Chương 131: Cáo trạng
Mặc Thư Bạch
02/12/2023
Nghe vậy, mọi người đưa mắt nhìn nhau.
Chuyện này đáng lẽ không nên xảy ra.
Chẳng qua về chuyện mấy thư sinh kia có thể làm lớn chuyện đến tận đại điện, dù nghĩ thế nào cũng chẳng hay ho gì. Nếu đổi lại là bình thường, chưa bàn đến chuyện mấy thư sinh kia có dịp tập hợp một chỗ thế này không, dù ngàn dặm xa xôi tới Hoa Kinh, hùa nhau đến cửa cung, có lẽ bọn họ chưa kịp quỳ xuống đã bị giải tán rồi, miễn bàn đến chuyện có thể thuận lợi truyền tin vào cung.
Việc này chắc chắn có người thao túng phía sau, trong lòng mọi người đều hiểu, có thể đưa tin này đến được đây đương nhiên không phải hạng người tầm thường. Các triều thần không khỏi bắt đầu nghiền ngẫm xem đây là kế hoạch của vị nào.
Các triều thần cực kì am hiểu mấy chuyện lắt léo của cấp dưới, nhưng chưa chắc Lý Minh lại hiểu được. Một người được cả triều đình từ trên xuống dưới bợ đỡ vài thập niên, chi tiết càng nhỏ, càng rất khó hiểu rõ.
Mọi người thấy Lý Minh nhíu mày, dường như chỉ cho rằng xảy ra vụ án gì lớn, ông lập tức hỏi, "Sao lại thế này, đi hỏi cho rõ xem!"
"Đã hỏi rồi ạ", người truyền tin thở hổn hển đáp, "Những thư sinh kia nói, bọn họ vốn là hương cống thi đậu Châu thức từ rất nhiều nơi trong nước, theo lý sẽ lên Hoa Kinh tham gia kỳ thi mùa xuân, cuối cùng lại bị người khác đoạt mất suất thi, cho nên tới Hoa Kinh, muốn trình báo việc này với thiên tử. Bọn họ hiện tại đều đang quỳ bên ngoài, muốn cầu xin Bệ hạ cho người đi gặp bọn họ và cho một lời giải thích. Bệ hạ, hiện tại cửa cung đã bị dân chúng vây chặt như cối, đang chờ xem Bệ hạ quyết định thế nào ạ"
Nghe vậy, Lý Minh đột nhiên trầm ngâm.
Những thư sinh này cũng thông minh, một khi tin đã truyền vào được đại điện đồng nghĩa đó là chuyện của triều đình, xử lý thế nào phải xem ý của triều đình. Bọn họ quỳ ngoài cửa muốn đòi lại công bằng, chính là muốn bá tánh cùng nhìn xem kết quả.
Quan trọng nhất chính là, dù tin đến được đại điện rồi song chưa chắc sẽ có người nhận vụ án của họ, có lẽ chỉ tùy tiện phái một người ra, làm qua loa lấy lệ cho xong. Mà họ hiện tại cần một người đứng ra, như vậy sau này nếu lỡ như có vấn đề gì, cứ bắt người nọ chịu trách nhiệm.
Cũng không biết là ai bày cách này cho họ, thật sự không tệ.
"Bọn họ có bao nhiêu người?"
Lý Minh ổn định cảm xúc, nhịp tay lên bàn, như thể đang suy ngẫm gì đó, người truyền tin dần hồi phục hô hấp, cung kính nói, "Bẩm Bệ hạ, gần một trăm người"
Gần một trăm người đến từ khắp các nơi trên cả nước, cho nên thứ sẽ bị vụ án này dính líu đến không còn đơn thuần là chuyện của các gia tộc nhỏ nữa.
Với những lệnh của triều đình, điểm khó nhất không phải ở Hoa Kinh mà lại ở những tông tộc nhỏ của các địa phương. Lý Dung có thể thuận lợi giải quyết các vụ án của các quan lớn tại Hoa Kinh nhưng không có gì chắc chắn nàng có thể giải quyết ổn thỏa hàng loạt những vụ án nhỏ ở khắp các nơi thế này.
Lý Minh trầm mặc không nói gì, sau hồi lâu, ông ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn Lý Xuyên.
Lý Xuyên đứng đợi hồi lâu, khi nhận thấy được tầm mắt của Lý Minh, cậu thong thả ngẩng đầu lên.
Về lý mà nói, với vụ án thế này, không ai thích hợp đứng ra giải quyết hơn Thái tử Lý Xuyên. Nhưng nếu Lý Xuyên nhận vụ án này, cậu phải chọn giữa việc hoặc mất đi lòng dân hoặc phải làm phật lòng thế gia.
Với số người bị cướp mất suất thi nhiều nhường này, đương nhiên phải có một đường dây hoàn chỉnh. Từ địa phương sinh sống đến Hoa Kinh, số người phải đắc tội chắc chắn không nhỏ, hơn nữa dù đắc tội cũng chưa chắc sẽ giải quyết ổn thỏa.
Nếu không làm tốt, Lý Minh sẽ có lý do trừng phạt cậu.
Nói cách khác, vụ án này chính là một vũ khí không gì sánh bằng, có thể trực tiếp gây hại cho Lý Xuyên.
Lý Dung không khỏi nhìn về phía Tô Dung Khanh, người luôn đứng một bên cúi gằm mặt, như thể mọi thứ xung quanh không liên quan gì đến mình.
Giờ phút này nàng đã có thể xác định, mục tiêu thật sự của Tô Dung Khanh, thật sự là Lý Xuyên.
Như vậy, việc Tô Dung Khanh muốn đầu quân cho Lý Xuyên trước đây, càng trở nên thú vị hơn.
Nếu Tô Dung Khanh đã trọng sinh ngay từ lần đầu gặp họ, vậy đồng nghĩa y biết rõ, trong tương lai Lý Xuyên sẽ bị Lý Minh từng bước ép vào tuyệt lộ, cuối cùng sẽ bị phế truất.
Thật ra y cũng chẳng cần làm gì nhiều cả, chỉ cần vào giây cuối cùng đứng ra ngăn cản Bùi Văn Tuyên thuyết phục thế gia, như vậy Lý Xuyên nhất định sẽ phải chết.
Trong tình cảnh biết rõ hướng phát triển như thế, y lại ôm ý đồ lật đổ Lý Xuyên mà đầu quân cho cậu, tất cả chỉ vì một mục đích duy nhất, y muốn nằm vùng bên cạnh Lý Xuyên, để vào thời khắc cuối cùng, cho Lý Xuyên một cú chí mạng.
Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé
Nếu nàng và Bùi Văn Tuyên không sống lại, kế hoạch của Tô Dung Khanh có thể nói không hề tệ chút nào.
Nhưng nàng và Bùi Văn Tuyên đều trở lại, cho nên khi nàng lập Đốc tra ti, phản ứng của Tô Dung Khanh mới dữ dội như vậy.
Vì nàng phá rối kế hoạch của Tô Dung Khanh, nàng sở hữu được thực quyền, mà Tô Dung Khanh lại biết nàng tuyệt đối sẽ không phản bội Lý Xuyên, do đó, kế hoạch chậm rãi chờ đợi sự diệt vong của Lý Xuyên cũng phải thay đổi lại cho phù hợp.
Vì thế, y bắt đầu ra sức ngăn cản việc thành lập Đốc tra ti và sự phát triển của Bùi Văn Tuyên vì y biết, mọi quyền lực mà Bùi Văn Tuyên và Lý Dung sở hữu, cuối cùng đều sẽ rơi vào tay của Lý Xuyên.
Lý Dung đặt tầm mắt trên người Tô Dung Khanh, lẳng lặng nghiền ngẫm bước đi của Tô Dung Khanh.
Vế phía Lý Minh, sau vài giây ngắn ngủi dùng ánh mắt giằng co với Lý Xuyên, ông thong thả nói, "Xuyên nhi, chuyện này có liên quan đến các châu huyện, cũng là quốc sự có liên quan đến nền tảng chọn lựa nhân tài của Đại Hạ, con thân là Thái tử, chi bằng hãy nhận giải quyết đi?"
Lý Xuyên nghe vậy cũng chẳng nói gì, trong lúc cậu còn do dự, Thượng Quan Húc bước ra khỏi hàng, cung kính nói, "Bệ hạ, việc này có liên quan đến khoa cử, vốn nên là trưởng quan chuyên quản lý khoa cử đứng ra giải quyết, cũng có thể là do công sở có liên quan đến luật pháp của Hình bộ, Đại lý tự... giải quyết. Thái tử là trữ quân, công vụ vốn đã bận rộn, mấy vụ dân án phức tạp như thế này, e rằng hữu tâm vô lực, mong Bệ hạ suy xét lại"
Thượng Quan Húc nói xong, quay đầu nhìn về phía Lại Bộ thượng thư Vương Hậu Văn, "Vương thượng thư, nghe nói lần này ngươi chủ động muốn đảm nhận chức quan chủ khảo khoa cử, chi bằng vụ án này cứ để Hình bộ giúp ngươi giải quyết nhé?"
Vương Hậu Văn nghe vậy, vội vàng bước ra, nôn nóng nói, "Bệ hạ, lão thần tuổi lớn, sức khỏe dần kém, trước đây quả thật thần có chủ động muốn đảm nhận chức quan chủ khảo khoa cử, nhưng gần đây thần phát hiện thần không khỏe lắm. Hiện tại chuyện quan chủ khảo vẫn chưa được chính thức quyết định, mong Bệ hạ tìm người nào khác thích hợp hơn ạ"
Vương Hậu Văn chỉ nói một câu mà đã hổn hển ba lần, kết hợp với thân hình mập mạp và chòm râu bạc trắng phất phơ trên mặt, ngay cả Lý Dung nghe xong cũng thấy tức ngực khó thở.
Theo Lý Dung đoán, Lý Minh hẳn cũng không muốn Vương Hậu Văn nhận làm vụ án này.
Chuyện điều tra người cướp mất suất thi, trong lòng Lý Minh hẳn chẳng phải chuyện gì to tát. Chuyện quốc gia đại sự quá nhiều, hôm nay thiên tai, ngày mai chiến loạn, nếu đem ra đặt lên bàn cân, tương lai của gần một trăm người kia chẳng khác gì hạt muối bỏ biển.
Nhưng nếu có thể làm lung lay ngôi vị Thái tử của Lý Xuyên, nó sẽ biến thành một chuyện cực kì quan trọng.
Ông muốn giúp dòng họ Lý thoát khỏi xiềng xích mang tên Thượng Quan gia. Cho nên từ khoảnh khắc Lý Xuyên được sinh ra, dù cậu có ưu tú thế nào đi chăng nữa, cậu sẽ không bao giờ thích hợp với vị trí này.
Do đó, Lý Minh liền gật đầu, thong thả nói, "Tuổi Vương đại nhân cũng lốn rồi, về chức quan chủ khảo khoa cử, trẫm quả thật có một lựa chọn khác"
Lý Minh nâng mắt nhìn nhóm quần thần bên dưới, "Không biết trong các vị đại nhân, có ai sẵn lòng đi ra ngoài, nhận đơn kiện của nhóm thư sinh kia không?"
Nghe Lý Minh hỏi vậy, trong lòng mọi người đã có đáp án.
Trong những trường hợp như hiện tại, không một ai sẽ đồng ý đứng ra, nhận lấy củ khoai lang nóng phỏng tay này.
Một khi không ai nhận, cuối cùng Lý Minh sẽ đưa vụ án này cho Thái tử giải quyết.
Lý Dung dùng quạt nhỏ nhẹ nhàng gõ vào lòng bàn tay, thầm đưa mắt liếc nhìn Tô Dung Khanh đứng cách đó không xa. Lúc này Tô Dung Khanh lại quay mặt sang, đôi mắt tĩnh lặng như hồ nước kia có chút gợn sóng, nhưng ngay sau đó y lại nhìn về phía Bùi Văn Tuyên.
Y đã tung chiêu, đang chờ xem Bùi Văn Tuyên sẽ tiếp chiêu thế nào.
Nếu Lý Xuyên nhận vụ án này, dù Lý Xuyên có làm thế nào đều sẽ thua.
Hoặc chọn làm phật lòng thế gia, hoặc chọn mất lòng bá tánh.
Lý Dung cũng không kiềm được nhìn về phía Bùi Văn Tuyên, nàng không ngừng phán đoán xem, Bùi Văn Tuyên sẽ đối phó thế nào?
Hắn đã biết được hướng đi của Tô Dung Khanh nên không thể nào không có chuẩn bị trước.
Phát giác được ánh mắt của họ, Bùi Văn Tuyên chậm rãi nâng mắt, đôi con ngươi thấp thoáng nét cười đón nhận ánh nhìn chằm chằm của Tô Dung Khanh. Một lát sau, hắn đột nhiên bước ra khỏi hàng, quỳ rạp dưới đất, nâng cao giọng nói, "Bệ hạ, thần xin được nhận điều tra vụ này án!"
Lý Dung nháy mắt siết chặt quạt, nhịp tim cũng nhanh hơn. Lý Minh ngồi trên cao không khỏi nhíu mày, nhìn chằm chằm Bùi Văn Tuyên quỳ bên dưới.
Lý Minh vốn dĩ muốn xử lý Lý Xuyên, nhưng Bùi Văn Tuyên lại từ đâu nhảy ra chắn giúp Lý Xuyên.
Bùi Văn Tuyên, thứ chó ch*t này, hắn điên rồi sao!
Không chỉ mình Lý Dung có suy nghĩ này, đó cũng là suy nghĩ của tất cả quan viên đang có mặt trên triều.
Lý Minh đè nén sự tức giận, khuyên can Bùi Văn Tuyên, "Bùi đại nhân, khanh chỉ vừa đảm nhận chức Lại bộ thị lang, một vụ án tầm này, kinh nghiệm của khanh vẫn chưa đủ"
"Bệ hạ...", Bùi Văn Tuyên quỳ dưới đất, "Tuy thần kinh nghiệm có thiếu sót thật nhưng thần lại có một chữ 'tâm'. Hiện tại trên triều không có bất kì vị đại thần nào chịu nhận vụ án này, không bằng giao cho vi thần đi ạ. Vi thần không xuất thân từ thế gia, còn nhờ khoa cử mới có thể lên làm quan. Cho nên chuyện khoa cử với vi thần mà nói mang một ý nghĩa vô cùng trọng đại. Hiện tại, sự đau đớn, oan khuất khi suất thi của các sĩ tử bị cướp mất, vi thần đồng cảm với họ như thể đó là bản thân mình, cho nên thỉnh cầu Bệ hạ, hãy giao vụ án khoa cử này cho vi thần, vi thần nhất định sẽ trả lại sự công bằng cho nhóm sĩ tử kia. Mong Bệ hạ cho phép"
"Khanh còn quá trẻ", Lý Minh nghe hắn nói vậy có chút không kiên nhẫn, "Kinh nghiệm cũng ít, dù có lòng thật nhưng e rằng sẽ chẳng làm được đến đâu"
"Bệ hạ nói đúng"
Tận lúc này, Tô Dung Khanh mới lên tiếng, y cung kính kiến nghị, "Không bằng cứ để Bùi đại nhân phụ tá Thái tử điều tra vụ án, giúp Thái tử san sẻ một chút", Tô Dung Khanh quay đầu lại nhìn về phía Bùi Văn Tuyên, như đang thương lượng hỏi, "Bùi đại nhân nghĩ sao?"
"Bệ hạ", Bùi Văn Tuyên nghe Lý Minh nói xong lại không hề có ý nhún nhường, "Công việc của Thái tử rất bận rộn, cho nên người cuối cùng đứng ra giải quyết tám chín phần sẽ là nhóm thần tử dưới trướng. Nhưng nếu Bệ hạ giao chuyện này cho vi thần, vi thần chắc chắn sẽ tận tâm tận lực"
"Bùi đại nhân nói rất có lý"
Người phía Lý Xuyên thấy có người chủ động nhận lấy cục nợ kia liền đứng ra phụ họa, "Bệ hạ, thật ra chuyện này cũng không phải chuyện gì lớn, khoa cử suy cho cùng chỉ là một lần thi cử, so với chuyện thiên tai ở các nơi hay chiến loạn ở biên cương, nó hoàn toàn chẳng đáng nhắc đến. Bùi đại nhân cũng là tứ phẩm thị lang, đã đủ tư cách đứng ra xử lý vụ án này. Chi bằng Bệ hạ cứ giao việc này cho Bùi đại nhân, để hắn toàn quyền xử lý đi ạ"
"Ngươi sai rồi", người phía Tô Dung Khanh lập tức phản bác, "Khoa cử là chế độ dùng để tuyển chọn quan viên, xây dựng nền móng nước nhà, hiện tại lại có người dám làm rối loạn kỉ cương, phạm vi lại trải rộng cả nước, nếu Thái tử không ra mặt sao có thể trấn an lòng dân đây?"
"Ngươi nói vậy cũng sai rồi..."
Người thuộc các phe phái Lý Minh, Tô Dung Khanh, Thái tử lần lượt ra mặt cãi cọ, triều đình nhất thời đầy tiếng tranh luận.
Lý Dung đảo mắt nhì Bùi Văn Tuyên đang quỳ dưới đất một cái, Bùi Văn Tuyên ngẩng đầu nhìn nàng khẽ cười. Lý Dung vừa nhìn thấy vẻ mặt kia liền biết tất cả đều nằm trong dự tính của hắn.
Tô Dung Khanh nhíu mày, đứng ở nơi xa cúi đầu trầm ngâm.
Hai bên tranh chấp không ai chịu nhường ai, chính vào lúc họ đang đùn đẩy qua lại, một giọng nói trong trẻo của nữ tử vang lên.
"Bệ hạ", Nhu phi dẫn theo Túc Vương từ ngoài cửa bước vào, trên mặt mang theo nụ cười nói, "Vụ án này, chi bằng hãy giao cho Thành nhi đi"
Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé
Nghe vậy, cả sảnh lớn đột nhiên im bặt, mọi người kinh ngạc đổ dồn nhìn về phía Nhu phi, chỉ mình Lý Dung còn giữ được nụ cười bên môi.
Nhu phi kéo Túc Vương đến, nhìn Lý Dung cười gật đầu.
Lý Dung hành lễ với bà xong, Nhu phi và Túc Vương đồng loạt quỳ xuống.
"Bệ hạ, thần thiếp nghe nói Bình Lạc Điện hạ tiến cử Thành nhi làm Ti chủ Đốc tra ti, tuy Thành nhi còn nhỏ nhưng vẫn sẵn lòng phân ưu với Bệ hạ. Hiện tại, về chuyện khoa cử, nếu các triều thần không thể quyết định được, chi bằng hãy giao cho Thành nhi, để thần thiếp và Thành nhi ra gặp những thư sinh kia, xem bọn họ muốn gì"
Lý Minh nghe Nhu phi nói vậy, nhất thời chững người.
Thượng Quan Húc thấy Nhu phi tự nguyện ôm lấy cục nợ này liền nhanh chóng đưa mắt ra hiệu cho cấp dưới. Ngay lập tức, một vị quan bước ra khỏi hàng, hô to, "Nhu phi nương nương thật sự cao thượng! Thân phận thân vương của Túc Vương Điện hạ vô cùng cao quý, nếu Túc Vương Điện hạ đã tiếp nhận Đốc tra ti, vậy việc nhận điều tra vụ án này, quả thật chẳng ai thích hợp hơn ngài ấy cả"
Người nọ khua môi múa mép xong, những triều thần khác lập tức hùa theo, tuy mọi chuyện chưa được quyết định nhưng đám đông lại không ngừng khen ngợi Nhu phi và Túc Vương.
Nhu phi cười, liếc nhìn Lý Dung một cái, Lý Dung nhìn thấy sự đắc ý bên trong mắt bà, hừ lạnh một tiếng, xoay mặt đi.
Lý Minh do dự một chốc rốt cuộc gật đầu, "Nếu Thành nhi muốn nhận vụ án này, vậy trẫm sẽ làm theo ý Thành nhi. Có điều, Bùi Văn Tuyên...", Lý Minh nâng mắt nhìn về phía Bùi Văn Tuyên, "Nếu ngươi muốn nhận vụ án này, vậy trẫm lệnh cho ngươi làm quan chủ khảo khoa cử, cùng Hình bộ Tô thị lang giúp đỡ Túc Vương và Nhu phi nương nương điều tra vụ án này"
"Vi thần tuân chỉ"
Bùi Văn Tuyên cung kính dập đầu, Nhu phi kéo Túc Vương đứng dậy, "Vậy thần thiếp xin dẫn Thành nhi ra cổng cung nhìn xem tình hình hiện tại ạ"
"Bệ hạ", Lý Dung chợt mỉm cười, "Nhi thần cũng muốn đi xem náo nhiệt"
"Đi đi", Lý Minh phất tay, "Muốn đi thì cứ đi, xem như quan sát Túc Vương điện hạ làm việc thế nào"
Nhu phi và Lý Thành hành lễ xong liền xoay người đi ra ngoài, Lý Dung cũng đi theo, lục tục cũng có vài đại thần nối bước theo họ ra ngoài.
Lý Dung và Nhu phi sóng vai đi bên trong hoàng cung, Lý Dung thong thả nói, "Nhu phi nương nương gần đây vận khí không tệ nhỉ, không biết được vị cao nhân nào chỉ điểm?"
Nhu phi nghe Lý Dung nói vậy liền biết nàng đã đoán được sự tồn tại của Thôi Ngọc Lang, nhưng Lý Dung chỉ nói vậy, nàng hẳn không biết người đứng phía sau bà là ai.
Nhu phi chỉ cười nói, "Điện hạ đang nói gì vậy, sao ta xong lại không hiểu"
Lý Dung nghe vậy liền cười lạnh một tiếng, không nói thêm nhiều, Nhu phi ưu nhã gật đầu, "Ta còn phải mang Thành nhi làm việc, Điện hạ cứ chậm rãi đi nhé, chuyện này dù sao cũng không liên quan gì mấy đến Người"
"Ngươi...", Lý Dung như thế sắp mắng người, Nhu phi bật cười ra tiếng, mang theo Lý Thành đi nhanh về phía trước.
Đợi đến khi Nhu phi đã đi khá xa, Bùi Văn Tuyên thong thả bước đến cạnh Lý Dung, như thể chỉ ngẫu nhiên đi sánh vai với nàng.
"Đang yên đang lành, nàng trêu chọc bà ta làm gì?"
Bùi Văn Tuyên hơi hé môi, thấp giọng hỏi, Lý Dung cười nói, "Bà ta chưa đủ cuồng vọng nên ta chỉ làm chút việc trấn an tâm lý của bà ta thôi. Nhưng ta muốn hỏi một chút, chàng đang định làm gì vậy?"
Lý Dung lạnh mặt hỏi, "Nếu Nhu phi không đứng ra, chàng định làm gì? Chàng định ngay trước mặt Bệ hạ, chứng thực chuyện chàng là nội gián à?"
"Là nàng dụ Nhu phi đến đây sao?", Bùi Văn Tuyên hai tay luồn trong tay áo, nhướng mày nhìn nàng.
"Biết Tô Dung Khanh muốn tính kế mình...", giọng Lý Dung rất bình tĩnh, "Sao ta có thể không chuẩn bị gì trước được? Ta đã bảo Thôi Ngọc Lang vào cung thuyết phục Nhu phi rằng, đây là một cơ hội lập công vô cùng tốt, vụ án này chỉ liên quan đến một nhóm tiểu tông tốc ở các địa phương, rất dễ giải quyết. Nhờ nó bà ta có thể thu mua lòng người, không những tăng thiện cảm của Bệ hạ còn có thể lập uy với người ở Đốc tra ti, một mũi tên bắn ba con chim"
Lý Dung cười như không cười, "Ngay cả ta còn thấy dao động nữa là"
"Điện hạ cao minh"
Bùi Văn Tuyên nghiêng đầu khẽ cười, Lý Dung lại không muốn nghe hắn khen ngợi mình, nàng và Bùi Văn Tuyên sắp đến cổng cung, nhìn người hầu chậm rãi mở nó ra.
"Bùi Văn Tuyên, ta đã nhìn thấu được ý định của Tô Dung Khanh nhưng ta vẫn chưa hiểu ý định của chàng là gì"
Bên ngoài cổng cung, hình ảnh nhóm thư sinh quỳ dưới đất chẳng khác gì một cuộn tranh được bung ra. Nhu phi đứng đó, nắm tay Lý Thành, Nhu phi bày ra thái độ chính nghĩa lẫm nhiên, sau khi nói nhất định sẽ làm chủ cho họ, nhóm người quỳ đó lập tức cảm động.
"Các ngươi có oan tình gì cứ bẩm báo với Túc Vương Điện hạ, Túc Vương chắc chắn sẽ làm chủ cho các ngươi"
Những gì Nhu phi nói khiến người khác vô cùng dao động, người quỳ hàng đầu tiên kích động nói, "Nương nương, hôm nay bọn thảo dân đến đây, tổng cộng có ba điều muốn cầu xin"
"Thứ nhất, hy vọng triều đình có thể tra rõ vụ án suất thi của bọn thảo dân bị cướp mất, trả lại sự công bằng cho bọn thảo dân!"
"Đương nhiên rồi", Nhu phi lập tức đồng ý, "Ta và Túc Vương đến đây cũng chính vì việc này"
"Thứ hai", người nọ không hề bị Nhu phi dời đi sự chú ý, tiếp tục nói, "Bọn thảo dân khẩn cầu triều đình, lần khoa cử năm nay có thể thêm thi đình, do Bệ hạ tự mình giám thị, để tránh việc có người lạm dụng tư quyền, làm ra việc rối loạn kỉ cương"
Nghe vậy, Nhu phi nhíu mày, bà không ngờ nhóm thư sinh lại có nhiều yêu cầu như vậy.
Nhóm quần thần đi theo cũng bắt đầu có chút lo lắng, Lý Dung im lặng nhìn những thư sinh kia. Người quỳ phía trước nhất nâng cuộn giấy trong tay lên, cực kì có khí phách nói, "Thứ ba, bọn thảo dân khẩn cầu triều đình, dùng khoa cử làm con đường duy nhất tuyển chọn quan viên, bãi bỏ chế độ thế gia đề cử quan lại, từ đó cho thấy sự công chính!"
Hắn vừa dứt lời, xung quanh lập tức xôn xao, sắc mặt của Nhu phi thoắt chốc trắng bệch.
Tô Dung Khanh lạnh lùng nhìn về phía Bùi Văn Tuyên, Lý Dung gõ quạt nhỏ vào lòng bàn tay.
Sau một hồi, nàng thong thả mỉm cười, nhìn về phía Bùi Văn Tuyên, người đang lặng im nhìn mọi việc đang diễn ra trước mắt.
"Hay thật", nàng không khỏi tán thưởng, "Thật sự quá hay"
"Bùi Văn Tuyên", gió từ trong hoàng cung vù vù thổi ra khiến vạt áo của Lý Dung và Bùi Văn Tuyên bay phần phật. Nàng mỉm cười nhìn người thanh niên với thần sắc bình tĩnh trước mặt, từ tận đáy lòng khen một câu, "Chàng thật sự quá lợi hại"
Chuyện này đáng lẽ không nên xảy ra.
Chẳng qua về chuyện mấy thư sinh kia có thể làm lớn chuyện đến tận đại điện, dù nghĩ thế nào cũng chẳng hay ho gì. Nếu đổi lại là bình thường, chưa bàn đến chuyện mấy thư sinh kia có dịp tập hợp một chỗ thế này không, dù ngàn dặm xa xôi tới Hoa Kinh, hùa nhau đến cửa cung, có lẽ bọn họ chưa kịp quỳ xuống đã bị giải tán rồi, miễn bàn đến chuyện có thể thuận lợi truyền tin vào cung.
Việc này chắc chắn có người thao túng phía sau, trong lòng mọi người đều hiểu, có thể đưa tin này đến được đây đương nhiên không phải hạng người tầm thường. Các triều thần không khỏi bắt đầu nghiền ngẫm xem đây là kế hoạch của vị nào.
Các triều thần cực kì am hiểu mấy chuyện lắt léo của cấp dưới, nhưng chưa chắc Lý Minh lại hiểu được. Một người được cả triều đình từ trên xuống dưới bợ đỡ vài thập niên, chi tiết càng nhỏ, càng rất khó hiểu rõ.
Mọi người thấy Lý Minh nhíu mày, dường như chỉ cho rằng xảy ra vụ án gì lớn, ông lập tức hỏi, "Sao lại thế này, đi hỏi cho rõ xem!"
"Đã hỏi rồi ạ", người truyền tin thở hổn hển đáp, "Những thư sinh kia nói, bọn họ vốn là hương cống thi đậu Châu thức từ rất nhiều nơi trong nước, theo lý sẽ lên Hoa Kinh tham gia kỳ thi mùa xuân, cuối cùng lại bị người khác đoạt mất suất thi, cho nên tới Hoa Kinh, muốn trình báo việc này với thiên tử. Bọn họ hiện tại đều đang quỳ bên ngoài, muốn cầu xin Bệ hạ cho người đi gặp bọn họ và cho một lời giải thích. Bệ hạ, hiện tại cửa cung đã bị dân chúng vây chặt như cối, đang chờ xem Bệ hạ quyết định thế nào ạ"
Nghe vậy, Lý Minh đột nhiên trầm ngâm.
Những thư sinh này cũng thông minh, một khi tin đã truyền vào được đại điện đồng nghĩa đó là chuyện của triều đình, xử lý thế nào phải xem ý của triều đình. Bọn họ quỳ ngoài cửa muốn đòi lại công bằng, chính là muốn bá tánh cùng nhìn xem kết quả.
Quan trọng nhất chính là, dù tin đến được đại điện rồi song chưa chắc sẽ có người nhận vụ án của họ, có lẽ chỉ tùy tiện phái một người ra, làm qua loa lấy lệ cho xong. Mà họ hiện tại cần một người đứng ra, như vậy sau này nếu lỡ như có vấn đề gì, cứ bắt người nọ chịu trách nhiệm.
Cũng không biết là ai bày cách này cho họ, thật sự không tệ.
"Bọn họ có bao nhiêu người?"
Lý Minh ổn định cảm xúc, nhịp tay lên bàn, như thể đang suy ngẫm gì đó, người truyền tin dần hồi phục hô hấp, cung kính nói, "Bẩm Bệ hạ, gần một trăm người"
Gần một trăm người đến từ khắp các nơi trên cả nước, cho nên thứ sẽ bị vụ án này dính líu đến không còn đơn thuần là chuyện của các gia tộc nhỏ nữa.
Với những lệnh của triều đình, điểm khó nhất không phải ở Hoa Kinh mà lại ở những tông tộc nhỏ của các địa phương. Lý Dung có thể thuận lợi giải quyết các vụ án của các quan lớn tại Hoa Kinh nhưng không có gì chắc chắn nàng có thể giải quyết ổn thỏa hàng loạt những vụ án nhỏ ở khắp các nơi thế này.
Lý Minh trầm mặc không nói gì, sau hồi lâu, ông ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn Lý Xuyên.
Lý Xuyên đứng đợi hồi lâu, khi nhận thấy được tầm mắt của Lý Minh, cậu thong thả ngẩng đầu lên.
Về lý mà nói, với vụ án thế này, không ai thích hợp đứng ra giải quyết hơn Thái tử Lý Xuyên. Nhưng nếu Lý Xuyên nhận vụ án này, cậu phải chọn giữa việc hoặc mất đi lòng dân hoặc phải làm phật lòng thế gia.
Với số người bị cướp mất suất thi nhiều nhường này, đương nhiên phải có một đường dây hoàn chỉnh. Từ địa phương sinh sống đến Hoa Kinh, số người phải đắc tội chắc chắn không nhỏ, hơn nữa dù đắc tội cũng chưa chắc sẽ giải quyết ổn thỏa.
Nếu không làm tốt, Lý Minh sẽ có lý do trừng phạt cậu.
Nói cách khác, vụ án này chính là một vũ khí không gì sánh bằng, có thể trực tiếp gây hại cho Lý Xuyên.
Lý Dung không khỏi nhìn về phía Tô Dung Khanh, người luôn đứng một bên cúi gằm mặt, như thể mọi thứ xung quanh không liên quan gì đến mình.
Giờ phút này nàng đã có thể xác định, mục tiêu thật sự của Tô Dung Khanh, thật sự là Lý Xuyên.
Như vậy, việc Tô Dung Khanh muốn đầu quân cho Lý Xuyên trước đây, càng trở nên thú vị hơn.
Nếu Tô Dung Khanh đã trọng sinh ngay từ lần đầu gặp họ, vậy đồng nghĩa y biết rõ, trong tương lai Lý Xuyên sẽ bị Lý Minh từng bước ép vào tuyệt lộ, cuối cùng sẽ bị phế truất.
Thật ra y cũng chẳng cần làm gì nhiều cả, chỉ cần vào giây cuối cùng đứng ra ngăn cản Bùi Văn Tuyên thuyết phục thế gia, như vậy Lý Xuyên nhất định sẽ phải chết.
Trong tình cảnh biết rõ hướng phát triển như thế, y lại ôm ý đồ lật đổ Lý Xuyên mà đầu quân cho cậu, tất cả chỉ vì một mục đích duy nhất, y muốn nằm vùng bên cạnh Lý Xuyên, để vào thời khắc cuối cùng, cho Lý Xuyên một cú chí mạng.
Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé
Nếu nàng và Bùi Văn Tuyên không sống lại, kế hoạch của Tô Dung Khanh có thể nói không hề tệ chút nào.
Nhưng nàng và Bùi Văn Tuyên đều trở lại, cho nên khi nàng lập Đốc tra ti, phản ứng của Tô Dung Khanh mới dữ dội như vậy.
Vì nàng phá rối kế hoạch của Tô Dung Khanh, nàng sở hữu được thực quyền, mà Tô Dung Khanh lại biết nàng tuyệt đối sẽ không phản bội Lý Xuyên, do đó, kế hoạch chậm rãi chờ đợi sự diệt vong của Lý Xuyên cũng phải thay đổi lại cho phù hợp.
Vì thế, y bắt đầu ra sức ngăn cản việc thành lập Đốc tra ti và sự phát triển của Bùi Văn Tuyên vì y biết, mọi quyền lực mà Bùi Văn Tuyên và Lý Dung sở hữu, cuối cùng đều sẽ rơi vào tay của Lý Xuyên.
Lý Dung đặt tầm mắt trên người Tô Dung Khanh, lẳng lặng nghiền ngẫm bước đi của Tô Dung Khanh.
Vế phía Lý Minh, sau vài giây ngắn ngủi dùng ánh mắt giằng co với Lý Xuyên, ông thong thả nói, "Xuyên nhi, chuyện này có liên quan đến các châu huyện, cũng là quốc sự có liên quan đến nền tảng chọn lựa nhân tài của Đại Hạ, con thân là Thái tử, chi bằng hãy nhận giải quyết đi?"
Lý Xuyên nghe vậy cũng chẳng nói gì, trong lúc cậu còn do dự, Thượng Quan Húc bước ra khỏi hàng, cung kính nói, "Bệ hạ, việc này có liên quan đến khoa cử, vốn nên là trưởng quan chuyên quản lý khoa cử đứng ra giải quyết, cũng có thể là do công sở có liên quan đến luật pháp của Hình bộ, Đại lý tự... giải quyết. Thái tử là trữ quân, công vụ vốn đã bận rộn, mấy vụ dân án phức tạp như thế này, e rằng hữu tâm vô lực, mong Bệ hạ suy xét lại"
Thượng Quan Húc nói xong, quay đầu nhìn về phía Lại Bộ thượng thư Vương Hậu Văn, "Vương thượng thư, nghe nói lần này ngươi chủ động muốn đảm nhận chức quan chủ khảo khoa cử, chi bằng vụ án này cứ để Hình bộ giúp ngươi giải quyết nhé?"
Vương Hậu Văn nghe vậy, vội vàng bước ra, nôn nóng nói, "Bệ hạ, lão thần tuổi lớn, sức khỏe dần kém, trước đây quả thật thần có chủ động muốn đảm nhận chức quan chủ khảo khoa cử, nhưng gần đây thần phát hiện thần không khỏe lắm. Hiện tại chuyện quan chủ khảo vẫn chưa được chính thức quyết định, mong Bệ hạ tìm người nào khác thích hợp hơn ạ"
Vương Hậu Văn chỉ nói một câu mà đã hổn hển ba lần, kết hợp với thân hình mập mạp và chòm râu bạc trắng phất phơ trên mặt, ngay cả Lý Dung nghe xong cũng thấy tức ngực khó thở.
Theo Lý Dung đoán, Lý Minh hẳn cũng không muốn Vương Hậu Văn nhận làm vụ án này.
Chuyện điều tra người cướp mất suất thi, trong lòng Lý Minh hẳn chẳng phải chuyện gì to tát. Chuyện quốc gia đại sự quá nhiều, hôm nay thiên tai, ngày mai chiến loạn, nếu đem ra đặt lên bàn cân, tương lai của gần một trăm người kia chẳng khác gì hạt muối bỏ biển.
Nhưng nếu có thể làm lung lay ngôi vị Thái tử của Lý Xuyên, nó sẽ biến thành một chuyện cực kì quan trọng.
Ông muốn giúp dòng họ Lý thoát khỏi xiềng xích mang tên Thượng Quan gia. Cho nên từ khoảnh khắc Lý Xuyên được sinh ra, dù cậu có ưu tú thế nào đi chăng nữa, cậu sẽ không bao giờ thích hợp với vị trí này.
Do đó, Lý Minh liền gật đầu, thong thả nói, "Tuổi Vương đại nhân cũng lốn rồi, về chức quan chủ khảo khoa cử, trẫm quả thật có một lựa chọn khác"
Lý Minh nâng mắt nhìn nhóm quần thần bên dưới, "Không biết trong các vị đại nhân, có ai sẵn lòng đi ra ngoài, nhận đơn kiện của nhóm thư sinh kia không?"
Nghe Lý Minh hỏi vậy, trong lòng mọi người đã có đáp án.
Trong những trường hợp như hiện tại, không một ai sẽ đồng ý đứng ra, nhận lấy củ khoai lang nóng phỏng tay này.
Một khi không ai nhận, cuối cùng Lý Minh sẽ đưa vụ án này cho Thái tử giải quyết.
Lý Dung dùng quạt nhỏ nhẹ nhàng gõ vào lòng bàn tay, thầm đưa mắt liếc nhìn Tô Dung Khanh đứng cách đó không xa. Lúc này Tô Dung Khanh lại quay mặt sang, đôi mắt tĩnh lặng như hồ nước kia có chút gợn sóng, nhưng ngay sau đó y lại nhìn về phía Bùi Văn Tuyên.
Y đã tung chiêu, đang chờ xem Bùi Văn Tuyên sẽ tiếp chiêu thế nào.
Nếu Lý Xuyên nhận vụ án này, dù Lý Xuyên có làm thế nào đều sẽ thua.
Hoặc chọn làm phật lòng thế gia, hoặc chọn mất lòng bá tánh.
Lý Dung cũng không kiềm được nhìn về phía Bùi Văn Tuyên, nàng không ngừng phán đoán xem, Bùi Văn Tuyên sẽ đối phó thế nào?
Hắn đã biết được hướng đi của Tô Dung Khanh nên không thể nào không có chuẩn bị trước.
Phát giác được ánh mắt của họ, Bùi Văn Tuyên chậm rãi nâng mắt, đôi con ngươi thấp thoáng nét cười đón nhận ánh nhìn chằm chằm của Tô Dung Khanh. Một lát sau, hắn đột nhiên bước ra khỏi hàng, quỳ rạp dưới đất, nâng cao giọng nói, "Bệ hạ, thần xin được nhận điều tra vụ này án!"
Lý Dung nháy mắt siết chặt quạt, nhịp tim cũng nhanh hơn. Lý Minh ngồi trên cao không khỏi nhíu mày, nhìn chằm chằm Bùi Văn Tuyên quỳ bên dưới.
Lý Minh vốn dĩ muốn xử lý Lý Xuyên, nhưng Bùi Văn Tuyên lại từ đâu nhảy ra chắn giúp Lý Xuyên.
Bùi Văn Tuyên, thứ chó ch*t này, hắn điên rồi sao!
Không chỉ mình Lý Dung có suy nghĩ này, đó cũng là suy nghĩ của tất cả quan viên đang có mặt trên triều.
Lý Minh đè nén sự tức giận, khuyên can Bùi Văn Tuyên, "Bùi đại nhân, khanh chỉ vừa đảm nhận chức Lại bộ thị lang, một vụ án tầm này, kinh nghiệm của khanh vẫn chưa đủ"
"Bệ hạ...", Bùi Văn Tuyên quỳ dưới đất, "Tuy thần kinh nghiệm có thiếu sót thật nhưng thần lại có một chữ 'tâm'. Hiện tại trên triều không có bất kì vị đại thần nào chịu nhận vụ án này, không bằng giao cho vi thần đi ạ. Vi thần không xuất thân từ thế gia, còn nhờ khoa cử mới có thể lên làm quan. Cho nên chuyện khoa cử với vi thần mà nói mang một ý nghĩa vô cùng trọng đại. Hiện tại, sự đau đớn, oan khuất khi suất thi của các sĩ tử bị cướp mất, vi thần đồng cảm với họ như thể đó là bản thân mình, cho nên thỉnh cầu Bệ hạ, hãy giao vụ án khoa cử này cho vi thần, vi thần nhất định sẽ trả lại sự công bằng cho nhóm sĩ tử kia. Mong Bệ hạ cho phép"
"Khanh còn quá trẻ", Lý Minh nghe hắn nói vậy có chút không kiên nhẫn, "Kinh nghiệm cũng ít, dù có lòng thật nhưng e rằng sẽ chẳng làm được đến đâu"
"Bệ hạ nói đúng"
Tận lúc này, Tô Dung Khanh mới lên tiếng, y cung kính kiến nghị, "Không bằng cứ để Bùi đại nhân phụ tá Thái tử điều tra vụ án, giúp Thái tử san sẻ một chút", Tô Dung Khanh quay đầu lại nhìn về phía Bùi Văn Tuyên, như đang thương lượng hỏi, "Bùi đại nhân nghĩ sao?"
"Bệ hạ", Bùi Văn Tuyên nghe Lý Minh nói xong lại không hề có ý nhún nhường, "Công việc của Thái tử rất bận rộn, cho nên người cuối cùng đứng ra giải quyết tám chín phần sẽ là nhóm thần tử dưới trướng. Nhưng nếu Bệ hạ giao chuyện này cho vi thần, vi thần chắc chắn sẽ tận tâm tận lực"
"Bùi đại nhân nói rất có lý"
Người phía Lý Xuyên thấy có người chủ động nhận lấy cục nợ kia liền đứng ra phụ họa, "Bệ hạ, thật ra chuyện này cũng không phải chuyện gì lớn, khoa cử suy cho cùng chỉ là một lần thi cử, so với chuyện thiên tai ở các nơi hay chiến loạn ở biên cương, nó hoàn toàn chẳng đáng nhắc đến. Bùi đại nhân cũng là tứ phẩm thị lang, đã đủ tư cách đứng ra xử lý vụ án này. Chi bằng Bệ hạ cứ giao việc này cho Bùi đại nhân, để hắn toàn quyền xử lý đi ạ"
"Ngươi sai rồi", người phía Tô Dung Khanh lập tức phản bác, "Khoa cử là chế độ dùng để tuyển chọn quan viên, xây dựng nền móng nước nhà, hiện tại lại có người dám làm rối loạn kỉ cương, phạm vi lại trải rộng cả nước, nếu Thái tử không ra mặt sao có thể trấn an lòng dân đây?"
"Ngươi nói vậy cũng sai rồi..."
Người thuộc các phe phái Lý Minh, Tô Dung Khanh, Thái tử lần lượt ra mặt cãi cọ, triều đình nhất thời đầy tiếng tranh luận.
Lý Dung đảo mắt nhì Bùi Văn Tuyên đang quỳ dưới đất một cái, Bùi Văn Tuyên ngẩng đầu nhìn nàng khẽ cười. Lý Dung vừa nhìn thấy vẻ mặt kia liền biết tất cả đều nằm trong dự tính của hắn.
Tô Dung Khanh nhíu mày, đứng ở nơi xa cúi đầu trầm ngâm.
Hai bên tranh chấp không ai chịu nhường ai, chính vào lúc họ đang đùn đẩy qua lại, một giọng nói trong trẻo của nữ tử vang lên.
"Bệ hạ", Nhu phi dẫn theo Túc Vương từ ngoài cửa bước vào, trên mặt mang theo nụ cười nói, "Vụ án này, chi bằng hãy giao cho Thành nhi đi"
Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé
Nghe vậy, cả sảnh lớn đột nhiên im bặt, mọi người kinh ngạc đổ dồn nhìn về phía Nhu phi, chỉ mình Lý Dung còn giữ được nụ cười bên môi.
Nhu phi kéo Túc Vương đến, nhìn Lý Dung cười gật đầu.
Lý Dung hành lễ với bà xong, Nhu phi và Túc Vương đồng loạt quỳ xuống.
"Bệ hạ, thần thiếp nghe nói Bình Lạc Điện hạ tiến cử Thành nhi làm Ti chủ Đốc tra ti, tuy Thành nhi còn nhỏ nhưng vẫn sẵn lòng phân ưu với Bệ hạ. Hiện tại, về chuyện khoa cử, nếu các triều thần không thể quyết định được, chi bằng hãy giao cho Thành nhi, để thần thiếp và Thành nhi ra gặp những thư sinh kia, xem bọn họ muốn gì"
Lý Minh nghe Nhu phi nói vậy, nhất thời chững người.
Thượng Quan Húc thấy Nhu phi tự nguyện ôm lấy cục nợ này liền nhanh chóng đưa mắt ra hiệu cho cấp dưới. Ngay lập tức, một vị quan bước ra khỏi hàng, hô to, "Nhu phi nương nương thật sự cao thượng! Thân phận thân vương của Túc Vương Điện hạ vô cùng cao quý, nếu Túc Vương Điện hạ đã tiếp nhận Đốc tra ti, vậy việc nhận điều tra vụ án này, quả thật chẳng ai thích hợp hơn ngài ấy cả"
Người nọ khua môi múa mép xong, những triều thần khác lập tức hùa theo, tuy mọi chuyện chưa được quyết định nhưng đám đông lại không ngừng khen ngợi Nhu phi và Túc Vương.
Nhu phi cười, liếc nhìn Lý Dung một cái, Lý Dung nhìn thấy sự đắc ý bên trong mắt bà, hừ lạnh một tiếng, xoay mặt đi.
Lý Minh do dự một chốc rốt cuộc gật đầu, "Nếu Thành nhi muốn nhận vụ án này, vậy trẫm sẽ làm theo ý Thành nhi. Có điều, Bùi Văn Tuyên...", Lý Minh nâng mắt nhìn về phía Bùi Văn Tuyên, "Nếu ngươi muốn nhận vụ án này, vậy trẫm lệnh cho ngươi làm quan chủ khảo khoa cử, cùng Hình bộ Tô thị lang giúp đỡ Túc Vương và Nhu phi nương nương điều tra vụ án này"
"Vi thần tuân chỉ"
Bùi Văn Tuyên cung kính dập đầu, Nhu phi kéo Túc Vương đứng dậy, "Vậy thần thiếp xin dẫn Thành nhi ra cổng cung nhìn xem tình hình hiện tại ạ"
"Bệ hạ", Lý Dung chợt mỉm cười, "Nhi thần cũng muốn đi xem náo nhiệt"
"Đi đi", Lý Minh phất tay, "Muốn đi thì cứ đi, xem như quan sát Túc Vương điện hạ làm việc thế nào"
Nhu phi và Lý Thành hành lễ xong liền xoay người đi ra ngoài, Lý Dung cũng đi theo, lục tục cũng có vài đại thần nối bước theo họ ra ngoài.
Lý Dung và Nhu phi sóng vai đi bên trong hoàng cung, Lý Dung thong thả nói, "Nhu phi nương nương gần đây vận khí không tệ nhỉ, không biết được vị cao nhân nào chỉ điểm?"
Nhu phi nghe Lý Dung nói vậy liền biết nàng đã đoán được sự tồn tại của Thôi Ngọc Lang, nhưng Lý Dung chỉ nói vậy, nàng hẳn không biết người đứng phía sau bà là ai.
Nhu phi chỉ cười nói, "Điện hạ đang nói gì vậy, sao ta xong lại không hiểu"
Lý Dung nghe vậy liền cười lạnh một tiếng, không nói thêm nhiều, Nhu phi ưu nhã gật đầu, "Ta còn phải mang Thành nhi làm việc, Điện hạ cứ chậm rãi đi nhé, chuyện này dù sao cũng không liên quan gì mấy đến Người"
"Ngươi...", Lý Dung như thế sắp mắng người, Nhu phi bật cười ra tiếng, mang theo Lý Thành đi nhanh về phía trước.
Đợi đến khi Nhu phi đã đi khá xa, Bùi Văn Tuyên thong thả bước đến cạnh Lý Dung, như thể chỉ ngẫu nhiên đi sánh vai với nàng.
"Đang yên đang lành, nàng trêu chọc bà ta làm gì?"
Bùi Văn Tuyên hơi hé môi, thấp giọng hỏi, Lý Dung cười nói, "Bà ta chưa đủ cuồng vọng nên ta chỉ làm chút việc trấn an tâm lý của bà ta thôi. Nhưng ta muốn hỏi một chút, chàng đang định làm gì vậy?"
Lý Dung lạnh mặt hỏi, "Nếu Nhu phi không đứng ra, chàng định làm gì? Chàng định ngay trước mặt Bệ hạ, chứng thực chuyện chàng là nội gián à?"
"Là nàng dụ Nhu phi đến đây sao?", Bùi Văn Tuyên hai tay luồn trong tay áo, nhướng mày nhìn nàng.
"Biết Tô Dung Khanh muốn tính kế mình...", giọng Lý Dung rất bình tĩnh, "Sao ta có thể không chuẩn bị gì trước được? Ta đã bảo Thôi Ngọc Lang vào cung thuyết phục Nhu phi rằng, đây là một cơ hội lập công vô cùng tốt, vụ án này chỉ liên quan đến một nhóm tiểu tông tốc ở các địa phương, rất dễ giải quyết. Nhờ nó bà ta có thể thu mua lòng người, không những tăng thiện cảm của Bệ hạ còn có thể lập uy với người ở Đốc tra ti, một mũi tên bắn ba con chim"
Lý Dung cười như không cười, "Ngay cả ta còn thấy dao động nữa là"
"Điện hạ cao minh"
Bùi Văn Tuyên nghiêng đầu khẽ cười, Lý Dung lại không muốn nghe hắn khen ngợi mình, nàng và Bùi Văn Tuyên sắp đến cổng cung, nhìn người hầu chậm rãi mở nó ra.
"Bùi Văn Tuyên, ta đã nhìn thấu được ý định của Tô Dung Khanh nhưng ta vẫn chưa hiểu ý định của chàng là gì"
Bên ngoài cổng cung, hình ảnh nhóm thư sinh quỳ dưới đất chẳng khác gì một cuộn tranh được bung ra. Nhu phi đứng đó, nắm tay Lý Thành, Nhu phi bày ra thái độ chính nghĩa lẫm nhiên, sau khi nói nhất định sẽ làm chủ cho họ, nhóm người quỳ đó lập tức cảm động.
"Các ngươi có oan tình gì cứ bẩm báo với Túc Vương Điện hạ, Túc Vương chắc chắn sẽ làm chủ cho các ngươi"
Những gì Nhu phi nói khiến người khác vô cùng dao động, người quỳ hàng đầu tiên kích động nói, "Nương nương, hôm nay bọn thảo dân đến đây, tổng cộng có ba điều muốn cầu xin"
"Thứ nhất, hy vọng triều đình có thể tra rõ vụ án suất thi của bọn thảo dân bị cướp mất, trả lại sự công bằng cho bọn thảo dân!"
"Đương nhiên rồi", Nhu phi lập tức đồng ý, "Ta và Túc Vương đến đây cũng chính vì việc này"
"Thứ hai", người nọ không hề bị Nhu phi dời đi sự chú ý, tiếp tục nói, "Bọn thảo dân khẩn cầu triều đình, lần khoa cử năm nay có thể thêm thi đình, do Bệ hạ tự mình giám thị, để tránh việc có người lạm dụng tư quyền, làm ra việc rối loạn kỉ cương"
Nghe vậy, Nhu phi nhíu mày, bà không ngờ nhóm thư sinh lại có nhiều yêu cầu như vậy.
Nhóm quần thần đi theo cũng bắt đầu có chút lo lắng, Lý Dung im lặng nhìn những thư sinh kia. Người quỳ phía trước nhất nâng cuộn giấy trong tay lên, cực kì có khí phách nói, "Thứ ba, bọn thảo dân khẩn cầu triều đình, dùng khoa cử làm con đường duy nhất tuyển chọn quan viên, bãi bỏ chế độ thế gia đề cử quan lại, từ đó cho thấy sự công chính!"
Hắn vừa dứt lời, xung quanh lập tức xôn xao, sắc mặt của Nhu phi thoắt chốc trắng bệch.
Tô Dung Khanh lạnh lùng nhìn về phía Bùi Văn Tuyên, Lý Dung gõ quạt nhỏ vào lòng bàn tay.
Sau một hồi, nàng thong thả mỉm cười, nhìn về phía Bùi Văn Tuyên, người đang lặng im nhìn mọi việc đang diễn ra trước mắt.
"Hay thật", nàng không khỏi tán thưởng, "Thật sự quá hay"
"Bùi Văn Tuyên", gió từ trong hoàng cung vù vù thổi ra khiến vạt áo của Lý Dung và Bùi Văn Tuyên bay phần phật. Nàng mỉm cười nhìn người thanh niên với thần sắc bình tĩnh trước mặt, từ tận đáy lòng khen một câu, "Chàng thật sự quá lợi hại"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.