Trùng Sinh Trở Về, Tranh Đua Học Tập Chớ Làm Phiền!
Chương 47:
Lâm Tích Tích
29/12/2024
So với các môn thể thao khác, bóng bàn có thể coi là bộ môn chi phí thấp nhất. Đây cũng là môn thể thao mà thời sinh viên, Lâm Thủy Vinh có điều kiện chơi được. Sau này đi làm, ông cũng không từ bỏ thói quen đó, trình độ có thể nói là thành thạo.
Trước đây, ông chỉ thỉnh thoảng dẫn Lâm Vi chơi một hai lần, nghĩ rằng cô bé chẳng mấy khi chơi, thế nên lúc mới bắt đầu còn cẩn thận, nhẹ nhàng đánh bóng cho cô.
Nhưng chơi được một lúc, ông phát hiện Lâm Vi hình như rất rành rẽ, thế là lén lút tăng dần độ khó từng chút một.
Lâm Vi lại chẳng cảm thấy gì đặc biệt. Kỹ thuật đánh bóng bàn của cô vốn là do chính tay Lâm Thủy Vinh dạy, hơn nữa cô đã cùng ông đánh bóng suốt mười mấy năm. Các chiêu thức của ông, cô quen thuộc đến mức thuộc lòng, vì vậy việc đón bóng cũng vô cùng dễ dàng.
Ngược lại, Lâm Thủy Vinh thì càng đánh càng kinh ngạc, nét mặt ngày càng nghiêm túc. Cuối cùng, thể lực của Lâm Vi không theo kịp, cô bé nhỏ tuổi đành chịu lép vế sau một hồi chơi hăng say.
Nhân lúc nghỉ giải lao, Lâm Thủy Vinh tò mò hỏi: “Trình độ chơi bóng bàn của con luyện từ đâu ra vậy?"
"Ở trường học, chơi với mấy bạn thôi ạ." Đáp án thật sự thì chắc chắn không thể nói ra, Lâm Vi chỉ có thể tìm một lý do qua loa.
Thực tế, ở trường, tuy có bàn bóng bàn nhưng thường xuyên bị chiếm bởi các anh chị lớp trên, lớp dưới như cô chẳng bao giờ có cơ hội động đến.
Nhưng Lâm Thủy Vinh lại không biết chuyện đó, còn đang thầm nghĩ: Trình độ này, chẳng lẽ tan học con bé đều dành hết thời gian để chơi bóng bàn sao?
"Lâm Vi."
Ngay lúc Lâm Vi đang dựa vào bàn bóng bàn trò chuyện cùng Lâm Thủy Vinh, có người từ phía sau gọi tên cô.
Cô quay đầu lại, thấy Tần Chiêu đang trượt giày trượt đến gần. Nhìn thấy cô, cô bé liền vẫy tay, vẻ mặt hưng phấn: “Thật sự là cậu! Tớ cứ tưởng mình nhìn nhầm chứ."
"Sao sau này cậu không đến trượt băng nữa? Tớ chờ mãi!"
"Chờ tớ làm gì cơ?" Lâm Vi chợt nhớ ra cô đã hứa sẽ dạy một cô bé vài động tác trượt băng. Cô lập tức thấy ngượng ngùng, vội nói: “Xin lỗi, dạo này tớ bận quá, không có thời gian đi."
"Vậy hôm nay cậu có rảnh không?" Cô bé đó nhìn cô, ánh mắt tràn đầy hy vọng.
Lâm Vi hơi bối rối, “Nhưng tớ không có giày trượt.”
“Không sao, bọn tớ có nhiều giày lắm. Cho cậu mượn một đôi là được.” Tần Chiêu lập tức tìm cách giải quyết cho cô.
Lâm Vi nhìn sang, thấy Tần Chiêu chỉ về phía nhóm người tụ tập bên kia. Dường như nhận ra ánh mắt của Tần Chiêu, vài người bên đó còn vẫy tay đáp lại, rõ ràng là một nhóm bạn đi chơi cùng nhau.
Cô hơi lưỡng lự, liếc nhìn Lâm Thủy Vinh: “Hôm nay tớ định chơi bóng bàn với cha…”
“Chú Lâm, cho bọn cháu mượn Lâm Vi một lát được không ạ?” Không ngờ Tần Chiêu là người rất thoải mái với người lạ, lập tức chắp hai tay trước ngực, làm bộ dáng đáng thương cầu xin.
Lâm Thủy Vinh vốn chỉ muốn con gái ra ngoài vận động một chút, cũng không nhất thiết phải đi cùng mình. Thấy Lâm Vi được bạn bè quý mến như vậy, ông liền vui vẻ gật đầu: “Đương nhiên là được.”
Lâm Vi bị Tần Chiêu kéo đến trước mặt nhóm bạn xa lạ, tất cả ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía cô.
Một nam sinh đội mũ lưỡi trai bước ra, cúi đầu nhìn cô cười: “Em là Lâm Vi đúng không? Anh là anh trai của Tần Chiêu, nghe nói em trượt băng giỏi lắm.”
Không cần nghĩ cũng biết tin này là Tần Chiêu nói. Nhưng nhìn vẻ cười như không cười trên mặt cậu ta, rõ ràng là không tin lời em gái.
Tần Chiêu cũng cảm nhận được thái độ đó quá rõ ràng. Cô bé lập tức đứng chắn trước mặt Lâm Vi, lớn tiếng bảo vệ: “Anh trai, anh không được xem thường người khác! Lâm Vi siêu giỏi luôn!”
“Đúng rồi, Tần Trì, cậu đừng xem thường người ta.” Một người trong nhóm hùa theo, cười ồn ào phía sau.
“Vậy sao, anh biết rồi.” Tần Trì nhếch môi cười, giọng điệu hờ hững như đang dỗ dành trẻ con.
Cái thái độ qua loa này là thứ dễ khiến lũ trẻ khó chịu nhất.
Trước đây, ông chỉ thỉnh thoảng dẫn Lâm Vi chơi một hai lần, nghĩ rằng cô bé chẳng mấy khi chơi, thế nên lúc mới bắt đầu còn cẩn thận, nhẹ nhàng đánh bóng cho cô.
Nhưng chơi được một lúc, ông phát hiện Lâm Vi hình như rất rành rẽ, thế là lén lút tăng dần độ khó từng chút một.
Lâm Vi lại chẳng cảm thấy gì đặc biệt. Kỹ thuật đánh bóng bàn của cô vốn là do chính tay Lâm Thủy Vinh dạy, hơn nữa cô đã cùng ông đánh bóng suốt mười mấy năm. Các chiêu thức của ông, cô quen thuộc đến mức thuộc lòng, vì vậy việc đón bóng cũng vô cùng dễ dàng.
Ngược lại, Lâm Thủy Vinh thì càng đánh càng kinh ngạc, nét mặt ngày càng nghiêm túc. Cuối cùng, thể lực của Lâm Vi không theo kịp, cô bé nhỏ tuổi đành chịu lép vế sau một hồi chơi hăng say.
Nhân lúc nghỉ giải lao, Lâm Thủy Vinh tò mò hỏi: “Trình độ chơi bóng bàn của con luyện từ đâu ra vậy?"
"Ở trường học, chơi với mấy bạn thôi ạ." Đáp án thật sự thì chắc chắn không thể nói ra, Lâm Vi chỉ có thể tìm một lý do qua loa.
Thực tế, ở trường, tuy có bàn bóng bàn nhưng thường xuyên bị chiếm bởi các anh chị lớp trên, lớp dưới như cô chẳng bao giờ có cơ hội động đến.
Nhưng Lâm Thủy Vinh lại không biết chuyện đó, còn đang thầm nghĩ: Trình độ này, chẳng lẽ tan học con bé đều dành hết thời gian để chơi bóng bàn sao?
"Lâm Vi."
Ngay lúc Lâm Vi đang dựa vào bàn bóng bàn trò chuyện cùng Lâm Thủy Vinh, có người từ phía sau gọi tên cô.
Cô quay đầu lại, thấy Tần Chiêu đang trượt giày trượt đến gần. Nhìn thấy cô, cô bé liền vẫy tay, vẻ mặt hưng phấn: “Thật sự là cậu! Tớ cứ tưởng mình nhìn nhầm chứ."
"Sao sau này cậu không đến trượt băng nữa? Tớ chờ mãi!"
"Chờ tớ làm gì cơ?" Lâm Vi chợt nhớ ra cô đã hứa sẽ dạy một cô bé vài động tác trượt băng. Cô lập tức thấy ngượng ngùng, vội nói: “Xin lỗi, dạo này tớ bận quá, không có thời gian đi."
"Vậy hôm nay cậu có rảnh không?" Cô bé đó nhìn cô, ánh mắt tràn đầy hy vọng.
Lâm Vi hơi bối rối, “Nhưng tớ không có giày trượt.”
“Không sao, bọn tớ có nhiều giày lắm. Cho cậu mượn một đôi là được.” Tần Chiêu lập tức tìm cách giải quyết cho cô.
Lâm Vi nhìn sang, thấy Tần Chiêu chỉ về phía nhóm người tụ tập bên kia. Dường như nhận ra ánh mắt của Tần Chiêu, vài người bên đó còn vẫy tay đáp lại, rõ ràng là một nhóm bạn đi chơi cùng nhau.
Cô hơi lưỡng lự, liếc nhìn Lâm Thủy Vinh: “Hôm nay tớ định chơi bóng bàn với cha…”
“Chú Lâm, cho bọn cháu mượn Lâm Vi một lát được không ạ?” Không ngờ Tần Chiêu là người rất thoải mái với người lạ, lập tức chắp hai tay trước ngực, làm bộ dáng đáng thương cầu xin.
Lâm Thủy Vinh vốn chỉ muốn con gái ra ngoài vận động một chút, cũng không nhất thiết phải đi cùng mình. Thấy Lâm Vi được bạn bè quý mến như vậy, ông liền vui vẻ gật đầu: “Đương nhiên là được.”
Lâm Vi bị Tần Chiêu kéo đến trước mặt nhóm bạn xa lạ, tất cả ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía cô.
Một nam sinh đội mũ lưỡi trai bước ra, cúi đầu nhìn cô cười: “Em là Lâm Vi đúng không? Anh là anh trai của Tần Chiêu, nghe nói em trượt băng giỏi lắm.”
Không cần nghĩ cũng biết tin này là Tần Chiêu nói. Nhưng nhìn vẻ cười như không cười trên mặt cậu ta, rõ ràng là không tin lời em gái.
Tần Chiêu cũng cảm nhận được thái độ đó quá rõ ràng. Cô bé lập tức đứng chắn trước mặt Lâm Vi, lớn tiếng bảo vệ: “Anh trai, anh không được xem thường người khác! Lâm Vi siêu giỏi luôn!”
“Đúng rồi, Tần Trì, cậu đừng xem thường người ta.” Một người trong nhóm hùa theo, cười ồn ào phía sau.
“Vậy sao, anh biết rồi.” Tần Trì nhếch môi cười, giọng điệu hờ hững như đang dỗ dành trẻ con.
Cái thái độ qua loa này là thứ dễ khiến lũ trẻ khó chịu nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.