[Trùng Sinh] Sự Thâm Tình Của Ngôn Tổng
Chương 147: Sự Thật Hé Mở
Tg Nguyễn Nguyễn
24/10/2024
Phòng cấp cứu của bệnh viện GS chìm trong không khí căng thẳng và nặng nề
Ánh sáng trắng sáng chói của đèn trần hắt xuống những chiếc ghế lạnh lẽo nơi Tô Tử Hạ và Tần Thiệu Đình ngồi đợi, tâm trạng ngột ngạt bao trùm cả hai.
Cánh cửa phòng phẩu thuật đóng chặt, chỉ còn một ánh đèn màu đỏ hiển thị sự sống còn đang được quyết định ở bên trong.
Sở Thiên Minh, bác sĩ tài ba và cũng là bạn thân lâu năm của Mặc Cận Ngôn, đang đứng sau bàn mổ.
Du da trai qua nhieu ca phau thuat kho khan, day la lan dau tien Se Thien Minh cam thay lo lang den vay.
Mặc Cận Ngôn - người bạn mạnh mẽ, kiên định và dường như không bao giờ biết đến đau đớn - giờ lại nằm đó, yếu ớt dưới lưỡi dao phẫu thuật.
Anh nhìn gương mặt nhợt nhạt của Mặc Cận Ngôn và lòng không khỏi dấy lên một cảm giác đau xót.
"Làm sao cậu lại để mình rơi vào tình trạng này chứ?"
Sở Thiên Minh thầm nghĩ, rồi lại tập trung vào công việc của mình, đôi tay vẫn vững vàng nhưng trái tim không ngừng đập mạnh.
Bên ngoài, Tô Tử Hạ ngồi gục đầu trên ghế, đôi tay cô nắm chặt đến mức những khớp ngón trắng bệch. Cảm giác như có một cơn bão đang cuộn trào trong lòng cô, nhấn chìm mọi suy nghĩ.
Trong trái tim cô lúc này, chỉ còn là sự lo lắng cho Mặc Cận Ngôn. Dù cô luôn tự nhủ rằng mình đã dứt tình với anh, rằng giữa họ không còn gì ngoài quá khứ, nhưng chính khoảnh khắc này, khi nhìn thấy Mặc Cận Ngôn đổ máu vì cô, Tô Tử Hạ hiểu rằng mình đã tự lừa dối bản thân quá lâu.
Những giọt mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng cô
Từng suy nghĩ đen tối thi nhau xâm chiếm tâm trí Tô Tử Hạ, khiến cô cảm thấy nghẹt thở. Cô ngẩng đầu, cố hít một hơi sâu, nhưng không khí trong lành dường như chẳng thể xua tan được nổi sợ hãi đang đè nặng lên lồng ngực.
Tần Thiệu Đình, người ngồi cạnh, quan sát dáng vẻ lo lắng của Tô Tử Hạ. Anh không nói gì, chỉ khẽ nhíu mày nhìn về phía cánh cửa phòng phẫu thuật đang đóng kín.
Đối với anh, Mặc Cận Ngôn không chỉ là một ông chủ lạnh lùng mà còn là một người đàn ông đáng kính. Giờ đây, nhìn Tô Tử Hạ - người mà anh biết Mặc Cận Ngôn luôn bảo vệ và yêu thương - đang ngồi đây trong sự hoang mang và bất lực, Tần Thiệu Đình không thể không lên tiếng.
Anh hít một hơi thật sâu, rồi nhẹ nhàng khuyên:
"Tô Tổng, đừng lo lắng quá. Mặc Tổng là người mạnh mẽ, anh ấy sẽ ổn thôi.
Tô Tử Hạ khẽ gật đầu, cố gắng nuốt xuống nỗi sợ hãi, nhưng ánh mắt cô vẫn không thể rời khỏi cánh cửa phòng phẩu thuật.
Từng giây trôi qua, mỗi phút giây kéo dài như hàng thế kỷ, và cô chỉ biết cầu nguyện trong im lặng. Bên trong lòng, từng đợt sóng cảm xúc cứ dầng lên mãnh liệt.
Tần Thiệu Đình nhìn thấy nỗi lo lắng trong mắt Tô Tử Hạ, và anh biết rằng không phải chỉ có những vết thương thể xác đang ám ảnh cô, mà còn là những vết thương lòng. Anh quyết định phá vỡ sự im lặng giữa họ.
"Thật ra... tôi chưa từng thấy ai thâm tình như Mặc Cận Ngôn."
Lời nói của Tần Thiệu Đình khiến Tô Tử Hạ ngạc nhiên. Cô quay sang nhìn anh với ánh mắt bất ngờ, không hiểu ý anh muốn nói gì.
Tần Thiệu Đình khẽ nhếch mép, trong giọng nói chứa đựng một sự tôn trọng hiếm hoi mà anh dành cho người sếp của mình.
"Cô có bao giờ thắc mắc vì sao ba năm trước, Mặc Tổng lại đột nhiên bỏ đi không?"
Anh hỏi, ánh mắt như dò xét, mong chờ phản ứng của cô.
Tô Tử Hạ im lặng. Ba năm trước... Câu chuyện ấy luôn là một vết thương trong lòng cô, nhưng cũng là một bí mật mà cô chưa bao giờ hiểu thấu.
Tại sao Mặc Cận Ngôn - người cô đã từng yêu cô - lại rời đi không một lời giải thích? Tại sao anh lại chọn cách rời xa cô, để lại cô với hàng loạt câu hỏi không có lời đáp?
Tần Thiệu Đình nhìn thấy sự mơ hồ trong mắt cô, anh quyết định tiếp tục.
"Anh ấy có lý do, một lý do mà anh ấy chưa bao giờ giải thích với cô. Và tôi nghĩ cô nên biết sự thật này."
Tô Tử Hạ phân vân trong giây lát. Cô không biết liệu mình có muốn nghe câu chuyện này hay không. Cô sợ rằng những lời giải thích ấy có thể mở ra một vết thương cũ, khiến cô phải đối mặt với những cảm xúc mà cô đã cố chôn giấu từ lâu.
Nhưng rồi, cô nhận ra rằng mình không thể tiếp tục sống trong sự mù mờ và dần vặt như thế này mãi. Dù sự thật có đau đớn đến đâu, cô vẫn cần phải biết.
Chỉ ba giây sau, cô quyết đoán gật đầu.
Tần Thiệu Đình nhìn cô, trong lòng thầm cảm thấy tôn trọng quyết định dũng cảm này. Anh hiểu rằng không dễ để đối mặt với quá khứ, nhưng cô cần phải biết sự thật.
Và Mặc Cận Ngôn, người đàn ông luôn thầm lặng chịu đựng mọi thứ vì Tô Tử Hạ, xứng đáng có một cơ hội để được hiểu thấu.
Ánh sáng trắng sáng chói của đèn trần hắt xuống những chiếc ghế lạnh lẽo nơi Tô Tử Hạ và Tần Thiệu Đình ngồi đợi, tâm trạng ngột ngạt bao trùm cả hai.
Cánh cửa phòng phẩu thuật đóng chặt, chỉ còn một ánh đèn màu đỏ hiển thị sự sống còn đang được quyết định ở bên trong.
Sở Thiên Minh, bác sĩ tài ba và cũng là bạn thân lâu năm của Mặc Cận Ngôn, đang đứng sau bàn mổ.
Du da trai qua nhieu ca phau thuat kho khan, day la lan dau tien Se Thien Minh cam thay lo lang den vay.
Mặc Cận Ngôn - người bạn mạnh mẽ, kiên định và dường như không bao giờ biết đến đau đớn - giờ lại nằm đó, yếu ớt dưới lưỡi dao phẫu thuật.
Anh nhìn gương mặt nhợt nhạt của Mặc Cận Ngôn và lòng không khỏi dấy lên một cảm giác đau xót.
"Làm sao cậu lại để mình rơi vào tình trạng này chứ?"
Sở Thiên Minh thầm nghĩ, rồi lại tập trung vào công việc của mình, đôi tay vẫn vững vàng nhưng trái tim không ngừng đập mạnh.
Bên ngoài, Tô Tử Hạ ngồi gục đầu trên ghế, đôi tay cô nắm chặt đến mức những khớp ngón trắng bệch. Cảm giác như có một cơn bão đang cuộn trào trong lòng cô, nhấn chìm mọi suy nghĩ.
Trong trái tim cô lúc này, chỉ còn là sự lo lắng cho Mặc Cận Ngôn. Dù cô luôn tự nhủ rằng mình đã dứt tình với anh, rằng giữa họ không còn gì ngoài quá khứ, nhưng chính khoảnh khắc này, khi nhìn thấy Mặc Cận Ngôn đổ máu vì cô, Tô Tử Hạ hiểu rằng mình đã tự lừa dối bản thân quá lâu.
Những giọt mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng cô
Từng suy nghĩ đen tối thi nhau xâm chiếm tâm trí Tô Tử Hạ, khiến cô cảm thấy nghẹt thở. Cô ngẩng đầu, cố hít một hơi sâu, nhưng không khí trong lành dường như chẳng thể xua tan được nổi sợ hãi đang đè nặng lên lồng ngực.
Tần Thiệu Đình, người ngồi cạnh, quan sát dáng vẻ lo lắng của Tô Tử Hạ. Anh không nói gì, chỉ khẽ nhíu mày nhìn về phía cánh cửa phòng phẫu thuật đang đóng kín.
Đối với anh, Mặc Cận Ngôn không chỉ là một ông chủ lạnh lùng mà còn là một người đàn ông đáng kính. Giờ đây, nhìn Tô Tử Hạ - người mà anh biết Mặc Cận Ngôn luôn bảo vệ và yêu thương - đang ngồi đây trong sự hoang mang và bất lực, Tần Thiệu Đình không thể không lên tiếng.
Anh hít một hơi thật sâu, rồi nhẹ nhàng khuyên:
"Tô Tổng, đừng lo lắng quá. Mặc Tổng là người mạnh mẽ, anh ấy sẽ ổn thôi.
Tô Tử Hạ khẽ gật đầu, cố gắng nuốt xuống nỗi sợ hãi, nhưng ánh mắt cô vẫn không thể rời khỏi cánh cửa phòng phẩu thuật.
Từng giây trôi qua, mỗi phút giây kéo dài như hàng thế kỷ, và cô chỉ biết cầu nguyện trong im lặng. Bên trong lòng, từng đợt sóng cảm xúc cứ dầng lên mãnh liệt.
Tần Thiệu Đình nhìn thấy nỗi lo lắng trong mắt Tô Tử Hạ, và anh biết rằng không phải chỉ có những vết thương thể xác đang ám ảnh cô, mà còn là những vết thương lòng. Anh quyết định phá vỡ sự im lặng giữa họ.
"Thật ra... tôi chưa từng thấy ai thâm tình như Mặc Cận Ngôn."
Lời nói của Tần Thiệu Đình khiến Tô Tử Hạ ngạc nhiên. Cô quay sang nhìn anh với ánh mắt bất ngờ, không hiểu ý anh muốn nói gì.
Tần Thiệu Đình khẽ nhếch mép, trong giọng nói chứa đựng một sự tôn trọng hiếm hoi mà anh dành cho người sếp của mình.
"Cô có bao giờ thắc mắc vì sao ba năm trước, Mặc Tổng lại đột nhiên bỏ đi không?"
Anh hỏi, ánh mắt như dò xét, mong chờ phản ứng của cô.
Tô Tử Hạ im lặng. Ba năm trước... Câu chuyện ấy luôn là một vết thương trong lòng cô, nhưng cũng là một bí mật mà cô chưa bao giờ hiểu thấu.
Tại sao Mặc Cận Ngôn - người cô đã từng yêu cô - lại rời đi không một lời giải thích? Tại sao anh lại chọn cách rời xa cô, để lại cô với hàng loạt câu hỏi không có lời đáp?
Tần Thiệu Đình nhìn thấy sự mơ hồ trong mắt cô, anh quyết định tiếp tục.
"Anh ấy có lý do, một lý do mà anh ấy chưa bao giờ giải thích với cô. Và tôi nghĩ cô nên biết sự thật này."
Tô Tử Hạ phân vân trong giây lát. Cô không biết liệu mình có muốn nghe câu chuyện này hay không. Cô sợ rằng những lời giải thích ấy có thể mở ra một vết thương cũ, khiến cô phải đối mặt với những cảm xúc mà cô đã cố chôn giấu từ lâu.
Nhưng rồi, cô nhận ra rằng mình không thể tiếp tục sống trong sự mù mờ và dần vặt như thế này mãi. Dù sự thật có đau đớn đến đâu, cô vẫn cần phải biết.
Chỉ ba giây sau, cô quyết đoán gật đầu.
Tần Thiệu Đình nhìn cô, trong lòng thầm cảm thấy tôn trọng quyết định dũng cảm này. Anh hiểu rằng không dễ để đối mặt với quá khứ, nhưng cô cần phải biết sự thật.
Và Mặc Cận Ngôn, người đàn ông luôn thầm lặng chịu đựng mọi thứ vì Tô Tử Hạ, xứng đáng có một cơ hội để được hiểu thấu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.