Chương 1:
Ổ ẨM ƯƠNG
18/07/2023
Tôi xuyên sách làm một bà Trưởng công chúa hoang d.âm vô độ.
Nguyên chủ bị rơi xuống nước sặc ch.ế.t, lúc vớt lên thì hồn đã thành tôi.
Để thích ứng với thiết lập nhân vật và tiêu hóa ký ức, tôi ngồi đồng trong phủ công chúa nửa tháng.
Cuối cùng thằng em ruột già của tôi không chịu nổi nữa, lôi đầu tôi ra ngoài hóng gió.
Tôi nhìn một đám đàn ông khỏe mạnh vạm vỡ, cơ bắp cuồn cuộn, múi như múi mít Thái đứng chật sân, cảm thấy mọi chuyện có vẻ không đơn giản.
Thành vương Tống Giác chỉ vào bọn họ, nói với tôi:
"Lúc trước chị trượt chân rớt xuống nước cũng vì bên cạnh chị không có trợ thủ đắc lực, cho nên em có lòng tuyển cho chị đám ám vệ võ nghệ cao cường này, chị mình chọn vài đứa, về sau mang theo một bước không rời.
Tôi nhìn một mớ trai đẹp cơ bụng tam giác vai rộng eo thon, mặt không đổi sắc ưu nhã nâng tay áo lên chùi nước miếng.
Đang muốn lựa người thì đột nhiên ánh mắt bị một người thu hút.
Người nọ đứng cuối hàng đầu, toàn thân nấp trong góc tối.
Theo kinh nghiệm đọc tiểu thuyết nhiều năm của tôi, người có bản lĩnh thật sự, ban đầu thường là những kẻ trông xoàng xĩnh nhất.
Tôi thuận tay chỉ hắn: "Anh kia, ngẩng đầu lên."
Người kia sửng sốt, khẽ ngẩng đầu, ánh mắt tăm tối như rắn độc trong hang, trong nháy mắt bị hắn nhìn, tôi nổi hết cả da gà da vịt.
Thần sắc lạnh lùng, mày ngài mắt phượng, khóe mắt có nốt ruồi.
Đệ.ch, đây không phải trùm phản diện Yến Cừu của quyển sách này sao?
Tôi làm như không có chuyện gì xảy ra dời ánh mắt, vừa khéo nhìn thấy chuôi kiếm giấu trong ngực mà hắn bất cẩn để lộ.
Trời đất quỷ thần thiên địa hột dzịt lộn ơi!
Tay cầm chén trà của tôi run rẩy.
Tống Giác nhíu mày: "Chị mình sao thế?"
Tôi: "Phỏng."
Tống Giác: "Nhưng trà nguội rồi mà."
Tôi: "..."
Thấy tôi không nói gì, Tống Giác trề môi gật gù ra vẻ đã hiểu, lại nhìn Yến Cừu một cái rồi nói: "Thấy chị mình có vẻ không hài lòng cho lắm, thôi thì chị mình cứ lựa thêm vài người, chừa hắn cho em."
Tôi suýt chút nữa phun hết trà ra ngoài.
Em trai ơi hiềm sống đủ rồi hay gì mà giữ hắn lại bên người?
Tôi ra sức nháy mắt ra hiệu nhưng thằng em tôi cứ trơ như gỗ đá chẳng chịu hiểu cho tôi.
Hết cách, tôi hắng giọng một cái rồi nói nhỏ: "Kẻ này nhìn thì có vẻ gầy yếu, ai biết được có giấu hung khí sắc bén sau lớp y phục kia muốn lấy mạng bà chị già này hay không."
Nói thế chắc đủ hiểu rồi nhỉ!
Nhưng ngoài dự liệu của tôi, vừa nói xong, mấy tỳ nữ lẫn thị vệ đứng gần đều ngượng ngùng cúi đầu cười đầy ý tứ.
Tống Giác gật gù nhìn tôi với ánh mắt đầy thâm ý.
Tôi hơi chột dạ: "Cậu... hiểu ý chị chưa?"
Tống Giác giơ ngón tay cái lên, mặt đầy tự tin.
Về tới trước cổng phủ công chúa, Tống Giác tiễn tôi tận nơi.
Nó do dự mãi, cuối cùng vẫn quyết định mở miệng: "Chị mình à, mấy chuyện như vậy sau này chị có thể kéo em sang một góc nói thầm cũng được mà."
Tôi trợn mắt: "Có kịp đâu!"
Tống Giác càng bất ngờ tới sững sờ: "Gấp đến vậy sao?"
Chuyện liên quan đến tính mạng của cậu đấy, cậu nói xem có gấp không?
Tôi vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, phải xác nhận lại: "Lúc nãy cậu hiểu ý chị thật không đấy?"
Tống Giác vỗ vai tôi, ghé sát lại nói nhỏ: "Yên tâm, người đã bị trói lại khiêng đi rồi."
Tôi đã nói rồi mà.
Đường đường là hoàng thân quốc thích cơ mà.
Làm sao có thể là loại mất não được.
Tối đến, tôi khệnh khạng đi về phòng ngủ, vừa vén chăn lên đã thấy Yến Cừu bị quấn như đòn bánh tét nằm đó.
...
Hắn chỉ mặc một lớp áo mỏng, bao nhiêu múi lộ hết, sắc mặt ửng hồng, thẹn quá hóa giận trừng mắt nhìn tôi.
Tôi vội vàng phủ chăn lại.
Thấy hơi chóng mặt, không biết mình có hoa mắt không, thế là lại vén chăn lên nhìn thêm phát nữa.
Yến Cừu thở hổn hển, miệng bị nhét giẻ không nói được.
Ngực phập phồng thể hiện sự tức giận, da thịt trắng trẻo nõn nà lại ẩn hiện từng múi cơ đầy sức mạnh thơm ngon như múi mít.
Tôi yên lặng ngẩng đầu nhìn trời.
Yến Cừu là hoàng tử nước địch lưu lạc ở ngoài, lang bạt từ nhỏ, chịu đủ ức hiếp.
Trước mắt, hắn còn chưa biết thân phận của mình, nhưng hai năm sau nước địch sẽ tìm thấy hắn và dẫn về.
G.i.ế.t cha g.i.ết anh xưng đế, sau đó dẫn quân đội Yến quốc đến đạp nát biên giới Tống quốc nhà tôi.
Trong truyện miêu tả Yến Cừu trả thù, một tên người làm từng ném đá hắn một lần sau này cũng bị hắn lột da rút gân.
Huống chi lúc này...
Tống Giác, cậu lại thông minh quá cơ.
Đúng là trói lại thật, không những thế còn lấy dây lụa hồng phấn thắt cho hắn quả nơ bướm nhức nách nữa.
Cậu có thù oán gì với tôi thì cứ nói chứ.
Mắc mớ gì hại tôi đến nước này?
Tôi cố gắng trấn định, che giấu d.â.m ý, nhìn Yến Cừu, thấy những chỗ bị trói đã bị hằn đỏ.
Yến Cừu ghét bỏ né tránh bàn tay tôi, bờ vai run run.
Chắc là sợ tôi nhỉ...
Tôi thở dài: "Tôi không định làm gì anh đâu."
Tôi vừa dứt lời, Yến Cừu bỗng ngây người.
Tôi duy trì khoảng cách an toàn với hắn, gỡ miếng giẻ trong miệng hắn ra, thành khẩn nói: "Thành Vương ham chơi, nó cho anh làm hộ vệ trừ đánh cầu đấu gà đá dế với nó ra thì cũng chẳng có việc gì khác, không có cơ hội thể hiện tài năng. Mà anh, tôi vừa nhìn là đã biết không phải kẻ tầm thường, cho nên tôi chỉ có thể dùng cách này để đưa anh tới đây."
Nếu muốn lấy được lòng tin của hắn thì trước tiên phải móc tim móc phổi moi gan moi ruột non ruột già của mình ra cho hắn xem.
Tôi nhìn thẳng vào mắt hắn, nói rõ hoàn cảnh của mình, cho hắn thấy rằng tôi cũng cần một người thân tín sẵn lòng bảo vệ chủ.
Tôi lại thử đưa tay cởi dây trói trên tay hắn, lần này Yến Cừu không né nữa.
Nhưng hắn vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt đề phòng, giọng khàn khàn: "Nhưng rõ ràng công chúa có thể thu nhận tôi với tư cách hộ vệ cơ mà."
Đệch, khổ nhất là lúc lừa đảo lại gặp trúng người có não.
Tôi trầm mặt một lát rồi nói:
"Nếu anh là hộ vệ thì anh mãi mãi chỉ có thể ở bên cạnh tôi, như cá chậu chim lồng, không có tự do."
Tôi nhíu mày, cười gượng:
"Nhưng nếu anh bò lên giường tôi, thì tôi sẽ có lý do để kiếm cho anh một chức quan, người ngoài nhìn vào thì cũng chỉ có thể nói tôi hoang d.â.m vô độ, bị anh quyến rũ mất hết tỉnh táo. Dù sao thì thanh danh của tôi đã chẳng ra gì rồi, thiên hạ có phỉ nhổ thêm vài tiếng thì cũng chẳng sao, nhưng anh lại thiếu một cơ hội, một cơ hội... để một bước lên trời.
Yến Cừu ngây người, chật vật ngồi thẳng người dậy.
Hắn quỳ trên giường tôi, cúi đầu trước mặt tôi, thành kính như quỳ lạy thần linh:
"Yến Cừu, từ giờ trở đi sẽ là người của công chúa."
(Còn tiếp)
--------------------------
Tác giả: Đừng đùa nữa (Biệt Cảo Tiếu Liễu)
Dịch xà lơ: Ổ Ẩm Ương
Đã được nhà dịch cho phép trước khi đăng .
Nguyên chủ bị rơi xuống nước sặc ch.ế.t, lúc vớt lên thì hồn đã thành tôi.
Để thích ứng với thiết lập nhân vật và tiêu hóa ký ức, tôi ngồi đồng trong phủ công chúa nửa tháng.
Cuối cùng thằng em ruột già của tôi không chịu nổi nữa, lôi đầu tôi ra ngoài hóng gió.
Tôi nhìn một đám đàn ông khỏe mạnh vạm vỡ, cơ bắp cuồn cuộn, múi như múi mít Thái đứng chật sân, cảm thấy mọi chuyện có vẻ không đơn giản.
Thành vương Tống Giác chỉ vào bọn họ, nói với tôi:
"Lúc trước chị trượt chân rớt xuống nước cũng vì bên cạnh chị không có trợ thủ đắc lực, cho nên em có lòng tuyển cho chị đám ám vệ võ nghệ cao cường này, chị mình chọn vài đứa, về sau mang theo một bước không rời.
Tôi nhìn một mớ trai đẹp cơ bụng tam giác vai rộng eo thon, mặt không đổi sắc ưu nhã nâng tay áo lên chùi nước miếng.
Đang muốn lựa người thì đột nhiên ánh mắt bị một người thu hút.
Người nọ đứng cuối hàng đầu, toàn thân nấp trong góc tối.
Theo kinh nghiệm đọc tiểu thuyết nhiều năm của tôi, người có bản lĩnh thật sự, ban đầu thường là những kẻ trông xoàng xĩnh nhất.
Tôi thuận tay chỉ hắn: "Anh kia, ngẩng đầu lên."
Người kia sửng sốt, khẽ ngẩng đầu, ánh mắt tăm tối như rắn độc trong hang, trong nháy mắt bị hắn nhìn, tôi nổi hết cả da gà da vịt.
Thần sắc lạnh lùng, mày ngài mắt phượng, khóe mắt có nốt ruồi.
Đệ.ch, đây không phải trùm phản diện Yến Cừu của quyển sách này sao?
Tôi làm như không có chuyện gì xảy ra dời ánh mắt, vừa khéo nhìn thấy chuôi kiếm giấu trong ngực mà hắn bất cẩn để lộ.
Trời đất quỷ thần thiên địa hột dzịt lộn ơi!
Tay cầm chén trà của tôi run rẩy.
Tống Giác nhíu mày: "Chị mình sao thế?"
Tôi: "Phỏng."
Tống Giác: "Nhưng trà nguội rồi mà."
Tôi: "..."
Thấy tôi không nói gì, Tống Giác trề môi gật gù ra vẻ đã hiểu, lại nhìn Yến Cừu một cái rồi nói: "Thấy chị mình có vẻ không hài lòng cho lắm, thôi thì chị mình cứ lựa thêm vài người, chừa hắn cho em."
Tôi suýt chút nữa phun hết trà ra ngoài.
Em trai ơi hiềm sống đủ rồi hay gì mà giữ hắn lại bên người?
Tôi ra sức nháy mắt ra hiệu nhưng thằng em tôi cứ trơ như gỗ đá chẳng chịu hiểu cho tôi.
Hết cách, tôi hắng giọng một cái rồi nói nhỏ: "Kẻ này nhìn thì có vẻ gầy yếu, ai biết được có giấu hung khí sắc bén sau lớp y phục kia muốn lấy mạng bà chị già này hay không."
Nói thế chắc đủ hiểu rồi nhỉ!
Nhưng ngoài dự liệu của tôi, vừa nói xong, mấy tỳ nữ lẫn thị vệ đứng gần đều ngượng ngùng cúi đầu cười đầy ý tứ.
Tống Giác gật gù nhìn tôi với ánh mắt đầy thâm ý.
Tôi hơi chột dạ: "Cậu... hiểu ý chị chưa?"
Tống Giác giơ ngón tay cái lên, mặt đầy tự tin.
Về tới trước cổng phủ công chúa, Tống Giác tiễn tôi tận nơi.
Nó do dự mãi, cuối cùng vẫn quyết định mở miệng: "Chị mình à, mấy chuyện như vậy sau này chị có thể kéo em sang một góc nói thầm cũng được mà."
Tôi trợn mắt: "Có kịp đâu!"
Tống Giác càng bất ngờ tới sững sờ: "Gấp đến vậy sao?"
Chuyện liên quan đến tính mạng của cậu đấy, cậu nói xem có gấp không?
Tôi vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, phải xác nhận lại: "Lúc nãy cậu hiểu ý chị thật không đấy?"
Tống Giác vỗ vai tôi, ghé sát lại nói nhỏ: "Yên tâm, người đã bị trói lại khiêng đi rồi."
Tôi đã nói rồi mà.
Đường đường là hoàng thân quốc thích cơ mà.
Làm sao có thể là loại mất não được.
Tối đến, tôi khệnh khạng đi về phòng ngủ, vừa vén chăn lên đã thấy Yến Cừu bị quấn như đòn bánh tét nằm đó.
...
Hắn chỉ mặc một lớp áo mỏng, bao nhiêu múi lộ hết, sắc mặt ửng hồng, thẹn quá hóa giận trừng mắt nhìn tôi.
Tôi vội vàng phủ chăn lại.
Thấy hơi chóng mặt, không biết mình có hoa mắt không, thế là lại vén chăn lên nhìn thêm phát nữa.
Yến Cừu thở hổn hển, miệng bị nhét giẻ không nói được.
Ngực phập phồng thể hiện sự tức giận, da thịt trắng trẻo nõn nà lại ẩn hiện từng múi cơ đầy sức mạnh thơm ngon như múi mít.
Tôi yên lặng ngẩng đầu nhìn trời.
Yến Cừu là hoàng tử nước địch lưu lạc ở ngoài, lang bạt từ nhỏ, chịu đủ ức hiếp.
Trước mắt, hắn còn chưa biết thân phận của mình, nhưng hai năm sau nước địch sẽ tìm thấy hắn và dẫn về.
G.i.ế.t cha g.i.ết anh xưng đế, sau đó dẫn quân đội Yến quốc đến đạp nát biên giới Tống quốc nhà tôi.
Trong truyện miêu tả Yến Cừu trả thù, một tên người làm từng ném đá hắn một lần sau này cũng bị hắn lột da rút gân.
Huống chi lúc này...
Tống Giác, cậu lại thông minh quá cơ.
Đúng là trói lại thật, không những thế còn lấy dây lụa hồng phấn thắt cho hắn quả nơ bướm nhức nách nữa.
Cậu có thù oán gì với tôi thì cứ nói chứ.
Mắc mớ gì hại tôi đến nước này?
Tôi cố gắng trấn định, che giấu d.â.m ý, nhìn Yến Cừu, thấy những chỗ bị trói đã bị hằn đỏ.
Yến Cừu ghét bỏ né tránh bàn tay tôi, bờ vai run run.
Chắc là sợ tôi nhỉ...
Tôi thở dài: "Tôi không định làm gì anh đâu."
Tôi vừa dứt lời, Yến Cừu bỗng ngây người.
Tôi duy trì khoảng cách an toàn với hắn, gỡ miếng giẻ trong miệng hắn ra, thành khẩn nói: "Thành Vương ham chơi, nó cho anh làm hộ vệ trừ đánh cầu đấu gà đá dế với nó ra thì cũng chẳng có việc gì khác, không có cơ hội thể hiện tài năng. Mà anh, tôi vừa nhìn là đã biết không phải kẻ tầm thường, cho nên tôi chỉ có thể dùng cách này để đưa anh tới đây."
Nếu muốn lấy được lòng tin của hắn thì trước tiên phải móc tim móc phổi moi gan moi ruột non ruột già của mình ra cho hắn xem.
Tôi nhìn thẳng vào mắt hắn, nói rõ hoàn cảnh của mình, cho hắn thấy rằng tôi cũng cần một người thân tín sẵn lòng bảo vệ chủ.
Tôi lại thử đưa tay cởi dây trói trên tay hắn, lần này Yến Cừu không né nữa.
Nhưng hắn vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt đề phòng, giọng khàn khàn: "Nhưng rõ ràng công chúa có thể thu nhận tôi với tư cách hộ vệ cơ mà."
Đệch, khổ nhất là lúc lừa đảo lại gặp trúng người có não.
Tôi trầm mặt một lát rồi nói:
"Nếu anh là hộ vệ thì anh mãi mãi chỉ có thể ở bên cạnh tôi, như cá chậu chim lồng, không có tự do."
Tôi nhíu mày, cười gượng:
"Nhưng nếu anh bò lên giường tôi, thì tôi sẽ có lý do để kiếm cho anh một chức quan, người ngoài nhìn vào thì cũng chỉ có thể nói tôi hoang d.â.m vô độ, bị anh quyến rũ mất hết tỉnh táo. Dù sao thì thanh danh của tôi đã chẳng ra gì rồi, thiên hạ có phỉ nhổ thêm vài tiếng thì cũng chẳng sao, nhưng anh lại thiếu một cơ hội, một cơ hội... để một bước lên trời.
Yến Cừu ngây người, chật vật ngồi thẳng người dậy.
Hắn quỳ trên giường tôi, cúi đầu trước mặt tôi, thành kính như quỳ lạy thần linh:
"Yến Cừu, từ giờ trở đi sẽ là người của công chúa."
(Còn tiếp)
--------------------------
Tác giả: Đừng đùa nữa (Biệt Cảo Tiếu Liễu)
Dịch xà lơ: Ổ Ẩm Ương
Đã được nhà dịch cho phép trước khi đăng .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.