Quyển 5 - Chương 106: Ôn Tu
Diêm Diêm yany
10/08/2023
Sáng hôm sau, Trịnh Dương tới gọi mới đánh thức Tô Sầm. Cậu mở mắt ra mới phát hiện trời sáng trưng, tính thử thời gian thì đã qua hơn nửa buổi sáng rồi.
Vừa vội vàng mặc lại quần áo vừa hung dữ trợn mắt với người đang hả hê bên cạnh. Không có gì bất ngờ, đêm qua hai người lại quần quật đến hơn nửa đêm, mặc cho cậu khàn giọng cầu xin thế nào Lý Thích cũng không chịu làm cho xong, cuối cùng cậu cũng không nhớ mình đã ngủ kiểu gì nữa… cũng không biết có đúng là ngủ không hay là ngất đi mất.
Vốn dĩ thời gian quý giá, hao phí thế này nữa thì cậu thu dọn đợi đón năm mới luôn là vừa.
Đáng ghét hơn là tên đầu sỏ này đã dậy từ lâu, lại cứ bưng chén trà nhìn cậu, không gây ra tiếng động nào, sợ cậu tỉnh.
Tô Sầm luống cuống mặc quần áo, chưa kịp khoác áo ngoài mà cầm lên đi luôn. Trước khi đi, cậu còn lườm Lý Thích, chỉ thấy người kia bình tĩnh chỉ vào hộp cơm vừa được đưa tới, nhướng mày cười: “Không ăn rồi hẵng đi à?”
“Không ăn!” Tô Sầm tức tối nghiến răng, đá cửa bỏ đi.
…
Ra khỏi cung Hưng Khánh, thấy Trịnh Dương, Tô Sầm mới đi chậm lại.
Trịnh Dương đã đợi ngoài cửa cung non nửa canh giờ rồi, y không vào được cũng không gọi người ra được, chỉ có thể đứng ngoài trợn mắt nhìn hai tên thị vệ nửa canh giờ, mặt tái đi không biết vì lạnh hay vì tức.
“Ông cố của ta ơi, cuối cùng huynh cũng ra rồi.” Trịnh Dương thở dài: “Ta hiểu tâm trạng tiểu biệt thắng tân hôn của hai người, nhưng nói sao cũng phải đặt đại cuộc lên đầu, đêm hôm mệt nhọc hỏng người rồi sao ban ngày điều tra được?”
Tô Sầm: “…”
“Cậu cũng thế, cả mớ tuổi rồi không biết gì vội gì khoan nữa.” Trịnh Dương vừa kéo cậu đi, vừa nói: “Tay chân già cả hết rồi, cũng không sợ gãy lưng nữa.”
Tô Sầm thầm nghĩ hắn đâu có già cả gì đâu, phải gọi là xương bằng sắt, gân bằng thép ấy chứ. Tô Sầm xấu hổ, đành đổi chủ đề: “Hôm nay chúng ta tới thiên lao, ta phải hỏi rõ Kỳ Lâm mấy chuyện nữa.”
Trịnh Dương gật đầu, bước theo mấy bước rồi nói: “Phải rồi, sớm nay trên triều có chuyện đấy, huynh biết chưa?”
Tô Sầm dừng lại: “Chuyện gì?”
“Có hai quan viên dâng tấu nói vụ án của cậu còn đáng nghi, không nên giam lỏng qua quýt như vậy.” Trịnh Dương kéo Tô Sầm lên xe ngựa: “Kết quả bị Lý Thịnh nhốt vào ngục luôn.”
Tô Sầm nhíu mày: “Tùy tiện bắt nhốt mệnh quan triều đình? Lý Thịnh coi triều đình là Ám Môn của hắn thật sao? Hắn nhốt người với tội danh gì?”
Trịnh Dương mím môi. “Đồng đảng của Ninh Vương, một tội ấy là đủ.”
Tô Sầm chau mày: “Thiên tử nhỏ đâu? Quan viên khắp triều đâu? Để mặc Lý Thịnh làm bừa thế à?”
“Sở Thái hậu bệnh nặng, Thiên tử nhỏ không vào triều mấy ngày rồi, những người khác… thì phần đông giữ thái độ quan sát, chưa ư hử gì.” Trịnh Dượng thở dài, nói tiếp: “Cho nên ta mới sốt ruột. Dù sau này huynh cứu được cậu ra rồi thì người dám lên tiếng trong triều cũng đã bị Lý Thịnh bắt hết, chỉ còn một đám ba phải nhát gan, ai làm việc cho cậu nữa đây?”
“Ôn Tu đâu?” Tô Sầm hỏi: “Hắn cũng quan sát à?”
Lát sau, Trịnh Dương gật đầu: “Kẻ cầm đầu đảng quan sát là Ôn Tu,”
Tô Sầm mím môi suy nghĩ, sau đó bỗng dưng gõ lên thành xe, dặn phu xe bên ngoài: “Không đến thiên lao nữa, tới phủ Ôn.”
Trịnh Dương ngẩng đầu: “Huynh muốn đi tìm Ôn Tu?”
“Không thể để mặc Lý Thịnh đổi trắng thay đen, tự ý hành động thế được. Ôn tướng vốn là người bên phía Vương gia, dưới hắn còn có một đám lão thần lão thừa tướng để lại, chỉ cần hắn lên tiếng ắt sẽ có nhiều người đi theo. Ta không tin Lý Thịnh có thể nhốt hết cả nửa triều đình.” Tô Sầm cúi đầu nói: “Căn cơ của Vương gia không thể sụp đổ. Tuy đám người này giữ thái độ quan sát, nhưng chắc hẳn trong lòng họ đều biết đâu đúng đâu sai. Nay có người chịu đứng ra đã chứng minh được điều này, sau này sẽ càng có nhiều người lên tiếng hơn nữa.”
Trịnh Dương gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Đến cửa phủ Ôn, họ vẫn bị cản bên ngoài. Người làm trong phủ đã chuẩn bị từ trước, vừa thấy thiệp của Tô Sầm đã trả lại ngay, nghe giọng nói qua quýt hơn nhiều: “Ông nhà chúng tôi vắng nhà, xin hãy về cho.”
Thái độ này không nằm ngoài dự đoán của Tô Sầm. Trước đây Ôn Tu không biết quan hệ của cậu và Lý Thích, chỉ cho cậu là người theo phe hắn, nên còn đối xử lịch sự với cậu. Nhưng sau biến động một năm trước, nay cậu lại hủy bỏ hôn ước, chạy tới đây mà không chút do dự đã khiến quan hệ của cậu và Lý Thích không còn bí mật gì nữa. Em gái người ta là Ninh Vương phi đường hoàng, một kẻ vượt phép như cậu đến tận cửa rêu rao, Ôn Tu lịch sự với cậu được mới là lạ đấy.
“Ta không tới tìm ông nhà các ngươi.” Tô Sầm đẩy thiếp lại: “Xin hỏi cụ Ôn có nhà không?”
“Ơ…” Người hầu ngoài cổng chần chừ một lát, sau đó vội xua tay: “Không có, không có, không có ai hết.”
“Thứ nô tài này…” Trịnh Dương không nhịn được nữa, bèn bước lên, song lại bị Tô Sầm kéo về.
Tô Sầm gật đầu với người kia, nhận lại thiếp nhét vào ngực rồi kéo Trịnh Dương đi, vừa đi mấy bước thì quay lại: “Cả gan hỏi câu này, ngươi làm việc gì trong phủ thế?”
Người kia khinh thường trợn mắt: “Tôi là tùy tùng thân cận của ông nhà tôi, theo ông từ nhỏ rồi.”
“Có quyền quyết định không?”
Hạ nhân kia hất cằm: “Ấy là đương nhiên.”
Tô Sầm chợt nghiêm mặt, lạnh lùng hỏi: “Có gánh vác được mạng sống của mấy chục người trong phủ không?”
Người kia ngẩn ra: “Gì… gì cơ?”
“Ta đến cứu mạng mọi người trong phủ các ngươi, ngươi lại tự ý không cho chúng ta vào, ngộ nhỡ thành cái sai lớn liên lụy đến toàn phủ, ngươi có gánh vác được không?”
“Ngài… ngài nói láo.” Hạ nhân kia bắt đầu hoảng hốt: “Tổ tiên nhà chúng ta có công lớn dựng nước, làm quan nhiều đời, sao có chuyện bảo đổ là đổ thế được?”
“Gian vương làm loạn, Nhiếp Chính Vương trên kia còn bị hãm hại giam lỏng, một phủ Ôn các ngươi là cái gì chứ?”
Người kia há miệng, không đáp được gì.
“Ngây ra làm gì nữa?” Trịnh Dương nghiêm giọng: “Không mau vào trình đi.”
Hạ nhân kia cân nhắc một lúc, đáp “Hai người đợi đấy” rồi chạy vào trong.
Không lâu sau có một người khác đi ra, trông hiền lành hơn nhiều, người nọ mở cửa, cung kính mời hai người vào.
Người nọ dẫn hai người vào sảnh, dặn người dưới dâng trà, bảo “Xin hai vị đợi một lát” rồi khom người lui xuống.
“Đợi một chút” này là đợi hết cả ngày.
Hết ấm trà này tới ấm khác, chỉ mãi không thấy người đâu. Có mấy lần Trịnh Dương không đợi được nữa, đứng dậy định đi xem, nhưng quay lại thì thấy Tô Sầm vẫn ung dung ngồi uống trà, không có vẻ gì là sốt ruột.
Thời gian quý báu, y thì chỉ muốn bẻ một ngày làm hai mà dùng, không biết sao Tô Sầm bình tĩnh vậy được nữa.
Đến khi mặt trời ngả về Tây, Tô Sầm mới đứng dậy, nói với Trịnh Dương: “Đi thôi.”
“Đi… luôn hả?”
“Không đi chẳng lẽ đợi ăn cơm?”
Trịnh Dương vừa tức vừa không cam lòng: “Thế chẳng phải phí mất một ngày à?”
Tô Sầm lắc đầu, đứng dậy.
Vừa ra tới cửa thì đụng phải Ôn Tu đang vào.
Tô Sầm mỉm cười, chắp tay chào: “Ôn tướng về đấy à?”
Trông Ôn Tu có vẻ áy náy, chỉ “ừ” một tiếng cho có lệ rồi ngồi lên giữa sảnh, bưng một chén trà lạnh lên nhấp, rồi nói: “Cậu đến phủ ta vì việc gì?”
Đợi cả ngày rồi, Tô Sầm cũng lười vòng vo, nói thẳng: “Tôi muốn nhờ Ôn tướng đứng ra lên tiếng cho Vương gia.”
Ôn Tu bưng trà, khẽ cười: “Lý Thích bảo cậu tới à?”
Tô Sầm lắc đầu: “Vương gia không biết chuyện.”
“Chẳng phải cậu đã hẹn với Dự Vương sẽ điều tra rõ ràng trước cuối năm sao? Sao hả? Sợ mình không điều tra được?”
“Tôi có điều tra được hay không là một chuyện, dư luận trong triều lại là một chuyện khác.” Tô Sầm đứng nói: “Chắc chắn Vương gia trong sạch, sự thật là thực, còn dư luận trong triều là thế, những thứ này vốn đều thuộc về Vương gia, nay cũng không thể thiếu thứ nào.”
“Phách lối thật đấy.” Ôn Tu cười khẩy: “Thiết nghĩ cậu cũng nghe được chuyện hôm nay rồi, hai đại thần dâng tấu cho Vương gia kia đều đã bị Lý Thịnh bắt giam, tại sao ta phải lấy tính mạng của chúng ta ra để làm chim đầu đàn?”
“Ngài nghĩ mình không nói gì hết là có thể bảo vệ được mình và gia đình sao? Không có Vương gia làm chỗ dựa, kẻ đuổi cùng giết tận như Lý Thịnh có thể để đảng Ninh Vương các người tồn tại được bao lâu?” Tô Sầm lạnh lùng nói: “Không còn da lông biết mọc chỗ nào, không có chỗ dựa như Vương gia, sớm muộn gì cả phủ Ôn các ngài cũng sụp đổ thôi!”
“Cậu!” Ôn Tu nện chén trà xuống bàn, nước bắn tứ tung: “Ta nói luôn cho cậu hay, ta không chơi trò nhập nhằng giữa Lý Thịnh với Lý Thích làm gì, hôm nay ta nói luôn, ta sẽ không nói đỡ Lý Thích một câu nào! Hắn sống hay chết không liên quan đến nhà họ Ôn ta!”
Tô Sầm nhíu mày: “Tại sao?”
Ôn Tu vỗ bàn: “Cậu về hỏi hắn xem em gái ta đã chết thế nào?!”
Tô Sầm khựng lại, bỗng dưng không biết nói gì nữa.
Cậu vẫn biết Lý Thích có một Ninh Vương phi danh chính ngôn thuận, cũng biết người vừa vào phủ không lâu thì bỏ mạng, thậm chí cậu còn từng ép hỏi Lý Thích nguyên nhân chết của người ta, chẳng qua khi đó Lý Thích không trả lời.
Trịnh Dương lầm bầm: “Không phải chị Ôn Thư chết bệnh à?”
Lúc đó Ôn Thư chết đột ngột quá, y còn chưa kịp đổi xưng hô nên vẫn gọi theo lúc trước.
“Ai bảo ngài chuyện này? Lý Thích sao?” Tô Sầm cố giữ bình tĩnh, cậu không tin chuyện vẫn yên bình bao lâu nay, hắn lại đột ngột nhận ra nguyên nhân chết của Ôn Thư vào lúc này. Vậy nên chắc chắn đã có người nói gì đó với hắn, khiến hắn trở mặt với Lý Thích.
Thấy Ôn Tu im lặng, Tô Sầm biết mình đã đoán đúng, cậu tức giận nói: “Lời hắn nói cũng tin được sao? Vốn hắn là đối thủ của Vương gia, chắc chắn là muốn đẩy Vương gia vào chỗ chết. Vả lại cô Ôn chết Vương gia được lợi lộc gì? Cô ấy sống thì quan hệ của Vương gia với phủ Ôn mới gắn kết hơn nữa, sao Vương gia lại tự cắt đường lui mà giết cô Ôn?”
“Phải, cậu không thể giết chị Ôn Thư được.” Trịnh Dương cũng nói.
“Thật hay giả ta tự khắc điều tra.” Ôn Tu nghiêng đầu, nói: “Chẳng phải hắn ngại em ta cản trở chuyện vui của hắn sao? Tiểu Thư chết rồi, hắn ta có thể… làm những chuyện khuất tất đó với các người.”
“Vương gia không phải người như vậy.” Nghe Ôn Tu nói, Tô Sầm bỗng thở phào: “Ôn tướng quen biết Vương gia sớm hơn tôi nhiều, thiết nghĩ Ôn tướng hiểu rõ con người Vương gia hơn tôi nhiều. Chỉ cần cô Ôn còn sống, chắc chắn Vương gia sẽ không làm gì có lỗi với cô ấy.”
Như việc cậu cưới tiểu thư nhà họ Vương vậy. Tuy cậu biết mình không thể dành tình cảm thế này cho ai khác nữa, nhưng chỉ cần họ thành thân, chắc chắn cậu sẽ giấu kín tình cảm mình dành cho Lý Thích, không để lộ ra chút nào nữa. Cậu gánh vác trách nhiệm trên vai, sẽ làm hết bổn phận của một người chồng. Nếu lúc đó không có chuyện bất ngờ xảy ra, e rằng cuộc đời cậu không còn liên quan gì tới Lý Thích nữa.
Tô Sầm nghiêm túc nói: “Vương gia chính trực cả đời, quân tử nhất ngôn, nói được làm được. Tôi nghĩ đây cũng là lý do Tiên đế gửi gắm cho Vương gia, dù không phải giang sơn của mình, một khi đã đồng ý, Vương gia cũng sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ. Ngôi cửu ngũ chí tôn, đứng trên vạn người mà ngài còn buông được, sao có thể hại người vợ kết tóc của mình chỉ vì chút tình cảm đôi lứa kia được? Vả lại những năm qua Vương gia có từng bạc đãi gì với nhà họ Ôn chưa? Nếu không có Vương gia, nhà họ Ôn có thể bảo vệ được cơ nghiệp trăm năm được sao? Suy cho cùng là Vương gia giúp đỡ nhà họ Ôn, hay nhà họ Ôn giúp đỡ Vương gia, thì chưa biết được đâu.”
“Im miệng!” Ôn Tu đập bàn đứng dậy: “Tóm lại chưa điều tra rõ chuyện của em ta thì ta sẽ không giúp hắn. Người đâu, tiễn khách.”
Đến khi hạ nhân vào tiễn khách, Tô Sầm mới cắn răng, phất tay áo bỏ đi.
…
Đợi hai người đi hẳn, một ông cụ thong thả đi ra từ bên trong, tóc ông đã bạc nhưng trông mặt hãy còn minh mẫn. Ông ta nhìn theo hướng Tô Sầm vừa đi, thở dài: “Mồm mép lợi hại thật đấy.”
Ôn Tu bước lên dìu ông cụ, cũng thở dài theo: “Phải vậy ạ, suýt nữa con không nói lại rồi.”
Vừa vội vàng mặc lại quần áo vừa hung dữ trợn mắt với người đang hả hê bên cạnh. Không có gì bất ngờ, đêm qua hai người lại quần quật đến hơn nửa đêm, mặc cho cậu khàn giọng cầu xin thế nào Lý Thích cũng không chịu làm cho xong, cuối cùng cậu cũng không nhớ mình đã ngủ kiểu gì nữa… cũng không biết có đúng là ngủ không hay là ngất đi mất.
Vốn dĩ thời gian quý giá, hao phí thế này nữa thì cậu thu dọn đợi đón năm mới luôn là vừa.
Đáng ghét hơn là tên đầu sỏ này đã dậy từ lâu, lại cứ bưng chén trà nhìn cậu, không gây ra tiếng động nào, sợ cậu tỉnh.
Tô Sầm luống cuống mặc quần áo, chưa kịp khoác áo ngoài mà cầm lên đi luôn. Trước khi đi, cậu còn lườm Lý Thích, chỉ thấy người kia bình tĩnh chỉ vào hộp cơm vừa được đưa tới, nhướng mày cười: “Không ăn rồi hẵng đi à?”
“Không ăn!” Tô Sầm tức tối nghiến răng, đá cửa bỏ đi.
…
Ra khỏi cung Hưng Khánh, thấy Trịnh Dương, Tô Sầm mới đi chậm lại.
Trịnh Dương đã đợi ngoài cửa cung non nửa canh giờ rồi, y không vào được cũng không gọi người ra được, chỉ có thể đứng ngoài trợn mắt nhìn hai tên thị vệ nửa canh giờ, mặt tái đi không biết vì lạnh hay vì tức.
“Ông cố của ta ơi, cuối cùng huynh cũng ra rồi.” Trịnh Dương thở dài: “Ta hiểu tâm trạng tiểu biệt thắng tân hôn của hai người, nhưng nói sao cũng phải đặt đại cuộc lên đầu, đêm hôm mệt nhọc hỏng người rồi sao ban ngày điều tra được?”
Tô Sầm: “…”
“Cậu cũng thế, cả mớ tuổi rồi không biết gì vội gì khoan nữa.” Trịnh Dương vừa kéo cậu đi, vừa nói: “Tay chân già cả hết rồi, cũng không sợ gãy lưng nữa.”
Tô Sầm thầm nghĩ hắn đâu có già cả gì đâu, phải gọi là xương bằng sắt, gân bằng thép ấy chứ. Tô Sầm xấu hổ, đành đổi chủ đề: “Hôm nay chúng ta tới thiên lao, ta phải hỏi rõ Kỳ Lâm mấy chuyện nữa.”
Trịnh Dương gật đầu, bước theo mấy bước rồi nói: “Phải rồi, sớm nay trên triều có chuyện đấy, huynh biết chưa?”
Tô Sầm dừng lại: “Chuyện gì?”
“Có hai quan viên dâng tấu nói vụ án của cậu còn đáng nghi, không nên giam lỏng qua quýt như vậy.” Trịnh Dương kéo Tô Sầm lên xe ngựa: “Kết quả bị Lý Thịnh nhốt vào ngục luôn.”
Tô Sầm nhíu mày: “Tùy tiện bắt nhốt mệnh quan triều đình? Lý Thịnh coi triều đình là Ám Môn của hắn thật sao? Hắn nhốt người với tội danh gì?”
Trịnh Dương mím môi. “Đồng đảng của Ninh Vương, một tội ấy là đủ.”
Tô Sầm chau mày: “Thiên tử nhỏ đâu? Quan viên khắp triều đâu? Để mặc Lý Thịnh làm bừa thế à?”
“Sở Thái hậu bệnh nặng, Thiên tử nhỏ không vào triều mấy ngày rồi, những người khác… thì phần đông giữ thái độ quan sát, chưa ư hử gì.” Trịnh Dượng thở dài, nói tiếp: “Cho nên ta mới sốt ruột. Dù sau này huynh cứu được cậu ra rồi thì người dám lên tiếng trong triều cũng đã bị Lý Thịnh bắt hết, chỉ còn một đám ba phải nhát gan, ai làm việc cho cậu nữa đây?”
“Ôn Tu đâu?” Tô Sầm hỏi: “Hắn cũng quan sát à?”
Lát sau, Trịnh Dương gật đầu: “Kẻ cầm đầu đảng quan sát là Ôn Tu,”
Tô Sầm mím môi suy nghĩ, sau đó bỗng dưng gõ lên thành xe, dặn phu xe bên ngoài: “Không đến thiên lao nữa, tới phủ Ôn.”
Trịnh Dương ngẩng đầu: “Huynh muốn đi tìm Ôn Tu?”
“Không thể để mặc Lý Thịnh đổi trắng thay đen, tự ý hành động thế được. Ôn tướng vốn là người bên phía Vương gia, dưới hắn còn có một đám lão thần lão thừa tướng để lại, chỉ cần hắn lên tiếng ắt sẽ có nhiều người đi theo. Ta không tin Lý Thịnh có thể nhốt hết cả nửa triều đình.” Tô Sầm cúi đầu nói: “Căn cơ của Vương gia không thể sụp đổ. Tuy đám người này giữ thái độ quan sát, nhưng chắc hẳn trong lòng họ đều biết đâu đúng đâu sai. Nay có người chịu đứng ra đã chứng minh được điều này, sau này sẽ càng có nhiều người lên tiếng hơn nữa.”
Trịnh Dương gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Đến cửa phủ Ôn, họ vẫn bị cản bên ngoài. Người làm trong phủ đã chuẩn bị từ trước, vừa thấy thiệp của Tô Sầm đã trả lại ngay, nghe giọng nói qua quýt hơn nhiều: “Ông nhà chúng tôi vắng nhà, xin hãy về cho.”
Thái độ này không nằm ngoài dự đoán của Tô Sầm. Trước đây Ôn Tu không biết quan hệ của cậu và Lý Thích, chỉ cho cậu là người theo phe hắn, nên còn đối xử lịch sự với cậu. Nhưng sau biến động một năm trước, nay cậu lại hủy bỏ hôn ước, chạy tới đây mà không chút do dự đã khiến quan hệ của cậu và Lý Thích không còn bí mật gì nữa. Em gái người ta là Ninh Vương phi đường hoàng, một kẻ vượt phép như cậu đến tận cửa rêu rao, Ôn Tu lịch sự với cậu được mới là lạ đấy.
“Ta không tới tìm ông nhà các ngươi.” Tô Sầm đẩy thiếp lại: “Xin hỏi cụ Ôn có nhà không?”
“Ơ…” Người hầu ngoài cổng chần chừ một lát, sau đó vội xua tay: “Không có, không có, không có ai hết.”
“Thứ nô tài này…” Trịnh Dương không nhịn được nữa, bèn bước lên, song lại bị Tô Sầm kéo về.
Tô Sầm gật đầu với người kia, nhận lại thiếp nhét vào ngực rồi kéo Trịnh Dương đi, vừa đi mấy bước thì quay lại: “Cả gan hỏi câu này, ngươi làm việc gì trong phủ thế?”
Người kia khinh thường trợn mắt: “Tôi là tùy tùng thân cận của ông nhà tôi, theo ông từ nhỏ rồi.”
“Có quyền quyết định không?”
Hạ nhân kia hất cằm: “Ấy là đương nhiên.”
Tô Sầm chợt nghiêm mặt, lạnh lùng hỏi: “Có gánh vác được mạng sống của mấy chục người trong phủ không?”
Người kia ngẩn ra: “Gì… gì cơ?”
“Ta đến cứu mạng mọi người trong phủ các ngươi, ngươi lại tự ý không cho chúng ta vào, ngộ nhỡ thành cái sai lớn liên lụy đến toàn phủ, ngươi có gánh vác được không?”
“Ngài… ngài nói láo.” Hạ nhân kia bắt đầu hoảng hốt: “Tổ tiên nhà chúng ta có công lớn dựng nước, làm quan nhiều đời, sao có chuyện bảo đổ là đổ thế được?”
“Gian vương làm loạn, Nhiếp Chính Vương trên kia còn bị hãm hại giam lỏng, một phủ Ôn các ngươi là cái gì chứ?”
Người kia há miệng, không đáp được gì.
“Ngây ra làm gì nữa?” Trịnh Dương nghiêm giọng: “Không mau vào trình đi.”
Hạ nhân kia cân nhắc một lúc, đáp “Hai người đợi đấy” rồi chạy vào trong.
Không lâu sau có một người khác đi ra, trông hiền lành hơn nhiều, người nọ mở cửa, cung kính mời hai người vào.
Người nọ dẫn hai người vào sảnh, dặn người dưới dâng trà, bảo “Xin hai vị đợi một lát” rồi khom người lui xuống.
“Đợi một chút” này là đợi hết cả ngày.
Hết ấm trà này tới ấm khác, chỉ mãi không thấy người đâu. Có mấy lần Trịnh Dương không đợi được nữa, đứng dậy định đi xem, nhưng quay lại thì thấy Tô Sầm vẫn ung dung ngồi uống trà, không có vẻ gì là sốt ruột.
Thời gian quý báu, y thì chỉ muốn bẻ một ngày làm hai mà dùng, không biết sao Tô Sầm bình tĩnh vậy được nữa.
Đến khi mặt trời ngả về Tây, Tô Sầm mới đứng dậy, nói với Trịnh Dương: “Đi thôi.”
“Đi… luôn hả?”
“Không đi chẳng lẽ đợi ăn cơm?”
Trịnh Dương vừa tức vừa không cam lòng: “Thế chẳng phải phí mất một ngày à?”
Tô Sầm lắc đầu, đứng dậy.
Vừa ra tới cửa thì đụng phải Ôn Tu đang vào.
Tô Sầm mỉm cười, chắp tay chào: “Ôn tướng về đấy à?”
Trông Ôn Tu có vẻ áy náy, chỉ “ừ” một tiếng cho có lệ rồi ngồi lên giữa sảnh, bưng một chén trà lạnh lên nhấp, rồi nói: “Cậu đến phủ ta vì việc gì?”
Đợi cả ngày rồi, Tô Sầm cũng lười vòng vo, nói thẳng: “Tôi muốn nhờ Ôn tướng đứng ra lên tiếng cho Vương gia.”
Ôn Tu bưng trà, khẽ cười: “Lý Thích bảo cậu tới à?”
Tô Sầm lắc đầu: “Vương gia không biết chuyện.”
“Chẳng phải cậu đã hẹn với Dự Vương sẽ điều tra rõ ràng trước cuối năm sao? Sao hả? Sợ mình không điều tra được?”
“Tôi có điều tra được hay không là một chuyện, dư luận trong triều lại là một chuyện khác.” Tô Sầm đứng nói: “Chắc chắn Vương gia trong sạch, sự thật là thực, còn dư luận trong triều là thế, những thứ này vốn đều thuộc về Vương gia, nay cũng không thể thiếu thứ nào.”
“Phách lối thật đấy.” Ôn Tu cười khẩy: “Thiết nghĩ cậu cũng nghe được chuyện hôm nay rồi, hai đại thần dâng tấu cho Vương gia kia đều đã bị Lý Thịnh bắt giam, tại sao ta phải lấy tính mạng của chúng ta ra để làm chim đầu đàn?”
“Ngài nghĩ mình không nói gì hết là có thể bảo vệ được mình và gia đình sao? Không có Vương gia làm chỗ dựa, kẻ đuổi cùng giết tận như Lý Thịnh có thể để đảng Ninh Vương các người tồn tại được bao lâu?” Tô Sầm lạnh lùng nói: “Không còn da lông biết mọc chỗ nào, không có chỗ dựa như Vương gia, sớm muộn gì cả phủ Ôn các ngài cũng sụp đổ thôi!”
“Cậu!” Ôn Tu nện chén trà xuống bàn, nước bắn tứ tung: “Ta nói luôn cho cậu hay, ta không chơi trò nhập nhằng giữa Lý Thịnh với Lý Thích làm gì, hôm nay ta nói luôn, ta sẽ không nói đỡ Lý Thích một câu nào! Hắn sống hay chết không liên quan đến nhà họ Ôn ta!”
Tô Sầm nhíu mày: “Tại sao?”
Ôn Tu vỗ bàn: “Cậu về hỏi hắn xem em gái ta đã chết thế nào?!”
Tô Sầm khựng lại, bỗng dưng không biết nói gì nữa.
Cậu vẫn biết Lý Thích có một Ninh Vương phi danh chính ngôn thuận, cũng biết người vừa vào phủ không lâu thì bỏ mạng, thậm chí cậu còn từng ép hỏi Lý Thích nguyên nhân chết của người ta, chẳng qua khi đó Lý Thích không trả lời.
Trịnh Dương lầm bầm: “Không phải chị Ôn Thư chết bệnh à?”
Lúc đó Ôn Thư chết đột ngột quá, y còn chưa kịp đổi xưng hô nên vẫn gọi theo lúc trước.
“Ai bảo ngài chuyện này? Lý Thích sao?” Tô Sầm cố giữ bình tĩnh, cậu không tin chuyện vẫn yên bình bao lâu nay, hắn lại đột ngột nhận ra nguyên nhân chết của Ôn Thư vào lúc này. Vậy nên chắc chắn đã có người nói gì đó với hắn, khiến hắn trở mặt với Lý Thích.
Thấy Ôn Tu im lặng, Tô Sầm biết mình đã đoán đúng, cậu tức giận nói: “Lời hắn nói cũng tin được sao? Vốn hắn là đối thủ của Vương gia, chắc chắn là muốn đẩy Vương gia vào chỗ chết. Vả lại cô Ôn chết Vương gia được lợi lộc gì? Cô ấy sống thì quan hệ của Vương gia với phủ Ôn mới gắn kết hơn nữa, sao Vương gia lại tự cắt đường lui mà giết cô Ôn?”
“Phải, cậu không thể giết chị Ôn Thư được.” Trịnh Dương cũng nói.
“Thật hay giả ta tự khắc điều tra.” Ôn Tu nghiêng đầu, nói: “Chẳng phải hắn ngại em ta cản trở chuyện vui của hắn sao? Tiểu Thư chết rồi, hắn ta có thể… làm những chuyện khuất tất đó với các người.”
“Vương gia không phải người như vậy.” Nghe Ôn Tu nói, Tô Sầm bỗng thở phào: “Ôn tướng quen biết Vương gia sớm hơn tôi nhiều, thiết nghĩ Ôn tướng hiểu rõ con người Vương gia hơn tôi nhiều. Chỉ cần cô Ôn còn sống, chắc chắn Vương gia sẽ không làm gì có lỗi với cô ấy.”
Như việc cậu cưới tiểu thư nhà họ Vương vậy. Tuy cậu biết mình không thể dành tình cảm thế này cho ai khác nữa, nhưng chỉ cần họ thành thân, chắc chắn cậu sẽ giấu kín tình cảm mình dành cho Lý Thích, không để lộ ra chút nào nữa. Cậu gánh vác trách nhiệm trên vai, sẽ làm hết bổn phận của một người chồng. Nếu lúc đó không có chuyện bất ngờ xảy ra, e rằng cuộc đời cậu không còn liên quan gì tới Lý Thích nữa.
Tô Sầm nghiêm túc nói: “Vương gia chính trực cả đời, quân tử nhất ngôn, nói được làm được. Tôi nghĩ đây cũng là lý do Tiên đế gửi gắm cho Vương gia, dù không phải giang sơn của mình, một khi đã đồng ý, Vương gia cũng sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ. Ngôi cửu ngũ chí tôn, đứng trên vạn người mà ngài còn buông được, sao có thể hại người vợ kết tóc của mình chỉ vì chút tình cảm đôi lứa kia được? Vả lại những năm qua Vương gia có từng bạc đãi gì với nhà họ Ôn chưa? Nếu không có Vương gia, nhà họ Ôn có thể bảo vệ được cơ nghiệp trăm năm được sao? Suy cho cùng là Vương gia giúp đỡ nhà họ Ôn, hay nhà họ Ôn giúp đỡ Vương gia, thì chưa biết được đâu.”
“Im miệng!” Ôn Tu đập bàn đứng dậy: “Tóm lại chưa điều tra rõ chuyện của em ta thì ta sẽ không giúp hắn. Người đâu, tiễn khách.”
Đến khi hạ nhân vào tiễn khách, Tô Sầm mới cắn răng, phất tay áo bỏ đi.
…
Đợi hai người đi hẳn, một ông cụ thong thả đi ra từ bên trong, tóc ông đã bạc nhưng trông mặt hãy còn minh mẫn. Ông ta nhìn theo hướng Tô Sầm vừa đi, thở dài: “Mồm mép lợi hại thật đấy.”
Ôn Tu bước lên dìu ông cụ, cũng thở dài theo: “Phải vậy ạ, suýt nữa con không nói lại rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.