Trước Khi Diệt Môn, Cả Nhà Bia Đỡ Đạn Nghe Được Tiếng Lòng Của Ta
Chương 23: Đều Là Những Đứa Trẻ Ngoan
Dịch Yên Vân
07/12/2024
Nhà họ Hứa là nhà giàu mới nổi ở kinh thành, nếu có một người cô mẫu như vậy, con gái nhà họ sau này e là cũng khó gả, cuối cùng, vẫn là nhà họ Hứa chịu thiệt.
Lão Hầu gia cũng không sợ ca ca của Hứa thị đến gây sự.
Gây sự càng lớn, người chịu thiệt vẫn là nhà họ Hứa.
Hứa thị lúc này mới thật sự hoảng loạn, bụng dưới lại truyền đến cơn đau dữ dội, mồ hôi lạnh túa ra, lúc cúi đầu nhìn xuống, màu đỏ chói mắt, khiến bà ta lập tức ngất xỉu.
Theo Hứa thị ngã xuống đất ngất xỉu, nha hoàn Hương nhi bên cạnh lo lắng đến mức khóc lớn.
Lão Hầu gia phất tay, sai người đưa Hứa thị xuống, tiện thể lấy hưu thư đã chuẩn bị sẵn đến, trước khi Hứa thị đi, nắm tay bà ta, ấn mạnh dấu tay lên.
Liễu Uyển Nhi và Liễu Thanh Viễn nhìn Hứa thị bị đưa đi, oán khí chất chứa trong lòng bấy lâu dần dần tiêu tan.
Hai người nhìn nhau cười, vui mừng vì tỷ đệ đoàn tụ.
Lão Hầu gia nhìn từ xa, có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, lặng lẽ xoay người, sai Lưu Phúc an bài chỗ ở cho Liễu Thanh Viễn, và gọi đại phu đến cho hắn.
Liễu Uyển Nhi cũng biết nhị đệ những năm nay đã chịu rất nhiều khổ cực, đợi hắn ăn no, thay một bộ quần áo sạch sẽ mới tìm hắn nói chuyện.
Sau khi Liễu Thanh Viễn tắm rửa xong, cạo râu trên mặt, dung mạo thay đổi rất nhiều, trẻ ra không ít.
Dáng người hắn cao lớn, nếu béo lên một chút, nhất định sẽ vạm vỡ anh tuấn.
Trì Chiêu Dao nhìn thấy, cong mày, đôi mắt long lanh như thủy tinh.
[Sau này có cữu cữu ở đây, sẽ không ai có thể bắt nạt mẫu thân nữa...]
Liễu Thanh Viễn nghe thấy tiếng nói này, ánh mắt sáng lên, nhìn chằm chằm vào đứa bé gái trong lòng tỷ tỷ hồi lâu.
Liễu Uyển Nhi cười gọi hắn: “Làm sao vậy Thanh Viễn, thân thể vẫn còn khó chịu sao?”
Liễu Thanh Viễn hoàn hồn: “Không, không phải, chỉ là đứa nhỏ này?”
Liễu Uyển Nhi cúi đầu nhìn Trì Chiêu Dao bằng ánh mắt cưng chiều: “Nó là con gái nhỏ của ta, cũng là cháu gái nhỏ của đệ.”
“Những năm nay, ta gả cho phu quân, tuy rằng cuộc sống nghèo khó, nhưng mà hòa thuận vui vẻ, tự do tự tại.”
“Lão đại Phong nhi ổn trọng hiểu lễ nghĩa, lão nhị Vân nhi ngoan ngoãn dịu dàng, lão tam Vũ nhi thông minh cơ trí, lão tú Yến nhi tuy ốm yếu nhưng lương thiện, thật thà.”
“Đều là những đứa trẻ ngoan.”
Bà nhẹ nhàng nâng tay lên khẽ lướt qua khuôn mặt tròn tròn của Trì Chiêu Dao: “Chỉ có lão ngũ là đáng thương nhất, vừa mới sinh ra đã phải theo chúng ta bôn ba khắp chốn.”
Trì Chiêu Dao cảm nhận được hơi ấm trên mặt, nắm chặt bàn tay nhỏ, đạp chân hai cái.
[Mẫu thân, Chiêu Nhi không khổ, Chiêu Nhi có mẫu thân bên cạnh đã là may mắn rồi.]
Đúng vậy, không đầu thai nàng thành heo con, đã là ông trời rủ lòng thương.
[Hơn nữa, mẫu thân, những ngày tháng tốt đẹp của chúng ta còn ở phía sau.]
Liễu Uyển Nhi sững sờ, ngẩng đầu nhìn Liễu Thanh Viễn.
Liễu Thanh Viễn còn chưa biết thân phận của tỷ phu Trì Bất Ngôn, chỉ cho rằng những gì đứa bé gái nghĩ trong lòng là những ngày tháng sau này của họ ở Hầu phủ.
Hắn còn chưa biết, Hầu phủ chỉ là khởi đầu của gia đình này.
Vinh quang của họ còn ở phía sau.
Hứa thị vừa bị đưa về hậu viện, còn chưa hoàn hồn, liền sảy thai băng huyết, khiến nha hoàn lo lắng chạy toán loạn.
“Đại phu! Mau đi mời đại phu đến!”
Hương nhi lo lắng không thôi, gọi tiểu tư người hầu bên ngoài.
Nhưng trong phủ đều là những kẻ thấy gió chiều nào che chiều ấy, bây giờ Hứa thị đã bị hưu, chỉ còn thiếu nước bị đuổi ra khỏi phủ, bọn họ đương nhiên sẽ không còn cung kính với Hứa thị như trước nữa.
Hứa thị tỉnh lại từ hôn mê, nhìn máu dưới thân, sắc mặt càng thêm trắng bệch.
Bà ta hét lớn với Hương nhi: “Nhanh! Mau đi gọi đại ca ta đến! Nhanh!”
Lão Hầu gia cũng không sợ ca ca của Hứa thị đến gây sự.
Gây sự càng lớn, người chịu thiệt vẫn là nhà họ Hứa.
Hứa thị lúc này mới thật sự hoảng loạn, bụng dưới lại truyền đến cơn đau dữ dội, mồ hôi lạnh túa ra, lúc cúi đầu nhìn xuống, màu đỏ chói mắt, khiến bà ta lập tức ngất xỉu.
Theo Hứa thị ngã xuống đất ngất xỉu, nha hoàn Hương nhi bên cạnh lo lắng đến mức khóc lớn.
Lão Hầu gia phất tay, sai người đưa Hứa thị xuống, tiện thể lấy hưu thư đã chuẩn bị sẵn đến, trước khi Hứa thị đi, nắm tay bà ta, ấn mạnh dấu tay lên.
Liễu Uyển Nhi và Liễu Thanh Viễn nhìn Hứa thị bị đưa đi, oán khí chất chứa trong lòng bấy lâu dần dần tiêu tan.
Hai người nhìn nhau cười, vui mừng vì tỷ đệ đoàn tụ.
Lão Hầu gia nhìn từ xa, có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, lặng lẽ xoay người, sai Lưu Phúc an bài chỗ ở cho Liễu Thanh Viễn, và gọi đại phu đến cho hắn.
Liễu Uyển Nhi cũng biết nhị đệ những năm nay đã chịu rất nhiều khổ cực, đợi hắn ăn no, thay một bộ quần áo sạch sẽ mới tìm hắn nói chuyện.
Sau khi Liễu Thanh Viễn tắm rửa xong, cạo râu trên mặt, dung mạo thay đổi rất nhiều, trẻ ra không ít.
Dáng người hắn cao lớn, nếu béo lên một chút, nhất định sẽ vạm vỡ anh tuấn.
Trì Chiêu Dao nhìn thấy, cong mày, đôi mắt long lanh như thủy tinh.
[Sau này có cữu cữu ở đây, sẽ không ai có thể bắt nạt mẫu thân nữa...]
Liễu Thanh Viễn nghe thấy tiếng nói này, ánh mắt sáng lên, nhìn chằm chằm vào đứa bé gái trong lòng tỷ tỷ hồi lâu.
Liễu Uyển Nhi cười gọi hắn: “Làm sao vậy Thanh Viễn, thân thể vẫn còn khó chịu sao?”
Liễu Thanh Viễn hoàn hồn: “Không, không phải, chỉ là đứa nhỏ này?”
Liễu Uyển Nhi cúi đầu nhìn Trì Chiêu Dao bằng ánh mắt cưng chiều: “Nó là con gái nhỏ của ta, cũng là cháu gái nhỏ của đệ.”
“Những năm nay, ta gả cho phu quân, tuy rằng cuộc sống nghèo khó, nhưng mà hòa thuận vui vẻ, tự do tự tại.”
“Lão đại Phong nhi ổn trọng hiểu lễ nghĩa, lão nhị Vân nhi ngoan ngoãn dịu dàng, lão tam Vũ nhi thông minh cơ trí, lão tú Yến nhi tuy ốm yếu nhưng lương thiện, thật thà.”
“Đều là những đứa trẻ ngoan.”
Bà nhẹ nhàng nâng tay lên khẽ lướt qua khuôn mặt tròn tròn của Trì Chiêu Dao: “Chỉ có lão ngũ là đáng thương nhất, vừa mới sinh ra đã phải theo chúng ta bôn ba khắp chốn.”
Trì Chiêu Dao cảm nhận được hơi ấm trên mặt, nắm chặt bàn tay nhỏ, đạp chân hai cái.
[Mẫu thân, Chiêu Nhi không khổ, Chiêu Nhi có mẫu thân bên cạnh đã là may mắn rồi.]
Đúng vậy, không đầu thai nàng thành heo con, đã là ông trời rủ lòng thương.
[Hơn nữa, mẫu thân, những ngày tháng tốt đẹp của chúng ta còn ở phía sau.]
Liễu Uyển Nhi sững sờ, ngẩng đầu nhìn Liễu Thanh Viễn.
Liễu Thanh Viễn còn chưa biết thân phận của tỷ phu Trì Bất Ngôn, chỉ cho rằng những gì đứa bé gái nghĩ trong lòng là những ngày tháng sau này của họ ở Hầu phủ.
Hắn còn chưa biết, Hầu phủ chỉ là khởi đầu của gia đình này.
Vinh quang của họ còn ở phía sau.
Hứa thị vừa bị đưa về hậu viện, còn chưa hoàn hồn, liền sảy thai băng huyết, khiến nha hoàn lo lắng chạy toán loạn.
“Đại phu! Mau đi mời đại phu đến!”
Hương nhi lo lắng không thôi, gọi tiểu tư người hầu bên ngoài.
Nhưng trong phủ đều là những kẻ thấy gió chiều nào che chiều ấy, bây giờ Hứa thị đã bị hưu, chỉ còn thiếu nước bị đuổi ra khỏi phủ, bọn họ đương nhiên sẽ không còn cung kính với Hứa thị như trước nữa.
Hứa thị tỉnh lại từ hôn mê, nhìn máu dưới thân, sắc mặt càng thêm trắng bệch.
Bà ta hét lớn với Hương nhi: “Nhanh! Mau đi gọi đại ca ta đến! Nhanh!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.