Chương 2:
Ổ ẨM ƯƠNG
18/07/2023
Tốt lắm.
Cũng có đầu óc đấy, mặc dù không nhiều cho lắm.
Tôi âm thầm thở phào nhẹ nhõm, dặn hắn cứ ở yên trong phòng bôi thuốc, còn tôi thì xoay người ra khỏi phòng, nói với tỳ nữ: "Chế ngủ phòng khác bé nha."
Tỳ nữ hỏi: "Có kêu người tới hầu hạ không ạ?"
Tôi thuận miệng đáp: "Hai người là được."
Tôi không chú ý tới nét mặt sửng sốt của tỳ nữ, đi thẳng tới một gian phòng khác.
Vừa đặt lưng xuống giường tôi đã buồn ngủ díp mắt, đang mơ mơ màng màng đột nhiên cảm giác có người đang cởi áo quần tôi ra.
Trời đất quỷ thần thiên địa hột dzịt lộn ơi!
Tôi kinh hãi mở choàng mắt ra, thấy có hai anh chàng ăn mặc mát mẻ đang nằm trên giường.
Một trái một phải kẹp tôi ở giữa.
Đệch! Trò quỷ gì đây?
Anh chàng áo đỏ tư thái quyến rũ khều tóc tôi cười nói: "Hôm nay công chúa gọi cả em lẫn Hạ Ninh tới luôn kìa, để Hồng Âm đoán xem nha, lại có trò gì mới nữa ạ?"
Anh chàng áo trắng tên là Hạ Ninh kia dịu dàng vươn tay cởi áo tôi, vẻ mặt dịu dàng muốn chảy nước luôn: "Nửa tháng rồi công chúa không gọi em đó."
Mặc dù tôi hiểu, nhưng mà vẫn sợ hết hồn.
Tống Như Hoan ơi Tống Như Hoan.
Thiên hạ chửi cô hoang d.âm vô độ có oan tí nào đâu, biết chơi ghê luôn ha.
Nhưng tôi là đóa hoa mẫu đơn trắng trong thuần khiết, thích xem p.h.i.m h.e.o nhưng chưa từng đóng p.h.i.m h.e.o.
Tôi vội vàng kéo chăn che lại: "Mấy đứa chờ xí, hôm nay chế đây không được khỏe, hình như hơi sốt..."
Hạ Ninh lập tức dựa sát vào người tôi: "Công chúa, vậy lát nữa em sẽ dốc sức nhiều hơn, ra mồ hôi là khỏi thôi..."
???
Không cần đâu em mình ơi!
Tôi sợ co rúm lại, đang không biết làm sao thì đột nhiên cửa phòng bị đá bay.
Tôi quay đầu nhìn qua, thấy Yến Cừu mặc quần áo mỏng, ngực phanh ra, sát khí đằng đằng đứng trước cửa.
Hắn lạnh lùng nhìn Hạ Ninh Hồng Âm, hung dữ quát khẽ một tiếng:
"Cút."
Hạ Ninh Hồng Âm yểu điệu thục nam đã bao giờ thấy sát khí bừng bừng cỡ này đâu, hoảng sợ bỏ chạy té khói.
Tôi thở phào một hơi.
Yếu Cừu từng bước lại gần, tôi còn đang định khen hắn cứu giá kịp thời thì đã thấy hắn đưa tay cởi áo ngoài.
?
Ê, hình như có gì đó sai sai...
Tôi trợn mắt nhìn hắn, đầu óc vẫn còn trong trạng thái ngơ ngác, Yến Cừu quỳ một chân lên giường, cúi người bò lên trên người tôi.
Hắn thấp giọng thủ thỉ bên tai tôi: "Công chúa muốn giả bộ mê muội tôi, thì không thể diễn thiếu cảnh này được..."
Tim tôi đập như trống trận, liếc khóe mắt nhìn qua thấy Hạ Ninh Hồng m ló đầu qua cửa sổ nhìn lén.
Yến Cừu kéo chăn lên ngăn tầm mắt tôi...
...
(lược bớt một ngàn chín trăm tám mươi chín chữ miêu tả cảnh thiếu nhi không được xem, độc giả Ổ Ẩm Ương muốn xem thì có thể nhắn tin riêng, sốp cũng không có gì để chia sẻ đâu)
...
Chẳng biết qua bao lâu, Yến Cừu chậm rãi rời giường, nhặt quần áo mặc lên, bỏ dép thả mình lên giường phụ.
"Công chúa ngủ đi, tôi nằm bên này bảo vệ công chúa."
Quằn quại cả một ngày trời, tôi đã mệt như ch.ó, lựa một tư thế thoải mái rồi lăn ra ngủ như c.h.ết, dạng tay dạng chân, thò cả ra khỏi thành giường.
Mơ mơ màng màng cảm giác như thể có người yên lặng nắm ngón tay tôi.
Tôi mơ một giấc mơ dài, mơ hết nội dung gốc của quyển sách này.
Sau khi Yến Cừu leo lên đỉnh cao quyền lực, đánh luôn Tống quốc, tôi bị đưa vào hậu cung của hắn thay lễ vật cầu hòa.
Nhưng hắn không thèm đụng vào một đầu ngón tay của tôi, còn để mặc cung nữ thái giám sỉ nhục chà đạp tôi.
Đến một ngày tôi nhịn không nổi nữa, âm thầm xách d.a.o lần mò tới tẩm điện của hắn, định đồng quy vu tận.
Mà khi tôi yên lặng đẩy cửa ra thì bị hình ảnh trước mắt dọa sợ bay màu.
Trong điện, th.i t.h.ể của cung nữ thái giám ngổn ngang la liệt khắp nơi, m.á.u tươi đỏ thẫm chậm rãi chảy tới dưới chân tôi.
Yến Cửu mặt mũi vặn vẹo, ánh mắt điên cuồng, đang tàn sát bữa bãi.
Hắn như đang nhìn thấy thứ gì đó đáng sợ, vung đao loạn xạ, miệng liên tục hô "cút".
Sau bình phong còn có một người khác, người kia âm trầm cười nói: "Yến Cừu, mày thấy kỳ quái lắm phải không, sao mày lại hóa thành thế này? Thực ra từ lúc mày còn là hộ vệ của tao, tao đã cho mày uống th.u.ốc đ.ộ.c mỗi ngày, thu.ốc này ngày một ngày hai thì không thấy có gì lạ, nhưng nếu kéo dài thì sẽ dần trở nên kh.á.t m.á.u."
Người kia trốn sau tấm bình phong, tôi cố hết sức xem thử là ai nhưng không có cách nào nhìn rõ mặt được, chỉ nghe thấy giọng nói ác độc như rắn rết:
"Bây giờ mày có được giang sơn vạn dặm thì sao chứ, tất cả mọi người đều sợ mày, mày mất lòng dân, thậm chí còn không phân biệt được hiện thực và ảo giác, thế thì giang sơn này chẳng phải nên chắp tay dâng cho người khác sao?"
Tôi trốn trong góc, cắt chặt răng không dám lên tiếng.
Cả tẩm điện vang vọng tiếng gào khét đau đớn như dã thú trong lồng của Yến Cừu.
...
"Á!"
Tôi hoảng sợ bật dậy, cả người ướt đẫm mồ hôi.
Đây không phải là mơ, mà là phần sau của quyển sách này.
Hóa ra Yến Cừu không phải hung tàn bẩm sinh.
Lúc còn ở Tống quốc, hắn bị người ta ức hiế.p, còn bị cho uống thu.ố.c đ.ộ.c quanh năm suốt tháng, cho nên mới sinh ra nhân cách ch.ố.ng đ.ối x.ã h.ội.
Vậy kẻ cho hắn uống th.u.ố.c đ.ộ.c kia, là ai?
Yến Cừu nghe tiếng kêu hốt hoảng của tôi, lập tức lao vào phòng, sốt sắng hỏi: "Công chúa sao thế?"
Tôi nắm tay kéo hắn ngồi xuống giường, vừa cao giọng gọi: "Tiểu Đào, đi tìm thầy lang, à không, vào cung mời thái y luôn cho chế, càng nhanh càng tốt."
Yến Cừu mà ch.ế.t, đến lúc đó hai người giao chi.ế.n, hoàng tử khác nắm quyền thì tôi cũng hẹo sớm.
Hắn không những không thể ch.ế.t mà còn phải nỗ lực hết mình làm một minh quân, không được phát động chiến tranh.
Cho dù là vì bản thân tôi, thì tôi cũng phải thay đổi kết cục của Yến Cừu.
Chẳng mấy chốc thái y đã tới.
Tôi cho người lui xuống hết, để thái y khám hết một lượt cho Yến Cừu.
Sau khi khám xong, thái y đưa tôi một đùm thuốc.
Vì lý do an toàn, tôi cầm cả đơn thuốc ra hỏi: "Cơ thể anh ta có chỗ nào không bình thường không?"
Thái y lắc đầu: "Hết thảy đều bình thường."
Phù, may quá, chứng tỏ ít nhất bây giờ hắn còn chưa trúng đ.ộ.c.
Tôi lại chỉ vào đùm thuốc: "Vậy chứ th.u.ố.c này là món gì đấy?"
Thái y nở một nụ cười đầy ý tứ sâu xa: "Công chúa yên tâm, thần hiểu ý của công chúa mà, cơ thể hắn rất bình thường, nhưng chỉ cần uống thuốc này thì sẽ thành phi thường luôn."
"Hả?"
Thái y: "Bổ th.ận trá.n.g dư.ơ.ng, dẻo dai phi thường."
...
Ông già như vậy rồi mà sao không nên nết chút nào vậy ông kia?
Tôi đoán rằng chưa quá nửa ngày kiểu gì trong cung cũng sẽ đồn ầm lên rằng, đêm qua Trưởng công chúa sủng hạnh một hộ vệ, nhưng không hài lòng nên vừa sáng sớm đã vời thái y tới khám cho hắn...
Đúng là thần kinh!
Thái y đi rồi, trong phòng chỉ còn lại mình tôi và Yến Cừu, hắn xấu hổ đến đỏ cả mang tai, ấp a ấp úng nói:
"Thực ra tôi... tôi cũng khỏe lắm mà."
...
Tôi thở dài: "Anh đừng hiểu nhầm, tại hôm qua tôi thấy người anh đầy vết thương cũ có mới có, sợ ảnh hưởng về lâu về dài, nên mời thái y tới khám thử thôi."
Yến Cừu sửng sốt: "Sao công chúa phải tốt với tôi đến vậy?"
Để bỏ lòng nghi ngờ của hắn, tôi chỉ đành nửa thật nửa giả nói: "Vì anh, cũng là vì tôi, anh chuẩn bị đi, lát nữa tôi dẫn anh tới thao trường."
(Còn tiếp)
--------------------------
Tác giả: Đừng đùa nữa (Biệt Cảo Tiếu Liễu)
Dịch xà lơ: Ổ Ẩm Ương
Đã được nhà dịch cho phép đăng lại .
Cũng có đầu óc đấy, mặc dù không nhiều cho lắm.
Tôi âm thầm thở phào nhẹ nhõm, dặn hắn cứ ở yên trong phòng bôi thuốc, còn tôi thì xoay người ra khỏi phòng, nói với tỳ nữ: "Chế ngủ phòng khác bé nha."
Tỳ nữ hỏi: "Có kêu người tới hầu hạ không ạ?"
Tôi thuận miệng đáp: "Hai người là được."
Tôi không chú ý tới nét mặt sửng sốt của tỳ nữ, đi thẳng tới một gian phòng khác.
Vừa đặt lưng xuống giường tôi đã buồn ngủ díp mắt, đang mơ mơ màng màng đột nhiên cảm giác có người đang cởi áo quần tôi ra.
Trời đất quỷ thần thiên địa hột dzịt lộn ơi!
Tôi kinh hãi mở choàng mắt ra, thấy có hai anh chàng ăn mặc mát mẻ đang nằm trên giường.
Một trái một phải kẹp tôi ở giữa.
Đệch! Trò quỷ gì đây?
Anh chàng áo đỏ tư thái quyến rũ khều tóc tôi cười nói: "Hôm nay công chúa gọi cả em lẫn Hạ Ninh tới luôn kìa, để Hồng Âm đoán xem nha, lại có trò gì mới nữa ạ?"
Anh chàng áo trắng tên là Hạ Ninh kia dịu dàng vươn tay cởi áo tôi, vẻ mặt dịu dàng muốn chảy nước luôn: "Nửa tháng rồi công chúa không gọi em đó."
Mặc dù tôi hiểu, nhưng mà vẫn sợ hết hồn.
Tống Như Hoan ơi Tống Như Hoan.
Thiên hạ chửi cô hoang d.âm vô độ có oan tí nào đâu, biết chơi ghê luôn ha.
Nhưng tôi là đóa hoa mẫu đơn trắng trong thuần khiết, thích xem p.h.i.m h.e.o nhưng chưa từng đóng p.h.i.m h.e.o.
Tôi vội vàng kéo chăn che lại: "Mấy đứa chờ xí, hôm nay chế đây không được khỏe, hình như hơi sốt..."
Hạ Ninh lập tức dựa sát vào người tôi: "Công chúa, vậy lát nữa em sẽ dốc sức nhiều hơn, ra mồ hôi là khỏi thôi..."
???
Không cần đâu em mình ơi!
Tôi sợ co rúm lại, đang không biết làm sao thì đột nhiên cửa phòng bị đá bay.
Tôi quay đầu nhìn qua, thấy Yến Cừu mặc quần áo mỏng, ngực phanh ra, sát khí đằng đằng đứng trước cửa.
Hắn lạnh lùng nhìn Hạ Ninh Hồng Âm, hung dữ quát khẽ một tiếng:
"Cút."
Hạ Ninh Hồng Âm yểu điệu thục nam đã bao giờ thấy sát khí bừng bừng cỡ này đâu, hoảng sợ bỏ chạy té khói.
Tôi thở phào một hơi.
Yếu Cừu từng bước lại gần, tôi còn đang định khen hắn cứu giá kịp thời thì đã thấy hắn đưa tay cởi áo ngoài.
?
Ê, hình như có gì đó sai sai...
Tôi trợn mắt nhìn hắn, đầu óc vẫn còn trong trạng thái ngơ ngác, Yến Cừu quỳ một chân lên giường, cúi người bò lên trên người tôi.
Hắn thấp giọng thủ thỉ bên tai tôi: "Công chúa muốn giả bộ mê muội tôi, thì không thể diễn thiếu cảnh này được..."
Tim tôi đập như trống trận, liếc khóe mắt nhìn qua thấy Hạ Ninh Hồng m ló đầu qua cửa sổ nhìn lén.
Yến Cừu kéo chăn lên ngăn tầm mắt tôi...
...
(lược bớt một ngàn chín trăm tám mươi chín chữ miêu tả cảnh thiếu nhi không được xem, độc giả Ổ Ẩm Ương muốn xem thì có thể nhắn tin riêng, sốp cũng không có gì để chia sẻ đâu)
...
Chẳng biết qua bao lâu, Yến Cừu chậm rãi rời giường, nhặt quần áo mặc lên, bỏ dép thả mình lên giường phụ.
"Công chúa ngủ đi, tôi nằm bên này bảo vệ công chúa."
Quằn quại cả một ngày trời, tôi đã mệt như ch.ó, lựa một tư thế thoải mái rồi lăn ra ngủ như c.h.ết, dạng tay dạng chân, thò cả ra khỏi thành giường.
Mơ mơ màng màng cảm giác như thể có người yên lặng nắm ngón tay tôi.
Tôi mơ một giấc mơ dài, mơ hết nội dung gốc của quyển sách này.
Sau khi Yến Cừu leo lên đỉnh cao quyền lực, đánh luôn Tống quốc, tôi bị đưa vào hậu cung của hắn thay lễ vật cầu hòa.
Nhưng hắn không thèm đụng vào một đầu ngón tay của tôi, còn để mặc cung nữ thái giám sỉ nhục chà đạp tôi.
Đến một ngày tôi nhịn không nổi nữa, âm thầm xách d.a.o lần mò tới tẩm điện của hắn, định đồng quy vu tận.
Mà khi tôi yên lặng đẩy cửa ra thì bị hình ảnh trước mắt dọa sợ bay màu.
Trong điện, th.i t.h.ể của cung nữ thái giám ngổn ngang la liệt khắp nơi, m.á.u tươi đỏ thẫm chậm rãi chảy tới dưới chân tôi.
Yến Cửu mặt mũi vặn vẹo, ánh mắt điên cuồng, đang tàn sát bữa bãi.
Hắn như đang nhìn thấy thứ gì đó đáng sợ, vung đao loạn xạ, miệng liên tục hô "cút".
Sau bình phong còn có một người khác, người kia âm trầm cười nói: "Yến Cừu, mày thấy kỳ quái lắm phải không, sao mày lại hóa thành thế này? Thực ra từ lúc mày còn là hộ vệ của tao, tao đã cho mày uống th.u.ốc đ.ộ.c mỗi ngày, thu.ốc này ngày một ngày hai thì không thấy có gì lạ, nhưng nếu kéo dài thì sẽ dần trở nên kh.á.t m.á.u."
Người kia trốn sau tấm bình phong, tôi cố hết sức xem thử là ai nhưng không có cách nào nhìn rõ mặt được, chỉ nghe thấy giọng nói ác độc như rắn rết:
"Bây giờ mày có được giang sơn vạn dặm thì sao chứ, tất cả mọi người đều sợ mày, mày mất lòng dân, thậm chí còn không phân biệt được hiện thực và ảo giác, thế thì giang sơn này chẳng phải nên chắp tay dâng cho người khác sao?"
Tôi trốn trong góc, cắt chặt răng không dám lên tiếng.
Cả tẩm điện vang vọng tiếng gào khét đau đớn như dã thú trong lồng của Yến Cừu.
...
"Á!"
Tôi hoảng sợ bật dậy, cả người ướt đẫm mồ hôi.
Đây không phải là mơ, mà là phần sau của quyển sách này.
Hóa ra Yến Cừu không phải hung tàn bẩm sinh.
Lúc còn ở Tống quốc, hắn bị người ta ức hiế.p, còn bị cho uống thu.ố.c đ.ộ.c quanh năm suốt tháng, cho nên mới sinh ra nhân cách ch.ố.ng đ.ối x.ã h.ội.
Vậy kẻ cho hắn uống th.u.ố.c đ.ộ.c kia, là ai?
Yến Cừu nghe tiếng kêu hốt hoảng của tôi, lập tức lao vào phòng, sốt sắng hỏi: "Công chúa sao thế?"
Tôi nắm tay kéo hắn ngồi xuống giường, vừa cao giọng gọi: "Tiểu Đào, đi tìm thầy lang, à không, vào cung mời thái y luôn cho chế, càng nhanh càng tốt."
Yến Cừu mà ch.ế.t, đến lúc đó hai người giao chi.ế.n, hoàng tử khác nắm quyền thì tôi cũng hẹo sớm.
Hắn không những không thể ch.ế.t mà còn phải nỗ lực hết mình làm một minh quân, không được phát động chiến tranh.
Cho dù là vì bản thân tôi, thì tôi cũng phải thay đổi kết cục của Yến Cừu.
Chẳng mấy chốc thái y đã tới.
Tôi cho người lui xuống hết, để thái y khám hết một lượt cho Yến Cừu.
Sau khi khám xong, thái y đưa tôi một đùm thuốc.
Vì lý do an toàn, tôi cầm cả đơn thuốc ra hỏi: "Cơ thể anh ta có chỗ nào không bình thường không?"
Thái y lắc đầu: "Hết thảy đều bình thường."
Phù, may quá, chứng tỏ ít nhất bây giờ hắn còn chưa trúng đ.ộ.c.
Tôi lại chỉ vào đùm thuốc: "Vậy chứ th.u.ố.c này là món gì đấy?"
Thái y nở một nụ cười đầy ý tứ sâu xa: "Công chúa yên tâm, thần hiểu ý của công chúa mà, cơ thể hắn rất bình thường, nhưng chỉ cần uống thuốc này thì sẽ thành phi thường luôn."
"Hả?"
Thái y: "Bổ th.ận trá.n.g dư.ơ.ng, dẻo dai phi thường."
...
Ông già như vậy rồi mà sao không nên nết chút nào vậy ông kia?
Tôi đoán rằng chưa quá nửa ngày kiểu gì trong cung cũng sẽ đồn ầm lên rằng, đêm qua Trưởng công chúa sủng hạnh một hộ vệ, nhưng không hài lòng nên vừa sáng sớm đã vời thái y tới khám cho hắn...
Đúng là thần kinh!
Thái y đi rồi, trong phòng chỉ còn lại mình tôi và Yến Cừu, hắn xấu hổ đến đỏ cả mang tai, ấp a ấp úng nói:
"Thực ra tôi... tôi cũng khỏe lắm mà."
...
Tôi thở dài: "Anh đừng hiểu nhầm, tại hôm qua tôi thấy người anh đầy vết thương cũ có mới có, sợ ảnh hưởng về lâu về dài, nên mời thái y tới khám thử thôi."
Yến Cừu sửng sốt: "Sao công chúa phải tốt với tôi đến vậy?"
Để bỏ lòng nghi ngờ của hắn, tôi chỉ đành nửa thật nửa giả nói: "Vì anh, cũng là vì tôi, anh chuẩn bị đi, lát nữa tôi dẫn anh tới thao trường."
(Còn tiếp)
--------------------------
Tác giả: Đừng đùa nữa (Biệt Cảo Tiếu Liễu)
Dịch xà lơ: Ổ Ẩm Ương
Đã được nhà dịch cho phép đăng lại .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.