Trùng Sinh Trở Về, Tranh Đua Học Tập Chớ Làm Phiền!
Chương 41:
Lâm Tích Tích
29/12/2024
Vậy là, từ hôm ấy, mỗi sáng, hai người hẹn nhau ở trạm xe gần Nhất Trung rồi cùng nhau đi xe buýt đến trường.
Mỗi tuần, Lâm Vi có hai tiết tiếng Anh và một tiết kỹ thuật tin học vào sáng thứ 6. Nghe nói tiết học này sẽ được vào phòng máy tính, các học sinh đều vô cùng háo hức. Nhưng đáng tiếc, tiết đầu tiên lại chỉ học trong lớp.
Giáo viên môn máy tính bắt đầu bằng việc giới thiệu về máy tính, giải thích các quy tắc khi vào phòng máy và hướng dẫn một số thao tác cơ bản.
Phải đến sáng thứ 6 của tuần thứ hai, cả lớp mới chính thức được vào phòng máy. Vừa bước vào, Lâm Vi nhìn thấy từng hàng máy tính màu xám cồng kềnh nằm trên bàn. Cô không khỏi nhớ đến chiếc laptop siêu mỏng mà mình vừa mua được một tháng trước.
Dù giáo viên đã dành cả tiết học trước để giảng lý thuyết, nhưng đối với phần lớn học sinh tiểu học lần đầu tiếp xúc với máy tính, việc bật máy thôi cũng khiến họ loay hoay mãi.
Lâm Vi dựa theo trí nhớ của mình để bật máy. Sau một trình tự khởi động dài lê thê, màn hình cuối cùng cũng sáng lên, nhưng cô nhận ra máy không có kết nối mạng. Trên desktop chỉ có một vài phần mềm mặc định cùng ứng dụng đánh chữ Kim Sơn. Thấy vậy, Lâm Vi lập tức mất hứng.
Cô nhìn giáo viên máy tính đang loay hoay giữa các dãy bàn, vì học sinh liên tục gọi nhờ giúp đỡ mà trông có chút bực bội. Bộ râu của ông ấy cũng vểnh lên theo cảm xúc của chủ nhân. Nhìn cảnh tượng ấy, Lâm Vi không khỏi cảm thấy tội nghiệp.
Nhìn xung quanh một lượt, cô thấy bạn học bên cạnh đang điên cuồng bấm chuột trong nỗ lực khởi động máy. Lâm Vi thuận tay giúp bạn mở máy, sau đó tiếp tục hỗ trợ cả hai dãy trước và sau mình. Chẳng mấy chốc, toàn bộ máy tính của nhóm bạn đã được khởi động thành công.
Khi giáo viên máy tính đi tới, phát hiện một nhóm học sinh đã hoàn thành việc khởi động máy, ông ấy vô cùng kinh ngạc. Một học sinh lập tức chỉ vào Lâm Vi và báo cáo: “Là bạn Lâm Vi giúp chúng em!"
Nhìn Lâm Vi, một cô bé có vẻ ngoài ngoan ngoãn, giáo viên máy tính lập tức nói: “Lâm Vi, em làm rất tốt! Em có muốn làm đại diện môn của lớp không?"
Lâm Vi thầm nghĩ: Chẳng lẽ em còn có thể từ chối sao?
Vậy là, Lâm Vi trở thành đại diện môn kỹ thuật thông tin. Nhiệm vụ đầu tiên của cô là giúp giáo viên bật máy cho cả lớp và mở phần mềm luyện đánh chữ.
Do lớp ngồi theo tổ, Diêu Hân Đồng ngồi đối diện với Lâm Vi. Nhìn thấy Lâm Vi cứ như vậy nhanh chóng nhận được sự chú ý của giáo viên.
Diêu Hân Đồng thầm hối hận trong lòng. Cô bé đã từng dùng máy tính trong phòng làm việc của cha mình, cũng biết cách khởi động và mở các phần mềm cơ bản. Vậy mà sao lúc nãy cô bé lại không nhân cơ hội này giúp các bạn học khởi động máy chứ? Nếu làm vậy, chắc chắn cô bé sẽ được giáo viên khen ngợi và giao trọng trách làm đại diện môn.
Nhìn đôi tay của mình, cô bé càng thêm bực bội. "Nếu có thể quay lại 10 phút trước, mình nhất định sẽ không để tay mình lóng ngóng thế này!"
Sau khoảng 10 phút loay hoay, dưới sự hỗ trợ của Lâm Vi, giáo viên máy tính cuối cùng cũng giúp cả lớp khởi động máy thành công và mở được phần mềm đánh chữ.
Trong phần mềm có hai trò chơi nhỏ là "chuột đất" và "nhặt táo", vốn chẳng liên quan mấy đến việc học đánh máy. Nhưng đối với những học sinh lớp 3 như họ, việc chơi trò chơi bằng cách gõ từng chữ cái trên bàn phím lại vô cùng thú vị.
Đến khi tan học, từng học sinh vẫn lưu luyến không rời, ôm lấy bàn phím không buông. Cuối cùng, giáo viên máy tính phải tự mình lên tiếng đuổi các bạn ra khỏi lớp.
Lâm Vi – đại diện môn mới được bổ nhiệm – nhận nhiệm vụ đóng phần mềm, tắt máy cho những bạn quên làm. Cô cẩn thận từng bước một, kiểm tra từng máy trước khi ra về.
Nhìn Lâm Vi mải miết làm việc, giáo viên kĩ thuật tin học ngồi ở bàn giáo viên phía trước cũng cảm thấy vui vẻ không ít.
Mỗi tuần, Lâm Vi có hai tiết tiếng Anh và một tiết kỹ thuật tin học vào sáng thứ 6. Nghe nói tiết học này sẽ được vào phòng máy tính, các học sinh đều vô cùng háo hức. Nhưng đáng tiếc, tiết đầu tiên lại chỉ học trong lớp.
Giáo viên môn máy tính bắt đầu bằng việc giới thiệu về máy tính, giải thích các quy tắc khi vào phòng máy và hướng dẫn một số thao tác cơ bản.
Phải đến sáng thứ 6 của tuần thứ hai, cả lớp mới chính thức được vào phòng máy. Vừa bước vào, Lâm Vi nhìn thấy từng hàng máy tính màu xám cồng kềnh nằm trên bàn. Cô không khỏi nhớ đến chiếc laptop siêu mỏng mà mình vừa mua được một tháng trước.
Dù giáo viên đã dành cả tiết học trước để giảng lý thuyết, nhưng đối với phần lớn học sinh tiểu học lần đầu tiếp xúc với máy tính, việc bật máy thôi cũng khiến họ loay hoay mãi.
Lâm Vi dựa theo trí nhớ của mình để bật máy. Sau một trình tự khởi động dài lê thê, màn hình cuối cùng cũng sáng lên, nhưng cô nhận ra máy không có kết nối mạng. Trên desktop chỉ có một vài phần mềm mặc định cùng ứng dụng đánh chữ Kim Sơn. Thấy vậy, Lâm Vi lập tức mất hứng.
Cô nhìn giáo viên máy tính đang loay hoay giữa các dãy bàn, vì học sinh liên tục gọi nhờ giúp đỡ mà trông có chút bực bội. Bộ râu của ông ấy cũng vểnh lên theo cảm xúc của chủ nhân. Nhìn cảnh tượng ấy, Lâm Vi không khỏi cảm thấy tội nghiệp.
Nhìn xung quanh một lượt, cô thấy bạn học bên cạnh đang điên cuồng bấm chuột trong nỗ lực khởi động máy. Lâm Vi thuận tay giúp bạn mở máy, sau đó tiếp tục hỗ trợ cả hai dãy trước và sau mình. Chẳng mấy chốc, toàn bộ máy tính của nhóm bạn đã được khởi động thành công.
Khi giáo viên máy tính đi tới, phát hiện một nhóm học sinh đã hoàn thành việc khởi động máy, ông ấy vô cùng kinh ngạc. Một học sinh lập tức chỉ vào Lâm Vi và báo cáo: “Là bạn Lâm Vi giúp chúng em!"
Nhìn Lâm Vi, một cô bé có vẻ ngoài ngoan ngoãn, giáo viên máy tính lập tức nói: “Lâm Vi, em làm rất tốt! Em có muốn làm đại diện môn của lớp không?"
Lâm Vi thầm nghĩ: Chẳng lẽ em còn có thể từ chối sao?
Vậy là, Lâm Vi trở thành đại diện môn kỹ thuật thông tin. Nhiệm vụ đầu tiên của cô là giúp giáo viên bật máy cho cả lớp và mở phần mềm luyện đánh chữ.
Do lớp ngồi theo tổ, Diêu Hân Đồng ngồi đối diện với Lâm Vi. Nhìn thấy Lâm Vi cứ như vậy nhanh chóng nhận được sự chú ý của giáo viên.
Diêu Hân Đồng thầm hối hận trong lòng. Cô bé đã từng dùng máy tính trong phòng làm việc của cha mình, cũng biết cách khởi động và mở các phần mềm cơ bản. Vậy mà sao lúc nãy cô bé lại không nhân cơ hội này giúp các bạn học khởi động máy chứ? Nếu làm vậy, chắc chắn cô bé sẽ được giáo viên khen ngợi và giao trọng trách làm đại diện môn.
Nhìn đôi tay của mình, cô bé càng thêm bực bội. "Nếu có thể quay lại 10 phút trước, mình nhất định sẽ không để tay mình lóng ngóng thế này!"
Sau khoảng 10 phút loay hoay, dưới sự hỗ trợ của Lâm Vi, giáo viên máy tính cuối cùng cũng giúp cả lớp khởi động máy thành công và mở được phần mềm đánh chữ.
Trong phần mềm có hai trò chơi nhỏ là "chuột đất" và "nhặt táo", vốn chẳng liên quan mấy đến việc học đánh máy. Nhưng đối với những học sinh lớp 3 như họ, việc chơi trò chơi bằng cách gõ từng chữ cái trên bàn phím lại vô cùng thú vị.
Đến khi tan học, từng học sinh vẫn lưu luyến không rời, ôm lấy bàn phím không buông. Cuối cùng, giáo viên máy tính phải tự mình lên tiếng đuổi các bạn ra khỏi lớp.
Lâm Vi – đại diện môn mới được bổ nhiệm – nhận nhiệm vụ đóng phần mềm, tắt máy cho những bạn quên làm. Cô cẩn thận từng bước một, kiểm tra từng máy trước khi ra về.
Nhìn Lâm Vi mải miết làm việc, giáo viên kĩ thuật tin học ngồi ở bàn giáo viên phía trước cũng cảm thấy vui vẻ không ít.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.