Trùng Sinh, Ta Cưa Đổ Trà Xanh

Chương 2: Sự Trả Thù Bắt Đầu

Gin Yan

06/05/2024

Bạch Chi đi xuống nhà và nhìn thấy cha mẹ mình, cô bỗng nhiên chạy đến và ôm chầm ba mẹ khiến cho họ cảm thấy bất ngờ.

"Sao vậy con yêu, lại hết tiền nữa hả"

"Không phải, con chỉ muốn ôm ba mẹ thôi"

"Haha..con gái chúng ta lớn rồi mà còn trẻ con như vậy"

"Anh nói đúng"

Ôm 1 hồi cô mới bỏ họ ra, mẹ cô bày 1 bàn ăn thịnh soạn cho con gái, đột nhiên Bạch Chi nói muốn được tài xế đưa đến trường, khiến cho ba mẹ cô ngạc nhiên, vì hồi trước đây cô giả nghèo lúc nào cũng đi bộ đến trường vậy mà giờ lại muốn đi xe đến trường, Bạch Chi cũng rất bình tĩnh giải thích.

"Là vì trước đây con không muốn cho bạn bè con biết về gia thế của con"

"Nhưng giờ con lại không muốn giấu nữa, vì họ khinh thường con đến mức quá đáng"

"Thân phận con là do con muốn giấu, bây giờ con muốn nói ra cũng không sao"

"Dạ"

"Cậu, gọi 1 người tài xế đưa đón tiểu thư mỗi ngày biết chưa"

"Dạ vâng"

Ở Trường đang là giờ học sinh vào trường, đột nhiên 1 chiếc xe màu đen sang trọng dừng lại, 1 cô gái trên người là 1 bộ đồng phục xinh đẹp đi xuống, mái tóc cột hình đuôi ngựa, 1 bộ bông tai hình bông hoa trắng làm từ vàng, trên vai mang 1 cái balo hạng cao cấp, đi bằng 1 đôi guốc màu đen, làm tôn lên khí chất của con nhà giàu, đó chính là Cố Bạch Chi, trước đây cô không biết sửa soạn, còn giả nghèo, bị hết người này đến người khác khinh bỉ.

Vậy mà "bạn thân" tốt của cô Lâm Tử Anh, không giúp cô trở nên xinh đẹp, mà còn vì nhà cô nghèo mà lúc nào đi học cô ta cũng đi cùng bọn khác để tránh gặp mặt cô cả, cô ta còn cướp bạn trai cô, bạn bè của cô, và cực điểm chính là người chồng sắp cưới của cô, cô thề sẽ khiến cô ta phải hối hận.

Ở đó không xa là Lâm Tử Anh đang đi cùng 1 nữ sinh, thấy đằng kia có gì mà mọi người tập trung đông đủ nên đến xem, Lâm Tử Anh bây giờ mới nhận ra là bạn thân của mình, khi biết được những gì những người ở đó nói, nào là thì ra cô ấy giàu mà giả nghèo, nào là Lâm Tử Anh thật có phúc khi là bạn thân của con nhà giàu.

Thì cô ta mới ngỡ ngàng nhận ra, thì ra cô bạn thân mà cô ta hay tránh mặt, cô bạn thân mà cô ta nghĩ rằng là 1 đứa nghèo tàn mạt, chẳng có gì đáng để cô ta chơi chung hóa ra là con nhà giàu, Cố Bạch Chi thấy Lâm Tử Anh nhìn mình không chớp mắt thì nở 1 nụ cười mép, sau đó thong thả đi vào trường.



"Chaaaa, này cậu sướng thật, vậy mà lại là bạn thân của con nhà giàu"

"Hả, ừ"

"Nhớ sau này đừng có quên tớ đó nha"

"Ừm, tớ biết rồi"

(Chuyện quái gì vậy, sao chỉ nghĩ có 1 hôm mà mình cảm giác như không còn nhận ra Cố Bạch Chi nữa)

Khi vào lớp, Cố Bạch Chi quăng chiếc cặp lên bàn rồi ngồi chéo chân đặt lên bàn, bọn hay bắt nạt cô trước đây đâu biết cô đã thay đổi nên lại giở chứng đi đến, chúng nó là do Lâm Tử Anh thuê đến để bắt nạt cô mỗi lần cô có ý đụng vào đồ của cô ta, nếu là trước đây thì cô sẽ run sợ và ngay lập tức bỏ đi, nhưng cô của bây giờ không giống trước đây.

"Mày khinh tao hả, Cố Bạch Chi"

"Cái lũ cờ hó chúng mày im miệng lại có được không"

"Mày nói gì hả?"

"Halis!"

Ngay khi cô vừa nói Halis, thì 1 cô gái đi vào sau đó nắm tóc của con nhỏ trùm đập mạnh xuống bàn của Cố Bạch Chi, đập chẳng thương tiết, đập đến khi bọn đàn em cầu xin dừng lại nhưng Cố Bạch Chi chẳng muốn dừng, Lâm Tử Anh đi vào thấy cảnh đó bèn sợ đến chân đứng không vững.

Cô ta sợ đến mức bước chân chẳng thể nào nhanh được, cô ta nuốt nước bọt đi đến bên Bạch Chi nói với giọng run sợ.

"Cậ...cậu làm gì vậy Tiểu Chi"

"À, Tiểu Anh đấy hả?"

Nói rồi cô đứng dậy đi đến kéo tay Lâm Tử Anh đến chỗ ngồi của mình, đặt cô ta vào ghế, 2 tay cô ghì lên vai của Lâm Tử Anh khiến cô ta không di chuyển được, cô ghé vào tai Lâm Tử Anh nói.

"Cậu thấy cảnh này có đặc sắc không"



"Tơ...tớ"

"Không sao đâu, trả lời đi"

Nói rồi cô ghì mạnh thêm 1 phát làm Lâm Tử Anh đau đến chảy mồ hôi.

"Có..có...có"

Đột nhiên Lâm Tử Anh nắm lấy tay của Cố Bạch Chi, Cố Bạch Chi khó chịu quay gương mặt cô ta qua thì thấy toàn là nước mắt, nếu là trước đây thì thứ nước mắt này thật sự có thể làm dịu tấm lòng của cô, vì trước đây cô cũng dùng thứ nước mắt này để cầu xin bọn họ nhưng nào có ai chịu dừng lại, đặc biệt là Lâm Tử Anh cô, vậy thì giờ cô dùng thứ nước mắt cá sấu này thì nghĩ có thể dừng 1 con sói vừa mới thức tỉnh như Cố Bạch Chi này sao.

"Anh Anh, cậu rất xinh đẹp"

"Không nên khóc đâu"

"Tiểu Chi, tơ...tớ xin cậu đừng...đừng làm vậy nữa, dừng lại đi"

"Cậ...cậu ấy...sắp chết...rồi"

"Sắp chết sao, vậy để cô ta chết luôn đi"

"Cô ta hay bắt nạt chúng ta mà"

"Cô ta chẳng đáng sống tí nào, hahahaha"

Lâm Tử Anh sợ hãi trước Cố Bạch Chi xa lạ này, bên Cố Bạch Chi cũng chẳng có gì vui, cô nhớ đến trước đây Halis chính là người vệ sĩ đáng tin cậy, và mạnh mẽ luôn bảo vệ cô, vậy mà chỉ vì tin lời Lâm Tử Anh cô đã cho sát thủ giết cô ấy, bây giờ Lâm Tử Anh lại giả vờ cầu xin cho kẻ mà cô ta thuê, haha thật buồn cười.

Cuối cùng con ả trùm trường đó ngất đi, được Halis đưa lên phòng y tế, Cố Bạch Chi lấy giấy chùi vết máu trên bàn học của mình sau đó bỏ đi ra ngoài. Ra khỏi cửa lớp, khuôn mặt của Cố Bạch Chi đã ngay lập tức thay đổi, cô nở 1 nụ cười đáng sợ và nhìn vào trong lớp, cô nhìn Lâm Tử Anh 1 cách chăm chú.

(Cô hãy đợi đó Lâm Tử Anh, những gì mà tôi làm hôm nay còn chưa đủ 1/10 những việc cô làm cho tôi nữa)

(Mọi thứ chỉ mới bắt đầu, bắt đầu cho sự trả thù tột cùng của tôi)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Trùng Sinh, Ta Cưa Đổ Trà Xanh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook