Trước Khi Diệt Môn, Cả Nhà Bia Đỡ Đạn Nghe Được Tiếng Lòng Của Ta
Chương 47: Cho Ông Ta Cơ Hội Bày Tỏ Thành Ý
Dịch Yên Vân
08/12/2024
Thị vệ nghi ngờ ngẩng đầu lên, nhìn vết sữa trên y phục, tưởng rằng Sở vương sẽ tức giận.
Ai ngờ, Sở vương nhìn y phục đột nhiên cười: “Con gái của Uyển Nhi giống hệt Uyển Nhi, từ nhỏ đã nghịch ngợm, lát nữa, ngươi đi tìm cho ta vài món đồ chơi trẻ con thích, đưa đến Hầu phủ.”
Thị vệ kinh ngạc trừng lớn mắt, khó tin nhìn ông ta.
Sở vương thu lại nụ cười: “Còn không mau đi.”
Thị vệ vội vàng đáp: “Vâng, điện hạ.”
Hắn ta cẩn thận tiến lên, cất trường bào cho Sở vương.
Đợi thị vệ đi rồi, Sở vương chậm rãi đi đến bàn, lấy bút mực ra, viết tên của một người.
“Trì Bất Ngôn…”
Sau đó, lại chấm mực, vẽ hai dấu chéo lên ba chữ này, còn thêm một chữ “chết”.
Ông ta viết rất chậm, ánh mắt giống như vẻ mặt thản nhiên lúc xử tử nha hoàn vừa rồi.
Trong mắt ông ta, Trì Bất Ngôn chỉ là một thương nhân không quyền không thế, giết ông, cũng giống như giết nha hoàn vậy.
Đáng tiếc, sau này ông ta sẽ biết, người thương nhân mà ông ta coi thường này, lại là cháu trai ruột của ông ta.
Là Thái tử Đông cung mà ông ta tìm kiếm nhiều lần không thấy.
Ngày hôm sau.
Trước cửa hàng gạo ở phố Nam kinh thành, một tiểu tư lén lút lẻn vào cửa hàng từ cửa sau, bỏ thuốc phá thai vào tất cả nước trà trong cửa hàng.
Hứa Đại Hải để không bị người khác phát hiện, còn đặc biệt bỏ ra số tiền lớn tìm một loại thuốc phá thai không màu không mùi.
Đợi tiểu tư đó đi rồi.
Nhan Thành và Trì Vân Nhi cùng nhau đến cửa hàng.
Cửa hàng gạo này là của Hầu phủ, bây giờ giao cho Trì Mộc Phong quản lý.
Cũng thật trùng hợp, từ khi Trì Mộc Phong tiếp quản cửa hàng gạo, việc buôn bán ngày càng tốt hơn.
Số bạc kiếm được mỗi ngày gấp ba mươi lần trước đây.
Vì vậy những ngày này, Trì Mộc Phong cũng ngày càng bận rộn.
Hắn thấy vợ và muội muội đến, vội vàng đứng dậy đón bọn họ vào trong.
“Nương tử, Vân Nhi, đến đây ngồi.”
Trì Mộc Phong nói xong, bảo tiểu nhị trong cửa hàng rót cho hai người bọn họ mỗi người một chén trà.
Nhan Thành bưng chén trà lên, vừa định uống, đột nhiên nhớ đến lời của Chiêu Nhi, những thứ không vừa mắt ở bên ngoài không được ăn.
Nàng đặt chén trà xuống.
Trì Vân Nhi nhanh chóng hiểu ý nàng, lấy nước mang từ Hầu phủ ra cho nàng uống.
Không lâu sau, Hứa phủ đưa thiếp mời đến: “Trì công tử, lão gia nhà chúng ta ngày mai sẽ thiết tiệc ở phủ, muốn mời ngài đến dự.”
Trì Mộc Phong nghe xong, cảnh giác, vừa định từ chối, Trì Vân Nhi đi tới: “Đi, đương nhiên phải đi.”
Trì Mộc Phong nghi ngờ nhìn muội muội.
Trì Vân Nhi nhón chân lên, nhỏ giọng nói bên tai hắn: “Đại ca, muội đã bàn bạc với đại tẩu rồi, lần này nhất định phải cho tên Hứa đại nhân đó một bài học.”
Trì Mộc Phong nhìn vợ mình.
Nhan Thành mỉm cười gật đầu.
Trì Mộc Phong lúc này mới yên tâm.
Tiểu tư đó thấy bọn họ đồng ý, trong lòng vui mừng: “Vậy thì tốt, tiểu nhân sẽ về bẩm báo với lão gia.”
Trì Vân Nhi gọi hắn lại: “Đợi đã.”
Tiểu tư quay đầu lại: “Tiểu thư còn có việc gì sao?”
Trì Vân Nhi chậm rãi nói: “Tuy đại ca ta đã đồng ý lời mời của lão gia nhà ngươi, nhưng có một yêu cầu, đã là thiết tiệc, thì phải đến tửu lâu tốt nhất kinh thành.”
“Thịnh Minh lâu.”
Thịnh Minh lâu là tửu lâu lớn nhất kinh thành, cũng là sản nghiệp của nhà họ Thịnh, người giàu nhất kinh thành.
Nghe nói ăn một món ở đó phải tốn ba mươi lượng bạc.
Vì vậy ngày thường những người có thể đến tửu lâu này ăn cơm, đều là người giàu có hoặc quyền quý.
Tiểu tư nghe xong liền do dự.
Trì Vân Nhi quay đầu nhìn Nhan Thành phía sau, hai người nhìn nhau cười, đều đã có chủ ý.
Nàng thúc giục tiểu tư: “Nếu Hứa đại nhân không muốn, vậy thì thôi, Hầu phủ chúng ta cũng không thiếu bữa cơm này của ông ta.”
Tiểu tư nghe nàng nói vậy, vội vàng gật đầu: “Tiểu thư đừng vội, tiểu nhân sẽ đi bẩm báo ngay.”
Hắn ta nói xong, như một con thỏ, chạy biến đi, gót chân suýt chút nữa mài ra khói.
Ai ngờ, Sở vương nhìn y phục đột nhiên cười: “Con gái của Uyển Nhi giống hệt Uyển Nhi, từ nhỏ đã nghịch ngợm, lát nữa, ngươi đi tìm cho ta vài món đồ chơi trẻ con thích, đưa đến Hầu phủ.”
Thị vệ kinh ngạc trừng lớn mắt, khó tin nhìn ông ta.
Sở vương thu lại nụ cười: “Còn không mau đi.”
Thị vệ vội vàng đáp: “Vâng, điện hạ.”
Hắn ta cẩn thận tiến lên, cất trường bào cho Sở vương.
Đợi thị vệ đi rồi, Sở vương chậm rãi đi đến bàn, lấy bút mực ra, viết tên của một người.
“Trì Bất Ngôn…”
Sau đó, lại chấm mực, vẽ hai dấu chéo lên ba chữ này, còn thêm một chữ “chết”.
Ông ta viết rất chậm, ánh mắt giống như vẻ mặt thản nhiên lúc xử tử nha hoàn vừa rồi.
Trong mắt ông ta, Trì Bất Ngôn chỉ là một thương nhân không quyền không thế, giết ông, cũng giống như giết nha hoàn vậy.
Đáng tiếc, sau này ông ta sẽ biết, người thương nhân mà ông ta coi thường này, lại là cháu trai ruột của ông ta.
Là Thái tử Đông cung mà ông ta tìm kiếm nhiều lần không thấy.
Ngày hôm sau.
Trước cửa hàng gạo ở phố Nam kinh thành, một tiểu tư lén lút lẻn vào cửa hàng từ cửa sau, bỏ thuốc phá thai vào tất cả nước trà trong cửa hàng.
Hứa Đại Hải để không bị người khác phát hiện, còn đặc biệt bỏ ra số tiền lớn tìm một loại thuốc phá thai không màu không mùi.
Đợi tiểu tư đó đi rồi.
Nhan Thành và Trì Vân Nhi cùng nhau đến cửa hàng.
Cửa hàng gạo này là của Hầu phủ, bây giờ giao cho Trì Mộc Phong quản lý.
Cũng thật trùng hợp, từ khi Trì Mộc Phong tiếp quản cửa hàng gạo, việc buôn bán ngày càng tốt hơn.
Số bạc kiếm được mỗi ngày gấp ba mươi lần trước đây.
Vì vậy những ngày này, Trì Mộc Phong cũng ngày càng bận rộn.
Hắn thấy vợ và muội muội đến, vội vàng đứng dậy đón bọn họ vào trong.
“Nương tử, Vân Nhi, đến đây ngồi.”
Trì Mộc Phong nói xong, bảo tiểu nhị trong cửa hàng rót cho hai người bọn họ mỗi người một chén trà.
Nhan Thành bưng chén trà lên, vừa định uống, đột nhiên nhớ đến lời của Chiêu Nhi, những thứ không vừa mắt ở bên ngoài không được ăn.
Nàng đặt chén trà xuống.
Trì Vân Nhi nhanh chóng hiểu ý nàng, lấy nước mang từ Hầu phủ ra cho nàng uống.
Không lâu sau, Hứa phủ đưa thiếp mời đến: “Trì công tử, lão gia nhà chúng ta ngày mai sẽ thiết tiệc ở phủ, muốn mời ngài đến dự.”
Trì Mộc Phong nghe xong, cảnh giác, vừa định từ chối, Trì Vân Nhi đi tới: “Đi, đương nhiên phải đi.”
Trì Mộc Phong nghi ngờ nhìn muội muội.
Trì Vân Nhi nhón chân lên, nhỏ giọng nói bên tai hắn: “Đại ca, muội đã bàn bạc với đại tẩu rồi, lần này nhất định phải cho tên Hứa đại nhân đó một bài học.”
Trì Mộc Phong nhìn vợ mình.
Nhan Thành mỉm cười gật đầu.
Trì Mộc Phong lúc này mới yên tâm.
Tiểu tư đó thấy bọn họ đồng ý, trong lòng vui mừng: “Vậy thì tốt, tiểu nhân sẽ về bẩm báo với lão gia.”
Trì Vân Nhi gọi hắn lại: “Đợi đã.”
Tiểu tư quay đầu lại: “Tiểu thư còn có việc gì sao?”
Trì Vân Nhi chậm rãi nói: “Tuy đại ca ta đã đồng ý lời mời của lão gia nhà ngươi, nhưng có một yêu cầu, đã là thiết tiệc, thì phải đến tửu lâu tốt nhất kinh thành.”
“Thịnh Minh lâu.”
Thịnh Minh lâu là tửu lâu lớn nhất kinh thành, cũng là sản nghiệp của nhà họ Thịnh, người giàu nhất kinh thành.
Nghe nói ăn một món ở đó phải tốn ba mươi lượng bạc.
Vì vậy ngày thường những người có thể đến tửu lâu này ăn cơm, đều là người giàu có hoặc quyền quý.
Tiểu tư nghe xong liền do dự.
Trì Vân Nhi quay đầu nhìn Nhan Thành phía sau, hai người nhìn nhau cười, đều đã có chủ ý.
Nàng thúc giục tiểu tư: “Nếu Hứa đại nhân không muốn, vậy thì thôi, Hầu phủ chúng ta cũng không thiếu bữa cơm này của ông ta.”
Tiểu tư nghe nàng nói vậy, vội vàng gật đầu: “Tiểu thư đừng vội, tiểu nhân sẽ đi bẩm báo ngay.”
Hắn ta nói xong, như một con thỏ, chạy biến đi, gót chân suýt chút nữa mài ra khói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.