lục, vậy chắc chắn sẽ giàu có chỉ trong một đêm.
Cố Cẩm không cần giàu lên trong một đêm, cô vốn dĩ đã sở hữu tiền tài không thể đong đếm rồi.
Sở dĩ cô muốn có nó tới vậy chỉ là vì muốn an ủi An Phượng.
“Ba triệu! Anh đây có muốn nâng giá nữa không?” MC hỏi người đàn ông trung niên.
Ông ta nhìn về phía này một cái, cắn răng, vẫn tiếp tục giơ biển lên.
“Ba triệu mười ngàn...” An Minh Tế bình tĩnh giơ biển lên.
“Ba triệu ba mươi ngàn…”
Cố Cẩm híp mắt nhìn chằm chằm viên đá phỉ thúy bên trên.
Trong lòng cô bắt đầu thầm tính toán, sau khi đấu giá được viên đá này, nếu cắt ngay ở đây, chỉ sợ sẽ dẫn tới không ít phiền phức, làm lỡ thời gian về nước.
Hôm nay bọn họ đã gây ra động tĩnh không nhỏ rồi, người có chút thân phận ở Nam Miến chắc đều biết cả.
Thậm chí họ có thể rước họa sát thân.
Vì thế Cố Cẩm quyết định không cắt ngay ở đây, mà về sẽ liên lạc với người cắt đá sau.
“Ba triệu một trăm năm mươi ngàn, còn có ai nâng giá nữa không?’
Cuối cùng, người đàn ông trung niên đã quyết định từ bỏ.
“Ba triệu một trăm năm mươi ngàn lần ba!”
MC đập mạnh cái búa trong tay xuống bàn.
Nhóm người Cố Cẩm đã dùng cái giá ba triệu một trăm năm mươi ngàn để đấu giá được viên đá phỉ thúy cực lớn kia.
Lão Tân vẫn luôn ở hội trường lắc đầu tiếc nuối.
Nếu buổi sáng ông chủ đồng ý bán với giá bốn triệu thì hôm nay họ đã kiếm thêm được tám trăm ngàn rồi.
MC nhìn về phía An Minh Tế, cười nói: “Chúc mừng anh đã đấu giá được viên đá này!”
“Bốp bốp bốp!”
Mọi người vỗ tay chúc mừng.
An Minh Tế lễ độ đứng dậy, gật đầu với mọi người.
Khi thấy thiếu niên mặt mày như họa kia, có không ít người đều nhìn đờ cả người.
Trong đó đa số là phụ nữ.
Bọn họ đều kinh diễm bởi dung mạo của thiếu niên.
Trong mắt họ, An Minh Tế cao quý nho nhã, ôn nhuận như ngọc, không khác gì công tử thế gia lớn.
Nhưng nhìn kỹ sẽ có người phát hiện vẻ dã tính và lạnh lùng dưới đáy mắt thiếu niên.
An Minh Tễ rũ mắt, ngồi xuống, không thèm để ý tới ai.
Dù là mắt hay tim, thì cậu cũng chỉ có mỗi A Cẩm.
Cố Cẩm nhận ra có rất nhiều người nhìn chằm chằm vào Tiểu An nhà cô, những ánh mắt đó có kèm theo ác ý và dơ bẩn.
Cô rất rõ nó đại biểu cho cái gì.
Không ngờ lại có người dám nhung nhớ nhóc con do một tay cô nuôi nấng, đáy lòng Cố Cẩm khó chịu vô cùng.
Đôi môi mím chặt lại, ánh sáng lạnh lùng sắc bén như dao bắn về phía những người kia.
Bị cô hung dữ lườm như vậy, có không ít người thu ánh mắt về.
Những người tới Nam Miến tham gia hội giao dịch này đâu có ai là đơn giản chứ.
Mọi người đều biết hết những gì xảy ra ở quán ăn cạnh đây vào buổi trưa.
Cho dù trong lòng họ có mưu đồ gì, thì cũng phải thu lại hết.
Lão Tân chạy tới chỗ nhóm người Cố Cẩm, ân cần hỏi: “Các vị khách quý, không biết mọi người cắt đá tại chỗ hay là đưa về, rồi tìm người…”
Cố Cẩm ngắt lời ông ta: “Chúng tôi không cắt đá ở đây, tìm người tới làm riêng là được.”
“Làm vậy liệu có khiêm tốn quá không?” Lão Tân cảm thấy làm vậy sẽ khiến hội giao dịch mất đi rất nhiều thú vui, sẽ giảm bớt giá trị của buổi đấu giá hôm nay.
Cố Cẩm như cười như không: “Chắc ông biết chuyện chúng tôi đã gặp tập kích vào trưa nay, hơn nữa trên đường tới đây vào buổi chiều, chúng tôi cũng đã gặp lần tập kích thứ hai. Nếu bây giờ cắt ngay tại đây, lỡ bên trong có phỉ thúy cực phẩm gì, vậy chẳng phải chúng tôi sẽ ở lại Nam Miến này làm khách ư?”
Cho dù không ở lại làm khách thì cũng khó tránh một số kẻ bám chân, làm lỡ thời gian về nước của họ.
Lão Tân biết chuyện buổi trưa, cũng biết mấy người này rất có thế lực, nếu không không thể tiêu diệt toàn bộ đám người bịt mặt kia.
Nhưng ông ta thực sự không biết có vụ tập kích lần hai.
Nghe Cố Cẩm nói xong, ông ta vô cùng kinh ngạc.
Giọng điệu Lão Tân trầm xuống: “Tôi sẽ sắp xếp người, chúng ta sẽ cắt đá ở trong phòng đá thô cao cấp trước đó, mọi người thấy được không?”
“Chúng tôi không có ý kiến.”
Cố Cẩm không quan tâm cắt đá ở đâu, chỉ cần không ở trước mặt người khác là được.
Cô nhận ra bây giờ chỉ còn ba bốn người đang đấu giá.
Cho tới khi MC hét hai triệu hai trăm ngàn, một người trong số đó rút lui, Cố Cẩm mới giơ biển lên.
“Hai triệu hai trăm năm mươi ngàn, hai triệu hai trăm sáu mươi ngàn… Hai triệu ba trăm ngàn, còn ai không? Hai triệu ba trăm hai mươi ngàn…”
Trừ Cố Cẩm thì vẫn còn hai người nữa tiếp tục đấu giá.
Một trong số đó là ông lão tóc hoa râm, người còn lại là một người đàn ông trung niên ăn mặc nghiêm chỉnh.
“Hai triệu năm trăm ngàn, còn ai không?”
Cố Cẩm giơ biển lên.
MC: “Hai triệu năm trăm ba mươi ngàn…”
Cố Cẩm giơ hết lần này tới lần khác, cho tới khi MC hét tới hai triệu sáu trăm ngàn thì ông lão kia rút lui.
Chỉ còn lại người đàn ông trung niên và Cố Cẩm.
“Hai triệu sáu trăm bảy mươi ngàn…”
Cuối cùng Cố Cẩm giơ mệt quá, cô nhét cái biển vào tay thiếu niên.
“Bằng mọi giá cũng phải đấu giá được nó, cho dù có vượt qua giá trước đó chúng ta đã ra.”
“Em biết rồi.” An Minh Tế vừa đáp lời, vừa giơ biển lên.
Lòng thầm nghĩ với thái độ kiên quyết của A Cẩm, có thể thấy viên đá trên kia rất có thể chính là Đế Vương Lục mà bà dì cần.
Cậu đoán không sai.
Hai mắt Cố Cẩm có thể nhìn ra viên đá trên kia đúng là Đế Vương Lục giá trị liên thành.
Diện tích ngọc bên trong không nhỏ, màu sắc cũng rất đẹp.
Có rất nhiều người cả đời khó mà có được Đế Vương Lục chân chính, nếu ai mở ra được Đế Vương Lục, vậy chắc chắn sẽ giàu có chỉ trong một đêm.
Cố Cẩm không cần giàu lên trong một đêm, cô vốn dĩ đã sở hữu tiền tài không thể đong đếm rồi.
Sở dĩ cô muốn có nó tới vậy chỉ là vì muốn an ủi An Phượng.
“Ba triệu! Anh đây có muốn nâng giá nữa không?” MC hỏi người đàn ông trung niên.
Ông ta nhìn về phía này một cái, cắn răng, vẫn tiếp tục giơ biển lên.
“Ba triệu mười ngàn...” An Minh Tế bình tĩnh giơ biển lên.
“Ba triệu ba mươi ngàn…”
Cố Cẩm híp mắt nhìn chằm chằm viên đá phỉ thúy bên trên.
Trong lòng cô bắt đầu thầm tính toán, sau khi đấu giá được viên đá này, nếu cắt ngay ở đây, chỉ sợ sẽ dẫn tới không ít phiền phức, làm lỡ thời gian về nước.
Hôm nay bọn họ đã gây ra động tĩnh không nhỏ rồi, người có chút thân phận ở Nam Miến chắc đều biết cả.
Thậm chí họ có thể rước họa sát thân.
