Trùng Sinh Trở Về: Phu Nhân Lại Càng Hung Dữ
Chương 47: Phản Kích, Cô Không Chết
Thần Kinh Tây Tây
18/06/2022
"Không, không muốn… Cô đừng tới đây!" Triệu Kỳ kinh hãi kêu to, hoàn toàn không có vẻ phách lối như vừa rồi, liều mạng hướng bên giường nhảy lên.
"Tôi thật thê thảm, Diêm Vương nói muốn tìm người thế thân, tôi mới có thể đi đầu thai." Thanh âm Nam Tịch nhẹ trong không khí, nghe âm trầm, nhất là khi cô đảo tròng trắng mắt, để cho người ta căn bản không dám đối đầu.
"Trần Hi, cô đến thay tôi đi." Nam Tịch nói còn nở nụ cười khặc khặc, bàn tay trắng bệch hướng về phía Trần Hi chộp tới.
Trần Hi nhắm mắt lại sợ hãi kêu lấy, bỗng nhiên thanh âm đẩy về hướng Triệu Kỳ, thét to: "Cô đi tìm Triệu Kỳ đi, không phải tôi..."
Triệu Kỳ vội vàng không kịp chuẩn bị ngã nhào trên đất, nhìn Nam Tịch cười khặc khặc hướng mình quay người, cô ta bị dọa đến hai chân đều như nhũn ra.
Cô ta hoảng sợ đôi mắt phản chiếu lấy khuôn mặt trắng bệch sưng vù của Nam Tịch, nhịn không được nhắm mắt lại thét to: "A a a... Không muốn không muốn... Tôi không phải cố ý hại chết cô, tôi chỉ là nghĩ dọa cô một chút mà thôi, đừng có giết tôi..."
Nam Tịch nghe vậy thì ngồi thẳng lên, trên mặt hiển hiện một vòng cười lạnh, trong mắt xen lẫn phẫn nộ cùng xem thường. Từ trên người cô lấy ra một chiếc điện thoại di động, đóng phần ghi âm lại, ánh mắt lạnh lẽo liếc qua Trần Hi và Tô Thiên Ngữ.
Tô Thiên Ngữ vốn đã biến sắc, giờ còn tái nhợt hơn mấy phần.
Chuyện cho tới bây giờ, cô ta còn có cái gì không hiểu, Nam Tịch căn bản là không có chết, cô chỉ giả thần giả quỷ tới dọa các cô, chỉ là vì lừa dối ra các cô thôi.
Mà tên ngu xuẩn Triệu Kỳ kia, lại bị sợ đến choáng váng, lời gì cũng nói hết ra rồi! Nghĩ đến đây, cô ta hận trừng mắt liếc Triệu Kỳ, nhưng Triệu Kỳ hiển nhiên bị sợ choáng váng.
Cô ta ngồi liệt trên mặt đất, hai mắt vô thần nhìn về phía trước, miệng lẩm bẩm nói: "Tôi không phải cố ý..."
Tô Thiên Ngữ âm thầm hung hăng bóp Trần Hi một cái, cho cô ta một cái liếc mắt đầy ẩn ý.
Sau đó đi đến bên người Nam Tịch, trong mắt lóe ra thần sắc mừng rỡ, nắm thật chặt Nam Tịch tay nói: "Nam Tịch, quá tốt rồi! Cậu không có việc gì, tớ thật sự rất lo lắng cho cậu."
"Tớ không chết, quả thật làm cho một số người thất vọng." Khóe môi Nam Tịch kéo lên một vòng lạnh lùng cười, rút tay trở về.
Lúc này, điện đã khôi phục trở lại bình thường. Nhà sản xuất cũng mang người đi tới, thấy cảnh này thì ngẩn người, lại không lắm miệng hỏi cái gì.
Chỉ là sắp xếp người mang Triệu Kỳ ra ngoài, sắp xếp ở một phòng khác, Tô Thiên Ngữ và Trần Hi cũng đổi gian phòng.
Đưa mắt nhìn mấy người rời đi, Nam Tịch lấy điện thoại ra nghe lại một lượt bản ghi âm, thanh âm rõ ràng của Triệu Kỳ đã được ghi lại.
Đôi mắt cô lóe lên sự băng lãnh, đáng tiếc lần này lại để cho Tô Thiên Ngữ thoát khỏi liên quan.
Cô cũng không có ngây thơ như vậy, coi chuyện này là chủ ý của Triệu Kỳ, tên ngốc kia chỉ là thay người gánh tội, làm kẻ chết thay mà thôi!
Cũng may mà trước kia cô đã có đề phòng, biết buổi ghi hình không có khả năng thuận lợi như vậy. Thời điểm ở trong nước mắt cá chân bị quấn lấy, mặc dù có một nháy mắt bối rối, nhưng rất nhanh cô đã kịp phản ứng.
Cô chìm vào trong nước trước hít sâu một hơi, đảo ngược đẩy cái tay kia bơi đi. Quả nhiên, sớm đã có người trốn ở trong nước ám toán cô, bụi tóc kia cũng chỉ là cây rong.
Người kia hiển nhiên không ngờ tới cô sẽ xem thấu, kinh ngạc bị cô cướp đi bình dưỡng khí, giãy dụa một lúc rồi dần mất đi ý thức, bị Nam Tịch trói lại kéo đi ném sang một bên.
Sau đó, cô lặng yên không một tiếng động tìm đến nhà sản xuất, mời ông ta phối hợp với mình diễn một màn kịch.
Cuối cùng, đem Triệu Kỳ cái kẻ chết thay lôi ra.
"Tôi thật thê thảm, Diêm Vương nói muốn tìm người thế thân, tôi mới có thể đi đầu thai." Thanh âm Nam Tịch nhẹ trong không khí, nghe âm trầm, nhất là khi cô đảo tròng trắng mắt, để cho người ta căn bản không dám đối đầu.
"Trần Hi, cô đến thay tôi đi." Nam Tịch nói còn nở nụ cười khặc khặc, bàn tay trắng bệch hướng về phía Trần Hi chộp tới.
Trần Hi nhắm mắt lại sợ hãi kêu lấy, bỗng nhiên thanh âm đẩy về hướng Triệu Kỳ, thét to: "Cô đi tìm Triệu Kỳ đi, không phải tôi..."
Triệu Kỳ vội vàng không kịp chuẩn bị ngã nhào trên đất, nhìn Nam Tịch cười khặc khặc hướng mình quay người, cô ta bị dọa đến hai chân đều như nhũn ra.
Cô ta hoảng sợ đôi mắt phản chiếu lấy khuôn mặt trắng bệch sưng vù của Nam Tịch, nhịn không được nhắm mắt lại thét to: "A a a... Không muốn không muốn... Tôi không phải cố ý hại chết cô, tôi chỉ là nghĩ dọa cô một chút mà thôi, đừng có giết tôi..."
Nam Tịch nghe vậy thì ngồi thẳng lên, trên mặt hiển hiện một vòng cười lạnh, trong mắt xen lẫn phẫn nộ cùng xem thường. Từ trên người cô lấy ra một chiếc điện thoại di động, đóng phần ghi âm lại, ánh mắt lạnh lẽo liếc qua Trần Hi và Tô Thiên Ngữ.
Tô Thiên Ngữ vốn đã biến sắc, giờ còn tái nhợt hơn mấy phần.
Chuyện cho tới bây giờ, cô ta còn có cái gì không hiểu, Nam Tịch căn bản là không có chết, cô chỉ giả thần giả quỷ tới dọa các cô, chỉ là vì lừa dối ra các cô thôi.
Mà tên ngu xuẩn Triệu Kỳ kia, lại bị sợ đến choáng váng, lời gì cũng nói hết ra rồi! Nghĩ đến đây, cô ta hận trừng mắt liếc Triệu Kỳ, nhưng Triệu Kỳ hiển nhiên bị sợ choáng váng.
Cô ta ngồi liệt trên mặt đất, hai mắt vô thần nhìn về phía trước, miệng lẩm bẩm nói: "Tôi không phải cố ý..."
Tô Thiên Ngữ âm thầm hung hăng bóp Trần Hi một cái, cho cô ta một cái liếc mắt đầy ẩn ý.
Sau đó đi đến bên người Nam Tịch, trong mắt lóe ra thần sắc mừng rỡ, nắm thật chặt Nam Tịch tay nói: "Nam Tịch, quá tốt rồi! Cậu không có việc gì, tớ thật sự rất lo lắng cho cậu."
"Tớ không chết, quả thật làm cho một số người thất vọng." Khóe môi Nam Tịch kéo lên một vòng lạnh lùng cười, rút tay trở về.
Lúc này, điện đã khôi phục trở lại bình thường. Nhà sản xuất cũng mang người đi tới, thấy cảnh này thì ngẩn người, lại không lắm miệng hỏi cái gì.
Chỉ là sắp xếp người mang Triệu Kỳ ra ngoài, sắp xếp ở một phòng khác, Tô Thiên Ngữ và Trần Hi cũng đổi gian phòng.
Đưa mắt nhìn mấy người rời đi, Nam Tịch lấy điện thoại ra nghe lại một lượt bản ghi âm, thanh âm rõ ràng của Triệu Kỳ đã được ghi lại.
Đôi mắt cô lóe lên sự băng lãnh, đáng tiếc lần này lại để cho Tô Thiên Ngữ thoát khỏi liên quan.
Cô cũng không có ngây thơ như vậy, coi chuyện này là chủ ý của Triệu Kỳ, tên ngốc kia chỉ là thay người gánh tội, làm kẻ chết thay mà thôi!
Cũng may mà trước kia cô đã có đề phòng, biết buổi ghi hình không có khả năng thuận lợi như vậy. Thời điểm ở trong nước mắt cá chân bị quấn lấy, mặc dù có một nháy mắt bối rối, nhưng rất nhanh cô đã kịp phản ứng.
Cô chìm vào trong nước trước hít sâu một hơi, đảo ngược đẩy cái tay kia bơi đi. Quả nhiên, sớm đã có người trốn ở trong nước ám toán cô, bụi tóc kia cũng chỉ là cây rong.
Người kia hiển nhiên không ngờ tới cô sẽ xem thấu, kinh ngạc bị cô cướp đi bình dưỡng khí, giãy dụa một lúc rồi dần mất đi ý thức, bị Nam Tịch trói lại kéo đi ném sang một bên.
Sau đó, cô lặng yên không một tiếng động tìm đến nhà sản xuất, mời ông ta phối hợp với mình diễn một màn kịch.
Cuối cùng, đem Triệu Kỳ cái kẻ chết thay lôi ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.