Chương 130: Bể tắm
Mặc Thư Bạch
22/11/2023
Thôi Ngọc Lang đột nhiên bị đấm một phát, lập tức ngã xuống, còn may nhờ Triệu Trọng Cửu nhanh tay túm lấy đai lưng của Thôi Ngọc Lang mới giúp
hắn miễn cưỡng hạ cánh an toàn.
Thôi Ngọc Lang chưa kịp đứng lên, Bùi Văn Tuyên đã mang theo ám vệ nhảy từ đầu tường xuống. Hắn lao vút đến, chớp mắt định bắt lấy Thôi Ngọc Lang muốn đánh tiếp, Triệu Trọng Cửu đã vội giữ hắn lại đè thấp giọng nói, "Đại nhân, Thôi đại nhân chỉ đến bàn chuyện chính sự, xin đừng làm lớn chuyện kinh động đến thị vệ ạ!"
Bùi Văn Tuyên chợt khựng lại, sau đó lộ ra vẻ mặt "bừng tỉnh đại ngộ", quay đầu nói với Thôi Ngọc Lang, "Thôi đại nhân, ngươi đến là để thương lượng chuyện này à? Xin lỗi xin lỗi...", Bùi Văn Tuyên vội vàng xin lỗi, "Ta còn cho rằng..."
"Không sao, là hiểu lầm thôi", Thôi Ngọc Lang bụm mặt, "Đợi hôm nào khác hãy bàn đi, ta đi trước đây"
Bọn họ đều biết thời gian thay cả của thị vệ không dài, vì thế nhanh chóng giải tán. Nhưng trước đó, Bùi Văn Tuyên giữ Triệu Trọng Cửu lại hỏi, "Biết Điện hạ đang ở đâu không?"
"Lúc ta đi Người đang ở phòng ngủ", Triệu Trọng Cửu đè thấp giọng, ngữ tốc cực nhanh, "Nhưng Điện hạ nói chốc nữa muốn tắm rửa nên hiện tại có lẽ đang ở hồ Ngự tuyền sương"
Bùi Văn Tuyên gật đầu, hai nhóm người nhanh chóng đường ai nấy đi.
Đồng Nghiệp đuổi theo Bùi Văn Tuyên, nhỏ giọng hỏi, "Công tử, ngài tin những gì Thôi đại nhân nói ạ?"
Bùi Văn Tuyên nhìn cậu một cái, sau hồi lâu im lặng mới nói, "Trước tiên cứ đi tìm Điện hạ đã"
Những gì Thôi Ngọc Lang nói hắn đâu chỉ tin, thậm chí trước khi động thủ cũng đã đoán được.
Gần đây, Lý Dung đi hàng loạt nước đi, không lén liên hệ với Thôi Ngọc Lang mới là lạ. Nhưng việc hắn đoán được Thôi Ngọc Lang giúp Lý Dung làm chính sự cùng việc hắn muốn đánh đối phương là hai chuyện khác nhau.
Hiện tại được nói với Lý Dung một câu, với hắn mà nói đã được xem như xa xỉ, ấy vậy mà Lý Dung lại ban đêm ban hôm để sẵn đường cho Thôi Ngọc Lang. Hơn nữa về phía Thôi Ngọc Lang, từ lần đầu tiên hắn nhìn thấy Lý Dung đã lộ vẻ không đứng đắn, cho nên việc Bùi Văn Tuyên muốn đánh hắn cũng là chuyện thường tình.
Suy cho cùng trong trường hợp thế này, dù Thôi Ngọc Lang bị ăn đấm vẫn sẽ thấy bản thân đuối lý. Cho nên chỉ cần hắn tùy tiện vờ như không biết gì và nói xin lỗi, có khi ngày mai Thôi Ngọc Lang còn phải đến giải thích với hắn nữa kìa.
Bùi Văn Tuyên đi dọc theo con đường đã được lên sẵn, đến thẳng nội viện. Ngự tuyền sương cách phòng ngủ không xa, là một bể tắm suối nước nóng, Bùi Văn Tuyên và ám vệ vừa đến đó liền thấy nhóm nha hoàn đều đang đứng canh ngoài cửa và cửa sổ.
Người đứng canh bên cửa sổ là Tịnh Mai, Bùi Văn Tuyên nghĩ một chốc liền đi dọc theo bụi cỏ đến bên cửa sổ, sau đó phát ra hai tiếng mèo kêu.
Tịnh Mai bị tiếng mèo kêu hấp dẫn sự chú ý, đưa mắt nhìn về phía bụi cỏ, tiếp đến nàng nhìn thấy Bùi Văn Tuyên đang trốn ở đó.
Nàng theo bản năng muốn la lên, nhưng Bùi Văn Tuyên lại đặt ngón tay lên môi. Nàng lập tức hiểu được ý hắn, việc Bùi Văn Tuyên đến đây tuyệt đối không thể để ai biết được.
Nàng nhìn xung quanh một vòng, sau khi xác định bên cạnh mình không có ai, nàng nhìn Bùi Văn Tuyên khẽ gật đầu. Bùi Văn Tuyên nhanh chóng tiến về phía cửa sổ, Tịnh Mai lập tức thuần thục nói, "Bên trong chỉ có một mình Điện hạ thôi ạ"
Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé
Bùi Văn Tuyên đáp một tiếng, không để Tịnh Mai nói thêm nhiều, hắn đã tung người nhảy từ cửa sổ vào trong.
Hắn vào phòng xong liền đóng cửa sổ lại, vội vàng đi vào phòng tắm. Nhưng không ngờ vừa bước vào, hắn lại thấy Lý Dung đang dựa vào vách bể tắm ngủ.
Nước trong bể vừa hay cao ngang ngực nàng, nhưng lại không hoàn toàn che lấp được hình ảnh bên dưới, theo từng gợn sóng dập dềnh, phần đồi núi màu mỡ trở nên thoắt ẩn thoắt hiện.
Mái tóc nàng chẳng khác gì những cánh hoa hồng xung quanh, phiêu tán trong làn nước. Vì dựa vào chiếc gối ngọc được kê sẵn bên cạnh bể, mặt nàng hơi ngưỡng lên, ngũ quan sạch sẽ không trang điểm kết hợp với vẻ mặt thả lỏng bình thản kia, dường như đang triệu hồi, dụ dỗ hắn vậy.
Bùi Văn Tuyên nhất thời chỉ thấy sửng sốt, sau đó hắn cuống quít quay mặt đi, theo bản năng muốn tránh. Nhưng đợi sau khi hắn thật sự làm vậy, hắn lại thấy mình quá nhát gan, nàng vốn là thê tử của mình, có gì đáng để hoảng hốt chứ?
Hắn hít sâu một hơi, ổn định tâm thần, sau đó bước đến phía sau Lý Dung.
Lý Dung ngủ có chút sâu, dù hắn đã đến ngay phía trước nàng nhưng nàng vẫn không phát hiện được. Bùi Văn Tuyên đi đến trước mặt nàng, ngay lập tức, hắn càng nhìn thấy rõ hơn dung nhan của người đối diện.
Năm nay Lý Dung mới mười chín tuổi, nếu so với gương mặt thuôn dài nhưng yêu diễm sau này, đường nét của nàng hiện tại vẫn còn vươn lại chút trẻ con. Làn da mượt mà trắng nõn bao lấy khung xương của nàng, so với hình ảnh sau này còn mang thêm vài phần đáng yêu.
Bùi Văn Tuyên không khỏi mỉm cười, hắn rón rén quỳ xuống ngay trên đỉnh đầu Lý Dung.
Vào khoảnh khắc hắn quỳ xuống, Lý Dung liền phát hiện có người tiếp cận mình. Nàng không chút do dự duỗi tay vào nước, rút từ vách bể bên cạnh một cây chủy thủ, đâm thẳng về phía Bùi Văn Tuyên!
Mà Bùi Văn Tuyên từ lâu đã biết thói quen kia của nàng, vào khoảnh khắc nàng rút dao ra, hắn đã ngăn tay nàng lại, dịu dàng và vững vàng đè tay nàng xuống đất, đồng thời, hắn nhanh chóng cúi đầu, chớp mặt chặn lại tiếng thét mang theo sự kinh ngạc của nàng vào miệng, cũng nhân cơ hội bắt đầu quá trình càn quét bên trong.
"Đừng la", hắn hôn nàng, nhắc nhở nói, "Ta lén đến đây"
Lý Dung nhận ra giọng của hắn, thân thể nháy mắt thả lỏng, thuận theo động tác của Bùi Văn Tuyên.
Nàng thấp giọng thở hổn hển, sau hồi lâu, Bùi Văn Tuyên ngồi thẳng người lên. Nàng mở đôi mắt với hàng mi đã thấm ướt vài giọt hơi nước nhìn Bùi Văn Tuyên đang ngồi trên bờ. Bên ngoài, hắn khoác một chiếc áo choàng màu đen, bên trong thì mặc bộ quần áo màu trắng bạc, hắn quỳ gối bên cạnh ao, mỉm cười nhìn nàng.
Tuy không hiểu được vì sao hôm nay hắn đến đây, nhưng Lý Dung lại không hề bài xích, thậm chí trong lòng còn có một sự phấn khích nho nhỏ, không thể miêu tả. Tuy thế, ngoài mặt nàng không thể hiện cảm xúc gì, nàng chỉ thong thả ngồi thẳng người lên, ngồi dưới ao vẫy tay với hắn.
Bùi Văn Tuyên nhướng mày, chỉ tay xuống bể tắm. Lý Dung gật đầu, nhích gần về phía mép bể, chẳng khác gì các yêu nữ, nàng rướn người từ dưới nước lên, hai tay chống trên sàn đá ngọc thạch, kề sát môi vào tai Bùi Văn Tuyên, khàn giọng thầm thì, "Chàng cách ta xa quá, khó nói chuyện lắm"
Bùi Văn Tuyên khẽ cười một tiếng, không hề nhiều lời và dứt khoát đứng dậy, hắn ngay trước mặt Lý Dung, chậm rãi cởi từng lớp áo xuống.
Động tác của hắn không nhanh không chậm, trong sự thong thả đầy ưu nhã kia mang theo vài phần phong lưu. Lý Dung từng lớp quần áo rơi xuống đất, nhịp tim bỗng dần dồn dập hơn.
Nàng đột nhiên nhớ ra, lúc trước khi Bùi Văn Tuyên về Bùi gia và bị thương, lúc ngồi trên xe ngựa, hắn cũng từng thong thả cởi quần áo thế này. Lúc ấy nàng không hiểu được ý đồ của hắn, đến tận bây giới mới dần thông suốt.
(Tây: chẹp, ai mới là yêu nữ đây nào)
Nàng không nói gì, đợi Bùi Văn Tuyên bước xuống bể tắm. Bùi Văn Tuyên vừa xuống nước đã trực tiếp ôm nàng vào lòng, cười hỏi, "Như vậy dễ nói chuyện hơn chưa?"
Lúc hắn nói chuyện đã bắt đầu động tay động chân, nhưng Lý Dung lại chẳng tỏ thái độ gì, còn nâng tay vòng lấy cổ hắn để mình không bị trượt xuống.
"Đêm nay chàng đến đây làm gì?"
"Ta nhớ nàng"
Giọng của Bùi Văn Tuyên khản đặc, song thái độ lại cực kì kiên nhẫn. Lý Dung khẽ cười một tiếng, "Chứ không phải tới bắt ai đó sao?"
Chọn đúng thời gian này đến đây, Bùi Văn Tuyên hẳn đã biết chuyện nàng cố tình để trống một con đường cho Thôi Ngọc Lang. Kiếp trước, khi nàng và hắn là kẻ địch, hắn còn có thể cài người vào phủ Công chúa. Hiện tại việc hắn cài tai mắt vào nhiều hơn, nàng cũng không thấy có gì ngoài ý muốn.
Bùi Văn Tuyên bị nàng vạch trần lại không hề phủ nhận, chỉ kể lại tình hình khi đó, "Ban nãy lúc trèo vào đây ta có gặp Thôi Ngọc Lang, ta đã đấm hắn một quyền"
Hai tay đang quấn lấy cổ của Bùi Văn Tuyên bỗng siết chặt, Lý Dung cố gắng khống chế âm thanh, móng tay cắm sâu vào da Bùi Văn Tuyên.
Bùi Văn Tuyên cảm nhận được sự biến hóa của nàng, khẽ cười nói, "Lâu như vậy không gặp ta thì không sao, nhưng không gặp Thôi Ngọc Lang lại không được. Còn cố ý chừa riêng cho hắn một con đường, Điện hạ...", Bùi Văn Tuyên cố ý chơi xấu, "Có phải Người có mới nới cũ không hả?"
Lý Dung nâng mắt nhìn hắn, thấy nét cười bên môi Bùi Văn Tuyên, biết ngay hắn đang cố ý xả giận. Nàng lấy lòng khẽ hôn hắn nói, "Yên tâm, chàng luôn là chính thất"
Bùi Văn Tuyên dở khóc dở cười, nhìn Lý Dung dựa vào đầu vai mình khe khẽ thở dốc, hắn lại có chút không đành lòng. Chuyện Thôi Ngọc Lang cũng hả giận rồi, hắn cũng không phải vì chuyện này mới đến. Hắn thở dài, ôm lấy Lý Dung, thong thả nói, "Nàng bảo Trần Hậu Chiếu đến Đốc tra ti cáo trạng, lại đưa Trần Hậu Chiếu rời khỏi Hoa Kinh, sau đó lại cho người cáo trạng nàng, ép nàng từ bỏ Đốc tra ti... Gần đây nàng làm nhiều chuyện như vậy là để Nhu phi tiếp nhận Đốc tra ti sao?"
Lý Dung không trả lời, nàng treo trên người Bùi Văn Tuyên, cắn chặt hàm. Bùi Văn Tuyên cúi đầu khẽ hôn người trước mặt, có chút đau lòng hỏi, "Có mệt không?"
"Cũng được", Lý Dung khàn giọng đáp, Bùi Văn Tuyên ôm nàng, nước trong bể vì động tác của họ, chậm rãi vỗ lên da hai người. Bùi Văn Tuyên do dự một chốc, cuối cùng vẫn hỏi chuyện khiến hắn lo lắng nhất, "Bệ hạ bảo nàng tiến cử Túc Vương sao?"
"Ừm", Lý Dung không hề nhiều lời, Bùi Văn Tuyên nghe vậy liền rũ mắt.
Thật ra, hắn muốn an ủi nàng mấy câu, nhưng lại tự thấy, Lý Dung không hề nhắc đến chuyện này, nếu hắn chủ động nói ra sẽ khá kì quái. Vì thế hắn chỉ siết chặt vòng tay, ôm ghì lấy nàng, thấp giọng hỏi, "Có muốn nhanh hơn không?"
Mấy chuyện như tình dục, nếu giữa hai người không có tình yêu, đó chính là hoạt động duy trì nòi giống của động vật. Nhưng đối với đa số các cặp đôi mà nói, chuyện này thật ra là cách giao tiếp trong im lặng.
Xin tha, làm hòa, chia sẻ đau đớn và vui sướng, trong quá trình hai thân thể hòa làm một, về bản chất chính là đang giao lưu về tinh thần.
Tuy Bùi Văn Tuyên không nói gì nhưng Lý Dung trong vô thức lại biết được lý do hắn đến tìm mình.
Chuyện triều chính, trong lòng họ ai cũng nắm rõ và có tính toán riêng của mình.
Thôi Ngọc Lang chẳng qua chỉ là cái cớ để hắn làm nũng thôi, quan hệ giữa họ, Bùi Văn Tuyên hiểu rất rõ.
Lý do thật sự khiến Bùi Văn Tuyên mạo hiểm đến đây là vì Lý Minh ép nàng giao Đốc tra ti cho Túc Vương. Dù xác suất rất nhỏ, nhưng hắn vẫn không muốn vào thời khắc Lý Dung thấy đau lòng, mình lại không thể ở bên cạnh nàng.
Hắn bắt nàng đưa lưng về phía hắn, dùng tư thế kịch liệt mà nàng thích nhất.
Bọn họ nghe tiếng nước rung động, Bùi Văn Tuyên che miệng nàng lại, sợ nàng vô thức kêu ra tiếng.
Thị nữ bên ngoài thấp thoáng nghe thấy có tiếng động trong phòng, không khỏi hỏi, "Điện hạ?"
Bùi Văn Tuyên buông tay ra, Lý Dung cố kiềm chế âm thanh, bình tĩnh nói, "Không có gì"
Vừa dứt lời, thời điểm kịch liệt nhất liền ập đến, Bùi Văn Tuyên nâng tay lên, bịt kín môi nàng, sau đó vội vàng rút ra.
Cả người hắn dựa sát vào lưng nàng, hơi thở của chút hổn hển, sau khi điều chỉnh trong chốc lát, hắn dán sát vào nàng, dùng mặt nhẹ nhàng vuốt ve mặt nàng, giọng nói khàn khàn thủ thỉ hỏi, "Dung Dung, có thoải mái không?"
Lý Dung không còn hơi sức để trả lời, thân thể nàng đều đang run rẩy, chỉ có nước mắt chảy qua bàn tay đang che lại miệng của nàng. Bùi Văn Tuyên thông qua sự im lặng của nàng có được đáp án, hắn khẽ cười, ôm ghì lấy nàng.
Bùi Văn Tuyên đêm nay lẻn vào phủ, mục đích vô cùng thuần túy, có thể nói không vì bất kỳ chuyện chính sự gì.
Hắn giúp Lý Dung lau sạch người, mặc quần áo, sau đó lại ôm nàng đến đặt trên ghế nằm.
Lý Dung nằm trên ghế nhìn hắn, Bùi Văn Tuyên nửa ngồi quỳ trước mặt nàng, nhẹ giọng trò chuyện với nàng.
Sau khi trò chuyện hồi lâu, Bùi Văn Tuyên ngước nhìn sắc trời, thấp giọng nói, "Ta phải đi rồi"
"Chàng giữa khuya mất công đến đây chỉ vì chuyện này á?", Lý Dung thấy hắn không thèm bàn chính sự không khỏi bật cười, nâng tay khẽ chọc lên đầu hắn, "Tên hạ lưu này"
Bùi Văn Tuyên chỉ cười không đáp, sau khi trầm ngâm một chốc, hắn nâng tay nắm lấy tay Lý Dung, ôn hòa nói, "Dung Dung, bất kể là lúc nào đi chăng nữa, ta đều sẽ ở bên cạnh nàng"
Lý Dung không trả lời, im lặng nhìn Bùi Văn Tuyên nửa ngồi quỳ trước mặt mình.
Thật ra nàng hiểu rất rõ ý của hắn, hắn ban đêm ban hôm mạo hiểm đến đây, điều quan trọng nhất cũng vì lo nàng mất đi Đốc tra ti, còn bị Lý Minh yêu cầu chính tay viết thư tiến cử Túc Vương, sẽ thấy đau lòng.
"Thật ra chỉ là việc nhỏ thôi", nàng cúi đầu cười, "Sau này chàng đừng đến đây chỉ vì mấy việc cỏn con như thế nữa"
Bùi Văn Tuyên cười cười không nói chuyện, Lý Dung liền biết cũng khuyên bất động hắn. Nàng thở dài nói, "Lát nữa ta sẽ gọi thị vệ đến đây hỏi chuyện, chàng cứ theo đường cũ rời khỏi phủ"
Bùi Văn Tuyên đáp một tiếng lại không hề có ý định đi, hai người đều có chút không nỡ, nhưng lại xấu hổ nói ra chuyện đó. Lý Dung quan sát hắn hồi lâu lại nói, "Hôm nay chàng sửa soạng nhìn đẹp đấy"
"Không phải vì để gặp nàng sao"
Lý Dung mím môi cười, nàng ngồi dậy, cúi người hôn lên trán hắn, "Đi đi"
Bùi Văn Tuyên không thể tiếp tục nấn ná vì trời cũng sắp sáng rồi, hắn đứng dậy, nhảy ra ngoài từ đường cửa sổ. Đợi sau khi hắn trốn kĩ rồi, Lý Dung liền gọi thị vệ đang trong ca trực đến.
Bùi Văn Tuyên nhân lúc Lý Dung gọi người đến, nhanh chóng chuồn ra ngoài.
Hai người tối hôm qua lén gặp mặt, đến sáng ngày hôm sau, Lý Dung vừa ra ngoài đã nhìn thấy Triệu Trọng Cửu đứng chờ sẵn ở cửa. Triệu Trọng Cửu tiến lên, thấp giọng nói, "Điện hạ, mấy ngày gần đây, nhóm thư sinh sống nhờ cậy Tô gia thức dậy rất sớm, hiện tại, phòng họ ở đèn đuốc sáng trưng, e rằng sắp có chuyện xảy ra"
Lý Dung từ lâu đã cho người theo dõi nhóm người đến cậy nhờ Tô Dung Khanh, hiện tại có sự khác thường lớn nhường này nên đã lập tức đến báo cáo lại cho Lý Dung hay.
Ánh mắt Lý Dung lạnh lùng, nàng thấp giọng nói, "Báo với Thôi Ngọc Lang, hôm nay không cần thượng triều, chuẩn bị vào cung, hôm nay hắn chắc phải gặp Nhu phi một lần"
Triệu Trọng Cửu gật đầu, nhanh chóng làm theo lệnh nàng, Lý Dung quay về xe ngựa, nhắm mắt lại.
Tịnh Lan rót trà cho Lý Dung, thấp thỏm hỏi, "Điện hạ đã biết tình huống hôm nay là thế nào chưa ạ?"
"Cứ đợi thôi", Lý Dung nhắm mắt lại, "Bọn họ muốn làm gì, chúng ta rất nhanh sẽ biết ngay ấy mà"
Lý Dung ngồi trên xe, chậm rãi đi vào cung. Bùi Văn Tuyên sớm đã cho xe ngựa ngừng trước cổng, nhìn thấy Lý Dung tới, hắn nhanh chóng đuổi theo, chế tạo một màn ngẫu nhiên chạm mặt với nàng.
Lý Dung hoàn toàn nhìn thấu chiêu trò kia của hắn, nàng cười như không cười nhìn hắn một cái, một đường đi thẳng.
Đợi đến khi thượng triều, Lý Dung chủ động trình đơn xin từ chức, giao Đốc tra ti lại cho Túc Vương.
"Tuy Thành đệ còn nhỏ, nhưng suy cho cùng cũng là thân vương, hẳn nên tham gia chuyện triều chính. Giao Đốc tra ti cho Thành đệ, xét từ khía cạnh nào đó cũng là một dạng rèn luyện"
Lý Dung cung kính nói, "Sức khỏe nhi thần không tốt, không thể tiếp tục phụ giúp Phụ hoàng, mong Phụ hoàng thứ lỗi"
Lý Minh chậm rãi nói, "Dù sao con cũng là nữ nhân, quay về tu thân dưỡng tính cũng là một chuyện tốt"
"Bệ hạ", thấy Lý Minh đồng ý, Thượng Quan Húc có chút đứng ngồi không yên, ông bước ra khỏi hàng, nhíu mày nói, "Túc Vương Điện hạ còn nhỏ, nếu giao một việc trọng đại nhường này cho Túc Vương Điện hạ, e rằng không thỏa đáng ạ"
"Ngươi nói đúng", Lý Minh khẽ gật đầu, Thượng Quan Húc thở phào một hơi, sau đó lại nghe Lý Minh nói, "Vậy hãy để Nhu phi phụ tá Túc Vương, giúp đỡ phía sau là được"
"Bệ hạ", Thượng Quan Húc khiếp sợ ngẩng đầu, vội vàng ngăn cản, "Nhu phi nương nương suy cho cùng chỉ là một quý phi chốn hậu cung, sao có thể nhúng tay vào việc triều chính được ạ?"
"Không phải Bình Lạc cũng chỉ là Công chúa sao?", Lý Minh nhìn thoáng qua Lý Dung, "Trước đây có thể nói chưa từng tham gia chuyện triều chính, hiện tại không phải con bé cũng làm khá tốt đó sao?"
Mọi người nhất thời bị nghẹn lời, không biết nói gì cho phải.
Chính vào giờ phút này, một người hầu vội vàng chạy vào, quỳ trong đại điện nói, "Bệ hạ, có chuyện không hay rồi ạ"
Lý Minh nhíu mày, ngay sau đó người hầu lớn tiếng nói, "Có một nhóm thư sinh đang quỳ trước cổng, thu hút không ít dân chúng đến đứng xem. Họ nói suất tham gia kỳ thi mùa xuân của mình bị người khác đoạt mất, cầu xin Bệ hạ trả lại cho họ sự công bằng đấy ạ!"
Thôi Ngọc Lang chưa kịp đứng lên, Bùi Văn Tuyên đã mang theo ám vệ nhảy từ đầu tường xuống. Hắn lao vút đến, chớp mắt định bắt lấy Thôi Ngọc Lang muốn đánh tiếp, Triệu Trọng Cửu đã vội giữ hắn lại đè thấp giọng nói, "Đại nhân, Thôi đại nhân chỉ đến bàn chuyện chính sự, xin đừng làm lớn chuyện kinh động đến thị vệ ạ!"
Bùi Văn Tuyên chợt khựng lại, sau đó lộ ra vẻ mặt "bừng tỉnh đại ngộ", quay đầu nói với Thôi Ngọc Lang, "Thôi đại nhân, ngươi đến là để thương lượng chuyện này à? Xin lỗi xin lỗi...", Bùi Văn Tuyên vội vàng xin lỗi, "Ta còn cho rằng..."
"Không sao, là hiểu lầm thôi", Thôi Ngọc Lang bụm mặt, "Đợi hôm nào khác hãy bàn đi, ta đi trước đây"
Bọn họ đều biết thời gian thay cả của thị vệ không dài, vì thế nhanh chóng giải tán. Nhưng trước đó, Bùi Văn Tuyên giữ Triệu Trọng Cửu lại hỏi, "Biết Điện hạ đang ở đâu không?"
"Lúc ta đi Người đang ở phòng ngủ", Triệu Trọng Cửu đè thấp giọng, ngữ tốc cực nhanh, "Nhưng Điện hạ nói chốc nữa muốn tắm rửa nên hiện tại có lẽ đang ở hồ Ngự tuyền sương"
Bùi Văn Tuyên gật đầu, hai nhóm người nhanh chóng đường ai nấy đi.
Đồng Nghiệp đuổi theo Bùi Văn Tuyên, nhỏ giọng hỏi, "Công tử, ngài tin những gì Thôi đại nhân nói ạ?"
Bùi Văn Tuyên nhìn cậu một cái, sau hồi lâu im lặng mới nói, "Trước tiên cứ đi tìm Điện hạ đã"
Những gì Thôi Ngọc Lang nói hắn đâu chỉ tin, thậm chí trước khi động thủ cũng đã đoán được.
Gần đây, Lý Dung đi hàng loạt nước đi, không lén liên hệ với Thôi Ngọc Lang mới là lạ. Nhưng việc hắn đoán được Thôi Ngọc Lang giúp Lý Dung làm chính sự cùng việc hắn muốn đánh đối phương là hai chuyện khác nhau.
Hiện tại được nói với Lý Dung một câu, với hắn mà nói đã được xem như xa xỉ, ấy vậy mà Lý Dung lại ban đêm ban hôm để sẵn đường cho Thôi Ngọc Lang. Hơn nữa về phía Thôi Ngọc Lang, từ lần đầu tiên hắn nhìn thấy Lý Dung đã lộ vẻ không đứng đắn, cho nên việc Bùi Văn Tuyên muốn đánh hắn cũng là chuyện thường tình.
Suy cho cùng trong trường hợp thế này, dù Thôi Ngọc Lang bị ăn đấm vẫn sẽ thấy bản thân đuối lý. Cho nên chỉ cần hắn tùy tiện vờ như không biết gì và nói xin lỗi, có khi ngày mai Thôi Ngọc Lang còn phải đến giải thích với hắn nữa kìa.
Bùi Văn Tuyên đi dọc theo con đường đã được lên sẵn, đến thẳng nội viện. Ngự tuyền sương cách phòng ngủ không xa, là một bể tắm suối nước nóng, Bùi Văn Tuyên và ám vệ vừa đến đó liền thấy nhóm nha hoàn đều đang đứng canh ngoài cửa và cửa sổ.
Người đứng canh bên cửa sổ là Tịnh Mai, Bùi Văn Tuyên nghĩ một chốc liền đi dọc theo bụi cỏ đến bên cửa sổ, sau đó phát ra hai tiếng mèo kêu.
Tịnh Mai bị tiếng mèo kêu hấp dẫn sự chú ý, đưa mắt nhìn về phía bụi cỏ, tiếp đến nàng nhìn thấy Bùi Văn Tuyên đang trốn ở đó.
Nàng theo bản năng muốn la lên, nhưng Bùi Văn Tuyên lại đặt ngón tay lên môi. Nàng lập tức hiểu được ý hắn, việc Bùi Văn Tuyên đến đây tuyệt đối không thể để ai biết được.
Nàng nhìn xung quanh một vòng, sau khi xác định bên cạnh mình không có ai, nàng nhìn Bùi Văn Tuyên khẽ gật đầu. Bùi Văn Tuyên nhanh chóng tiến về phía cửa sổ, Tịnh Mai lập tức thuần thục nói, "Bên trong chỉ có một mình Điện hạ thôi ạ"
Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé
Bùi Văn Tuyên đáp một tiếng, không để Tịnh Mai nói thêm nhiều, hắn đã tung người nhảy từ cửa sổ vào trong.
Hắn vào phòng xong liền đóng cửa sổ lại, vội vàng đi vào phòng tắm. Nhưng không ngờ vừa bước vào, hắn lại thấy Lý Dung đang dựa vào vách bể tắm ngủ.
Nước trong bể vừa hay cao ngang ngực nàng, nhưng lại không hoàn toàn che lấp được hình ảnh bên dưới, theo từng gợn sóng dập dềnh, phần đồi núi màu mỡ trở nên thoắt ẩn thoắt hiện.
Mái tóc nàng chẳng khác gì những cánh hoa hồng xung quanh, phiêu tán trong làn nước. Vì dựa vào chiếc gối ngọc được kê sẵn bên cạnh bể, mặt nàng hơi ngưỡng lên, ngũ quan sạch sẽ không trang điểm kết hợp với vẻ mặt thả lỏng bình thản kia, dường như đang triệu hồi, dụ dỗ hắn vậy.
Bùi Văn Tuyên nhất thời chỉ thấy sửng sốt, sau đó hắn cuống quít quay mặt đi, theo bản năng muốn tránh. Nhưng đợi sau khi hắn thật sự làm vậy, hắn lại thấy mình quá nhát gan, nàng vốn là thê tử của mình, có gì đáng để hoảng hốt chứ?
Hắn hít sâu một hơi, ổn định tâm thần, sau đó bước đến phía sau Lý Dung.
Lý Dung ngủ có chút sâu, dù hắn đã đến ngay phía trước nàng nhưng nàng vẫn không phát hiện được. Bùi Văn Tuyên đi đến trước mặt nàng, ngay lập tức, hắn càng nhìn thấy rõ hơn dung nhan của người đối diện.
Năm nay Lý Dung mới mười chín tuổi, nếu so với gương mặt thuôn dài nhưng yêu diễm sau này, đường nét của nàng hiện tại vẫn còn vươn lại chút trẻ con. Làn da mượt mà trắng nõn bao lấy khung xương của nàng, so với hình ảnh sau này còn mang thêm vài phần đáng yêu.
Bùi Văn Tuyên không khỏi mỉm cười, hắn rón rén quỳ xuống ngay trên đỉnh đầu Lý Dung.
Vào khoảnh khắc hắn quỳ xuống, Lý Dung liền phát hiện có người tiếp cận mình. Nàng không chút do dự duỗi tay vào nước, rút từ vách bể bên cạnh một cây chủy thủ, đâm thẳng về phía Bùi Văn Tuyên!
Mà Bùi Văn Tuyên từ lâu đã biết thói quen kia của nàng, vào khoảnh khắc nàng rút dao ra, hắn đã ngăn tay nàng lại, dịu dàng và vững vàng đè tay nàng xuống đất, đồng thời, hắn nhanh chóng cúi đầu, chớp mặt chặn lại tiếng thét mang theo sự kinh ngạc của nàng vào miệng, cũng nhân cơ hội bắt đầu quá trình càn quét bên trong.
"Đừng la", hắn hôn nàng, nhắc nhở nói, "Ta lén đến đây"
Lý Dung nhận ra giọng của hắn, thân thể nháy mắt thả lỏng, thuận theo động tác của Bùi Văn Tuyên.
Nàng thấp giọng thở hổn hển, sau hồi lâu, Bùi Văn Tuyên ngồi thẳng người lên. Nàng mở đôi mắt với hàng mi đã thấm ướt vài giọt hơi nước nhìn Bùi Văn Tuyên đang ngồi trên bờ. Bên ngoài, hắn khoác một chiếc áo choàng màu đen, bên trong thì mặc bộ quần áo màu trắng bạc, hắn quỳ gối bên cạnh ao, mỉm cười nhìn nàng.
Tuy không hiểu được vì sao hôm nay hắn đến đây, nhưng Lý Dung lại không hề bài xích, thậm chí trong lòng còn có một sự phấn khích nho nhỏ, không thể miêu tả. Tuy thế, ngoài mặt nàng không thể hiện cảm xúc gì, nàng chỉ thong thả ngồi thẳng người lên, ngồi dưới ao vẫy tay với hắn.
Bùi Văn Tuyên nhướng mày, chỉ tay xuống bể tắm. Lý Dung gật đầu, nhích gần về phía mép bể, chẳng khác gì các yêu nữ, nàng rướn người từ dưới nước lên, hai tay chống trên sàn đá ngọc thạch, kề sát môi vào tai Bùi Văn Tuyên, khàn giọng thầm thì, "Chàng cách ta xa quá, khó nói chuyện lắm"
Bùi Văn Tuyên khẽ cười một tiếng, không hề nhiều lời và dứt khoát đứng dậy, hắn ngay trước mặt Lý Dung, chậm rãi cởi từng lớp áo xuống.
Động tác của hắn không nhanh không chậm, trong sự thong thả đầy ưu nhã kia mang theo vài phần phong lưu. Lý Dung từng lớp quần áo rơi xuống đất, nhịp tim bỗng dần dồn dập hơn.
Nàng đột nhiên nhớ ra, lúc trước khi Bùi Văn Tuyên về Bùi gia và bị thương, lúc ngồi trên xe ngựa, hắn cũng từng thong thả cởi quần áo thế này. Lúc ấy nàng không hiểu được ý đồ của hắn, đến tận bây giới mới dần thông suốt.
(Tây: chẹp, ai mới là yêu nữ đây nào)
Nàng không nói gì, đợi Bùi Văn Tuyên bước xuống bể tắm. Bùi Văn Tuyên vừa xuống nước đã trực tiếp ôm nàng vào lòng, cười hỏi, "Như vậy dễ nói chuyện hơn chưa?"
Lúc hắn nói chuyện đã bắt đầu động tay động chân, nhưng Lý Dung lại chẳng tỏ thái độ gì, còn nâng tay vòng lấy cổ hắn để mình không bị trượt xuống.
"Đêm nay chàng đến đây làm gì?"
"Ta nhớ nàng"
Giọng của Bùi Văn Tuyên khản đặc, song thái độ lại cực kì kiên nhẫn. Lý Dung khẽ cười một tiếng, "Chứ không phải tới bắt ai đó sao?"
Chọn đúng thời gian này đến đây, Bùi Văn Tuyên hẳn đã biết chuyện nàng cố tình để trống một con đường cho Thôi Ngọc Lang. Kiếp trước, khi nàng và hắn là kẻ địch, hắn còn có thể cài người vào phủ Công chúa. Hiện tại việc hắn cài tai mắt vào nhiều hơn, nàng cũng không thấy có gì ngoài ý muốn.
Bùi Văn Tuyên bị nàng vạch trần lại không hề phủ nhận, chỉ kể lại tình hình khi đó, "Ban nãy lúc trèo vào đây ta có gặp Thôi Ngọc Lang, ta đã đấm hắn một quyền"
Hai tay đang quấn lấy cổ của Bùi Văn Tuyên bỗng siết chặt, Lý Dung cố gắng khống chế âm thanh, móng tay cắm sâu vào da Bùi Văn Tuyên.
Bùi Văn Tuyên cảm nhận được sự biến hóa của nàng, khẽ cười nói, "Lâu như vậy không gặp ta thì không sao, nhưng không gặp Thôi Ngọc Lang lại không được. Còn cố ý chừa riêng cho hắn một con đường, Điện hạ...", Bùi Văn Tuyên cố ý chơi xấu, "Có phải Người có mới nới cũ không hả?"
Lý Dung nâng mắt nhìn hắn, thấy nét cười bên môi Bùi Văn Tuyên, biết ngay hắn đang cố ý xả giận. Nàng lấy lòng khẽ hôn hắn nói, "Yên tâm, chàng luôn là chính thất"
Bùi Văn Tuyên dở khóc dở cười, nhìn Lý Dung dựa vào đầu vai mình khe khẽ thở dốc, hắn lại có chút không đành lòng. Chuyện Thôi Ngọc Lang cũng hả giận rồi, hắn cũng không phải vì chuyện này mới đến. Hắn thở dài, ôm lấy Lý Dung, thong thả nói, "Nàng bảo Trần Hậu Chiếu đến Đốc tra ti cáo trạng, lại đưa Trần Hậu Chiếu rời khỏi Hoa Kinh, sau đó lại cho người cáo trạng nàng, ép nàng từ bỏ Đốc tra ti... Gần đây nàng làm nhiều chuyện như vậy là để Nhu phi tiếp nhận Đốc tra ti sao?"
Lý Dung không trả lời, nàng treo trên người Bùi Văn Tuyên, cắn chặt hàm. Bùi Văn Tuyên cúi đầu khẽ hôn người trước mặt, có chút đau lòng hỏi, "Có mệt không?"
"Cũng được", Lý Dung khàn giọng đáp, Bùi Văn Tuyên ôm nàng, nước trong bể vì động tác của họ, chậm rãi vỗ lên da hai người. Bùi Văn Tuyên do dự một chốc, cuối cùng vẫn hỏi chuyện khiến hắn lo lắng nhất, "Bệ hạ bảo nàng tiến cử Túc Vương sao?"
"Ừm", Lý Dung không hề nhiều lời, Bùi Văn Tuyên nghe vậy liền rũ mắt.
Thật ra, hắn muốn an ủi nàng mấy câu, nhưng lại tự thấy, Lý Dung không hề nhắc đến chuyện này, nếu hắn chủ động nói ra sẽ khá kì quái. Vì thế hắn chỉ siết chặt vòng tay, ôm ghì lấy nàng, thấp giọng hỏi, "Có muốn nhanh hơn không?"
Mấy chuyện như tình dục, nếu giữa hai người không có tình yêu, đó chính là hoạt động duy trì nòi giống của động vật. Nhưng đối với đa số các cặp đôi mà nói, chuyện này thật ra là cách giao tiếp trong im lặng.
Xin tha, làm hòa, chia sẻ đau đớn và vui sướng, trong quá trình hai thân thể hòa làm một, về bản chất chính là đang giao lưu về tinh thần.
Tuy Bùi Văn Tuyên không nói gì nhưng Lý Dung trong vô thức lại biết được lý do hắn đến tìm mình.
Chuyện triều chính, trong lòng họ ai cũng nắm rõ và có tính toán riêng của mình.
Thôi Ngọc Lang chẳng qua chỉ là cái cớ để hắn làm nũng thôi, quan hệ giữa họ, Bùi Văn Tuyên hiểu rất rõ.
Lý do thật sự khiến Bùi Văn Tuyên mạo hiểm đến đây là vì Lý Minh ép nàng giao Đốc tra ti cho Túc Vương. Dù xác suất rất nhỏ, nhưng hắn vẫn không muốn vào thời khắc Lý Dung thấy đau lòng, mình lại không thể ở bên cạnh nàng.
Hắn bắt nàng đưa lưng về phía hắn, dùng tư thế kịch liệt mà nàng thích nhất.
Bọn họ nghe tiếng nước rung động, Bùi Văn Tuyên che miệng nàng lại, sợ nàng vô thức kêu ra tiếng.
Thị nữ bên ngoài thấp thoáng nghe thấy có tiếng động trong phòng, không khỏi hỏi, "Điện hạ?"
Bùi Văn Tuyên buông tay ra, Lý Dung cố kiềm chế âm thanh, bình tĩnh nói, "Không có gì"
Vừa dứt lời, thời điểm kịch liệt nhất liền ập đến, Bùi Văn Tuyên nâng tay lên, bịt kín môi nàng, sau đó vội vàng rút ra.
Cả người hắn dựa sát vào lưng nàng, hơi thở của chút hổn hển, sau khi điều chỉnh trong chốc lát, hắn dán sát vào nàng, dùng mặt nhẹ nhàng vuốt ve mặt nàng, giọng nói khàn khàn thủ thỉ hỏi, "Dung Dung, có thoải mái không?"
Lý Dung không còn hơi sức để trả lời, thân thể nàng đều đang run rẩy, chỉ có nước mắt chảy qua bàn tay đang che lại miệng của nàng. Bùi Văn Tuyên thông qua sự im lặng của nàng có được đáp án, hắn khẽ cười, ôm ghì lấy nàng.
Bùi Văn Tuyên đêm nay lẻn vào phủ, mục đích vô cùng thuần túy, có thể nói không vì bất kỳ chuyện chính sự gì.
Hắn giúp Lý Dung lau sạch người, mặc quần áo, sau đó lại ôm nàng đến đặt trên ghế nằm.
Lý Dung nằm trên ghế nhìn hắn, Bùi Văn Tuyên nửa ngồi quỳ trước mặt nàng, nhẹ giọng trò chuyện với nàng.
Sau khi trò chuyện hồi lâu, Bùi Văn Tuyên ngước nhìn sắc trời, thấp giọng nói, "Ta phải đi rồi"
"Chàng giữa khuya mất công đến đây chỉ vì chuyện này á?", Lý Dung thấy hắn không thèm bàn chính sự không khỏi bật cười, nâng tay khẽ chọc lên đầu hắn, "Tên hạ lưu này"
Bùi Văn Tuyên chỉ cười không đáp, sau khi trầm ngâm một chốc, hắn nâng tay nắm lấy tay Lý Dung, ôn hòa nói, "Dung Dung, bất kể là lúc nào đi chăng nữa, ta đều sẽ ở bên cạnh nàng"
Lý Dung không trả lời, im lặng nhìn Bùi Văn Tuyên nửa ngồi quỳ trước mặt mình.
Thật ra nàng hiểu rất rõ ý của hắn, hắn ban đêm ban hôm mạo hiểm đến đây, điều quan trọng nhất cũng vì lo nàng mất đi Đốc tra ti, còn bị Lý Minh yêu cầu chính tay viết thư tiến cử Túc Vương, sẽ thấy đau lòng.
"Thật ra chỉ là việc nhỏ thôi", nàng cúi đầu cười, "Sau này chàng đừng đến đây chỉ vì mấy việc cỏn con như thế nữa"
Bùi Văn Tuyên cười cười không nói chuyện, Lý Dung liền biết cũng khuyên bất động hắn. Nàng thở dài nói, "Lát nữa ta sẽ gọi thị vệ đến đây hỏi chuyện, chàng cứ theo đường cũ rời khỏi phủ"
Bùi Văn Tuyên đáp một tiếng lại không hề có ý định đi, hai người đều có chút không nỡ, nhưng lại xấu hổ nói ra chuyện đó. Lý Dung quan sát hắn hồi lâu lại nói, "Hôm nay chàng sửa soạng nhìn đẹp đấy"
"Không phải vì để gặp nàng sao"
Lý Dung mím môi cười, nàng ngồi dậy, cúi người hôn lên trán hắn, "Đi đi"
Bùi Văn Tuyên không thể tiếp tục nấn ná vì trời cũng sắp sáng rồi, hắn đứng dậy, nhảy ra ngoài từ đường cửa sổ. Đợi sau khi hắn trốn kĩ rồi, Lý Dung liền gọi thị vệ đang trong ca trực đến.
Bùi Văn Tuyên nhân lúc Lý Dung gọi người đến, nhanh chóng chuồn ra ngoài.
Hai người tối hôm qua lén gặp mặt, đến sáng ngày hôm sau, Lý Dung vừa ra ngoài đã nhìn thấy Triệu Trọng Cửu đứng chờ sẵn ở cửa. Triệu Trọng Cửu tiến lên, thấp giọng nói, "Điện hạ, mấy ngày gần đây, nhóm thư sinh sống nhờ cậy Tô gia thức dậy rất sớm, hiện tại, phòng họ ở đèn đuốc sáng trưng, e rằng sắp có chuyện xảy ra"
Lý Dung từ lâu đã cho người theo dõi nhóm người đến cậy nhờ Tô Dung Khanh, hiện tại có sự khác thường lớn nhường này nên đã lập tức đến báo cáo lại cho Lý Dung hay.
Ánh mắt Lý Dung lạnh lùng, nàng thấp giọng nói, "Báo với Thôi Ngọc Lang, hôm nay không cần thượng triều, chuẩn bị vào cung, hôm nay hắn chắc phải gặp Nhu phi một lần"
Triệu Trọng Cửu gật đầu, nhanh chóng làm theo lệnh nàng, Lý Dung quay về xe ngựa, nhắm mắt lại.
Tịnh Lan rót trà cho Lý Dung, thấp thỏm hỏi, "Điện hạ đã biết tình huống hôm nay là thế nào chưa ạ?"
"Cứ đợi thôi", Lý Dung nhắm mắt lại, "Bọn họ muốn làm gì, chúng ta rất nhanh sẽ biết ngay ấy mà"
Lý Dung ngồi trên xe, chậm rãi đi vào cung. Bùi Văn Tuyên sớm đã cho xe ngựa ngừng trước cổng, nhìn thấy Lý Dung tới, hắn nhanh chóng đuổi theo, chế tạo một màn ngẫu nhiên chạm mặt với nàng.
Lý Dung hoàn toàn nhìn thấu chiêu trò kia của hắn, nàng cười như không cười nhìn hắn một cái, một đường đi thẳng.
Đợi đến khi thượng triều, Lý Dung chủ động trình đơn xin từ chức, giao Đốc tra ti lại cho Túc Vương.
"Tuy Thành đệ còn nhỏ, nhưng suy cho cùng cũng là thân vương, hẳn nên tham gia chuyện triều chính. Giao Đốc tra ti cho Thành đệ, xét từ khía cạnh nào đó cũng là một dạng rèn luyện"
Lý Dung cung kính nói, "Sức khỏe nhi thần không tốt, không thể tiếp tục phụ giúp Phụ hoàng, mong Phụ hoàng thứ lỗi"
Lý Minh chậm rãi nói, "Dù sao con cũng là nữ nhân, quay về tu thân dưỡng tính cũng là một chuyện tốt"
"Bệ hạ", thấy Lý Minh đồng ý, Thượng Quan Húc có chút đứng ngồi không yên, ông bước ra khỏi hàng, nhíu mày nói, "Túc Vương Điện hạ còn nhỏ, nếu giao một việc trọng đại nhường này cho Túc Vương Điện hạ, e rằng không thỏa đáng ạ"
"Ngươi nói đúng", Lý Minh khẽ gật đầu, Thượng Quan Húc thở phào một hơi, sau đó lại nghe Lý Minh nói, "Vậy hãy để Nhu phi phụ tá Túc Vương, giúp đỡ phía sau là được"
"Bệ hạ", Thượng Quan Húc khiếp sợ ngẩng đầu, vội vàng ngăn cản, "Nhu phi nương nương suy cho cùng chỉ là một quý phi chốn hậu cung, sao có thể nhúng tay vào việc triều chính được ạ?"
"Không phải Bình Lạc cũng chỉ là Công chúa sao?", Lý Minh nhìn thoáng qua Lý Dung, "Trước đây có thể nói chưa từng tham gia chuyện triều chính, hiện tại không phải con bé cũng làm khá tốt đó sao?"
Mọi người nhất thời bị nghẹn lời, không biết nói gì cho phải.
Chính vào giờ phút này, một người hầu vội vàng chạy vào, quỳ trong đại điện nói, "Bệ hạ, có chuyện không hay rồi ạ"
Lý Minh nhíu mày, ngay sau đó người hầu lớn tiếng nói, "Có một nhóm thư sinh đang quỳ trước cổng, thu hút không ít dân chúng đến đứng xem. Họ nói suất tham gia kỳ thi mùa xuân của mình bị người khác đoạt mất, cầu xin Bệ hạ trả lại cho họ sự công bằng đấy ạ!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.