Chương 18
T/H12
25/11/2024
Đàm Tương Tư có chút rúng động. Cô nhìn sững sờ vào mặt hắn nhưng rất nhanh hình ảnh một Bạc Cửu ngạo mạn, ngông cuồng ngày nào lại hiện lên trước mắt cô.
"Một tên đàn ông lăng nhăng, bạc tình như anh không xứng mang họ Đàm! Dù anh có đổi sang họ Đàm thì đó là một nhánh khác tuyệt đối không cùng nhánh với tôi! Bởi dòng họ nhà tôi bao đời vốn rất chung thủy."
Bạc Cửu muốn khóc. Không lẽ khóc trong ngày song hỷ, hắn thấy không có nên. Hắn kìm nén tủi thân, hạ thấp giọng năn nỉ ỉ ôi: "Vậy em muốn anh mang họ gì, anh đều nghe em hết! Anh không quan trọng cái họ miễn sao em vui, em đồng ý gả cho anh là được rồi!"
Ba tiếng 'gả cho anh' làm Đàm Tương Tư khó chịu ra mặt: "Tôi đã nói rồi, dù có chết tôi cũng không gả cho anh! Anh đưa người về hết đi. Đứng lát nữa tôi báo công an!"
Ba mươi năm sống trên đời, đi rất nhiều nơi, gặp rất nhiều cảnh nhưng Bạc Cửu chưa bao giờ gặp tình cảnh này. Đầu óc lắm mưu nhiều kế của hắn tự nhiên trì trệ chẳng loát ra được kế hèn gì.
Chợt trong tiềm thức của hắn nhớ lại chiêu hắn dùng thành công rước được cô về nhà.
Giữa nhà hắn dõng dạc gọi: "Lão Nhất, lão Nhị cho người đưa hết bà con trong xóm tới đây!"
Đàm Tương Tư nhích bên mép. Cô đoán có sai đâu, tính nết con người dễ gì thay đổi một sớm một chiều? Chưa gì đã lòi đuôi cáo, để cô xem cái đuôi này dài tới đâu? Đừng nói một đuôi mà ba đuôi, chín đuôi cô đều chặt đứt hết!
Trước bà con cô bác, hắn tuyên bố: "Hôm nay là ngày đại hỷ của Bạc Cửu và Đàm Tương Tư, tôi rất mong nhận được lời chúc phúc của bà con!" Vừa nói hắn vừa giơ lên những chiếc phong bì: "Ai chúc phúc to, Bạc Cửu sẽ có thưởng!"
Trong sân tiếng chúc vang trời: "Chúc cô dâu chú rể hòa thuận vui vẻ, mãi hạnh phúc đến răng long đầu bạc! Sớm sinh quý tử!"
Đàm Tương Tư không thể nhắm mắt bỏ qua: "Xin bà con đừng nghe hắn dụ hoặc. Đàm Tương Tư cháu vẫn còn nhỏ, còn ham ăn ham chơi, tôn thờ chủ nghĩa độc thân nên chưa thích cưới chồng!
Bạc Cửu, mong anh hãy giữ lòng tự trọng, đừng để lực lượng chức năng đến lùa đi rất khó coi."
Cô cứ thế quay đi vào nhà không thèm đếm xỉa đến hắn. Bạc Cửu không cam, hắn dùng nốt chiêu thức cũ: "Nếu em không đồng ý làm vợ anh, một phút sau, clip em cưỡng bức anh sẽ tràn lên mạng, để xem ai còn dám nhìn em!"
Đàm Tương Tư nghiêng đầu, cười khẩy: "Tùy anh! Đồ điên! Mau cúttttt!!!"
Bạc Cửu khóc ngon lành trong xe. Khi ở riêng với lão Nhất, hắn không cần giữ thể diện nữa, ôm mặt khóc như mưa.
"Cửu gia! Thôi đừng quá đau lòng! Trong tháng này còn hai ngày hoàng đạo nữa, đợi phu nhân suy nghĩ lại rồi mình lại qua đón dâu. Chỉ cần phu nhân không cưới ai thì Cửu gia vẫn còn cơ hội mà!" Lão Nhất vỗ về an ủi.
Đoàn xe lại tiến về thành phố.
Đang sầu đời vì không rước được vợ con về như kiếp trước, xe mới vào sân, Bạc Cửu gặp ngay vật cản.
"Cửu ca!" Hạ Vy nhìn dàn siêu xe và tráp cưới cô ta hí hửng: "Anh định tạo cho em niềm vui bất ngờ hả?"
"..."
Cô ta ôm cánh tay Bạc Cửu: "Anh định khi nào qua nhà em? Để em gọi báo cho bố mẹ biết chừng nè!"
Bạc Cửu giật lại cánh tay, hờ hững đuổi khách: "Lão Nhất, quăng giùm ra cổng!"
Chỉ hai phút sau, ả đứng ngoài cổng lớn căn biệt thự mà không hiểu vì sao?
"Cửu ca, mở cửa cho em, mở cửa cho em!" Ả rung cánh cửa lớn, hét gọi om sòm.
"Quăng xa xa chút! Ồn ào không chịu được!"
"Dạ!"
Lão Nhất xoay người rời đi.
"Hạ tiểu thư xin cô hãy về đi cho!"
Cô ta chống hai tay lên hông vênh váo: "Về là về thế nào? Tao sắp làm bà Cửu mày khôn hồn hãy mở cổng rước tao vào!"
Tự luyến đến thế là cùng. Lão Nhất cũng muốn nhây chút: "Sao biết mình sắp làm bà Cửu? Bộ cô có tài đoán mò hả?"
"Mò cái đầu heo mày! Mày có thấy Cửu ca mua sẵn lễ vật cưới không? Ảnh mua để qua nhà hỏi cưới tao đó!"
Hahahahaaaaaa...
Lão Nhất cười tới đau bụng, chảy cả nước mắt.
"Mày cười gì thằng điên kia?" Cô ta với tay qua cổng cào cào lão Nhất.
Lão Nhất vén tay áo lau nước mắt, đứng thẳng lưng nhìn ả đàn bà không biết trời cao đất dày: "Lễ vật đó Cửu gia dành cho Cửu phu nhân Đàm Tương Tư!"
"Đàm Tương Tư?" Cái tên kì lạ, dị òm khiến cô ta không tin: "Mày xem quá nhiều phim tình cảm ngôn tình nên nhiễm phim, nghiện gái ói ra cái tên phèn chúa!"
Nói chuyện với người điên ngáo bản thân quá mệt.
Lão Nhất dằn mặt: "Liệu ngậm mồm ra về cho lành lặn, lải nhải, la hét thêm tiếng nào đừng trách Cửu gia lột da mày!"
Lão Nhất xoay lưng vào trong.
"Ê thằng chó giữ cổng kia! Mày tưởng mày là ông chủ căn biệt thự này hả? Để tao gọi Bạc phu nhân qua, mày giỏi thì đứng đó chờ tao!"
Nói là làm, ả gọi cho người phụ nữ mệnh danh là mẹ chồng tương lai: "Mẹ à, Cửu ca mua sính lễ rồi. Nhưng mấy con chó canh nhà không cho con vào xem, mẹ mau tới đưa con vào nha! Dạ, dạ...con chờ mẹ ở cổng!"
"Một tên đàn ông lăng nhăng, bạc tình như anh không xứng mang họ Đàm! Dù anh có đổi sang họ Đàm thì đó là một nhánh khác tuyệt đối không cùng nhánh với tôi! Bởi dòng họ nhà tôi bao đời vốn rất chung thủy."
Bạc Cửu muốn khóc. Không lẽ khóc trong ngày song hỷ, hắn thấy không có nên. Hắn kìm nén tủi thân, hạ thấp giọng năn nỉ ỉ ôi: "Vậy em muốn anh mang họ gì, anh đều nghe em hết! Anh không quan trọng cái họ miễn sao em vui, em đồng ý gả cho anh là được rồi!"
Ba tiếng 'gả cho anh' làm Đàm Tương Tư khó chịu ra mặt: "Tôi đã nói rồi, dù có chết tôi cũng không gả cho anh! Anh đưa người về hết đi. Đứng lát nữa tôi báo công an!"
Ba mươi năm sống trên đời, đi rất nhiều nơi, gặp rất nhiều cảnh nhưng Bạc Cửu chưa bao giờ gặp tình cảnh này. Đầu óc lắm mưu nhiều kế của hắn tự nhiên trì trệ chẳng loát ra được kế hèn gì.
Chợt trong tiềm thức của hắn nhớ lại chiêu hắn dùng thành công rước được cô về nhà.
Giữa nhà hắn dõng dạc gọi: "Lão Nhất, lão Nhị cho người đưa hết bà con trong xóm tới đây!"
Đàm Tương Tư nhích bên mép. Cô đoán có sai đâu, tính nết con người dễ gì thay đổi một sớm một chiều? Chưa gì đã lòi đuôi cáo, để cô xem cái đuôi này dài tới đâu? Đừng nói một đuôi mà ba đuôi, chín đuôi cô đều chặt đứt hết!
Trước bà con cô bác, hắn tuyên bố: "Hôm nay là ngày đại hỷ của Bạc Cửu và Đàm Tương Tư, tôi rất mong nhận được lời chúc phúc của bà con!" Vừa nói hắn vừa giơ lên những chiếc phong bì: "Ai chúc phúc to, Bạc Cửu sẽ có thưởng!"
