Trước Khi Diệt Môn, Cả Nhà Bia Đỡ Đạn Nghe Được Tiếng Lòng Của Ta
Chương 48: Chim Ị Lên Đầu
Dịch Yên Vân
08/12/2024
Trì Vân Nhi nhìn bóng lưng hắn ta, bật cười, quay người nói với Trì Mộc Phong: “Đại ca, huynh cứ chờ xem kịch hay ngày mai đi!”
Trì Mộc Phong nhìn muội muội, lắc đầu cười, hắn biết muội muội mình nhiều quỷ kế.
Nhan Thành đi đến trước mặt hai người, mỉm cười dịu dàng nói: “Mộc Phong, cứ nghe lời nhị muội, trước khi chúng ta ra ngoài, nhị muội đã nói kế hoạch cho mẫu thân rồi.”
“Yên tâm, ngày mai nhất định sẽ thành công.”
Trì Mộc Phong quay người nhìn nàng, trong mắt mang theo chút áy náy: “Đều tại ta…”
Nhan Thành lắc đầu nói: “Chuyện này đều do nhà họ Hứa gây ra, sao có thể trách huynh được.”
Trì Mộc Phong đi đến bên cạnh nàng, đỡ nàng vào trong.
Hai người bọn họ lúc đầu đến với nhau, cũng coi như là một câu chuyện đẹp.
Một thương nhân buôn bán thay chưởng quầy và con gái của một tiêu sư.
Hai người vốn là oan gia, không đánh không quen biết, sau đó duyên phận run rủi, không biết từ lúc nào đã nảy sinh tình cảm.
Sau đó phụ thân của Nhan Thành qua đời vì bệnh, trước khi lâm chung giao con gái cho Trì Mộc Phong.
Trì Mộc Phong là đứa con giống Trì Bất Ngôn nhất, hắn hiền lành lương thiện, chính trực, nhưng đối với chuyện tình cảm lại là một khúc gỗ.
Còn Nhan Thành tính tình hoạt bát, sảng khoái hào phóng, cứ thế đi vào lòng hắn.
Hai người kết hôn đã được một thời gian, tình cảm ngày càng tốt đẹp, có thể nói là một đôi khiến người khác phải ghen tị.
Từ khi đến kinh thành, hắn hầu như mỗi ngày đều ở bên cạnh vợ, dù đi đâu cũng dẫn nàng theo.
Sợ nàng rời khỏi tầm mắt của mình sẽ xảy ra chuyện.
Chỉ là phòng ngừa đủ đường, hắn không ngờ mới đến kinh thành một tháng, đã có người nhắm vào hắn.
Đôi mắt sâu thẳm của hắn ở nơi Trì Vân Nhi và Nhan Thành không nhìn thấy, lạnh lùng như băng, còn có thêm một tia tàn nhẫn.
Giống như phụ thân của hắn, dịu dàng hiền lành chỉ là bề ngoài, nếu thật sự có người dám làm tổn thương người quan trọng nhất của bọn họ, bọn họ có thể làm bất cứ chuyện gì.
Dù là phải cầm kiếm chém giết.
Buổi tối, Hứa Đại Hải phái người đến cửa hàng truyền tin, ngày mai sẽ thiết tiệc chiêu đãi Trì Mộc Phong ở Thịnh Minh lâu.
Trì Vân Nhi và Nhan Thành nghe xong nhìn nhau cười.
Màn đêm buông xuống, trong Hứa phủ, Hứa Đại Hải vẫn luôn chờ tin Nhan Thành sảy thai, nhưng ông ta đợi đến tận sáng, trong Hầu phủ vẫn yên bình.
Đến sáng sớm, Hứa Đại Hải thấy bên Hầu phủ không có tin tức gì, liền đoán được Nhan Thành đã thoát nạn, ông ta rất thất vọng, nhưng cũng chỉ trong chốc lát, ông ta lập tức lấy lại tinh thần, chuẩn bị cho bữa tiệc ở Thịnh Minh lâu hôm nay.
Ông ta gọi hai tiểu tư đến: “Các ngươi nghe cho kỹ, hôm nay sau khi Trì Mộc Phong trúng thuốc, lập tức đưa hắn đến khách điếm đối diện Thịnh Minh lâu cho ta.”
“Nhớ kỹ, nhất định phải cẩn thận, đừng để hắn phát hiện.”
Ông ta để Hứa Phương Phương chờ ở khách điếm, chỉ đợi hai người gạo nấu thành cơm.
Các tiểu tư đáp: “Vâng, lão gia.”
Hứa Đại Hải trên mặt đầy nụ cười đắc ý: “Lần này nếu thành công, chúng ta lại có thể bám vào Hầu phủ, đến lúc đó Ngô Thừa tướng cũng sẽ coi trọng ta hơn.”
Quản gia bên cạnh ông ta cũng cười nói: “Đúng vậy, lão gia, người sắp được thăng quan rồi.”
“Không sai.” Hứa Đại Hải ngẩng đầu há to miệng cười ha hả.
Đúng lúc này, một con chim bay qua đầu ông ta, thả một bãi phân chim xuống, vừa hay rơi vào miệng ông ta.
Hứa Đại Hải trừng mắt: “Vừa rồi là cái gì?”
Quản gia nhìn, ấp úng không biết nên nói như thế nào: “Là… là… phân chim…”
Hứa Đại Hải vừa mới nuốt nước bọt xuống, liền nghe thấy lời hắn ta nói, sắc mặt lập tức trở nên tím tái, ông ta vịn vào thân cây bên cạnh nôn ọe.
“Lão gia! Lão gia?” Quản gia nhất thời luống cuống tay chân, không biết nên làm thế nào.
Hứa Đại Hải gào to: “Mau! Mau lấy nước cho ta!”
Theo tiếng hét lớn của ông ta, một đàn chim bay đến, đều ị lên đầu ông ta.
Từng bãi từng bãi, rơi xuống như mưa.
Trì Mộc Phong nhìn muội muội, lắc đầu cười, hắn biết muội muội mình nhiều quỷ kế.
Nhan Thành đi đến trước mặt hai người, mỉm cười dịu dàng nói: “Mộc Phong, cứ nghe lời nhị muội, trước khi chúng ta ra ngoài, nhị muội đã nói kế hoạch cho mẫu thân rồi.”
“Yên tâm, ngày mai nhất định sẽ thành công.”
Trì Mộc Phong quay người nhìn nàng, trong mắt mang theo chút áy náy: “Đều tại ta…”
Nhan Thành lắc đầu nói: “Chuyện này đều do nhà họ Hứa gây ra, sao có thể trách huynh được.”
Trì Mộc Phong đi đến bên cạnh nàng, đỡ nàng vào trong.
Hai người bọn họ lúc đầu đến với nhau, cũng coi như là một câu chuyện đẹp.
Một thương nhân buôn bán thay chưởng quầy và con gái của một tiêu sư.
Hai người vốn là oan gia, không đánh không quen biết, sau đó duyên phận run rủi, không biết từ lúc nào đã nảy sinh tình cảm.
Sau đó phụ thân của Nhan Thành qua đời vì bệnh, trước khi lâm chung giao con gái cho Trì Mộc Phong.
Trì Mộc Phong là đứa con giống Trì Bất Ngôn nhất, hắn hiền lành lương thiện, chính trực, nhưng đối với chuyện tình cảm lại là một khúc gỗ.
Còn Nhan Thành tính tình hoạt bát, sảng khoái hào phóng, cứ thế đi vào lòng hắn.
Hai người kết hôn đã được một thời gian, tình cảm ngày càng tốt đẹp, có thể nói là một đôi khiến người khác phải ghen tị.
Từ khi đến kinh thành, hắn hầu như mỗi ngày đều ở bên cạnh vợ, dù đi đâu cũng dẫn nàng theo.
Sợ nàng rời khỏi tầm mắt của mình sẽ xảy ra chuyện.
Chỉ là phòng ngừa đủ đường, hắn không ngờ mới đến kinh thành một tháng, đã có người nhắm vào hắn.
Đôi mắt sâu thẳm của hắn ở nơi Trì Vân Nhi và Nhan Thành không nhìn thấy, lạnh lùng như băng, còn có thêm một tia tàn nhẫn.
Giống như phụ thân của hắn, dịu dàng hiền lành chỉ là bề ngoài, nếu thật sự có người dám làm tổn thương người quan trọng nhất của bọn họ, bọn họ có thể làm bất cứ chuyện gì.
Dù là phải cầm kiếm chém giết.
Buổi tối, Hứa Đại Hải phái người đến cửa hàng truyền tin, ngày mai sẽ thiết tiệc chiêu đãi Trì Mộc Phong ở Thịnh Minh lâu.
Trì Vân Nhi và Nhan Thành nghe xong nhìn nhau cười.
Màn đêm buông xuống, trong Hứa phủ, Hứa Đại Hải vẫn luôn chờ tin Nhan Thành sảy thai, nhưng ông ta đợi đến tận sáng, trong Hầu phủ vẫn yên bình.
Đến sáng sớm, Hứa Đại Hải thấy bên Hầu phủ không có tin tức gì, liền đoán được Nhan Thành đã thoát nạn, ông ta rất thất vọng, nhưng cũng chỉ trong chốc lát, ông ta lập tức lấy lại tinh thần, chuẩn bị cho bữa tiệc ở Thịnh Minh lâu hôm nay.
Ông ta gọi hai tiểu tư đến: “Các ngươi nghe cho kỹ, hôm nay sau khi Trì Mộc Phong trúng thuốc, lập tức đưa hắn đến khách điếm đối diện Thịnh Minh lâu cho ta.”
“Nhớ kỹ, nhất định phải cẩn thận, đừng để hắn phát hiện.”
Ông ta để Hứa Phương Phương chờ ở khách điếm, chỉ đợi hai người gạo nấu thành cơm.
Các tiểu tư đáp: “Vâng, lão gia.”
Hứa Đại Hải trên mặt đầy nụ cười đắc ý: “Lần này nếu thành công, chúng ta lại có thể bám vào Hầu phủ, đến lúc đó Ngô Thừa tướng cũng sẽ coi trọng ta hơn.”
Quản gia bên cạnh ông ta cũng cười nói: “Đúng vậy, lão gia, người sắp được thăng quan rồi.”
“Không sai.” Hứa Đại Hải ngẩng đầu há to miệng cười ha hả.
Đúng lúc này, một con chim bay qua đầu ông ta, thả một bãi phân chim xuống, vừa hay rơi vào miệng ông ta.
Hứa Đại Hải trừng mắt: “Vừa rồi là cái gì?”
Quản gia nhìn, ấp úng không biết nên nói như thế nào: “Là… là… phân chim…”
Hứa Đại Hải vừa mới nuốt nước bọt xuống, liền nghe thấy lời hắn ta nói, sắc mặt lập tức trở nên tím tái, ông ta vịn vào thân cây bên cạnh nôn ọe.
“Lão gia! Lão gia?” Quản gia nhất thời luống cuống tay chân, không biết nên làm thế nào.
Hứa Đại Hải gào to: “Mau! Mau lấy nước cho ta!”
Theo tiếng hét lớn của ông ta, một đàn chim bay đến, đều ị lên đầu ông ta.
Từng bãi từng bãi, rơi xuống như mưa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.