Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 196: Động Đất Ở Huyện Lê

Thái Tấn

22/11/2015

Nhiếp Gia Lương giơ tay lên nhìn đồng hồ, chiếc đồng hồ nam Vacheron Constantin do Thụy Sĩ sản xuất có tạo hình rất kinh điển. Bề mặt của loại đồng hồ này, coi như là thứ yêu thích nhất của con cháu thế gia trong thủ đô, xa hoa nhưng lại khiêm tốn, người bình thường nhìn thì cũng là bình thường, chỉ có người thực sự hiểu mới có thể nhìn ra được.

Nhiếp Gia Lương cũng cười nói:

- Lão Tam, Chủ tịch huyện em đúng là tự do tự tại đấy, lúc này mới mười rưỡi mà chú em đã ung dung tan ca rồi. Không sợ người ta nói xấu sao?

Nhiếp Chấn Bang cũng biết Nhiếp Gia Lương chẳng qua là nói đùa, cũng cười nói:

- Anh cả, trước lúc anh đến, em ngày ngày làm thêm ca đêm, làm cho đến rạng sáng nhưng cũng không có ai nói em không nên tăng ca cả. Lần này người nhà em đến thăm, nghỉ một chút vậy thì vẫn phải được chứ.

Hai người đi ra trụ sở Ủy ban nhân dân huyện, Nhiếp Chấn Bang tự mình lái xe, đi thẳng đến khách sạn huyện Lê. Trên đường Nhiếp Chấn Bang cũng liên lạc với hai tên tiểu tử Lưu Côn và Triệu Tinh Long. Lão đại Nhiếp gia đến, đó là nhân vật cấp đại ca trong đám ngoan chủ của thụ đô. Cả cái đám người chính mình cùng độ tuổi này lúc còn mặc tã, đó là luôn luôn chạy theo đằng sau mông người ta. Mặc dù sau khi Nhiếp Gia Lương lớn, dần dần tách khỏi cái quần thể này, nhưng uy vọng của Nhiếp lão đại thì vẫn là còn.

Đồng thời, Nhiếp Chấn Bang cũng gọi điện cho Đổng Uyển. Giờ phút này, Tập đoàn Ốc gia đang khởi công mấy công trình ở huyện Lê, Đổng Uyển và Lý Lệ Tuyết đều thành người bận rộn. Nhiếp Chấn Bang sớm đã bảo Dương An Bang phái người qua đây, nhưng đáng tiếc, hai cô nàng này sống chết không đồng ý, nói là cùng Nhiếp Chấn Bang xây dựng huyện Lê, như vậy mới coi như có cảm giác có thành tựu.

- Chấn Bang à, sao hôm nay sớm như vậy đã gọi điện cho em rồi. Buổi trưa em và Lệ Tuyết không trở về ăn cơm đâu. Bọn em đã hẹn với chị Phượng Kiều hôm nay xuống dưới thị trấn ngắm thử chỗ mảnh đất rồi. Dự án khách sạn lớn huyện Lê cũng đã được quyết định, chỉ đợi trưng thu và giải phóng mặt bằng thôi.

Đổng Uyển lúc này, có một chút cái loại tác phong của một nữ cường nhân.

Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:

- Uyển nhi, sợ là hôm nay em không đến không được rồi. Anh cả của anh đến đây, bây giờ anh đang trên đường đến khách sạn huyện Lê, cùng đến ăn cơm đi. Chuyện thu hồi đất giao cho Lệ Tuyết và Phượng Kiều là được rồi

Trong tình huống này, Nhiếp Chấn Bang không phải không muốn Lý Lệ Tuyết xuất hiện, chỉ là thân phận của Lý Lệ Tuyết bây giờ còn chưa thể lộ ra như vậy được. Hơn nữa, lần này liên quan đến hai cô gái nhà Đổng gia và Dương gia. Những chuyện trong vòng tròn Lý Lệ Tuyết ít đụng chạm đến thì tốt hơn, đây cũng là một sự bảo vệ của Nhiếp Chấn Bang đối với Lý Lệ Tuyết. Nếu là tụ tập bình thường, Nhiếp Chấn Bang nhất định sẽ để Lý Lệ Tuyết tham gia.

Nghe thấy Nhiếp Chấn Bang nói như vậy, Đổng Uyển cũng hiểu ra, dù sao cũng là con cháu lớn lên trong đại viện, chút giác ngộ này là phải có. Lập tức, Đổng Uyển cũng nói:

- Đã như vậy thì được rồi, các anh cứ đặt phòng trước đi, em đến ngay.

Xe đến cửa khách sạn, lúc này Hummer của Triệu Tinh Long cũng đỗ bên cạnh. Một thứ to lớn như vậy lại còn treo giấy phép của quân khu Tây Bắc, vừa nhìn là biết để hù dọa người khác rồi. Đây là sản phẩm của Hummer năm ngoái mới chính thức tiêu thụ rộng rãi. Tên nhãi Triệu Tinh Long này, đem trực tiếp từ Mỹ về một cái. Hệ thống phun xăng tăng áp điện tử EFI, khí thế thì hoàn toàn có đủ.

Vừa nhìn thấy Nhiếp Gia Lương xuống xe, Lưu Côn và Triệu Tinh Long liền chạy ra đón, Lưu Côn tiểu tử này nhào tới trước:

- Đại ca, anh cuối cùng cũng nhớ đến những đứa trẻ lưu lạc Tây Bắc bọn em, thật không dễ dàng mà.

Nhiếp Gia Lương lúc này cũng bớt đi sự nghiêm túc và câu nệ khi tụ tập, ở thủ đô điều đó là không có cách nào, con trưởng với cháu đích tôn mà, đương nhiên phải thể hiện trầm ổn một chút. Bây giờ đã ở bên ngoài rồi, Nhiếp Gia Lương cũng bỏ cái lớp vỏ bên ngoài xuống, thật ra lại thoải mái hơn rất nhiều. Anh đẩy Lưu Côn ra một cái, cười mắng:

- Biến, tiểu tử cậu tôi còn không biết sao? Ở thủ đô là hoa hoa công tử có tiếng, đừng có mà nhiễm bệnh sang tôi.



Triệu Tinh Long cũng lên đón:

- Anh Gia Lương, còn nhớ em không?

Nhiếp Gia Lương hơi ngây ra, lập tức nói:

- Tiểu tử cậu tôi thật ra không nhớ rõ lắm, có điều, anh họ cậu Triệu Tinh Hổ tôi lại ghi nhớ sâu sắc. Năm đó, đứa nhỏ trong Viện quân đội các cậu đánh nhau với tôi, tôi suýt bị anh cậu đánh vỡ đầu rồi. Cuối cùng khiến tôi bị cấm túc một tháng ở nhà, anh cậu còn trực tiếp bị đưa đến quân đội.

Thủ đoạn của Nhiếp Gia Lương ở mặt này là vô cùng cao minh, nói mấy câu liền kéo gần khoảng cách rồi. Lúc này, chiếc Land Rover của Đổng Uyển cũng tiến vào, nhìn thấy Đổng Uyển, Nhiếp Gia Lương chủ động lên chào:

- Lục nha đầu, em cũng đến rồi, bây giờ vì chuyện của em mà trong thủ đô đều náo loạn đến trở mặt với nhau rồi.

Sắc mặt Đổng Uyển có chút xấu hổ, trở mặt! Nếu đoán không sai thì sợ là ông mình và ông nội của An Na rồi. Cả nhà già trẻ, đều giống như là lão ngoan đồng. Nói đến chính trị thì đó là sự tồn tại khủng bố, nhưng nếu nói đến việc so sánh hai ông lão này với những ông lão khác thì đúng là không có bất cứ sự khác nhau gì.

Nhiếp Chấn Bang cũng có chút xấu hổ, cười nói:

- Anh cả, vào rồi nói đi, vừa ăn vừa nói chuyện. Hôm nay coi như em đón gió tẩy trần cho anh. Anh đúng là không chính tông, hôm qua đến rồi mà còn muốn cải trang vi hành.

Phòng riêng số 777 của khách sạn, con số này là Nhiếp Chấn Bang cố ý đặt ra. Ở thời đại này, người trong nước đều thích số tám, số tám may mắn (cát lợi). Nhưng Nhiếp Chấn Bang lại không thích, người trong quan trường không phải là thương nhân, phát cái gì chứ! Theo ý của Nhiếp Chấn Bang, thất thượng bát hạ, số 888 mới không cát lợi, người trong quan trường ghét nhất chính là hạ mà.

Đương nhiên điều này cũng coi như là có chút mê tín hoặc là ác cảo, có điều, Nhiếp Chấn Bang đề nghị thì Lưu Chí Phương đương nhiên là vâng theo. Uy danh của Chủ tịch Nhiếp là không ai so sánh được. Một con số thôi mà, đã thích thì Lưu Chí Phương đương nhiên làm được.

Mọi người vừa ngồi xuống, Lưu Chí Phương liền đích thân chạy vào, nét mặt tươi cười nói:

- Chủ tịch, các vị ông chủ, các vị bữa trưa muốn dùng gì? Lần này khách sạn chúng tôi đặc biệt mời đầu bếp món ăn Quảng Đông đến, nếu không, các vị nếm thử chút mới mẻ?

Món ăn Quảng Đông thì Nhiếp Chấn Bang cũng ăn qua không ít. Khi cha hắn nhậm chức ở thành phố Nam Hải, Nhiếp Chấn Bang ăn qua nhiều lần, đang chuẩn bị từ chối thì ngồi ở bên cạnh, Nhiếp Gia Lương cười nói:

- Không ngờ Tây Bắc còn có món ăn Quảng Đông, đã như vậy thì đưa đến món Phật nhảy tường được rồi. Đây coi như là món nổi tiếng của Quảng Đông. Muốn xem tay nghề nấu món ăn Quảng Đông, gọi Phật nhảy tường là không sai được.

Lời nói vừa mới dứt, đèn của cả phòng bỗng nhiên đều rung động. Chiếc đèn pha lê chấn động đến nỗi kêu răng rắc. Lưu Côn và Triệu Tinh Long lúc này cũng đã đứng lên vịn vào bàn. Đổng Uyển thì hoàn toàn ngây người, lớn lên trong thủ đô, tình trạng như thế này, Đổng Uyển thực sự chưa trải qua bao giờ.

Nhưng Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng hết sức nhanh chóng, lập tức vọt tới bên cạnh Đổng Uyển, một tay đỡ Đổng Uyển. Cảm giác này Nhiếp Chấn Bang thực sự quá quen thuộc rồi, thậm chí, đây là ký ức đau thương vĩnh viễn không thể chạm tới được trong lòng Nhiếp Chấn Bang. Buổi tối mười mấy năm trước đó, người thân đột nhiên ra đi, từ đứa trẻ được ông ngoại bà ngoại che chở, mẹ yêu thương, đột nhiên biến thành cô nhi, đây chính là sự thật.

- Mau đứng lên, Côn tử, Tinh Long, anh cả, mau ra ngoài, đến vùng đất bằng phẳng trống trải đứng, đây là động đất.



Nhiếp Chấn Bang gần như là hét lên nói ra lời này, đồng thời, Nhiếp Chấn Bang nhanh chóng ôm lấy Đổng Uyển chạy ra ngoài.

Đây là một cơn tiền chấn, cấp độ cụ thể của địa chấn có bao nhiêu, còn có thể tiếp tục động đất hay không, ai cũng không rõ, chỉ có thể đợi một lúc mới biết được. Vào thời điểm này, không sợ nhất vạn, chỉ sợ không may, nếu thực sự là xảy ra thì ai cũng không dám nói gánh vác cái trách nhiệm này.

Lưu Chí Phương lúc này cũng chạy theo, đúng lúc mọi người vừa đi ra đến cửa lớn của phòng yến hộ, trên mặt đất lại truyền đến một đợt địa chấn, lần này so với lúc đầu còn mạnh hơn. Toàn bộ mặt đất đều như đang lay động. Triệu Tinh Long và Nhiếp Gia Lương coi như là từng trải, lúc này cho dù đứng ở giữa đất trống cũng rất nguy hiểm, chỉ có thể ngồi xuống mới có thể duy trì sự cân bằng cơ bản.

Chấn động lần này khiến cho ngói nhiều phòng của khách sạn huyện Lê rơi xuống. Hiện giờ, giữa vùng đất trống đã tụ tập nhiều người, động đất khiến tất cả mọi người đều chạy ra cả rồi.

Vừa mới nghỉ một chút, lại chấn động liên tiếp hai lần, cường độ giống như lần thứ hai. Lúc này, sắc mặt Nhiếp Chấn Bang cũng trở nên nghiêm túc.

Lưu Chí Phương giờ cũng chạy đến bên Nhiếp Chấn Bang. Thời khắc nguy nan chính là thời cơ tốt để mình thể hiện thành ý:

- Chủ tịch, ngài không sao chứ, động đất lần này cấp độ không nhỏ, sợ là đến cấp sáu rồi.

Cấp sáu? Nghe thấy lời của Lưu Chí Phương, sắc mặt Nhiếp Chấn Bang càng nghiêm túc hơn, theo tiêu chuẩn phân chia cấp động đất, lớn hơn cấp ba nhưng nhỏ hơn cấp bốn phẩy năm thì gọi là có cảm giác động đất, lớn hơn tương đương với cấp bốn phảy năm nhưng nhỏ hơn cấp sáu thì coi như là động đất mạnh vừa, lớn bằng với cấp sáu nhưng nhỏ hơn cấp bảy đã coi như là động đất mạnh rồi.

Lúc này, cảnh báo phòng không của thị trấn huyện Lê cũng đã vang lên. Cùng lúc đó, mấy cái loa trong thị trấn đều đồng loạt hô to:

- Tất cả quần chúng theo trình tự phòng động đất, rời xa vật kiến trúc, bảo vệ tốt an toàn bản thân.

- Nhắc lại một lần nữa, nhắc lại một lần nữa

Nhiếp Chấn Bang lại chờ đợi một lúc, sau khi đã xác định tạm thời sẽ không có chuyện gì xong, Nhiếp Chấn Bang liền đứng lên, nói với Đổng Uyển:

- Uyển nhi, em bảo Côn tử và Tinh Long cùng em lập tức đi tìm Lệ Tuyết. Anh bên này đoán chừng sẽ có nhiều chuyện rồi. Em chú ý chăm sóc tốt bản thân.

Nói xong, Nhiếp Chấn Bang lại nhìn về phía Nhiếp Gia Lương. Đang chuẩn bị nói, Nhiếp Gia Lương liền phất tay:

- Lão Tam, em không cần nói. Em làm chuyện của em đi, không cần lo cho anh. Trường hợp này anh có thể bảo vệ tốt được cho mình.

Nhiếp Chấn Bang lập tức chạy đến bên chiếc Santana của mình, nhanh chóng khởi động xe. Vào lúc này, trên đường đã chật ních người dân, chiếc xe rất nhanh chạy đến trụ sở Huyện ủy huyện Lê. Lúc này, dưới sân, thành viên ban lãnh đạo Huyện ủy như Trương Sở Bân, Tạ Dật, Triệu Côn Luân, Tôn Khắc Văn và Bạch Lực Khắc đều đã tụ tập lại với nhau.

Nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang xuống xe, đám người Trương Sở Bân cũng bước đến, sắc mặt Trương Sở Bân cũng có chút ngưng trọng:

- Chủ tịch Nhiếp, vừa nhận được tin tức của Phòng địa chấn huyện Lê, động đất lần này cấp độ là sáu phẩy ba. Trước mắt báo cáo tạm thời không có người thương vong. Bây giờ chúng ta ở đây họp một chút đi.

Bên khu văn phòng, chắc chắn là sẽ không đi, ai biết còn có dư chấn hay không. Sắc mắt của Nhiếp Chấn Bang rất nghiêm túc. Nhà ở của huyện Lê, Nhiếp Chấn Bang rất rõ, đều là xây dựng cũ, mới cũng không nhiều. Cộng thêm công trường xây dựng bên kia nữa, động đất lần này đột nhiên như vậy, sợ là sẽ có không ít chuyện rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trùng Sinh Thế Gia Tử

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook