Chương 390: Phương tiện truyền thông nước ngoài tranh luận.
Thái Tấn
27/04/2016
Sự tính toán của Thủ tướng Vân, cũng sẽ không đơn giản giống như của Nhiếp Chấn Bang. Bất kể là chuyện quốc tế hay là chuyện trong nước, thậm chí cho dù chỉ là một số việc lông gà vỏ tỏi giữa hàng xóm láng giềng, bất kể là chuyện gì cũng phải chú trọng đến chứng cứ.
Chẳng qua, chuyện giữa hàng xóm láng giềng, có bịa đặt, cũng có lừa gạt mấy thứ đồ vật. Chuyện quan trường cũng có đổi trắng thay đen, thiện ác. Nhưng tới trên trường quốc tế, liên quan đến giữa quốc gia và quốc gia, khi điều này liên quan đến uy tín và danh dự của một quốc gia, đã không được phép có một sơ xuất nhỏ.
Câu nói cuối cùng của Thủ tướng Vân cũng là ý này. Chuyện này nếu như là sự thật, có thể đảm bảo trải qua được sự kiểm tra, đo lường của bên thứ ba, như vậy tôi sẽ dễ dàng bố trí. Nếu như là giả dối, vậy thì sẽ cần phải bàn bạc thêm.
Nhiếp Chấn Bang làm sao còn có thể không hiểu ý của Thủ tướng, lập tức rất chắc chắn gật đầu nói:
- Thủ tướng, những số liệu này tuyệt đối không có một chút phóng đại nào, thậm chí còn có thể có chỗ bị che giấu đi?
- Hả? Còn có thứ bị che giấu đi? Câu này nói như thế nào?
Thủ tướng Vân cũng bắt đầu tò mò, dù sao mỗi ngành nghề lại có lĩnh vực chuyên sâu riêng. Thủ tướng Vân không phải là người học về bảo vệ môi trường, đối với những thứ này cũng không hiểu lắm. Nhìn Nhiếp Chấn Bang, Thủ tướng Vân lúc này tâm trạng rất tốt, cười nói:
- Chẳng lẽ Nhiếp Chấn Bang cậu còn có lòng tốt giúp người Mỹ giấu giếm như vậy?
Nhiếp Chấn Bang cũng cười lên, chứng cứ thực sự có ở đây, Hoa Hạ không sợ bất kỳ ai, chính mình không sợ bất kỳ ai. Ngay sau đó, hắn cũng giải thích nói:
- Thủ tướng, không phải như thế, chủ yếu vẫn là vấn đề về phương diện kỹ thuật kiểm tra đo lường. Về số liệu kiểm tra đo lường của cục bảo vệ môi trường, kỹ thuật và trang thiết bị của chúng ta vẫn có vẻ hơi thô sơ, đại khái. Nếu như do mấy phòng nghiên cứu hàng đầu của Châu Âu đến tiến hành kiểm tra đo lường, số liệu này có lẽ càng có sức thuyết phục.
Nghe được lời nói Nhiếp Chấn Bang, Thủ tướng Vân trầm ngâm một lúc, ngay lập tức đã đưa ra quyết định nói:
- Được. Sáng mai cậu với tôi cùng tham gia buổi họp báo truyền hình trực tiếp thông báo với toàn thế giới. Ngày mai tôi chỉ là phối hợp, cậu mới là nhân vật chính, có tự tin không?
Để một cán bộ cấp sở đối mặt trực tiếp với phương tiện truyền thông nước ngoài, mà chuyện này đã lên đến mức quan hệ ngoại giao giữa các nước, chỉ sơ suất một cái, ảnh hưởng chính là hình ảnh quốc tế của Hoa Hạ trên thế giới. Quyết định này của Thủ tướng Vân, không thể nói là không to gan. Một khi phạm sai lầm, Thủ tướng cũng phải chịu trách nhiệm, còn Nhiếp Chấn Bang e rằng cũng thật sự xong đời rồi. Mất mặt đã mất mặt với cả nước ngoài rồi thì còn có thể phát triển cái gì. Nhưng sự việc nào cũng có tính hai mặt, đây là một sự mạo hiểm, cũng là một cơ hội. Đối mặt với toàn thế giới, chuyện này có thể làm cho cả thế giới đều biết đến mình, một ngôi sao chính trị mới này. Nếu như mà biểu hiện suất sắc, Tổng bí thư Viên cũng được, Thủ tướng Vân cũng được, thậm chí đến cả Nam lão đã ở ẩn cũng có thể coi trọng mình hơn, đây chính là lợi ích lớn nhất.
Trầm ngâm một lúc, Nhiếp Chấn Bang cũng gật đầu dứt khoát nói:
- Thủ tướng, xin ngài yên tâm, tôi có lòng tin hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc.
Sau một đêm, bề ngoài Nhiếp Chấn Bang tràn đầy tự tin, nhưng trong âm thầm, cũng không dám sơ suất. Mặc dù đây là thủ đô, nhưng Nhiếp Chấn Bang cũng không về nhà mà nghỉ ngơi trong khách sạn của thành phố Lương Khê bố trí. Là một thành phố kinh tế lớn mạnh nhất Giang Bắc, văn phòng ở thủ đô của thành phố Lương Khê thậm chí còn huy hoàng hơn văn phòng tại thủ đô của một số tỉnh. Ở khu nội thành phía Tây này, khu vực tập trung các bộ và ủy ban trung ương, một tòa nhà mười lăm tầng, lấy tên là khách sạn Lương Khê. Đây chính là tài sản của ủy ban nhân dân thành phố Lương Khê, cũng là trụ sở văn phòng ở thủ đô.
Chủ tịch thành phố đến, đồng chí trong văn phòng ở thủ đô cũng không dám chậm trễ, trực tiếp dành căn phòng sang trọng nhất ra cho chủ tịch Nhiếp nghỉ ngơi.
Cả buổi chiều, Nhiếp Chấn Bang đều cùng đám người kỹ sư Lưu của cục Bảo vệ môi trường trao đổi một số chi tiết về vấn đề bảo vệ môi trường. Đồng thời, Nhiếp Chấn Bang còn cố ý yêu cầu người của văn phòng ở thủ đô liên lạc với mấy chuyên gia pháp luật, đặc biệt cùng mình thào luận qua một số điều trong luật pháp quốc tế.
Tuy rằng có thể không chắc sẽ sử dụng đến, nhưng nguyên tắc của Nhiếp Chấn Bang chính là lo trước khỏi họa. Lần nay, buổi họp báo cũng không đơn thuần là phóng viên tin tức truyền thông, nếu đoán không sai, nhân viên công ty tổng của Viagra và hai công ty còn lại, cán bộ Đại Sứ Quán nước Mỹ chắc chắn sẽ có mặt. Nói là buổi họp báo, trên thực tế có lẽ hình thức là một cuộc trình bày luận chứng, chuẩn bị chu đáo một chút cũng có thể tăng thêm cơ hội chiến thắng.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, chưa đến sáu giờ. Nhiếp Chấn Bang đã dậy rồi. Đêm qua gần một giờ mới ngủ, chỉ năm tiếng đã dậy rồi. Tinh thần của Nhiếp Chấn Bang rất tốt, thật sự không phải là nói dối. Ở trong phòng đánh một bộ quyền, sau khi hoạt động thân thể một chút, cảm thấy tinh thần cũng sảng khoái.
Bảy giờ, sau khi ăn bữa sáng ở phòng ăn dưới tầng hai, Nhiếp Chấn Bang mới dẫn đoàn cán bộ thành phố Lương Khê cùng nhân viên nhanh chóng đến tòa thị chính. Hôm nay, cuộc họp báo sẽ tổ chức ở trong phòng tin tức của tòa thị chính.
Khi mà thời gian còn kém hai phút là tới tám giờ thì Thủ tướng Vân cũng cùng với nhân viên đã đi vào. Nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang, Thủ tướng Vân mỉm cười gật đầu chào hỏi:
- Chấn Bang đến rồi à, cùng đi vào đi.
Theo giờ Hoa Hạ, đúng tám giờ sáng trong hội trường tin tức của tòa thị chính, căn phòng có sức chứa hơn một nghìn phóng viên truyền thông, lúc này đã có mặt đủ phóng viên của khu vực và các quốc gia đến từ khắp thế giới. Mấy thông tấn xã lớn nhất thế giới như: thông tấn xã của nước Pháp, thông tấn xã của nước Mỹ, thông tấn xã của nước Đức và thông tấn xã của Hoa Hạ. Còn có một số kênh truyền thông nổi tiếng ví dụ: mạng tin tức của nước Mỹ, đài truyền hình Đông Á của Nhật Bản vân vân. Các hãng truyền thông tập trung tại đây. Trong đại sảnh, vô số máy ảnh, máy quay phim cũng đã được lắp đặt hết lên rồi. Chỉ riêng vị trí để chụp ảnh cũng đã trên trăm chỗ.
