Trùng Sinh Trở Về, Tranh Đua Học Tập Chớ Làm Phiền!

Chương 5:

Lâm Tích Tích

23/12/2024

Còn về những ý tưởng hoang đường trong tiểu thuyết như dùng ký ức tương lai để giúp gia đình làm giàu khi mới tám tuổi, cô không dám nghĩ tới.

Nhà cô, kinh tế đều do Hạ Tuệ Ngân nắm giữ. Một đứa trẻ tám tuổi mà dám đòi mẹ tiền vốn để buôn bán, chắc chắn sẽ bị bà trực tiếp đấm bay. Đừng nói đến chuyện yêu cầu cha mẹ từ bỏ công việc ổn định để nghe lời chỉ huy của cô mà làm ăn.

Thực ra, nhà cô cũng không phải đại phú đại quý, nhưng với đãi ngộ giáo viên ngày càng nâng cao, cộng thêm việc họ đã mua nhà trước khi giá nhà đất tăng vọt, cuộc sống gia đình hiện tại đã rất ổn định và dễ chịu.

Nghĩ tới nghĩ lui, việc duy nhất cô có thể làm lúc này chính là học hành thật tốt.

“À, đúng rồi...” Lâm Vi cúi xuống nhìn bàn tay mình, làn da đen nhẻm hiện lên dưới ánh sáng mặt trời chói chang.

Hồi nhỏ mình đen thế này sao? Cô nhớ sau khi trưởng thành, tuy không trắng trẻo lắm, nhưng cũng không đến mức đen như thế này.

Nhìn ánh nắng gay gắt bên ngoài, Lâm Vi bừng tỉnh.

Muốn trắng đẹp phải dưỡng da phải bắt đầu từ nhỏ! Cô tự nhắc nhở bản thân.

Còn chiều cao nữa, thời trung học cơ sở, cô từng cao thêm hơn 10cm chỉ trong ba năm, từ một cô bé nhỏ con đã vọt lên 1m61, cảm thấy rất hài lòng.

Nhưng sau đó, chiều cao cứ dừng lại ở đó, không nhúc nhích thêm.



Phải tranh thủ lúc cơ thể còn đang phát triển mà luyện tập nhiều hơn. Đến khi ấy, vừa trắng vừa cao, nhất định có thể gia nhập đội ngũ chị đẹp 1m65!

Cô tự động viên mình, hào hứng hẳn lên.

Nghĩ đến đây, Lâm Vi cảm thấy còn rất nhiều việc phải làm. Cô mở tủ sách nhỏ, lấy ra một quyển sổ và bút.

Đây hẳn là quyển vở bài tập của cô từ học kỳ trước.

Cô lật ra xem, từng chữ được viết nắn nót, ngay ngắn giữa các ô, trông rất chỉnh chu.

Lâm Vi nhớ lúc nhỏ, chữ viết của cô từng được đặc biệt luyện tập qua. Sau mỗi buổi học viết, bài của cô thường được giáo viên dán lên bảng tuyên truyền của lớp để làm mẫu.

Chỉ là sau này, bài vở ngày càng nhiều, thời gian dành cho việc rèn chữ cũng không còn, nét bút của cô cũng trở nên qua loa.

Đến khi đi làm, chữ viết lại càng xấu, vì đã quen sử dụng bàn phím. Chỉ khi ký tên, cô mới viết vài chữ cho có lệ.

Cảm thấy hứng thú, Lâm Vi cầm bút thử viết một chữ Khải bên cạnh. Vừa viết xong, cô lập tức muốn khóc. Đã lâu không viết chữ nghiêm túc, thêm vào đó bàn tay trẻ con yếu ớt, cô không kiểm soát được lực bút.

Nét chữ xiêu vẹo, nguệch ngoạc, trông không ra hình dạng gì cả.

Ban đầu, Lâm Vi còn lo lắng người khác sẽ nhận ra chữ của cô không giống chữ của một đứa trẻ. Nhưng giờ đây, kết quả lại khiến cô bật cười khổ. Chữ viết của cô hiện tại thậm chí còn tệ hơn cả hồi lớp hai.



Không cam lòng, Lâm Vi tiếp tục thử viết thêm vài chữ nữa. Sau mỗi nét bút, cô dần quen với cảm giác của bàn tay trẻ con, nét chữ cuối cùng cũng ngay ngắn hơn.

“Mình vừa rồi lo lắng mù quáng làm gì cơ chứ?” Cô bật cười tự chế nhạo bản thân.

Dù có tư duy của người trưởng thành, cô vẫn đang sống trong cơ thể một đứa trẻ.

Chấp nhận điều đó mới là cách tốt nhất để làm quen với hoàn cảnh hiện tại.

Cảm thấy tay đã thuận hơn, Lâm Vi mở một trang giấy trắng và bắt đầu nghiêm túc lập kế hoạch mười năm của mình:

1. Học tập chăm chỉ, thi đỗ trường danh giá.

2. Chống nắng, dưỡng trắng, tập luyện để cao hơn.

Viết xong một trang, Lâm Vi cảm thấy vô cùng hài lòng với chính mình. Nhưng khi đang ngắm nghía thành quả, cô đột nhiên thấy mặt ngứa ngáy.

Theo bản năng, cô đưa tay gãi và chạm phải thứ gì đó thô ráp, giống như lớp vảy đang đóng lại.

Lâm Vi lập tức chạy vào phòng cha mẹ để soi gương. Ngôi nhà xây từ những năm 80, dù đầy đủ tiện nghi nhưng không hẳn tiện lợi. Bồn rửa mặt đặt trên giá gỗ nhỏ ở góc, muốn đánh răng thì hoặc phải vào WC hoặc ra bếp. Gương soi cũng chỉ có một cái duy nhất trong phòng của cha mẹ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Trùng Sinh Trở Về, Tranh Đua Học Tập Chớ Làm Phiền!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook