Chương 17
T/H12
25/11/2024
Lão Thập thấy vậy bèn hô lớn: "Đã đến giờ hoàng đạo!" ông khom người: "Mời Cửu gia!"
Bạc Cửu đứng trơ ra. Trong tầm mắt hắn lão Thập và đám anh em vest đen chỉnh tề, hai tay bê tráp lễ vật sẵn sàng theo hắn đi rước vợ rất thực. Hắn âm thầm véo vào đùi.
Đau!
Nhưng hắn vẫn chưa tin mình được trời xanh cho sống lại, hắn ngoắc A Bát.
"Cậu tát vào đây cái!" Hắn chỉ vào bên má phải mình.
A Bát giật mình quỳ luôn dưới chân Bạc Cửu: "Cửu gia!"
Hai tiếng 'Cửu gia' của gã khiến Bạc Cửu sực tỉnh. Hắn nhìn chằm chằm vào mặt A Bát. Ở khoảng cách gần này, hắn chợt nhận ra người này vốn không phải là anh em của hắn!
Lẽ ra, hắn một dao giết chết A Bát nhưng hôm nay là ngày song hỷ lâm môn, ngày mừng hắn rước vợ con về nhà, ngày mừng hắn thoát khỏi kiếp nạn làm lại cuộc đời, hắn kìm lại lửa hận, nói với A Bát: "Quỳ làm gì? Mau đứng lên đi đón Cửu phu nhân!" Hắn vỗ má A Bát vài cái. Tội phản bội, từ từ hắn sẽ gom xử một mẻ.
Đoàn xe tiến ra ngoại thành hướng về xóm nhỏ. Vẫn dàn siêu xe đó, vẫn bấy nhiêu con người đó nhưng lần này lại khác cách thức rước dâu.
Bạc Cửu xuống xe căn dặn anh em lễ phép lịch sự xếp thành hai hàng bê trap đứng đợi nhà gái ra mở cổng.
Đang giờ học, ông cụ Đàm bận luyện lũ nhỏ viết chữ đẹp, Đàm Tương Tư bận chấm bài cho học trò nên chẳng ai rảnh nhìn ra cổng. Đoàn rước dâu cứ xếp thành hai hàng dài nghiêm trang đứng đợi.
Mãi khi gần qua giờ đẹp, Bạc Cửu mới cất tiếng gọi: "Bà xã, ông xã đưa xe đến đón bà xã như đã hứa nè!"
Tiếng hắn rất to làm lũ trẻ trong nhà lao nhao xì xào.
"Suỵt!" Đàm Tương Tư làm dấu im lặng.
"Đàm Tương Tư, mở cổng cho anh đón dâu sắp qua giờ lành rồi!" Bạc Cửu nôn nóng nhìn đồng hồ. Tuy hắn có chút máu giang hồ nhưng rất coi trọng thuần phong mỹ tục.
Cả lớp bơ đi tiếng gọi vang xóm vang làng của hắn: "Vợ ơi, mở cửa nào!"
Đàm Tương Tư tò mò dòm qua khe cửa. Bóng người đàn ông cao to lạnh lùng trong bộ vest đen ngầu lòi vẫn kiên trì đứng ở cổng gọi cửa làm cô có chút lạ.
Cô tự hỏi: "Tại sao hắn không đạp cửa xông vào như ngày nào?"
"Không vào thì càng tốt!" Đàm Tương Tư này trời thương sống lại một kiếp không phải để làm vợ hắn! Một lần chết thảm đã quá đủ rồi. Kiếp này sống lại, ngàn vạn lần hắn đừng mơ cô đồng ý mặc vào bộ áo cưới cùng hắn bái lạy tổ tiên bước lên xe theo hắn về làm vợ.
Cô hứ một tiếng, ngoáy mông bỏ đi nấu cơm.
Mới xuống nhà chưa đầy hai phút, nhà trên đã lao xao. Giọng của hắn chào ông nội: "Dạ, chào ông nội, con là Bạc Cửu, hôm nay ngày lành tháng tốt, con xin phép ông được đón vợ con về!"
"Ai là vợ cậu?"
"Dạ, Đàm Tương Tư ạ!"
"Ai đồng ý gả cháu cho cậu?"
"Dạ, hai đứa tụi con đã nấu gạo thành cơm, vợ con có thai luôn rồi, tụi con chờ ông chúc phúc ạ!"
Ông cụ Đàm không tin cháu gái mình hư hỏng, ổng trở cây gậy trúc đập thẳng vào đầu Bạc Cửu: "Cútttt!!!"
Hắn đưa hai tay che đầu chạy lòng vòng tránh ông cụ: "Ông nội, ông đừng đánh con nữa. Bạc Cửu con khi nào đón được vợ con mới cút!"
"Tổ cha mày!" Ông cụ lại đập mạnh vào Bạc Cửu.
Đàm Tương Tư đang bê nồi gạo xém chút nữa làm rơi nồi. Lý gì đây? Tại sao hắn không theo kịch bản cũ, tại sao hắn biết cô có thai?
Đàm Tương Tư theo quán tính sờ tay lên bụng. Ở đây...đúng là có đứa bé thật. Là con của hắn. Đứa con kết tinh từ đêm đầu tiên cô trao thân cho hắn.
Nghĩ đến con khóe mắt cô lại cay cay. Một mầm sống nhỏ nhoi vừa mới tượng hình đã phải lìa bỏ cuộc đời vì người tình và mẹ của cha giăng bẫy.
Cô bùi ngùi nhớ lại buổi sáng oan nghiệt của đời mình. Chỉ trong tích tắc con mất, mẹ mất!!! Hận này không trả, cô thề không làm người!
Đàm Tương Tư cuộn chặt hai bàn tay, mặt đằng đằng sát khí bước lên nhà trên.
"Bạc Cửu, tôi không lấy anh! Mời anh đi cho!"
Ô hay!
Bạc Cửu quỳ luôn dưới chân cô, hai tay nâng cao chiếc nhẫn kim cương: "Đàm Tương Tư à, đồng ý gả cho anh đi mà!"
Đàm Tương Tư không thèm nhìn, cô hất bay chiếc hộp ra cửa, tiện thể chỉ tay: "Có chết Đàm Tương Tư tôi cũng không lấy anh!"
"Vì sao?" Hắn chưng hửng: "Máu em cho anh, con cũng có rồi! Em không gả cho anh thì gả cho ai?"
Cô cười lạnh, gằn từng tiếng: "Gả cho người biết yêu thương trân quý tôi!"
Hắn cầm lấy hai bàn tay cô: "Vừa hay anh rất yêu em cũng vô cùng quý em! Đồng ý làm vợ anh, em lập tức một bước lên làm bà hoàng!"
Cô giằng lại hai bàn tay: "Ai thèm làm bà hoàng nhà họ Bạc anh! Nói anh đừng ghim tôi rồi sinh tâm tiểu nhân hại tôi, Đàm Tương Tư tôi ghét nhất là người mang họ Bạc. Vừa có chữ ác vừa mang chữ bạc. Gọi lên thôi là thấy hãm!"
Cô nói tới chừng đó, cứ ngỡ đầu hắn bốc khói la hét rồi đùng đùng bỏ đi. Ai ngờ...
"Nếu em cảm thấy ngứa tai, gai mắt chữ 'bạc', anh lập tức đổi sang họ Đàm!"
Bạc Cửu đứng trơ ra. Trong tầm mắt hắn lão Thập và đám anh em vest đen chỉnh tề, hai tay bê tráp lễ vật sẵn sàng theo hắn đi rước vợ rất thực. Hắn âm thầm véo vào đùi.
Đau!
Nhưng hắn vẫn chưa tin mình được trời xanh cho sống lại, hắn ngoắc A Bát.
"Cậu tát vào đây cái!" Hắn chỉ vào bên má phải mình.
A Bát giật mình quỳ luôn dưới chân Bạc Cửu: "Cửu gia!"
Hai tiếng 'Cửu gia' của gã khiến Bạc Cửu sực tỉnh. Hắn nhìn chằm chằm vào mặt A Bát. Ở khoảng cách gần này, hắn chợt nhận ra người này vốn không phải là anh em của hắn!
Lẽ ra, hắn một dao giết chết A Bát nhưng hôm nay là ngày song hỷ lâm môn, ngày mừng hắn rước vợ con về nhà, ngày mừng hắn thoát khỏi kiếp nạn làm lại cuộc đời, hắn kìm lại lửa hận, nói với A Bát: "Quỳ làm gì? Mau đứng lên đi đón Cửu phu nhân!" Hắn vỗ má A Bát vài cái. Tội phản bội, từ từ hắn sẽ gom xử một mẻ.
Đoàn xe tiến ra ngoại thành hướng về xóm nhỏ. Vẫn dàn siêu xe đó, vẫn bấy nhiêu con người đó nhưng lần này lại khác cách thức rước dâu.
Bạc Cửu xuống xe căn dặn anh em lễ phép lịch sự xếp thành hai hàng bê trap đứng đợi nhà gái ra mở cổng.
Đang giờ học, ông cụ Đàm bận luyện lũ nhỏ viết chữ đẹp, Đàm Tương Tư bận chấm bài cho học trò nên chẳng ai rảnh nhìn ra cổng. Đoàn rước dâu cứ xếp thành hai hàng dài nghiêm trang đứng đợi.
Mãi khi gần qua giờ đẹp, Bạc Cửu mới cất tiếng gọi: "Bà xã, ông xã đưa xe đến đón bà xã như đã hứa nè!"
Tiếng hắn rất to làm lũ trẻ trong nhà lao nhao xì xào.
