Chương 38: Mày là cái thá gì?
Thái Tấn
15/02/2014
Nhiếp gia đột nhiên ra chiêu này, hoàn toàn phá vỡ dự tính của phái bảo thủ. Đây là điều họ không bao giờ ngờ tới. Từ sau khi phái bảo thủ chiếm được ưu thế chủ đạo, mấy tháng nay, toàn quốc nổi lên một làn sóng đả kích việc đầu cơ trục lợi, sau khi phán xét một vài thương nhân hộ cá thể, khí thế cải cách đã hơi giảm xuống, coi như đã bị chặn lại.
Trong khi tất cả mọi người đang đắc ý, chuẩn bị xem như thế nào đối phó với đòn phản kích của phái cải cách. Nhưng điều khiến họ không ngờ là, lúc này Nhiếp gia lại đứng ra đảm đương tiên phong của phái cải cách đưa ra phản kích.
Tiêu đề của bài văn, bàn luận về việc cải cách chế độ của Đảng và lãnh đạo quốc gia, đã đủ để nói rõ vấn đề. Hơn nữa, điều này đã được Thủ trưởng Nam Tầm nói qua mấy năm về trước. Trong bài văn đã phủ nhận việc đề bạt cán bộ đột kích trong thời kỳ biến động lớn như vậy, đề ra quan niệm trẻ hóa cán bộ. Tất cả những điều này đều có hơi hướm rất rõ của phái cải cách.
*Đề bạt cán bộ đột kích: Là hành vi vi phạm pháp luật, đề bạt, điều chỉnh, phân chức một lớp cán bộ trong thời gian ngắn mà không tuân theo quy trình, quy định miễn nhiệm cán bộ.
Giờ đây, đồng chí Húc Nhật cũng đã bắt đầu hành động, nhiều lần trong cuộc họp lãnh đạo Trung Ương, ông đã phê bình một cách uyển chuyển tư tưởng này. Đồng chời, ông đã thể hiện thái độ rất nghiêm khắc đối với thời cục hiện tại.
Cùng với đó, lúc này đây, trong hội nghị quân ủy, không ít ủy viên quân ủy đều đưa ra ý kiến, hai anh em Nhiếp gia, một người đảm nhận chức Phó tư lệnh Quân khu Việt Châu, một người làm phó bí thư Thành ủy Bằng Thành. Điều này vốn đã đủ để người khác lên án.
Dưới sự gợi ý của đồng chí Húc Nhật, có mấy ủy viên liên danh cùng đưa ra đề nghị, hi vọng điều đồng chí Nhiếp Quốc Đống rời khỏi Quân khu Việt Châu, chuyển tới đảm nhiệm Phó tư lệnh Quân khu Thiên Phủ, hoặc Phó tư lệnh Quân khu Tây Bắc.
Trong phòng họp của Quân ủy, sắc mặt của Nhiếp lão rất bình tĩnh, nhìn qua không hề có sự thay đổi nào. Trên vị trí chủ tọa, đồng chí Nam Tầm nhưng thật ra lại giống như có chút suy nghĩ. Nhìn một lượt các ủy viên đang tranh luận, ngay sau đó, đồng chí Nam Tầm liền gõ bàn nói:
- Đừng cãi nhau nữa. Tranh cãi ầm ĩ như vậy cũng không giải quyết được vấn đề mà. Tôi thấy, với chuyện này, chúng ta nên tỏ thái độ rõ ràng. Mọi người bỏ phiếu quyết định đi.
Nhiếp lão nghe đồng chí Nam Tầm nói vậy, ngay lập tức cũng ngẩng đầu lên, nhìn sang đồng chí Nam Tầm rồi nói:
- Trước khi bỏ phiếu, tôi xin nói vài câu. Đồng chí Nhiếp Quốc Đống là con trai của tôi, để tránh phiền hà, tôi xin bỏ quyền bỏ phiếu.
Kết quả cuối cùng của hội nghị, Nhiếp Quốc Đống được điều đến Quân khu Tây Bắc đảm nhận Phó tư lệnh viên kiêm Phó chính ủy thứ nhất. Mặc dù cấp bậc giống nhau, nhưng, mọi người đều biết rằng, Quân khu Việt Châu là một quân khu lớn hàng đầu trong nước. Cùng với việc quản lý tập đoàn lục quân khổng lồ ở phía nam, còn kiêm nhiệm cả việc quản lý hạm đội Nam Hải đang đóng quân ở Nam Hải.
Mặc dù chức vụ như nhau, nhưng, cái nào hơn cái nào kém, mọi người đều có thể nhận ra. Bên phái bảo thủ càng vui sướng hơn. Lần này, Nhiếp gia đã hoàn toàn gặp nạn rồi.
Cùng lúc đó, Nhiếp Chấn Bang đang ở thủ đô, cũng đã cảm nhận được sự thay đổi này. Cùng với đòn phản kích của phái bảo thủ, việc mở rộng siêu thị Ốc Gia trên toàn quốc cũng gặp phải những đòn đả kích ở mức độ khác nhau. Không ít nơi, vốn đã ký xong hợp đồng, chỉ còn đợi xây sửa, nhưng cục diện thay đổi, không ít nơi cũng thay đổi quyết định của mình.
Năm siêu thị và hai trung tâm thương mại ở thủ đô bên này cũng liên tiếp gặp phải các đợt kiểm tra. Kiểm tra thuế, kiểm tra vệ sinh, kiểm tra phòng chống cháy nổ, nếu không phải ngay từ đầu Nhiếp Chấn Bang đã kiên quyết làm mọi việc đúng theo tiêu chuẩn, thì có lẽ siêu thị Ốc Gia đã phải đóng cửa để chỉnh đốn rồi.
Cứ như vậy, kế hoạch đến Liên Xô mà Nhiếp Chấn Bang đặt ra trước đó cũng tạm thời trì hoãn. Ngồi ở tổng bộ của siêu thị Ốc Gia trên đường Vương Phủ Tỉnh, nhìn bản báo cáo buôn bán trước mắt, lông mày Nhiếp Chấn Bang cũng chau lại với nhau.
- Nhị ca! Nhị ca! Dương An Bang! Anh đến đây một chút!
Nhiếp Chấn Bang gọi mãi mà không có ai trả lời, bèn gọi thẳng cả họ tên.
Lúc này, Dương An Bang đi từ ngoài vào, trong tay cầm một tệp tài liệu dày, sắc mặt sầm xuống, đặt lên trên bàn rồi trầm giọng nói:
- Mẹ kiếp, không ngờ lại bị một tên ngoại tỉnh làm hại. Không ngờ dám chơi ông mày, xem ra, mấy anh em chúng ta lâu năm không ra uy, ở Tứ Cửu Thành này, không còn ai coi anh em ta ra gì nữa rồi.
- Sao thế? Nhị thiếu gia Dương gia? Tên mắt mù nào gây sự với anh rồi? Chủ mỏ than à?
Nhiếp Chấn Bang hơi nghi hoặc. Dương An Bang ngày thường đều là một bộ thương nhân nho nhã, theo tư tưởng tiểu tư sản mà tên này nói thì, đây mới là quý tộc, mới là thân sĩ. Hôm nay mở miệng toàn những lời nói bậy, thật không phải là phong cách của anh ta.
- Sao lại thế này? Tháng này, hạn ngạch kinh doanh sao lại tụt dốc khủng khiếp đến vậy, năm siêu thị hai trung tâm thương mại trên tooàn thành phố, mà ngạch kinh doanh tụt xuống một nửa. Mặc dù đây là mùa ế, nhưng cũng không nên thê thảm vậy chứ.
Nhiếp Chấn Bang nhìn tờ bảng biểu báo cáo trên bàn, hỏi Dương An Bang.
Dương An Bang buông tài liệu, ngồi xuống ghế, móc ra một bao Đại Hùng Miêu đặc biệt, ném một điếu cho Nhiếp Chấn Bang, rồi nói:
- Hút một điếu đi. Anh khó khăn lắm mới lấy được từ chỗ ông già nhà tôi đấy.
Nhiếp Chấn Bang cười cầm lấy điếu Đại Hùng Mao. Nói ra thì cũng nực cười, kiếp trước, Nhiếp Chấn Bang không có tư cách này. Hắn cả đời hút Trung Hoa. Đến sau đó, mặc dù đã thất bát, nhưng, có sự trợ giúp của Dương An Bang, thuốc Trung Hoa này cũng là không có thiếu.
Ở kiếp này, mặc dù Nhiếp Chấn Bang có thể lấy được Đại Hùng Mao, nhưng hắn cũng chưa hút bao giờ. Ngay lập tức hắn cũng châm điếu thuốc một cách điêu luyện, rít một hơi rồi nói:
- Anh nói đi, có chuyện gì, mà khiến cho Dương nhị thiếu gia anh tức giận như vậy.
Dương An Bang nằm ngửa trên ghế sô pha, sau khi rít rồi nhả một hơi rồi, anh ta mới nói:
- Một thằng mới xuất hiện. Cha nó trước kia là Bí thư Tỉnh ủy Giang Nam, giờ là ủy viên bộ Chính trị, ủy viên quốc hội. Cùng một phe với Bí thư Húc Nhật, nghe nói là tâm phúc chính cống của Bí thư Húc Nhật. Thằng này là con út của ủy viên Âu đó. Năm nay 23 tuổi, nếu tính ra, thì người này cùng trang lứa với cha chúng ta. Thằng này sau khi vào thủ đô, liền tụ tập một đám người, thời gian gần đây, luôn đối đầu với chúng ta. Không gây chuyện ở siêu thị, thì cãi nhau ở trung tâm thương mại.
Nhiếp Chấn Bang nghe tới đây liền chau mày, trầm giọng nói:
- Nhị ca, đây không phải là phong cách của anh mà. Tên này đã ức hiếp đến đầu chúng ta rồi, mà anh không phản kích sao?
Nghe Nhiếp Chấn Bang nói vậy, Dương An Bang liền xấu hổ, muốn nói nhưng lại ngừng, đúng lúc này, Tiếu Nhã Lệ bước từ ngoài vào, nhìn Nhiếp Chấn Bang rồi nói:
- Chấn Bang, là tôi không cho anh ấy đi đấy, sao? Có ý kiến gì không?
Nhìn bộ dạng hai người, Nhiếp Chấn Bang cũng cười lên, không ngờ, ăn tết xong, quan hệ của hai người đã phát triển đến mức độ này rồi, xem ra, không cần bao lâu nữa, là có thể bàn chuyện cưới xin được rồi.
Ngay lập tức, Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:
- Thằng nhãi này có đề ra yêu cầu gì không? Gây rối vô duyên vô cớ vậy, có lẽ không phải là mục đích của nó?
Chẳng lẽ chỉ là muốn hắn đóng cửa sao? Nhiếp Chấn Bang cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy. Không sợ tên đó đưa ra điều kiện, chỉ sợ gã không đưa điều kiện mà thôi. Nếu như không có mục đích gì, chỉ muốn hắn đóng cửa, thì việc này sẽ trở nên khó xử lý hơn.
- Nói rồi. 60% thu nhập ròng hàng tháng, đều thuộc về gã. Nếu như vậy, thà chúng ta đóng cửa còn hơn. Tiền thuê nhà, tiền thuế, tiền nhân công và một loạt hao tổn đều nằm ở phía chúng ta. Hiện giờ chúng ta đang đi theo con đường ít lãi nhưng tiêu thụ mạnh. Lợi nhuận của phần lớn hàng hóa đều không cao lắm. Rất nhiều hàng hóa chỉ có lợi nhuận ròng khoảng 30% mà thôi. Nếu như vậy, chúng ta cho nó hết tiền sao.
Dương An Bang rất tức giận, đường đường là Nhị thiếu gia Dương gia, mà lại bị một tên mới đến ức hiếp. Nói chuyện này ra đúng là để cho người khác cười rụng răng rồi.
Ba mươi phần trăm lợi nhuận ròng đã là con số không nhỏ. Sau này, sau khi hàng hóa lưu thông trở nên phong phú, dưới áp lực cạnh tranh, những người mở siêu thị có được lợi nhuận ròng trên 20% đã phải cười thầm rồi.
Đương nhiên, lúc này đây, phần lớn hàng hóa đều ở mức thiếu thốn. Đây là thời đại vẫn còn dùng tem phiếu, cũng chỉ có những nhân tài như Dương An Bang và Nhiếp Chấn Bang là có thể lấy được nhiều hàng đến vậy. Trong lúc người khác đều bán với giá gấp mấy lần, có thể bán với giá như siêu thị Ốc Gia, đã được coi là giá ổn định rồi.
60%? Nhiếp Chấn Bang chau mày, nếu gã đó chỉ đòi 10% lợi nhuận ròng, cũng có nghĩa là có trong tay 10% cổ phần trên danh nghĩa, vậy Nhiếp Chấn Bang cũng sẽ đồng ý cho gã. Người ở phái bảo thủ tham gia việc kinh doanh siêu thị, dù thế nào cũng phải làm xấu mặt gã. Nhưng, nếu đòi nhiều như thế này, thì đúng là không biết điều rồi. Dù là cái tên họ Âu gì này không dám nhận, thì Nhiếp Chấn Bang cũng không dám đưa. Nếu đưa cho gã, chẳng phải danh dự của Nhiếp gia và Dương gia đều quét đất rồi sao. Họ sẽ bị người khác cho là loại thiếu năng lực. Có lúc, thể diện lớn hơn tất cả, đặc biệt là vào trong lúc này.
- Tôi đang bảo sao mấy ngày nay Dương nhị thiếu gia lại trốn tôi? Hóa ra là chính chủ về rồi.
Một âm thanh chói tai vang lên.
Ngay sau đó, một người trẻ tuổi tiền hô hậu ủng bước từ ngoài vào. Một tên Hán gian đích thực. Giày da kết hợp với quần bò, phía trên mặc một bộ áo lông mà thời đại này rất ít khi gặp trong nước.
Người thanh niên liếc mắt qua nhìn Nhiếp Chấn Bang, rút ra một điếu Đại Hùng Mao đưa lên miệng, bên cạnh, mấy tên chó săn đã sấn tới, giúp gã châm thuốc. Gã phì phèo một làn khói về phía Nhiếp Chấn Bang, rồi nói:
- Cậu là Nhiếp Chấn Bang? Tam thiếu gia của Nhiếp gia? Tự giới thiệu đi…
Không đợi người đàn ông nói xong, Nhiếp Chấn Bang ngay lập tức vung tay, nhìn người thanh niên, lạnh lùng nói:
- Mày là cái thá gì? Mà dám hống hách vậy trước mặt ông.
Trong khi tất cả mọi người đang đắc ý, chuẩn bị xem như thế nào đối phó với đòn phản kích của phái cải cách. Nhưng điều khiến họ không ngờ là, lúc này Nhiếp gia lại đứng ra đảm đương tiên phong của phái cải cách đưa ra phản kích.
Tiêu đề của bài văn, bàn luận về việc cải cách chế độ của Đảng và lãnh đạo quốc gia, đã đủ để nói rõ vấn đề. Hơn nữa, điều này đã được Thủ trưởng Nam Tầm nói qua mấy năm về trước. Trong bài văn đã phủ nhận việc đề bạt cán bộ đột kích trong thời kỳ biến động lớn như vậy, đề ra quan niệm trẻ hóa cán bộ. Tất cả những điều này đều có hơi hướm rất rõ của phái cải cách.
*Đề bạt cán bộ đột kích: Là hành vi vi phạm pháp luật, đề bạt, điều chỉnh, phân chức một lớp cán bộ trong thời gian ngắn mà không tuân theo quy trình, quy định miễn nhiệm cán bộ.
Giờ đây, đồng chí Húc Nhật cũng đã bắt đầu hành động, nhiều lần trong cuộc họp lãnh đạo Trung Ương, ông đã phê bình một cách uyển chuyển tư tưởng này. Đồng chời, ông đã thể hiện thái độ rất nghiêm khắc đối với thời cục hiện tại.
Cùng với đó, lúc này đây, trong hội nghị quân ủy, không ít ủy viên quân ủy đều đưa ra ý kiến, hai anh em Nhiếp gia, một người đảm nhận chức Phó tư lệnh Quân khu Việt Châu, một người làm phó bí thư Thành ủy Bằng Thành. Điều này vốn đã đủ để người khác lên án.
Dưới sự gợi ý của đồng chí Húc Nhật, có mấy ủy viên liên danh cùng đưa ra đề nghị, hi vọng điều đồng chí Nhiếp Quốc Đống rời khỏi Quân khu Việt Châu, chuyển tới đảm nhiệm Phó tư lệnh Quân khu Thiên Phủ, hoặc Phó tư lệnh Quân khu Tây Bắc.
Trong phòng họp của Quân ủy, sắc mặt của Nhiếp lão rất bình tĩnh, nhìn qua không hề có sự thay đổi nào. Trên vị trí chủ tọa, đồng chí Nam Tầm nhưng thật ra lại giống như có chút suy nghĩ. Nhìn một lượt các ủy viên đang tranh luận, ngay sau đó, đồng chí Nam Tầm liền gõ bàn nói:
- Đừng cãi nhau nữa. Tranh cãi ầm ĩ như vậy cũng không giải quyết được vấn đề mà. Tôi thấy, với chuyện này, chúng ta nên tỏ thái độ rõ ràng. Mọi người bỏ phiếu quyết định đi.
Nhiếp lão nghe đồng chí Nam Tầm nói vậy, ngay lập tức cũng ngẩng đầu lên, nhìn sang đồng chí Nam Tầm rồi nói:
- Trước khi bỏ phiếu, tôi xin nói vài câu. Đồng chí Nhiếp Quốc Đống là con trai của tôi, để tránh phiền hà, tôi xin bỏ quyền bỏ phiếu.
Kết quả cuối cùng của hội nghị, Nhiếp Quốc Đống được điều đến Quân khu Tây Bắc đảm nhận Phó tư lệnh viên kiêm Phó chính ủy thứ nhất. Mặc dù cấp bậc giống nhau, nhưng, mọi người đều biết rằng, Quân khu Việt Châu là một quân khu lớn hàng đầu trong nước. Cùng với việc quản lý tập đoàn lục quân khổng lồ ở phía nam, còn kiêm nhiệm cả việc quản lý hạm đội Nam Hải đang đóng quân ở Nam Hải.
Mặc dù chức vụ như nhau, nhưng, cái nào hơn cái nào kém, mọi người đều có thể nhận ra. Bên phái bảo thủ càng vui sướng hơn. Lần này, Nhiếp gia đã hoàn toàn gặp nạn rồi.
Cùng lúc đó, Nhiếp Chấn Bang đang ở thủ đô, cũng đã cảm nhận được sự thay đổi này. Cùng với đòn phản kích của phái bảo thủ, việc mở rộng siêu thị Ốc Gia trên toàn quốc cũng gặp phải những đòn đả kích ở mức độ khác nhau. Không ít nơi, vốn đã ký xong hợp đồng, chỉ còn đợi xây sửa, nhưng cục diện thay đổi, không ít nơi cũng thay đổi quyết định của mình.
Năm siêu thị và hai trung tâm thương mại ở thủ đô bên này cũng liên tiếp gặp phải các đợt kiểm tra. Kiểm tra thuế, kiểm tra vệ sinh, kiểm tra phòng chống cháy nổ, nếu không phải ngay từ đầu Nhiếp Chấn Bang đã kiên quyết làm mọi việc đúng theo tiêu chuẩn, thì có lẽ siêu thị Ốc Gia đã phải đóng cửa để chỉnh đốn rồi.
Cứ như vậy, kế hoạch đến Liên Xô mà Nhiếp Chấn Bang đặt ra trước đó cũng tạm thời trì hoãn. Ngồi ở tổng bộ của siêu thị Ốc Gia trên đường Vương Phủ Tỉnh, nhìn bản báo cáo buôn bán trước mắt, lông mày Nhiếp Chấn Bang cũng chau lại với nhau.
- Nhị ca! Nhị ca! Dương An Bang! Anh đến đây một chút!
Nhiếp Chấn Bang gọi mãi mà không có ai trả lời, bèn gọi thẳng cả họ tên.
Lúc này, Dương An Bang đi từ ngoài vào, trong tay cầm một tệp tài liệu dày, sắc mặt sầm xuống, đặt lên trên bàn rồi trầm giọng nói:
- Mẹ kiếp, không ngờ lại bị một tên ngoại tỉnh làm hại. Không ngờ dám chơi ông mày, xem ra, mấy anh em chúng ta lâu năm không ra uy, ở Tứ Cửu Thành này, không còn ai coi anh em ta ra gì nữa rồi.
- Sao thế? Nhị thiếu gia Dương gia? Tên mắt mù nào gây sự với anh rồi? Chủ mỏ than à?
Nhiếp Chấn Bang hơi nghi hoặc. Dương An Bang ngày thường đều là một bộ thương nhân nho nhã, theo tư tưởng tiểu tư sản mà tên này nói thì, đây mới là quý tộc, mới là thân sĩ. Hôm nay mở miệng toàn những lời nói bậy, thật không phải là phong cách của anh ta.
- Sao lại thế này? Tháng này, hạn ngạch kinh doanh sao lại tụt dốc khủng khiếp đến vậy, năm siêu thị hai trung tâm thương mại trên tooàn thành phố, mà ngạch kinh doanh tụt xuống một nửa. Mặc dù đây là mùa ế, nhưng cũng không nên thê thảm vậy chứ.
Nhiếp Chấn Bang nhìn tờ bảng biểu báo cáo trên bàn, hỏi Dương An Bang.
Dương An Bang buông tài liệu, ngồi xuống ghế, móc ra một bao Đại Hùng Miêu đặc biệt, ném một điếu cho Nhiếp Chấn Bang, rồi nói:
- Hút một điếu đi. Anh khó khăn lắm mới lấy được từ chỗ ông già nhà tôi đấy.
Nhiếp Chấn Bang cười cầm lấy điếu Đại Hùng Mao. Nói ra thì cũng nực cười, kiếp trước, Nhiếp Chấn Bang không có tư cách này. Hắn cả đời hút Trung Hoa. Đến sau đó, mặc dù đã thất bát, nhưng, có sự trợ giúp của Dương An Bang, thuốc Trung Hoa này cũng là không có thiếu.
Ở kiếp này, mặc dù Nhiếp Chấn Bang có thể lấy được Đại Hùng Mao, nhưng hắn cũng chưa hút bao giờ. Ngay lập tức hắn cũng châm điếu thuốc một cách điêu luyện, rít một hơi rồi nói:
- Anh nói đi, có chuyện gì, mà khiến cho Dương nhị thiếu gia anh tức giận như vậy.
Dương An Bang nằm ngửa trên ghế sô pha, sau khi rít rồi nhả một hơi rồi, anh ta mới nói:
- Một thằng mới xuất hiện. Cha nó trước kia là Bí thư Tỉnh ủy Giang Nam, giờ là ủy viên bộ Chính trị, ủy viên quốc hội. Cùng một phe với Bí thư Húc Nhật, nghe nói là tâm phúc chính cống của Bí thư Húc Nhật. Thằng này là con út của ủy viên Âu đó. Năm nay 23 tuổi, nếu tính ra, thì người này cùng trang lứa với cha chúng ta. Thằng này sau khi vào thủ đô, liền tụ tập một đám người, thời gian gần đây, luôn đối đầu với chúng ta. Không gây chuyện ở siêu thị, thì cãi nhau ở trung tâm thương mại.
Nhiếp Chấn Bang nghe tới đây liền chau mày, trầm giọng nói:
- Nhị ca, đây không phải là phong cách của anh mà. Tên này đã ức hiếp đến đầu chúng ta rồi, mà anh không phản kích sao?
Nghe Nhiếp Chấn Bang nói vậy, Dương An Bang liền xấu hổ, muốn nói nhưng lại ngừng, đúng lúc này, Tiếu Nhã Lệ bước từ ngoài vào, nhìn Nhiếp Chấn Bang rồi nói:
- Chấn Bang, là tôi không cho anh ấy đi đấy, sao? Có ý kiến gì không?
Nhìn bộ dạng hai người, Nhiếp Chấn Bang cũng cười lên, không ngờ, ăn tết xong, quan hệ của hai người đã phát triển đến mức độ này rồi, xem ra, không cần bao lâu nữa, là có thể bàn chuyện cưới xin được rồi.
