Trùng Sinh Năm 80: Nuôi Sói Con
Chương 464:
Y Nhân Vi Hoa
23/03/2024
Đi kèm với giọng nói của người phụ nữ còn có tiếng bước chân vội vã.
Nhóm người chắn ở cửa rất nhanh bị đẩy ra.
Chẳng bao lâu An Minh Tế đã nhìn thấy đội trưởng Giang cùng một nam hai nữ xuất hiện.
“Chính là hai người này?” Mao Thục Cầm giơ tay chỉ An Minh Tế và Trâu Ngạn Bằng.
Đội trưởng Giang gật đầu: “Đúng, họ chính là hai trong những hung thủ có liên quan tới cái chết của cô Dĩnh Nhi.”
Còn tại sao lại là hai trong những ư?
Đội trưởng Giang là cảnh sát lâu năm, hiểu rõ thảm án tối qua không thể do hai người làm được, họ nhất định còn có đồng bọn khác.
“Tại sao lại cho chúng ngồi hả?!” Mao Thục Cầm gầm lên.
Sắc mặt đội trưởng Giang nhăn nhó: “Doãn phu nhân, chúng tôi cũng hết cách, bọn chúng quá kỳ lạ, chúng tôi không thể chạm vào chúng được…”
Nghe vậy, Mao Thục Cầm biết hai người có tu vi, bà ta lộ vẻ châm chọc: “Lũ vô dụng!”
Bà ta lạnh lùng nhìn An Minh Tế và Trâu Ngạn Bằng, lấy điện thoại ra gọi.
“Mấy người vào đây hết cho tôi!”
Nói xong, bà ta cúp ngay điện thoại.
Bỗng Mao Mẫn Lan cử động.
“A a a! Tao liều mạng với chúng mày!” Bà ta như phát điên nhào về phía hai người.
“Má ơi!” Trâu Ngạn Bằng nhảy dựng lên, nhanh chóng trốn khỏi bà già điên kia.
An Minh Tế vẫn ngồi yên không động đậy, cậu khép hờ mắt, dáng vẻ lười biếng.
Thấy vậy, Trâu Ngạn Bằng giơ tay kéo tay cậu.
Nói ra cũng lạ, trước đó bọn đội trưởng Giang làm cách nào cũng chẳng chạm được vào cậu, nhưng Trâu Ngạn Bằng lại rất dễ dàng kéo tay cậu.
“Minh Tế! Chạy mau!”
Mao Mẫn Lan đã xông đến rồi.
Tay bà ta chỉ cách An Minh Tế khoảng mười centimet, sắp cào vào mặt cậu.
Thấy hung thủ giết con gái ở ngay trước mặt, mắt bà ta đỏ bừng, điên cuồng xông tới.
Thế nhưng, một màn kỳ lạ đã xảy ra.
Tay bà ta không thể đụng vào người cậu, cứ như có một bức màn vô hình ngăn bà ta lại.
Vẻ mặt Mao Mẫn Lan vặn vẹo, trong mắt lóe lên sát ý điên cuồng.
Bà ta gào thét với hai người: “Mày chết đi! Chết đi a a a!”
Hình Văn Minh ôm lấy bà ta, không cho bà ta làm mất mặt: “Mẫn Lan, đừng kích động!”
Mao Mẫn Lan vừa khóc vừa gào: “Bọn họ giết Dĩnh Nhi, giết con gái chúng ta!!”
“Tôi biết! Bà xem dáng vẻ bây giờ của bà ra thể thống gì nữa!” Sắc mặt Hình Văn Minh khó coi, túm chặt lấy cánh tay bà ta.
Mao Mẫn Lan ngẩn ra, nhìn vẻ chán ghét trong mắt chồng mình, bà ta điên lên đá vào Hình Văn Minh, không còn dáng vẻ quý phu nhân thường ngày.
Mao Thục Cầm thấy chị như kẻ điên thì sắc mặt tối lại, bà ta cũng cảm thấy chị mình quá mất hình tượng, chẳng khác nào một ả đàn bà chanh chua mất mặt bà ta.
An Minh Tế ngồi vắt chân, đánh giá ba người mới tới như đánh giá đồ vật gì đó.
Giọng thiếu niên trầm trầm: “Ai bảo với mấy người là chúng tôi giết Hình Dĩnh? Có chứng cứ không?”
Câu này hoàn toàn chọc giận Mao Mẫn Lan.
Bà ta chỉ hai người: “Chính chúng mày đã giết Dĩnh Nhi, tối qua chúng mày dẫn người xông vào quán karaoke, bạn cùng trường chúng mày đã tận mắt nhìn thấy, không phải chúng mày thì còn ai nữa!”
Đây cũng là lý do tại sao người nhà họ Doãn chắc chắn hung thủ là hai người.
“Nhưng chúng tôi không giết người!” Trâu Ngạn Bằng cuống lên.
“Là chúng mày! Chúng mày trả mạng cho con gái tao ngay!”
Mao Mẫn Lan thoát khỏi Hình Văn Minh, bà ta không lại gần An Minh Tế được, liền xông về phía Trâu Ngạn Bằng.
“Bà già điên đừng tới đây! Cẩn thận tôi đánh bà đấy!”
Trâu Ngạn Bằng lập tức trốn sau lưng An Minh Tế.
Thế nhưng vẫn như trước, bà ta cũng không thể chạm vào một góc áo của Trâu Ngạn Bằng.
Trâu Ngạn Bằng trợn mắt, sắc mặt vui sướng.
Thì ra đám người này không thể chạm vào cả cậu ta, lần này cậu ta tự tin hơn rồi.
Cậu ta lớn gan bước lại gần bà ta.
Thân thể Mao Mẫn Lan tự động lùi về sau.
Cảnh tượng này quá mức quái dị.
Tiếng bước chân vội vã lại vang lên.
Lần này tiếng bước chân rõ ràng nhiều hơn, cũng nhẹ hơn rất nhiều.
Tai An Minh Tế khẽ cử động, đôi mắt sâu thẳm và sắc bén bắn về phía Doãn nhị phu nhân.
Sau lưng người phụ nữ này có mấy tu sĩ có tu vi luyện khí.
Đi đầu là một người đàn ông trung niên bốn năm mươi tuổi, để râu, vừa trắng vừa đen trông chẳng có chút thẩm mỹ nào.
Hắn cung kính nói với Mao Thục Cầm: “Nhị phu nhân!”
Mao Thục Cầm chỉ hai thiếu niên, cắn răng nói: “Hai thằng nhãi này quá kỳ lạ, mấy người đi lên dạy dỗ chúng cho tôi, có chuyện gì tôi chịu!”
Nhận được mệnh lệnh, gã đàn ông trung niên nhìn vào trong, thấy Trâu Ngạn Bằng và An Minh Tế bị các cảnh sát vây quanh.
Hắn lập tức dẫn người đi vào.
An Minh Tế quét mắt nhìn gã đàn ông, tu vi của hắn là luyện khí tầng chín đỉnh phong, chỉ cần một bước nữa là đột phá trúc cơ.
Lúc cậu đánh giá hắn, hắn cũng đang đánh giá cậu.
Tu vi hắn không cao, không nhìn ra kết giới lẫn tu vi của thiếu niên.
Lúc hắn bước lại gần, trong không khí có sức mạnh chặn hắn lại, đây là sự nghiền ép về thực lực.
Gã đàn ông cảm thấy hô hấp khó khăn, dù là thân thể hay tinh thần cũng đang bị một luồng sức mạnh nghiền ép trong vô hình.
Hắn trở nên thận trọng, dừng chân lại, nghiêm túc nhìn hai thiếu niên.
Lúc đối diện với ánh mắt trầm tĩnh của An Minh Tế, lòng gã đàn ông thầm nói hay cho một thiếu niên phong độ hơn người.
Nhóm người chắn ở cửa rất nhanh bị đẩy ra.
Chẳng bao lâu An Minh Tế đã nhìn thấy đội trưởng Giang cùng một nam hai nữ xuất hiện.
“Chính là hai người này?” Mao Thục Cầm giơ tay chỉ An Minh Tế và Trâu Ngạn Bằng.
Đội trưởng Giang gật đầu: “Đúng, họ chính là hai trong những hung thủ có liên quan tới cái chết của cô Dĩnh Nhi.”
Còn tại sao lại là hai trong những ư?
Đội trưởng Giang là cảnh sát lâu năm, hiểu rõ thảm án tối qua không thể do hai người làm được, họ nhất định còn có đồng bọn khác.
“Tại sao lại cho chúng ngồi hả?!” Mao Thục Cầm gầm lên.
Sắc mặt đội trưởng Giang nhăn nhó: “Doãn phu nhân, chúng tôi cũng hết cách, bọn chúng quá kỳ lạ, chúng tôi không thể chạm vào chúng được…”
Nghe vậy, Mao Thục Cầm biết hai người có tu vi, bà ta lộ vẻ châm chọc: “Lũ vô dụng!”
Bà ta lạnh lùng nhìn An Minh Tế và Trâu Ngạn Bằng, lấy điện thoại ra gọi.
“Mấy người vào đây hết cho tôi!”
Nói xong, bà ta cúp ngay điện thoại.
Bỗng Mao Mẫn Lan cử động.
“A a a! Tao liều mạng với chúng mày!” Bà ta như phát điên nhào về phía hai người.
“Má ơi!” Trâu Ngạn Bằng nhảy dựng lên, nhanh chóng trốn khỏi bà già điên kia.
An Minh Tế vẫn ngồi yên không động đậy, cậu khép hờ mắt, dáng vẻ lười biếng.
Thấy vậy, Trâu Ngạn Bằng giơ tay kéo tay cậu.
Nói ra cũng lạ, trước đó bọn đội trưởng Giang làm cách nào cũng chẳng chạm được vào cậu, nhưng Trâu Ngạn Bằng lại rất dễ dàng kéo tay cậu.
“Minh Tế! Chạy mau!”
Mao Mẫn Lan đã xông đến rồi.
Tay bà ta chỉ cách An Minh Tế khoảng mười centimet, sắp cào vào mặt cậu.
Thấy hung thủ giết con gái ở ngay trước mặt, mắt bà ta đỏ bừng, điên cuồng xông tới.
Thế nhưng, một màn kỳ lạ đã xảy ra.
Tay bà ta không thể đụng vào người cậu, cứ như có một bức màn vô hình ngăn bà ta lại.
Vẻ mặt Mao Mẫn Lan vặn vẹo, trong mắt lóe lên sát ý điên cuồng.
Bà ta gào thét với hai người: “Mày chết đi! Chết đi a a a!”
Hình Văn Minh ôm lấy bà ta, không cho bà ta làm mất mặt: “Mẫn Lan, đừng kích động!”
Mao Mẫn Lan vừa khóc vừa gào: “Bọn họ giết Dĩnh Nhi, giết con gái chúng ta!!”
“Tôi biết! Bà xem dáng vẻ bây giờ của bà ra thể thống gì nữa!” Sắc mặt Hình Văn Minh khó coi, túm chặt lấy cánh tay bà ta.
Mao Mẫn Lan ngẩn ra, nhìn vẻ chán ghét trong mắt chồng mình, bà ta điên lên đá vào Hình Văn Minh, không còn dáng vẻ quý phu nhân thường ngày.
Mao Thục Cầm thấy chị như kẻ điên thì sắc mặt tối lại, bà ta cũng cảm thấy chị mình quá mất hình tượng, chẳng khác nào một ả đàn bà chanh chua mất mặt bà ta.