Khi mà Thủ tướng Vân xuất hiện, mang theo một người còn khá trẻ, người chủ trì đứng ở hội trường buổi họp báo, tức chủ nhiệm phòng tin tức nội các chính phủ, Lương Hải Đào cũng đã đứng lên vị trí chủ trì, đồng thời mở lời:
- Thưa các vị khách quý, thưa các vị bằng hữu, cuộc họp báo của nội các chính phủ nước cộng hòa nhân dân Hoa Hạ bây giờ bắt đầu. Buổi họp báo này được đặc biệt tổ chức vì chuyện Ủy ban nhân dân thành phố Lương Khê thuộc tỉnh Giang Bắc nước tôi đột nhiên bắt buộc ca doanh nghiệp đầu tư của Mỹ phải ngừng sản xuất để tiến hành chỉnh đốn. Lần này, chúng tôi đã mời chủ tịch ủy ban nhân dân thành phố Lương Khê, đồng chí Nhiếp Chấn Bang đến. Lúc này đây, hãy để cho đương sự, tức đồng chí Nhiếp Chấn Bang, giải đáp nghi vấn của các bạn giới truyền thông.
Tiếng nói vừa dứt, trong hội trường lập tức có một cảnh tượng ồn ào ầm ĩ. Nhiếp Chấn Bang mặt nở nụ cười, nói vào microphone:
- Thưa quý vị, xin mọi người hãy im lặng lại. Từng người từng người lần lượt đưa ra câu hỏi được không? Nếu như thế này, tôi nghĩ chúng ta vĩnh viễn cũng sẽ không bắt đầu được.
Cách nói hài hước nhưng đầy sự lạnh lùng này lập tức làm cho tất cả phóng viên đều im lặng lại. Đầu tiên, với sự hướng dẫn của Nhiếp Chân Bang, một phóng viên trong nước của đài truyền hình Hoa Hạ đã đưa ra câu hỏi đầu tiên, nói:
- Chủ tịch Nhiếp, theo thông tin của phương tiện truyền thông nước ngoài, lần này ủy ban nhân dân thành phố Lương Khê có nghi ngờ đã phân biệt đối xử, cố ý chèn ép và nghi ngờ tống tiền với doanh nghiệp đầu tư nước ngoài, xin hỏi có chuyện như vậy không? Chân tướng của sự việc rút cuộc như thế nào?
- Đương nhiên không có. Bài báo của phương tiện truyền thông nước ngoài, theo tôi thấy, đây là một sự phỉ báng và vu khống, là một sự bôi nhọ và hạ thấp giá trị đối với đất nước ta. Mọi người đều biết, Hoa Hạ là một cường quốc cởi mở, chào đón nhà đầu tư khắp thế giới. Làm sao có thể làm ra chuyện tự mình chặt đứt một cánh tay mình chứ? Đây là hành vi thấp kém của doanh nghiệp Mỹ nhằm cố ý bóp méo sự thật và để trốn tránh xử phạt. Tại đây, tôi xin được bày tỏ sự phẫn nộ mạnh mẽ và kháng nghị. Ủy ban nhân dân thành phố Lương Khê chúng tôi có quyền khởi tố đối với Viagra và ba công ty lên mức cao hơn.
Tốc độ nói chuyện của Nhiếp Chấn Bang không nhanh, phát âm tiếng phổ thông rất tiêu chuẩn, nhìn qua so với phát ngôn viên Bộ Ngoại Giao còn chuẩn hơn.
Dừng lại một chút, Nhiếp Chấn Bang lại mỉm cười nói:
- Các vị phóng viên truyền thông, ở đây có một bản tài liệu báo cáo, là kết quả điều tra thực địa của Viagra và hai nhà máy còn lại. Mời các vị xem qua, đồng thời tôi cũng hoan nghênh các bạn truyền thông đích thân đến thành phố Lương Khê tiến hành điều tra chứng thực tại hiện trường.
Cùng với tiếng nói của Nhiếp Chấn Bang vừa chấm dứt, bên cạnh, số tài liệu báo cáo được in ấn ra gấp trong suốt đêm, từng bản từng bản được nhân viên công tác của phòng tin tức phát lần lượt tới tận tay cho mỗi một người phóng viên.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong phòng tin tức chỉ thấy âm thanh lật qua lật lại trang giấy. Nhìn báo cáo với tranh ảnh và câu chữ rất phong phú, rõ ràng, nhìn thấy con sông bị ô nhiễm nghiêm trọng đó, toàn bộ mọi người có mặt trong phòng đều ồ lên, nhất là một số phóng viên truyền thông của Châu Âu, lại càng nhăn nhó.
Lúc này, một phóng viên của nước Mỹ đã giơ tay ra hiệu muốn đặt câu hỏi. Đợi sau khi được Nhiếp Chấn Bang ra hiệu anh ta có thể hỏi, phóng viên này đã đứng dậy nói:
- Chào Chủ tịch Nhiếp, tôi là phóng viên của thông tấn xã Mỹ, xin hỏi tài liệu báo cáo này là sự thật sao? Xin hỏi, nếu là sự thật, phía ngài tại sao không trực tiếp hợp tác làm rõ với Đại Sứ Quán nước tôi, mà lại phải dùng cách như thế này để gây sự xấu hổ cho đất nước tôi vậy?
Nhiếp Chấn Bang cười nhạt một tiếng, biểu hiện một vẻ mặt thản nhiên, mỉm cười nói:
- Câu hỏi của người phóng viên này rất hay. Trước tiên, tôi lại một lần nữa tuyên bố, đây là sự thật. Hiện nay, ba công ty trên đã bị đơn vị thực thi pháp luật của phía chúng tôi niêm phong, các vị có nghi ngờ có thể bất cứ lúc nào đến thành phố chúng tôi tiến hành điều tra chứng thực ngay tại hiện trường. Tôi luôn tin, sự thật vĩnh viễn là sự thật, sẽ không có bất kỳ thay đổi nào. Còn câu hỏi thứ hai của anh, tôi cảm thấy rất buồn cười. Xin hỏi chính phủ và các kênh truyền thông của quý quốc liệu sau khi biết được chuyện này có đích thân đến điều tra không? Rõ ràng không có. Điều này chứng minh, chính phủ và truyền thông quý quốc rất tin tưởng ba công ty này. Nếu chính phủ quý quốc đã tín nhiệm như vậy, chúng tôi không giải thích, đây là điều đương nhiên. Bởi vì, chính phủ quý quốc vốn không tin tưởng vào lời giải thích của đất nước tôi.
Vừa dứt lời, bên cạnh một giọng nói bất ngờ vang lên:
- Chào chủ tịch Nhiếp, tôi là phóng viên tờ báo Wall Street, theo tôi được biết, chính phủ quý quốc đối với nước thải và bảo vệ môi trường không có quy định rõ ràng. Quý quốc cũng có nhiều doanh nghiệp xả nước thải như vậy, làm như vậy có phải phân biệt đối sử không?
Nhiếp Chấn Bang nhíu mày một cái, người này định đánh lừa dư luận, lẫn lộn khái niệm, nhưng quả cũng là một cao thủ. Trong nước thật sự tồn tại không ít chuyện như vậy, cũng đều là hậu quả do chính quyền địa phương không coi trọng. Nói như vậy có thể cho người khác một cảm giác phân biệt đối xử.
Lập tức Nhiếp Chấn Bang cũng mở lời nói:
- Vốn dĩ phóng viên này không có giơ tay, tôi không cần thiết phải trả lời câu hỏi này. Nhưng theo nguyên tắc công bằng, tôi cũng nhắc lại một lần nữa về vấn đề này. Thứ nhất, đất nước tôi về mặt bảo vệ môi trường và xử lý chất thải của bất kỳ doanh nghiệp nào cũng có quy định rõ ràng. Điều này trong luật bảo vệ môi trường nước tôi ban hành đã có thể hiện rõ ràng. Thứ hai, về việc phân biệt đối xử, tôi nghĩ anh nói là toàn quốc, mà ở thành phố Lương Khê thì tất cả các doanh nghiệp đều phải tuân thủ một cách nghiêm chỉnh tiêu chuẩn về xử lý rác thải. Các khu vực khác nhau yêu cầu khác nhau, tổng thể mà nói, bảo vệ môi trường các nơi trên khắp đất nước đã coi trọng vấn đề này. Trước mắt những công việc này còn chưa được hoàn thiện, nhưng điều này không có nghĩa là chúng tôi dễ dàng khoan dung những hành vi như vậy.
Nói đến đây, Nhiếp Chấn Bang thản nhiên nói:
- Như nước Mỹ cũng có không ít người phân biệt chủng tộc, nhưng anh cũng không thể yêu cầu tất cả mọi người phải phân biệt chủng tộc đúng không?
Chẳng qua, chuyện giữa hàng xóm láng giềng, có bịa đặt, cũng có lừa gạt mấy thứ đồ vật. Chuyện quan trường cũng có đổi trắng thay đen, thiện ác. Nhưng tới trên trường quốc tế, liên quan đến giữa quốc gia và quốc gia, khi điều này liên quan đến uy tín và danh dự của một quốc gia, đã không được phép có một sơ xuất nhỏ.
Câu nói cuối cùng của Thủ tướng Vân cũng là ý này. Chuyện này nếu như là sự thật, có thể đảm bảo trải qua được sự kiểm tra, đo lường của bên thứ ba, như vậy tôi sẽ dễ dàng bố trí. Nếu như là giả dối, vậy thì sẽ cần phải bàn bạc thêm.
Nhiếp Chấn Bang làm sao còn có thể không hiểu ý của Thủ tướng, lập tức rất chắc chắn gật đầu nói:
- Thủ tướng, những số liệu này tuyệt đối không có một chút phóng đại nào, thậm chí còn có thể có chỗ bị che giấu đi?
- Hả? Còn có thứ bị che giấu đi? Câu này nói như thế nào?
Thủ tướng Vân cũng bắt đầu tò mò, dù sao mỗi ngành nghề lại có lĩnh vực chuyên sâu riêng. Thủ tướng Vân không phải là người học về bảo vệ môi trường, đối với những thứ này cũng không hiểu lắm. Nhìn Nhiếp Chấn Bang, Thủ tướng Vân lúc này tâm trạng rất tốt, cười nói:
- Chẳng lẽ Nhiếp Chấn Bang cậu còn có lòng tốt giúp người Mỹ giấu giếm như vậy?
Nhiếp Chấn Bang cũng cười lên, chứng cứ thực sự có ở đây, Hoa Hạ không sợ bất kỳ ai, chính mình không sợ bất kỳ ai. Ngay sau đó, hắn cũng giải thích nói:
- Thủ tướng, không phải như thế, chủ yếu vẫn là vấn đề về phương diện kỹ thuật kiểm tra đo lường. Về số liệu kiểm tra đo lường của cục bảo vệ môi trường, kỹ thuật và trang thiết bị của chúng ta vẫn có vẻ hơi thô sơ, đại khái. Nếu như do mấy phòng nghiên cứu hàng đầu của Châu Âu đến tiến hành kiểm tra đo lường, số liệu này có lẽ càng có sức thuyết phục.
Nghe được lời nói Nhiếp Chấn Bang, Thủ tướng Vân trầm ngâm một lúc, ngay lập tức đã đưa ra quyết định nói:
- Được. Sáng mai cậu với tôi cùng tham gia buổi họp báo truyền hình trực tiếp thông báo với toàn thế giới. Ngày mai tôi chỉ là phối hợp, cậu mới là nhân vật chính, có tự tin không?
Để một cán bộ cấp sở đối mặt trực tiếp với phương tiện truyền thông nước ngoài, mà chuyện này đã lên đến mức quan hệ ngoại giao giữa các nước, chỉ sơ suất một cái, ảnh hưởng chính là hình ảnh quốc tế của Hoa Hạ trên thế giới. Quyết định này của Thủ tướng Vân, không thể nói là không to gan. Một khi phạm sai lầm, Thủ tướng cũng phải chịu trách nhiệm, còn Nhiếp Chấn Bang e rằng cũng thật sự xong đời rồi. Mất mặt đã mất mặt với cả nước ngoài rồi thì còn có thể phát triển cái gì. Nhưng sự việc nào cũng có tính hai mặt, đây là một sự mạo hiểm, cũng là một cơ hội. Đối mặt với toàn thế giới, chuyện này có thể làm cho cả thế giới đều biết đến mình, một ngôi sao chính trị mới này. Nếu như mà biểu hiện suất sắc, Tổng bí thư Viên cũng được, Thủ tướng Vân cũng được, thậm chí đến cả Nam lão đã ở ẩn cũng có thể coi trọng mình hơn, đây chính là lợi ích lớn nhất.
Trầm ngâm một lúc, Nhiếp Chấn Bang cũng gật đầu dứt khoát nói:
- Thủ tướng, xin ngài yên tâm, tôi có lòng tin hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc.
Sau một đêm, bề ngoài Nhiếp Chấn Bang tràn đầy tự tin, nhưng trong âm thầm, cũng không dám sơ suất. Mặc dù đây là thủ đô, nhưng Nhiếp Chấn Bang cũng không về nhà mà nghỉ ngơi trong khách sạn của thành phố Lương Khê bố trí. Là một thành phố kinh tế lớn mạnh nhất Giang Bắc, văn phòng ở thủ đô của thành phố Lương Khê thậm chí còn huy hoàng hơn văn phòng tại thủ đô của một số tỉnh. Ở khu nội thành phía Tây này, khu vực tập trung các bộ và ủy ban trung ương, một tòa nhà mười lăm tầng, lấy tên là khách sạn Lương Khê. Đây chính là tài sản của ủy ban nhân dân thành phố Lương Khê, cũng là trụ sở văn phòng ở thủ đô.
Chủ tịch thành phố đến, đồng chí trong văn phòng ở thủ đô cũng không dám chậm trễ, trực tiếp dành căn phòng sang trọng nhất ra cho chủ tịch Nhiếp nghỉ ngơi.
Cả buổi chiều, Nhiếp Chấn Bang đều cùng đám người kỹ sư Lưu của cục Bảo vệ môi trường trao đổi một số chi tiết về vấn đề bảo vệ môi trường. Đồng thời, Nhiếp Chấn Bang còn cố ý yêu cầu người của văn phòng ở thủ đô liên lạc với mấy chuyên gia pháp luật, đặc biệt cùng mình thào luận qua một số điều trong luật pháp quốc tế.
Tuy rằng có thể không chắc sẽ sử dụng đến, nhưng nguyên tắc của Nhiếp Chấn Bang chính là lo trước khỏi họa. Lần nay, buổi họp báo cũng không đơn thuần là phóng viên tin tức truyền thông, nếu đoán không sai, nhân viên công ty tổng của Viagra và hai công ty còn lại, cán bộ Đại Sứ Quán nước Mỹ chắc chắn sẽ có mặt. Nói là buổi họp báo, trên thực tế có lẽ hình thức là một cuộc trình bày luận chứng, chuẩn bị chu đáo một chút cũng có thể tăng thêm cơ hội chiến thắng.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, chưa đến sáu giờ. Nhiếp Chấn Bang đã dậy rồi. Đêm qua gần một giờ mới ngủ, chỉ năm tiếng đã dậy rồi. Tinh thần của Nhiếp Chấn Bang rất tốt, thật sự không phải là nói dối. Ở trong phòng đánh một bộ quyền, sau khi hoạt động thân thể một chút, cảm thấy tinh thần cũng sảng khoái.
Bảy giờ, sau khi ăn bữa sáng ở phòng ăn dưới tầng hai, Nhiếp Chấn Bang mới dẫn đoàn cán bộ thành phố Lương Khê cùng nhân viên nhanh chóng đến tòa thị chính. Hôm nay, cuộc họp báo sẽ tổ chức ở trong phòng tin tức của tòa thị chính.
Khi mà thời gian còn kém hai phút là tới tám giờ thì Thủ tướng Vân cũng cùng với nhân viên đã đi vào. Nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang, Thủ tướng Vân mỉm cười gật đầu chào hỏi:
- Chấn Bang đến rồi à, cùng đi vào đi.
Theo giờ Hoa Hạ, đúng tám giờ sáng trong hội trường tin tức của tòa thị chính, căn phòng có sức chứa hơn một nghìn phóng viên truyền thông, lúc này đã có mặt đủ phóng viên của khu vực và các quốc gia đến từ khắp thế giới. Mấy thông tấn xã lớn nhất thế giới như: thông tấn xã của nước Pháp, thông tấn xã của nước Mỹ, thông tấn xã của nước Đức và thông tấn xã của Hoa Hạ. Còn có một số kênh truyền thông nổi tiếng ví dụ: mạng tin tức của nước Mỹ, đài truyền hình Đông Á của Nhật Bản vân vân. Các hãng truyền thông tập trung tại đây. Trong đại sảnh, vô số máy ảnh, máy quay phim cũng đã được lắp đặt hết lên rồi. Chỉ riêng vị trí để chụp ảnh cũng đã trên trăm chỗ.
Khi mà Thủ tướng Vân xuất hiện, mang theo một người còn khá trẻ, người chủ trì đứng ở hội trường buổi họp báo, tức chủ nhiệm phòng tin tức nội các chính phủ, Lương Hải Đào cũng đã đứng lên vị trí chủ trì, đồng thời mở lời:
- Thưa các vị khách quý, thưa các vị bằng hữu, cuộc họp báo của nội các chính phủ nước cộng hòa nhân dân Hoa Hạ bây giờ bắt đầu. Buổi họp báo này được đặc biệt tổ chức vì chuyện Ủy ban nhân dân thành phố Lương Khê thuộc tỉnh Giang Bắc nước tôi đột nhiên bắt buộc ca doanh nghiệp đầu tư của Mỹ phải ngừng sản xuất để tiến hành chỉnh đốn. Lần này, chúng tôi đã mời chủ tịch ủy ban nhân dân thành phố Lương Khê, đồng chí Nhiếp Chấn Bang đến. Lúc này đây, hãy để cho đương sự, tức đồng chí Nhiếp Chấn Bang, giải đáp nghi vấn của các bạn giới truyền thông.
Tiếng nói vừa dứt, trong hội trường lập tức có một cảnh tượng ồn ào ầm ĩ. Nhiếp Chấn Bang mặt nở nụ cười, nói vào microphone:
- Thưa quý vị, xin mọi người hãy im lặng lại. Từng người từng người lần lượt đưa ra câu hỏi được không? Nếu như thế này, tôi nghĩ chúng ta vĩnh viễn cũng sẽ không bắt đầu được.
Cách nói hài hước nhưng đầy sự lạnh lùng này lập tức làm cho tất cả phóng viên đều im lặng lại. Đầu tiên, với sự hướng dẫn của Nhiếp Chân Bang, một phóng viên trong nước của đài truyền hình Hoa Hạ đã đưa ra câu hỏi đầu tiên, nói:
- Chủ tịch Nhiếp, theo thông tin của phương tiện truyền thông nước ngoài, lần này ủy ban nhân dân thành phố Lương Khê có nghi ngờ đã phân biệt đối xử, cố ý chèn ép và nghi ngờ tống tiền với doanh nghiệp đầu tư nước ngoài, xin hỏi có chuyện như vậy không? Chân tướng của sự việc rút cuộc như thế nào?
- Đương nhiên không có. Bài báo của phương tiện truyền thông nước ngoài, theo tôi thấy, đây là một sự phỉ báng và vu khống, là một sự bôi nhọ và hạ thấp giá trị đối với đất nước ta. Mọi người đều biết, Hoa Hạ là một cường quốc cởi mở, chào đón nhà đầu tư khắp thế giới. Làm sao có thể làm ra chuyện tự mình chặt đứt một cánh tay mình chứ? Đây là hành vi thấp kém của doanh nghiệp Mỹ nhằm cố ý bóp méo sự thật và để trốn tránh xử phạt. Tại đây, tôi xin được bày tỏ sự phẫn nộ mạnh mẽ và kháng nghị. Ủy ban nhân dân thành phố Lương Khê chúng tôi có quyền khởi tố đối với Viagra và ba công ty lên mức cao hơn.
Tốc độ nói chuyện của Nhiếp Chấn Bang không nhanh, phát âm tiếng phổ thông rất tiêu chuẩn, nhìn qua so với phát ngôn viên Bộ Ngoại Giao còn chuẩn hơn.
Dừng lại một chút, Nhiếp Chấn Bang lại mỉm cười nói:
- Các vị phóng viên truyền thông, ở đây có một bản tài liệu báo cáo, là kết quả điều tra thực địa của Viagra và hai nhà máy còn lại. Mời các vị xem qua, đồng thời tôi cũng hoan nghênh các bạn truyền thông đích thân đến thành phố Lương Khê tiến hành điều tra chứng thực tại hiện trường.
Cùng với tiếng nói của Nhiếp Chấn Bang vừa chấm dứt, bên cạnh, số tài liệu báo cáo được in ấn ra gấp trong suốt đêm, từng bản từng bản được nhân viên công tác của phòng tin tức phát lần lượt tới tận tay cho mỗi một người phóng viên.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong phòng tin tức chỉ thấy âm thanh lật qua lật lại trang giấy. Nhìn báo cáo với tranh ảnh và câu chữ rất phong phú, rõ ràng, nhìn thấy con sông bị ô nhiễm nghiêm trọng đó, toàn bộ mọi người có mặt trong phòng đều ồ lên, nhất là một số phóng viên truyền thông của Châu Âu, lại càng nhăn nhó.
Lúc này, một phóng viên của nước Mỹ đã giơ tay ra hiệu muốn đặt câu hỏi. Đợi sau khi được Nhiếp Chấn Bang ra hiệu anh ta có thể hỏi, phóng viên này đã đứng dậy nói:
- Chào Chủ tịch Nhiếp, tôi là phóng viên của thông tấn xã Mỹ, xin hỏi tài liệu báo cáo này là sự thật sao? Xin hỏi, nếu là sự thật, phía ngài tại sao không trực tiếp hợp tác làm rõ với Đại Sứ Quán nước tôi, mà lại phải dùng cách như thế này để gây sự xấu hổ cho đất nước tôi vậy?
Nhiếp Chấn Bang cười nhạt một tiếng, biểu hiện một vẻ mặt thản nhiên, mỉm cười nói:
- Câu hỏi của người phóng viên này rất hay. Trước tiên, tôi lại một lần nữa tuyên bố, đây là sự thật. Hiện nay, ba công ty trên đã bị đơn vị thực thi pháp luật của phía chúng tôi niêm phong, các vị có nghi ngờ có thể bất cứ lúc nào đến thành phố chúng tôi tiến hành điều tra chứng thực ngay tại hiện trường. Tôi luôn tin, sự thật vĩnh viễn là sự thật, sẽ không có bất kỳ thay đổi nào. Còn câu hỏi thứ hai của anh, tôi cảm thấy rất buồn cười. Xin hỏi chính phủ và các kênh truyền thông của quý quốc liệu sau khi biết được chuyện này có đích thân đến điều tra không? Rõ ràng không có. Điều này chứng minh, chính phủ và truyền thông quý quốc rất tin tưởng ba công ty này. Nếu chính phủ quý quốc đã tín nhiệm như vậy, chúng tôi không giải thích, đây là điều đương nhiên. Bởi vì, chính phủ quý quốc vốn không tin tưởng vào lời giải thích của đất nước tôi.
Vừa dứt lời, bên cạnh một giọng nói bất ngờ vang lên:
- Chào chủ tịch Nhiếp, tôi là phóng viên tờ báo Wall Street, theo tôi được biết, chính phủ quý quốc đối với nước thải và bảo vệ môi trường không có quy định rõ ràng. Quý quốc cũng có nhiều doanh nghiệp xả nước thải như vậy, làm như vậy có phải phân biệt đối sử không?
Nhiếp Chấn Bang nhíu mày một cái, người này định đánh lừa dư luận, lẫn lộn khái niệm, nhưng quả cũng là một cao thủ. Trong nước thật sự tồn tại không ít chuyện như vậy, cũng đều là hậu quả do chính quyền địa phương không coi trọng. Nói như vậy có thể cho người khác một cảm giác phân biệt đối xử.
Lập tức Nhiếp Chấn Bang cũng mở lời nói:
- Vốn dĩ phóng viên này không có giơ tay, tôi không cần thiết phải trả lời câu hỏi này. Nhưng theo nguyên tắc công bằng, tôi cũng nhắc lại một lần nữa về vấn đề này. Thứ nhất, đất nước tôi về mặt bảo vệ môi trường và xử lý chất thải của bất kỳ doanh nghiệp nào cũng có quy định rõ ràng. Điều này trong luật bảo vệ môi trường nước tôi ban hành đã có thể hiện rõ ràng. Thứ hai, về việc phân biệt đối xử, tôi nghĩ anh nói là toàn quốc, mà ở thành phố Lương Khê thì tất cả các doanh nghiệp đều phải tuân thủ một cách nghiêm chỉnh tiêu chuẩn về xử lý rác thải. Các khu vực khác nhau yêu cầu khác nhau, tổng thể mà nói, bảo vệ môi trường các nơi trên khắp đất nước đã coi trọng vấn đề này. Trước mắt những công việc này còn chưa được hoàn thiện, nhưng điều này không có nghĩa là chúng tôi dễ dàng khoan dung những hành vi như vậy.
Nói đến đây, Nhiếp Chấn Bang thản nhiên nói:
- Như nước Mỹ cũng có không ít người phân biệt chủng tộc, nhưng anh cũng không thể yêu cầu tất cả mọi người phải phân biệt chủng tộc đúng không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.