Trùng Sinh Năm 80: Nuôi Sói Con
Chương 463:
Y Nhân Vi Hoa
23/03/2024
“Đội trưởng!” Cảnh sát trẻ lập tức đứng dậy, hoảng hốt la lên.
“Cút ra ngoài!” Đội trưởng Giang không ngoảnh đầu lại.
Cảnh sát trẻ nhìn thiếu niên vẫn ung dung bình thản, rồi lại liếc đội trưởng Giang, vẻ mặt do dự.
Cuối cùng anh ta vẫn rời khỏi phòng thẩm vấn.
Cửa phòng đóng lại, đội trưởng Giang hoàn toàn xé rách vẻ mặt chính trực, lộ ra khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn.
“Thằng nhãi nhà mày đúng là muốn uống rượu phạt!” Ông ta đi tới, giơ tay muốn túm tóc cậu.
Nhưng lúc giơ được một nửa thì như đụng phải bức tường, không thể chạm vào thiếu niên.
An Minh Tế cười như không cười, khinh thường liếc ông ta.
Dáng vẻ cậu cao ngạo như một quý tộc nho nhã nhìn xuống chúng sinh.
Đội trưởng Giang nổi điên, chưa có ai dám nhìn ông ta như thế.
Ông ta muốn phá bỏ chướng ngại, dạy dỗ thiếu niên không biết trời cao đất dày này một trận. Nhưng dù ông ta dùng sức thế nào cũng không thể chạm vào An Minh Tế.
Sắc mặt ông ta trở nên nghiêm túc, cuối cùng đỏ lên vì tức, lúc này An Minh Tế mới từ bi nói: “Đừng phí sức nữa, mau gọi người tới đây. Tôi không thích lãng phí thời gian.”
“Thằng nhãi chết tiệt! Rốt cuộc mày đã làm gì?” Đội trưởng Giang tức tới nỗi cả người run lên.
Thiếu niên cong môi, ánh mắt âm u: “Đã nói đừng có lãng phí thời gian.”
An Minh Tế bắt đầu thấy phiền.
Cậu lười dây dưa với người đàn ông dễ xúc động và tức giận này.
“Cạch” một tiếng, cái còng trên tay An Minh Tế mở ra, cậu xoay cổ tay, mày hơi nhíu lại, vẻ mặt bực bội.
“...” Đội trưởng Giang kinh hãi.
Trong phòng chỉ có hai người, ông ta không hề nhìn thấy cái còng này mở ra thế nào.
An Minh Tế chậm rãi đứng dậy.
Cậu chỉnh sửa lại quần áo, nho nhã bước về phía cửa.
Đội trưởng Giang muốn ngăn cậu lại, song không thể lại gần. Mỗi lần lại gần liền bị bức tường không nhìn thấy ngăn cản. Thiếu niên này quá kỳ lạ, tà khí đầy mình.
Lúc này đội trưởng Giang mới ý thức được hôm nay mình đụng phải một kẻ khó nhằn.
An Minh Tế mở cửa phòng, bước ra ngoài.
Ngoài cửa còn có mấy cảnh sát đang đứng.
Nhóm người đó thấy cậu bước ra, đi về phía phòng thẩm vấn còn lại, mắt không thèm nhìn họ lấy một cái.
“Ngăn cậu ta lại cho tôi!” Đội trưởng Giang phẫn nộ gào lên.
Đám người kia hoàn hồn.
Bọn họ xông về phía An Minh Tế.
“Ối!”
“Mặt của tôi!”
“Tay của tôi!!!”
Tiếng hét thảm thiết vang lên.
Bọn họ giống như đội trưởng Giang vậy, không thể đụng vào một góc áo của An Minh Tế.
Không chỉ vậy, họ còn vì xông tới quá mạnh nên bị bức tường vô hình làm bị thương.
An Minh Tế đứng trước cửa phòng thẩm vấn Trâu Ngạn Bằng, đẩy cửa ra.
So với cậu, bên cậu ta bình yên hơn nhiều.
Hai cảnh sát đang thẩm vấn Trâu Ngạn Bằng, không ai dùng vũ lực cả.
“Minh Tế!” Thấy cậu, Trâu Ngạn Bằng đứng bật dậy.
“Ngồi xuống.” Người đang thẩm vấn hét lên.
Sau đó anh ta liếc về phía An Minh Tế, lạnh lùng nói: “Cút ra ngoài! Nơi này cấm người...” không phận sự bước vào!
Còn chưa nói xong, An Minh Tế đã đi vào, từ đầu tới cuối đều không nhìn họ lấy một cái.
Thiếu niên đi đến trước mặt Trâu Ngạn Bằng, cúi đầu nhìn cái còng.
Cậu khẽ nhấc tay sờ vào nó, cái còng tự dưng bật ra, rơi xuống đất.
“Sao cái còng lại mở ra vậy?”
“Không… không biết.”
“Kỳ lạ quá!”
“Không phải là...”
“Là gì?”
“Có ma đấy chứ?”
Người xung quanh đều chấn động.
Thậm chí nữ cảnh sát còn đổ mồ hôi, vô thức sờ cánh tay nổi dầy da gà của mình.
Ngay cả Trâu Ngạn Bằng cũng trợn mắt, không ngừng nhìn đi nhìn lại cái tay của mình.
An Minh Tế giơ tay lên, để lộ chiếc đồng hồ trông thì bình thường, song lại trị giá liên thành.
Cậu nhìn đồng hồ, tính toán thời gian bị lãng phí.
Cậu đoán có lẽ Alen sắp tới rồi.
“Đi thôi.”
An Minh Tế hất đầu với Trâu Ngạn Bằng, đi ra phía cửa.
Đám người chen chúc ở cửa không ai tránh ra hết.
An Minh Tế có kết giới tự di động, không hề sợ những người này.
Cậu vẫn cứ bước đi một cách nho nhã.
“Người đâu? Người bị bắt nhốt ở đâu?”
Tiếng hét chói tai của phụ nữ vang lên.
Sắc mặt đội trưởng Giang thay đổi, quay người chạy về phía cửa.
An Minh Tế nhìn thấy rõ ràng.
Cậu biết người đứng sau màn đã tới!
Trâu Ngạn Bằng thấy cậu dừng lại thì cũng dừng theo.
Cậu ta đứng sau lưng An Minh Tế, thò đầu ra hỏi: “Không đi nữa à?”
“Có kịch hay, xem kịch trước đã.”
An Minh Tế quay lại, đến chỗ cảnh sát mặt đầy sợ hãi.
Cậu giơ chân kéo cái ghế lại gần.
Dưới cái nhìn của mọi người, thiếu niên bình tĩnh ngồi xuống.
Trái tim Trâu Ngạn Bằng run lên.
Khí tràng bạn thân quá mạnh mẽ, ngầu chết đi được, cậu ta nhìn mà máu nóng sôi lên.
Trâu Ngạn Bằng nhẫn nhịn, cuối cùng cũng chẳng nhịn nổi. Cậu ta đanh mặt đi tới trước mặt cảnh sát thẩm vấn cậu ta trước đó.
Dưới cái nhìn giận dữ của họ, cậu ta dịch cái ghế đến cạnh An Minh Tế.
Làm xong, cậu ta giả vờ bình tĩnh ngồi xuống.
“Doãn phu nhân, người ở bên trong, chỉ là có chút vấn đề…” Đội trưởng Giang ân cần nói.
An Minh Tế khoanh tay trước ngực, trầm lặng nhìn về phía cửa.
“Tôi mặc kệ có vấn đề gì, bọn chúng giết cháu gái tôi, hôm nay tôi phải bắt chúng đền mạng cho Dĩnh Nhi!” Giọng nói của người phụ nữ vô cùng chói tai.
“Cút ra ngoài!” Đội trưởng Giang không ngoảnh đầu lại.
Cảnh sát trẻ nhìn thiếu niên vẫn ung dung bình thản, rồi lại liếc đội trưởng Giang, vẻ mặt do dự.
Cuối cùng anh ta vẫn rời khỏi phòng thẩm vấn.
Cửa phòng đóng lại, đội trưởng Giang hoàn toàn xé rách vẻ mặt chính trực, lộ ra khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn.
“Thằng nhãi nhà mày đúng là muốn uống rượu phạt!” Ông ta đi tới, giơ tay muốn túm tóc cậu.
Nhưng lúc giơ được một nửa thì như đụng phải bức tường, không thể chạm vào thiếu niên.
An Minh Tế cười như không cười, khinh thường liếc ông ta.
Dáng vẻ cậu cao ngạo như một quý tộc nho nhã nhìn xuống chúng sinh.
Đội trưởng Giang nổi điên, chưa có ai dám nhìn ông ta như thế.
Ông ta muốn phá bỏ chướng ngại, dạy dỗ thiếu niên không biết trời cao đất dày này một trận. Nhưng dù ông ta dùng sức thế nào cũng không thể chạm vào An Minh Tế.
Sắc mặt ông ta trở nên nghiêm túc, cuối cùng đỏ lên vì tức, lúc này An Minh Tế mới từ bi nói: “Đừng phí sức nữa, mau gọi người tới đây. Tôi không thích lãng phí thời gian.”
“Thằng nhãi chết tiệt! Rốt cuộc mày đã làm gì?” Đội trưởng Giang tức tới nỗi cả người run lên.
Thiếu niên cong môi, ánh mắt âm u: “Đã nói đừng có lãng phí thời gian.”
An Minh Tế bắt đầu thấy phiền.
Cậu lười dây dưa với người đàn ông dễ xúc động và tức giận này.
“Cạch” một tiếng, cái còng trên tay An Minh Tế mở ra, cậu xoay cổ tay, mày hơi nhíu lại, vẻ mặt bực bội.
“...” Đội trưởng Giang kinh hãi.
Trong phòng chỉ có hai người, ông ta không hề nhìn thấy cái còng này mở ra thế nào.
An Minh Tế chậm rãi đứng dậy.
Cậu chỉnh sửa lại quần áo, nho nhã bước về phía cửa.
Đội trưởng Giang muốn ngăn cậu lại, song không thể lại gần. Mỗi lần lại gần liền bị bức tường không nhìn thấy ngăn cản. Thiếu niên này quá kỳ lạ, tà khí đầy mình.
Lúc này đội trưởng Giang mới ý thức được hôm nay mình đụng phải một kẻ khó nhằn.
An Minh Tế mở cửa phòng, bước ra ngoài.
Ngoài cửa còn có mấy cảnh sát đang đứng.
Nhóm người đó thấy cậu bước ra, đi về phía phòng thẩm vấn còn lại, mắt không thèm nhìn họ lấy một cái.
“Ngăn cậu ta lại cho tôi!” Đội trưởng Giang phẫn nộ gào lên.
Đám người kia hoàn hồn.
Bọn họ xông về phía An Minh Tế.
“Ối!”
“Mặt của tôi!”
“Tay của tôi!!!”
Tiếng hét thảm thiết vang lên.
Bọn họ giống như đội trưởng Giang vậy, không thể đụng vào một góc áo của An Minh Tế.
Không chỉ vậy, họ còn vì xông tới quá mạnh nên bị bức tường vô hình làm bị thương.
An Minh Tế đứng trước cửa phòng thẩm vấn Trâu Ngạn Bằng, đẩy cửa ra.
So với cậu, bên cậu ta bình yên hơn nhiều.
Hai cảnh sát đang thẩm vấn Trâu Ngạn Bằng, không ai dùng vũ lực cả.
“Minh Tế!” Thấy cậu, Trâu Ngạn Bằng đứng bật dậy.
“Ngồi xuống.” Người đang thẩm vấn hét lên.
Sau đó anh ta liếc về phía An Minh Tế, lạnh lùng nói: “Cút ra ngoài! Nơi này cấm người...” không phận sự bước vào!
Còn chưa nói xong, An Minh Tế đã đi vào, từ đầu tới cuối đều không nhìn họ lấy một cái.
Thiếu niên đi đến trước mặt Trâu Ngạn Bằng, cúi đầu nhìn cái còng.
Cậu khẽ nhấc tay sờ vào nó, cái còng tự dưng bật ra, rơi xuống đất.
“Sao cái còng lại mở ra vậy?”
“Không… không biết.”
“Kỳ lạ quá!”
“Không phải là...”
“Là gì?”
“Có ma đấy chứ?”
Người xung quanh đều chấn động.
Thậm chí nữ cảnh sát còn đổ mồ hôi, vô thức sờ cánh tay nổi dầy da gà của mình.
Ngay cả Trâu Ngạn Bằng cũng trợn mắt, không ngừng nhìn đi nhìn lại cái tay của mình.
An Minh Tế giơ tay lên, để lộ chiếc đồng hồ trông thì bình thường, song lại trị giá liên thành.
Cậu nhìn đồng hồ, tính toán thời gian bị lãng phí.
Cậu đoán có lẽ Alen sắp tới rồi.
“Đi thôi.”
An Minh Tế hất đầu với Trâu Ngạn Bằng, đi ra phía cửa.
Đám người chen chúc ở cửa không ai tránh ra hết.
An Minh Tế có kết giới tự di động, không hề sợ những người này.
Cậu vẫn cứ bước đi một cách nho nhã.
“Người đâu? Người bị bắt nhốt ở đâu?”
Tiếng hét chói tai của phụ nữ vang lên.
Sắc mặt đội trưởng Giang thay đổi, quay người chạy về phía cửa.
An Minh Tế nhìn thấy rõ ràng.
Cậu biết người đứng sau màn đã tới!
Trâu Ngạn Bằng thấy cậu dừng lại thì cũng dừng theo.
Cậu ta đứng sau lưng An Minh Tế, thò đầu ra hỏi: “Không đi nữa à?”
“Có kịch hay, xem kịch trước đã.”
An Minh Tế quay lại, đến chỗ cảnh sát mặt đầy sợ hãi.
Cậu giơ chân kéo cái ghế lại gần.
Dưới cái nhìn của mọi người, thiếu niên bình tĩnh ngồi xuống.
Trái tim Trâu Ngạn Bằng run lên.
Khí tràng bạn thân quá mạnh mẽ, ngầu chết đi được, cậu ta nhìn mà máu nóng sôi lên.
Trâu Ngạn Bằng nhẫn nhịn, cuối cùng cũng chẳng nhịn nổi. Cậu ta đanh mặt đi tới trước mặt cảnh sát thẩm vấn cậu ta trước đó.
Dưới cái nhìn giận dữ của họ, cậu ta dịch cái ghế đến cạnh An Minh Tế.
Làm xong, cậu ta giả vờ bình tĩnh ngồi xuống.
“Doãn phu nhân, người ở bên trong, chỉ là có chút vấn đề…” Đội trưởng Giang ân cần nói.
An Minh Tế khoanh tay trước ngực, trầm lặng nhìn về phía cửa.
“Tôi mặc kệ có vấn đề gì, bọn chúng giết cháu gái tôi, hôm nay tôi phải bắt chúng đền mạng cho Dĩnh Nhi!” Giọng nói của người phụ nữ vô cùng chói tai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.