Chương 197: Không Tiếc Bất Cứ Giá Nào
Thái Tấn
22/11/2015
- Bí thư Trương, tôi đề nghị lập tức báo cáo lên Thành ủy thành phố, đồng thời chúng ta ở đây cũng phải nhanh chóng hành động. Lãnh đạo huyện ủy dẫn theo các đội đi dặn dò bên trong huyện thành và các xã, thị trấn phía dưới, xem xét tình hình thiên tai, động viên và bình ổn cảm xúc của quần chúng, khôi phục sinh hoạt và sản xuất
Nhiếp Chấn Bang lập tức đưa ra kiến nghị của mình. Động đất, Nhiếp Chấn Bang mặc dù tự mình đã trải qua, nhưng lần đó chính mình chỉ là một đứa trẻ, chỉ nhìn thấy rất nhiều các chú giải phóng quân dùng xẻng, dùng tay cứu người trong đống đổ nát. Trường hợp cảm động đó mình đã từng được thấy rồi. Nhưng mình giờ chính là lãnh đạo, lần này đối mặt với trường hợp như vậy, Nhiếp Chấn Bang là lần đầu tiên, căn bản không có kinh nghiệm. Nhiếp Chấn Bang dù sao cũng chỉ có thể dựa vào ký ức mơ hồ, sắp xếp lại đại khái ra một cái phương hướng.
Tây Bắc vốn là vành đai có tỷ lệ động đất cao. Mỗi năm ít nhất xảy ra trên trăm lần động đất, chẳng qua là cấp động đất không phải là quá mạnh mà thôi. Cấp sáu đã coi như là động đất tương đối mạnh rồi. Có điều, cán bộ Tây Bắc đối với động đất, đối với công tác xây dựng lại sau thiên tai đều có không ít kinh nghiệm.
Trương Sở Bân lúc này cũng gật đầu, Nhiếp Chấn Bang người này thật là có bản lĩnh. Chủ tịch con nít tuổi trẻ măng, lần đầu tiên đối mặt với chuyện này lại không có bao nhiêu sự hoang mang, ngược lại có thể giữ tỉnh táo cho đầu óc, ý kiến mang tính xây dựng đưa ra có trật tự rõ ràng. Chỉ là bản lĩnh này Trương Sở Bân cũng vô cùng khâm phục rồi.
Trương Sở Bân lập tức cũng gật đầu nói:
- Ý kiến của Chủ tịch Nhiếp rất quyết đoán, rất tốt, mọi người mau hành động đi. Đồng chí phụ trách Phòng địa chấn lập tức báo cáo cho ban ngành chủ quản cấp trên, yêu cầu trợ giúp từ trung tâm thông tin động đất của Cục địa chấn khu tự trị, mau chóng làm rõ số liệu động đất tỉ mỉ, cấp độ lớn bao nhiêu, cường độ mạnh bao nhiêu? Độ sâu tâm chấn và tình hình tiếp theo đều phải tìm hiểu rõ, mau chóng báo cáo Huyện ủy để Ủy ban nhân dân huyện ủy làm kế hoạch tiếp theo
Trung tâm thông tin động đất, đây là tiền thân của mạng lưới đài động đất.
Lúc này, mạng lưới đài động đất quốc gia còn chưa thành lập, ban phụ trách toàn bộ giám sát động đất, dự báo và nghiên cứu chính là Trung tâm thông tin động đất.
Ánh mắt Trương Sở Bân quét một lượt, cũng rất ngưng trọng, trầm giọng nói:
- Đại nạn trước mắt, mấy lời thừa như tất cả mọi người nhất định phải đồng tâm hiệp lực đó, tôi cũng không nói nữa. Thành ủy và Ủy ban thành phố, thậm chí Đảng ủy khu tự trị, Ủy ban nhân dân khu tự trị đều đang chú ý đến huyện Lê. Nếu ai xảy ra sơ sót gì, cấp trên phê bình xuống, đừng trách Trương Sở Bân tôi không nói tình cảm. Bí thư Triệu, anh đích thân trấn thủ Phòng công an, công an toàn huyện, đồng chí bên phòng cháy tất cả đều hủy nghỉ phép. Giờ phút này, nếu muốn ổn định, thì càng phải bảo đảm sự ổn định lòng dân và ổn định trị an toàn huyện
Nói xong, Trương Sở Bân tiếp tục nói:
- Trưởng phòng Vương, Ban chỉ huy quân sự huyện lập tức hành động, bắt đầu dự án khẩn cấp toàn huyện, dân quân xuất kích. Tôi thay mặt chính quyền Huyện ủy liên lạc với quân đội đóng tại địa phương, yêu cầu quân đội tham gia cứu viện. Nhất định phải đảm bảo an toàn tính mạng tài sản và sự ổn định sinh hoạt của người dân
Một loạt chỉ thị xuống dưới, khí độ uy nghiêm của Bí thư Huyện ủy Trương Sở Bân lúc này hoàn toàn hiện lên. Ánh mắt Trương Sở Bân chuyển sang nhìn Tạ Dật bên cạnh, nói:
- Bí thư Tạ, anh là Phó Bí thư chuyên trách, phân quản công tác tổ chức ý thức quần chúng về Đảng, tổ chức cán bộ còn lại giao cho anh. Nhất định phải làm tốt vai trò đi đầu của Đảng viên, thời điểm nguy nan là lúc để thể hiện bản sắc anh hùng, mọi nguời mau làm việc đi.
Nhìn thấy người khác đều động, Trương Sở Bân lúc này bước đến chỗ Nhiếp Chấn Bang, thấp giọng nói:
- Chủ tịch Nhiếp, cậu chưa trải qua chuyện này, tôi thấy hay là cậu đến khu kinh tế mới bên đó và phụ trách huyện thành bên này đi. Điều kiện và kết cấu phòng ốc bên đó tốt hơn chút, lượng công việc cũng không lớn, cũng dễ giải quyết. Tôi đi xã Cách Mộc bên đó, lúc này đây, đó chính là nơi duy nhất tôi không yên tâm.
Xã Cách Mộc, nơi này Nhiếp Chấn Bang có biết, vừa nghe Trương Sở Bân nói như vậy Nhiếp Chấn Bang liền nhíu mày. Xã này nằm ở vùng biên xa nhất của huyện Lê, cách huyện thành huyện Lê nhiều kilomet, lưng dựa vào núi. Số nhân khẩu cả xã không đến ba nghìn người, phân tán rải rác, nhà ở đa số là nhà đất, hơn nữa, với loại thiên tai như là động đất này, chỉ sợ sẽ dẫn đến sạt lở núi, đây mới là nguy hiểm nhất.
Lúc này, cách nhìn của Nhiếp Chấn Bang đối với Trương Sở Bân cũng có chút thay đổi. Trương Sở Bân nguời này bình thường thích chơi chút khôn vặt, cũng thích giành chút công lao. Từ sau khi mình cắt đứt tài chính, Trương Sở Bân cũng thành thật hơn rồi. Nhưng thật không ngờ, Trương Sở Bân lại có một mặt cao lớn như vậy.
Lập tức Nhiếp Chấn Bang kéo Trương Sở Bân đang chuẩn bị đi lại, trầm giọng nói:
- Bí thư Trương, tôi đi cho, bạn tôi có xe việt dã, là hàng Mỹ. Chuyện này, tình hình xã Cách Mộc còn chưa rõ ràng, đường đi cũng phức tạp, tôi đi tốt hơn. Về vấn đề chỉ huy toàn huyện chống đỡ động đất, cứu giúp gặp nạn, anh có kinh nghiệm hơn tôi, anh ở bên này chỉ huy toàn cục
Thấy Trương Sở Bân còn muốn tranh, Nhiếp Chấn Bang ngăn lại nói:
- Bí thư Trương, anh không cần nói. Tôi trẻ tuổi hơn anh, xã Cách Mộc để tôi đi. Đại cục trong huyện không thể thiếu anh, lần này xảy ra chuyện lớn, lãnh đạo thành phố và khu nhất định sẽ xuống, anh ở trong huyện cũng tốt hơn, bên này tôi sẽ đem theo người qua đấy.
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang không đợi Trương Sở Bân nói, lập tức nói với Trần Nhạc bên cạnh:
- Trưởng phòng Trần, cậu lập tức trở về Phòng Công an, tổ chức tinh binh cường tướng, trong phòng các cậu không phải có ba xe Mitsubishi việt dã được Cục công an phân cho sao? Cũng lấy ra làm công, tôi bên này có hai chiếc, có thể tổ chức khoảng mười lăm người, mau đi chuẩn bị đi.
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang nhanh chóng lên xe, khởi động xe rời khỏi sân huyện ủy. Nhìn thấy bóng dáng Nhiếp Chấn Bang rời đi, Trương Sở Bân có chút xúc động. Nhiếp Chấn Bang người này Trương Sở Bân thực sự không biết đánh giá thế nào. Tuổi trẻ, bối cảnh sâu, cứng rắn bá đạo, nhưng biểu hiện lại rất giống như là chí công vô tư. Tục ngữ nói, vạn lý làm quan chỉ vì tài. Câu này có lẽ là nói quá, hạ thấp cán bộ. Nhưng giống như Nhiếp Chấn Bang, người hoàn toàn không có tư tâm vậy, thực sự là hiếm thấy.
Bên cạnh, Tiết Đại Minh bước lên, nhìn Trương Sở Bân một cái, thở dài nói:
- Tình cảm của Chủ tịch Nhiếp tôi thật không so được
Nhiếp Chấn Bang mở miệng, Triệu Tinh Long hai lời không nói, lập tức đem xe đưa cho. Động đất lần này Doanh nghiệp khoáng sản Long Hoa cũng ảnh hưởng lớn, Triệu Tinh Long cũng đang lo lắng khoáng sản có vấn đề gì không, nhưng Nhiếp Chấn Bang đã mở miệng rồi, Triệu Tinh Long không nói gì liền đưa cho.
Nhiếp Chấn Bang gật đầu, đều là con cháu đại viện, dù sao thì nói cảm ơn gì đó cũng là vô nghĩa, lập tức lấy chìa khóa xe của mình ném cho Triệu Tinh Long, nói với Lưu Côn bên cạnh:
- Côn tử giúp tôi đưa xe của Uyển nhi đến Phòng công an huyện
Hai chiếc xe đỗ thẳng vào sân Phòng công an huyện Lê, hai chiếc xe việt dã xa hoa nhập khẩu còn treo giấy phép quân khu Tây Bắc khiến Trần Nhạc và mười mấy cán bộ đang đợi ở bên cạnh đều kinh hãi.
Người làm công an đối với những thứ này đều hiểu rõ, đây là giấy phép của Bộ Tư lệnh quân khu Tây Bắc. Mặc dù là không thuộc những con số quan trọng, nhưng đó cũng đã là không đơn giản.
Vừa xuống xe, Trần Nhạc liền mỏ miệng nói:
- Toàn bộ tập hợp! Nghiêm, nghỉ, điểm số!
Toàn bộ trình tự xong, Trần Nhạc kính lễ với Nhiếp Chấn Bang, nói:
- Đồng chí Chủ tịch, tổ công tác xã Cách Mộc, Phòng Công an đã chuẩn bị xong, yêu cầu mười lăm người, thực có mười lăm người, xin chỉ thị.
Nhiếp Chấn Bang cũng đáp lại chỉ thị, ánh mắt nghiêm túc, nhìn mọi người một lượt, trầm giọng nói:
- Các đồng chí, vừa rồi huyện ta xảy ra động đất cường độ rất mạnh. Toàn huyện đã đưa ra lệnh tổng động viên rồi. Xã Cách Mộc là xã nghèo khó xa xôi của huyện ta, điều kiện phức tạp, thiên tai địa chất thường xuyên xảy ra. Lần này qua đó, nhiệm vụ của chúng ta rất nặng nề. Đường thông tin liên lạc của xã Cách Mộc đã bị gián đoạn, tình hình cụ thể không rõ. Mọi người phải chuẩn bị tốt tư tưởng, phải có chuẩn bị tác phong sẵn sàng trả giá bằng mọi thứ. Thân là cảnh sát nhân dân, thân là vị thần bảo vệ cho người dân, chúng ta phải không tiếc bất cứ giá nào, cứu giúp sinh mệnh, giữ gìn an toàn cho tài sản của người dân. Bây giờ tôi ra lệnh, xuất phát!
Phía trước nhất, ba chiếc Mitsubishi việt dã của Phòng công an đi đầu phía trước, đèn hiệu lóe lên, cảnh báo ngân dài. Theo phía đằng sau, xe Hummer của Triệu Tinh Long cũng lắp còi cảnh báo, ba chiếc xe gào thét chạy như bay trên đường.
Km, đây cũng là đặc điểm của Tây Bắc, nếu là trong lục địa, sợ là khoảng cách giữa hai thành phố cấp địa phương cũng chỉ như vậy mà thôi. Nhưng ở huyện Lê, đây lại là khoảng cách một xã và thị trấn.
Thời gian xảy ra động đất là mười một giờ mười bảy phút buổi trưa, thời gian đám người Nhiếp Chấn Bang xuất phát là khoảng mười một giờ năm mươi. Lúc một giờ chiều, khoảng cách với xã Cách Mộc đã chỉ còn bảy kilomet.
Trên xe Hummer, Trần Nhạc ngồi ở bên cạnh Nhiếp Chấn Bang, chỉ vào ngọn núi nguy nga phía trước, nét mặt của Trần Nhạc cũng trở nên ngưng trọng, nói:
- Chủ tịch, phía đằng trước đó, cách không đến tám kilomet chính là xã Cách Mộc. Tiếp tục về phía trước chính là đường núi
Đường núi của xã Cách Mộc vẫn là công trình năm đó binh lính nổ núi để mở đường, đường núi gập ghềnh, một mặt là vách núi dựng đứng, ngày bình thường chuyện lở đất, lún đất và đá rơi còn xảy ra, huống hồ là sau khi có động đất cường độ lớn.
- Chủ tịch, nếu không, để xe trước lên thăm dò đường một chút, xem tình hình đường đi rồi chúng ta đi tiếp
Trần Nhạc lập tức đưa ra kiến nghị của mình.
An toàn của Nhiếp Chấn Bang theo Trần Nhạc thấy thì đó là quan trọng nhất. Người xưa có nói, quân tử không đứng dưới tường sắp đổ, con trai thiên kim không ngồi thùy đường. Nếu thực sự xảy ra chuyện, đó là tổn thất không bù đắp được.
Nhiếp Chấn Bang lúc này trầm ngâm một lúc, trầm giọng nói:
- Cùng đi, bất luận tình hình thế nào, tóm lại cứ đi, không cần do dự, thời gian không kéo dài được nữa rồi.
Ba chiếc xe nối đuôi nhau đi, sau khi đi tiếp hai kilomet, con đường phía trước đã bị lấp kín rồi. Nhiếp Chấn Bang xuống xe, nhìn con đường trước mặt, nhíu mày ngưng trọng. Phía trước cả một ngọn núi đều sụt lở cả một mảng, con đường hoàn toàn bị tắc nghẽn. Những tảng đá rất lớn chắn ngang, trên đường, đất và bùn trộn vào nhau, cây cối nghiêng đổ tán loạn.
Đường còn đã như vậy, tình hình xã Cách Mộc nghĩ thôi cũng biết rồi. Lúc này, mặt đất lại chấn động nữa, mặc dù không mạnh nhưng đối với ngọn núi đã sụp đổ mà nói, cũng đã là rất mạnh rồi, không ít đá và bùn đất ở trên lại rơi xuống.
Trần Nhạc lúc này cũng lớn tiếng nói:
- Chủ tịch, cẩn thận.
Nhiếp Chấn Bang lúc này hất cánh tay Trần Nhạc ra, nhìn đất đá đang lăn trước mặt. Cái tình cảnh này khiến mấy cảnh sát bên cạnh nhìn thấy mà trợn mắt há hốc mồm, Chủ tịch Nhiếp như vậy thực sự là quá chấn động rồi, gặp nguy mà không sợ, thực sự là không tiếc bất cứ giá nào
Nhiếp Chấn Bang lập tức đưa ra kiến nghị của mình. Động đất, Nhiếp Chấn Bang mặc dù tự mình đã trải qua, nhưng lần đó chính mình chỉ là một đứa trẻ, chỉ nhìn thấy rất nhiều các chú giải phóng quân dùng xẻng, dùng tay cứu người trong đống đổ nát. Trường hợp cảm động đó mình đã từng được thấy rồi. Nhưng mình giờ chính là lãnh đạo, lần này đối mặt với trường hợp như vậy, Nhiếp Chấn Bang là lần đầu tiên, căn bản không có kinh nghiệm. Nhiếp Chấn Bang dù sao cũng chỉ có thể dựa vào ký ức mơ hồ, sắp xếp lại đại khái ra một cái phương hướng.
Tây Bắc vốn là vành đai có tỷ lệ động đất cao. Mỗi năm ít nhất xảy ra trên trăm lần động đất, chẳng qua là cấp động đất không phải là quá mạnh mà thôi. Cấp sáu đã coi như là động đất tương đối mạnh rồi. Có điều, cán bộ Tây Bắc đối với động đất, đối với công tác xây dựng lại sau thiên tai đều có không ít kinh nghiệm.
Trương Sở Bân lúc này cũng gật đầu, Nhiếp Chấn Bang người này thật là có bản lĩnh. Chủ tịch con nít tuổi trẻ măng, lần đầu tiên đối mặt với chuyện này lại không có bao nhiêu sự hoang mang, ngược lại có thể giữ tỉnh táo cho đầu óc, ý kiến mang tính xây dựng đưa ra có trật tự rõ ràng. Chỉ là bản lĩnh này Trương Sở Bân cũng vô cùng khâm phục rồi.
Trương Sở Bân lập tức cũng gật đầu nói:
- Ý kiến của Chủ tịch Nhiếp rất quyết đoán, rất tốt, mọi người mau hành động đi. Đồng chí phụ trách Phòng địa chấn lập tức báo cáo cho ban ngành chủ quản cấp trên, yêu cầu trợ giúp từ trung tâm thông tin động đất của Cục địa chấn khu tự trị, mau chóng làm rõ số liệu động đất tỉ mỉ, cấp độ lớn bao nhiêu, cường độ mạnh bao nhiêu? Độ sâu tâm chấn và tình hình tiếp theo đều phải tìm hiểu rõ, mau chóng báo cáo Huyện ủy để Ủy ban nhân dân huyện ủy làm kế hoạch tiếp theo
Trung tâm thông tin động đất, đây là tiền thân của mạng lưới đài động đất.
Lúc này, mạng lưới đài động đất quốc gia còn chưa thành lập, ban phụ trách toàn bộ giám sát động đất, dự báo và nghiên cứu chính là Trung tâm thông tin động đất.
Ánh mắt Trương Sở Bân quét một lượt, cũng rất ngưng trọng, trầm giọng nói:
- Đại nạn trước mắt, mấy lời thừa như tất cả mọi người nhất định phải đồng tâm hiệp lực đó, tôi cũng không nói nữa. Thành ủy và Ủy ban thành phố, thậm chí Đảng ủy khu tự trị, Ủy ban nhân dân khu tự trị đều đang chú ý đến huyện Lê. Nếu ai xảy ra sơ sót gì, cấp trên phê bình xuống, đừng trách Trương Sở Bân tôi không nói tình cảm. Bí thư Triệu, anh đích thân trấn thủ Phòng công an, công an toàn huyện, đồng chí bên phòng cháy tất cả đều hủy nghỉ phép. Giờ phút này, nếu muốn ổn định, thì càng phải bảo đảm sự ổn định lòng dân và ổn định trị an toàn huyện
Nói xong, Trương Sở Bân tiếp tục nói:
- Trưởng phòng Vương, Ban chỉ huy quân sự huyện lập tức hành động, bắt đầu dự án khẩn cấp toàn huyện, dân quân xuất kích. Tôi thay mặt chính quyền Huyện ủy liên lạc với quân đội đóng tại địa phương, yêu cầu quân đội tham gia cứu viện. Nhất định phải đảm bảo an toàn tính mạng tài sản và sự ổn định sinh hoạt của người dân
Một loạt chỉ thị xuống dưới, khí độ uy nghiêm của Bí thư Huyện ủy Trương Sở Bân lúc này hoàn toàn hiện lên. Ánh mắt Trương Sở Bân chuyển sang nhìn Tạ Dật bên cạnh, nói:
- Bí thư Tạ, anh là Phó Bí thư chuyên trách, phân quản công tác tổ chức ý thức quần chúng về Đảng, tổ chức cán bộ còn lại giao cho anh. Nhất định phải làm tốt vai trò đi đầu của Đảng viên, thời điểm nguy nan là lúc để thể hiện bản sắc anh hùng, mọi nguời mau làm việc đi.
Nhìn thấy người khác đều động, Trương Sở Bân lúc này bước đến chỗ Nhiếp Chấn Bang, thấp giọng nói:
- Chủ tịch Nhiếp, cậu chưa trải qua chuyện này, tôi thấy hay là cậu đến khu kinh tế mới bên đó và phụ trách huyện thành bên này đi. Điều kiện và kết cấu phòng ốc bên đó tốt hơn chút, lượng công việc cũng không lớn, cũng dễ giải quyết. Tôi đi xã Cách Mộc bên đó, lúc này đây, đó chính là nơi duy nhất tôi không yên tâm.
Xã Cách Mộc, nơi này Nhiếp Chấn Bang có biết, vừa nghe Trương Sở Bân nói như vậy Nhiếp Chấn Bang liền nhíu mày. Xã này nằm ở vùng biên xa nhất của huyện Lê, cách huyện thành huyện Lê nhiều kilomet, lưng dựa vào núi. Số nhân khẩu cả xã không đến ba nghìn người, phân tán rải rác, nhà ở đa số là nhà đất, hơn nữa, với loại thiên tai như là động đất này, chỉ sợ sẽ dẫn đến sạt lở núi, đây mới là nguy hiểm nhất.
Lúc này, cách nhìn của Nhiếp Chấn Bang đối với Trương Sở Bân cũng có chút thay đổi. Trương Sở Bân nguời này bình thường thích chơi chút khôn vặt, cũng thích giành chút công lao. Từ sau khi mình cắt đứt tài chính, Trương Sở Bân cũng thành thật hơn rồi. Nhưng thật không ngờ, Trương Sở Bân lại có một mặt cao lớn như vậy.
Lập tức Nhiếp Chấn Bang kéo Trương Sở Bân đang chuẩn bị đi lại, trầm giọng nói:
- Bí thư Trương, tôi đi cho, bạn tôi có xe việt dã, là hàng Mỹ. Chuyện này, tình hình xã Cách Mộc còn chưa rõ ràng, đường đi cũng phức tạp, tôi đi tốt hơn. Về vấn đề chỉ huy toàn huyện chống đỡ động đất, cứu giúp gặp nạn, anh có kinh nghiệm hơn tôi, anh ở bên này chỉ huy toàn cục
Thấy Trương Sở Bân còn muốn tranh, Nhiếp Chấn Bang ngăn lại nói:
- Bí thư Trương, anh không cần nói. Tôi trẻ tuổi hơn anh, xã Cách Mộc để tôi đi. Đại cục trong huyện không thể thiếu anh, lần này xảy ra chuyện lớn, lãnh đạo thành phố và khu nhất định sẽ xuống, anh ở trong huyện cũng tốt hơn, bên này tôi sẽ đem theo người qua đấy.
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang không đợi Trương Sở Bân nói, lập tức nói với Trần Nhạc bên cạnh:
- Trưởng phòng Trần, cậu lập tức trở về Phòng Công an, tổ chức tinh binh cường tướng, trong phòng các cậu không phải có ba xe Mitsubishi việt dã được Cục công an phân cho sao? Cũng lấy ra làm công, tôi bên này có hai chiếc, có thể tổ chức khoảng mười lăm người, mau đi chuẩn bị đi.
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang nhanh chóng lên xe, khởi động xe rời khỏi sân huyện ủy. Nhìn thấy bóng dáng Nhiếp Chấn Bang rời đi, Trương Sở Bân có chút xúc động. Nhiếp Chấn Bang người này Trương Sở Bân thực sự không biết đánh giá thế nào. Tuổi trẻ, bối cảnh sâu, cứng rắn bá đạo, nhưng biểu hiện lại rất giống như là chí công vô tư. Tục ngữ nói, vạn lý làm quan chỉ vì tài. Câu này có lẽ là nói quá, hạ thấp cán bộ. Nhưng giống như Nhiếp Chấn Bang, người hoàn toàn không có tư tâm vậy, thực sự là hiếm thấy.
Bên cạnh, Tiết Đại Minh bước lên, nhìn Trương Sở Bân một cái, thở dài nói:
- Tình cảm của Chủ tịch Nhiếp tôi thật không so được
Nhiếp Chấn Bang mở miệng, Triệu Tinh Long hai lời không nói, lập tức đem xe đưa cho. Động đất lần này Doanh nghiệp khoáng sản Long Hoa cũng ảnh hưởng lớn, Triệu Tinh Long cũng đang lo lắng khoáng sản có vấn đề gì không, nhưng Nhiếp Chấn Bang đã mở miệng rồi, Triệu Tinh Long không nói gì liền đưa cho.
Nhiếp Chấn Bang gật đầu, đều là con cháu đại viện, dù sao thì nói cảm ơn gì đó cũng là vô nghĩa, lập tức lấy chìa khóa xe của mình ném cho Triệu Tinh Long, nói với Lưu Côn bên cạnh:
- Côn tử giúp tôi đưa xe của Uyển nhi đến Phòng công an huyện
Hai chiếc xe đỗ thẳng vào sân Phòng công an huyện Lê, hai chiếc xe việt dã xa hoa nhập khẩu còn treo giấy phép quân khu Tây Bắc khiến Trần Nhạc và mười mấy cán bộ đang đợi ở bên cạnh đều kinh hãi.
Người làm công an đối với những thứ này đều hiểu rõ, đây là giấy phép của Bộ Tư lệnh quân khu Tây Bắc. Mặc dù là không thuộc những con số quan trọng, nhưng đó cũng đã là không đơn giản.
Vừa xuống xe, Trần Nhạc liền mỏ miệng nói:
- Toàn bộ tập hợp! Nghiêm, nghỉ, điểm số!
Toàn bộ trình tự xong, Trần Nhạc kính lễ với Nhiếp Chấn Bang, nói:
- Đồng chí Chủ tịch, tổ công tác xã Cách Mộc, Phòng Công an đã chuẩn bị xong, yêu cầu mười lăm người, thực có mười lăm người, xin chỉ thị.
Nhiếp Chấn Bang cũng đáp lại chỉ thị, ánh mắt nghiêm túc, nhìn mọi người một lượt, trầm giọng nói:
- Các đồng chí, vừa rồi huyện ta xảy ra động đất cường độ rất mạnh. Toàn huyện đã đưa ra lệnh tổng động viên rồi. Xã Cách Mộc là xã nghèo khó xa xôi của huyện ta, điều kiện phức tạp, thiên tai địa chất thường xuyên xảy ra. Lần này qua đó, nhiệm vụ của chúng ta rất nặng nề. Đường thông tin liên lạc của xã Cách Mộc đã bị gián đoạn, tình hình cụ thể không rõ. Mọi người phải chuẩn bị tốt tư tưởng, phải có chuẩn bị tác phong sẵn sàng trả giá bằng mọi thứ. Thân là cảnh sát nhân dân, thân là vị thần bảo vệ cho người dân, chúng ta phải không tiếc bất cứ giá nào, cứu giúp sinh mệnh, giữ gìn an toàn cho tài sản của người dân. Bây giờ tôi ra lệnh, xuất phát!
