Trùng Sinh Trở Về, Tranh Đua Học Tập Chớ Làm Phiền!

Chương 11:

Lâm Tích Tích

29/12/2024

Sau này, Vương An Nam thi vào một học viện âm nhạc nổi tiếng, trở thành một trong những câu chuyện truyền kỳ của trường.

Người ta kể rằng, khi cậu ta đến phỏng vấn, học viện đã chụp ảnh cậu ta ngay tại chỗ và khẳng định: “Điểm văn hóa của cậu trong kỳ thi đại học là bao nhiêu, điểm chuẩn của trường chúng tôi sẽ là bấy nhiêu.”

Dù không rõ chuyện đó có thật hay không, cuối cùng Vương An Nam thực sự đã đỗ vào một học viện âm nhạc danh tiếng.

Hiện tại, cậu ta ngồi ở phía trong của dãy bàn đầu tiên.

Vừa bước vào lớp, Vương An Nam đã gõ nhẹ lên bàn Lâm Vi, cằm hất về phía trong: “Phiền cậu nhường một chút."

Nhìn vẻ mặt "ta đây" của cậu ta Lâm Vi suýt nữa không nhịn được cười. Không biết cậu ta học được kiểu ra vẻ này từ đâu nữa.

Tiết thứ ba là giờ ngữ văn, cô Trần lại lên lớp. Lâm Vi thầm nghĩ cô thật vất vả, từ sáng đến giờ chưa lúc nào được nghỉ ngơi.

Dù vậy, cô Trần luôn có cách dạy thú vị khiến lớp học sinh động hẳn lên. Lâm Vi nhớ nhất là lần cô Trần dạy cách viết thư. Cô ấy đã mang bức thư tình mà chồng cô ấy từng viết tặng, đọc cho cả lớp nghe.

Được khám phá chút đời tư của giáo viên, cả lớp hào hứng đến mức không ai quên cách viết thư từ đó.

Đến tiết thứ tư, giáo viên toán bước vào với chiếc cốc nước "vạn năm không thay đổi".

Lâm Vi không mấy thích cô giáo này. Cô nhớ lúc lên lớp trên, khi toán học bắt đầu khó hơn, một số bạn trong lớp phải cố gắng rất nhiều. Thay vì đổi cách dạy để giúp học sinh hiểu bài hơn, cô giáo lại ám chỉ rằng ai muốn học tốt hơn thì nên đến nhà mình sau giờ học... tất nhiên là có kèm phí.

Lâm Vi không cần đến "lớp học thêm" của cô giáo toán vì ở nhà, cha mẹ đã tổ chức những buổi học nhỏ. Tuy nhiên, cô từng nghe qua việc giáo viên toán hay mắng những bạn không đến nhà mình để học, còn bảo bọn họ rằng: "Đã học kém mà còn không chịu tìm cách khắc phục, đúng là không biết cố gắng!"



Hiện tại, mang theo suy nghĩ của một người trưởng thành, Lâm Vi nhìn lại và nhận ra vấn đề. Giáo viên toán không có phương pháp dạy tốt, chỉ biết dạy máy móc theo giáo trình, thiếu khả năng hướng dẫn từng bước. Những học sinh có tố chất tốt thì tự hiểu, nhưng nếu gặp phải người học chậm, hẳn họ sẽ khó chịu nổi cách dạy này.

Dù vậy, với môi trường ở đây, giáo viên này vẫn có thể yên ổn làm việc mà không bị ai phàn nàn.

Thời điểm tiết học cuối cùng buổi sáng kết thúc, cả lớp lại được gọi ra ngoài xếp hàng để chuẩn bị về nhà. Lâm Vi vừa tìm vị trí của mình, vừa thầm nghĩ: Tiểu học sao mà có lắm đội xếp hàng thế nhỉ?

Lúc tập thể dục, hàng được sắp xếp theo chiều cao, nhưng khi về nhà, các bạn được chia theo địa chỉ.

Theo bản năng, Lâm Vi đi tìm Diệp Hi Bối. Nhà của Diệp Hi Bối cách trường Nhất Trung rất gần, dù không ở trong khu tập thể giáo viên như nhà Lâm Vi.

Sáng sớm, Lâm Thủy Vinh thường đưa cô đến trường, một phần vì sợ cô không đúng giờ, một phần vì buổi sáng đường đi học không cố định giờ giấc, nên ông không yên tâm để cô đi một mình. Nhưng buổi trưa, vì luôn có bạn đồng hành, ông mới thấy an tâm hơn.

Sau khi xếp hàng ở hành lang ngoài lớp học, cả nhóm được hiệu trưởng với vẻ mặt nghiêm túc chỉnh đốn hàng ngũ thêm một lần nữa.

Nhưng mọi nỗ lực sắp xếp cũng trở nên vô nghĩa. Chỉ cần đi qua con phố trước cổng trường, rời khỏi tầm mắt của giáo viên, hàng ngũ chỉnh tề sẽ tự động tan rã thành những nhóm hai, ba người.

Khi đi ngang qua quầy bán đồ ăn vặt ở góc phố, nhiều bạn học ùa vào mua kem và đồ ăn nhẹ.

Diệp Hi Bối quay sang hỏi Lâm Vi: “Cậu muốn ăn kem Vượng Vượng hay là Bảy Người Lùn?"

Hai món này là những loại kem lạnh rẻ tiền nhưng phổ biến, đặc biệt thích hợp để chia sẻ với bạn bè. Với số tiền tiêu vặt ít ỏi, học sinh tiểu học luôn ưu tiên chúng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Trùng Sinh Trở Về, Tranh Đua Học Tập Chớ Làm Phiền!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook