Chương 384: Dân thôn chặn đường.
Thái Tấn
27/04/2016
- Chủ tịch, xe đã chuẩn bị xong rồi. Lần này xuống dưới, Trưởng ban thư ký Vệ Quân, phó chủ tịch Triệu và phó chủ tịch Trương cũng sẽ cùng đi. Ngoài ra, về phía thành phố Diên Lăng cũng đã thông báo rồi.
Trong văn phòng làm việc, Dịch Quân từ ngoài đã đi vào bắt đầu báo cáo với Nhiếp Chấn Bang.
Từ lúc tập đoàn dệt may chính thức khánh thành, sau khi Thẩm Ngôn Thạc đích thân đến áp trận đề cao uy thế xong, với cái thái độ ủng hộ này của tỉnh ủy khiến Nhiếp Chấn Bang hoàn toàn đã đứng vững ở thành phố Lương Khê. Hơn nữa, sau đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân, quan hệ giữa hắn và Phạm Thường Thắng cũng hòa hoãn hơn rất nhiều. Chí ít, về việc phát triển kinh tế của thành phố Lương Khê, Phạm Thường Thắng sẽ không cản trở nữa. Có được điều này Nhiếp Chấn Bang đã đủ hài lòng rồi.
Đối với Nhiếp Chấn Bang mà nói, theo chính trị không chỉ đơn giản là theo chính trị. Quan niệm của Nhiếp Chấn Bang khác với mọi người. Ví dụ như trong đám người Lý Quốc Hoa, tất cả thành tích đều là muốn có liên quan tới việc thăng chức. Trên thực tế, không chỉ riêng Lý Quốc Hoa mà lúc này, ở trong Hoa Hạ, loại cán bộ chỉ biết chạy theo thành tích một cách phiến diện như vậy thì chỗ nào cũng có. Trong ký ức về thời gian sau này, những cái công trình mang tính hình tượng, bản mẫu tốn tiền tốn của, đại khái cũng chính từ lúc này bắt đầu lần lượt xuất hiện.
Mà Nhiếp Chấn Bang khác biệt, thăng chức cũng là việc Nhiếp Chấn Bang suy nghĩ ở trong lòng. Nhưng bất cứ quy hoạch nào của Nhiếp Chấn Bang đều phù hợp một cách chuẩn xác với chủ đề phát triển của địa phương. Dự án mang tính bền vững, không phải loại mua bán một lần. Có lẽ chính bởi vì như vậy, hễ là dự án công trình quy hoạch mà Nhiếp Chấn Bang điều hành, đều thể hiện ra một sức bật kinh người. Cũng chính là bởi vì như thế, Nhiếp Chấn Bang mới may mắn đã có được nhiều thành tích, cho nên Nhiếp Chấn Bang cũng càng kiên định hơn ý chí của mình.
Lần này đi đến thành phố Diên Lăng cũng là việc hai ngày trước quyết định. Từ sau khi mình nhậm chức, chưa hề xuống dưới thị sát điều tra. Lần này sở dĩ lấy thành phố Diên Lăng là nơi đến đầu tiên của mình, cũng là bởi vì đặc thù địa lý của thành phố Diên Lăng. Ở thành phố này, kinh tế cấp thôn vô cùng phát triển. Những thôn có thu nhập trăm triệu cũng không phải ít, mỗi thôn đều là có thu nhập hàng triệu, hộ nào cũng giàu có, đây không phải là chuyện lạ. Cũng chính là bởi vì như vậy, Nhiếp Chấn Bang mới quyết định, đến thăm thành phố Diên Lăng.
- Được, tôi lập tức xuống ngay.
Nhiếp Chấn Bang hơi ngạc nhiên, ngay sau đó gật đầu một cái.
Sắp xếp lại gọn gàng những số liệu kinh tế về thành phố Diên Lăng vừa nhìn xem qua xong, sau khi cất vào trong ngăn kéo, Nhiếp Chấn Bang đi ra khỏi văn phòng làm việc, thẳng vào thang máy đi xuống tầng một. Trong đại sảnh, Triệu Tân Thiên, Trương Khắc Cường và Lưu Vệ Quân cũng đã đợi ở dưới. Ba người đứng tụm thành một vòng tròn, nhỏ tiếng trao đổi.
Nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang đi tới, Lưu Vệ Quân một mạch bước nhanh đến đón, báo cáo:
- Chủ tịch, xe đã chuẩn bị xong rồi. Về phía cục công an thành phố đã sắp xếp xe dẫn đường số 1 đang chờ sẵn ở bên ngoài. Anh xem còn phải sắp xếp gì nữa không?
Nhiếp Chấn Bang cười nhạt một tiếng. Từ khi mình thuận lợi trúng cử, hơn nữa từ sau khi Thẩm Ngôn Thạc đích thân đến thành phố Lương Khê tỏ thái độ ủng hộ xong, thái độ của cán bộ toàn thành phố đã thay đổi rồi. Trong đó thay đổi nhiều nhất vẫn là Lưu Vệ Quân.
Thời gian trước kia, Lưu Vệ Quân mặc dù có chút sợ mình, công việc mặc dù đều cố gắng hết sức để hoàn thành, nhưng không giống như bây giờ. Bây giờ, nói một cách mỉa mai thì, cư xử của Lưu Vệ Quân hoàn toàn giống như của một kẻ người làm vậy.
Đối với sự thay đổi này của Lưu Vệ Quân, Nhiếp Chấn Bang cũng rất hiểu. Trưởng ban thư ký ủy ban nhân dân thành phố nghe tiếng dường như là rất oai, người gần gũi nhất với chủ tịch, nhưng với điều kiện tiền đề là, cũng phải xem có thân cận với chủ tịch hay không. Bây giờ chỉ cần Nhiếp Chấn Bang đồng ý, lúc nào cũng có thể tìm một cái cớ đưa Lưu Vệ Quốc xuống vị trí công tác khác. Dù sao chức vụ này mặc dù cấp bậc chức vụ bình thường nhưng đây thật sự là một cương vị rất quan trọng. Nhiếp Chấn Bang đương nhiên phải đưa người tín nhiệm nhất lên.
- Xe dẫn đường của cục công an thành phố thì không cần thiết. Lần này xuống dưới, chặng đường cũng không dài, không cần phải làm nghiêm trọng như vậy. Hơn nữa, xe cảnh sát dẫn đường, phong tỏa dọc đường đi, tôi luôn cảm thấy có chút xa cách quần chúng, điều này thật không tốt. Cho xe dẫn đường về đi.
Trầm ngâm một chút, Nhiếp Chấn Bang đã thản nhiên nói.
Câu nói này khiến sắc mặt của Lưu Kỳ Quân có chút lúng túng. Giờ phút này, Lưu Vệ Quốc cũng hiểu được rõ, Nhiếp Chấn Bang đây là đang nhắc nhở khéo chính mình, đối với chuyện này Lưu Kỳ Quân cũng đã thấy rõ rồi.
So với Dịch Quân, mình vốn không có cơ hội. Hiện giờ, Lưu Vệ Quân cũng không có ý khác, hầu hạ Nhiếp Chấn Bang cho hài lòng rồi, cố gắng có thể thu xếp cho mình chỗ tốt một chút, đơn vị có quyền lực thật sự, đây mới là điều quan trọng.
Ngay sau đó Lưu Vệ Quân ngoài mặt lại lộ ra một vẻ mặt khiêm tốn tiếp thu, gật đầu cười nói:
- Đúng, đúng, Chủ tịch phê bình rất đúng. Đảng ta từ trước vốn coi trọng quan hệ giữa Đảng và quần chúng nhân dân, xây dựng quan hệ thân thiện với nhân dân. Chúng ta là cán bộ Đảng viên, phải gần gũi với quần chúng, không thể tách rời quần chúng. Sau này, tôi nhất định phải học tập nhiều hơn nữa.
Nhắc nhở như vậy, thỉnh thoảng có một lần, như vậy cũng đủ rồi. Nếu lúc nào cũng nói những lời như vậy, truyền ra ngoài, ngược lại có thể làm cho người ta cảm thấy mình lòng dạ hẹp hòi.
Ngay sau đó trên mặt Nhiếp Chấn Bang nở nụ cười, vỗ vỗ vai của Lưu Vệ Quân nói:
- Trưởng ban thư ký Lưu khiêm tốn ham học, tư tưởng này rất tốt, tin tưởng sau này ở bất kỳ vị trí công tác nào cũng có thể làm tốt. Thời gian không còn sớm nữa, lão Triệu, lão Trương, chúng ta xuất phát thôi.
Đoàn người rời khỏi trụ sở làm việc của thành ủy và ủy ban nhân dân thành phố. Ở cổng của trụ sở làm việc, xe chuyên dùng và lái xe của mỗi người cũng đã làm xong công tác chuẩn bị. Thư ký riêng mỗi người cũng đều đã mở sẵn cửa xe. Bình thường, giữa các lãnh đạo so với nhau, lúc này giữa thư ký cũng đang so với nhau, so về năng lực quan sát, so về năng lực làm việc.
Chẳng qua, những thư ký này, không có ai là thư ký mới, đều là người đã từng trải nhiều năm rồi, động tác làm việc đều rất linh hoạt. Khi nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang và mọi người ra cửa, tất cả đều đã quay trở về cạnh xe của mình làm tốt các công tác chuẩn bị. Giờ phút này, mặc dù không nói động tác đều tăm tắp, ít nhất khẳng định là giống nhau.
Đợi sau khi lãnh đạo lên xe, đều cùng nhau bước nhanh từ phía trước xe vòng qua, ngồi vào ghế bên cạnh lái xe. Lúc này xe bắt đầu khởi động lên, chạy ra khỏi cổng chính thành ủy và ủy ban nhân dân thành phố.
Lúc này, tại trụ sở làm việc ủy ban nhân dân thành phố, một phòng làm việc nằm ở tầng thứ mười, bên cửa sổ, Lý Quốc Hoa vẻ mặt âm trầm nhìn chăm chú vào đoàn người do Nhiếp Chấn Bang dẫn đầu rời khỏi, cũng từ từ buông rèm cửa sổ xuống.
- Chủ tịch, lần này Nhiếp Chấn Bang đi xuống, chỉ sợ, vị nào đó của thành phố Diêm Lăng không chừng sẽ làm hắn ta phải chịu mắng chửi chuyện gì đó đâu?
Đúng lúc này, thư ký Hoàng Bảo của Lý Quốc Hoa cũng bắt đầu cười nói.
Nghe thấy câu nói của Hoàng Bảo, Lý Quốc Hoa lại trầm giọng nói:
- Tiểu Hoàng, có một số chuyện, nên nói mới nói, không nên nói đừng nói, có bị mắng chửi hay không, chúng ta không cần quan tâm, làm tốt công việc của mình đi.
Nghe lời nói của Lý Quốc Hoa, Hoàng Bảo cúi đầu, âm thầm thè lưỡi, trong khoảng thời gian này, tâm trạng của ông chủ không tốt, vẫn là nên ít động chạm đến thì tốt hơn.
Đoàn xe từ từ chạy ra khỏi khu vực nội thành thành phố Lương Khê. Thành phố Diên Lăng cách nội thành thành phố Lương Khê khoảng 57 km. Giao thông thuận tiện, vận tải đường thủy phát triển, lại gần với thành phố Thượng Hải, trung tâm kinh tế của Hoa Hạ, có thể nói là điều kiện được ông trời ưu ái. Cũng chính bởi vì như vậy, kinh tế của thành phố Diên Lăng vô cùng phát triển, kinh tế cấp thôn lại càng nổi tiếng khắp cả nước. Toàn thành phố có mười sáu xã, thị trấn trực thuộc thì cũng là có rất nhiều thôn hành chính nổi tiếng trong nước. Thành phố Diên Lăng cũng là thành phố cấp huyện (tương ứng với thị xã) có kinh tế phát triển nhất của thành phố Lương Khê.
Một con đường cao tốc hai chiều bốn làn xe, liên thông thành phố Diêm Lăng và khu vực thành thị thành phố Lương Khê, đoàn xe bật đèn báo hiệu hai vạch màu vàng, cùng nhau hướng về phía đông, lái đi hướng thành phố Diên Lăng.
Lúc này, xe của Nhiếp Chấn Bang đi đầu tiên, nhìn phong cảnh ngoài cửa xe, Nhiếp Chấn Bang chậm rãi nói:
- Tiểu Dịch, việc của văn phòng ủy ban nhân dân thành phố, cậu là phó trưởng ban thư ký văn phòng, đôi khi cần phải trợ giúp nhiều hơn nữa. Đối với một số đồng chí trẻ tuổi của ban thư ký, cậu cũng phải khảo sát và tìm hiểu nhiều mặt. Cái chức phó trưởng ban thư ký này của cậu cũng không phải treo không để đấy đâu.
Câu nói này lại khiến Dịch Quân trong lòng vui mừng. Tính cách của Nhiếp Chấn Bang, Dịch Quân rất hiểu. Ý tứ trong mấy câu nói này đã rất rõ ràng, có lẽ chính mình lần này có thể thay đổi từ Phó trưởng ban thư ký, trở thành Trưởng ban thư ký rồi. Đừng nhìn chỉ kém một chữ, nhưng cấp bậc đãi ngộ lại là một trời một vức đấy. Bao nhiêu người cả đời đã kẹt ở ngưỡng cửa cục trưởng và phó giám đốc sở này, bây giờ mình ba mươi tuổi đã có thể vượt qua ngưỡng cửa này, đây là chuyện vui cực lớn trên đời.
Ngay sau đó, Dịch Quân cũng bình tĩnh gật đầu nói:
- Chủ tịch phê bình rất đúng, sau này tôi nhất định dành nhiều thời gian hơn, cố gắng hết sức để làm tốt công việc của văn phòng ủy ban nhân dân thành phố.
Tiếng nói vừa dứt, bất thình lình chiếc xe đột ngột phanh lại. Ngồi ở đằng trước, lái xe Dương Thanh Sơn cũng quay đầu lại nói:
- Chủ tịch, phía trước bị người dùng cành cây chặn đường rồi.
Chặn đường? Cái tình huống này lập tức khiến cho Nhiếp Chấn Bang ngồi thẳng người lại, cùng nhìn qua kính chắn gió trước của xe, ở phía trước nơi cách đó khoảng mười mấy mét, hai làn đường của đường cao tốc bị mấy đoạn cây khô chặn kín hoàn toàn rồi. Ở ven đường, mấy chục người dáng vẻ như là dân chúng trong thôn đứng ở đó, ánh mắt lại đang nhìn về phía mình.
Tình huống này lập tức khiến người phía sau cũng đã thận trọng. Xuống xe đầu tiên vẫn là Trưởng ban thư ký ủy ban nhân dân thành phố Lưu Vệ Quân. Lúc này, trên trán Lưu Vệ Quân đã lấm tấm chút mồ hôi. Nhiếp Chấn Bang lần đầu tiên xuống địa phương lại đã gặp phải chuyện như vậy, Lưu Vệ Quốc thậm chí cũng không dám nghĩ đến chuyện sau đó nữa. Hơn nữa, theo tình hình này mà thấy, không có xe nào khác bị chặn, ánh mắt của những người này cũng đang nhìn bên này, rất rõ ràng, chuyện này là nhằm về phía chủ tịch Nhiếp mà đến.
Lộ trình của Nhiếp Chấn Bang là Lưu Vệ Quân một tay lo liệu, điều này nói lên cái gì, nói lên lộ trình của Nhiếp Chấn Bang ngay đến người dân thường cũng nắm rõ, cái này thì hay rồi. Đây không phải là nói chính mình trưởng ban thư ký ủy ban nhân dân thành phố này không có năng lực sao?
Đi đến bên cạnh chiếc xe của Nhiếp Chấn Bang, vẻ mặt của Lưu Vệ Quân lộ ra vẻ lúng túng nói:
- Chủ tịch, ngài xin chờ một lát, tôi qua xem tình hình.
- Không cần đâu lão Lưu, nhìn dáng vẻ của những người này rõ ràng là đang đợi chúng ta. Cùng qua xem đi.
Nhiếp Chấn Bang ngay sau đó mở cửa xe bước ra.
Lúc này, Triệu Tân Thiên và Trương Khắc Cường cũng từ trên xe bước xuống. Bên này, những người thôn dân đứng ở bên đường cũng đi lại đây. Vừa nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang, trong đó cầm đầu là người đàn ông từ trong túi của mình lấy ra một tập tài liệu, bịch một tiếng quỳ trên đất lớn tiếng nói:
- Chủ tịch Nhiếp, ngài phải làm chủ cho hàng chục nghìn người dân thị trấn Cao Gia chúng tôi.
Nhìn bộ dạng của người này, Nhiếp Chấn Bang cũng ngạc nhiên, lập tức đi đến đỡ người đó đứng lên, vẻ mặt có phần nghiêm túc. Quốc lộ Lương Diên vốn đã là một con đường cao tốc khá đông đúc. Lúc này, chỉ trong vài phút ngắn ngủi, phía sau cũng đã tắc không ít xe rồi.
Nhìn bên cạnh đám người vẻ mặt đợi chờ, Nhiếp Chấn Bang trầm giọng nói:
- Bà con có chuyện gì phải nói rõ ràng, chặn đường thế này là không đúng. Nhanh đưa chướng ngại vật trên đường mang ra để xe lưu thông. Bà con cử ra hai người đại diện, trình bày cho rõ ràng một cái, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Thị trấn Cao Gia làm sao vậy?
Trong ấn tượng của Nhiếp Chấn Bang, thị trấn Cao Gia thuộc khu vực quản lý của quận Khê Sơn. Ở bên cạnh quận Khê Sơn, chính là khu phát triển công nghệ cao thành phố Lương Khê. Nơi này trong quy hoạch của ủy ban nhân dân thành phố sẽ trở thành khu kinh tế mới, thuộc khu vực trưng thu giải phóng mặt bằng. Bởi vì gần với khu kinh tế mới, kinh tế của thị trấn Cao Gia phát triển rất tốt, nếu nói nghèo khó, đây là chuyện không thể nào.
Đây cũng là điểm Nhiếp Chấn Bang nghi ngờ, bên cạnh Triệu Tân Thiên cũng mở lời nói:
- Bà con, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Bà con không nói, làm sao để Chủ tịch giải quyết cho bà con được.
Rất nhanh, bà con dân thôn bàn bạc một chút, vừa mới bắt đầu cầm đầu là một người đàn ông trung niên và một ông lão năm mấy tuổi được chọn ra.
Hai người đi đến bên cạnh Nhiếp Chấn bang, người đàn ông trung niên liền mở lời nói:
- Chủ tịch, chúng tôi cũng là bị bức ép đến mức không còn cách nào nữa. Mấy năm nay, mấy nhà máy dược và nhà máy hóa chất của khu kinh tế mới đã làm toàn bộ cụm dân cư ở ven bờ Lương Khê của thị trấn Cao Gia chúng tôi khổ sở quá.
Vừa nghe thấy mấy nhà máy hóa chất của khu kinh tế mới, trong lòng Nhiếp Chấn Bang lo lắng. Xem ra, chuyện không phải đơn giản như vậy rồi.
Trong văn phòng làm việc, Dịch Quân từ ngoài đã đi vào bắt đầu báo cáo với Nhiếp Chấn Bang.
Từ lúc tập đoàn dệt may chính thức khánh thành, sau khi Thẩm Ngôn Thạc đích thân đến áp trận đề cao uy thế xong, với cái thái độ ủng hộ này của tỉnh ủy khiến Nhiếp Chấn Bang hoàn toàn đã đứng vững ở thành phố Lương Khê. Hơn nữa, sau đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân, quan hệ giữa hắn và Phạm Thường Thắng cũng hòa hoãn hơn rất nhiều. Chí ít, về việc phát triển kinh tế của thành phố Lương Khê, Phạm Thường Thắng sẽ không cản trở nữa. Có được điều này Nhiếp Chấn Bang đã đủ hài lòng rồi.
Đối với Nhiếp Chấn Bang mà nói, theo chính trị không chỉ đơn giản là theo chính trị. Quan niệm của Nhiếp Chấn Bang khác với mọi người. Ví dụ như trong đám người Lý Quốc Hoa, tất cả thành tích đều là muốn có liên quan tới việc thăng chức. Trên thực tế, không chỉ riêng Lý Quốc Hoa mà lúc này, ở trong Hoa Hạ, loại cán bộ chỉ biết chạy theo thành tích một cách phiến diện như vậy thì chỗ nào cũng có. Trong ký ức về thời gian sau này, những cái công trình mang tính hình tượng, bản mẫu tốn tiền tốn của, đại khái cũng chính từ lúc này bắt đầu lần lượt xuất hiện.
Mà Nhiếp Chấn Bang khác biệt, thăng chức cũng là việc Nhiếp Chấn Bang suy nghĩ ở trong lòng. Nhưng bất cứ quy hoạch nào của Nhiếp Chấn Bang đều phù hợp một cách chuẩn xác với chủ đề phát triển của địa phương. Dự án mang tính bền vững, không phải loại mua bán một lần. Có lẽ chính bởi vì như vậy, hễ là dự án công trình quy hoạch mà Nhiếp Chấn Bang điều hành, đều thể hiện ra một sức bật kinh người. Cũng chính là bởi vì như thế, Nhiếp Chấn Bang mới may mắn đã có được nhiều thành tích, cho nên Nhiếp Chấn Bang cũng càng kiên định hơn ý chí của mình.
Lần này đi đến thành phố Diên Lăng cũng là việc hai ngày trước quyết định. Từ sau khi mình nhậm chức, chưa hề xuống dưới thị sát điều tra. Lần này sở dĩ lấy thành phố Diên Lăng là nơi đến đầu tiên của mình, cũng là bởi vì đặc thù địa lý của thành phố Diên Lăng. Ở thành phố này, kinh tế cấp thôn vô cùng phát triển. Những thôn có thu nhập trăm triệu cũng không phải ít, mỗi thôn đều là có thu nhập hàng triệu, hộ nào cũng giàu có, đây không phải là chuyện lạ. Cũng chính là bởi vì như vậy, Nhiếp Chấn Bang mới quyết định, đến thăm thành phố Diên Lăng.
- Được, tôi lập tức xuống ngay.
Nhiếp Chấn Bang hơi ngạc nhiên, ngay sau đó gật đầu một cái.
Sắp xếp lại gọn gàng những số liệu kinh tế về thành phố Diên Lăng vừa nhìn xem qua xong, sau khi cất vào trong ngăn kéo, Nhiếp Chấn Bang đi ra khỏi văn phòng làm việc, thẳng vào thang máy đi xuống tầng một. Trong đại sảnh, Triệu Tân Thiên, Trương Khắc Cường và Lưu Vệ Quân cũng đã đợi ở dưới. Ba người đứng tụm thành một vòng tròn, nhỏ tiếng trao đổi.
Nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang đi tới, Lưu Vệ Quân một mạch bước nhanh đến đón, báo cáo:
- Chủ tịch, xe đã chuẩn bị xong rồi. Về phía cục công an thành phố đã sắp xếp xe dẫn đường số 1 đang chờ sẵn ở bên ngoài. Anh xem còn phải sắp xếp gì nữa không?
Nhiếp Chấn Bang cười nhạt một tiếng. Từ khi mình thuận lợi trúng cử, hơn nữa từ sau khi Thẩm Ngôn Thạc đích thân đến thành phố Lương Khê tỏ thái độ ủng hộ xong, thái độ của cán bộ toàn thành phố đã thay đổi rồi. Trong đó thay đổi nhiều nhất vẫn là Lưu Vệ Quân.
Thời gian trước kia, Lưu Vệ Quân mặc dù có chút sợ mình, công việc mặc dù đều cố gắng hết sức để hoàn thành, nhưng không giống như bây giờ. Bây giờ, nói một cách mỉa mai thì, cư xử của Lưu Vệ Quân hoàn toàn giống như của một kẻ người làm vậy.
Đối với sự thay đổi này của Lưu Vệ Quân, Nhiếp Chấn Bang cũng rất hiểu. Trưởng ban thư ký ủy ban nhân dân thành phố nghe tiếng dường như là rất oai, người gần gũi nhất với chủ tịch, nhưng với điều kiện tiền đề là, cũng phải xem có thân cận với chủ tịch hay không. Bây giờ chỉ cần Nhiếp Chấn Bang đồng ý, lúc nào cũng có thể tìm một cái cớ đưa Lưu Vệ Quốc xuống vị trí công tác khác. Dù sao chức vụ này mặc dù cấp bậc chức vụ bình thường nhưng đây thật sự là một cương vị rất quan trọng. Nhiếp Chấn Bang đương nhiên phải đưa người tín nhiệm nhất lên.
- Xe dẫn đường của cục công an thành phố thì không cần thiết. Lần này xuống dưới, chặng đường cũng không dài, không cần phải làm nghiêm trọng như vậy. Hơn nữa, xe cảnh sát dẫn đường, phong tỏa dọc đường đi, tôi luôn cảm thấy có chút xa cách quần chúng, điều này thật không tốt. Cho xe dẫn đường về đi.
Trầm ngâm một chút, Nhiếp Chấn Bang đã thản nhiên nói.
Câu nói này khiến sắc mặt của Lưu Kỳ Quân có chút lúng túng. Giờ phút này, Lưu Vệ Quốc cũng hiểu được rõ, Nhiếp Chấn Bang đây là đang nhắc nhở khéo chính mình, đối với chuyện này Lưu Kỳ Quân cũng đã thấy rõ rồi.
So với Dịch Quân, mình vốn không có cơ hội. Hiện giờ, Lưu Vệ Quân cũng không có ý khác, hầu hạ Nhiếp Chấn Bang cho hài lòng rồi, cố gắng có thể thu xếp cho mình chỗ tốt một chút, đơn vị có quyền lực thật sự, đây mới là điều quan trọng.
Ngay sau đó Lưu Vệ Quân ngoài mặt lại lộ ra một vẻ mặt khiêm tốn tiếp thu, gật đầu cười nói:
- Đúng, đúng, Chủ tịch phê bình rất đúng. Đảng ta từ trước vốn coi trọng quan hệ giữa Đảng và quần chúng nhân dân, xây dựng quan hệ thân thiện với nhân dân. Chúng ta là cán bộ Đảng viên, phải gần gũi với quần chúng, không thể tách rời quần chúng. Sau này, tôi nhất định phải học tập nhiều hơn nữa.
Nhắc nhở như vậy, thỉnh thoảng có một lần, như vậy cũng đủ rồi. Nếu lúc nào cũng nói những lời như vậy, truyền ra ngoài, ngược lại có thể làm cho người ta cảm thấy mình lòng dạ hẹp hòi.
Ngay sau đó trên mặt Nhiếp Chấn Bang nở nụ cười, vỗ vỗ vai của Lưu Vệ Quân nói:
- Trưởng ban thư ký Lưu khiêm tốn ham học, tư tưởng này rất tốt, tin tưởng sau này ở bất kỳ vị trí công tác nào cũng có thể làm tốt. Thời gian không còn sớm nữa, lão Triệu, lão Trương, chúng ta xuất phát thôi.
Đoàn người rời khỏi trụ sở làm việc của thành ủy và ủy ban nhân dân thành phố. Ở cổng của trụ sở làm việc, xe chuyên dùng và lái xe của mỗi người cũng đã làm xong công tác chuẩn bị. Thư ký riêng mỗi người cũng đều đã mở sẵn cửa xe. Bình thường, giữa các lãnh đạo so với nhau, lúc này giữa thư ký cũng đang so với nhau, so về năng lực quan sát, so về năng lực làm việc.
Chẳng qua, những thư ký này, không có ai là thư ký mới, đều là người đã từng trải nhiều năm rồi, động tác làm việc đều rất linh hoạt. Khi nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang và mọi người ra cửa, tất cả đều đã quay trở về cạnh xe của mình làm tốt các công tác chuẩn bị. Giờ phút này, mặc dù không nói động tác đều tăm tắp, ít nhất khẳng định là giống nhau.
Đợi sau khi lãnh đạo lên xe, đều cùng nhau bước nhanh từ phía trước xe vòng qua, ngồi vào ghế bên cạnh lái xe. Lúc này xe bắt đầu khởi động lên, chạy ra khỏi cổng chính thành ủy và ủy ban nhân dân thành phố.
Lúc này, tại trụ sở làm việc ủy ban nhân dân thành phố, một phòng làm việc nằm ở tầng thứ mười, bên cửa sổ, Lý Quốc Hoa vẻ mặt âm trầm nhìn chăm chú vào đoàn người do Nhiếp Chấn Bang dẫn đầu rời khỏi, cũng từ từ buông rèm cửa sổ xuống.
- Chủ tịch, lần này Nhiếp Chấn Bang đi xuống, chỉ sợ, vị nào đó của thành phố Diêm Lăng không chừng sẽ làm hắn ta phải chịu mắng chửi chuyện gì đó đâu?
Đúng lúc này, thư ký Hoàng Bảo của Lý Quốc Hoa cũng bắt đầu cười nói.
Nghe thấy câu nói của Hoàng Bảo, Lý Quốc Hoa lại trầm giọng nói:
- Tiểu Hoàng, có một số chuyện, nên nói mới nói, không nên nói đừng nói, có bị mắng chửi hay không, chúng ta không cần quan tâm, làm tốt công việc của mình đi.
Nghe lời nói của Lý Quốc Hoa, Hoàng Bảo cúi đầu, âm thầm thè lưỡi, trong khoảng thời gian này, tâm trạng của ông chủ không tốt, vẫn là nên ít động chạm đến thì tốt hơn.
Đoàn xe từ từ chạy ra khỏi khu vực nội thành thành phố Lương Khê. Thành phố Diên Lăng cách nội thành thành phố Lương Khê khoảng 57 km. Giao thông thuận tiện, vận tải đường thủy phát triển, lại gần với thành phố Thượng Hải, trung tâm kinh tế của Hoa Hạ, có thể nói là điều kiện được ông trời ưu ái. Cũng chính bởi vì như vậy, kinh tế của thành phố Diên Lăng vô cùng phát triển, kinh tế cấp thôn lại càng nổi tiếng khắp cả nước. Toàn thành phố có mười sáu xã, thị trấn trực thuộc thì cũng là có rất nhiều thôn hành chính nổi tiếng trong nước. Thành phố Diên Lăng cũng là thành phố cấp huyện (tương ứng với thị xã) có kinh tế phát triển nhất của thành phố Lương Khê.
Một con đường cao tốc hai chiều bốn làn xe, liên thông thành phố Diêm Lăng và khu vực thành thị thành phố Lương Khê, đoàn xe bật đèn báo hiệu hai vạch màu vàng, cùng nhau hướng về phía đông, lái đi hướng thành phố Diên Lăng.
Lúc này, xe của Nhiếp Chấn Bang đi đầu tiên, nhìn phong cảnh ngoài cửa xe, Nhiếp Chấn Bang chậm rãi nói:
- Tiểu Dịch, việc của văn phòng ủy ban nhân dân thành phố, cậu là phó trưởng ban thư ký văn phòng, đôi khi cần phải trợ giúp nhiều hơn nữa. Đối với một số đồng chí trẻ tuổi của ban thư ký, cậu cũng phải khảo sát và tìm hiểu nhiều mặt. Cái chức phó trưởng ban thư ký này của cậu cũng không phải treo không để đấy đâu.
Câu nói này lại khiến Dịch Quân trong lòng vui mừng. Tính cách của Nhiếp Chấn Bang, Dịch Quân rất hiểu. Ý tứ trong mấy câu nói này đã rất rõ ràng, có lẽ chính mình lần này có thể thay đổi từ Phó trưởng ban thư ký, trở thành Trưởng ban thư ký rồi. Đừng nhìn chỉ kém một chữ, nhưng cấp bậc đãi ngộ lại là một trời một vức đấy. Bao nhiêu người cả đời đã kẹt ở ngưỡng cửa cục trưởng và phó giám đốc sở này, bây giờ mình ba mươi tuổi đã có thể vượt qua ngưỡng cửa này, đây là chuyện vui cực lớn trên đời.
Ngay sau đó, Dịch Quân cũng bình tĩnh gật đầu nói:
- Chủ tịch phê bình rất đúng, sau này tôi nhất định dành nhiều thời gian hơn, cố gắng hết sức để làm tốt công việc của văn phòng ủy ban nhân dân thành phố.
Tiếng nói vừa dứt, bất thình lình chiếc xe đột ngột phanh lại. Ngồi ở đằng trước, lái xe Dương Thanh Sơn cũng quay đầu lại nói:
- Chủ tịch, phía trước bị người dùng cành cây chặn đường rồi.
Chặn đường? Cái tình huống này lập tức khiến cho Nhiếp Chấn Bang ngồi thẳng người lại, cùng nhìn qua kính chắn gió trước của xe, ở phía trước nơi cách đó khoảng mười mấy mét, hai làn đường của đường cao tốc bị mấy đoạn cây khô chặn kín hoàn toàn rồi. Ở ven đường, mấy chục người dáng vẻ như là dân chúng trong thôn đứng ở đó, ánh mắt lại đang nhìn về phía mình.
Tình huống này lập tức khiến người phía sau cũng đã thận trọng. Xuống xe đầu tiên vẫn là Trưởng ban thư ký ủy ban nhân dân thành phố Lưu Vệ Quân. Lúc này, trên trán Lưu Vệ Quân đã lấm tấm chút mồ hôi. Nhiếp Chấn Bang lần đầu tiên xuống địa phương lại đã gặp phải chuyện như vậy, Lưu Vệ Quốc thậm chí cũng không dám nghĩ đến chuyện sau đó nữa. Hơn nữa, theo tình hình này mà thấy, không có xe nào khác bị chặn, ánh mắt của những người này cũng đang nhìn bên này, rất rõ ràng, chuyện này là nhằm về phía chủ tịch Nhiếp mà đến.
Lộ trình của Nhiếp Chấn Bang là Lưu Vệ Quân một tay lo liệu, điều này nói lên cái gì, nói lên lộ trình của Nhiếp Chấn Bang ngay đến người dân thường cũng nắm rõ, cái này thì hay rồi. Đây không phải là nói chính mình trưởng ban thư ký ủy ban nhân dân thành phố này không có năng lực sao?
Đi đến bên cạnh chiếc xe của Nhiếp Chấn Bang, vẻ mặt của Lưu Vệ Quân lộ ra vẻ lúng túng nói:
- Chủ tịch, ngài xin chờ một lát, tôi qua xem tình hình.
- Không cần đâu lão Lưu, nhìn dáng vẻ của những người này rõ ràng là đang đợi chúng ta. Cùng qua xem đi.
Nhiếp Chấn Bang ngay sau đó mở cửa xe bước ra.
Lúc này, Triệu Tân Thiên và Trương Khắc Cường cũng từ trên xe bước xuống. Bên này, những người thôn dân đứng ở bên đường cũng đi lại đây. Vừa nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang, trong đó cầm đầu là người đàn ông từ trong túi của mình lấy ra một tập tài liệu, bịch một tiếng quỳ trên đất lớn tiếng nói:
- Chủ tịch Nhiếp, ngài phải làm chủ cho hàng chục nghìn người dân thị trấn Cao Gia chúng tôi.
Nhìn bộ dạng của người này, Nhiếp Chấn Bang cũng ngạc nhiên, lập tức đi đến đỡ người đó đứng lên, vẻ mặt có phần nghiêm túc. Quốc lộ Lương Diên vốn đã là một con đường cao tốc khá đông đúc. Lúc này, chỉ trong vài phút ngắn ngủi, phía sau cũng đã tắc không ít xe rồi.
Nhìn bên cạnh đám người vẻ mặt đợi chờ, Nhiếp Chấn Bang trầm giọng nói:
- Bà con có chuyện gì phải nói rõ ràng, chặn đường thế này là không đúng. Nhanh đưa chướng ngại vật trên đường mang ra để xe lưu thông. Bà con cử ra hai người đại diện, trình bày cho rõ ràng một cái, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Thị trấn Cao Gia làm sao vậy?
Trong ấn tượng của Nhiếp Chấn Bang, thị trấn Cao Gia thuộc khu vực quản lý của quận Khê Sơn. Ở bên cạnh quận Khê Sơn, chính là khu phát triển công nghệ cao thành phố Lương Khê. Nơi này trong quy hoạch của ủy ban nhân dân thành phố sẽ trở thành khu kinh tế mới, thuộc khu vực trưng thu giải phóng mặt bằng. Bởi vì gần với khu kinh tế mới, kinh tế của thị trấn Cao Gia phát triển rất tốt, nếu nói nghèo khó, đây là chuyện không thể nào.
Đây cũng là điểm Nhiếp Chấn Bang nghi ngờ, bên cạnh Triệu Tân Thiên cũng mở lời nói:
- Bà con, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Bà con không nói, làm sao để Chủ tịch giải quyết cho bà con được.
Rất nhanh, bà con dân thôn bàn bạc một chút, vừa mới bắt đầu cầm đầu là một người đàn ông trung niên và một ông lão năm mấy tuổi được chọn ra.
Hai người đi đến bên cạnh Nhiếp Chấn bang, người đàn ông trung niên liền mở lời nói:
- Chủ tịch, chúng tôi cũng là bị bức ép đến mức không còn cách nào nữa. Mấy năm nay, mấy nhà máy dược và nhà máy hóa chất của khu kinh tế mới đã làm toàn bộ cụm dân cư ở ven bờ Lương Khê của thị trấn Cao Gia chúng tôi khổ sở quá.
Vừa nghe thấy mấy nhà máy hóa chất của khu kinh tế mới, trong lòng Nhiếp Chấn Bang lo lắng. Xem ra, chuyện không phải đơn giản như vậy rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.