Ngay lập tức, Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:
- Thằng nhãi này có đề ra yêu cầu gì không? Gây rối vô duyên vô cớ vậy, có lẽ không phải là mục đích của nó?
Chẳng lẽ chỉ là muốn hắn đóng cửa sao? Nhiếp Chấn Bang cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy. Không sợ tên đó đưa ra điều kiện, chỉ sợ gã không đưa điều kiện mà thôi. Nếu như không có mục đích gì, chỉ muốn hắn đóng cửa, thì việc này sẽ trở nên khó xử lý hơn.
- Nói rồi. 60% thu nhập ròng hàng tháng, đều thuộc về gã. Nếu như vậy, thà chúng ta đóng cửa còn hơn. Tiền thuê nhà, tiền thuế, tiền nhân công và một loạt hao tổn đều nằm ở phía chúng ta. Hiện giờ chúng ta đang đi theo con đường ít lãi nhưng tiêu thụ mạnh. Lợi nhuận của phần lớn hàng hóa đều không cao lắm. Rất nhiều hàng hóa chỉ có lợi nhuận ròng khoảng 30% mà thôi. Nếu như vậy, chúng ta cho nó hết tiền sao.
Dương An Bang rất tức giận, đường đường là Nhị thiếu gia Dương gia, mà lại bị một tên mới đến ức hiếp. Nói chuyện này ra đúng là để cho người khác cười rụng răng rồi.
Ba mươi phần trăm lợi nhuận ròng đã là con số không nhỏ. Sau này, sau khi hàng hóa lưu thông trở nên phong phú, dưới áp lực cạnh tranh, những người mở siêu thị có được lợi nhuận ròng trên 20% đã phải cười thầm rồi.
Đương nhiên, lúc này đây, phần lớn hàng hóa đều ở mức thiếu thốn. Đây là thời đại vẫn còn dùng tem phiếu, cũng chỉ có những nhân tài như Dương An Bang và Nhiếp Chấn Bang là có thể lấy được nhiều hàng đến vậy. Trong lúc người khác đều bán với giá gấp mấy lần, có thể bán với giá như siêu thị Ốc Gia, đã được coi là giá ổn định rồi.
60%? Nhiếp Chấn Bang chau mày, nếu gã đó chỉ đòi 10% lợi nhuận ròng, cũng có nghĩa là có trong tay 10% cổ phần trên danh nghĩa, vậy Nhiếp Chấn Bang cũng sẽ đồng ý cho gã. Người ở phái bảo thủ tham gia việc kinh doanh siêu thị, dù thế nào cũng phải làm xấu mặt gã. Nhưng, nếu đòi nhiều như thế này, thì đúng là không biết điều rồi. Dù là cái tên họ Âu gì này không dám nhận, thì Nhiếp Chấn Bang cũng không dám đưa. Nếu đưa cho gã, chẳng phải danh dự của Nhiếp gia và Dương gia đều quét đất rồi sao. Họ sẽ bị người khác cho là loại thiếu năng lực. Có lúc, thể diện lớn hơn tất cả, đặc biệt là vào trong lúc này.
- Tôi đang bảo sao mấy ngày nay Dương nhị thiếu gia lại trốn tôi? Hóa ra là chính chủ về rồi.
Một âm thanh chói tai vang lên.
Ngay sau đó, một người trẻ tuổi tiền hô hậu ủng bước từ ngoài vào. Một tên Hán gian đích thực. Giày da kết hợp với quần bò, phía trên mặc một bộ áo lông mà thời đại này rất ít khi gặp trong nước.
Người thanh niên liếc mắt qua nhìn Nhiếp Chấn Bang, rút ra một điếu Đại Hùng Mao đưa lên miệng, bên cạnh, mấy tên chó săn đã sấn tới, giúp gã châm thuốc. Gã phì phèo một làn khói về phía Nhiếp Chấn Bang, rồi nói:
- Cậu là Nhiếp Chấn Bang? Tam thiếu gia của Nhiếp gia? Tự giới thiệu đi…
Không đợi người đàn ông nói xong, Nhiếp Chấn Bang ngay lập tức vung tay, nhìn người thanh niên, lạnh lùng nói:
- Mày là cái thá gì? Mà dám hống hách vậy trước mặt ông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.