Quyển 5 - Chương 107: Cha
Diêm Diêm yany
10/08/2023
Tô Sầm tức tối ra khỏi phủ Ôn, mặt mũi hằm hằm, chân bước không nghỉ, cả tên hạ nhân canh ngoài cổng cũng tránh xa để khỏi liên lụy.
Trịnh Dương theo sau mắng luôn miệng: “Trước kia cậu ta cầm quyền thì đám người này lẽo đẽo bám theo muốn xách dép cho chẳng được, nay vừa thấy cậu thất thế đã vội bỏ đá xuống giếng. Không dám chống đối Lý Thịnh thì nói thẳng, kiếm cớ màu mè làm gì chứ? Chưa gì đã chọn bè chọn cánh thế này, tới cuối cùng chưa biết ai thắng ai thua đâu!”
Tới gần xe ngựa, Tô Sầm bỗng dừng lại, ngẩng đầu nhìn quanh.
Trịnh Dương cũng cảnh giác theo: “Sao đấy?”
Tô Sầm rũ mắt, vén rèm leo lên xe.
Đến khi xe ngựa đã đi xa Tô Sầm vẫn im lặng, Trịnh Dương bèn khuyên nhủ: “Huynh cũng đừng tức quá, triều đình này có phải chỉ có nhà họ Ôn bọn họ đâu, hắn không dám đứng ra khắc có người khác lên tiếng cho cậu. Hôm nay chỉ mới là khởi đầu, huynh đợi đấy, chắc chắn ngày mai sẽ có người dâng tấu nữa.”
Tô Sầm gật đầu, vẻ tàn nhẫn trong mắt không còn mà thay vào đó là sự bình tĩnh như mọi ngày: “Huynh không thấy thái độ của Ôn Tu hôm nay lạ lắm à?”
“Lạ sao?” Trịnh Dương khựng lại: “Lạ chỗ nào?”
Tô Sầm nói: “Hắn từ chối quá dứt khoát.”
“Dứt khoát à? Trông hắn vội vàng chạy theo Lý Thịnh như thế, không dứt khoát mới có vấn đề đấy.” Trịnh Dương coi thường, nói.
Tô Sầm trầm tư một lát: “Nhưng nói sao Ôn Tu cũng chẳng phải người mới ra đời, nhà họ Ôn làm quan nhiều đời, đã quen với mánh khóe quan trường thâm sâu. Gặp trận đổi chủ là điều đại kỵ, chủ trước ghét bỏ, chủ mới nghi ngờ, có cung biến Vĩnh Long trước đó, hắn nên biết lúc này nên giữ đạo trung dung mới là lựa chọn tốt nhất. Vả lại, dù Ôn Tu có lầm đường lạc lối, nhưng còn cụ Ôn thì sao? Cũng để mặc cho hắn làm bừa ư?”
Trịnh Dương cẩn thận nghĩ lại, cũng chợt nhận ra: “Huynh nói cũng có lý, có khi nào đúng như lời Ôn Tu nói là Lý Thịnh giở trò ly gián, vu oan cậu ta hại chị Ôn không?”
“Thế lại càng không hợp lý.” Tô Sầm nói: “Cô Ôn đã chết hơn mười năm, giờ bỗng dưng nhắc lại đã rất đáng ngờ rồi. Hơn nữa Ôn Tu biết chuyện xong không đến hỏi Vương gia, cũng không báo án, phái người điều tra, tin ngay lời vô căn cứ của Lý Thịnh sao? Hắn từ chối quá quyết đoán trái lại khiến người ta sinh nghi. Hơn nữa huynh có để ý không, có vài người vẫn luôn quanh quẩn bên ngoài phủ Ôn, để mắt tới chúng ta từ khi chúng ta vào phủ.”
Trịnh Dương gật đầu: “Ban đầu ta còn tưởng là người qua đường hay hàng rong qua lại, nhưng đến khi chúng ta đi ra họ vẫn còn ở đó.”
“Cô Ôn…” Tô Sầm nhíu mày suy nghĩ: “Ôn Tu muốn chúng ta điều tra nguyên nhân cái chết của cô Ôn?”
“Nhưng thời gian gấp rút lắm rồi, đào đâu ra thì giờ lo vụ khác nữa?”
“Không điều tra… có thể hỏi…” Tô Sầm nhìn lên: “Ta không tin không ai biết nguyên nhân cái chết của cô Ôn năm xưa.”
Trịnh Dương ngẩng đầu: “Hỏi ai? Hỏi cậu sao?”
Tô Sầm lắc đầu, quay sang dặn phu xe: “Đến thiên lao.”
…
Đã bắt đầu tối trời, ngại quy luật giới nghiêm bất di bất dịch của thành Trường An, mọi người bước đi vội vã, người bán hàng khắp đường phố vội vàng thu dọn đóng cửa về nhà. Trong buồng xe ngựa yên tĩnh, hai người cùng ngồi trong bóng tối, mỗi người một tâm sự.
“Huynh nói xem, cậu sẽ không sao thật chứ?” Trịnh Dương lên tiếng trước.
Tô Sầm ngẩn ra rồi hoàn hồn. Cậu biết Trịnh Dương nghĩ gì, chỉ với hai người họ mà có thể điều tra rõ ràng một vụ án đã lâu năm trong vài ngày ngắn ngủi được sao? Lúc đó cậu tràn trề nhiệt huyết đồng ý với Lý Thịnh, sau mới dần dần thấm thía, cũng thường xuyên lo sợ, nửa đêm toát mồ hôi. Cậu đã làm hỏng chuyện một lần rồi, lần trước còn có Lý Thích gánh vác thay, nếu lần này có sai sót gì nữa thì sẽ không thể quay đầu.
Trịnh Dương cũng biết câu hỏi này làm khó cậu, nhưng y cũng khó chịu chẳng kém, lòng rối như tơ vò, cần một người làm chỗ dựa, chèo chống y đi tiếp.
Trước đây, người này là cậu, là mẫu phi của y, xuất thân của y có thể giúp y làm mọi điều mình muốn trong kinh thành, nhưng đã có ngày trời sập, mây đen kéo đến, y cũng chỉ còn trông được vào Tô Sầm.
“Khóa chúng ta có số trắc trở thật đấy, ta còn nhớ kỳ khoa cử năm đó, huynh, ta, và Thôi Hạo đứng trước điện Hàm Nguyên, đỗ nhất giáp, đón nhận ánh mắt ngưỡng mộ của bao người đọc sách trong thiên hạ.” Trịnh Dương thở dài: “Nay cũng chỉ còn mình ta lăn lộn trên triều đình này.”
“Nhắc đến Thôi Hạo, huynh ấy là người đi đầu tiên, giờ xem ra lại là người sáng suốt nhất.” Trịnh Dương bất lực mỉm cười: “Ông Trần chết rồi, Liễu tướng chết rồi, Phong huynh cũng chết, ai biết được kẻ tiếp theo là ai. Sớm biết triều cục sẽ rối ren thế này, giữ một mẫu đất cằn sống yên ổn như Thôi Hạo cũng được đấy chứ.”
“Ổn thôi.” Tô Sầm bỗng nói, móng tay ghim sâu vào lòng bàn tay, đờ đẫn nhìn bóng tối dày đặc phía trước như muốn nhìn ra chút ánh sáng nào từ trong đó: “Chỉ cần không phải Vương gia làm, ta sẽ điều tra rõ ràng.”
…
Buồng xe lại trở về yên tĩnh, xe ngựa lọc cọc chạy trên nền đá xanh, song tốc độ càng ngày càng chậm, cuối cùng thì từ từ dừng lại.
Tính đường hẳn vẫn chưa tới nơi, người ngoài xe ầm ĩ, Trịnh Dương bèn vén rèm hỏi phu xe có chuyện gì.
Phu xe cũng đang rướn cổ nhìn, thấy Trịnh Dương ra thì vội quay lại đáp: “Hình như có chuyện gì ở đằng trước rồi, xe ngựa không nhích được nữa.”
Trịnh Dương nhíu mày, vừa định bảo phu xe đi vòng vào ngõ thì bỗng khựng lại, lát sau mới chần chừ nói: “Hoàng Uyển Nhi?”
Tô Sầm đợi mãi trong xe không thấy gì cũng ra hỏi thăm, chỉ thấy Trịnh Dương giơ tay chỉ cho cậu một người đứng giữa đám đông, hỏi: “Huynh xem kia có phải Hoàng Uyển Nhi không?”
Tô Sầm nhìn theo hướng Trịnh Dương chỉ, người phía trước kia khoác áo choàng lông cáo đứng dưới quán trà ngửa đầu nhìn, mà đó không ai khác ngoài Hoàng Uyển Nhi được cậu cứu về từ chùa Thảo Đường ngày trước.
Trong lúc chần chừ, có một chiếc xe ngựa khác đi tới phía sau họ, giờ muốn quay đầu cũng không kịp nữa rồi.
Tô Sầm nhìn thêm một hồi, thấy đám đông không định tản đi mới xuống xe, nói với Trịnh Dương: “Đi, xem thế nào.”
Hai người lại gần mới hiểu được đại khái. Hóa ra tiểu thư nhà họ Hoàng dẫn con ra phố mua đồ, không ngờ con bị bắt đi giữa chừng. Kẻ bắt người này cũng có tiền có thế, đặt một phòng trong quán trà rồi cho hai tay lính cầm đao canh gác, bắt con nhà người ta giữa ban ngày ban mặt.
Vừa rồi ngồi trên xe không để ý, lại gần mới nghe thấy tiếng trẻ con khóc thấp thoáng trong quán trà.
Hoàng Uyển Nhi thấy Tô Sầm thì sáng mắt, vội bước lên, vừa định gọi “Tô ca ca” thì thấy Trịnh Dương đứng bên cạnh bèn sửa lại, khom người với hai người: “Tham kiến thế tử, Tô công tử.”
Trước kia Hoàng Uyển Nhi từng ở nhà họ Tô vài ngày, bắt chước Khúc Linh Nhi gọi cậu là Tô ca ca, Tô Sầm cười bất đắc dĩ: “Không gặp một năm, sao đã khách sáo thế rồi?”
“Tô ca ca.” Hoàng Uyển Nhi lập tức gọi lại, nhưng cũng chỉ kịp vui một giấy rồi lập tức xụ mặt: “Tô ca ca, huynh cứu Quỳnh nhi với.”
Đúng lúc này, cửa sổ tầng hai của quán trà bỗng dưng mở ra, một gương mặt quen thuộc xuất hiện cùng với đứa bé đang khóc trên tay. Người nọ nhướng mày nhìn xuống, cười bảo: “Tô Tô, lâu rồi không gặp.”
“Tống Phàm…” Tô Sầm bất giác nhíu mày, cậu chống đối cái tên này từ tận bản năng, tay chân lạnh toát như có loài vật máu lạnh nào bò qua.
“Quỳnh nhi!” Hoàng Uyển Nhi khóc ướt mặt.
Tống Phàm ngó lơ Hoàng Uyển Nhi, vẫy tay với Tô Sầm: “Muốn lên xem con ta không?”
Tô Sầm nhìn Hoàng Uyển Nhi bất lực bên cạnh, tuy trong lòng không muốn nhưng vẫn phải gật đầu: “Ta lên xem.”
“Tô huynh.” Trịnh Dương cản lại.
Tô Sầm quay lại vỗ tay y, dặn: “Đến Đại Lý Tự tìm Trương đại nhân.”
Quả nhiên thị vệ ngoài cửa không cản nữa, nhìn Tô Sầm dần khuất bóng trên cầu thang dẫn lên, Trịnh Dương mới vung tay áo, giậm chân quay về xin cứu viện.
Bên ngoài gió rét căm căm mà trong quán trà lại ấm áp như xuân. Tô Sầm lên gác, trông thấy Tống Phàm đang ngồi bế một đứa bé, trông mặt mũi đứa bé này cũng nghiêm chỉnh, đường nét khuôn mặt mang phong thái của Hoàng Uyển Nhi, chỉ có đôi mắt là giống Tống Phàm. Chẳng qua đứa bé khóc ướt mặt, trông cực kỳ đáng thương. Trên bàn có vài món điểm tâm khéo léo bày sẵn, song chưa ai đụng miếng nào.
Tống Phàm hất cằm bảo Tô Sầm ngồi, sau đó xốc nách nhấc đứa bé lên: “Nhìn này, con ta đấy.”
Đứa bé quơ quàng trên không vài lần, òa khóc lớn hơn.
Tô Sầm vừa định giơ tay đón thì Tống Phàm đã kéo lại vào lòng, nhíu mày ngoáy tai: “Khóc mãi thôi, chỉ biết khóc, đứa trẻ nào cũng giỏi khóc thế à?”
Tô Sầm cau mày: “Ngươi làm nó đau đấy.”
“Ô, không ngờ ngươi hiểu cả trẻ con nữa đấy.” Tống Phàm cười cợt: “Có lẽ nào một năm ở Dương Châu chỉ lo chuyện vợ con thôi không?”
Rồi lại cười, nói: “Ồ, ta quên mất, ngươi thích đàn ông mà, đàn ông không sinh con được cho ngươi đâu.”
Sau đó gã lấy một miếng bánh đường nâu nhét vào miệng đứa bé: “Đừng khóc nữa, ăn cho đỡ trống miệng đi.”
Đứa bé đang há miệng khóc, đột ngột bị nhét bánh vào làm vụn bánh rơi đầy miệng, ho sặc sụa, tiếng khóc dần chuyển thành tiếng ho chói tai.
Tô Sầm đứng bật dậy: “Đây là con ruột của ngươi đấy!”
Tống Phàm vẫn cười nhăn nhở, đặt miếng bánh dính đầy nước mắt nước mũi xuống, cười bảo: “Đúng rồi, ai biết được ta lại hời một đứa con trai chứ.”
Tô Sầm lạnh lùng nói: “Lúc đầu chính ngươi suýt nhốt Hoàng Uyển Nhi và con ngươi chết dưới giếng.”
“Nên ta mới phải cảm ơn ngươi đấy.” Tống Phàm nhướng mày cười, tự tay rót một chén trà đưa cho Tô Sầm: “Nào, lấy trà thay rượu, ta cảm ơn ngươi.”
Tô Sầm lạnh lùng nhìn chén trà Tống Phàm đưa, khói trắng bốc lên, có thể thấy nhiệt độ không thấp.
Cậu vốn đề phòng mọi thứ Tống Phàm đưa cho, tất nhiên là không nhận.
Tống Phàm nhướng mày, nói: “Nếu ngươi không muốn, ta cho con ta uống thay ngươi được không?”
Tô Sầm lạnh lùng đấu tranh với Tống Phàm một chốc, sau đó nhận chén trà uống cạn.
Nước trà nóng hổi khiến lưỡi và cổ cậu mất cảm giác, đến khi nuốt xuống rồi Tô Sầm vẫn không nếm ra đây là trà gì.
Tống Phàm hài lòng cười, giơ tay bóp khuôn mặt mềm mịn của đứa bé kia lên nhìn, nói: “Hoàng Uyển Nhi đặt tên cho nó là Hoàng Bác Quỳnh gì đó, nhưng ta không thích, Tô Tô là trạng nguyên, hay ngươi đặt tên cho con ta đi.”
Chưa nói xong gã bỗng thấy đùi ẩm ướt, Tống Phàm đứng phắt dậy, vạt áo đã ướt hơn nửa, đứa bé kia tròn mắt nhìn gã đầy vô tội, cố hết sức đi nốt chỗ nước tiểu còn lại lên người gã.
Tống Phàm: “…”
Tô Sầm giật mình, sợ Tống Phàm làm gì đứa bé bèn vội chạy lên giành lấy nó trước khi Tống Phàm phản ứng lại, ôm vào lòng.
Tống Phàm ngẩn ngơ, hiếm khi không nổi giận mà chỉ cau mày rũ vạt áo, gọi một hạ nhân vào bắt đổi y phục với mình. Xong xuôi, hắn muốn đón lại đứa bé trong lòng Tô Sầm, song Tô Sầm không chịu buông.
Tống Phàm áp sát lại: “Đây là con ta.”
Tô Sầm bế đứa bé, lùi lại từng bước: “Ngươi có sinh nó, nuôi nó ngày nào, hay nó từng gọi ngươi là cha lần nào chưa? Ngươi có tư cách gì nói nó là con ngươi?”
Đôi mắt hoa đào của Tống Phàm híp mắt, từ khi gã bế đứa bé này chỉ biết khóc, làm hắn quên bảo nó gọi cha. Gã hung hãn trợn mắt, đứa bé trong lòng Tô Sầm mãi mới chịu yên lại bị Tống Phàm dọa suýt khóc.
Lùi đến lan can thì hết đường lui, Tô Sầm đành ôm chặt đứa bé.
Đợt nhiên cửa quán trà được mở từ bên ngoài, một toán quan binh ập vào, Trương Quân đi sát phía sau. Thấy rõ tình hình trên gác, hắn phất tay: “Ngây ra làm gì nữa, bắt người!”
Quan binh lập tức lao lên bao vây Tống Phàm.
Tống Phàm cười khẩy: “Ta là thế tử phủ Dự Vương, ngươi dám bắt ta?”
Trương Quân thong thả bước lên: “Bắt ngươi đó. Ngươi bắt cóc người giữa đường, không bắt ngươi thì bắt ai?”
“Ta là cha của đứa trẻ này.”
Trương Quân ưỡn bụng cười: “Cha của đứa bé này là tiểu Hầu gia phủ Định An Hầu, năm đó Hoàng thượng đích thân ban hôn, ngươi có phải không?”
Rồi quay sang bảo: “Bắt lại.”
Bao nhiêu bản lĩnh của Tống Phàm cũng không làm gì được trong không gian hẹp thế này, đành bó tay chịu trói. Song gã vẫn không chịu yếu thế nhìn Trương Quân, nhìn tới nỗi khiến người ta không khỏi rùng mình.
Nhưng Trương Quân không mảy may xê dịch: “Nha môn khác không dám bắt ngươi, nhưng Đại Lý Tự ta thì dám, dù chỉ có thể nhốt ngươi một đêm cũng phải dẹp bớt tính ngạo mạn của nhà ngươi! Dẫn đi!”
Tô Sầm bế đứa bé xuống trả lại Hoàng Uyển Nhi, cô mừng rỡ bật khóc, nhận con lại nhìn ngắm kĩ càng, thấy đứa bé không bị thương mới yên tâm.
Nhớ lại năm xưa lúc đứa bé mới sinh cô còn cho nhận Tô Sầm làm cha nuôi, bèn bế con lên nói: “Quỳnh nhi ơi, gọi cha đi con.”
Đứa bé rụt rè nhìn Tô Sầm, cất giọng non nớt: “Cha.”
Tiếng không lớn nhưng vẫn đủ để Tống Phàm đang bị áp giải qua nghe thấy, gã lập tức mất bình tĩnh: “Tại sao nó gọi ngươi là cha!”
Tô Sầm ra hiệu bảo Hoàng Uyển Nhi bế con đi trước, sau đó quay lại nói với Tống Phàm: “Nó gọi ai là cha cũng được, miễn không phải ngươi.”
“Đừng vội đắc chí.” Tống Phàm bỗng cười: “Ngươi có biết tại sao chúng ta để ngươi điều tra vụ án của Lý Thích không?”
Tô Sầm sửng sốt, Tống Phàm bèn chớp lấy cơ hội ghé vào tai cậu, nói nhỏ: “Vì chuyện này không phải chúng ta làm.”
Tô Sầm thoáng lảo đảo, tiếng nói của Tống Phàm nhẹ nhàng, như tẩm độc: “Vậy nên hoặc là vụ án này có vấn đề gì thật, hoặc là tự Lý Thích tìm chết, chúng ta chỉ thêm dầu vào lửa thôi. Ngươi điều tra rõ ràng giúp chúng ta thì chúng ta mới yên tâm ra tay được.”
Trịnh Dương theo sau mắng luôn miệng: “Trước kia cậu ta cầm quyền thì đám người này lẽo đẽo bám theo muốn xách dép cho chẳng được, nay vừa thấy cậu thất thế đã vội bỏ đá xuống giếng. Không dám chống đối Lý Thịnh thì nói thẳng, kiếm cớ màu mè làm gì chứ? Chưa gì đã chọn bè chọn cánh thế này, tới cuối cùng chưa biết ai thắng ai thua đâu!”
Tới gần xe ngựa, Tô Sầm bỗng dừng lại, ngẩng đầu nhìn quanh.
Trịnh Dương cũng cảnh giác theo: “Sao đấy?”
Tô Sầm rũ mắt, vén rèm leo lên xe.
Đến khi xe ngựa đã đi xa Tô Sầm vẫn im lặng, Trịnh Dương bèn khuyên nhủ: “Huynh cũng đừng tức quá, triều đình này có phải chỉ có nhà họ Ôn bọn họ đâu, hắn không dám đứng ra khắc có người khác lên tiếng cho cậu. Hôm nay chỉ mới là khởi đầu, huynh đợi đấy, chắc chắn ngày mai sẽ có người dâng tấu nữa.”
Tô Sầm gật đầu, vẻ tàn nhẫn trong mắt không còn mà thay vào đó là sự bình tĩnh như mọi ngày: “Huynh không thấy thái độ của Ôn Tu hôm nay lạ lắm à?”
“Lạ sao?” Trịnh Dương khựng lại: “Lạ chỗ nào?”
Tô Sầm nói: “Hắn từ chối quá dứt khoát.”
“Dứt khoát à? Trông hắn vội vàng chạy theo Lý Thịnh như thế, không dứt khoát mới có vấn đề đấy.” Trịnh Dương coi thường, nói.
Tô Sầm trầm tư một lát: “Nhưng nói sao Ôn Tu cũng chẳng phải người mới ra đời, nhà họ Ôn làm quan nhiều đời, đã quen với mánh khóe quan trường thâm sâu. Gặp trận đổi chủ là điều đại kỵ, chủ trước ghét bỏ, chủ mới nghi ngờ, có cung biến Vĩnh Long trước đó, hắn nên biết lúc này nên giữ đạo trung dung mới là lựa chọn tốt nhất. Vả lại, dù Ôn Tu có lầm đường lạc lối, nhưng còn cụ Ôn thì sao? Cũng để mặc cho hắn làm bừa ư?”
Trịnh Dương cẩn thận nghĩ lại, cũng chợt nhận ra: “Huynh nói cũng có lý, có khi nào đúng như lời Ôn Tu nói là Lý Thịnh giở trò ly gián, vu oan cậu ta hại chị Ôn không?”
“Thế lại càng không hợp lý.” Tô Sầm nói: “Cô Ôn đã chết hơn mười năm, giờ bỗng dưng nhắc lại đã rất đáng ngờ rồi. Hơn nữa Ôn Tu biết chuyện xong không đến hỏi Vương gia, cũng không báo án, phái người điều tra, tin ngay lời vô căn cứ của Lý Thịnh sao? Hắn từ chối quá quyết đoán trái lại khiến người ta sinh nghi. Hơn nữa huynh có để ý không, có vài người vẫn luôn quanh quẩn bên ngoài phủ Ôn, để mắt tới chúng ta từ khi chúng ta vào phủ.”
Trịnh Dương gật đầu: “Ban đầu ta còn tưởng là người qua đường hay hàng rong qua lại, nhưng đến khi chúng ta đi ra họ vẫn còn ở đó.”
“Cô Ôn…” Tô Sầm nhíu mày suy nghĩ: “Ôn Tu muốn chúng ta điều tra nguyên nhân cái chết của cô Ôn?”
“Nhưng thời gian gấp rút lắm rồi, đào đâu ra thì giờ lo vụ khác nữa?”
“Không điều tra… có thể hỏi…” Tô Sầm nhìn lên: “Ta không tin không ai biết nguyên nhân cái chết của cô Ôn năm xưa.”
Trịnh Dương ngẩng đầu: “Hỏi ai? Hỏi cậu sao?”
Tô Sầm lắc đầu, quay sang dặn phu xe: “Đến thiên lao.”
…
Đã bắt đầu tối trời, ngại quy luật giới nghiêm bất di bất dịch của thành Trường An, mọi người bước đi vội vã, người bán hàng khắp đường phố vội vàng thu dọn đóng cửa về nhà. Trong buồng xe ngựa yên tĩnh, hai người cùng ngồi trong bóng tối, mỗi người một tâm sự.
“Huynh nói xem, cậu sẽ không sao thật chứ?” Trịnh Dương lên tiếng trước.
Tô Sầm ngẩn ra rồi hoàn hồn. Cậu biết Trịnh Dương nghĩ gì, chỉ với hai người họ mà có thể điều tra rõ ràng một vụ án đã lâu năm trong vài ngày ngắn ngủi được sao? Lúc đó cậu tràn trề nhiệt huyết đồng ý với Lý Thịnh, sau mới dần dần thấm thía, cũng thường xuyên lo sợ, nửa đêm toát mồ hôi. Cậu đã làm hỏng chuyện một lần rồi, lần trước còn có Lý Thích gánh vác thay, nếu lần này có sai sót gì nữa thì sẽ không thể quay đầu.
Trịnh Dương cũng biết câu hỏi này làm khó cậu, nhưng y cũng khó chịu chẳng kém, lòng rối như tơ vò, cần một người làm chỗ dựa, chèo chống y đi tiếp.
Trước đây, người này là cậu, là mẫu phi của y, xuất thân của y có thể giúp y làm mọi điều mình muốn trong kinh thành, nhưng đã có ngày trời sập, mây đen kéo đến, y cũng chỉ còn trông được vào Tô Sầm.
“Khóa chúng ta có số trắc trở thật đấy, ta còn nhớ kỳ khoa cử năm đó, huynh, ta, và Thôi Hạo đứng trước điện Hàm Nguyên, đỗ nhất giáp, đón nhận ánh mắt ngưỡng mộ của bao người đọc sách trong thiên hạ.” Trịnh Dương thở dài: “Nay cũng chỉ còn mình ta lăn lộn trên triều đình này.”
“Nhắc đến Thôi Hạo, huynh ấy là người đi đầu tiên, giờ xem ra lại là người sáng suốt nhất.” Trịnh Dương bất lực mỉm cười: “Ông Trần chết rồi, Liễu tướng chết rồi, Phong huynh cũng chết, ai biết được kẻ tiếp theo là ai. Sớm biết triều cục sẽ rối ren thế này, giữ một mẫu đất cằn sống yên ổn như Thôi Hạo cũng được đấy chứ.”
“Ổn thôi.” Tô Sầm bỗng nói, móng tay ghim sâu vào lòng bàn tay, đờ đẫn nhìn bóng tối dày đặc phía trước như muốn nhìn ra chút ánh sáng nào từ trong đó: “Chỉ cần không phải Vương gia làm, ta sẽ điều tra rõ ràng.”
…
Buồng xe lại trở về yên tĩnh, xe ngựa lọc cọc chạy trên nền đá xanh, song tốc độ càng ngày càng chậm, cuối cùng thì từ từ dừng lại.
Tính đường hẳn vẫn chưa tới nơi, người ngoài xe ầm ĩ, Trịnh Dương bèn vén rèm hỏi phu xe có chuyện gì.
Phu xe cũng đang rướn cổ nhìn, thấy Trịnh Dương ra thì vội quay lại đáp: “Hình như có chuyện gì ở đằng trước rồi, xe ngựa không nhích được nữa.”
Trịnh Dương nhíu mày, vừa định bảo phu xe đi vòng vào ngõ thì bỗng khựng lại, lát sau mới chần chừ nói: “Hoàng Uyển Nhi?”
Tô Sầm đợi mãi trong xe không thấy gì cũng ra hỏi thăm, chỉ thấy Trịnh Dương giơ tay chỉ cho cậu một người đứng giữa đám đông, hỏi: “Huynh xem kia có phải Hoàng Uyển Nhi không?”
Tô Sầm nhìn theo hướng Trịnh Dương chỉ, người phía trước kia khoác áo choàng lông cáo đứng dưới quán trà ngửa đầu nhìn, mà đó không ai khác ngoài Hoàng Uyển Nhi được cậu cứu về từ chùa Thảo Đường ngày trước.
Trong lúc chần chừ, có một chiếc xe ngựa khác đi tới phía sau họ, giờ muốn quay đầu cũng không kịp nữa rồi.
Tô Sầm nhìn thêm một hồi, thấy đám đông không định tản đi mới xuống xe, nói với Trịnh Dương: “Đi, xem thế nào.”
Hai người lại gần mới hiểu được đại khái. Hóa ra tiểu thư nhà họ Hoàng dẫn con ra phố mua đồ, không ngờ con bị bắt đi giữa chừng. Kẻ bắt người này cũng có tiền có thế, đặt một phòng trong quán trà rồi cho hai tay lính cầm đao canh gác, bắt con nhà người ta giữa ban ngày ban mặt.
Vừa rồi ngồi trên xe không để ý, lại gần mới nghe thấy tiếng trẻ con khóc thấp thoáng trong quán trà.
Hoàng Uyển Nhi thấy Tô Sầm thì sáng mắt, vội bước lên, vừa định gọi “Tô ca ca” thì thấy Trịnh Dương đứng bên cạnh bèn sửa lại, khom người với hai người: “Tham kiến thế tử, Tô công tử.”
Trước kia Hoàng Uyển Nhi từng ở nhà họ Tô vài ngày, bắt chước Khúc Linh Nhi gọi cậu là Tô ca ca, Tô Sầm cười bất đắc dĩ: “Không gặp một năm, sao đã khách sáo thế rồi?”
“Tô ca ca.” Hoàng Uyển Nhi lập tức gọi lại, nhưng cũng chỉ kịp vui một giấy rồi lập tức xụ mặt: “Tô ca ca, huynh cứu Quỳnh nhi với.”
Đúng lúc này, cửa sổ tầng hai của quán trà bỗng dưng mở ra, một gương mặt quen thuộc xuất hiện cùng với đứa bé đang khóc trên tay. Người nọ nhướng mày nhìn xuống, cười bảo: “Tô Tô, lâu rồi không gặp.”
“Tống Phàm…” Tô Sầm bất giác nhíu mày, cậu chống đối cái tên này từ tận bản năng, tay chân lạnh toát như có loài vật máu lạnh nào bò qua.
“Quỳnh nhi!” Hoàng Uyển Nhi khóc ướt mặt.
Tống Phàm ngó lơ Hoàng Uyển Nhi, vẫy tay với Tô Sầm: “Muốn lên xem con ta không?”
Tô Sầm nhìn Hoàng Uyển Nhi bất lực bên cạnh, tuy trong lòng không muốn nhưng vẫn phải gật đầu: “Ta lên xem.”
“Tô huynh.” Trịnh Dương cản lại.
Tô Sầm quay lại vỗ tay y, dặn: “Đến Đại Lý Tự tìm Trương đại nhân.”
Quả nhiên thị vệ ngoài cửa không cản nữa, nhìn Tô Sầm dần khuất bóng trên cầu thang dẫn lên, Trịnh Dương mới vung tay áo, giậm chân quay về xin cứu viện.
Bên ngoài gió rét căm căm mà trong quán trà lại ấm áp như xuân. Tô Sầm lên gác, trông thấy Tống Phàm đang ngồi bế một đứa bé, trông mặt mũi đứa bé này cũng nghiêm chỉnh, đường nét khuôn mặt mang phong thái của Hoàng Uyển Nhi, chỉ có đôi mắt là giống Tống Phàm. Chẳng qua đứa bé khóc ướt mặt, trông cực kỳ đáng thương. Trên bàn có vài món điểm tâm khéo léo bày sẵn, song chưa ai đụng miếng nào.
Tống Phàm hất cằm bảo Tô Sầm ngồi, sau đó xốc nách nhấc đứa bé lên: “Nhìn này, con ta đấy.”
Đứa bé quơ quàng trên không vài lần, òa khóc lớn hơn.
Tô Sầm vừa định giơ tay đón thì Tống Phàm đã kéo lại vào lòng, nhíu mày ngoáy tai: “Khóc mãi thôi, chỉ biết khóc, đứa trẻ nào cũng giỏi khóc thế à?”
Tô Sầm cau mày: “Ngươi làm nó đau đấy.”
“Ô, không ngờ ngươi hiểu cả trẻ con nữa đấy.” Tống Phàm cười cợt: “Có lẽ nào một năm ở Dương Châu chỉ lo chuyện vợ con thôi không?”
Rồi lại cười, nói: “Ồ, ta quên mất, ngươi thích đàn ông mà, đàn ông không sinh con được cho ngươi đâu.”
Sau đó gã lấy một miếng bánh đường nâu nhét vào miệng đứa bé: “Đừng khóc nữa, ăn cho đỡ trống miệng đi.”
Đứa bé đang há miệng khóc, đột ngột bị nhét bánh vào làm vụn bánh rơi đầy miệng, ho sặc sụa, tiếng khóc dần chuyển thành tiếng ho chói tai.
Tô Sầm đứng bật dậy: “Đây là con ruột của ngươi đấy!”
Tống Phàm vẫn cười nhăn nhở, đặt miếng bánh dính đầy nước mắt nước mũi xuống, cười bảo: “Đúng rồi, ai biết được ta lại hời một đứa con trai chứ.”
Tô Sầm lạnh lùng nói: “Lúc đầu chính ngươi suýt nhốt Hoàng Uyển Nhi và con ngươi chết dưới giếng.”
“Nên ta mới phải cảm ơn ngươi đấy.” Tống Phàm nhướng mày cười, tự tay rót một chén trà đưa cho Tô Sầm: “Nào, lấy trà thay rượu, ta cảm ơn ngươi.”
Tô Sầm lạnh lùng nhìn chén trà Tống Phàm đưa, khói trắng bốc lên, có thể thấy nhiệt độ không thấp.
Cậu vốn đề phòng mọi thứ Tống Phàm đưa cho, tất nhiên là không nhận.
Tống Phàm nhướng mày, nói: “Nếu ngươi không muốn, ta cho con ta uống thay ngươi được không?”
Tô Sầm lạnh lùng đấu tranh với Tống Phàm một chốc, sau đó nhận chén trà uống cạn.
Nước trà nóng hổi khiến lưỡi và cổ cậu mất cảm giác, đến khi nuốt xuống rồi Tô Sầm vẫn không nếm ra đây là trà gì.
Tống Phàm hài lòng cười, giơ tay bóp khuôn mặt mềm mịn của đứa bé kia lên nhìn, nói: “Hoàng Uyển Nhi đặt tên cho nó là Hoàng Bác Quỳnh gì đó, nhưng ta không thích, Tô Tô là trạng nguyên, hay ngươi đặt tên cho con ta đi.”
Chưa nói xong gã bỗng thấy đùi ẩm ướt, Tống Phàm đứng phắt dậy, vạt áo đã ướt hơn nửa, đứa bé kia tròn mắt nhìn gã đầy vô tội, cố hết sức đi nốt chỗ nước tiểu còn lại lên người gã.
Tống Phàm: “…”
Tô Sầm giật mình, sợ Tống Phàm làm gì đứa bé bèn vội chạy lên giành lấy nó trước khi Tống Phàm phản ứng lại, ôm vào lòng.
Tống Phàm ngẩn ngơ, hiếm khi không nổi giận mà chỉ cau mày rũ vạt áo, gọi một hạ nhân vào bắt đổi y phục với mình. Xong xuôi, hắn muốn đón lại đứa bé trong lòng Tô Sầm, song Tô Sầm không chịu buông.
Tống Phàm áp sát lại: “Đây là con ta.”
Tô Sầm bế đứa bé, lùi lại từng bước: “Ngươi có sinh nó, nuôi nó ngày nào, hay nó từng gọi ngươi là cha lần nào chưa? Ngươi có tư cách gì nói nó là con ngươi?”
Đôi mắt hoa đào của Tống Phàm híp mắt, từ khi gã bế đứa bé này chỉ biết khóc, làm hắn quên bảo nó gọi cha. Gã hung hãn trợn mắt, đứa bé trong lòng Tô Sầm mãi mới chịu yên lại bị Tống Phàm dọa suýt khóc.
Lùi đến lan can thì hết đường lui, Tô Sầm đành ôm chặt đứa bé.
Đợt nhiên cửa quán trà được mở từ bên ngoài, một toán quan binh ập vào, Trương Quân đi sát phía sau. Thấy rõ tình hình trên gác, hắn phất tay: “Ngây ra làm gì nữa, bắt người!”
Quan binh lập tức lao lên bao vây Tống Phàm.
Tống Phàm cười khẩy: “Ta là thế tử phủ Dự Vương, ngươi dám bắt ta?”
Trương Quân thong thả bước lên: “Bắt ngươi đó. Ngươi bắt cóc người giữa đường, không bắt ngươi thì bắt ai?”
“Ta là cha của đứa trẻ này.”
Trương Quân ưỡn bụng cười: “Cha của đứa bé này là tiểu Hầu gia phủ Định An Hầu, năm đó Hoàng thượng đích thân ban hôn, ngươi có phải không?”
Rồi quay sang bảo: “Bắt lại.”
Bao nhiêu bản lĩnh của Tống Phàm cũng không làm gì được trong không gian hẹp thế này, đành bó tay chịu trói. Song gã vẫn không chịu yếu thế nhìn Trương Quân, nhìn tới nỗi khiến người ta không khỏi rùng mình.
Nhưng Trương Quân không mảy may xê dịch: “Nha môn khác không dám bắt ngươi, nhưng Đại Lý Tự ta thì dám, dù chỉ có thể nhốt ngươi một đêm cũng phải dẹp bớt tính ngạo mạn của nhà ngươi! Dẫn đi!”
Tô Sầm bế đứa bé xuống trả lại Hoàng Uyển Nhi, cô mừng rỡ bật khóc, nhận con lại nhìn ngắm kĩ càng, thấy đứa bé không bị thương mới yên tâm.
Nhớ lại năm xưa lúc đứa bé mới sinh cô còn cho nhận Tô Sầm làm cha nuôi, bèn bế con lên nói: “Quỳnh nhi ơi, gọi cha đi con.”
Đứa bé rụt rè nhìn Tô Sầm, cất giọng non nớt: “Cha.”
Tiếng không lớn nhưng vẫn đủ để Tống Phàm đang bị áp giải qua nghe thấy, gã lập tức mất bình tĩnh: “Tại sao nó gọi ngươi là cha!”
Tô Sầm ra hiệu bảo Hoàng Uyển Nhi bế con đi trước, sau đó quay lại nói với Tống Phàm: “Nó gọi ai là cha cũng được, miễn không phải ngươi.”
“Đừng vội đắc chí.” Tống Phàm bỗng cười: “Ngươi có biết tại sao chúng ta để ngươi điều tra vụ án của Lý Thích không?”
Tô Sầm sửng sốt, Tống Phàm bèn chớp lấy cơ hội ghé vào tai cậu, nói nhỏ: “Vì chuyện này không phải chúng ta làm.”
Tô Sầm thoáng lảo đảo, tiếng nói của Tống Phàm nhẹ nhàng, như tẩm độc: “Vậy nên hoặc là vụ án này có vấn đề gì thật, hoặc là tự Lý Thích tìm chết, chúng ta chỉ thêm dầu vào lửa thôi. Ngươi điều tra rõ ràng giúp chúng ta thì chúng ta mới yên tâm ra tay được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.