Chương 21: Cậu không phải học sinh giỏi sao, đã thấy đánh nhau bao giờ
Ngữ Tiếu Lan San
07/07/2020
Cửa hàng của lão Đào Thao Thiết được trang trí phong cách và sở thích, vừa giống sàn nhảy lại vừa giống quán bar, đổi ánh đèn đỏ lập lòe kia là lập tức có thể trà trộn vào trường quay phim heo, chính là một cửa tiệm cơm không đứng đắn. Lâm Cạnh mới đứng ở cửa không đến hai giây, đã bị một đám người cuồng nhảy loạn đẩy ra chỗ khác, cậu tính đi lên gọi điện thoại cho Quý Tinh Lăng, kết quả khi cậu cầm cặp đi ra ngoài, lại trùng hợp đụng phải một nhóm người đang đi xuống, hoặc là càng xác thực một chút, là một nhóm yêu quái say rượu khác.
“Tôi không bao giờ muốn đi họp ở ủy quản yêu nữa, mỗi lần đều phải chép một đống quy tắc lớn, phiền muốn chết.” Ngoa thú xinh đẹp đá giày cao gót xuống, thuận tay nhét vào trong lồng ngực con ma cọp vồ bên cạnh, hai mắt mông lung nhấc lên, “Ồ, nơi này của lão Đào khi nào lại có nhiều anh chàng đẹp trai như vậy, chưa đủ tuổi sao?”
“Thực xin lỗi, xin cho qua.” Lâm Cạnh bước chân vội vàng, nghiêng người muốn đi lên, lại bị con ma cọp vồ đứng một bên túm cặp cậu lại: “Chạy cái gì, không nghe được có người đang hỏi mày sao?”
“Đừng, đừng dọa cậu bé.” Ngoa thú đánh giá cậu từ trên xuống dưới, tươi cười không có ý tốt, “Lão Đào cho cưng một ngày bao nhiêu tiền a, không bằng đi theo ta làm.” Nàng một bên nói, một bên sát mặt vào với hai đôi mắt đỏ như máu, hai lỗ tai lông xù xù cũng rũ xuống, muốn tới đụng vào mặt đối phương.
Lâm Cạnh đối với tạo hình COSPLAY kì lạ của cô ta không có ý kiến, nhưng đối với “Một chị gái xa lạ muốn chạm vào mặt mình bằng cái tay cầm giày” thì rất có ý kiến, bất quá đối phương người đông thế mạnh, chỉ có đứa ngốc mới thèm đối mặt, vì thế cậu bất động thanh sắc nghiêng đầu tránh đi, đột nhiên giật cặp của mình lại, cất bước chạy lên.
Nhưng thế sự khó liệu, cậu không ngốc, nhưng giây tiếp theo, tên ngốc tới.
Quý Tinh Lăng mới vừa ra khỏi tiệm, nhìn thấy Lâm Cạnh đang bị một đám lưu manh vây lại, tức khắc nổi trận lôi đình, bước ba bước xông lên nắm lấy con ma cộp vồ, trở tay đấm cho một quyền: “Mày mẹ nó lá gan không nhỏ!”
Thầy giáo Tiểu Lâm đã thuận lợi chạy đến gần cầu thang, lập tức sẽ lấy lại được sự tự do: “……”
Sóng âm trong tiệm quá lớn, lão Đào cùng Tiểu Đào tạm thời không biết ở gần cầu thang đang xảy ra sự kiện đánh nhau. Năng lực uy hiếp ác thú của Kỳ Lân sinh ra đã có sẵn, nhưng khi tiểu Kỳ Lân vị thành niên đồng thời đối mặt với bảy đến tám ác thú, vẫn rõ ràng sẽ rơi vào thế hạ phong. Đối phương khả năng cũng say hóa ngốc, không thể kịp thời nhớ tới tên nhóc trước mặt phía sau còn có người cha sau lưng, vây quanh để hắn ở giữa muốn động thủ. Lâm Cạnh nhanh chóng gọi 110, một tay xách ghế vào muốn đi xuống hỗ trợ, lại bị Quý Tinh Lăng ném cặp vào người, đẩy cho lảo đảo về sau hai bước, thiếu chút nữa ngã vào bồn hoa bên đường.
Giây tiếp theo, bên tai truyền đến một tiếng “Bộp”, cửa sắt của lối vào bị đóng kín mít.
“Quý Tinh Lăng!” Lâm Cạnh ở trong lòng bốc hỏa, nhấc chân hung hăng đạp cửa hai cái, thấy nó không chút sứt mẻ, vì thế từ phía sau bồn hoa mạnh mẽ rút ra mấy viên gạch trang trí, giơ tay dùng sức ném một cái, hung hăng đập vỡ thủy tinh cửa sổ của cửa sắt, tính dẫm lên ghế chui vào.
“Cháu muốn làm gì!” Phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng quát lớn.
Đối phương là người đàn ông trung niên tầm 50 tuổi, âu phục, tóc và giày da sáng bóng, là ngoại hình của người thành công.
“Bạn của cháu bị một đám lưu manh bên trong vây quanh.” Lâm Cạnh nhét viên gạch vào cặp, không muốn ở chỗ này lãng phí thời gian.
Người kia đối với tật xấu của đứa nhóc vị thành niên không nói lời nào đã chủ động động thủ cũng có chút phiền não, ông đưa bao công văn qua: “Cầm, bác đi xem.”
Lâm Cạnh nhắc nhở: “Bọn họ có không ít người.”
Nhưng đại thúc đã cởi áo khoác ngoài bọc lấy cánh tay, chống lên mảnh thủy tinh trên cửa sổ chui vào, thân thủ nhanh nhẹn —— kỳ thật cũng có thể không cần, thậm chí có thể trực tiếp bay vào, nhưng như vậy thì phải hiện bản thể, vẫn nên ngụy trang cho thích hợp một chút, miễn cho dọa sợ cậu nhỏ kia.
Cầu thang chật hẹp, bọ phỉ cùng họa đấu đã hiện bản thể, vừa định đẩy tên nhóc trước mặt không biết trời cao đất rộng này vào ảo ảnh biển lửa, lại bị một tiếng kêu to trong trẻo chấn đến hồn phi phách tán. Trọng Minh điểu thuận gió gào thét đến, cuốn tiểu Kỳ Lân dưới lông của mình rồi lại vung cánh lên, tất cả yêu quái ở hiện trường hoảng loạn biến về hình người.
Mà Lâm Cạnh cũng vừa vặn dẫm lên ghế, nhón chân dò nửa cái đầu vào bên trong: “Quý Tinh Lăng!”
“……”
Nơi xa mơ hồ truyền đến âm thanh của xe cảnh sát, ông bác trung niên mở cửa: “Đi mau!”
Lâm Cạnh không hiểu, nghĩ thầm mình là một người bị hại vì sao phải chạy, còn tính đợi lát nữa đến đồn công an lấy khẩu cung, nhưng kinh nghiệm của Quý Tinh Lăng ở phương diện này thì tương đối phong phú, không nói hai lời đã kéo người chạy về hướng ngược lại, chạy liên tiếp hai con phố mới dừng lại.
“Không phải, cậu từ từ, cậu chờ một chút.” Lâm Cạnh thở hồng hộc đẩy hắn ra, “Chúng ta không làm chuyện gì sai, vì sao phải chạy?”
“Đi vào có thể phiền toái, lãng phí thời gian còn chưa nói, còn phải để phụ huynh tới lãnh người.” Quý Tinh Lăng ngồi dưới đất, cũng mệt mỏi đến quá sức, ngẩng đầu hỏi, “Này, cậu không sao chứ?”
“…… Không sao.” Lâm Cạnh nhìn mặt hắn bị thương, tự động nuốt xuống câu “Cậu vừa rồi thật sự không cần xông lên” đổi thành cảm ơn.
“Tôi cũng sơ sót, không nghĩ tới khả năng cậu không thích ứng được hoàn cảnh chỗ đó.” Quý Tinh Lăng nhe răng trợn mắt vươn tay, “Kéo tôi lên với.”
Vừa rồi là đánh nhau 1v8, mặc dù hắn không chiếm quá nhiều khả năng, tuy nhiên cũng không chịu thiệt, chỉ là ăn một nắm đấm nên nhìn tương đối chật vật.
Lâm Cạnh từ cửa hàng tiện lợi mua cây kem cùng khăn lông, tạm thời làm một cái túi chườm nước đá giản dị: “Cậu muốn đi bệnh viện không?”
“Trầy da, không đến mức đó.” Quý Tinh Lăng vẫy một chiếc xe, “Về nhà trước.”
Tài xế xe có lẽ đã quen nhìn những thiếu niên bất lương như vậy, một câu cũng không hỏi nhiều, toàn bộ hành trình đều nhấn ga, thoạt nhìn rất muốn đưa hai tên xui xẻo kia về mục đích. Đèn đường phản chiếu bóng cây lốm đốm, ánh sáng kéo dài liên tục đến hàng ghế sau, càng thêm sự yên tĩnh của không gian.
Một lát sau, Quý Tinh Lăng nhịn không được mở miệng trước: “Đêm nay dọa cậu không?”
“Không.” Lâm Cạnh quay đầu nhìn hắn, “Tôi đang suy nghĩ, vừa rồi sao cậu lại nhốt tôi ở bên ngoài.”
“Cậu không phải học sinh giỏi sao, đã thấy đánh nhau bao giờ.” Quý Tinh Lăng thuận miệng có lệ, “Máu thịt tung tóe, không hợp với thiếu nhi.”
Tài xế xe rõ ràng bị dọa cho sốc, quyết đoán lại dẫm chân ga.
“Bởi vì phía dưới thật sự quá ồn,cho nên tôi muốn lên đường hít thở không khí, không nghĩ tới sẽ gặp được một đám ma men.” Lâm Cạnh nói, “Thực xin lỗi.”
“Cậu xin lỗi cái gì, đám người kia vốn cũng không phải người tốt.” Quý Tinh Lăng lười nhác dựa về lưng ghế, giữa mày còn có lệ khí khó chịu vì đánh nhau thua, “Vừa lúc cho bọn họ một chút giáo huấn.”
Lâm Cạnh “Ừ” một tiếng, lại cường điệu: “Nhưng cậu có thể đánh với nhiều người như vậy, thật sự thật là lợi hại.”
“……”
—— trên thế giới này không có vật gì lấy mãi không hết, dùng mãi không cạn, ngoại trừ tấm thẻ “Cậu thật là lợi hại” của thầy giáo Tiểu Lân.
Nhưng lần này có thể do tâm tình không giống nữa, Quý Tinh Lăng cảm thấy không chỉ không cảm thấy khó nghe, thậm chí còn có một chút dễ nghe, một chút vui vẻ, chỉ là miệng vừa mới cong lên, miệng vết thương liền đau khiến hắn hít hà một hơi.
Lâm Cạnh cũng cười theo, nhận lấy túi chườm nước đá nhẹ nhàng để lên bên sưng: “Cậu đừng nhúc nhích.”
“…… Ồ.”
Chiếc xe đi qua hàng cây màu xanh trong thành phố, ven đường sẽ có vài vũng nước bắn lên, có bóng của cây cùng hoa.
Hai thiếu niên sóng vai ngồi ở hàng ghế phía sau, ngẫu nhiên sẽ nhỏ giọng nói chuyện.
Không liên quan đến chuyện đánh nhau, thì đây chỉ là một buổi đêm mùa thu đáng nhớ.
Bởi vì gió thắp sáng cả bầu trời đầy sao.
……
Phòng 1301 Giang Ngạn Thư Uyển, khi Quý Tinh Lăng về nhà, Hồ Mị Mị vừa mới nhận xong một cuộc điện thoại.
“Cháu chào cô.” Lâm Cạnh ôm hai cái cặp, đứng ở cửa đánh đòn phủ đầu, “Hôm nay cháu mời Quý Tinh Lăng đi ra ngoài ăn cơm, cậu ấy thấy một đám côn đồ bên đường cướp bóc, làm việc nghĩa hăng hái tiến lên hỗ trợ, kết quả không cẩn thận bị đánh.”
Nói xong lại bổ sung một câu: “Nhưng cậu ấy đánh thắng, còn giúp người khác lấy tiền về.”
Quý đại thiếu gia vẻ mặt khó hiểu, này lại là phân đoạn kỳ diệu gì, cậu muốn tự biên chuyện tại sao lại không thương lượng trước với tôi một chút?!
Lâm Cạnh đưa cặp bằng cả hai tay cho Hồ Mị Mị: “Cô, cháu xin lỗi, cháu không thể kịp thời giữ chặt Quý Tinh Lăng.”
Khi nói lời này, khóe mắt cậu hơi rũ xuống, vẻ mặt ủ rũ, một bộ thành khẩn ngoan ngoãn nhận sai.
“Không……, hai con không sao là tốt.” Hồ Mị Mị nửa ngày mới nghẹn ra được một câu.
“Vậy cháu về trước.” Lâm Cạnh lại nhìn Quý Tinh Lăng, “Cậu nhất định phải chú ý nghỉ ngơi, hẹn gặp lại.”
Mắt hắn chớp chớp, hoàn mỹ suy diễn ra “Người bình thường tận mắt thấy anh hùng ra tay vì việc nghĩa, nội tâm bị xúc động sâu sắc ”, chỉ kém khom lưng 90 độ tỏ vẻ tôn kính. Hồ Mị Mị nhìn theo cậu trở lại phòng 1302, tâm tình phức tạp hỏi con trai: “Con biết người cứu con là Trọng Minh không?”
“Biết ạ.”
“Con biết cậu ấy là bạn của ba không?”
“Biết ạ.”
“Con biết chú ấy nhất định sẽ gọi điện cho mẹ nói chuyện đêm nay không?”
“Biết.”
Hồ Mị Mị khó có thể lý giải: “Vậy con thấy cái ý nghĩa của chuyện tự biên làm việc nghĩa cứu người này như thế nào?”
Quý Tinh Lăng cũng khóc không ra nước mắt, này con thật không biết.
“Lại đây, để mẹ xoa thuốc cho.” Hồ Mị Mị kéo hắn ngồi xuống sô pha, lại dặn dò, “Nhân viên ở cửa hàng Thao Thiết rất hỗn tạp, lần sau đừng lại mang Tiểu Cạnh qua, miễn cho có chuyện ngoài ý muốn.”
“Con ngày thường có thói quen đến đó ăn, không nghĩ nhiều.” Quý Tinh Lăng nghĩ lại một chút, cảm thấy đêm nay thật sự có chút mạo hiểm, vì thế sảng khoái thừa nhận sai lầm, lại thuận miệng nói, “Bất quá mỗi lần con thấy chú Trọng Minh, đều là một bộ lòe loẹt, không nghĩ tới biến thành người lại đen như vậy.” Sắc mặt đen, âu phục lại càng đen, trình độ nghiêm túc có lẽ là so sánh được với Ngưu Vệ Đông.
Điện thoại trên sô pha rung lên.
Có thể đạt tới: Tình huống thế nào?
Quý Tinh Lăng một bên gặm quả táo, một bên trả lời bằng một tay.
Tinh ca: Không sao, cậu ăn cơm chưa?
Lâm Cạnh trả lời một từ “Đang”, lại gửi đến một nửa miếng bánh bao.
Đây là thức ăn thô sơ gì, Quý Tinh Lăng gọi điện thoại: “Cô nhà cậu không ở đó sao?”
“Ở, nhưng tôi không muốn cô ấy biết.” Lâm Cạnh một bên uống sữa, một bên hạ giọng, “Bằng không lại bị hỏi nửa ngày, nói không chừng còn sẽ nói cho ba mẹ tôi, phiền toái.”
Năm phút đồng hồ sau, đại thiếu gia tự mình tới cửa, giả vờ đi sang làm bài tập, thật ra là âm thầm đưa tới một cái cà mên, một hộp tôm tươi bánh cuốn, một hộp cải xanh xào lạp xưởng, một canh, toàn bộ đều đang nóng hổi.
Lâm Cạnh nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, cặp của cậu ta thật sự có thể để vừa sao.
“Đều là cô nhà tôi làm, tuy rằng đã nóng một lần, nhưng còn đỡ hơn thứ kia.” Quý Tinh Lăng giúp cậu dịch nửa miếng bánh bao sang bên cạnh, “Tôi về đây, cậu cứ ăn từ từ.”
“Cậu không phải tới tìm tôi làm bài tập sao?”
“Cậu có tình người hay không, tôi đã bị đánh thành như vậy vì sao còn phải làm bài tập?”
“Nhưng vừa rồi lúc ở trên xe, có người đã nói tôi rằng mình không sao cả.”
“Tôi khoác lác đó, thật sự, đầu tôi bây giờ rất đau, thậm chí muốn hôn mê tại chỗ.”
“Cậu chưa tắm đừng hôn mê xuống giường tôi, hay cậu về đi.”
“Tôi càng không! Tôi muốn học bài!”
Đại thiếu gia nói một không hai, tại chỗ lấy ra sách tiếng Anh, tự ném mình xuống giường của thầy giáo Tiểu Lâm một cách hoàn hảo.
Thoải mái!
Lâm Cạnh nhìn chiếc dép kiêu ngạo bay ngang qua trước mặt mình, lâm vào trầm mặc thật lâu.
“Quý Tinh Lăng.”
“Làm gì?”
“Không làm xong mười bài đọc đừng có xuống giường.”
“……”Tác giả có lời muốn nói:
Ngoa thú: Thân hình như thỏ, khuôn mặt đẹp đẽ, thường lừa dối người, nói đông mà tây, nói ác mà thiện, sau khi ăn thịt nó thì không thể nói sự thật nữa.
Họa đấu: Ngoại hình giống yêu khuyển, có thể phun ra lửa.
Phỉ: Thú của thiên tai.
Ma cọp vồ: Sau khi bị hổ ăn thịt, trái lại biến thành quỷ hồn tùy tùng của hổ, phẩm hạnh thấp kém. Nguyên do của vẽ đường cho hươu chạy.
Trọng Minh điểu: Chim thần, ngoại hình giống như con gà, tiếng hót như phượng, một con mắt có hai đồng tử, có thể loại bỏ các tai họa của mãnh thú yêu vật.
——————
* Mỗi loại quái vật có thể có những ghi chép khác nhau trong những cuốn sách cổ khác nhau. Nếu bạn muốn tìm hiểu thêm, bạn vẫn nên tự kiểm tra thông tin.
“Tôi không bao giờ muốn đi họp ở ủy quản yêu nữa, mỗi lần đều phải chép một đống quy tắc lớn, phiền muốn chết.” Ngoa thú xinh đẹp đá giày cao gót xuống, thuận tay nhét vào trong lồng ngực con ma cọp vồ bên cạnh, hai mắt mông lung nhấc lên, “Ồ, nơi này của lão Đào khi nào lại có nhiều anh chàng đẹp trai như vậy, chưa đủ tuổi sao?”
“Thực xin lỗi, xin cho qua.” Lâm Cạnh bước chân vội vàng, nghiêng người muốn đi lên, lại bị con ma cọp vồ đứng một bên túm cặp cậu lại: “Chạy cái gì, không nghe được có người đang hỏi mày sao?”
“Đừng, đừng dọa cậu bé.” Ngoa thú đánh giá cậu từ trên xuống dưới, tươi cười không có ý tốt, “Lão Đào cho cưng một ngày bao nhiêu tiền a, không bằng đi theo ta làm.” Nàng một bên nói, một bên sát mặt vào với hai đôi mắt đỏ như máu, hai lỗ tai lông xù xù cũng rũ xuống, muốn tới đụng vào mặt đối phương.
Lâm Cạnh đối với tạo hình COSPLAY kì lạ của cô ta không có ý kiến, nhưng đối với “Một chị gái xa lạ muốn chạm vào mặt mình bằng cái tay cầm giày” thì rất có ý kiến, bất quá đối phương người đông thế mạnh, chỉ có đứa ngốc mới thèm đối mặt, vì thế cậu bất động thanh sắc nghiêng đầu tránh đi, đột nhiên giật cặp của mình lại, cất bước chạy lên.
Nhưng thế sự khó liệu, cậu không ngốc, nhưng giây tiếp theo, tên ngốc tới.
Quý Tinh Lăng mới vừa ra khỏi tiệm, nhìn thấy Lâm Cạnh đang bị một đám lưu manh vây lại, tức khắc nổi trận lôi đình, bước ba bước xông lên nắm lấy con ma cộp vồ, trở tay đấm cho một quyền: “Mày mẹ nó lá gan không nhỏ!”
Thầy giáo Tiểu Lâm đã thuận lợi chạy đến gần cầu thang, lập tức sẽ lấy lại được sự tự do: “……”
Sóng âm trong tiệm quá lớn, lão Đào cùng Tiểu Đào tạm thời không biết ở gần cầu thang đang xảy ra sự kiện đánh nhau. Năng lực uy hiếp ác thú của Kỳ Lân sinh ra đã có sẵn, nhưng khi tiểu Kỳ Lân vị thành niên đồng thời đối mặt với bảy đến tám ác thú, vẫn rõ ràng sẽ rơi vào thế hạ phong. Đối phương khả năng cũng say hóa ngốc, không thể kịp thời nhớ tới tên nhóc trước mặt phía sau còn có người cha sau lưng, vây quanh để hắn ở giữa muốn động thủ. Lâm Cạnh nhanh chóng gọi 110, một tay xách ghế vào muốn đi xuống hỗ trợ, lại bị Quý Tinh Lăng ném cặp vào người, đẩy cho lảo đảo về sau hai bước, thiếu chút nữa ngã vào bồn hoa bên đường.
Giây tiếp theo, bên tai truyền đến một tiếng “Bộp”, cửa sắt của lối vào bị đóng kín mít.
“Quý Tinh Lăng!” Lâm Cạnh ở trong lòng bốc hỏa, nhấc chân hung hăng đạp cửa hai cái, thấy nó không chút sứt mẻ, vì thế từ phía sau bồn hoa mạnh mẽ rút ra mấy viên gạch trang trí, giơ tay dùng sức ném một cái, hung hăng đập vỡ thủy tinh cửa sổ của cửa sắt, tính dẫm lên ghế chui vào.
“Cháu muốn làm gì!” Phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng quát lớn.
Đối phương là người đàn ông trung niên tầm 50 tuổi, âu phục, tóc và giày da sáng bóng, là ngoại hình của người thành công.
“Bạn của cháu bị một đám lưu manh bên trong vây quanh.” Lâm Cạnh nhét viên gạch vào cặp, không muốn ở chỗ này lãng phí thời gian.
Người kia đối với tật xấu của đứa nhóc vị thành niên không nói lời nào đã chủ động động thủ cũng có chút phiền não, ông đưa bao công văn qua: “Cầm, bác đi xem.”
Lâm Cạnh nhắc nhở: “Bọn họ có không ít người.”
Nhưng đại thúc đã cởi áo khoác ngoài bọc lấy cánh tay, chống lên mảnh thủy tinh trên cửa sổ chui vào, thân thủ nhanh nhẹn —— kỳ thật cũng có thể không cần, thậm chí có thể trực tiếp bay vào, nhưng như vậy thì phải hiện bản thể, vẫn nên ngụy trang cho thích hợp một chút, miễn cho dọa sợ cậu nhỏ kia.
Cầu thang chật hẹp, bọ phỉ cùng họa đấu đã hiện bản thể, vừa định đẩy tên nhóc trước mặt không biết trời cao đất rộng này vào ảo ảnh biển lửa, lại bị một tiếng kêu to trong trẻo chấn đến hồn phi phách tán. Trọng Minh điểu thuận gió gào thét đến, cuốn tiểu Kỳ Lân dưới lông của mình rồi lại vung cánh lên, tất cả yêu quái ở hiện trường hoảng loạn biến về hình người.
Mà Lâm Cạnh cũng vừa vặn dẫm lên ghế, nhón chân dò nửa cái đầu vào bên trong: “Quý Tinh Lăng!”
“……”
Nơi xa mơ hồ truyền đến âm thanh của xe cảnh sát, ông bác trung niên mở cửa: “Đi mau!”
Lâm Cạnh không hiểu, nghĩ thầm mình là một người bị hại vì sao phải chạy, còn tính đợi lát nữa đến đồn công an lấy khẩu cung, nhưng kinh nghiệm của Quý Tinh Lăng ở phương diện này thì tương đối phong phú, không nói hai lời đã kéo người chạy về hướng ngược lại, chạy liên tiếp hai con phố mới dừng lại.
“Không phải, cậu từ từ, cậu chờ một chút.” Lâm Cạnh thở hồng hộc đẩy hắn ra, “Chúng ta không làm chuyện gì sai, vì sao phải chạy?”
“Đi vào có thể phiền toái, lãng phí thời gian còn chưa nói, còn phải để phụ huynh tới lãnh người.” Quý Tinh Lăng ngồi dưới đất, cũng mệt mỏi đến quá sức, ngẩng đầu hỏi, “Này, cậu không sao chứ?”
“…… Không sao.” Lâm Cạnh nhìn mặt hắn bị thương, tự động nuốt xuống câu “Cậu vừa rồi thật sự không cần xông lên” đổi thành cảm ơn.
“Tôi cũng sơ sót, không nghĩ tới khả năng cậu không thích ứng được hoàn cảnh chỗ đó.” Quý Tinh Lăng nhe răng trợn mắt vươn tay, “Kéo tôi lên với.”
Vừa rồi là đánh nhau 1v8, mặc dù hắn không chiếm quá nhiều khả năng, tuy nhiên cũng không chịu thiệt, chỉ là ăn một nắm đấm nên nhìn tương đối chật vật.
Lâm Cạnh từ cửa hàng tiện lợi mua cây kem cùng khăn lông, tạm thời làm một cái túi chườm nước đá giản dị: “Cậu muốn đi bệnh viện không?”
“Trầy da, không đến mức đó.” Quý Tinh Lăng vẫy một chiếc xe, “Về nhà trước.”
Tài xế xe có lẽ đã quen nhìn những thiếu niên bất lương như vậy, một câu cũng không hỏi nhiều, toàn bộ hành trình đều nhấn ga, thoạt nhìn rất muốn đưa hai tên xui xẻo kia về mục đích. Đèn đường phản chiếu bóng cây lốm đốm, ánh sáng kéo dài liên tục đến hàng ghế sau, càng thêm sự yên tĩnh của không gian.
Một lát sau, Quý Tinh Lăng nhịn không được mở miệng trước: “Đêm nay dọa cậu không?”
“Không.” Lâm Cạnh quay đầu nhìn hắn, “Tôi đang suy nghĩ, vừa rồi sao cậu lại nhốt tôi ở bên ngoài.”
“Cậu không phải học sinh giỏi sao, đã thấy đánh nhau bao giờ.” Quý Tinh Lăng thuận miệng có lệ, “Máu thịt tung tóe, không hợp với thiếu nhi.”
Tài xế xe rõ ràng bị dọa cho sốc, quyết đoán lại dẫm chân ga.
“Bởi vì phía dưới thật sự quá ồn,cho nên tôi muốn lên đường hít thở không khí, không nghĩ tới sẽ gặp được một đám ma men.” Lâm Cạnh nói, “Thực xin lỗi.”
“Cậu xin lỗi cái gì, đám người kia vốn cũng không phải người tốt.” Quý Tinh Lăng lười nhác dựa về lưng ghế, giữa mày còn có lệ khí khó chịu vì đánh nhau thua, “Vừa lúc cho bọn họ một chút giáo huấn.”
Lâm Cạnh “Ừ” một tiếng, lại cường điệu: “Nhưng cậu có thể đánh với nhiều người như vậy, thật sự thật là lợi hại.”
“……”
—— trên thế giới này không có vật gì lấy mãi không hết, dùng mãi không cạn, ngoại trừ tấm thẻ “Cậu thật là lợi hại” của thầy giáo Tiểu Lân.
Nhưng lần này có thể do tâm tình không giống nữa, Quý Tinh Lăng cảm thấy không chỉ không cảm thấy khó nghe, thậm chí còn có một chút dễ nghe, một chút vui vẻ, chỉ là miệng vừa mới cong lên, miệng vết thương liền đau khiến hắn hít hà một hơi.
Lâm Cạnh cũng cười theo, nhận lấy túi chườm nước đá nhẹ nhàng để lên bên sưng: “Cậu đừng nhúc nhích.”
“…… Ồ.”
Chiếc xe đi qua hàng cây màu xanh trong thành phố, ven đường sẽ có vài vũng nước bắn lên, có bóng của cây cùng hoa.
Hai thiếu niên sóng vai ngồi ở hàng ghế phía sau, ngẫu nhiên sẽ nhỏ giọng nói chuyện.
Không liên quan đến chuyện đánh nhau, thì đây chỉ là một buổi đêm mùa thu đáng nhớ.
Bởi vì gió thắp sáng cả bầu trời đầy sao.
……
Phòng 1301 Giang Ngạn Thư Uyển, khi Quý Tinh Lăng về nhà, Hồ Mị Mị vừa mới nhận xong một cuộc điện thoại.
“Cháu chào cô.” Lâm Cạnh ôm hai cái cặp, đứng ở cửa đánh đòn phủ đầu, “Hôm nay cháu mời Quý Tinh Lăng đi ra ngoài ăn cơm, cậu ấy thấy một đám côn đồ bên đường cướp bóc, làm việc nghĩa hăng hái tiến lên hỗ trợ, kết quả không cẩn thận bị đánh.”
Nói xong lại bổ sung một câu: “Nhưng cậu ấy đánh thắng, còn giúp người khác lấy tiền về.”
Quý đại thiếu gia vẻ mặt khó hiểu, này lại là phân đoạn kỳ diệu gì, cậu muốn tự biên chuyện tại sao lại không thương lượng trước với tôi một chút?!
Lâm Cạnh đưa cặp bằng cả hai tay cho Hồ Mị Mị: “Cô, cháu xin lỗi, cháu không thể kịp thời giữ chặt Quý Tinh Lăng.”
Khi nói lời này, khóe mắt cậu hơi rũ xuống, vẻ mặt ủ rũ, một bộ thành khẩn ngoan ngoãn nhận sai.
“Không……, hai con không sao là tốt.” Hồ Mị Mị nửa ngày mới nghẹn ra được một câu.
“Vậy cháu về trước.” Lâm Cạnh lại nhìn Quý Tinh Lăng, “Cậu nhất định phải chú ý nghỉ ngơi, hẹn gặp lại.”
Mắt hắn chớp chớp, hoàn mỹ suy diễn ra “Người bình thường tận mắt thấy anh hùng ra tay vì việc nghĩa, nội tâm bị xúc động sâu sắc ”, chỉ kém khom lưng 90 độ tỏ vẻ tôn kính. Hồ Mị Mị nhìn theo cậu trở lại phòng 1302, tâm tình phức tạp hỏi con trai: “Con biết người cứu con là Trọng Minh không?”
“Biết ạ.”
“Con biết cậu ấy là bạn của ba không?”
“Biết ạ.”
“Con biết chú ấy nhất định sẽ gọi điện cho mẹ nói chuyện đêm nay không?”
“Biết.”
Hồ Mị Mị khó có thể lý giải: “Vậy con thấy cái ý nghĩa của chuyện tự biên làm việc nghĩa cứu người này như thế nào?”
Quý Tinh Lăng cũng khóc không ra nước mắt, này con thật không biết.
“Lại đây, để mẹ xoa thuốc cho.” Hồ Mị Mị kéo hắn ngồi xuống sô pha, lại dặn dò, “Nhân viên ở cửa hàng Thao Thiết rất hỗn tạp, lần sau đừng lại mang Tiểu Cạnh qua, miễn cho có chuyện ngoài ý muốn.”
“Con ngày thường có thói quen đến đó ăn, không nghĩ nhiều.” Quý Tinh Lăng nghĩ lại một chút, cảm thấy đêm nay thật sự có chút mạo hiểm, vì thế sảng khoái thừa nhận sai lầm, lại thuận miệng nói, “Bất quá mỗi lần con thấy chú Trọng Minh, đều là một bộ lòe loẹt, không nghĩ tới biến thành người lại đen như vậy.” Sắc mặt đen, âu phục lại càng đen, trình độ nghiêm túc có lẽ là so sánh được với Ngưu Vệ Đông.
Điện thoại trên sô pha rung lên.
Có thể đạt tới: Tình huống thế nào?
Quý Tinh Lăng một bên gặm quả táo, một bên trả lời bằng một tay.
Tinh ca: Không sao, cậu ăn cơm chưa?
Lâm Cạnh trả lời một từ “Đang”, lại gửi đến một nửa miếng bánh bao.
Đây là thức ăn thô sơ gì, Quý Tinh Lăng gọi điện thoại: “Cô nhà cậu không ở đó sao?”
“Ở, nhưng tôi không muốn cô ấy biết.” Lâm Cạnh một bên uống sữa, một bên hạ giọng, “Bằng không lại bị hỏi nửa ngày, nói không chừng còn sẽ nói cho ba mẹ tôi, phiền toái.”
Năm phút đồng hồ sau, đại thiếu gia tự mình tới cửa, giả vờ đi sang làm bài tập, thật ra là âm thầm đưa tới một cái cà mên, một hộp tôm tươi bánh cuốn, một hộp cải xanh xào lạp xưởng, một canh, toàn bộ đều đang nóng hổi.
Lâm Cạnh nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, cặp của cậu ta thật sự có thể để vừa sao.
“Đều là cô nhà tôi làm, tuy rằng đã nóng một lần, nhưng còn đỡ hơn thứ kia.” Quý Tinh Lăng giúp cậu dịch nửa miếng bánh bao sang bên cạnh, “Tôi về đây, cậu cứ ăn từ từ.”
“Cậu không phải tới tìm tôi làm bài tập sao?”
“Cậu có tình người hay không, tôi đã bị đánh thành như vậy vì sao còn phải làm bài tập?”
“Nhưng vừa rồi lúc ở trên xe, có người đã nói tôi rằng mình không sao cả.”
“Tôi khoác lác đó, thật sự, đầu tôi bây giờ rất đau, thậm chí muốn hôn mê tại chỗ.”
“Cậu chưa tắm đừng hôn mê xuống giường tôi, hay cậu về đi.”
“Tôi càng không! Tôi muốn học bài!”
Đại thiếu gia nói một không hai, tại chỗ lấy ra sách tiếng Anh, tự ném mình xuống giường của thầy giáo Tiểu Lâm một cách hoàn hảo.
Thoải mái!
Lâm Cạnh nhìn chiếc dép kiêu ngạo bay ngang qua trước mặt mình, lâm vào trầm mặc thật lâu.
“Quý Tinh Lăng.”
“Làm gì?”
“Không làm xong mười bài đọc đừng có xuống giường.”
“……”Tác giả có lời muốn nói:
Ngoa thú: Thân hình như thỏ, khuôn mặt đẹp đẽ, thường lừa dối người, nói đông mà tây, nói ác mà thiện, sau khi ăn thịt nó thì không thể nói sự thật nữa.
Họa đấu: Ngoại hình giống yêu khuyển, có thể phun ra lửa.
Phỉ: Thú của thiên tai.
Ma cọp vồ: Sau khi bị hổ ăn thịt, trái lại biến thành quỷ hồn tùy tùng của hổ, phẩm hạnh thấp kém. Nguyên do của vẽ đường cho hươu chạy.
Trọng Minh điểu: Chim thần, ngoại hình giống như con gà, tiếng hót như phượng, một con mắt có hai đồng tử, có thể loại bỏ các tai họa của mãnh thú yêu vật.
——————
* Mỗi loại quái vật có thể có những ghi chép khác nhau trong những cuốn sách cổ khác nhau. Nếu bạn muốn tìm hiểu thêm, bạn vẫn nên tự kiểm tra thông tin.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.