Trùng Sinh Trở Về: Phu Nhân Lại Càng Hung Dữ
Chương 45: Cô Dám Đánh Tôi?
Thần Kinh Tây Tây
18/06/2022
Bầu trời âm trầm, mọi người trong đoàn làm phim cũng là một mảnh sầu sau thảm vụ.
Ba người kia bị hoảng sợ được an bài lên khách sạn trên núi nghỉ ngơi, những người còn lại ngồi xổm ở bên đầm nước, chờ mong kỳ tích xuất hiện.
Thực ra Tô Thiên Ngữ kiên trì ở bên đầm nước chờ đợi tin tức của Nam Tịch. Nhưng nhà sản xuất lại sợ nếu như lại có người xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đời này ông ta liền xong rồi.
Ba người run rẩy mà rời đi, trên đường hai mắt Tô Thiên Ngữ sưng đỏ, hướng hai người kia đưa mắt liếc qua ra hiệu một cái.
Hi người kia liền hiểu chuyện gật gật đầu, ngầm hiểu lẫn nhau hướng về phía quán trọ.
Chỉ có Trần Hi có chút hoảng loạn, vô ý thức quay đầu nhìn.
Ba người vừa tới quán trọ không lâu trời liền mưa, tiếng mưa rơi cho bầu không khí ảm đạm này tăng thêm mấy phần thương cảm.
Ba người tụ tại trong một căn phòng, xác định sau khi đã an toàn, Trần Hi hoảng sợ nhịn không được mở miệng nói: "Tôi thật sự rất sợ, Nam Tịch có phải đã chết rồi không?"
Triệu Kỳ khinh thường liếc mắt, bĩu môi nói: "Sợ cái gì, tên hèn nhát này! Chuyện này vốn chính là ngoài ý muốn."
Tô Thiên Ngữ thần sắc bình tĩnh, nhìn thoáng qua Trần Hi, vỗ vỗ bả vai của cô ta nói: "Kỳ Kỳ nói đúng, sự việc của Nam Tịch là ngoài ý muốn, chúng ta đều không muốn nhìn thấy loại sự tình này."
Trần Hi khẽ cắn môi dưới, trong đầu luôn hiện lên khoảnh khắc Nam Tịch chìm vào trong nước.
Con mắt của cô nhìn cô ta chằm chằm, tựa hồ như đang trách cứ cô ta không cứu được cô.
Cô ta co lại thành một đoàn ngồi ở trên giường, khiếp đảm mang theo tiếng khóc nức nở nói: "Thế nhưng tôi thật sự rất sợ, tôi luôn cảm thấy cô ấy từ một nơi bí mật gần đó nhìn tôi. Các người nói xem, nếu để cho Thẩm tổng biết chuyện này là chúng ta bày kế, anh ấy có thể hay không..."
Trần Hi còn chưa có nói xong, Triệu Kỳ đã phẫn nộ nhảy dựng lên, vung tay cho cô ta một bàn tay, trợn mắt nói: "Ngậm miệng! Cô đang nói hươu nói vượn cái gì vậy? Rõ ràng là Nam Tịch tự mình cậy mạnh xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Tôi cảnh cáo cô, không được nói lung tung, nếu không tôi không tha cho cô!"
Triệu Kỳ ngày bình thường ỷ có quan hệ, ngang ngược càn rỡ đã quen. Bây giờ nghe Trần Hi nói xong tính tình lập tức liền phát tác.
Trần Hi bỗng nhiên bị đánh một bạt tay, cả người đều như trong mộng, gương mặt đau rát là minh chứng cho việc bị đánh. Lúc này cô ta mới giật mình lấy lại tinh thần, hoảng sợ biến thành phẫn nộ, đứng dậy về trừng mắt Triệu Kỳ nói: "Sao cô đánh tôi?"
"Vì sao tôi cái gì đánh cô, trong lòng cô còn không biết sao? Trần Hi, đừng trách tôi không cảnh cáo cô, đừng lộn xộn lòng dạ hẹp hòi. Nếu như chuyện này bị người ta phát hiện, tôi liền giết chết cô!" Ánh mắt Triệu Kỳ lộ ra hung hãn nhìn chằm chằm Trần Hi, khuôn mặt âm tàn.
Ba người kia bị hoảng sợ được an bài lên khách sạn trên núi nghỉ ngơi, những người còn lại ngồi xổm ở bên đầm nước, chờ mong kỳ tích xuất hiện.
Thực ra Tô Thiên Ngữ kiên trì ở bên đầm nước chờ đợi tin tức của Nam Tịch. Nhưng nhà sản xuất lại sợ nếu như lại có người xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đời này ông ta liền xong rồi.
Ba người run rẩy mà rời đi, trên đường hai mắt Tô Thiên Ngữ sưng đỏ, hướng hai người kia đưa mắt liếc qua ra hiệu một cái.
Hi người kia liền hiểu chuyện gật gật đầu, ngầm hiểu lẫn nhau hướng về phía quán trọ.
Chỉ có Trần Hi có chút hoảng loạn, vô ý thức quay đầu nhìn.
Ba người vừa tới quán trọ không lâu trời liền mưa, tiếng mưa rơi cho bầu không khí ảm đạm này tăng thêm mấy phần thương cảm.
Ba người tụ tại trong một căn phòng, xác định sau khi đã an toàn, Trần Hi hoảng sợ nhịn không được mở miệng nói: "Tôi thật sự rất sợ, Nam Tịch có phải đã chết rồi không?"
Triệu Kỳ khinh thường liếc mắt, bĩu môi nói: "Sợ cái gì, tên hèn nhát này! Chuyện này vốn chính là ngoài ý muốn."
Tô Thiên Ngữ thần sắc bình tĩnh, nhìn thoáng qua Trần Hi, vỗ vỗ bả vai của cô ta nói: "Kỳ Kỳ nói đúng, sự việc của Nam Tịch là ngoài ý muốn, chúng ta đều không muốn nhìn thấy loại sự tình này."
Trần Hi khẽ cắn môi dưới, trong đầu luôn hiện lên khoảnh khắc Nam Tịch chìm vào trong nước.
Con mắt của cô nhìn cô ta chằm chằm, tựa hồ như đang trách cứ cô ta không cứu được cô.
Cô ta co lại thành một đoàn ngồi ở trên giường, khiếp đảm mang theo tiếng khóc nức nở nói: "Thế nhưng tôi thật sự rất sợ, tôi luôn cảm thấy cô ấy từ một nơi bí mật gần đó nhìn tôi. Các người nói xem, nếu để cho Thẩm tổng biết chuyện này là chúng ta bày kế, anh ấy có thể hay không..."
Trần Hi còn chưa có nói xong, Triệu Kỳ đã phẫn nộ nhảy dựng lên, vung tay cho cô ta một bàn tay, trợn mắt nói: "Ngậm miệng! Cô đang nói hươu nói vượn cái gì vậy? Rõ ràng là Nam Tịch tự mình cậy mạnh xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Tôi cảnh cáo cô, không được nói lung tung, nếu không tôi không tha cho cô!"
Triệu Kỳ ngày bình thường ỷ có quan hệ, ngang ngược càn rỡ đã quen. Bây giờ nghe Trần Hi nói xong tính tình lập tức liền phát tác.
Trần Hi bỗng nhiên bị đánh một bạt tay, cả người đều như trong mộng, gương mặt đau rát là minh chứng cho việc bị đánh. Lúc này cô ta mới giật mình lấy lại tinh thần, hoảng sợ biến thành phẫn nộ, đứng dậy về trừng mắt Triệu Kỳ nói: "Sao cô đánh tôi?"
"Vì sao tôi cái gì đánh cô, trong lòng cô còn không biết sao? Trần Hi, đừng trách tôi không cảnh cáo cô, đừng lộn xộn lòng dạ hẹp hòi. Nếu như chuyện này bị người ta phát hiện, tôi liền giết chết cô!" Ánh mắt Triệu Kỳ lộ ra hung hãn nhìn chằm chằm Trần Hi, khuôn mặt âm tàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.