An Minh Tế ngồi vắt chân, đánh giá ba người mới tới như đánh giá đồ vật gì đó.
Giọng thiếu niên trầm trầm: “Ai bảo với mấy người là chúng tôi giết Hình Dĩnh? Có chứng cứ không?”
Câu này hoàn toàn chọc giận Mao Mẫn Lan.
Bà ta chỉ hai người: “Chính chúng mày đã giết Dĩnh Nhi, tối qua chúng mày dẫn người xông vào quán karaoke, bạn cùng trường chúng mày đã tận mắt nhìn thấy, không phải chúng mày thì còn ai nữa!”
Đây cũng là lý do tại sao người nhà họ Doãn chắc chắn hung thủ là hai người.
“Nhưng chúng tôi không giết người!” Trâu Ngạn Bằng cuống lên.
“Là chúng mày! Chúng mày trả mạng cho con gái tao ngay!”
Mao Mẫn Lan thoát khỏi Hình Văn Minh, bà ta không lại gần An Minh Tế được, liền xông về phía Trâu Ngạn Bằng.
“Bà già điên đừng tới đây! Cẩn thận tôi đánh bà đấy!”
Trâu Ngạn Bằng lập tức trốn sau lưng An Minh Tế.
Thế nhưng vẫn như trước, bà ta cũng không thể chạm vào một góc áo của Trâu Ngạn Bằng.
Trâu Ngạn Bằng trợn mắt, sắc mặt vui sướng.
Thì ra đám người này không thể chạm vào cả cậu ta, lần này cậu ta tự tin hơn rồi.
Cậu ta lớn gan bước lại gần bà ta.
Thân thể Mao Mẫn Lan tự động lùi về sau.
Cảnh tượng này quá mức quái dị.
Tiếng bước chân vội vã lại vang lên.
Lần này tiếng bước chân rõ ràng nhiều hơn, cũng nhẹ hơn rất nhiều.
Tai An Minh Tế khẽ cử động, đôi mắt sâu thẳm và sắc bén bắn về phía Doãn nhị phu nhân.
Sau lưng người phụ nữ này có mấy tu sĩ có tu vi luyện khí.
Đi đầu là một người đàn ông trung niên bốn năm mươi tuổi, để râu, vừa trắng vừa đen trông chẳng có chút thẩm mỹ nào.
Hắn cung kính nói với Mao Thục Cầm: “Nhị phu nhân!”
Mao Thục Cầm chỉ hai thiếu niên, cắn răng nói: “Hai thằng nhãi này quá kỳ lạ, mấy người đi lên dạy dỗ chúng cho tôi, có chuyện gì tôi chịu!”
Nhận được mệnh lệnh, gã đàn ông trung niên nhìn vào trong, thấy Trâu Ngạn Bằng và An Minh Tế bị các cảnh sát vây quanh.
Hắn lập tức dẫn người đi vào.
An Minh Tế quét mắt nhìn gã đàn ông, tu vi của hắn là luyện khí tầng chín đỉnh phong, chỉ cần một bước nữa là đột phá trúc cơ.
Lúc cậu đánh giá hắn, hắn cũng đang đánh giá cậu.
Tu vi hắn không cao, không nhìn ra kết giới lẫn tu vi của thiếu niên.
Lúc hắn bước lại gần, trong không khí có sức mạnh chặn hắn lại, đây là sự nghiền ép về thực lực.
Gã đàn ông cảm thấy hô hấp khó khăn, dù là thân thể hay tinh thần cũng đang bị một luồng sức mạnh nghiền ép trong vô hình.
Hắn trở nên thận trọng, dừng chân lại, nghiêm túc nhìn hai thiếu niên.
Lúc đối diện với ánh mắt trầm tĩnh của An Minh Tế, lòng gã đàn ông thầm nói hay cho một thiếu niên phong độ hơn người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.