Phía trước nhất, ba chiếc Mitsubishi việt dã của Phòng công an đi đầu phía trước, đèn hiệu lóe lên, cảnh báo ngân dài. Theo phía đằng sau, xe Hummer của Triệu Tinh Long cũng lắp còi cảnh báo, ba chiếc xe gào thét chạy như bay trên đường.
Km, đây cũng là đặc điểm của Tây Bắc, nếu là trong lục địa, sợ là khoảng cách giữa hai thành phố cấp địa phương cũng chỉ như vậy mà thôi. Nhưng ở huyện Lê, đây lại là khoảng cách một xã và thị trấn.
Thời gian xảy ra động đất là mười một giờ mười bảy phút buổi trưa, thời gian đám người Nhiếp Chấn Bang xuất phát là khoảng mười một giờ năm mươi. Lúc một giờ chiều, khoảng cách với xã Cách Mộc đã chỉ còn bảy kilomet.
Trên xe Hummer, Trần Nhạc ngồi ở bên cạnh Nhiếp Chấn Bang, chỉ vào ngọn núi nguy nga phía trước, nét mặt của Trần Nhạc cũng trở nên ngưng trọng, nói:
- Chủ tịch, phía đằng trước đó, cách không đến tám kilomet chính là xã Cách Mộc. Tiếp tục về phía trước chính là đường núi
Đường núi của xã Cách Mộc vẫn là công trình năm đó binh lính nổ núi để mở đường, đường núi gập ghềnh, một mặt là vách núi dựng đứng, ngày bình thường chuyện lở đất, lún đất và đá rơi còn xảy ra, huống hồ là sau khi có động đất cường độ lớn.
- Chủ tịch, nếu không, để xe trước lên thăm dò đường một chút, xem tình hình đường đi rồi chúng ta đi tiếp
Trần Nhạc lập tức đưa ra kiến nghị của mình.
An toàn của Nhiếp Chấn Bang theo Trần Nhạc thấy thì đó là quan trọng nhất. Người xưa có nói, quân tử không đứng dưới tường sắp đổ, con trai thiên kim không ngồi thùy đường. Nếu thực sự xảy ra chuyện, đó là tổn thất không bù đắp được.
Nhiếp Chấn Bang lúc này trầm ngâm một lúc, trầm giọng nói:
- Cùng đi, bất luận tình hình thế nào, tóm lại cứ đi, không cần do dự, thời gian không kéo dài được nữa rồi.
Ba chiếc xe nối đuôi nhau đi, sau khi đi tiếp hai kilomet, con đường phía trước đã bị lấp kín rồi. Nhiếp Chấn Bang xuống xe, nhìn con đường trước mặt, nhíu mày ngưng trọng. Phía trước cả một ngọn núi đều sụt lở cả một mảng, con đường hoàn toàn bị tắc nghẽn. Những tảng đá rất lớn chắn ngang, trên đường, đất và bùn trộn vào nhau, cây cối nghiêng đổ tán loạn.
Đường còn đã như vậy, tình hình xã Cách Mộc nghĩ thôi cũng biết rồi. Lúc này, mặt đất lại chấn động nữa, mặc dù không mạnh nhưng đối với ngọn núi đã sụp đổ mà nói, cũng đã là rất mạnh rồi, không ít đá và bùn đất ở trên lại rơi xuống.
Trần Nhạc lúc này cũng lớn tiếng nói:
- Chủ tịch, cẩn thận.
Nhiếp Chấn Bang lúc này hất cánh tay Trần Nhạc ra, nhìn đất đá đang lăn trước mặt. Cái tình cảnh này khiến mấy cảnh sát bên cạnh nhìn thấy mà trợn mắt há hốc mồm, Chủ tịch Nhiếp như vậy thực sự là quá chấn động rồi, gặp nguy mà không sợ, thực sự là không tiếc bất cứ giá nào
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.