Chương 22: Đây là của tôi, ngày mai tôi phải đi diễu hành với cậu
Ngữ Tiếu Lan San
07/07/2020
Tiên đế gây dựng sự nghiệp chưa được nửa mà nửa đường chết, Quý đại thiếu gia khiêu khích khiết phích chưa được nửa đã bị nhét một đống bài thi tiếng Anh.
Lâm Cạnh đã quyết định sau khi hắn đi thì sẽ đem khăn trải giường vỏ chăn tất cả đổi một lần, vì thế cũng không đuổi người, chủ động ném lại một cái túi đựng bút: “Làm bài cho tốt!”
Quý Tinh Lăng: “……”
Chờ một chút, tôi cảm thấy cốt truyện này phát triển hình như không đúng lắm.
Lâm Cạnh điều chỉnh đèn lên sáng nhất, mình bưng hộp cơm lên ngồi vào góc bàn học, một bên ăn cơm một bên đọc toán. Quý Tinh Lăng năm lần bảy lượt muốn vì bản thân mình xin một chút quyền tự do, đều bị học bá này giành giật từng giây làm tư thái nghiêm nghị học tập chấn động quay trở về, đành phải thành thật cầm bút, cùng người kia xem đề luyện tập.
Thầy giáo Tiểu Lâm sắp xếp đề đầu tiên là bài đọc dài tới nửa tờ giấy, vừa đọc đã có The following true story will deeply touch your soul [ câu chuyện có thật sau đây sẽ chạm sâu đến tâm hồn bạn], thoạt nhìn nội dung này với bản thân mình rất có tin tưởng, nhưng Quý Tinh Lăng nghiêm túc quan sát năm phút, cũng chỉ có thể miễn cưỡng xem hiểu vai chính hình như là người Châu Phi, nuôi một đám voi rừng, soul là không trông cậy vào deeply touch, buồn ngủ nhưng lại bị dẫn đến nước sông ào ạt, còn chưa làm được hai trang đề, mí mắt đã như bị dán keo 502.
Lâm Cạnh ngồi xổm xuống mép giường: “Này, tỉnh tỉnh.”
Đôi mắt của Quý Tinh Lăng lười mở to, khàn giọng đáp một câu: “Ừ tôi đang học, elephant.”
Biếu tình Lâm Cạnh cứng lại một chút, chịu đựng không dám cười lớn: “Cậu có muốn về nhà ngủ hay không?”
Quý Tinh Lăng kéo gối đầu cậu qua, che lên đầu của mình, hiệu quả thôi miên của bài thi người Châu Phi đang rất tốt, hắn bây giờ nửa bước cũng không muốn động, buồn ngủ đến trời đất u ám.
Lâm Cạnh giũ chăn ra, miễn cho đại thiếu gia lại bị lạnh mà cảm mạo. Tư thế ngủ của Quý Tinh Lăng cũng kiêu ngạo y chang tính cách của hắn, giường 1 mét 8 cũng có thể nghiêng người chiếm hết, phần mái tóc trên trái rũ xuống hỗn độn, che khuất hơn phân nửa đôi mắt, mũi cao thẳng, môi mỏng hơi có chút cong lên, lúc ngủ cũng đẹp trai đầy mặt, không hổ là giáo thảo Tinh ca.
Nhưng xét thấy bản thân thầy giáo Tiểu Lâm cũng rất đẹp, cho nên cũng không thèm thưởng thức gương mặt góc độ kia, sau khi chỉnh ánh đèn bên đầu giường tối lại liền trở lại bàn học, tiếp tục hết sức chuyên chú làm bài tập —— hai phần, dù sao chữ của Quý Tinh Lăng xấu quá mức, mình lại phải dùng tay trái chép lại một phần, giáo viên hẳn là nhìn không thấy khác nhau.
Thời gian trôi qua đi. Rạng sáng 1 giờ rưỡi, chậu cây bên cửa sổ lặng lẽ thu lá lại, cùng hạt mưa nhỏ tí tách ngoài cửa sổ cùng nhau rơi vào cảnh trong mơ. Quý Tinh Lăng đã ngủ say, ngón tay thon dài nắm chặt tơ gối mịn màng, thoạt nhìn rất muốn trói cả bản thân lên chiếc giường lớn thoải mái này, Lâm Cạnh cũng không có lại quấy rầy hắn, chỉ gửi WeChat cho Hồ Mị Mị thông báo một tiếng —— đương nhiên không thể ăn ngay nói thật, chuyện “Quý Tinh Lăng ở nhà cháu ngủ, gọi không tỉnh dậy” này thật sự quá làm phụ huynh sốt ruột, vẫn cần thiết tô điểm cho đẹp.
Mà Hồ Mị Mị quả nhiên nghe xong thật sự cao hứng, lại gọi điện thoại cho chồng mình: “Tiểu Tinh đi cách vách học bài, học cả đêm không về ngủ.”
Quý Minh Lãng so với Hồ Mị Mị còn hơi tỉnh táo lại một chút, ông thật sự không có biện pháp tưởng tượng con trai nhà mình học đến quên mình là cảnh tượng kỳ diệu gì, cho nên chỉ có thể suy đoán có lẽ lại là cái cớ để chơi game suốt đêm, nhưng ngoài miệng phải phụ họa với phu nhân nhà mình, như vậy mới có thể tốt hơn.
“Sau khi anh về, cùng em đi sang phòng 1302 cảm ơn người ta một chút.” Hồ Mị Mị phân phó, “Nghe nói ba mẹ của Tiểu Lâm học kỳ sau sẽ dọn lại đây, phải làm tốt quan hệ với hàng xóm.”
“Không thành vấn đề.” Quý tiên sinh đương nhiên là đồng ý, “Anh sẽ đi chuẩn bị quà trước.”
Ở trong thế giới yêu quái, vẫn có rất nhiều đặc sản quý hiếm, có thể ngụy trang một chút rồi tặng cho con người.
Ví dụ như linh quả rao sơn rất giống quả đào mật.
Ví dụ như cỏ Chúc Dư có thể làm thành bánh chân giò hun khói.
Ví dụ như nói giao tiêu dệt thành khăn lụa.
Lại ví dụ như người chủ động đưa tới cửa, hơn nữa còn ra vẻ đầy đẹp trai ngang ngược chiếm giường ngủ của người khác Kỳ Lân nhãi con —— tuy rằng chủ nhân phòng 1302 khả năng cũng không thích phần quà kia.
Sáng sớm 6 giờ, thanh âm thanh thúy “Đinh linh linh” đúng giờ vang lên. Quý Tinh Lăng mơ mơ màng màng vươn tay, theo thói quen tính mò điện thoại nhưng đến nửa ngày cũng không mò đến di động, cuối cùng không thể ngồi dậy với môt quả đầu rối loạn, cùng đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường gọi khàn cả giọng mắt to trừng mắt nhỏ, không phải, mẹ nó thứ này từ đâu ra đây?
Lại qua hơn mười giây, đại thiếu gia cuối cùng hậu tri hậu giác phản ứng lại, không thể hiểu được gian phòng ngủ này lại từ đâu ra, không phải là đồng hồ báo thức, hình như là chính mình.
“……”
Trong phòng tắm có thanh âm rất nhỏ từ bàn chải đánh răng bằng điện, là Lâm Cạnh đang rửa mặt. Quý Tinh Lăng dẫm tấm thảm, dựa vào khung cửa giọng nói khàn khàn mà oán giận: “Tối hôm qua sao cậu không gọi tôi một tiếng?”
“Tôi có gọi.” Lâm Cạnh mắc khăn lông lại, tùy tay đưa cho hắn một chai nước khoáng, “Nhưng cậu ôm gối đầu của tôi rầm rì, chết cũng không chịu đứng lên, cho nên tôi đành phải đến phòng ngủ bên cạnh ngủ một đêm.”
“Xạo đi.” Quý Tinh Lăng khinh thường thọt một câu, một hơi uống hết nửa chai nước, mới tính là hơi chút tỉnh táo.
“Tôi không xạo, tôi có quay lại.”
“Khụ khụ!” Đột nhiên không kịp phòng ngừa nghe một câu như vậy, Quý Tinh Lăng thiếu chút nữa bị sặc, khiếp sợ nói, “Cậu đây là làm một hành vi không có đạo đức?”
“Vì phòng ngừa cậu như bây giờ, chết cũng không nhận hành vi của mình.”
“Cho tôi xem.”
“Không cho.”
“Mau!”
“Không!”
Hai người ở trong phòng đoạt điện thoại đến năm phút, động tĩnh nháo không nhỏ, thẳng đến lúc Khương Phân Phương tới gõ cửa mới ngừng. Quý Tinh Lăng một tay đè người trên giường, một cái tay khác cầm di động, ác bá uy hiếp: “Mật khẩu bao nhiêu?”
“328971.” Lâm Cạnh bị chọc đến dở khóc dở cười, nước mắt còn muốn tràn ra, đành phải chủ động đầu hàng, “Lừa gạt cậu, không ghi lại.”
Quý Tinh Lăng thuần thục mở khóa, rất có tố chất mà cường điệu: “Tôi chỉ xóa ảnh của mình, không xem những thứ khác của cậu a.”
Lâm Cạnh trầm mặc một chút: “Ừ.”
Nhưng đại thiếu gia rất nhanh liền phát hiện, câu này bảo đảm thật là dư thừa.
Bởi vì album ảnh của thầy giáo Tiểu Lâm ngoại trừ bút ký PPT, chính là các kiểu đề, bài thi, hoặc là các đoạn ảnh tin tức tiếng Anh, cho dù đạo đức của mình hạ thấp đi rình trộm việc riêng tư của người kia thì thực lực cũng không cho phép.
Ảnh của học tra, căn bản là không xứng với album mênh mông đề của học bá.
Đây là cái sự trào phúng lạnh lùng đập vào mặt gì, lại là sự chân thật tàn khốc vô tình của nhân gian gì.
Lâm Cạnh đẩy hắn ra ngồi dậy, cười nói: “Ở lại ăn cơm sáng đi, tôi ở đây còn có một cái bàn chải đánh răng.”
Đại thiếu gia ném điện thoại về, tự phụ đáp một câu, trước tiên ở 1302 ăn xong cơm, lại về 1301 tắm rửa, cuối cùng như thường lệ dẫm lên chuông dự bị tiêu sái tiến vào trường học, kết quả thiếu chút nữa đến trễ —— đã quên địa điểm đi học đã dọn đến lầu Đông Sơn, còn đang buồn bực vì sao bên ngoài phòng học hôm nay lại phá lệ an tĩnh. Mà người suy nghĩ như hắn cũng có không ít, trước tiết tự học đã có bảy đến tám người đến sau thở hồng hộc kêu “Báo cáo”, mãi đến cuối cùng, Vương Hoành Dư hoàn toàn không biết giận: “Một đám trẻ tuổi này, sao lại trí nhớ kém như vậy?”
Toàn lớp ăn ý kinh người, nâng cao giọng kéo dài âm điệu, cùng đáp: “Áp lực học tập quá lớn.”
Vương Hoành Dư dở khóc dở cười: “Nhìn xem chính trung cách vách đi, người ta mới gọi là áp lực lớn, tiết tự học buổi tối các em còn không thèm đi, không biết xấu hổ còn ở đây gào với tôi.”
“Thầy Vương.” Phía dưới có người giơ tay, “Nghe nói chúng ta lại bổ sung thêm tiết tiết tự học buổi tối, có phải hay không ạ?”
“Còn chưa có nhận được thông báo.” Vương Hoành Dư gõ gõ bảng đen, “Được rồi, đừng đem tâm tư tốn trên chuyện đó nữa, lo đọc sách đi.”
Quý Tinh Lăng thoáng nghiêng đầu: “Này, cậu có biết câu ‘ còn còn chưa có nhận được thông báo ‘ của Lão Vương, làm tròn lên chả khác gì ván đã đóng thuyền.”
“Không sao cả, Ninh Tam cùng chín trung giống nhau, lớp 10 đã có tiết tự học buổi tối, tôi quen rồi.” Lâm Cạnh mở sách giáo khoa ra, tìm bút bắt đầu chú thích văn cổ.
Quý đại thiếu gia từ cấp 2 đến giờ, này vẫn là lần đầu tiên có bạn ngồi cùng bàn, nội tâm khả năng tương đối xao động, thường xuyên muốn lại gần nói một câu. Lâm Cạnh lúc bắt đầu miễn cưỡng có thể có lệ trả lời hai câu, đến về sau như bị làm phiền, vì thế ném qua một quyển sách ngữ văn: “Đọc thuộc lòng cả bài!”
Quý Tinh Lăng: “……”
Vu Nhất Chu ngồi ở bàn sau, vẫn luôn chán đến chết mà xoay bút, nhìn thấy Lâm Cạnh ném sách còn bị hoảng sợ, cho rằng hai người xảy ra tranh chấp gì. Nhưng chưa bao giờ nghĩ tới, giây tiếp theo, Tinh ca lãnh khốc đã bắt đầu 258 vạn mà đọc thành tiếng “Tầm Dương giang đầu đêm tiễn khách, lá phong địch hoa thu lạnh run”, còn đọc một cách vui vẻ, có thể nói đây là một sự kiện kì diệu mới sáng sớm của lớp 11-1.
[ Trích từ Tỳ bà hành – Bạch Cư Dị:
Tầm Dương giang đầu dạ tống khách,
Phong diệp địch hoa thu sắt sắt.
Ban đêm đưa tiễn khách ở đầu sông Tầm Dương
Gió thu thổi vào lá phong, hoa lau hiu hắt ]
Cũng không biết là do tòa nhà này có độc, hay là bạn ngồi cùng bàn có độc.
Dù sao đều rất kinh người.
Chuyện dọn phòng học khép lại hoàn hảo, mọi người rất nhanh liền thích ứng hoàn cảnh có bạn ngồi cùng bàn, nhưng Vương Hoành Dư khả năng muốn cho cả lớp tĩnh tâm với mục đích học bài ngắn hạn không có biện pháp đạt được, bởi vì theo sát sau đó còn có một đại hội thể thao Sơn Hải.
Lễ khai mạc diễn ra vào thứ bảy. Buổi chiều thứ sáu, Trịnh Bất Phàm cầm danh sách thông báo từng cái, tất cả vận động viên sáng mai 7 giờ đúng giờ tập hợp, xếp hàng đi diễu hành.
Lâm Cạnh: “……”
Lâm Cạnh cảnh giác: “Tất cả?”
“Đúng vậy.” Trịnh Bất Phàm nói, “Vận động viên thi đấu chính và vận động viên hoạt động thú vị đều phải tham gia vào nghi thức, cậu xem thử xem, tận lực đừng có đến trễ.”
“Chờ một chút!” Lâm Cạnh giữ chặt cậu ta, “Ngoại trừ đi diễu hành, còn có chuyện gì khác phải làm không? Tớ có thể giúp.”
“Hẳn là không có chuyện gì lao động tay chân.” Trịnh Bất Phàm nghĩ nghĩ, “Cũng có một việc, thầy Vương đã chọn La Lâm Tư rồi, nhưng cô ấy hình như tạm thời có chuyện khác, không tới đươc.”
“Để tớ đi!” Lâm Cạnh quyết đoán chọn, “Tớ thông báo cho Quý Tinh Lăng là được.”
“…… Được.” Trịnh Bất Phàm đánh dấu sau tên của cậu một cái, “Vậy cảm ơn Lâm ca.”
Muộn hơn một chút, mấy nam sinh mang vào một bọc lớn áo thun màu hồng, nói là dành riêng cho vận động viên lớp ta, trước ngực một hàng chữ đen nhánh “Chắc thắng”, sau lưng một hàng chữ đen nhánh “Lớp 11-1”, còn trang trí thêm tia chớp màu vàng, thẩm mỹ xấu đến tuyệt.
Vu Nhất Chu lật qua lật lại hai lần, đầy mặt ghét bỏ: “Đậu má, lão Trịnh cậu vì sao lại nguyền rủa chúng tôi bị thiên lôi đánh?”
Cả lớp cười vang, Vương Hoành Dư mới vừa đi đến cửa phòng học, biểu tình vặn vẹo theo một chút, bất quá lại kịp thời nghẹn nụ cười về, nghiêm túc phê bình: “Vu Nhất Chu, không được nói tục!”
Phía dưới vẫn hi hi ha ha như cũ, vốn thế mà, hơn nữa cuối tuần còn có đại hội thể thao, thật sự khó không thể không căng thẳng. Lúc này vừa vặn Quý Tinh Lăng cầm theo mấy chai nước trở lại phòng học, nhìn thấy áo trên bàn, cũng lâm vào mê hoặc ngắn ngủi: “Đây là thiết kế mang cừu hận trù thiên lôi đánh xuống?”
Lúc này chắc Lão Vương cũng không nhịn được, qua loa sắp xếp hai câu liền trở về văn phòng, phỏng chừng là tính tìm nơi không có người dùng một lần cười cho đủ, chỉ có Trịnh Bất Phàm gân cổ lên kêu oan: “Tia chớp hiệp hiểu hay không, các cậu sao lại như vậy!”
“Nhịn đi Tinh ca, cách vách càng xấu, tao mới vừa đi ngang qua lớp hai, một màu xanh biếc” Có nam sinh cười ồn ào, “Ít nhất mình còn rực rỡ.”
Đồ lớp là Trịnh Bất Phàm thống nhất đặt ở shop online, thứ này nhiều lắm cũng chỉ mặc hai ngày, hiển nhiên không cần thiết phải đẹp, đủ tiêu chuẩn là được, sau khi mở đóng gói liền ngửi thấy một cỗ hương đặc sệt dầu quỷ dị đánh tới trước mặt, một vài nữ sinh không chịu được, tại chỗ che miệng mũi chạy ra ngoài thông khí.
Quý Tinh Lăng cũng cảm thấy việc này thật sự thấp kém, vì thế khuỷu tay đẩy người bên cạnh một chút: “Này, sao cậu cũng cầm một cái, không tham gia thì không cần mặc, mau trả lại cho lão Trịnh đi.”
Lâm Cạnh trầm mặc một lát: “Đây là của tôi, ngày mai tôi phải đi diễu hành với cậu, Trịnh Bất Phàm nói đúng 7 giờ tập hợp cả lớp, cậu nhớ rõ đừng đến trễ.”
Tinh ca vừa nghe liền rất buồn bực: “Cậu lại không báo hạng mục, đi diễu hành làm gì?”
“La Lâm Tư có việc không thể cầm bảng của lớp, Trịnh Bất Phàm để tôi tạm thời làm thay.”
“Lão Trịnh sao cậu lại như thế?” Quý Tinh Lăng nghe vậy rất bất mãn, xoay người lớn tiếng hỏi, “Cầm bảng cho lớp không phải đều là nữ sinh sao, vì sao lần này lại để Lâm Cạnh đi?”
Cả lớp nháy mắt an tĩnh, Lâm Cạnh trước mắt biến thành màu đen, muốn che lại miệng đại thiếu gia cũng không kịp, đành phải chuyển ánh mắt xin giúp đỡ về hướng Trịnh Bất Phàm, chờ đối phương có thể hiểu ngầm được ý của mình, trước tiên chủ động đỡ lấy cái nồi này.
Nhưng đó là không có khả năng, Trịnh Bất Phàm thần kinh thô đến mức có thể lấy dây thun đi bắt cóc, hiển nhiên không có được kỹ năng cao cấp như cảm ứng tâm linh, lập tức biện giải: “Không a Tinh ca, là Lâm ca chủ động yêu cầu đi, không tin cậu hỏi cậy ấy đi.”
Quý Tinh Lăng:?
Quý Tinh Lăng thong thả quay đầu lại, phi thường không thể hiểu được hỏi: “Cậu vì cái gì muốn chủ động hứng lấy việc này?”
“Lần đầu tiên tham gia đại hội thể thao, muốn tích cực cống hiến vì lớp.”
“Rất ngu cậu biết không?”
“Tôi biết.”
“Biết mà cậu còn chủ động yêu cầu đi?”
“Quý Tinh Lăng cậu có thể câm miệng hay không.”
“……”
Cố tình Trịnh Bất Phàm còn muốn chạy tới giải thích: “Kỳ thật người dẫn dầu thật không quy định nam nữ, chẳng qua bình thường đều là nữ sinh, nữ sinh trang điểm đẹp mà, nhưng nam cũng được, thầy Tống nghe xong còn khen đó, nói Lâm ca đặc biệc đẹp trai, có vẻ lớp chúng ta sẽ đặc biệt nhứt.”
“Đúng.” Lâm Cạnh cứng ngắc ngẩng đầu lên, “Tôi nhất định sẽ đi cho tốt, kiên quyết không để cho lớp 11-1 mất mặt.”
Quý Tinh Lăng càng thêm mê hoặc, cậu có phải phát sốt hay không, tại sao việc này cũng có thể trào dâng nhiệt huyết?
Nhưng Lâm Cạnh trước mắt đã muốn lên thuyền giặc, trong thời gian ngắn sẽ không thèm đi xuống. Ở tuổi mười sáu mười bảy tuổi, đều sẽ có một chút kiên trì cực kì không có đạo lý ví dụ như nói hiện tại, đơn giản là Quý Tinh Lăng mỗi lần nhắc tới thú vị đại hội thể thao, đều một bộ “Ngốc mới có thể báo danh”, Lâm Cạnh cho dù chết cũng không bao giờ nhắc đến chuyện chuyền bóng nhiều người —— thà rằng cam chịu mình có khát vọng làm người dẫn đầu giơ tấm bảng của lớp.
“Không được sao!”
“…… Được.”
Thầy giáo Tiểu Lâm lợi hại, thầy giáo Tiểu Lâm trâu bò, thầy giáo Tiểu Lâm muốn thì liền được vào sân.
Lâm Cạnh hữu khí vô lực nằm xuống bàn.
Sinh hoạt quá mức muôn vẻ muôn màu, không muốn nói gì.
……
Bởi vì đội ngũ xếp hàng diều hành yêu cầu đến trước, xe của trường không kịp, cho nên Quý Tinh Lăng buổi sáng 6 giờ rưỡi liền tới 1302 gõ cửa: “Cùng tôi đi không?”
“Được.” Lâm Cạnh hôm nay thức dậy có chút muộn, vội vàng thu dọn xong cặp, hỏi hắn, “Cậu cảm thấy Trịnh Bất Phàm còn có cái áo lớp khác hay không? Tôi đã gửi WeChat nhưng cậu ấy không trả lời.”
Quý Tinh Lăng khó hiểu: “Thứ đồ xấu như thế cậu còn muốn lấy thêm một cái làm kỷ niệm?”
“Không.” Lâm Cạnh cũng thực rầu, “Tôi giặt hỏng rồi.”
Vốn dĩ chỉ nghĩ giặt qua nước một lần, giặt đi mùi bụi bẩn kia, kết quả chắc chắn bộ đồ này là thành phẩm chế tác chỉ có năm đồng tiền, những chỉ được in lên toàn bộ biến đổi, “Chắc thắng” biến thành “Hòa tâm”, “Lớp 11-1” thì tương đối thảm thiết, chỉ còn lại có một chữ tùy tiện “11”, tia chớp làm màu ngược lại lại rất rắn chắc, nhưng cũng không dùng được, nhìn càng ngu.
Quý Tinh Lăng: Thứ lỗi, để tôi cười một lát đã.
“Biết ngay phản ứng của cậu là như vậy mà.” Lâm Cạnh ném cặp mình vào trong lồng ngực hắn, còn mình ngồi xổm xuống đeo giày, “Vốn tôi còn trông cậy vào cậu đạo đức tốt một chút, có thể bỏ qua chuyện tôi là người dẫn đầu, chủ động quên mình vì người đi đổi bộ áo lớp thê thảm kia.”
“Không phải, dơ một chút tôi có thể đổi, bỏ cũng được, nhưng cái đó thật sự quá ngốc cậu biết chứ.” Quý Tinh Lăng ôm bờ vai của cậu, “Bất quá không sao, người dẫn đầu mặc cái gì cũng được, năm trước nữ sinh còn mặc váy mà, cậu cứ mặc đồng phục đi.”
Lâm Cạnh tạm thời không có cách, chỉ có thể đến trường học rồi tính xem. Khi xe đi được một nửa, Trịnh Bất Phàm gửi tới một tin nhắn thoại trên WeChat, lải nhải đến 60 giây, cơ bản có thể tóm tắt lại thành một câu—— quỹ lớp có hạn, quần áo mỗi người chỉ một cái, không dư được.
“Bộ của tôi hỏng rồi, cho nên muốn hỏi một chút.” Lâm Cạnh trả lời cậu ta, “Không sao, hơi tệ cũng được.”
Một lát sau, Trịnh Bất Phàm lại gửi tới một tin nhắn thoại 60s, Quý Tinh Lăng liếc mắt nhìn màn hình điện thoại của cậu một cái, buồn bực: “Nói cái gì vậy, sao lại dài như vậy?”
“Chuyện áo lớp.” Lâm Cạnh tùy tiện click mở tin nhắn.
Hoàn cảnh xung quanh Trịnh Bất Phàm khả năng có chút ồn ào, cho nên giọng nói hơi nhỏ: “Ồ, Lâm Cạnh áo lớp của cậu hỏng rồi sao, không sao, người dẫn đầu không yêu cầu mặc trang phục thống nhất, mặc gì cũng được. Chỉ là ngày mai cậu tham gia hoạt động chuyền bóng nhiều người thì khả năng——”
Lâm Cạnh nhanh chóng tắt đi, hai mắt nhìn thẳng phía trước, làm bộ không có việc gì xảy ra cả.
Quý Tinh Lăng dùng ánh mắt phi thường giật mình nhìn cậu: “Cậu báo danh chuyền bóng nhiều người?”
“Tôi không có.”
“Tôi vừa rồi đã nghe được.”
“Tôi nói không có thì không có, cậu cái gì cũng chưa nghe thấy, Trịnh Bất Phàm điên rồi.”
“……”
Vài giây sau, Trịnh Bất Phàm không điên gửi cho mọi người trong nhóm lớp tờ giấy sắp xếp các hoạt động, lúc này toàn bộ lớp 11-1 đều biết, học bá muốn đi tham gia chuyền bóng nhiều người ngu ngốc.
Kỳ thật theo lý thuyết thì việc này lại không đơn thuần chỉ là một mình Lâm Cạnh làm, không nên có sự chú ý cao như vậy, nhưng cái không chịu nổi chính là trong tất cả những người tham gia hạng mục thú vị, thì cậu rõ ràng là đẹp trai nhất. Đề tài trong trường Sơn Hải chủ yếu là như vậy, anh đẹp trai – học bá siêu đẹp trai – một học bá siêu đep trai phải tham gia chuyền bóng nhiều người, quả thật là một chuyện động trời.
Vì thế chờ đến lúc hai người đến trường học, rất nhiều nữ sinh lớp 10 tới hỏi thăm, hạng mục chuyền bóng nhiều người ở đại hội thể thao bao giờ thì bắt đầu, có cần đi chiếm chỗ ngồi hay không.
Quý Tinh Lăng đã cười suốt một đường.
Lâm Cạnh trước mắt còn đang rơi vào một trạng thái tương đối đóng băng, mặt không biểu tình, không muốn động, tục xưng là bất chấp tất cả.
“Yên tâm, tôi nhất định đúng giờ tới cỗ vũ cậu.” Quý Tinh Lăng lời thề son sắt.
“Cậu không có cơ hội, tôi và 1500 mét của cậu bắt đầu cùng lúc.”
“Vậy tôi tìm người tới quay video.”
“Cậu dám.”
“Tôi cũng không quay mỗi cậu, Lão Hầu cũng báo danh chuyền bóng nhiều người, tôi quay Lão Hầu được chưa?”
“Không được!”
“Này, sau cậu có thể nói không đạo lý như thế.”
Nhưng rất nhanh, đại thiếu gia liền bỏ bước”Tìm người quay lại”.
Bởi vì hội thể thao đã trực tiếp thông báo: Theo yêu cầu của một vài bạn học, buổi chiều ngày mai sẽ tổ chức hoạt động chuyền bóng nhiều người trong hạng mục thú vị của đại hội thể thao, sẽ chuẩn bị bắt đầu lúc một giờ trên sân, xin những người tham gia hãy chú ý thời gian.
Lâm Cạnh:?
Lúc này “Theo yêu cầu của một vài bạn học”, là thật sự phục tùng theo ý dân. Bởi vì người xem hầu hết là nữ sinh, vừa không muốn bỏ qua chạy cự ly dài của Quý Tinh Lăng, cũng không muốn bỏ qua chuyền bóng nhiều người của Lâm Cạnh —— rốt cuộc mặc kệ là anh đẹp trai trên đường chạy anh dũng hay là anh đẹp trai chuyền bóng, tựa hồ đều rất hấp dẫn người, cần thiết phải xem cả hai, cho nên cơ hồ mỗi người trong ban thể dục của mỗi lớp đều đi xin, xin thay đổi thời gian của chạy đường dài 1500 mét và chuyền bóng nhiều người.
Lãnh đạo nhà trường có lẽ trước đó chưa từng nghĩ tới, hội thao thú vị vẫn luôn không có độ tồn tại nào sẽ có một ngày được dân chúng chú ý, không nói cực mừng rỡ, thì cũng là cao hứng, dù sao cũng không phải chuyện gì lớn, sẽ không có xung đột ở sân đâu, vì thế tuyệt bút vung lên ký tên đồng ý, còn cố ý chuẩn bị hai nhiếp ảnh gia, phụ trách ghi lại tất cả hành trình, đưa tin trọng điểm.
Quý Tinh Lăng: Không phải tôi muốn cười, là do chuyện này nó thật sự buồn cười.
Cát Hạo trong lòng run sợ chen vào phòng học: “Vu ca, sao tao lại cảm thấy Lâm ca cầm bảng lớp không nói một lời đứng ở kia, giây tiếp theo liền muốn đánh người?”
Vu Nhất Chu: “Mày trước tiên đừng nói gì, để tao cười một lát.”
Cát Hạo: “……”
Mặt trời lên cao, Ứng Long cũng rất nể tình xua tan đám mây đen cuối cùng, mới tan tầm về nhà ngủ bù. Lễ khai mạc đại hội thể thao ở trường cấp ba Sơn Hải trừ trước đến nay đã khác người, đặc biệt lớp 10, nói dễ nghe là nói tố chất giáo dục trăm hoa đua nở, nói trắng ra chính là một đám thiếu nam thiếu nữ mới lên cấp ba muốn cất cánh bay đi rồi, hận không thể vác người lên sân khấu hát một bài. Mà phía trước lớp còn có đội quốc kỳ, đội giáo kỳ, đội cầm cờ đại hội thể thao, đội huy hiệu trường, đội tiêu chí, đội cờ màu, hơn nữa chủ đề diễu hành cùng với các xã đoàn, đội ngũ mênh mông cuồn cuộn khí thế, có thể so với duyệt binh ngày quốc khánh. Thật vất vả đến phiên lớp 11 lên sân, một đám người đã ngồi xổm dưới đài mơ màng ngủ rồi.
“Tinh thần một chút a!” Thầy giáo thể dục ở lớp một tên Tống Thao, ngắn gọn thổi cái còi,” Phải biểu hiện sức sống dương quang của thanh thiếu niên có biết hay không, Lâm Cạnh…… Lâm Cạnh em từ từ thôi, chạy nhanh như vậy làm gì, giơ cao lên!”
“……”
Một tốp lớp 11 -1, yên lặng lui về, đi điểu chính hướng tấm bảng.
So sánh với sự chuẩn bị tỉ mỉ của lớp 10, lớp 11 rõ ràng tự do bình thường rất nhiều, Vương Hoành Dư ngồi ở thính phòng, quả thực xem đến trợn mắt há hốc mồm: “Vì sao bước chân của chúng nó lại không chỉnh tề như vậy?”
“Lớp ông không tồi.” Chủ nhiệm lớp hai cũng thực khổ, “Áo lớp của lớp tôi, cái màu sắc kia, căn bản không thể xem.”
“Lão Vương ông oán giận cái gì, hiệu quả lớp một của ông quá náo động.” Thầy giáo bên cạnh cũng nói, “Toàn trường kêu lớn muốn xé trời.”
Lời nói đó là thật sự, lớp 11-1 đi diễu hành một vòng, đi đến nơi nào, thính phòng nơi đó chính là một mảnh thét chói tai. Quý đại thiếu gia cực kì đẹp trai đứng đầu, hiệu quả diễn xuất không đơn giản là vận động viên mà là minh tinh tổ chức buổi họp mặt fan, Lâm Cạnh khả năng tương đối ghét bỏ hành vi như con khổng tước xòe đuôi này, hơn nữa bản thân cũng không có kinh nghiệm, chân lại dài, vì thế nâng tấm bảng đi nhanh, thế cho nên cuối cùng vận động viên của cả lớp không thể không chạy theo cả tập thể, hiệu quả rất có hỉ cảm. Ngưu Vệ Đông trên ghế giám khảo cũng lấy cớ nhặt bút, khom lưng ở dưới bàn biến mất nửa phút, theo nguồn thông tin đáng tin cậy miêu tả, thì Chủ Nhiệm Giáo Dục lúc ấy cười đến bả vai run lên.
Lâm Cạnh xuất sư bất lợi, quyết định đời này cũng chỉ một lần như vậy.
Về sau ai nhắc lại chuyện cầm bảng, lập tức đánh hắn.
Quý đại thiếu gia cảm thấy, thầy giáo Tiểu Lâm của hắn thế mà lại quá đáng yêu.
Hai người ngày đầu tiên cũng chưa tham gia hạng mục, cho nên đi diễu hành xong liền chạy về thính phòng ngồi. Lúc này nhảy xa cùng chạy 50 mét đã bắt đầu rồi, rất nhiều người đều chạy tới xem náo nhiệt, trên khán đài có chút thưa thớt.
Lâm Cạnh chưa kịp ăn sáng, có để ở trong cặp sandwich cùng nước trái cây, Quý Tinh Lăng duỗi tay: “Cho tôi một cái.”
“Cậu cũng chưa ăn?” Lâm Cạnh mang hộp đồ ăn ra, trước tiên đưa qua một chai nước rủa tay khô, một tờ khăn ướt.
Rất tốt, thiết lập tính khiết phích không thể vỡ.
“Lên quá sớm không thấy ngon miệng.” Quý Tinh Lăng lau khô tay, chính mình cầm miếng sandwich, “Lý Mạch Viễn hình như về phòng học tự học, cậu có đi hay không?”
Lâm Cạnh từ chối: “Kỳ thật tôi cũng không học được trình độ vì học quên mình như Lý tổng, thả lỏng vẫn tốt hơn.”
“Vậy bây giờ tôi có thể phỏng vấn không, cậu là xuất phát từ tâm thái gì mà muốn báo danh chuyền bóng nhiều người?”
Quý đại thiếu gia để chai nước xuống, hết chuyện để nói.
Chuyện này xem ra trong thời gian ngắn không thể bỏ qua, Lâm Cạnh đơn giản nói ngang: “Tôi chính là phát ra từ lòng nhiệt huyết trong nội tâm với cái vận động thú vị này, cậu có ý kiến?”
“Không có, không dám có.” Quý Tinh Lăng lại đoạt lấy nửa bình nước trái cây của cậu, ngửa đầu uống hết, “Tôi bảo đảm, đúng giờ kéo cho cậu một đội cổ động viên, lớp một phải thắng!”
Lâm Cạnh: “……”
Quý Tinh Lăng người như cậu thật là – nhàm chán muốn nổ trời.
Nhưng bản thân Quý đại thiếu gia cũng không cảm thấy mình nhàm chán, thậm chí còn đối với chuyện trêu chọc thầy giáo Tiểu Lâm, có một chút ấu trĩ chọc không biết mệt, thi thoảng liền muốn chọc người kia đến xấu hổ về “Thú vị” một chút. Lâm Cạnh khả năng cũng là bị hắn chọc đến phát bực, ở sâu trong nội tâm thế mà lại sinh ra một tia gấp không chờ nổi với hoạt động chuyện bóng kia —— hận không thể năm phút sau lập tức bắt đầu thi đấu, để khỏi cho người nào đó nói không ngừng nghỉ.
“Chuyền bóng thú vị.”
“Cầu cậu câm miệng.”
Trên sân thi đấu thỉnh thoảng sẽ vang lên tiếng hoan hô, thoạt nhìn thi đấu còn tiến hành rất náo động. Người một khi tới hoàn cảnh như vậy, chẳng sợ bản thân không có hứng thú với thể dục, cũng sẽ bị kích phát cảm xúc háo thắng tranh chấp tập thể, nhưng lớp 11-1 tương đối thảm, toàn là phần tử tổng điểm lót đáy hàng năm kéo chân cả lớp, những người chơi tốt trong lớp chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, Quý Tinh Lăng một, Trịnh Bất Phàm đại diện môn thể dục, còn có ném tạ Ngưu Bôn Bôn —— người anh em này tên thật là Ngưu Kiếm Khung, nghe tới cực kì nghĩa bạc vân thiên, cho nên cũng không phụ nghĩa này mỗi ngày ở ngõ nhỏ đen tối đi thu phí, cuối cùng bị “phụ thân” giận mang đến đồn công an sửa lại tên, trong một đêm từ đi đại ca đi đầu biến thành tên em trai bôn bôn, không còn mặt mũi để lăn lội trong xã hội, chỉ có đem thể lực dư thừa phát tiết trên sân thể dục, nghe nói còn nhận được giấy chứng nhận quốc gia.
[ Nghĩa bạc vân thiên – Dịch nghĩa là hành động có ý nghĩa, hay là tình nghĩa lớn đến nỗi che lấp cả mây trời rộng lớn.]
“Trên giới đại hội thể thao, dựa theo người đứng thứ ba từ dưới lên trên của lão Ngưu chọn” Quý Tinh Lăng nói, “Kỳ thật năm nay có Vu Nhất Chu ở, tổng điểm hẳn là còn có thể, đứa cháu trai kia năm trước ở nhà ngủ ngon, vắng mặt hai hạng mục lớn, Lão Vương tại chỗ tức thành cá nóc.”
“Vậy còn cậu?” Lâm Cạnh hỏi, “Không phải nói năm trước báo danh cậu không ở đó, cho nên bị Trịnh Bất Phàm điền rất nhiều hạng mục sao, vì sao cậu không thể cứu được lớp?”
Quý Tinh Lăng: “……”
Quý Tinh Lăng: “Bởi vì trình độ của tôi chẳng ra gì, cũng không sung quân được.”
Lâm Cạnh nhìn hắn trong chốc lát: “Lão Trịnh đều điền cho cậu hạng mục thú vị đúng không?”
Quý Tinh Lăng: “Không có.”
“Quý Tinh Lăng cậu đã tham gia lừa bóng bịt mắt kia thì có tư cách gì cười nhạo chuyện bóng nhiều người của tôi!”
“Đậu, tôi thật sự không tham dự.” Quý Tinh Lăng tùy tay lôi một nam sinh bên cạnh, “Cậu chứng minh đi!”
“Tớ thề.” Nam sinh giơ tay bảo đảm, “Tinh ca năm trước là bị lão Trịnh cưỡng ép đến bảy tám hạng mục thú vị, nhưng trước một ngày mở màn của đại hội thể thao, danh sách lại thay đổi một lần, cậu ấy thật sự không lên sân.” Hạng mục thú vị trong đại hội thể thao là không có yêu cầu nghiêm khắc gì, chỉ có cho vui, cho nên người dự thi đổi tới đổi lui cũng là chuyện thường, A chọn tên B cũng không sao.
Về phần vì sao trước khi mở màn mới đổi, đương nhiên là bởi vì Tinh ca trước khi mở màn mới biết, nếu không đã sớm sửa lại. Lâm Cạnh thật ra muốn tìm sự an ủi từ chuyện “Quý Tinh Lăng cũng tham gia hạng mục thú vị trong đại hội thể thao”, nhưng cậu lại không đoán được, đại thiếu gia giàu thế mà còn có thể cưỡng ép Trịnh Bất Phàm đổi danh sách, tức khắc càng tức.
“Tôi phát hiện người như cậu chọc rất vui.” Quý Tinh Lăng ôm lấy bờ vai của cậu, “Tuy rằng hạng mục thú vị quả thật rất ngốc, nhưng có thể khổ đại cừu thâm đến trình độ như cậu cũng không nhiều lắm thấy, không phải chỉ vui thôi sao, sao cậu còn thật sự nghiêm túc như vậy?”
Lâm Cạnh hoàn toàn không muốn trả lời vấn đề này, nếu không phải cậu mỗi ngày trào phúng tôi 800 câu hạng mục thú vị ngu ngốc, tôi cũng sẽ không có bóng ma tâm lý lớn như vậy, hiện tại còn không biết xấu hổ mà hỏi vì sao?
“Tôi lúc trước không biết cậu báo danh mà.” Đại thiếu gia khả năng cũng kịp thời ý thức được chuyện này, vì thế giải thích cho mình, “Có cậu liền không còn ngu ngốc, thật sự đấy, có cậu liền trở nên ưu nhã.”
“……” Lâm Cạnh cảm thấy mình tám phần cũng muốn bước vào vết xe đổ của Lão Vương, tại chỗ tức thành con cá nóc.
Hạng mục buổi sáng bởi vì đồng thời có Trịnh Bất Phàm cùng Ngưu Bôn Bôn, cho nên điểm của lớp 11-1 còn có thể trông chờ, bò tới vị trí nhất. Mọi người sôi nổi chạy tới xem tổng điểm, La Lâm Tư ở đài phóng viên cũng lấy việc công làm việc tư, nhiều lần khoa trương thành tích huy hoàng, nếu không chờ đến lúc đại hội thể thao kết thúc, ưu thế sẽ về ngay con số không, trở về đại ca khổ sở.
Cuối cùng là hạng mục nhảy xa, đến lúc kết thúc cùng vừa vặn gần 12 giờ. Đại hội thể thao đến buổi trưa là có thể rời trường, Quý Tinh Lăng cầm lấy hai cái cặp: “Đi thôi, cùng bọn Vu Nhất Chu đi ra ngoài ăn.”
Ở gần trường không thiếu tiệm, bọn họ thường đi một quán mì nhỏ, hương vị không tồi, hơn nữa hoàn cảnh không quá sáng, cửa sổ dán đầy báo chí, cái bàn hàng năm dầu mỡ. Quý Tinh Lăng có thể là sợ khiết phích quay đầu chạy lấy người, trước khi ngồi xuống còn rút khăn giấy dành riêng cho người kia, lau tượng trưng hai cái: “Quán này ở sau bếp rất sạch sẽ, điều kiện vệ sinh tuyệt đối đủ tư cách.”
“Mọi người bình thường ăn cái gì?” Lâm Cạnh ngẩng đầu nhìn thực đơn trên tường.
“Mì thịt bò xương sườn, làm trộn cũng được.”
Lâm Cạnh gọi mì nước như những người khác, Quý Tinh Lăng đi lấy chai nước ở tủ lạnh: “Này, buổi chiều còn có hạng mục gì?”
“Hạng mục bi thương cho lớp 11-1.” Vu Nhất Chu ngáp dài trả lời, “400 mét, bóng ném, nhảy xa ba bước, toàn bộ đều là hạng lót đáy năm trước.”
Cát Hạo ở bên cạnh chen vào nói: “Lâm ca, chân cậu dài như vậy tại sao lại không báo thi đấu?”
Lâm Cạnh bị Quý Tinh Lăng lải nhải tra tấn cả một buổi sáng, sinh ra một chút phản xạ có điều kiện, há mồm liền nói: “Bởi vì tớ nhiệt tình yêu thương hạng mục thú vị.”
“Phụt.” Một ngụm nước của Vu Nhất Chu phun toàn bộ xuống đất, “Thiệt hay giả?”
Đương nhiên là giả. Kỳ thật thể dục của thầy giáo Tiểu Lâm rất tốt, nếu chạy cự li ngắn có thể bùng nổ, nhưng khóa thể dục ở Sơn Hải là lựa chọn chủ động, lúc Lâm Cạnh trên đường chuyển sang thì chương trình học đầu đã bị chọn bảy tám cái, chỉ còn lại có một vận động thể thao có chút buồn cười, cho nên lão Tống tạm thời không biết lớp học còn ẩn dấu một tướng tài như thế, báo danh ở đại hội thể thao căn bản không nhớ tới.
Lâm Cạnh vặn nắp chai nước, ăn ngay nói thật: “Lúc trước tôi ở Ninh Tam, hạng mục thi đấu đều là tranh giành nhau báo danh, lúc Trịnh Bất Phàm tới tìm tôi cũng chỉ nói hạng mục thú vị, nên tôi cho rằng những cái khác đều có rồi, cho nên cũng không hỏi nhiều.”
Quý Tinh Lăng nhớ lại đêm đánh nhau ở trong tiệm Thao Thiết, cảm thấy cậu thật sự có thể chạy, đều chạy như bay quá hai con phố, còn có thể kéo mình chạy qua nơi khác.
Bốn người như có như không nói chuyện phiếm, bà chủ cũng đã nấu xong một tô mì mang lên, khả năng thấy Lâm Cạnh là gương mặt mới, cho nên ưu tiên đặt ở trước mặt cậu.
Thịt bò tái với rau thơm xanh biếc, Quý Tinh Lăng nhìn thoáng qua, quyết đoán đẩy cho người đối diện: “Của mày, ăn trước đi.”
Vu Nhất Chu hỏi chấm: “Vì sao?”
“Có rau thơm, Lâm Cạnh không ăn được.” Quý Tinh Lăng nghiêng người, hướng sau bếp hô lớn, “Dì Trương, giúp cháu nấu một tô không thêm hành thái rau thơm ít sa tế.”
“Được rồi!”
Lâm Cạnh kỳ quái: “…… Sau cậu lại biết khẩu vị của tôi?”
“Lần trước ăn lẩu, nhìn thấy cậu gạt sang đĩa liền thuận tiện nhớ kỹ.” Quý Tinh Lăng thuận miệng đáp, không để trong lòng.
Vu Nhất Chu gõ gõ cái bàn: “Này, chúng ta quen nhau đã bao lâu?”
“6 năm, hay là bảy năm.”
“Vậy chúng ta đã quen nhau sáu đến bảy năm, anh cũng chưa từng chú ý tới em mẹ nó cũng không ăn rau thơm?”
“Mày đến cả anh đào vị Coca Cola còn có thể uống, có cái tư cách gì học người khác không ăn rau thơm.”
Cát Hạo ở bên cạnh cười ngây ngô: “Tinh ca, Vu ca thật sự không thể ăn rau thơm, cậu ấy dị ứng, dì Trương và tất cả ông chủ vùng này đều biết.”
“……” Tại sao danh không ăn rau thơm của cậu ta còn có thể lan rộng như vậy.
“Quý Tinh Lăng anh thật sự, thật sự tuyệt.” Vu Nhất Chu không tiếng động vỗ tay, lại quay đầu hỏi Lâm Cạnh, “Lâm ca, điện thoại cậu có phải có ảnh nude của cậu ta hay không, nếu không thì tại sao cậu ta có thể nghe lời như vậy?”
“Nude cái rắm, tin tao nhét đống rau thơm vào miệng mày hay không.” Quý đại thiếu gia ném cho cậu ta một tờ giấy, “Ăn cơm cho ngon đi!”
Một lát sau, trong tiệm lại tiến vào một nhóm người khác, lớn tiếng nói chuyện, mặc một bộ đồng phục màu hồng trắng.
” Trường trung học phụ thuộc Cương Tam.” Vu Nhất Chu để bình dấm lại, đối với Lâm Cạnh giải thích, “Trường học này thực sự rất tuyệt, toàn lũ ngốc, cả Cẩm Thành chỉ có mười tám trung có thể đấu lại bên đó.”
Bởi vì Trâu Phát Phát ở vùng núi ngoại ô, Quý Tinh Lăng gần đây đối với ba chữ mười tám trung trong Cẩm Thành này tương đối mẫn cảm, trường trung học phụ thuộc Cương Tam cũng liên quan cũng có tội, không vui mà quay đầu lại liếc mắt một cái: “Trường học thành bắc thì chạy đến nơi này làm gì?”
“Đi gây chuyện, còn có thể làm gì.” Vu Nhất Chu không để ý.
“Tinh ca.” Vị trí Cát Hạo vừa vặn có thể nhìn thấy bàn họ, vì thế hạ giọng, “Tại sao em lại cảm thấy nhóm người này đến đây tìm anh?”Góc: Chương truyện này hơn 7000 chữ, lúc edit tôi còn tự hỏi mẹ nó vì sao lại edit lâu hơn 2 tiếng như thế, hóa ra là nó dài tới 7000 chữ =.=.
Lâm Cạnh đã quyết định sau khi hắn đi thì sẽ đem khăn trải giường vỏ chăn tất cả đổi một lần, vì thế cũng không đuổi người, chủ động ném lại một cái túi đựng bút: “Làm bài cho tốt!”
Quý Tinh Lăng: “……”
Chờ một chút, tôi cảm thấy cốt truyện này phát triển hình như không đúng lắm.
Lâm Cạnh điều chỉnh đèn lên sáng nhất, mình bưng hộp cơm lên ngồi vào góc bàn học, một bên ăn cơm một bên đọc toán. Quý Tinh Lăng năm lần bảy lượt muốn vì bản thân mình xin một chút quyền tự do, đều bị học bá này giành giật từng giây làm tư thái nghiêm nghị học tập chấn động quay trở về, đành phải thành thật cầm bút, cùng người kia xem đề luyện tập.
Thầy giáo Tiểu Lâm sắp xếp đề đầu tiên là bài đọc dài tới nửa tờ giấy, vừa đọc đã có The following true story will deeply touch your soul [ câu chuyện có thật sau đây sẽ chạm sâu đến tâm hồn bạn], thoạt nhìn nội dung này với bản thân mình rất có tin tưởng, nhưng Quý Tinh Lăng nghiêm túc quan sát năm phút, cũng chỉ có thể miễn cưỡng xem hiểu vai chính hình như là người Châu Phi, nuôi một đám voi rừng, soul là không trông cậy vào deeply touch, buồn ngủ nhưng lại bị dẫn đến nước sông ào ạt, còn chưa làm được hai trang đề, mí mắt đã như bị dán keo 502.
Lâm Cạnh ngồi xổm xuống mép giường: “Này, tỉnh tỉnh.”
Đôi mắt của Quý Tinh Lăng lười mở to, khàn giọng đáp một câu: “Ừ tôi đang học, elephant.”
Biếu tình Lâm Cạnh cứng lại một chút, chịu đựng không dám cười lớn: “Cậu có muốn về nhà ngủ hay không?”
Quý Tinh Lăng kéo gối đầu cậu qua, che lên đầu của mình, hiệu quả thôi miên của bài thi người Châu Phi đang rất tốt, hắn bây giờ nửa bước cũng không muốn động, buồn ngủ đến trời đất u ám.
Lâm Cạnh giũ chăn ra, miễn cho đại thiếu gia lại bị lạnh mà cảm mạo. Tư thế ngủ của Quý Tinh Lăng cũng kiêu ngạo y chang tính cách của hắn, giường 1 mét 8 cũng có thể nghiêng người chiếm hết, phần mái tóc trên trái rũ xuống hỗn độn, che khuất hơn phân nửa đôi mắt, mũi cao thẳng, môi mỏng hơi có chút cong lên, lúc ngủ cũng đẹp trai đầy mặt, không hổ là giáo thảo Tinh ca.
Nhưng xét thấy bản thân thầy giáo Tiểu Lâm cũng rất đẹp, cho nên cũng không thèm thưởng thức gương mặt góc độ kia, sau khi chỉnh ánh đèn bên đầu giường tối lại liền trở lại bàn học, tiếp tục hết sức chuyên chú làm bài tập —— hai phần, dù sao chữ của Quý Tinh Lăng xấu quá mức, mình lại phải dùng tay trái chép lại một phần, giáo viên hẳn là nhìn không thấy khác nhau.
Thời gian trôi qua đi. Rạng sáng 1 giờ rưỡi, chậu cây bên cửa sổ lặng lẽ thu lá lại, cùng hạt mưa nhỏ tí tách ngoài cửa sổ cùng nhau rơi vào cảnh trong mơ. Quý Tinh Lăng đã ngủ say, ngón tay thon dài nắm chặt tơ gối mịn màng, thoạt nhìn rất muốn trói cả bản thân lên chiếc giường lớn thoải mái này, Lâm Cạnh cũng không có lại quấy rầy hắn, chỉ gửi WeChat cho Hồ Mị Mị thông báo một tiếng —— đương nhiên không thể ăn ngay nói thật, chuyện “Quý Tinh Lăng ở nhà cháu ngủ, gọi không tỉnh dậy” này thật sự quá làm phụ huynh sốt ruột, vẫn cần thiết tô điểm cho đẹp.
Mà Hồ Mị Mị quả nhiên nghe xong thật sự cao hứng, lại gọi điện thoại cho chồng mình: “Tiểu Tinh đi cách vách học bài, học cả đêm không về ngủ.”
Quý Minh Lãng so với Hồ Mị Mị còn hơi tỉnh táo lại một chút, ông thật sự không có biện pháp tưởng tượng con trai nhà mình học đến quên mình là cảnh tượng kỳ diệu gì, cho nên chỉ có thể suy đoán có lẽ lại là cái cớ để chơi game suốt đêm, nhưng ngoài miệng phải phụ họa với phu nhân nhà mình, như vậy mới có thể tốt hơn.
“Sau khi anh về, cùng em đi sang phòng 1302 cảm ơn người ta một chút.” Hồ Mị Mị phân phó, “Nghe nói ba mẹ của Tiểu Lâm học kỳ sau sẽ dọn lại đây, phải làm tốt quan hệ với hàng xóm.”
“Không thành vấn đề.” Quý tiên sinh đương nhiên là đồng ý, “Anh sẽ đi chuẩn bị quà trước.”
Ở trong thế giới yêu quái, vẫn có rất nhiều đặc sản quý hiếm, có thể ngụy trang một chút rồi tặng cho con người.
Ví dụ như linh quả rao sơn rất giống quả đào mật.
Ví dụ như cỏ Chúc Dư có thể làm thành bánh chân giò hun khói.
Ví dụ như nói giao tiêu dệt thành khăn lụa.
Lại ví dụ như người chủ động đưa tới cửa, hơn nữa còn ra vẻ đầy đẹp trai ngang ngược chiếm giường ngủ của người khác Kỳ Lân nhãi con —— tuy rằng chủ nhân phòng 1302 khả năng cũng không thích phần quà kia.
Sáng sớm 6 giờ, thanh âm thanh thúy “Đinh linh linh” đúng giờ vang lên. Quý Tinh Lăng mơ mơ màng màng vươn tay, theo thói quen tính mò điện thoại nhưng đến nửa ngày cũng không mò đến di động, cuối cùng không thể ngồi dậy với môt quả đầu rối loạn, cùng đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường gọi khàn cả giọng mắt to trừng mắt nhỏ, không phải, mẹ nó thứ này từ đâu ra đây?
Lại qua hơn mười giây, đại thiếu gia cuối cùng hậu tri hậu giác phản ứng lại, không thể hiểu được gian phòng ngủ này lại từ đâu ra, không phải là đồng hồ báo thức, hình như là chính mình.
“……”
Trong phòng tắm có thanh âm rất nhỏ từ bàn chải đánh răng bằng điện, là Lâm Cạnh đang rửa mặt. Quý Tinh Lăng dẫm tấm thảm, dựa vào khung cửa giọng nói khàn khàn mà oán giận: “Tối hôm qua sao cậu không gọi tôi một tiếng?”
“Tôi có gọi.” Lâm Cạnh mắc khăn lông lại, tùy tay đưa cho hắn một chai nước khoáng, “Nhưng cậu ôm gối đầu của tôi rầm rì, chết cũng không chịu đứng lên, cho nên tôi đành phải đến phòng ngủ bên cạnh ngủ một đêm.”
“Xạo đi.” Quý Tinh Lăng khinh thường thọt một câu, một hơi uống hết nửa chai nước, mới tính là hơi chút tỉnh táo.
“Tôi không xạo, tôi có quay lại.”
“Khụ khụ!” Đột nhiên không kịp phòng ngừa nghe một câu như vậy, Quý Tinh Lăng thiếu chút nữa bị sặc, khiếp sợ nói, “Cậu đây là làm một hành vi không có đạo đức?”
“Vì phòng ngừa cậu như bây giờ, chết cũng không nhận hành vi của mình.”
“Cho tôi xem.”
“Không cho.”
“Mau!”
“Không!”
Hai người ở trong phòng đoạt điện thoại đến năm phút, động tĩnh nháo không nhỏ, thẳng đến lúc Khương Phân Phương tới gõ cửa mới ngừng. Quý Tinh Lăng một tay đè người trên giường, một cái tay khác cầm di động, ác bá uy hiếp: “Mật khẩu bao nhiêu?”
“328971.” Lâm Cạnh bị chọc đến dở khóc dở cười, nước mắt còn muốn tràn ra, đành phải chủ động đầu hàng, “Lừa gạt cậu, không ghi lại.”
Quý Tinh Lăng thuần thục mở khóa, rất có tố chất mà cường điệu: “Tôi chỉ xóa ảnh của mình, không xem những thứ khác của cậu a.”
Lâm Cạnh trầm mặc một chút: “Ừ.”
Nhưng đại thiếu gia rất nhanh liền phát hiện, câu này bảo đảm thật là dư thừa.
Bởi vì album ảnh của thầy giáo Tiểu Lâm ngoại trừ bút ký PPT, chính là các kiểu đề, bài thi, hoặc là các đoạn ảnh tin tức tiếng Anh, cho dù đạo đức của mình hạ thấp đi rình trộm việc riêng tư của người kia thì thực lực cũng không cho phép.
Ảnh của học tra, căn bản là không xứng với album mênh mông đề của học bá.
Đây là cái sự trào phúng lạnh lùng đập vào mặt gì, lại là sự chân thật tàn khốc vô tình của nhân gian gì.
Lâm Cạnh đẩy hắn ra ngồi dậy, cười nói: “Ở lại ăn cơm sáng đi, tôi ở đây còn có một cái bàn chải đánh răng.”
Đại thiếu gia ném điện thoại về, tự phụ đáp một câu, trước tiên ở 1302 ăn xong cơm, lại về 1301 tắm rửa, cuối cùng như thường lệ dẫm lên chuông dự bị tiêu sái tiến vào trường học, kết quả thiếu chút nữa đến trễ —— đã quên địa điểm đi học đã dọn đến lầu Đông Sơn, còn đang buồn bực vì sao bên ngoài phòng học hôm nay lại phá lệ an tĩnh. Mà người suy nghĩ như hắn cũng có không ít, trước tiết tự học đã có bảy đến tám người đến sau thở hồng hộc kêu “Báo cáo”, mãi đến cuối cùng, Vương Hoành Dư hoàn toàn không biết giận: “Một đám trẻ tuổi này, sao lại trí nhớ kém như vậy?”
Toàn lớp ăn ý kinh người, nâng cao giọng kéo dài âm điệu, cùng đáp: “Áp lực học tập quá lớn.”
Vương Hoành Dư dở khóc dở cười: “Nhìn xem chính trung cách vách đi, người ta mới gọi là áp lực lớn, tiết tự học buổi tối các em còn không thèm đi, không biết xấu hổ còn ở đây gào với tôi.”
“Thầy Vương.” Phía dưới có người giơ tay, “Nghe nói chúng ta lại bổ sung thêm tiết tiết tự học buổi tối, có phải hay không ạ?”
“Còn chưa có nhận được thông báo.” Vương Hoành Dư gõ gõ bảng đen, “Được rồi, đừng đem tâm tư tốn trên chuyện đó nữa, lo đọc sách đi.”
Quý Tinh Lăng thoáng nghiêng đầu: “Này, cậu có biết câu ‘ còn còn chưa có nhận được thông báo ‘ của Lão Vương, làm tròn lên chả khác gì ván đã đóng thuyền.”
“Không sao cả, Ninh Tam cùng chín trung giống nhau, lớp 10 đã có tiết tự học buổi tối, tôi quen rồi.” Lâm Cạnh mở sách giáo khoa ra, tìm bút bắt đầu chú thích văn cổ.
Quý đại thiếu gia từ cấp 2 đến giờ, này vẫn là lần đầu tiên có bạn ngồi cùng bàn, nội tâm khả năng tương đối xao động, thường xuyên muốn lại gần nói một câu. Lâm Cạnh lúc bắt đầu miễn cưỡng có thể có lệ trả lời hai câu, đến về sau như bị làm phiền, vì thế ném qua một quyển sách ngữ văn: “Đọc thuộc lòng cả bài!”
Quý Tinh Lăng: “……”
Vu Nhất Chu ngồi ở bàn sau, vẫn luôn chán đến chết mà xoay bút, nhìn thấy Lâm Cạnh ném sách còn bị hoảng sợ, cho rằng hai người xảy ra tranh chấp gì. Nhưng chưa bao giờ nghĩ tới, giây tiếp theo, Tinh ca lãnh khốc đã bắt đầu 258 vạn mà đọc thành tiếng “Tầm Dương giang đầu đêm tiễn khách, lá phong địch hoa thu lạnh run”, còn đọc một cách vui vẻ, có thể nói đây là một sự kiện kì diệu mới sáng sớm của lớp 11-1.
[ Trích từ Tỳ bà hành – Bạch Cư Dị:
Tầm Dương giang đầu dạ tống khách,
Phong diệp địch hoa thu sắt sắt.
Ban đêm đưa tiễn khách ở đầu sông Tầm Dương
Gió thu thổi vào lá phong, hoa lau hiu hắt ]
Cũng không biết là do tòa nhà này có độc, hay là bạn ngồi cùng bàn có độc.
Dù sao đều rất kinh người.
Chuyện dọn phòng học khép lại hoàn hảo, mọi người rất nhanh liền thích ứng hoàn cảnh có bạn ngồi cùng bàn, nhưng Vương Hoành Dư khả năng muốn cho cả lớp tĩnh tâm với mục đích học bài ngắn hạn không có biện pháp đạt được, bởi vì theo sát sau đó còn có một đại hội thể thao Sơn Hải.
Lễ khai mạc diễn ra vào thứ bảy. Buổi chiều thứ sáu, Trịnh Bất Phàm cầm danh sách thông báo từng cái, tất cả vận động viên sáng mai 7 giờ đúng giờ tập hợp, xếp hàng đi diễu hành.
Lâm Cạnh: “……”
Lâm Cạnh cảnh giác: “Tất cả?”
“Đúng vậy.” Trịnh Bất Phàm nói, “Vận động viên thi đấu chính và vận động viên hoạt động thú vị đều phải tham gia vào nghi thức, cậu xem thử xem, tận lực đừng có đến trễ.”
“Chờ một chút!” Lâm Cạnh giữ chặt cậu ta, “Ngoại trừ đi diễu hành, còn có chuyện gì khác phải làm không? Tớ có thể giúp.”
“Hẳn là không có chuyện gì lao động tay chân.” Trịnh Bất Phàm nghĩ nghĩ, “Cũng có một việc, thầy Vương đã chọn La Lâm Tư rồi, nhưng cô ấy hình như tạm thời có chuyện khác, không tới đươc.”
“Để tớ đi!” Lâm Cạnh quyết đoán chọn, “Tớ thông báo cho Quý Tinh Lăng là được.”
“…… Được.” Trịnh Bất Phàm đánh dấu sau tên của cậu một cái, “Vậy cảm ơn Lâm ca.”
Muộn hơn một chút, mấy nam sinh mang vào một bọc lớn áo thun màu hồng, nói là dành riêng cho vận động viên lớp ta, trước ngực một hàng chữ đen nhánh “Chắc thắng”, sau lưng một hàng chữ đen nhánh “Lớp 11-1”, còn trang trí thêm tia chớp màu vàng, thẩm mỹ xấu đến tuyệt.
Vu Nhất Chu lật qua lật lại hai lần, đầy mặt ghét bỏ: “Đậu má, lão Trịnh cậu vì sao lại nguyền rủa chúng tôi bị thiên lôi đánh?”
Cả lớp cười vang, Vương Hoành Dư mới vừa đi đến cửa phòng học, biểu tình vặn vẹo theo một chút, bất quá lại kịp thời nghẹn nụ cười về, nghiêm túc phê bình: “Vu Nhất Chu, không được nói tục!”
Phía dưới vẫn hi hi ha ha như cũ, vốn thế mà, hơn nữa cuối tuần còn có đại hội thể thao, thật sự khó không thể không căng thẳng. Lúc này vừa vặn Quý Tinh Lăng cầm theo mấy chai nước trở lại phòng học, nhìn thấy áo trên bàn, cũng lâm vào mê hoặc ngắn ngủi: “Đây là thiết kế mang cừu hận trù thiên lôi đánh xuống?”
Lúc này chắc Lão Vương cũng không nhịn được, qua loa sắp xếp hai câu liền trở về văn phòng, phỏng chừng là tính tìm nơi không có người dùng một lần cười cho đủ, chỉ có Trịnh Bất Phàm gân cổ lên kêu oan: “Tia chớp hiệp hiểu hay không, các cậu sao lại như vậy!”
“Nhịn đi Tinh ca, cách vách càng xấu, tao mới vừa đi ngang qua lớp hai, một màu xanh biếc” Có nam sinh cười ồn ào, “Ít nhất mình còn rực rỡ.”
Đồ lớp là Trịnh Bất Phàm thống nhất đặt ở shop online, thứ này nhiều lắm cũng chỉ mặc hai ngày, hiển nhiên không cần thiết phải đẹp, đủ tiêu chuẩn là được, sau khi mở đóng gói liền ngửi thấy một cỗ hương đặc sệt dầu quỷ dị đánh tới trước mặt, một vài nữ sinh không chịu được, tại chỗ che miệng mũi chạy ra ngoài thông khí.
Quý Tinh Lăng cũng cảm thấy việc này thật sự thấp kém, vì thế khuỷu tay đẩy người bên cạnh một chút: “Này, sao cậu cũng cầm một cái, không tham gia thì không cần mặc, mau trả lại cho lão Trịnh đi.”
Lâm Cạnh trầm mặc một lát: “Đây là của tôi, ngày mai tôi phải đi diễu hành với cậu, Trịnh Bất Phàm nói đúng 7 giờ tập hợp cả lớp, cậu nhớ rõ đừng đến trễ.”
Tinh ca vừa nghe liền rất buồn bực: “Cậu lại không báo hạng mục, đi diễu hành làm gì?”
“La Lâm Tư có việc không thể cầm bảng của lớp, Trịnh Bất Phàm để tôi tạm thời làm thay.”
“Lão Trịnh sao cậu lại như thế?” Quý Tinh Lăng nghe vậy rất bất mãn, xoay người lớn tiếng hỏi, “Cầm bảng cho lớp không phải đều là nữ sinh sao, vì sao lần này lại để Lâm Cạnh đi?”
Cả lớp nháy mắt an tĩnh, Lâm Cạnh trước mắt biến thành màu đen, muốn che lại miệng đại thiếu gia cũng không kịp, đành phải chuyển ánh mắt xin giúp đỡ về hướng Trịnh Bất Phàm, chờ đối phương có thể hiểu ngầm được ý của mình, trước tiên chủ động đỡ lấy cái nồi này.
Nhưng đó là không có khả năng, Trịnh Bất Phàm thần kinh thô đến mức có thể lấy dây thun đi bắt cóc, hiển nhiên không có được kỹ năng cao cấp như cảm ứng tâm linh, lập tức biện giải: “Không a Tinh ca, là Lâm ca chủ động yêu cầu đi, không tin cậu hỏi cậy ấy đi.”
Quý Tinh Lăng:?
Quý Tinh Lăng thong thả quay đầu lại, phi thường không thể hiểu được hỏi: “Cậu vì cái gì muốn chủ động hứng lấy việc này?”
“Lần đầu tiên tham gia đại hội thể thao, muốn tích cực cống hiến vì lớp.”
“Rất ngu cậu biết không?”
“Tôi biết.”
“Biết mà cậu còn chủ động yêu cầu đi?”
“Quý Tinh Lăng cậu có thể câm miệng hay không.”
“……”
Cố tình Trịnh Bất Phàm còn muốn chạy tới giải thích: “Kỳ thật người dẫn dầu thật không quy định nam nữ, chẳng qua bình thường đều là nữ sinh, nữ sinh trang điểm đẹp mà, nhưng nam cũng được, thầy Tống nghe xong còn khen đó, nói Lâm ca đặc biệc đẹp trai, có vẻ lớp chúng ta sẽ đặc biệt nhứt.”
“Đúng.” Lâm Cạnh cứng ngắc ngẩng đầu lên, “Tôi nhất định sẽ đi cho tốt, kiên quyết không để cho lớp 11-1 mất mặt.”
Quý Tinh Lăng càng thêm mê hoặc, cậu có phải phát sốt hay không, tại sao việc này cũng có thể trào dâng nhiệt huyết?
Nhưng Lâm Cạnh trước mắt đã muốn lên thuyền giặc, trong thời gian ngắn sẽ không thèm đi xuống. Ở tuổi mười sáu mười bảy tuổi, đều sẽ có một chút kiên trì cực kì không có đạo lý ví dụ như nói hiện tại, đơn giản là Quý Tinh Lăng mỗi lần nhắc tới thú vị đại hội thể thao, đều một bộ “Ngốc mới có thể báo danh”, Lâm Cạnh cho dù chết cũng không bao giờ nhắc đến chuyện chuyền bóng nhiều người —— thà rằng cam chịu mình có khát vọng làm người dẫn đầu giơ tấm bảng của lớp.
“Không được sao!”
“…… Được.”
Thầy giáo Tiểu Lâm lợi hại, thầy giáo Tiểu Lâm trâu bò, thầy giáo Tiểu Lâm muốn thì liền được vào sân.
Lâm Cạnh hữu khí vô lực nằm xuống bàn.
Sinh hoạt quá mức muôn vẻ muôn màu, không muốn nói gì.
……
Bởi vì đội ngũ xếp hàng diều hành yêu cầu đến trước, xe của trường không kịp, cho nên Quý Tinh Lăng buổi sáng 6 giờ rưỡi liền tới 1302 gõ cửa: “Cùng tôi đi không?”
“Được.” Lâm Cạnh hôm nay thức dậy có chút muộn, vội vàng thu dọn xong cặp, hỏi hắn, “Cậu cảm thấy Trịnh Bất Phàm còn có cái áo lớp khác hay không? Tôi đã gửi WeChat nhưng cậu ấy không trả lời.”
Quý Tinh Lăng khó hiểu: “Thứ đồ xấu như thế cậu còn muốn lấy thêm một cái làm kỷ niệm?”
“Không.” Lâm Cạnh cũng thực rầu, “Tôi giặt hỏng rồi.”
Vốn dĩ chỉ nghĩ giặt qua nước một lần, giặt đi mùi bụi bẩn kia, kết quả chắc chắn bộ đồ này là thành phẩm chế tác chỉ có năm đồng tiền, những chỉ được in lên toàn bộ biến đổi, “Chắc thắng” biến thành “Hòa tâm”, “Lớp 11-1” thì tương đối thảm thiết, chỉ còn lại có một chữ tùy tiện “11”, tia chớp làm màu ngược lại lại rất rắn chắc, nhưng cũng không dùng được, nhìn càng ngu.
Quý Tinh Lăng: Thứ lỗi, để tôi cười một lát đã.
“Biết ngay phản ứng của cậu là như vậy mà.” Lâm Cạnh ném cặp mình vào trong lồng ngực hắn, còn mình ngồi xổm xuống đeo giày, “Vốn tôi còn trông cậy vào cậu đạo đức tốt một chút, có thể bỏ qua chuyện tôi là người dẫn đầu, chủ động quên mình vì người đi đổi bộ áo lớp thê thảm kia.”
“Không phải, dơ một chút tôi có thể đổi, bỏ cũng được, nhưng cái đó thật sự quá ngốc cậu biết chứ.” Quý Tinh Lăng ôm bờ vai của cậu, “Bất quá không sao, người dẫn đầu mặc cái gì cũng được, năm trước nữ sinh còn mặc váy mà, cậu cứ mặc đồng phục đi.”
Lâm Cạnh tạm thời không có cách, chỉ có thể đến trường học rồi tính xem. Khi xe đi được một nửa, Trịnh Bất Phàm gửi tới một tin nhắn thoại trên WeChat, lải nhải đến 60 giây, cơ bản có thể tóm tắt lại thành một câu—— quỹ lớp có hạn, quần áo mỗi người chỉ một cái, không dư được.
“Bộ của tôi hỏng rồi, cho nên muốn hỏi một chút.” Lâm Cạnh trả lời cậu ta, “Không sao, hơi tệ cũng được.”
Một lát sau, Trịnh Bất Phàm lại gửi tới một tin nhắn thoại 60s, Quý Tinh Lăng liếc mắt nhìn màn hình điện thoại của cậu một cái, buồn bực: “Nói cái gì vậy, sao lại dài như vậy?”
“Chuyện áo lớp.” Lâm Cạnh tùy tiện click mở tin nhắn.
Hoàn cảnh xung quanh Trịnh Bất Phàm khả năng có chút ồn ào, cho nên giọng nói hơi nhỏ: “Ồ, Lâm Cạnh áo lớp của cậu hỏng rồi sao, không sao, người dẫn đầu không yêu cầu mặc trang phục thống nhất, mặc gì cũng được. Chỉ là ngày mai cậu tham gia hoạt động chuyền bóng nhiều người thì khả năng——”
Lâm Cạnh nhanh chóng tắt đi, hai mắt nhìn thẳng phía trước, làm bộ không có việc gì xảy ra cả.
Quý Tinh Lăng dùng ánh mắt phi thường giật mình nhìn cậu: “Cậu báo danh chuyền bóng nhiều người?”
“Tôi không có.”
“Tôi vừa rồi đã nghe được.”
“Tôi nói không có thì không có, cậu cái gì cũng chưa nghe thấy, Trịnh Bất Phàm điên rồi.”
“……”
Vài giây sau, Trịnh Bất Phàm không điên gửi cho mọi người trong nhóm lớp tờ giấy sắp xếp các hoạt động, lúc này toàn bộ lớp 11-1 đều biết, học bá muốn đi tham gia chuyền bóng nhiều người ngu ngốc.
Kỳ thật theo lý thuyết thì việc này lại không đơn thuần chỉ là một mình Lâm Cạnh làm, không nên có sự chú ý cao như vậy, nhưng cái không chịu nổi chính là trong tất cả những người tham gia hạng mục thú vị, thì cậu rõ ràng là đẹp trai nhất. Đề tài trong trường Sơn Hải chủ yếu là như vậy, anh đẹp trai – học bá siêu đẹp trai – một học bá siêu đep trai phải tham gia chuyền bóng nhiều người, quả thật là một chuyện động trời.
Vì thế chờ đến lúc hai người đến trường học, rất nhiều nữ sinh lớp 10 tới hỏi thăm, hạng mục chuyền bóng nhiều người ở đại hội thể thao bao giờ thì bắt đầu, có cần đi chiếm chỗ ngồi hay không.
Quý Tinh Lăng đã cười suốt một đường.
Lâm Cạnh trước mắt còn đang rơi vào một trạng thái tương đối đóng băng, mặt không biểu tình, không muốn động, tục xưng là bất chấp tất cả.
“Yên tâm, tôi nhất định đúng giờ tới cỗ vũ cậu.” Quý Tinh Lăng lời thề son sắt.
“Cậu không có cơ hội, tôi và 1500 mét của cậu bắt đầu cùng lúc.”
“Vậy tôi tìm người tới quay video.”
“Cậu dám.”
“Tôi cũng không quay mỗi cậu, Lão Hầu cũng báo danh chuyền bóng nhiều người, tôi quay Lão Hầu được chưa?”
“Không được!”
“Này, sau cậu có thể nói không đạo lý như thế.”
Nhưng rất nhanh, đại thiếu gia liền bỏ bước”Tìm người quay lại”.
Bởi vì hội thể thao đã trực tiếp thông báo: Theo yêu cầu của một vài bạn học, buổi chiều ngày mai sẽ tổ chức hoạt động chuyền bóng nhiều người trong hạng mục thú vị của đại hội thể thao, sẽ chuẩn bị bắt đầu lúc một giờ trên sân, xin những người tham gia hãy chú ý thời gian.
Lâm Cạnh:?
Lúc này “Theo yêu cầu của một vài bạn học”, là thật sự phục tùng theo ý dân. Bởi vì người xem hầu hết là nữ sinh, vừa không muốn bỏ qua chạy cự ly dài của Quý Tinh Lăng, cũng không muốn bỏ qua chuyền bóng nhiều người của Lâm Cạnh —— rốt cuộc mặc kệ là anh đẹp trai trên đường chạy anh dũng hay là anh đẹp trai chuyền bóng, tựa hồ đều rất hấp dẫn người, cần thiết phải xem cả hai, cho nên cơ hồ mỗi người trong ban thể dục của mỗi lớp đều đi xin, xin thay đổi thời gian của chạy đường dài 1500 mét và chuyền bóng nhiều người.
Lãnh đạo nhà trường có lẽ trước đó chưa từng nghĩ tới, hội thao thú vị vẫn luôn không có độ tồn tại nào sẽ có một ngày được dân chúng chú ý, không nói cực mừng rỡ, thì cũng là cao hứng, dù sao cũng không phải chuyện gì lớn, sẽ không có xung đột ở sân đâu, vì thế tuyệt bút vung lên ký tên đồng ý, còn cố ý chuẩn bị hai nhiếp ảnh gia, phụ trách ghi lại tất cả hành trình, đưa tin trọng điểm.
Quý Tinh Lăng: Không phải tôi muốn cười, là do chuyện này nó thật sự buồn cười.
Cát Hạo trong lòng run sợ chen vào phòng học: “Vu ca, sao tao lại cảm thấy Lâm ca cầm bảng lớp không nói một lời đứng ở kia, giây tiếp theo liền muốn đánh người?”
Vu Nhất Chu: “Mày trước tiên đừng nói gì, để tao cười một lát.”
Cát Hạo: “……”
Mặt trời lên cao, Ứng Long cũng rất nể tình xua tan đám mây đen cuối cùng, mới tan tầm về nhà ngủ bù. Lễ khai mạc đại hội thể thao ở trường cấp ba Sơn Hải trừ trước đến nay đã khác người, đặc biệt lớp 10, nói dễ nghe là nói tố chất giáo dục trăm hoa đua nở, nói trắng ra chính là một đám thiếu nam thiếu nữ mới lên cấp ba muốn cất cánh bay đi rồi, hận không thể vác người lên sân khấu hát một bài. Mà phía trước lớp còn có đội quốc kỳ, đội giáo kỳ, đội cầm cờ đại hội thể thao, đội huy hiệu trường, đội tiêu chí, đội cờ màu, hơn nữa chủ đề diễu hành cùng với các xã đoàn, đội ngũ mênh mông cuồn cuộn khí thế, có thể so với duyệt binh ngày quốc khánh. Thật vất vả đến phiên lớp 11 lên sân, một đám người đã ngồi xổm dưới đài mơ màng ngủ rồi.
“Tinh thần một chút a!” Thầy giáo thể dục ở lớp một tên Tống Thao, ngắn gọn thổi cái còi,” Phải biểu hiện sức sống dương quang của thanh thiếu niên có biết hay không, Lâm Cạnh…… Lâm Cạnh em từ từ thôi, chạy nhanh như vậy làm gì, giơ cao lên!”
“……”
Một tốp lớp 11 -1, yên lặng lui về, đi điểu chính hướng tấm bảng.
So sánh với sự chuẩn bị tỉ mỉ của lớp 10, lớp 11 rõ ràng tự do bình thường rất nhiều, Vương Hoành Dư ngồi ở thính phòng, quả thực xem đến trợn mắt há hốc mồm: “Vì sao bước chân của chúng nó lại không chỉnh tề như vậy?”
“Lớp ông không tồi.” Chủ nhiệm lớp hai cũng thực khổ, “Áo lớp của lớp tôi, cái màu sắc kia, căn bản không thể xem.”
“Lão Vương ông oán giận cái gì, hiệu quả lớp một của ông quá náo động.” Thầy giáo bên cạnh cũng nói, “Toàn trường kêu lớn muốn xé trời.”
Lời nói đó là thật sự, lớp 11-1 đi diễu hành một vòng, đi đến nơi nào, thính phòng nơi đó chính là một mảnh thét chói tai. Quý đại thiếu gia cực kì đẹp trai đứng đầu, hiệu quả diễn xuất không đơn giản là vận động viên mà là minh tinh tổ chức buổi họp mặt fan, Lâm Cạnh khả năng tương đối ghét bỏ hành vi như con khổng tước xòe đuôi này, hơn nữa bản thân cũng không có kinh nghiệm, chân lại dài, vì thế nâng tấm bảng đi nhanh, thế cho nên cuối cùng vận động viên của cả lớp không thể không chạy theo cả tập thể, hiệu quả rất có hỉ cảm. Ngưu Vệ Đông trên ghế giám khảo cũng lấy cớ nhặt bút, khom lưng ở dưới bàn biến mất nửa phút, theo nguồn thông tin đáng tin cậy miêu tả, thì Chủ Nhiệm Giáo Dục lúc ấy cười đến bả vai run lên.
Lâm Cạnh xuất sư bất lợi, quyết định đời này cũng chỉ một lần như vậy.
Về sau ai nhắc lại chuyện cầm bảng, lập tức đánh hắn.
Quý đại thiếu gia cảm thấy, thầy giáo Tiểu Lâm của hắn thế mà lại quá đáng yêu.
Hai người ngày đầu tiên cũng chưa tham gia hạng mục, cho nên đi diễu hành xong liền chạy về thính phòng ngồi. Lúc này nhảy xa cùng chạy 50 mét đã bắt đầu rồi, rất nhiều người đều chạy tới xem náo nhiệt, trên khán đài có chút thưa thớt.
Lâm Cạnh chưa kịp ăn sáng, có để ở trong cặp sandwich cùng nước trái cây, Quý Tinh Lăng duỗi tay: “Cho tôi một cái.”
“Cậu cũng chưa ăn?” Lâm Cạnh mang hộp đồ ăn ra, trước tiên đưa qua một chai nước rủa tay khô, một tờ khăn ướt.
Rất tốt, thiết lập tính khiết phích không thể vỡ.
“Lên quá sớm không thấy ngon miệng.” Quý Tinh Lăng lau khô tay, chính mình cầm miếng sandwich, “Lý Mạch Viễn hình như về phòng học tự học, cậu có đi hay không?”
Lâm Cạnh từ chối: “Kỳ thật tôi cũng không học được trình độ vì học quên mình như Lý tổng, thả lỏng vẫn tốt hơn.”
“Vậy bây giờ tôi có thể phỏng vấn không, cậu là xuất phát từ tâm thái gì mà muốn báo danh chuyền bóng nhiều người?”
Quý đại thiếu gia để chai nước xuống, hết chuyện để nói.
Chuyện này xem ra trong thời gian ngắn không thể bỏ qua, Lâm Cạnh đơn giản nói ngang: “Tôi chính là phát ra từ lòng nhiệt huyết trong nội tâm với cái vận động thú vị này, cậu có ý kiến?”
“Không có, không dám có.” Quý Tinh Lăng lại đoạt lấy nửa bình nước trái cây của cậu, ngửa đầu uống hết, “Tôi bảo đảm, đúng giờ kéo cho cậu một đội cổ động viên, lớp một phải thắng!”
Lâm Cạnh: “……”
Quý Tinh Lăng người như cậu thật là – nhàm chán muốn nổ trời.
Nhưng bản thân Quý đại thiếu gia cũng không cảm thấy mình nhàm chán, thậm chí còn đối với chuyện trêu chọc thầy giáo Tiểu Lâm, có một chút ấu trĩ chọc không biết mệt, thi thoảng liền muốn chọc người kia đến xấu hổ về “Thú vị” một chút. Lâm Cạnh khả năng cũng là bị hắn chọc đến phát bực, ở sâu trong nội tâm thế mà lại sinh ra một tia gấp không chờ nổi với hoạt động chuyện bóng kia —— hận không thể năm phút sau lập tức bắt đầu thi đấu, để khỏi cho người nào đó nói không ngừng nghỉ.
“Chuyền bóng thú vị.”
“Cầu cậu câm miệng.”
Trên sân thi đấu thỉnh thoảng sẽ vang lên tiếng hoan hô, thoạt nhìn thi đấu còn tiến hành rất náo động. Người một khi tới hoàn cảnh như vậy, chẳng sợ bản thân không có hứng thú với thể dục, cũng sẽ bị kích phát cảm xúc háo thắng tranh chấp tập thể, nhưng lớp 11-1 tương đối thảm, toàn là phần tử tổng điểm lót đáy hàng năm kéo chân cả lớp, những người chơi tốt trong lớp chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, Quý Tinh Lăng một, Trịnh Bất Phàm đại diện môn thể dục, còn có ném tạ Ngưu Bôn Bôn —— người anh em này tên thật là Ngưu Kiếm Khung, nghe tới cực kì nghĩa bạc vân thiên, cho nên cũng không phụ nghĩa này mỗi ngày ở ngõ nhỏ đen tối đi thu phí, cuối cùng bị “phụ thân” giận mang đến đồn công an sửa lại tên, trong một đêm từ đi đại ca đi đầu biến thành tên em trai bôn bôn, không còn mặt mũi để lăn lội trong xã hội, chỉ có đem thể lực dư thừa phát tiết trên sân thể dục, nghe nói còn nhận được giấy chứng nhận quốc gia.
[ Nghĩa bạc vân thiên – Dịch nghĩa là hành động có ý nghĩa, hay là tình nghĩa lớn đến nỗi che lấp cả mây trời rộng lớn.]
“Trên giới đại hội thể thao, dựa theo người đứng thứ ba từ dưới lên trên của lão Ngưu chọn” Quý Tinh Lăng nói, “Kỳ thật năm nay có Vu Nhất Chu ở, tổng điểm hẳn là còn có thể, đứa cháu trai kia năm trước ở nhà ngủ ngon, vắng mặt hai hạng mục lớn, Lão Vương tại chỗ tức thành cá nóc.”
“Vậy còn cậu?” Lâm Cạnh hỏi, “Không phải nói năm trước báo danh cậu không ở đó, cho nên bị Trịnh Bất Phàm điền rất nhiều hạng mục sao, vì sao cậu không thể cứu được lớp?”
Quý Tinh Lăng: “……”
Quý Tinh Lăng: “Bởi vì trình độ của tôi chẳng ra gì, cũng không sung quân được.”
Lâm Cạnh nhìn hắn trong chốc lát: “Lão Trịnh đều điền cho cậu hạng mục thú vị đúng không?”
Quý Tinh Lăng: “Không có.”
“Quý Tinh Lăng cậu đã tham gia lừa bóng bịt mắt kia thì có tư cách gì cười nhạo chuyện bóng nhiều người của tôi!”
“Đậu, tôi thật sự không tham dự.” Quý Tinh Lăng tùy tay lôi một nam sinh bên cạnh, “Cậu chứng minh đi!”
“Tớ thề.” Nam sinh giơ tay bảo đảm, “Tinh ca năm trước là bị lão Trịnh cưỡng ép đến bảy tám hạng mục thú vị, nhưng trước một ngày mở màn của đại hội thể thao, danh sách lại thay đổi một lần, cậu ấy thật sự không lên sân.” Hạng mục thú vị trong đại hội thể thao là không có yêu cầu nghiêm khắc gì, chỉ có cho vui, cho nên người dự thi đổi tới đổi lui cũng là chuyện thường, A chọn tên B cũng không sao.
Về phần vì sao trước khi mở màn mới đổi, đương nhiên là bởi vì Tinh ca trước khi mở màn mới biết, nếu không đã sớm sửa lại. Lâm Cạnh thật ra muốn tìm sự an ủi từ chuyện “Quý Tinh Lăng cũng tham gia hạng mục thú vị trong đại hội thể thao”, nhưng cậu lại không đoán được, đại thiếu gia giàu thế mà còn có thể cưỡng ép Trịnh Bất Phàm đổi danh sách, tức khắc càng tức.
“Tôi phát hiện người như cậu chọc rất vui.” Quý Tinh Lăng ôm lấy bờ vai của cậu, “Tuy rằng hạng mục thú vị quả thật rất ngốc, nhưng có thể khổ đại cừu thâm đến trình độ như cậu cũng không nhiều lắm thấy, không phải chỉ vui thôi sao, sao cậu còn thật sự nghiêm túc như vậy?”
Lâm Cạnh hoàn toàn không muốn trả lời vấn đề này, nếu không phải cậu mỗi ngày trào phúng tôi 800 câu hạng mục thú vị ngu ngốc, tôi cũng sẽ không có bóng ma tâm lý lớn như vậy, hiện tại còn không biết xấu hổ mà hỏi vì sao?
“Tôi lúc trước không biết cậu báo danh mà.” Đại thiếu gia khả năng cũng kịp thời ý thức được chuyện này, vì thế giải thích cho mình, “Có cậu liền không còn ngu ngốc, thật sự đấy, có cậu liền trở nên ưu nhã.”
“……” Lâm Cạnh cảm thấy mình tám phần cũng muốn bước vào vết xe đổ của Lão Vương, tại chỗ tức thành con cá nóc.
Hạng mục buổi sáng bởi vì đồng thời có Trịnh Bất Phàm cùng Ngưu Bôn Bôn, cho nên điểm của lớp 11-1 còn có thể trông chờ, bò tới vị trí nhất. Mọi người sôi nổi chạy tới xem tổng điểm, La Lâm Tư ở đài phóng viên cũng lấy việc công làm việc tư, nhiều lần khoa trương thành tích huy hoàng, nếu không chờ đến lúc đại hội thể thao kết thúc, ưu thế sẽ về ngay con số không, trở về đại ca khổ sở.
Cuối cùng là hạng mục nhảy xa, đến lúc kết thúc cùng vừa vặn gần 12 giờ. Đại hội thể thao đến buổi trưa là có thể rời trường, Quý Tinh Lăng cầm lấy hai cái cặp: “Đi thôi, cùng bọn Vu Nhất Chu đi ra ngoài ăn.”
Ở gần trường không thiếu tiệm, bọn họ thường đi một quán mì nhỏ, hương vị không tồi, hơn nữa hoàn cảnh không quá sáng, cửa sổ dán đầy báo chí, cái bàn hàng năm dầu mỡ. Quý Tinh Lăng có thể là sợ khiết phích quay đầu chạy lấy người, trước khi ngồi xuống còn rút khăn giấy dành riêng cho người kia, lau tượng trưng hai cái: “Quán này ở sau bếp rất sạch sẽ, điều kiện vệ sinh tuyệt đối đủ tư cách.”
“Mọi người bình thường ăn cái gì?” Lâm Cạnh ngẩng đầu nhìn thực đơn trên tường.
“Mì thịt bò xương sườn, làm trộn cũng được.”
Lâm Cạnh gọi mì nước như những người khác, Quý Tinh Lăng đi lấy chai nước ở tủ lạnh: “Này, buổi chiều còn có hạng mục gì?”
“Hạng mục bi thương cho lớp 11-1.” Vu Nhất Chu ngáp dài trả lời, “400 mét, bóng ném, nhảy xa ba bước, toàn bộ đều là hạng lót đáy năm trước.”
Cát Hạo ở bên cạnh chen vào nói: “Lâm ca, chân cậu dài như vậy tại sao lại không báo thi đấu?”
Lâm Cạnh bị Quý Tinh Lăng lải nhải tra tấn cả một buổi sáng, sinh ra một chút phản xạ có điều kiện, há mồm liền nói: “Bởi vì tớ nhiệt tình yêu thương hạng mục thú vị.”
“Phụt.” Một ngụm nước của Vu Nhất Chu phun toàn bộ xuống đất, “Thiệt hay giả?”
Đương nhiên là giả. Kỳ thật thể dục của thầy giáo Tiểu Lâm rất tốt, nếu chạy cự li ngắn có thể bùng nổ, nhưng khóa thể dục ở Sơn Hải là lựa chọn chủ động, lúc Lâm Cạnh trên đường chuyển sang thì chương trình học đầu đã bị chọn bảy tám cái, chỉ còn lại có một vận động thể thao có chút buồn cười, cho nên lão Tống tạm thời không biết lớp học còn ẩn dấu một tướng tài như thế, báo danh ở đại hội thể thao căn bản không nhớ tới.
Lâm Cạnh vặn nắp chai nước, ăn ngay nói thật: “Lúc trước tôi ở Ninh Tam, hạng mục thi đấu đều là tranh giành nhau báo danh, lúc Trịnh Bất Phàm tới tìm tôi cũng chỉ nói hạng mục thú vị, nên tôi cho rằng những cái khác đều có rồi, cho nên cũng không hỏi nhiều.”
Quý Tinh Lăng nhớ lại đêm đánh nhau ở trong tiệm Thao Thiết, cảm thấy cậu thật sự có thể chạy, đều chạy như bay quá hai con phố, còn có thể kéo mình chạy qua nơi khác.
Bốn người như có như không nói chuyện phiếm, bà chủ cũng đã nấu xong một tô mì mang lên, khả năng thấy Lâm Cạnh là gương mặt mới, cho nên ưu tiên đặt ở trước mặt cậu.
Thịt bò tái với rau thơm xanh biếc, Quý Tinh Lăng nhìn thoáng qua, quyết đoán đẩy cho người đối diện: “Của mày, ăn trước đi.”
Vu Nhất Chu hỏi chấm: “Vì sao?”
“Có rau thơm, Lâm Cạnh không ăn được.” Quý Tinh Lăng nghiêng người, hướng sau bếp hô lớn, “Dì Trương, giúp cháu nấu một tô không thêm hành thái rau thơm ít sa tế.”
“Được rồi!”
Lâm Cạnh kỳ quái: “…… Sau cậu lại biết khẩu vị của tôi?”
“Lần trước ăn lẩu, nhìn thấy cậu gạt sang đĩa liền thuận tiện nhớ kỹ.” Quý Tinh Lăng thuận miệng đáp, không để trong lòng.
Vu Nhất Chu gõ gõ cái bàn: “Này, chúng ta quen nhau đã bao lâu?”
“6 năm, hay là bảy năm.”
“Vậy chúng ta đã quen nhau sáu đến bảy năm, anh cũng chưa từng chú ý tới em mẹ nó cũng không ăn rau thơm?”
“Mày đến cả anh đào vị Coca Cola còn có thể uống, có cái tư cách gì học người khác không ăn rau thơm.”
Cát Hạo ở bên cạnh cười ngây ngô: “Tinh ca, Vu ca thật sự không thể ăn rau thơm, cậu ấy dị ứng, dì Trương và tất cả ông chủ vùng này đều biết.”
“……” Tại sao danh không ăn rau thơm của cậu ta còn có thể lan rộng như vậy.
“Quý Tinh Lăng anh thật sự, thật sự tuyệt.” Vu Nhất Chu không tiếng động vỗ tay, lại quay đầu hỏi Lâm Cạnh, “Lâm ca, điện thoại cậu có phải có ảnh nude của cậu ta hay không, nếu không thì tại sao cậu ta có thể nghe lời như vậy?”
“Nude cái rắm, tin tao nhét đống rau thơm vào miệng mày hay không.” Quý đại thiếu gia ném cho cậu ta một tờ giấy, “Ăn cơm cho ngon đi!”
Một lát sau, trong tiệm lại tiến vào một nhóm người khác, lớn tiếng nói chuyện, mặc một bộ đồng phục màu hồng trắng.
” Trường trung học phụ thuộc Cương Tam.” Vu Nhất Chu để bình dấm lại, đối với Lâm Cạnh giải thích, “Trường học này thực sự rất tuyệt, toàn lũ ngốc, cả Cẩm Thành chỉ có mười tám trung có thể đấu lại bên đó.”
Bởi vì Trâu Phát Phát ở vùng núi ngoại ô, Quý Tinh Lăng gần đây đối với ba chữ mười tám trung trong Cẩm Thành này tương đối mẫn cảm, trường trung học phụ thuộc Cương Tam cũng liên quan cũng có tội, không vui mà quay đầu lại liếc mắt một cái: “Trường học thành bắc thì chạy đến nơi này làm gì?”
“Đi gây chuyện, còn có thể làm gì.” Vu Nhất Chu không để ý.
“Tinh ca.” Vị trí Cát Hạo vừa vặn có thể nhìn thấy bàn họ, vì thế hạ giọng, “Tại sao em lại cảm thấy nhóm người này đến đây tìm anh?”Góc: Chương truyện này hơn 7000 chữ, lúc edit tôi còn tự hỏi mẹ nó vì sao lại edit lâu hơn 2 tiếng như thế, hóa ra là nó dài tới 7000 chữ =.=.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.