"Suỵt!" Đàm Tương Tư làm dấu im lặng.
"Đàm Tương Tư, mở cổng cho anh đón dâu sắp qua giờ lành rồi!" Bạc Cửu nôn nóng nhìn đồng hồ. Tuy hắn có chút máu giang hồ nhưng rất coi trọng thuần phong mỹ tục.
Cả lớp bơ đi tiếng gọi vang xóm vang làng của hắn: "Vợ ơi, mở cửa nào!"
Đàm Tương Tư tò mò dòm qua khe cửa. Bóng người đàn ông cao to lạnh lùng trong bộ vest đen ngầu lòi vẫn kiên trì đứng ở cổng gọi cửa làm cô có chút lạ.
Cô tự hỏi: "Tại sao hắn không đạp cửa xông vào như ngày nào?"
"Không vào thì càng tốt!" Đàm Tương Tư này trời thương sống lại một kiếp không phải để làm vợ hắn! Một lần chết thảm đã quá đủ rồi. Kiếp này sống lại, ngàn vạn lần hắn đừng mơ cô đồng ý mặc vào bộ áo cưới cùng hắn bái lạy tổ tiên bước lên xe theo hắn về làm vợ.
Cô hứ một tiếng, ngoáy mông bỏ đi nấu cơm.
Mới xuống nhà chưa đầy hai phút, nhà trên đã lao xao. Giọng của hắn chào ông nội: "Dạ, chào ông nội, con là Bạc Cửu, hôm nay ngày lành tháng tốt, con xin phép ông được đón vợ con về!"
"Ai là vợ cậu?"
"Dạ, Đàm Tương Tư ạ!"
"Ai đồng ý gả cháu cho cậu?"
"Dạ, hai đứa tụi con đã nấu gạo thành cơm, vợ con có thai luôn rồi, tụi con chờ ông chúc phúc ạ!"
Ông cụ Đàm không tin cháu gái mình hư hỏng, ổng trở cây gậy trúc đập thẳng vào đầu Bạc Cửu: "Cútttt!!!"
Hắn đưa hai tay che đầu chạy lòng vòng tránh ông cụ: "Ông nội, ông đừng đánh con nữa. Bạc Cửu con khi nào đón được vợ con mới cút!"
"Tổ cha mày!" Ông cụ lại đập mạnh vào Bạc Cửu.
Đàm Tương Tư đang bê nồi gạo xém chút nữa làm rơi nồi. Lý gì đây? Tại sao hắn không theo kịch bản cũ, tại sao hắn biết cô có thai?
Đàm Tương Tư theo quán tính sờ tay lên bụng. Ở đây...đúng là có đứa bé thật. Là con của hắn. Đứa con kết tinh từ đêm đầu tiên cô trao thân cho hắn.
Nghĩ đến con khóe mắt cô lại cay cay. Một mầm sống nhỏ nhoi vừa mới tượng hình đã phải lìa bỏ cuộc đời vì người tình và mẹ của cha giăng bẫy.
Cô bùi ngùi nhớ lại buổi sáng oan nghiệt của đời mình. Chỉ trong tích tắc con mất, mẹ mất!!! Hận này không trả, cô thề không làm người!
Đàm Tương Tư cuộn chặt hai bàn tay, mặt đằng đằng sát khí bước lên nhà trên.
"Bạc Cửu, tôi không lấy anh! Mời anh đi cho!"
Ô hay!
Bạc Cửu quỳ luôn dưới chân cô, hai tay nâng cao chiếc nhẫn kim cương: "Đàm Tương Tư à, đồng ý gả cho anh đi mà!"
Đàm Tương Tư không thèm nhìn, cô hất bay chiếc hộp ra cửa, tiện thể chỉ tay: "Có chết Đàm Tương Tư tôi cũng không lấy anh!"
"Vì sao?" Hắn chưng hửng: "Máu em cho anh, con cũng có rồi! Em không gả cho anh thì gả cho ai?"
Cô cười lạnh, gằn từng tiếng: "Gả cho người biết yêu thương trân quý tôi!"
Hắn cầm lấy hai bàn tay cô: "Vừa hay anh rất yêu em cũng vô cùng quý em! Đồng ý làm vợ anh, em lập tức một bước lên làm bà hoàng!"
Cô giằng lại hai bàn tay: "Ai thèm làm bà hoàng nhà họ Bạc anh! Nói anh đừng ghim tôi rồi sinh tâm tiểu nhân hại tôi, Đàm Tương Tư tôi ghét nhất là người mang họ Bạc. Vừa có chữ ác vừa mang chữ bạc. Gọi lên thôi là thấy hãm!"
Cô nói tới chừng đó, cứ ngỡ đầu hắn bốc khói la hét rồi đùng đùng bỏ đi. Ai ngờ...
"Nếu em cảm thấy ngứa tai, gai mắt chữ 'bạc', anh lập tức đổi sang họ Đàm!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.