Vì thế Cố Cẩm quyết định không cắt ngay ở đây, mà về sẽ liên lạc với người cắt đá sau.
“Ba triệu một trăm năm mươi ngàn, còn có ai nâng giá nữa không?’
Cuối cùng, người đàn ông trung niên đã quyết định từ bỏ.
“Ba triệu một trăm năm mươi ngàn lần ba!”
MC đập mạnh cái búa trong tay xuống bàn.
Nhóm người Cố Cẩm đã dùng cái giá ba triệu một trăm năm mươi ngàn để đấu giá được viên đá phỉ thúy cực lớn kia.
Lão Tân vẫn luôn ở hội trường lắc đầu tiếc nuối.
Nếu buổi sáng ông chủ đồng ý bán với giá bốn triệu thì hôm nay họ đã kiếm thêm được tám trăm ngàn rồi.
MC nhìn về phía An Minh Tế, cười nói: “Chúc mừng anh đã đấu giá được viên đá này!”
“Bốp bốp bốp!”
Mọi người vỗ tay chúc mừng.
An Minh Tế lễ độ đứng dậy, gật đầu với mọi người.
Khi thấy thiếu niên mặt mày như họa kia, có không ít người đều nhìn đờ cả người.
Trong đó đa số là phụ nữ.
Bọn họ đều kinh diễm bởi dung mạo của thiếu niên.
Trong mắt họ, An Minh Tế cao quý nho nhã, ôn nhuận như ngọc, không khác gì công tử thế gia lớn.
Nhưng nhìn kỹ sẽ có người phát hiện vẻ dã tính và lạnh lùng dưới đáy mắt thiếu niên.
An Minh Tễ rũ mắt, ngồi xuống, không thèm để ý tới ai.
Dù là mắt hay tim, thì cậu cũng chỉ có mỗi A Cẩm.
Cố Cẩm nhận ra có rất nhiều người nhìn chằm chằm vào Tiểu An nhà cô, những ánh mắt đó có kèm theo ác ý và dơ bẩn.
Cô rất rõ nó đại biểu cho cái gì.
Không ngờ lại có người dám nhung nhớ nhóc con do một tay cô nuôi nấng, đáy lòng Cố Cẩm khó chịu vô cùng.
Đôi môi mím chặt lại, ánh sáng lạnh lùng sắc bén như dao bắn về phía những người kia.
Bị cô hung dữ lườm như vậy, có không ít người thu ánh mắt về.
Những người tới Nam Miến tham gia hội giao dịch này đâu có ai là đơn giản chứ.
Mọi người đều biết hết những gì xảy ra ở quán ăn cạnh đây vào buổi trưa.
Cho dù trong lòng họ có mưu đồ gì, thì cũng phải thu lại hết.
Lão Tân chạy tới chỗ nhóm người Cố Cẩm, ân cần hỏi: “Các vị khách quý, không biết mọi người cắt đá tại chỗ hay là đưa về, rồi tìm người…”
Cố Cẩm ngắt lời ông ta: “Chúng tôi không cắt đá ở đây, tìm người tới làm riêng là được.”
“Làm vậy liệu có khiêm tốn quá không?” Lão Tân cảm thấy làm vậy sẽ khiến hội giao dịch mất đi rất nhiều thú vui, sẽ giảm bớt giá trị của buổi đấu giá hôm nay.
Cố Cẩm như cười như không: “Chắc ông biết chuyện chúng tôi đã gặp tập kích vào trưa nay, hơn nữa trên đường tới đây vào buổi chiều, chúng tôi cũng đã gặp lần tập kích thứ hai. Nếu bây giờ cắt ngay tại đây, lỡ bên trong có phỉ thúy cực phẩm gì, vậy chẳng phải chúng tôi sẽ ở lại Nam Miến này làm khách ư?”
Cho dù không ở lại làm khách thì cũng khó tránh một số kẻ bám chân, làm lỡ thời gian về nước của họ.
Lão Tân biết chuyện buổi trưa, cũng biết mấy người này rất có thế lực, nếu không không thể tiêu diệt toàn bộ đám người bịt mặt kia.
Nhưng ông ta thực sự không biết có vụ tập kích lần hai.
Nghe Cố Cẩm nói xong, ông ta vô cùng kinh ngạc.
Giọng điệu Lão Tân trầm xuống: “Tôi sẽ sắp xếp người, chúng ta sẽ cắt đá ở trong phòng đá thô cao cấp trước đó, mọi người thấy được không?”
“Chúng tôi không có ý kiến.”
Cố Cẩm không quan tâm cắt đá ở đâu, chỉ cần không ở trước mặt người khác là được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.