Chương 391: Phong thái của nước lớn
Thái Tấn
27/04/2016
Lời nói vừa chấm dứt, tất cả phóng viên tin tức truyền thông đến từ trong nước, khu vực Hồng Kông, Ma Cao và Đài Loan đều vỗ tay hoan nghênh, kế đó, không ít phóng viên châu Âu cũng đều đứng dậy vỗ tay, đều vì sự linh hoạt và cơ trí của Nhiếp Chấn Bang mà bày tỏ sự tán thưởng. Người phóng viên đặt câu hỏi, cũng biết bản thân không tốt, giờ phút này cũng chỉ đành ỉu xìu mà rụt trở về.
Vào lúc này, một phóng viên Đông Lự lại giơ tay lên, Nhiếp Chấn Bang nhíu mày. Đối với đám người Shidori (cách gọi người Nhật) này, Nhiếp Chấn Bang thật sự không có thiện cảm gì nhất.
Từ nhỏ đã chịu ảnh hưởng của ông ngoại, Nhiếp Chấn Bang có thể nói là vẫn có chút cảm giác phẫn hận, nhưng dẫu sao cũng không phải là người bình thường, cho dù không có thiện cảm, cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài. Ngay sau đó hắn chỉ vào phóng viên Đông Lự nói:
- Vậy anh đi.
Phóng viên Đông Lự đứng dậy, cúi chào rồi nói:
- Các hạ, tôi là phóng viên thường trú tại Shina của báo “Độc mại tân văn”, Watanabe Kojiro… (Đoạn này người phóng viên nói bằng tiếng Anh và đã phát âm sai từ Trung Quốc từ China thành Shina)
Chưa nói hết câu, Nhiếp Chấn Bang đã mở miệng cắt ngang lời nói này của Watanabe Kojiro, sắc mặt cũng trở nên nghiêm trọng, hắn gằn giọng nói:
- Phát âm tiếng Anh của người Đông Lự cũng đều ở loại trình độ này như anh hay sao? Cách phiên âm chính xác của Hoa Hạ là China. Tôn trọng một quốc gia, tôn trọng một người, lịch sự tối thiểu là phải phát âm chuẩn xác. Hơn nữa, nếu tiếng Anh của anh không tốt, anh hoàn toàn có thể nói tiếng Hoa. Nếu, người Đông Lự ai cũng có thái độ như anh vậy, xin thứ lỗi, tôi sẽ từ chối trả lời câu hỏi của anh.
Nhiếp Chấn Bang cũng đang giả khờ, vào lúc này, dù biết rằng cái từ này không phải là tiếng Anh, mà là cách gọi kỳ thị của người Đông Lự đối với Hoa Hạ, thế nhưng Nhiếp Chấn Bang cũng không chỉ ra rõ. Nói ra rồi, đối với hình ảnh của quốc gia cũng là một sự ảnh hưởng.
Watanabe Kojiro lúc này mặt đỏ bừng lên, oán hận nhìn Nhiếp Chấn Bang, nói lại một lần nữa:
- Xin thứ lỗi, tiếng Hoa của tôi không tốt lắm. Xin hỏi Chủ tịch Nhiếp, báo cáo cụ thể mà ông đưa ra, tôi cũng xem qua. Theo như tôi biết, trước đó chính phủ các ông chưa hề cùng Viagra cũng như hai xí nghiệp còn lại ký kết hiệp định rõ ràng nào về việc nhất định phải tiến hành xử lí nước thải một cách nghiêm khắc. Bây giờ, các ông làm như thế, có phải là đang phá huỷ hợp đồng hay không? Hơn nữa tôi cảm thấy, mấy việc xử lí nước thải bình thường này đều thuộc về một xí nghiệp, cũng không có cái gì to tát cả.
Lại là một tên trộm đổi khái niệm, Nhiếp Chấn Bang mắng một câu trong lòng, mấy tên nô lệ Shidori, đúng là tính nô lệ không đổi, hiện giờ ôm chặt lấy đùi của ông chủ nước Mỹ không rời đây này. Đúng là không biết, một hiệp định Plaza (hiệp định kinh tế ký năm 1985 của G5) đã khiến cho kinh tế của Đông Lự lùi lại mười năm, thậm chí là hai mươi năm.
Lập tức, Nhiếp Chấn Bang cũng hạ giọng nói:
-Watanabe tiên sinh, cá nhân tôi cho rằng, anh đang bị ngộ nhận. Trước tiên, một xí nghiệp thì nhất định phải có ý thức về trách nhiệm xã hội. Tôi tin rằng, hệ thống xử lý nước thải của Viagra cũng như hai xí nghiệp kia ở đất nước của họ chắc chắn là rất tiên tiến. Nếu như, không có ký kết hiệp định rõ ràng, có phải nói xí nghiệp của bọn họ ở nước Mỹ, ở các quốc gia khác đều đào thải như thế này. Nếu, ba xí nghiệp nói trên, có thể đối xử bình đẳng, tôi đảm bảo lập tức cho họ khôi phục sản xuất cùng với việc bồi thường tổn thất. Còn đối với câu nói sau đó của anh, thì càng nực cười hơn. Xả thải bình thường, toàn bộ khu vực bị ô nhiễm, không có bất kỳ dấu hiệu nào của sinh vật, điều này cũng là bình thường sao? Nước sông vốn trong xanh giờ biến thành màu đen, đó cũng là bình thường sao? Nếu mà anh cảm thấy bình thường, tôi chấp nhận bỏ vốn đưa toàn bộ ba xí nghiệp sang quý quốc. Không biết ý kiến của Watanabe tiên sinh như thế nào?
Lời nói của Nhiếp Chấn Bang, lời lẽ sắc bén, khí thế mãnh liệt, khiến người ta có một cảm giác về thái độ rất mạnh mẽ, cứng rắn. Cái đó cùng với phương thức ôn hoà của chính phủ Hoa Hạ trước đây hoàn toàn là hai loại khái niệm khác biệt hẳn nhau. Ở trên người Nhiếp Chấn Bang, đám người nước ngoài này đó thấy được, phong thái của một quốc gia lớn.
Lúc này, một phóng viên châu Âu đứng lên nói:
- Ông Chủ tịch tôn kính, tôi là phóng viên báo Reuters của Đức. Xem qua báo cáo do ông cũng cấp, tôi thật sự rất sốc. Đây là một hành vi phạm tội. Xin hỏi đối với ba xí nghiệp, tiếp sau đó các ông sẽ lựa chọn loại biện pháp xử lí gì đây?
Ánh mắt của Nhiếp Chấn Bang, hướng sang đài chủ tịch bên cạnh, ánh mắt của Thủ tướng Vân cũng vừa đúng lúc nhìn qua. Chuyện này trước đó chưa được thảo luận qua. Trong trường hợp như thế này, Nhiếp Chấn Bang cũng không dám tự đưa ra quyết định. Nhìn thấy ánh mắt tán thành và tán thưởng của Thủ trướng Vân, ý tứ truyền tới là đã quá rõ ràng, Nhiếp Chấn Bang có thể đại diện quốc gia mà bày tỏ thái độ.
Giờ phút này, Nhiếp Chấn Bang bỗng trở nên trầm tư. Đối với vấn đề sau đó, bản thân và Thủ tướng cũng đã nói qua một chút, chỉ có điều là chưa có hệ thống hẳn ra mà thôi. Vào lúc này, yêu cầu chính mình tuỳ tiện mà tỏ thái độ, Nhiếp Chấn Bang cũng phải thận trọng. Đây có thể xem là một khảo nghiệm nặng nhất.
Trầm ngâm một chút, Nhiếp Chấn Bang vươn ra ba đầu ngón tay rồi nói:
- Yêu cầu của tôi rất đơn giản. Thứ nhất, tổng bộ của Viagra cũng như hai xí nghiệp còn lại phải công khai đăng báo xin lỗi. Với tư cách là một doanh nghiệp có trách nhiệm, không nên xảy ra chuyện hãm hại và vu khống như thế. Thứ hai, ba xí nghiệp, nhất định phải ngay lập tức tiến hành cải tạo hệ thống xử lý nước thải, đưa ra phương án xử lí một cách cụ thể, chi tiết, cũng như phải thông qua được sự chấp thuận của bộ Bảo vệ Môi trường chúng tôi. Mỗi công ty đều giao nộp ba trăm triệu nhân dân tệ tiền phạt, xem như là chi phí xử lí ô nhiễm và phí bồi thường cho dân bản xứ. Thứ ba, chính phủ Mỹ cùng với đại sứ quán Mỹ, nhất thiết phải đưa ra lời xin lỗi cho những hậu quả không tốt vì sự kháng nghị này.
Tiếng nói vừa dứt, toàn hội trường liền xôn xao cả lên. Điều thứ nhất, có thể chấp nhận. Điều thứ hai, tuy tiền phạt so với trước đây nhiều gấp ba lần, dù sao cũng có thể chấp nhận. Hệ thống xử lý nước thải, Nhiếp Chấn Bang nói không sai, đây là bộ phận bắt buộc phải có đầy đủ. Còn như điều thứ ba, đây mới là chỗ khiến cho mọi người ngạc nhiên và thán phục. Vị chủ tịch thành phố Nhiếp Chấn Bang này, thật sự là quá to gan mà. Dám đề xuất yêu cầu như vậy, có thể tưởng tượng được ra, phía Nhà Trắng, tuyệt đối sẽ không để ý tới.
Lời nói vừa thốt ra xong, trong đó, một số phóng viên đến từ nước Mỹ, một số phóng viên tự cho mình là công dân của siêu cường quốc, lập tức kêu gào lên:
- Không, cái này không thể được. Chúng tôi là siêu cường quốc, siêu cường quốc duy nhất trên thế giới. Ngài chủ tịch, ông là đang đại diện cho thành phố Lương Khê hay là đại diện cho Hoa Hạ? Tôi có thể cho rằng đây là sự khiêu khích đối với nước Mỹ vĩ đại của chúng tôi không? Ông làm như thế là muốn gây chiến tranh. Chúng tôi, không có khả năng, cũng sẽ không xin lỗi bất kì một quốc gia hay khu vực nào cả.
Nhiếp Chấn Bang nhíu mày một cái, nhìn về phía Thủ tướng Vân. Lúc này, Nhiếp Chấn Bang thấy được cái gật đầu nhẹ của Thủ tướng Vân, trong lòng càng trấn định. Lập tức, trên người Nhiếp Chấn Bang bộc phát ra một loại khí thế, nhìn chăm chú vào mấy phóng viên nói:
- Xin hỏi, anh có thể đại diện cho chính phủ nước Mỹ, đại diện cho tổng thống Will Franklin sao?
Dừng lại một chút, Nhiếp Chấn Bang cũng lại lần nữa nói:
- Ở chỗ này, tôi nhắc lại một lần nữa, tôi đại diện cho ai, cũng không quan trọng. Đại diện cho quốc gia cũng được, đại diện cho thành phố Lương Khê cũng được, đây chính là thái độ của chúng tôi. Là một đại quốc, tôn nghiêm của đại quốc không được để bị xâm phạm. Quả thật, theo như lời anh nói, nước Mỹ là siêu cường quốc duy nhất trên thế giới này. Nhưng mà, thời điểm mà khi tổng thống Will Franklin ngay cả việc điều tra cũng không có liền trực tiếp chất vấn, tôi nghĩ, quyết định này, nhất định là tắc trách, là thiếu trách nhiệm. Sự thật chứng minh, các ông bị che mắt. Một nước lớn, nhất là siêu cường quốc, thì phải có suy nghĩ dám làm dám chịu. Nếu, chính phủ Mỹ, ngay cả một chút thái độ này cũng không có, tôi xin tỏ rõ rằng, tôi rất thất vọng. Đây không phải là biểu hiện đáng có của một nước lớn. Được rồi, buổi họp báo hôm nay, đến đây chấm dứt. Cảm ơn các bạn giới báo chí.
Ngày hôm sau, ngày thứ hai sau buổi họp báo, trên báo chí của toàn thế giới, đầu đề trang nhất, đều là giống nhau như đúc. Tuy rằng các tiêu đề không giống nhau, nhưng nội dung chủ yếu đều chỉ là, phong thái của một nước lớn. Trong bài báo, không chỉ diễn tả sự vùng dậy của đại quốc Hoa Hạ này, trên hết, còn đang suy đoán về thái độ của siêu cường quốc Mỹ, phải chăng, thật sự có phong thái của nước lớn.
Vào buổi chiều cùng ngày của buổi họp báo, Đại sứ Hamilton của đại sứ quán Mỹ ở Hoa Hạ đích thân đến chào hỏi bộ trưởng Hồ Vân Long của bộ ngoại giao. Đồng thời, ông ta cũng đề nghị do Hoa Hạ và chính phủ Mỹ, cùng nhau kết hợp lại thành một đoàn chuyên gia khảo sát tiến hành khảo sát đối với ba doanh nghiệp của Mỹ đang đầu tư tại thành phố Lương Khê. Giọng điệu so với sự kháng nghị trước đó, khiêm tốn hơn rất nhiều. Điểm này, cũng nói lên, thái độ của chính phủ Mỹ đã thay đổi rồi.
Đối với chuyện như vậy, Thủ tướng Vân tất nhiên sẽ không từ chối, rất thoải mái mà đồng ý ngay lập tức với yêu cầu của bên Mỹ. Đồng thời, cũng tập trung ngay các chuyên gia bảo vệ môi trường của đại học Hoa Thanh, đại học thủ đô cũng như các đại học nổi tiếng trong nước, đi đến thành phố Lương Khê. Còn đoàn chuyên gia bên Mỹ sẽ trực tiếp từ Mỹ bay sang thành phố Giang Châu.
Nhiếp Chấn Bang với tư cách là cán bộ đại diện cho Hoa Hạ, cùng với đại sứ Hamilton đại diện cho bên Mỹ cùng nhau trở về thành phố Lương Khê.
Lần này, hiệu suất của người Mỹ rất nhanh chóng. Buổi chiều ngày thứ hai, đoàn chuyên gia nước Mỹ đã đến được thành phố Giang Châu, sau khi suốt đêm tiến vào chiếm giữ Lương Khê, sau đó nghỉ ngơi một đêm để điều chỉnh chênh lệch múi giờ.
Sáng sớm hôm sau, đoàn chuyên gia liên hợp của hai nước Hoa - Mỹ đã vào ba xí nghiệp. Sau khi nhìn thấy hiện trường, Hamilton còn đặc biệt đi lên phía trước xem thử, cố chịu đựng mùi vị khó chịu từ cửa ô nước thải, cẩn thận nhìn kĩ rãnh xi măng ở hai bên. Mặc dù là người ngoài ngành như Hamilton nhưng cũng nhìn ra được, rãnh xử lý nước thải căn bản là không có dấu tích gì của sự nguỵ tạo lần nữa. Nhìn thấy màu đen của nước sông dưới cái đê kia, Hamilton cũng phải chấn động.
Mà tổ chuyên gia bên kia, cũng đưa ra một bản báo cáo đầy đủ sự khách quan, công chính. Ba doanh nghiệp, quả thật là không có tiến hành bất kì sự xử lí ô nhiễm nào cả. Nước thải và chất thải công nghiệp, tất cả đều trực tiếp đổ ra môi trường. Dự tính rằng tổn thất của hạ du sẽ vượt mức ba tỷ nhân dân tệ, công tác khắc phục ô nhiễm sau này lại càng là một quá trình dài lâu.
Nghe được tin tức này, Hamilton lập tức đem kết quả báo cáo về nước. Ngày hôm sau, trên báo của Mỹ và báo của Hoa Hạ cùng lúc đăng tải công khai thư xin lỗi của ba doanh nghiệp đầu tư Mỹ. Đồng thời, ba xí nghiệp đều phái nhân viên quản lí cấp cao chạy đến thành phố Lương Khê để thương lượng công việc xử lí tiếp sau đó.
Điều khiến người ta phải chấn động và quan tâm chính là, vấn đề xin lỗi của chính phủ nước Mỹ. Ban đầu, tất cả nhân dân trong nước đều cho rằng, nếu muốn làm cho nước Mỹ xin lỗi, đó là chuyện hoàn toàn không thể nào có. Thế nhưng, Nhiếp Chấn Bang lại rất có lòng tin. Đối với sự ép buộc vừa rồi của mình, nếu như đầu óc Will Franklin còn không ngốc nghếch thì tuyệt đối sẽ xin lỗi.
Quả nhiên, ba ngày sau đó, chính phủ Mỹ cuối cùng đã có phản ứng. Will Franklin đại diện cho chính quyền nước Mỹ gửi điện xin lỗi đến hội đồng nhà nước Hoa Hạ.
Nhìn thấy cái này xong, Thủ tướng Vân lại hơi hơi gật đầu và nở nụ cười, lập tức, quay sang thư kí bên cạnh nói:
- Thượng Tiến, cậu hãy sắp xếp một chút, bức điện văn này, lập tức cho “Nhật báo Hy Vọng”, đài truyền hình Hoa Hạ cũng như giới báo chí truyền thông đăng tải lên nguyên văn.
Nghe thấy lời nói của Thủ tướng, Tiền Thượng Tiến có hơi sửng sốt, trong ánh mắt thoáng hiện lên sự ngưỡng mộ. Lần này, danh tiếng của Nhiếp Chấn Bang ở trong nước có lẽ sẽ trở thành anh hùng toàn dân tộc.
]
Vào lúc này, một phóng viên Đông Lự lại giơ tay lên, Nhiếp Chấn Bang nhíu mày. Đối với đám người Shidori (cách gọi người Nhật) này, Nhiếp Chấn Bang thật sự không có thiện cảm gì nhất.
Từ nhỏ đã chịu ảnh hưởng của ông ngoại, Nhiếp Chấn Bang có thể nói là vẫn có chút cảm giác phẫn hận, nhưng dẫu sao cũng không phải là người bình thường, cho dù không có thiện cảm, cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài. Ngay sau đó hắn chỉ vào phóng viên Đông Lự nói:
- Vậy anh đi.
Phóng viên Đông Lự đứng dậy, cúi chào rồi nói:
- Các hạ, tôi là phóng viên thường trú tại Shina của báo “Độc mại tân văn”, Watanabe Kojiro… (Đoạn này người phóng viên nói bằng tiếng Anh và đã phát âm sai từ Trung Quốc từ China thành Shina)
Chưa nói hết câu, Nhiếp Chấn Bang đã mở miệng cắt ngang lời nói này của Watanabe Kojiro, sắc mặt cũng trở nên nghiêm trọng, hắn gằn giọng nói:
- Phát âm tiếng Anh của người Đông Lự cũng đều ở loại trình độ này như anh hay sao? Cách phiên âm chính xác của Hoa Hạ là China. Tôn trọng một quốc gia, tôn trọng một người, lịch sự tối thiểu là phải phát âm chuẩn xác. Hơn nữa, nếu tiếng Anh của anh không tốt, anh hoàn toàn có thể nói tiếng Hoa. Nếu, người Đông Lự ai cũng có thái độ như anh vậy, xin thứ lỗi, tôi sẽ từ chối trả lời câu hỏi của anh.
Nhiếp Chấn Bang cũng đang giả khờ, vào lúc này, dù biết rằng cái từ này không phải là tiếng Anh, mà là cách gọi kỳ thị của người Đông Lự đối với Hoa Hạ, thế nhưng Nhiếp Chấn Bang cũng không chỉ ra rõ. Nói ra rồi, đối với hình ảnh của quốc gia cũng là một sự ảnh hưởng.
Watanabe Kojiro lúc này mặt đỏ bừng lên, oán hận nhìn Nhiếp Chấn Bang, nói lại một lần nữa:
- Xin thứ lỗi, tiếng Hoa của tôi không tốt lắm. Xin hỏi Chủ tịch Nhiếp, báo cáo cụ thể mà ông đưa ra, tôi cũng xem qua. Theo như tôi biết, trước đó chính phủ các ông chưa hề cùng Viagra cũng như hai xí nghiệp còn lại ký kết hiệp định rõ ràng nào về việc nhất định phải tiến hành xử lí nước thải một cách nghiêm khắc. Bây giờ, các ông làm như thế, có phải là đang phá huỷ hợp đồng hay không? Hơn nữa tôi cảm thấy, mấy việc xử lí nước thải bình thường này đều thuộc về một xí nghiệp, cũng không có cái gì to tát cả.
Lại là một tên trộm đổi khái niệm, Nhiếp Chấn Bang mắng một câu trong lòng, mấy tên nô lệ Shidori, đúng là tính nô lệ không đổi, hiện giờ ôm chặt lấy đùi của ông chủ nước Mỹ không rời đây này. Đúng là không biết, một hiệp định Plaza (hiệp định kinh tế ký năm 1985 của G5) đã khiến cho kinh tế của Đông Lự lùi lại mười năm, thậm chí là hai mươi năm.
Lập tức, Nhiếp Chấn Bang cũng hạ giọng nói:
-Watanabe tiên sinh, cá nhân tôi cho rằng, anh đang bị ngộ nhận. Trước tiên, một xí nghiệp thì nhất định phải có ý thức về trách nhiệm xã hội. Tôi tin rằng, hệ thống xử lý nước thải của Viagra cũng như hai xí nghiệp kia ở đất nước của họ chắc chắn là rất tiên tiến. Nếu như, không có ký kết hiệp định rõ ràng, có phải nói xí nghiệp của bọn họ ở nước Mỹ, ở các quốc gia khác đều đào thải như thế này. Nếu, ba xí nghiệp nói trên, có thể đối xử bình đẳng, tôi đảm bảo lập tức cho họ khôi phục sản xuất cùng với việc bồi thường tổn thất. Còn đối với câu nói sau đó của anh, thì càng nực cười hơn. Xả thải bình thường, toàn bộ khu vực bị ô nhiễm, không có bất kỳ dấu hiệu nào của sinh vật, điều này cũng là bình thường sao? Nước sông vốn trong xanh giờ biến thành màu đen, đó cũng là bình thường sao? Nếu mà anh cảm thấy bình thường, tôi chấp nhận bỏ vốn đưa toàn bộ ba xí nghiệp sang quý quốc. Không biết ý kiến của Watanabe tiên sinh như thế nào?
Lời nói của Nhiếp Chấn Bang, lời lẽ sắc bén, khí thế mãnh liệt, khiến người ta có một cảm giác về thái độ rất mạnh mẽ, cứng rắn. Cái đó cùng với phương thức ôn hoà của chính phủ Hoa Hạ trước đây hoàn toàn là hai loại khái niệm khác biệt hẳn nhau. Ở trên người Nhiếp Chấn Bang, đám người nước ngoài này đó thấy được, phong thái của một quốc gia lớn.
Lúc này, một phóng viên châu Âu đứng lên nói:
- Ông Chủ tịch tôn kính, tôi là phóng viên báo Reuters của Đức. Xem qua báo cáo do ông cũng cấp, tôi thật sự rất sốc. Đây là một hành vi phạm tội. Xin hỏi đối với ba xí nghiệp, tiếp sau đó các ông sẽ lựa chọn loại biện pháp xử lí gì đây?
Ánh mắt của Nhiếp Chấn Bang, hướng sang đài chủ tịch bên cạnh, ánh mắt của Thủ tướng Vân cũng vừa đúng lúc nhìn qua. Chuyện này trước đó chưa được thảo luận qua. Trong trường hợp như thế này, Nhiếp Chấn Bang cũng không dám tự đưa ra quyết định. Nhìn thấy ánh mắt tán thành và tán thưởng của Thủ trướng Vân, ý tứ truyền tới là đã quá rõ ràng, Nhiếp Chấn Bang có thể đại diện quốc gia mà bày tỏ thái độ.
Giờ phút này, Nhiếp Chấn Bang bỗng trở nên trầm tư. Đối với vấn đề sau đó, bản thân và Thủ tướng cũng đã nói qua một chút, chỉ có điều là chưa có hệ thống hẳn ra mà thôi. Vào lúc này, yêu cầu chính mình tuỳ tiện mà tỏ thái độ, Nhiếp Chấn Bang cũng phải thận trọng. Đây có thể xem là một khảo nghiệm nặng nhất.
Trầm ngâm một chút, Nhiếp Chấn Bang vươn ra ba đầu ngón tay rồi nói:
- Yêu cầu của tôi rất đơn giản. Thứ nhất, tổng bộ của Viagra cũng như hai xí nghiệp còn lại phải công khai đăng báo xin lỗi. Với tư cách là một doanh nghiệp có trách nhiệm, không nên xảy ra chuyện hãm hại và vu khống như thế. Thứ hai, ba xí nghiệp, nhất định phải ngay lập tức tiến hành cải tạo hệ thống xử lý nước thải, đưa ra phương án xử lí một cách cụ thể, chi tiết, cũng như phải thông qua được sự chấp thuận của bộ Bảo vệ Môi trường chúng tôi. Mỗi công ty đều giao nộp ba trăm triệu nhân dân tệ tiền phạt, xem như là chi phí xử lí ô nhiễm và phí bồi thường cho dân bản xứ. Thứ ba, chính phủ Mỹ cùng với đại sứ quán Mỹ, nhất thiết phải đưa ra lời xin lỗi cho những hậu quả không tốt vì sự kháng nghị này.
Tiếng nói vừa dứt, toàn hội trường liền xôn xao cả lên. Điều thứ nhất, có thể chấp nhận. Điều thứ hai, tuy tiền phạt so với trước đây nhiều gấp ba lần, dù sao cũng có thể chấp nhận. Hệ thống xử lý nước thải, Nhiếp Chấn Bang nói không sai, đây là bộ phận bắt buộc phải có đầy đủ. Còn như điều thứ ba, đây mới là chỗ khiến cho mọi người ngạc nhiên và thán phục. Vị chủ tịch thành phố Nhiếp Chấn Bang này, thật sự là quá to gan mà. Dám đề xuất yêu cầu như vậy, có thể tưởng tượng được ra, phía Nhà Trắng, tuyệt đối sẽ không để ý tới.
Lời nói vừa thốt ra xong, trong đó, một số phóng viên đến từ nước Mỹ, một số phóng viên tự cho mình là công dân của siêu cường quốc, lập tức kêu gào lên:
- Không, cái này không thể được. Chúng tôi là siêu cường quốc, siêu cường quốc duy nhất trên thế giới. Ngài chủ tịch, ông là đang đại diện cho thành phố Lương Khê hay là đại diện cho Hoa Hạ? Tôi có thể cho rằng đây là sự khiêu khích đối với nước Mỹ vĩ đại của chúng tôi không? Ông làm như thế là muốn gây chiến tranh. Chúng tôi, không có khả năng, cũng sẽ không xin lỗi bất kì một quốc gia hay khu vực nào cả.
Nhiếp Chấn Bang nhíu mày một cái, nhìn về phía Thủ tướng Vân. Lúc này, Nhiếp Chấn Bang thấy được cái gật đầu nhẹ của Thủ tướng Vân, trong lòng càng trấn định. Lập tức, trên người Nhiếp Chấn Bang bộc phát ra một loại khí thế, nhìn chăm chú vào mấy phóng viên nói:
- Xin hỏi, anh có thể đại diện cho chính phủ nước Mỹ, đại diện cho tổng thống Will Franklin sao?
Dừng lại một chút, Nhiếp Chấn Bang cũng lại lần nữa nói:
- Ở chỗ này, tôi nhắc lại một lần nữa, tôi đại diện cho ai, cũng không quan trọng. Đại diện cho quốc gia cũng được, đại diện cho thành phố Lương Khê cũng được, đây chính là thái độ của chúng tôi. Là một đại quốc, tôn nghiêm của đại quốc không được để bị xâm phạm. Quả thật, theo như lời anh nói, nước Mỹ là siêu cường quốc duy nhất trên thế giới này. Nhưng mà, thời điểm mà khi tổng thống Will Franklin ngay cả việc điều tra cũng không có liền trực tiếp chất vấn, tôi nghĩ, quyết định này, nhất định là tắc trách, là thiếu trách nhiệm. Sự thật chứng minh, các ông bị che mắt. Một nước lớn, nhất là siêu cường quốc, thì phải có suy nghĩ dám làm dám chịu. Nếu, chính phủ Mỹ, ngay cả một chút thái độ này cũng không có, tôi xin tỏ rõ rằng, tôi rất thất vọng. Đây không phải là biểu hiện đáng có của một nước lớn. Được rồi, buổi họp báo hôm nay, đến đây chấm dứt. Cảm ơn các bạn giới báo chí.
Ngày hôm sau, ngày thứ hai sau buổi họp báo, trên báo chí của toàn thế giới, đầu đề trang nhất, đều là giống nhau như đúc. Tuy rằng các tiêu đề không giống nhau, nhưng nội dung chủ yếu đều chỉ là, phong thái của một nước lớn. Trong bài báo, không chỉ diễn tả sự vùng dậy của đại quốc Hoa Hạ này, trên hết, còn đang suy đoán về thái độ của siêu cường quốc Mỹ, phải chăng, thật sự có phong thái của nước lớn.
Vào buổi chiều cùng ngày của buổi họp báo, Đại sứ Hamilton của đại sứ quán Mỹ ở Hoa Hạ đích thân đến chào hỏi bộ trưởng Hồ Vân Long của bộ ngoại giao. Đồng thời, ông ta cũng đề nghị do Hoa Hạ và chính phủ Mỹ, cùng nhau kết hợp lại thành một đoàn chuyên gia khảo sát tiến hành khảo sát đối với ba doanh nghiệp của Mỹ đang đầu tư tại thành phố Lương Khê. Giọng điệu so với sự kháng nghị trước đó, khiêm tốn hơn rất nhiều. Điểm này, cũng nói lên, thái độ của chính phủ Mỹ đã thay đổi rồi.
Đối với chuyện như vậy, Thủ tướng Vân tất nhiên sẽ không từ chối, rất thoải mái mà đồng ý ngay lập tức với yêu cầu của bên Mỹ. Đồng thời, cũng tập trung ngay các chuyên gia bảo vệ môi trường của đại học Hoa Thanh, đại học thủ đô cũng như các đại học nổi tiếng trong nước, đi đến thành phố Lương Khê. Còn đoàn chuyên gia bên Mỹ sẽ trực tiếp từ Mỹ bay sang thành phố Giang Châu.
Nhiếp Chấn Bang với tư cách là cán bộ đại diện cho Hoa Hạ, cùng với đại sứ Hamilton đại diện cho bên Mỹ cùng nhau trở về thành phố Lương Khê.
Lần này, hiệu suất của người Mỹ rất nhanh chóng. Buổi chiều ngày thứ hai, đoàn chuyên gia nước Mỹ đã đến được thành phố Giang Châu, sau khi suốt đêm tiến vào chiếm giữ Lương Khê, sau đó nghỉ ngơi một đêm để điều chỉnh chênh lệch múi giờ.
Sáng sớm hôm sau, đoàn chuyên gia liên hợp của hai nước Hoa - Mỹ đã vào ba xí nghiệp. Sau khi nhìn thấy hiện trường, Hamilton còn đặc biệt đi lên phía trước xem thử, cố chịu đựng mùi vị khó chịu từ cửa ô nước thải, cẩn thận nhìn kĩ rãnh xi măng ở hai bên. Mặc dù là người ngoài ngành như Hamilton nhưng cũng nhìn ra được, rãnh xử lý nước thải căn bản là không có dấu tích gì của sự nguỵ tạo lần nữa. Nhìn thấy màu đen của nước sông dưới cái đê kia, Hamilton cũng phải chấn động.
Mà tổ chuyên gia bên kia, cũng đưa ra một bản báo cáo đầy đủ sự khách quan, công chính. Ba doanh nghiệp, quả thật là không có tiến hành bất kì sự xử lí ô nhiễm nào cả. Nước thải và chất thải công nghiệp, tất cả đều trực tiếp đổ ra môi trường. Dự tính rằng tổn thất của hạ du sẽ vượt mức ba tỷ nhân dân tệ, công tác khắc phục ô nhiễm sau này lại càng là một quá trình dài lâu.
Nghe được tin tức này, Hamilton lập tức đem kết quả báo cáo về nước. Ngày hôm sau, trên báo của Mỹ và báo của Hoa Hạ cùng lúc đăng tải công khai thư xin lỗi của ba doanh nghiệp đầu tư Mỹ. Đồng thời, ba xí nghiệp đều phái nhân viên quản lí cấp cao chạy đến thành phố Lương Khê để thương lượng công việc xử lí tiếp sau đó.
Điều khiến người ta phải chấn động và quan tâm chính là, vấn đề xin lỗi của chính phủ nước Mỹ. Ban đầu, tất cả nhân dân trong nước đều cho rằng, nếu muốn làm cho nước Mỹ xin lỗi, đó là chuyện hoàn toàn không thể nào có. Thế nhưng, Nhiếp Chấn Bang lại rất có lòng tin. Đối với sự ép buộc vừa rồi của mình, nếu như đầu óc Will Franklin còn không ngốc nghếch thì tuyệt đối sẽ xin lỗi.
Quả nhiên, ba ngày sau đó, chính phủ Mỹ cuối cùng đã có phản ứng. Will Franklin đại diện cho chính quyền nước Mỹ gửi điện xin lỗi đến hội đồng nhà nước Hoa Hạ.
Nhìn thấy cái này xong, Thủ tướng Vân lại hơi hơi gật đầu và nở nụ cười, lập tức, quay sang thư kí bên cạnh nói:
- Thượng Tiến, cậu hãy sắp xếp một chút, bức điện văn này, lập tức cho “Nhật báo Hy Vọng”, đài truyền hình Hoa Hạ cũng như giới báo chí truyền thông đăng tải lên nguyên văn.
Nghe thấy lời nói của Thủ tướng, Tiền Thượng Tiến có hơi sửng sốt, trong ánh mắt thoáng hiện lên sự ngưỡng mộ. Lần này, danh tiếng của Nhiếp Chấn Bang ở trong nước có lẽ sẽ trở thành anh hùng toàn dân tộc.
]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.