[Trùng Sinh] Sự Thâm Tình Của Ngôn Tổng
Chương 146: Một Nhát Dao
Tg Nguyễn Nguyễn
24/10/2024
Những tên thuộc hạ của Lâm Chấn, sau khi chứng kiến cảnh tượng hãi hùng, cúi đầu răm rắp mở trói cho hắn.
Cái tên từng là một người đàn ông oai phong, kiêu ngạo, giờ đây chỉ còn là cái bóng của chính mình, thảm thương đến độ không còn chút tự tôn.
Mặt mũi hắn bầm tím, sưng vù, bị một người phụ nữ đánh đến mức không còn nhận ra là ai. Hắn nhục nhã nhìn về phía xa, nơi bóng lưng của Mặc Cận Ngôn và Tô Tử Hạ đang rời khỏi phòng. Trong ánh mắt của hắn, lửa hận thù bùng cháy dữ dội.
Lâm Chấn nghiến răng, lòng đầy căm phẫn. Hắn biết rằng, với Mặc Cận Ngôn, tương lai của hắn chỉ còn là một đổng đồ nát.
Sự nghiệp, danh dự, tất cả sẽ bị tước đoạt một cách không thương tiếc. Thế nhưng, nếu phải mất tất cả, hắn thà liếu mạng.
Hắn thà kéo theo Tô Tử Hạ xuống vực sâu cùng hắn, người đã hạ nhục hắn, khiến hắn mất hết tôn nghiêm của một người đàn ông.
Trong giây phút đó, một ý nghĩ táo bạo lướt qua trong đầu Lâm Chấn. Hắn lướt mắt quanh phòng, ánh mắt như con thú hoang đang bị dồn vào đường cùng.
Gương mặt hắn vặn vẹo. Đôi mắt đỏ ngầu dừng lại nơi ngăn tủ cạnh giường, nơi một con dao sắc nhọn đang nằm đó, như chờ đợi hắn.
Không một chút chần chừ, hắn vươn tay mở ngăn tủ, cầm lấy con dao. Sự lạnh lẽo của lưỡi dao làm lòng hắn thêm cứng rắn.
Ánh mắt hắn chỉ còn hướng về phía Tô Tử Hạ, người mà hắn quyết tâm phải tiêu diệt, phải kéo theo vào sự sụp đồ của mình.
"Lâm Chấn này không thể chịu nổi nỗi nhục này. Tô Tử Hạ, cô phải trả giá bằng cả mạng sống của mình"
Hắn nghiễn răng, lòng căm hận ngập tràn.
Trong một cơn bốc đồng, hắn lao về phía Tô Tử Hạ với tốc độ nhanh nhất mà đôi chân đã tê liệt vì đau đớn có thể mang lại. Lưỡi dao sắc nhọn lấp lóe dưới ánh đèn, hướng thẳng về phía lưng cô.
Đó không chỉ là sự trả thù, mà còn là cách duy nhất để hắn lấy lại cái tôi, lấy lại sự tự tôn bị chà đạp.
Mặc Cận Ngôn, từ một khoảng cách không xa, cảm nhận được sự nguy hiểm đang đến gần. Anh nhanh chóng xoay người lại, ánh mắt lập tức chạm đến hình ảnh Lâm Chấn với con dao trong tay, đang lao thẳng tới.
Tất cả mọi thứ diễn ra quá nhanh, đến mức bản năng trong anh bừng tỉnh. Không còn thời gian để suy nghĩ, cũng không đủ khoảng cách để kéo Tô Tử Hạ ra khỏi vùng nguy hiểm. Trong tích tắc, anh đưa ra quyết định duy nhất mà anh có thể làm.
Anh dùng chính thân mình để chắn cho cô. Tấm lưng to lớn của Mặc Cận Ngôn che phủ Tô Tử Hạ, nhận lấy toàn bộ cú đâm của Lâm Chấn.
Lưỡi dao xuyên qua áo, cắm sâu vào da thịt. Máu lập tức tuôn ra từ vết thương, đỏ thẫm và loang ra trên chiếc áo trắng tinh khiết.
Cơn đau sắc bén lan tỏa khắp người, nhưng anh không để lộ ra một tiếng than đau đớn. Anh chỉ cúi đầu, siết chặt hàm răng, cố gắng chịu đựng. Tất cả chỉ để đảm bảo rằng Tô Tử Hạ không bị thương tổn.
Tô Tử Hạ, bị tiếng động phía sau làm giật mình, quay lại và thấy cảnh tượng kinh hoàng trước mắt. Gương mặt cô tái nhợt đi, đôi mắt mở to đầy hoảng loạn.
Mặc Cận Ngôn đã bị đâm, máu tuôn ra không ngừng, anh loạng choạng khuyu xuống trước mắt cô. Không còn thời gian để suy nghĩ, cô vội vàng lao tới, đỡ lấy thân hình nặng nề của anh.
Gương mặt của Mặc Cận Ngôn tái nhợt, nhưng đôi môi anh vẫn vẽ nên một nụ cười nhẹ, dường như an lòng khi thấy cô vẫn an toàn.
Trong khi đó, Lâm Chấn chưa kịp hành động tiếp thì đã nhận một cú đá mạnh từ Tần Thiệu Đình, người nhanh chóng can thiệp.
Cú đá khiến Lâm Chấn ngã xuống sàn, bất tỉnh ngay lập tức, lưỡi dao rơi khỏi tay hắn, lăn lóc trên nền đất. Kẻ đã gây ra mọi chuyện nằm sóng soài, không còn khả năng gây hại thêm.
Mặc Cận Ngôn lúc này đã khuyu hẳn xuống, tựa vào Tô Tử Hạ để giữ thăng bằng. Gương mặt anh lộ rõ sự mệt mỏi và đau đớn, nhưng trong ánh mắt anh vẫn ánh lên sự dịu dàng khi nhìn cô.
Bàn tay anh khẽ vươn lên, chạm vào má cô, một cử chỉ nhẹ nhàng như muốn trấn an rằng mọi chuyện đã ổn.
"Em không sao là tốt rồi" - giọng anh yếu ớt nhưng vẫn cố giữ vẻ điểm tĩnh.
Tô Tử Hạ, lòng ngồn ngang bao nhiêu cảm xúc, không thể giữ bình tĩnh nữa. Cô nắm chặt lấy bàn tay đang chạm vào má mình, nước mắt rơi xuống nhưng không nói được lời nào.
Cô lắc đầu, trong lòng đẩy sự lo lắng và hối hận.
"Tốt cái đầu anh! Anh ngốc sao? Tại sao lại đỡ cho tôi như vậy?!"
Giọng cô nghẹn ngào trong cổ họng, không biết phải làm gì hơn ngoài việc cố gắng giữ anh tỉnh táo.
Mặc Cận Ngôn nhìn cô, nụ cười nhẹ vẫn thoáng trên môi, nhưng đôi mắt anh dần trở nên mờ đi vì mất máu. Anh biết tình trạng của mình không ổn, nhưng điều duy nhất anh quan tâm là cô vẫn an toàn. Đối với anh, điều đó là đủ.
Tô Tử Hạ quay về phía Tần Thiệu Đình:
"Thư kí Tần, mau gọi người giúp đưa anh ấy đi bệnh viện! Nhanh lên!"
Tần Thiệu Đình lập tức cầm điện thoại lên, vừa gọi cấp cứu vừa lao đến bên Mặc Cận Ngôn.
Cái tên từng là một người đàn ông oai phong, kiêu ngạo, giờ đây chỉ còn là cái bóng của chính mình, thảm thương đến độ không còn chút tự tôn.
Mặt mũi hắn bầm tím, sưng vù, bị một người phụ nữ đánh đến mức không còn nhận ra là ai. Hắn nhục nhã nhìn về phía xa, nơi bóng lưng của Mặc Cận Ngôn và Tô Tử Hạ đang rời khỏi phòng. Trong ánh mắt của hắn, lửa hận thù bùng cháy dữ dội.
Lâm Chấn nghiến răng, lòng đầy căm phẫn. Hắn biết rằng, với Mặc Cận Ngôn, tương lai của hắn chỉ còn là một đổng đồ nát.
Sự nghiệp, danh dự, tất cả sẽ bị tước đoạt một cách không thương tiếc. Thế nhưng, nếu phải mất tất cả, hắn thà liếu mạng.
Hắn thà kéo theo Tô Tử Hạ xuống vực sâu cùng hắn, người đã hạ nhục hắn, khiến hắn mất hết tôn nghiêm của một người đàn ông.
Trong giây phút đó, một ý nghĩ táo bạo lướt qua trong đầu Lâm Chấn. Hắn lướt mắt quanh phòng, ánh mắt như con thú hoang đang bị dồn vào đường cùng.
Gương mặt hắn vặn vẹo. Đôi mắt đỏ ngầu dừng lại nơi ngăn tủ cạnh giường, nơi một con dao sắc nhọn đang nằm đó, như chờ đợi hắn.
Không một chút chần chừ, hắn vươn tay mở ngăn tủ, cầm lấy con dao. Sự lạnh lẽo của lưỡi dao làm lòng hắn thêm cứng rắn.
Ánh mắt hắn chỉ còn hướng về phía Tô Tử Hạ, người mà hắn quyết tâm phải tiêu diệt, phải kéo theo vào sự sụp đồ của mình.
"Lâm Chấn này không thể chịu nổi nỗi nhục này. Tô Tử Hạ, cô phải trả giá bằng cả mạng sống của mình"
Hắn nghiễn răng, lòng căm hận ngập tràn.
Trong một cơn bốc đồng, hắn lao về phía Tô Tử Hạ với tốc độ nhanh nhất mà đôi chân đã tê liệt vì đau đớn có thể mang lại. Lưỡi dao sắc nhọn lấp lóe dưới ánh đèn, hướng thẳng về phía lưng cô.
Đó không chỉ là sự trả thù, mà còn là cách duy nhất để hắn lấy lại cái tôi, lấy lại sự tự tôn bị chà đạp.
Mặc Cận Ngôn, từ một khoảng cách không xa, cảm nhận được sự nguy hiểm đang đến gần. Anh nhanh chóng xoay người lại, ánh mắt lập tức chạm đến hình ảnh Lâm Chấn với con dao trong tay, đang lao thẳng tới.
Tất cả mọi thứ diễn ra quá nhanh, đến mức bản năng trong anh bừng tỉnh. Không còn thời gian để suy nghĩ, cũng không đủ khoảng cách để kéo Tô Tử Hạ ra khỏi vùng nguy hiểm. Trong tích tắc, anh đưa ra quyết định duy nhất mà anh có thể làm.
Anh dùng chính thân mình để chắn cho cô. Tấm lưng to lớn của Mặc Cận Ngôn che phủ Tô Tử Hạ, nhận lấy toàn bộ cú đâm của Lâm Chấn.
Lưỡi dao xuyên qua áo, cắm sâu vào da thịt. Máu lập tức tuôn ra từ vết thương, đỏ thẫm và loang ra trên chiếc áo trắng tinh khiết.
Cơn đau sắc bén lan tỏa khắp người, nhưng anh không để lộ ra một tiếng than đau đớn. Anh chỉ cúi đầu, siết chặt hàm răng, cố gắng chịu đựng. Tất cả chỉ để đảm bảo rằng Tô Tử Hạ không bị thương tổn.
Tô Tử Hạ, bị tiếng động phía sau làm giật mình, quay lại và thấy cảnh tượng kinh hoàng trước mắt. Gương mặt cô tái nhợt đi, đôi mắt mở to đầy hoảng loạn.
Mặc Cận Ngôn đã bị đâm, máu tuôn ra không ngừng, anh loạng choạng khuyu xuống trước mắt cô. Không còn thời gian để suy nghĩ, cô vội vàng lao tới, đỡ lấy thân hình nặng nề của anh.
Gương mặt của Mặc Cận Ngôn tái nhợt, nhưng đôi môi anh vẫn vẽ nên một nụ cười nhẹ, dường như an lòng khi thấy cô vẫn an toàn.
Trong khi đó, Lâm Chấn chưa kịp hành động tiếp thì đã nhận một cú đá mạnh từ Tần Thiệu Đình, người nhanh chóng can thiệp.
Cú đá khiến Lâm Chấn ngã xuống sàn, bất tỉnh ngay lập tức, lưỡi dao rơi khỏi tay hắn, lăn lóc trên nền đất. Kẻ đã gây ra mọi chuyện nằm sóng soài, không còn khả năng gây hại thêm.
Mặc Cận Ngôn lúc này đã khuyu hẳn xuống, tựa vào Tô Tử Hạ để giữ thăng bằng. Gương mặt anh lộ rõ sự mệt mỏi và đau đớn, nhưng trong ánh mắt anh vẫn ánh lên sự dịu dàng khi nhìn cô.
Bàn tay anh khẽ vươn lên, chạm vào má cô, một cử chỉ nhẹ nhàng như muốn trấn an rằng mọi chuyện đã ổn.
"Em không sao là tốt rồi" - giọng anh yếu ớt nhưng vẫn cố giữ vẻ điểm tĩnh.
Tô Tử Hạ, lòng ngồn ngang bao nhiêu cảm xúc, không thể giữ bình tĩnh nữa. Cô nắm chặt lấy bàn tay đang chạm vào má mình, nước mắt rơi xuống nhưng không nói được lời nào.
Cô lắc đầu, trong lòng đẩy sự lo lắng và hối hận.
"Tốt cái đầu anh! Anh ngốc sao? Tại sao lại đỡ cho tôi như vậy?!"
Giọng cô nghẹn ngào trong cổ họng, không biết phải làm gì hơn ngoài việc cố gắng giữ anh tỉnh táo.
Mặc Cận Ngôn nhìn cô, nụ cười nhẹ vẫn thoáng trên môi, nhưng đôi mắt anh dần trở nên mờ đi vì mất máu. Anh biết tình trạng của mình không ổn, nhưng điều duy nhất anh quan tâm là cô vẫn an toàn. Đối với anh, điều đó là đủ.
Tô Tử Hạ quay về phía Tần Thiệu Đình:
"Thư kí Tần, mau gọi người giúp đưa anh ấy đi bệnh viện! Nhanh lên!"
Tần Thiệu Đình lập tức cầm điện thoại lên, vừa gọi cấp cứu vừa lao đến bên Mặc Cận Ngôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.