Trùng Sinh Trở Về, Tranh Đua Học Tập Chớ Làm Phiền!

Chương 46:

Lâm Tích Tích

29/12/2024

Trước đây, khi Lâm Vi còn lười biếng, Hạ Tuệ Ngân luôn trách móc rằng cô không cố gắng, không chăm chỉ. Nhưng giờ đây, khi thấy Lâm Vi cặm cụi học như một chú "nhà sư khổ hạnh", niềm vui ban đầu đã biến thành nỗi lo lắng. Có nhà nào mà con cái giống như Lâm Vi, suốt ngày chỉ biết học như thế này chứ?

"Thôi nào, em đừng quá lo lắng. Trước kia con không tiến bộ, em buồn; giờ con tiến bộ, em lại rầu rĩ. Để hôm nào anh tìm cơ hội trò chuyện với con bé, xem con nghĩ thế nào." Lâm Thủy Vinh an ủi. Là chủ nhiệm lớp 12, ông bận rộn với trăm công nghìn việc, ít có thời gian quan tâm đến gia đình. Nhưng trong lòng ông, nỗi băn khoăn cũng âm thầm trỗi dậy. Tuy nhiên, để không làm vợ thêm lo lắng, ông chỉ có thể cố gắng xoa dịu bà.

Cả hai đều là người từng thay đổi vận mệnh của mình nhờ vào học hành, nên đối với đứa con gái duy nhất, họ càng tận tâm trong việc giáo dục.

Nhưng đây cũng là lần đầu họ làm cha mẹ, trong nhà không có kinh nghiệm nào để tham khảo. Họ chỉ có thể quan sát những đồng nghiệp xung quanh và cố gắng áp dụng để Lâm Vi không bị tụt lại phía sau.

Hạ Tuệ Ngân luôn đóng vai “nghiêm khắc” trong việc giáo dục con gái Lâm Vi, vì vậy Lâm Vi càng thân thiết với cha mình, Lâm Thủy Vinh. Nghe chồng nhắc, bà chỉ khẽ đáp, “Vậy anh nhất định phải nói chuyện với con bé.”

“Ôi, làm giáo viên cũng biết đạo lý cả, nhưng khi đối mặt với con mình thì lại khó giữ được sự khách quan. Lúc nào cũng sợ con thua kém người khác, đến mức đôi khi chẳng dám nới lỏng tay, sợ con bé đi đến cực đoan.”

Trong khi đó, Lâm Vi đã ngủ say, chẳng hay biết rằng việc cô đạt thành tích tiến bộ lại khiến cha mẹ ngồi trò chuyện đến khuya.

Sáng hôm sau, Lâm Vi vừa luyện đàn xong từ chỗ cô Đàm trở về nhà, thì đã thấy Lâm Thủy Vinh đứng chờ sẵn với vẻ mặt đầy hứng khởi. Ông giơ lên một bộ vợt bóng bàn, nói nhanh như sợ cô từ chối: “Vi Vi, chủ nhật cũng đừng chỉ ru rú ở nhà đọc sách, coi chừng hỏng mắt đấy. Đi, cha dẫn con đi chơi bóng nhé!”

“Đúng rồi đấy, học hành cũng phải biết kết hợp nghỉ ngơi nữa chứ.” Hạ Tuệ Ngân cũng mỉm cười hưởng ứng.

Lâm Vi hơi ngẩn người. Đây là lời khuyên mà cô chưa từng nghe trong kiếp trước. Ngày xưa, câu quen thuộc nhất cha mẹ hay nói với cô chỉ là: “Suốt ngày chỉ lo chơi, lúc nào mới chịu ngồi xuống học hành đàng hoàng đây?”

Bị cả hai người thúc giục, cô đành buông quyển sách bài tập vừa làm được một nửa xuống, theo cha ra ngoài.



Buổi chiều chủ nhật là thời gian hiếm hoi trường Nhất Trung thả lỏng cho học sinh nội trú. Sân thể thao nhanh chóng chật kín những học sinh tràn đầy sức sống, tìm cách giải tỏa áp lực suốt một tuần trong lớp học.

Khi Lâm Thủy Vinh đưa Lâm Vi đến khu vực bàn bóng bàn, tất cả bàn đều đã kín chỗ.

Một nhóm học sinh nhận ra Lâm Thủy Vinh liền nhiệt tình mời thầy dùng bàn của mình, nhưng ông chỉ xua tay từ chối, ý bảo các em cứ tiếp tục.

“Chúng ta ra quảng trường Văn Thể gần đây đi,” ông nói rồi dẫn Lâm Vi rời đi.

Dù sao cũng là đi chơi với cha, Lâm Vi không quá để tâm việc địa điểm thay đổi. Quảng trường không xa, hai cha con vừa đi vừa trò chuyện.

Sau vài câu dạo đầu, Lâm Thủy Vinh nhẹ nhàng hỏi: “Lớp 3 rồi, con có thấy áp lực không?”

“Không sao đâu ạ, con chẳng thấy áp lực gì.” Lâm Vi đáp lời như chẳng mấy để tâm.

Lâm Thủy Vinh thấy không tìm ra được Lâm Vi có gì khác thường, chỉ có thể kiên nhẫn nhắc nhở: “Cha chỉ mong con khỏe mạnh và vui vẻ lớn lên thôi. Những chuyện khác đều không quan trọng, biết không?”

"Biết rồi ạ." Lời này Lâm Thủy Vinh ở kiếp trước thường xuyên nói, Lâm Vi cũng chẳng cảm thấy gì lạ.

Đến quảng trường thể thao, cuối cùng họ tìm được một bàn bóng bàn trống, Lâm Thủy Vinh bày ra tư thế sẵn sàng, nhìn Lâm Vi và nói: “Không thể cả ngày chỉ chúi đầu vào sách vở. Con cũng nên học cách thư giãn, chơi một chút cho tinh thần thoải mái."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Trùng Sinh Trở Về, Tranh Đua Học Tập Chớ Làm Phiền!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook