Trùng Sinh, Ta Cưa Đổ Trà Xanh

Chương 3: Hãy Quên Tôi Của Trước Đây Đi

Gin Yan

10/05/2024

Sau khi học xong buổi học đầu tiên là giờ giải lao, Cố Bạch Chi đi xung quanh xem cảnh vật của trước đây, ngôi trường xinh đẹp nhưng người dựng lên nó không xinh đẹp không hề tỏa sáng như nó, mà nó cũng vì những tờ tiền bẩn kia làm mất đi vẻ xinh đẹp của ngôi trường trước đây.

Halis đi đến báo cho Cố Bạch Chi về con nhỏ trùm trường kia đã tỉnh, cô ta tên Lý Giai Kỳ, cha cô ta đang hợp tác với tập đoàn Cố Thị của cô, và hợp đồng ở trong tay cô, không biết khi ông ta biết con gái cưng đắc tội với công ty đối tác thì liệu có từ mặt cô ta hay không nhỉ.

Nói rồi cô bảo cấp dưới của ba mình đưa ra lời đề nghị hủy hợp tác xem phản ứng của Lý Tổng thế nào, và cô còn chu đáo bảo cấp dưới đưa ra lý do từ chối hợp tác là con gái cưng của lão đã đắc tội với con gái của chủ tịch tập đoàn Cố Thị xem ông ta giải quyết thế nào, sau khi giao việc cho Halis xong thì đột nhiên Lâm Tử Anh từ đâu đi đến.

Cố Bạch Chi không muốn nhìn thấy bộ mặt giả nai của cô ta nên bỏ đi, nhưng đột nhiên tay cô bị ai đó nắm lại, còn ai ngoài cô ta nữa, Cố Bạch Chi nhìn Lâm Tử Anh với vẻ mặt khinh bỉ, giờ cô ta còn nghèo hơn cô nữa, lấy tư cách gì nắm lấy bàn tay ngọc của cô, cô vung tay của người kia ra làm Lâm Tử Anh bị bật ra xém tí nữa là té.

Cố Bạch Chi nhìn người trước mặt bằng nửa con mắt rồi bỏ đi, và thế là nguyên 1 buổi nghỉ ngơi của Cố Bạch Chi bị phá chỉ bởi vì Lâm Tử Anh cứ bám theo cô hoài, cô không muốn như trước đây, thân thiết với cô ta để cô ta sử dụng mình như 1 quân cờ, nhưng cô ả rất nhây, cô đi đâu cũng đi theo, chẳng cho cô không gian riêng tư khiến cô bắt đầu thấy khó chịu, cuối cùng cô bắt lấy tay cô ta và cầm chặt, rồi hỏi với 1 giọng nói tức giận mà chẳng để tâm cô ta đang đau.

- Lâm Tử Anh!

- Cô tính bám theo tôi đến bao giờ?

- Tớ đau, bỏ tay ra đi.

- Sao vậy, đi theo người ta thì không thấy ngại.

- Giờ chỉ đụng một chút cũng nói đau.

- Cô nhát thế mà dám đi theo tôi à?

- Tớ chỉ muốn cậu chú ý đến tớ thôi.



Nói rồi cô ta bắt đầu dùng nước mắt cá sấu, nhưng đối với Cố Bạch Chi chẳng có tác dụng gì, cô hất tay Lâm Tử Anh đi rồi bỏ đi nhưng cô ta vẫn đi theo cô, cô bực bội nắm chặt tay cô ta kéo vào phòng vệ sinh VIP của nữ, đẩy cô ta vào tường rồi khóa cửa lại, Cố Bạch Chi ấn tay vào tường và nhìn chằm chằm Lâm Tử Anh, nhưng cô chỉ muốn đe dọa Lâm Tử Anh.

- Lâm Tử Anh.

- Tôi khuyên cậu đừng để tôi chú ý đến cậu.

- Không thì cậu sẽ hối hận đó.

Nói rồi cô tính bỏ đi thì đột nhiên Lâm Tử Anh nắm chặt tay cô, cô khó chịu bảo buông ra nhưng cô ấy cứ nắm mãi, đột nhiên tiếng chuông vang lên, lúc này Lâm Tử Anh mới chịu buông cô ra, cả hai đi về lớp cùng nhau, Lý Giai Kỳ cũng đã đến lớp, cô ta đang được Halis đỡ vào, cô ta thấy Cố Bạch Chi thì sợ hãi không dám đi tiếp, Halis không có kiên nhẫn với người ngoài nên giục cô ta nhanh lên, đầu cô ta bị băng lại, hai chân thì bị thương nặng do Halis làm, vì khi cô nghe người trong trường nói Lý Giai Kỳ đã từng đạp mạnh vào chân Cố Bạch Chi nên cô đã đạp cho cô ta không đi được.

May mắn cho cô ta là Halis không muốn lấy mạng cô ta, chứ nếu không thì cô ta còn thảm hại hơn bây giờ nhiều, sau khi đưa Lý Giai Kỳ về chổ thì Halis đi ra ngoài. Halis là 1 người rất công bằng, và lịch sự nên người dùng vũ lực với Lý Giai Kỳ là cô thì cô cũng sẽ chịu trách nhiệm chăm sóc, nhưng không phải cả đời, Cố Bạch Chi nhìn đóng thương tích mà Halis ban cho Lý Giai Kỳ thì cũng bất lực, dù cô muốn cô ta gánh chịu mọi tội lỗi nhưng có vẻ Halis hơi ác, thế là theo trực giác của mình Cố Bạch Chi giao Lý Giai Kỳ cho Halis chăm sóc đến khi nào cô ta khỏe lại, nhiệm vụ đến tay đương nhiên là Halis đồng ý.

Sau khi Halis rời đi Cố Bạch Chi cũng chuẩn bị đi thì lại bị Lâm Tử Anh kéo lại, cô tỏ rõ vẻ thờ ơ với đối phương và yêu cầu buông tay, nhưng Lâm Tử Anh vẫn không buông.

Cố Bạch Chi tức giận mắng cô ta rất phiền nhưng cô ta vẫn mặc kệ, đột nhiên có 1 cô gái đi đến gọi Cố Bạch Chi đi, cô liền tỏ vẻ vui vẻ rồi kéo tay Lâm Tử Anh ra, nhưng Lâm Tử Anh lại nắm chặt tay cô không buông.

- Cậu sao vậy, trước đây cậu có như vậy đâu.

Cố Bạch Chi nở 1 nụ cười nhẹ sau đó nắm bàn tay đang cố giữ mình lại của đối phương mà nói.

- Hãy quên tôi của trước đây đi

Sau đó liền bỏ đi, Lâm Tử Anh đứng tại chỗ mà đôi mắt và miệng vẫn mở trừng trừng như vậy 1 hồi lâu, cô ta cảm thấy như Cố Bạch Chi đã khác trước đây quá nhiều, cô ta bắt đầu toan tính điều gì đó, sau đó liền gọi cho 1 người nào đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Trùng Sinh, Ta Cưa Đổ Trà Xanh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook