Trước Khi Diệt Môn, Cả Nhà Bia Đỡ Đạn Nghe Được Tiếng Lòng Của Ta
Chương 24: Đốt Hết
Dịch Yên Vân
07/12/2024
Hương nhi cắn răng chuẩn bị ra khỏi phủ.
Ai ngờ đúng lúc này, hai bà tử dẫn theo một đám nha hoàn đến, chặn đường bọn họ.
Hai bà tử này là do Liễu Uyển Nhi phái đến, đều là người tâm phúc bên cạnh mẫu thân bà trước đây, những năm nay đã bị bán đến các phủ khác nhau, hôm qua bà đã bỏ tiền ra mua hết bọn họ về.
Hai bà tử vì phu nhân bị hại, cộng thêm chịu khổ nhiều năm bên ngoài, cũng sinh ra oán hận với Hứa thị.
Hai người chặn đường Hương nhi “Còn muốn chạy! Lão gia nói rồi, bảo chúng ta đưa Hứa Nguyệt Dung đến nhà lao phía sau giam giữ.”
Trong Hầu phủ có nhà lao riêng, ngày thường đều dùng để giam giữ những binh lính không nghe lời.
Nơi đó ẩm ướt lạnh lẽo, chuột bọ hoành hành, đương nhiên không phải là nơi mà phu nhân được nuông chiều từ bé có thể ở được.
Hứa thị mắng bọn họ: “Các ngươi dám! Ta là phu nhân của Hầu phủ!”
Hai bà tử nói móc: “Hứa Nguyệt Dung ngươi đã bị hưu rồi, không còn là phu nhân của Hầu phủ nữa.”
Họ nói xong, quay đầu nhìn xung quanh trong phòng: “Những bức tranh chữ này, những đồ sứ đồ ngọc này, đều là bảo bối của phu nhân trước đây, ngươi chiếm giữ nhiều năm như vậy, cũng nên trả lại rồi!”
Hai bà tử nói xong, nháy mắt với nha hoàn phía sau, bọn họ sải bước tiến lên, chuẩn bị lôi Hứa thị đi.
Hương nhi lập tức tiến lên ngăn cản họ: “Các ngươi không được động vào phu nhân.”
Bà tử sải bước tiến lên, tát mạnh vào mặt nàng ta: “Nô tỳ láo xược! Người đâu bắt cả nó lại cho ta! Nó đồng lõa, mưu hại tiểu thư công tử, đợi lão gia xử lý!”
Hương nhi kinh ngạc ngẩng đầu lên, còn muốn phản kháng, liền bị thị vệ xông vào phía sau ấn chặt xuống.
Hứa thị thấy Hương nhi bị bắt, chỉ cắn răng khinh thường nói: “Đồ vô dụng, chẳng phải ta bảo ngươi mau đi gọi đại ca ta sao?! Sao ngươi lại chậm chạp như vậy! Đáng đời!”
Những lời nói thật lòng này của bà ta, khiến Hương nhi đau lòng không thôi, vốn còn muốn giãy giụa bảo vệ phu nhân, nhưng dần dần cũng từ bỏ, nàng ta chán nản để mặc thị vệ áp giải.
Hai bà tử nhân cơ hội này, lôi Hứa thị trên giường ném ra ngoài.
Bà ta ngã mạnh xuống bãi đá vụn trong sân, cố gắng chống đỡ thân thể, cười lạnh mắng hai bà tử: “Các ngươi ném ta ra ngoài thì sao! Nữ nhân đó đã chết rồi! Những thứ này, bà ta cũng không có phúc hưởng!”
Ánh mắt hai bà tử lạnh lùng, cùng quay đầu nhìn Hứa thị, sau đó nhận lấy bài vị của phu nhân từ nha hoàn phía sau, đặt ở giữa phòng, đối diện với Hứa thị.
“Hứa Nguyệt Dung! Dù phu nhân đã xuống suối vàng, cũng không cho phép người khác động vào đồ của bà ấy.”
Hứa thị nhìn bài vị đó, chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát, chột dạ quay mặt đi.
Hai bà tử sai người vào phòng dọn sạch đồ của Hứa thị ra, ném hết vào sân.
Hứa thị nhìn những đồ trang sức và gấm vóc đó, đau lòng không thôi, bà ta tranh giành cả đời, chẳng phải là vì những thứ phú quý này sao.
Hai bà tử nhặt những vàng bạc châu báu đó lên, cười lạnh với bà ta: “Những thứ này sẽ dùng để cúng phu nhân, còn những thứ kia...”
“Đốt hết!”
“Không được!” Hứa thị giật mình, không quan tâm đến vết thương trên người, đưa tay ra muốn giữ lấy bảo bối của mình: “Không được, các ngươi không thể làm như vậy! Ta muốn gặp lão gia!”
Thị vệ lập tức ấn chặt bà ta xuống đất, khiến bà ta không thể động đậy.
Hai bà tử chất gấm vóc thành đống, châm lửa.
Ngọn lửa bùng lên ngay lập tức, những bộ quần áo đắt tiền sặc sỡ trong biển lửa cháy thành tro bụi.
Hứa thị nằm sấp trên mặt đất, kêu gào thảm thiết, so với bị đánh, đồ đạc đắt tiền bị hủy hoại càng khiến bà ta đau lòng hơn.
Hai bà tử thấy cũng đã đủ rồi, sai người áp giải Hứa thị xuống.
Hứa thị thất hồn lạc phách bị đưa đi, dưới ánh mặt trời chói chang, bà ta không hề nhận ra ấn đường của mình đã đen sì, đi được hai bước, không cẩn thận bị đá vấp, ngã xuống, bụng dưới lại truyền đến cơn đau dữ dội.
Đứa nhỏ trong bụng không giữ được nữa, thân thể bà ta vốn không còn thích hợp để mang thai, đứa nhỏ cướp được, muốn giữ cũng không giữ được.
Ai ngờ đúng lúc này, hai bà tử dẫn theo một đám nha hoàn đến, chặn đường bọn họ.
Hai bà tử này là do Liễu Uyển Nhi phái đến, đều là người tâm phúc bên cạnh mẫu thân bà trước đây, những năm nay đã bị bán đến các phủ khác nhau, hôm qua bà đã bỏ tiền ra mua hết bọn họ về.
Hai bà tử vì phu nhân bị hại, cộng thêm chịu khổ nhiều năm bên ngoài, cũng sinh ra oán hận với Hứa thị.
Hai người chặn đường Hương nhi “Còn muốn chạy! Lão gia nói rồi, bảo chúng ta đưa Hứa Nguyệt Dung đến nhà lao phía sau giam giữ.”
Trong Hầu phủ có nhà lao riêng, ngày thường đều dùng để giam giữ những binh lính không nghe lời.
Nơi đó ẩm ướt lạnh lẽo, chuột bọ hoành hành, đương nhiên không phải là nơi mà phu nhân được nuông chiều từ bé có thể ở được.
Hứa thị mắng bọn họ: “Các ngươi dám! Ta là phu nhân của Hầu phủ!”
Hai bà tử nói móc: “Hứa Nguyệt Dung ngươi đã bị hưu rồi, không còn là phu nhân của Hầu phủ nữa.”
Họ nói xong, quay đầu nhìn xung quanh trong phòng: “Những bức tranh chữ này, những đồ sứ đồ ngọc này, đều là bảo bối của phu nhân trước đây, ngươi chiếm giữ nhiều năm như vậy, cũng nên trả lại rồi!”
Hai bà tử nói xong, nháy mắt với nha hoàn phía sau, bọn họ sải bước tiến lên, chuẩn bị lôi Hứa thị đi.
Hương nhi lập tức tiến lên ngăn cản họ: “Các ngươi không được động vào phu nhân.”
Bà tử sải bước tiến lên, tát mạnh vào mặt nàng ta: “Nô tỳ láo xược! Người đâu bắt cả nó lại cho ta! Nó đồng lõa, mưu hại tiểu thư công tử, đợi lão gia xử lý!”
Hương nhi kinh ngạc ngẩng đầu lên, còn muốn phản kháng, liền bị thị vệ xông vào phía sau ấn chặt xuống.
Hứa thị thấy Hương nhi bị bắt, chỉ cắn răng khinh thường nói: “Đồ vô dụng, chẳng phải ta bảo ngươi mau đi gọi đại ca ta sao?! Sao ngươi lại chậm chạp như vậy! Đáng đời!”
Những lời nói thật lòng này của bà ta, khiến Hương nhi đau lòng không thôi, vốn còn muốn giãy giụa bảo vệ phu nhân, nhưng dần dần cũng từ bỏ, nàng ta chán nản để mặc thị vệ áp giải.
Hai bà tử nhân cơ hội này, lôi Hứa thị trên giường ném ra ngoài.
Bà ta ngã mạnh xuống bãi đá vụn trong sân, cố gắng chống đỡ thân thể, cười lạnh mắng hai bà tử: “Các ngươi ném ta ra ngoài thì sao! Nữ nhân đó đã chết rồi! Những thứ này, bà ta cũng không có phúc hưởng!”
Ánh mắt hai bà tử lạnh lùng, cùng quay đầu nhìn Hứa thị, sau đó nhận lấy bài vị của phu nhân từ nha hoàn phía sau, đặt ở giữa phòng, đối diện với Hứa thị.
“Hứa Nguyệt Dung! Dù phu nhân đã xuống suối vàng, cũng không cho phép người khác động vào đồ của bà ấy.”
Hứa thị nhìn bài vị đó, chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát, chột dạ quay mặt đi.
Hai bà tử sai người vào phòng dọn sạch đồ của Hứa thị ra, ném hết vào sân.
Hứa thị nhìn những đồ trang sức và gấm vóc đó, đau lòng không thôi, bà ta tranh giành cả đời, chẳng phải là vì những thứ phú quý này sao.
Hai bà tử nhặt những vàng bạc châu báu đó lên, cười lạnh với bà ta: “Những thứ này sẽ dùng để cúng phu nhân, còn những thứ kia...”
“Đốt hết!”
“Không được!” Hứa thị giật mình, không quan tâm đến vết thương trên người, đưa tay ra muốn giữ lấy bảo bối của mình: “Không được, các ngươi không thể làm như vậy! Ta muốn gặp lão gia!”
Thị vệ lập tức ấn chặt bà ta xuống đất, khiến bà ta không thể động đậy.
Hai bà tử chất gấm vóc thành đống, châm lửa.
Ngọn lửa bùng lên ngay lập tức, những bộ quần áo đắt tiền sặc sỡ trong biển lửa cháy thành tro bụi.
Hứa thị nằm sấp trên mặt đất, kêu gào thảm thiết, so với bị đánh, đồ đạc đắt tiền bị hủy hoại càng khiến bà ta đau lòng hơn.
Hai bà tử thấy cũng đã đủ rồi, sai người áp giải Hứa thị xuống.
Hứa thị thất hồn lạc phách bị đưa đi, dưới ánh mặt trời chói chang, bà ta không hề nhận ra ấn đường của mình đã đen sì, đi được hai bước, không cẩn thận bị đá vấp, ngã xuống, bụng dưới lại truyền đến cơn đau dữ dội.
Đứa nhỏ trong bụng không giữ được nữa, thân thể bà ta vốn không còn thích hợp để mang thai, đứa nhỏ cướp được, muốn giữ cũng không giữ được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.