Trong sân tiếng chúc vang trời: "Chúc cô dâu chú rể hòa thuận vui vẻ, mãi hạnh phúc đến răng long đầu bạc! Sớm sinh quý tử!"
Đàm Tương Tư không thể nhắm mắt bỏ qua: "Xin bà con đừng nghe hắn dụ hoặc. Đàm Tương Tư cháu vẫn còn nhỏ, còn ham ăn ham chơi, tôn thờ chủ nghĩa độc thân nên chưa thích cưới chồng!
Bạc Cửu, mong anh hãy giữ lòng tự trọng, đừng để lực lượng chức năng đến lùa đi rất khó coi."
Cô cứ thế quay đi vào nhà không thèm đếm xỉa đến hắn. Bạc Cửu không cam, hắn dùng nốt chiêu thức cũ: "Nếu em không đồng ý làm vợ anh, một phút sau, clip em cưỡng bức anh sẽ tràn lên mạng, để xem ai còn dám nhìn em!"
Đàm Tương Tư nghiêng đầu, cười khẩy: "Tùy anh! Đồ điên! Mau cúttttt!!!"
Bạc Cửu khóc ngon lành trong xe. Khi ở riêng với lão Nhất, hắn không cần giữ thể diện nữa, ôm mặt khóc như mưa.
"Cửu gia! Thôi đừng quá đau lòng! Trong tháng này còn hai ngày hoàng đạo nữa, đợi phu nhân suy nghĩ lại rồi mình lại qua đón dâu. Chỉ cần phu nhân không cưới ai thì Cửu gia vẫn còn cơ hội mà!" Lão Nhất vỗ về an ủi.
Đoàn xe lại tiến về thành phố.
Đang sầu đời vì không rước được vợ con về như kiếp trước, xe mới vào sân, Bạc Cửu gặp ngay vật cản.
"Cửu ca!" Hạ Vy nhìn dàn siêu xe và tráp cưới cô ta hí hửng: "Anh định tạo cho em niềm vui bất ngờ hả?"
"..."
Cô ta ôm cánh tay Bạc Cửu: "Anh định khi nào qua nhà em? Để em gọi báo cho bố mẹ biết chừng nè!"
Bạc Cửu giật lại cánh tay, hờ hững đuổi khách: "Lão Nhất, quăng giùm ra cổng!"
Chỉ hai phút sau, ả đứng ngoài cổng lớn căn biệt thự mà không hiểu vì sao?
"Cửu ca, mở cửa cho em, mở cửa cho em!" Ả rung cánh cửa lớn, hét gọi om sòm.
"Quăng xa xa chút! Ồn ào không chịu được!"
"Dạ!"
Lão Nhất xoay người rời đi.
"Hạ tiểu thư xin cô hãy về đi cho!"
Cô ta chống hai tay lên hông vênh váo: "Về là về thế nào? Tao sắp làm bà Cửu mày khôn hồn hãy mở cổng rước tao vào!"
Tự luyến đến thế là cùng. Lão Nhất cũng muốn nhây chút: "Sao biết mình sắp làm bà Cửu? Bộ cô có tài đoán mò hả?"
"Mò cái đầu heo mày! Mày có thấy Cửu ca mua sẵn lễ vật cưới không? Ảnh mua để qua nhà hỏi cưới tao đó!"
Hahahahaaaaaa...
Lão Nhất cười tới đau bụng, chảy cả nước mắt.
"Mày cười gì thằng điên kia?" Cô ta với tay qua cổng cào cào lão Nhất.
Lão Nhất vén tay áo lau nước mắt, đứng thẳng lưng nhìn ả đàn bà không biết trời cao đất dày: "Lễ vật đó Cửu gia dành cho Cửu phu nhân Đàm Tương Tư!"
"Đàm Tương Tư?" Cái tên kì lạ, dị òm khiến cô ta không tin: "Mày xem quá nhiều phim tình cảm ngôn tình nên nhiễm phim, nghiện gái ói ra cái tên phèn chúa!"
Nói chuyện với người điên ngáo bản thân quá mệt.
Lão Nhất dằn mặt: "Liệu ngậm mồm ra về cho lành lặn, lải nhải, la hét thêm tiếng nào đừng trách Cửu gia lột da mày!"
Lão Nhất xoay lưng vào trong.
"Ê thằng chó giữ cổng kia! Mày tưởng mày là ông chủ căn biệt thự này hả? Để tao gọi Bạc phu nhân qua, mày giỏi thì đứng đó chờ tao!"
Nói là làm, ả gọi cho người phụ nữ mệnh danh là mẹ chồng tương lai: "Mẹ à, Cửu ca mua sính lễ rồi. Nhưng mấy con chó canh nhà không cho con vào xem, mẹ mau tới đưa con vào nha! Dạ, dạ...con chờ mẹ ở cổng!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.