Chương 132: Về đêm
Mặc Thư Bạch
14/12/2023
Yêu cầu của những thư sinh kia không chỉ dọa Nhu phi đến mặt trắng bệch, cũng khiến nhóm triều thần phía sau bà sợ ngây người.
Dùng khoa cử làm cách duy nhất để sàng chọn quan viên...
Khó vậy mà những người này cũng nghĩ ra được!
Quả thực là một ý nghĩ kỳ lạ.
Triều thần nhìn những thư sinh quỳ dưới đất, ánh mắt thoắt chốc trở nên sắc bén. Mà vẻ mặt của nhóm thư sinh kia không hề thay đổi, tiếp tục nói, "Nếu nương nương đã ra tận đây, nghĩa là đã chuẩn bị sẵn tâm lý thành toàn tâm nguyện cho nhóm sĩ tử nghèo như chúng ta. Bọn thảo dân học tập gian khổ suốt mười năm, mang theo sự mong đợi của người thân, chỉ cầu có được công danh. Phụ thân của thảo dân vì nuôi thảo dân ăn học, bệnh không dám chữa, ăn uống tằn tiện, vất vả lắm mới chờ được tin ta trở thành hương cống, ông vui mừng đến nỗi thức trắng cả đêm. Nhưng ông lại không ngờ, hy vọng mười mấy năm của mình lại hoàn toàn bị hủy hoại chỉ trong một đêm"
"Việc này bổn cung đã giúp ngươi điều tra rõ rồi", Nhu phi nhanh chóng hồi thần, bà nhíu mày, "Nhưng chế độ tuyển chọn quan viên thì có liên quan gì đến chuyện này?"
"Sao không liên quan được cơ ạ!", thư sinh kia cực kì khí phách đáp, "Triều đình mở khoa cử là để thu nhận càng nhiều nhân tài càng tốt. Thảo dân cả gan hỏi nương nương, từ ngày khoa cử được tổ chức đến nay đã gần mười năm, nhưng có người nào xuất thân hàn vi thông qua khoa cử và bước vào hàng ngũ quan ngũ phẩm trở lên chưa?"
Thư sinh nói xong liền lấy một cuộn giấy từ trong tay áo ra, trải ra đất, "Đây là tên tất cả những quan viên đậu khoa cử không có xuất thân quý tộc suốt gần mười năm qua. Nương nương thử nhìn xem bọn họ hiện tại đang làm những gì. Hiện tại triều đình vì bị thế gia khống chế, từ trên xuống dưới đâu đâu cũng đều là tệ nạn, nguy hiểm chồng chất..."
"Hỗn xược!"
Một quan viên đột nhiên hét lớn, "Cổng cung há là nơi cho phép một tên nhãi ranh như ngươi nói hươu nói vượn! Người đâu, mau kéo hắn đi ngay!"
Khi thấy các binh lính tiến lên, các thư sinh có thân hình cao lớn lập tức đứng dậy, lớn tiếng nói, "Các người muốn làm gì? Các người định giết người diệt khẩu, bịt miệng bọn ta sao? Dám làm lại không dám nhận à? Nhu phi nương nương, đây là cái công bằng mà ngài trả cho bọn ta ư?"
Học sinh kia vừa hỏi vậy, đám binh lính liền không dám động vào họ nữa. Bọn họ cứ thế nhìn chằm chằm Nhu phi, Nhu phi khẽ ho một tiếng, "Việc này mức độ có chút nghiêm trọng, các vị chi bằng trước đứng dậy đi, chúng ta xử lý từng chuyện một"
"Vậy nương nương định xử lý thế nào?"
Thư sinh đứng đầu không chịu nhún nhường, sau khi Nhu phi do dự một lát, thư sinh kia lại đột nhiên nói, "Chẳng lẽ nương nương định dụ chúng ta vào cung, tiếp đến trấn an vài câu rồi xem như chưa có chuyện gì xảy ra sao?"
Nhu phi thật sự có ý định này, nhưng khi bị thư sinh thẳng thừng vạch trần, bà nhất thời không biết nên nói gì.
Bà trầm ngâm một lát, cuối cùng nói, "Bổn cung biết, ngươi không tin bổn cung song chuyện lớn nhường này, bổn cung cũng không làm chủ được. Nhưng bổn cung vốn cũng xuất thân từ bình dân, khi còn nhỏ phụ thân ta chỉ vì hai lượng bạc mà bán ta vào cung. Những sự gian khổ ngươi phải trải qua, ta đều đã nếm trải, thậm chí chỉ vì ta là nữ, sự gian khó còn cao hơn ngươi nhiều"
Sau khi Nhu phi giãi bày, nhóm người kia có chút dao động, thư sinh dẫn đầu đột nhiên trầm mặc. Nhu phi hít sâu một hơi, tự mình đi đến gần và đỡ hắn đứng lên, "Ngươi cứ yên tâm, nếu có thể trả lại công bằng cho ngươi, dù có tan xương nát thịt, bổn cung cũng sẽ cố hết sức. Các ngươi hãy đứng lên hết đi, chốc nữa đây, ta và Túc Vương Điện hạ sẽ đến Đốc tra ti, các ngươi hãy đi cùng. Nỗi oan khuất của các ngươi, bọn ta sẽ từng bước từng bước xử lý, tuyệt đối sẽ không làm qua loa lấy lệ"
Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé
Thân phận của Nhu phi chính là vũ khí sắc bén cũng là lớn nhất của bà, sau khi kể lể một phen, kết hợp thêm vành mắt đỏ hoe, khiến người khác phải cảm thấy nếu không tin bà chính là tội ác.
Lúc thư sinh kia còn muốn nói gì đó, một thư sinh bên cạnh đã giành lên tiếng đồng ý. Thư sinh dẫn đầu nhìn thấy cảnh tượng như vậy, sau khi do dự một lát, cuối cùng đã thuận theo, để Nhu phi đỡ mình lên. Sau khi trấn an họ vài câu, Nhu phi liền cho người dẫn nhóm thư sinh kia ồ ạt đi về phía Đốc tra ti.
Trấn an nhóm thư sinh xong, Nhu phi mang theo Túc Vương và quần thần trở về đại điện. Nhu phi bảo Lý Thành thuật lại những chuyện vừa xảy ra, dưới sự dẫn dắt của Nhu phi, sau khi Lý Thành lắp bắp nói xong, Lý Minh rơi vào trầm mặc.
Tất cả mọi người đều đang chờ đáp án của Lý Minh.
Điểm cốt lõi hiện đã không còn là chuyện nhóm thư sinh kia bị người khác thế thân đi thi nữa mà đã thăng cấp, biến thành muốn thay đổi chế độ tuyển chọn quan viên.
Những thư sinh kia đột nhiên xuất hiện, rõ ràng là có ai đó đang bày mưu tính kế. Nếu nói trước đó mọi người vẫn đang phỏng đoán đây là cuộc đấu tranh giữa đảng phái quan viên nào trên triều, hiện tại mọi thứ đã không còn gì rõ ràng hơn được nữa. Những người này chắc chắn là do Lý Minh đứng sau giật dây.
Ý đồ muốn chèn ép thế gia của Lý Minh đã ấp ủ suốt mười mấy năm, từ lúc ông bắt đầu trọng dụng Bùi Lễ Chi, mở khoa cử, cố gắng đề bạt học sinh hàn môn, thậm chí sau này còn sủng ái Nhu phi, gia phong Túc Vương, không có việc nào là không dùng để chèn ép họ.
Kiến nghị mà những thư sinh kia nói ra hôm nay, nếu chỉ nhìn sơ qua sẽ chẳng khác gì đang đòi lại công bằng. Song người cuối cùng được hưởng lợi lớn nhất từ chuyện này, lại chính là Lý Minh, người đang ngồi trên long tọa.
Mọi người chỉ dám thầm phỏng đoán ý định của Lý Minh, mà Lý Minh chỉ uống ngụm trà, không nói một lời đã ra lệnh bãi triều.
Sau khi bãi triều, Bùi Văn Tuyên nhanh chóng nhìn về phía Lý Dung, Lý Dung lại không thèm nhìn hắn, trực tiếp ra khỏi đại điện.
Bùi Văn Tuyên nhất thời sốt ruột, xoay người nhanh chóng muốn đuổi theo Lý Dung, nhưng khi hắn còn chưa ra khỏi đại điện, đã bị thái giám ngăn lại. Đối phương thấp giọng nói, "Đại nhân, Bệ hạ bảo ngài đến gặp mặt"
Bùi Văn Tuyên chợt chững người, sau khi hít sâu một hơi khiến mình bình tĩnh lại, hắn gật đầu nói, "Ta lập tức đi ngay"
Nhưng cũng chỉ bằng vài giây gián đoạn kia, Lý Dung đã đi xa.
Bùi Văn Tuyên nhìn theo bóng Lý Dung, một lát sau, hắn bước ra ngoài lại thấy Tô Dung Khanh đứng ở cửa.
Bùi Văn Tuyên không để ý đến tâm trạng của y, vào khoảnh khắc đi ngang qua nhau, Tô Dung Khanh đột nhiên lên tiếng, "Thư sinh tên Ôn Hành Chi kia, là người của ngươi"
Ôn Hành Chi là tên người dẫn đầu muốn cáo trạng. Bùi Văn Tuyên nghe thấy Tô Dung Khanh nói thế lại chỉ khẽ cười, "Tô đại nhân đang nói gì vậy, ta không hiểu"
Nói xong, hắn bước ra ngoài.
Bùi Văn Tuyên đi gặp Lý Minh, Lý Dung mới ra cửa cung lại bị người của Lý Minh ngăn lại.
Người của Lý Minh muốn đòi lại quan ấn của Đốc tra ti, nàng cũng không lằng nhằng, lập tức ném quan ấn đã chuẩn bị trước ra, sau đó đi về phía xe ngựa, lạnh lùng nói, "Đi"
Xe ngựa rời khỏi hoàng cung, Lý Dung cảm thấy không khí xung quanh dần yên tĩnh lại, nàng ngơ ngác ngồi đó, sau hồi lâu mới chậm rãi hồi thần lại.
Nàng dựa người ra sau, nhất thời có chút mệt mỏi.
Trước kia nàng từng hỏi Bùi Văn Tuyên về nhóm thư sinh này, hắn lại cố tình chuyển đề tài, từ lúc ấy nàng đã biết, Bùi Văn Tuyên không muốn nàng can dự vào việc này. Có lẽ hắn đang lên kế hoạch cho một ít việc mà nàng không thấy thích.
Hiện tại, tuy vẫn chưa rõ ý tưởng cụ thể của hắn là gì cho lắm nhưng nàng cũng xem như nắm được tình hình đại khái.
Hắn muốn nhân cơ hội này, sửa lại chế độ tuyển chọn quan viên.
Chuyện cải cách chế độ tuyển chọn quan viên chính là chuyện mà kiếp trước họ tranh chấp rất nhiều năm.
Nàng thích những người do thế gia tiến cử, bởi yêu cầu quan trọng nhất khi làm quan không phải học vấn rất cao, mà là có thể làm việc. Thông qua khoa cử, mỗi năm đều có thể chọn ra rất nhiều thư sinh, nhưng những tên thư sinh chỉ biết rung đùi đắc ý kia ngoài việc đọc sách thì chẳng thể làm gì khác. Đương nhiên, thỉnh thoảng sẽ có một ít người thông minh, song phần lớn đều thuộc loại tâm tư bất chính.
Học thành văn võ nghệ, hóa cùng đế vương gia*. Những thư sinh xuất thân nhà nghèo kia, từ khoảnh khắc bắt đầu đi học chính là vì muốn làm quan. Điều đó cũng đồng nghĩa, việc làm quan với họ mà nói là một cuộc mua bán, cho nên sau khi có được chức vụ, họ liền tham ô nhận hối lộ, dù có ngăn cấm cũng chẳng ăn nhầm.
(Gốc, 学成文武艺,货与帝王家, trích từ tiết tử của tạp chí "Mã Lăng đạo", do một người vô danh thời nhà Nguyên viết, ý chính là học giỏi văn hay võ cũng vậy, mục đích cuối cùng đều phải dâng cho nhà đế vương, cống hiến sức lực cho triều đình)
Nhưng Bùi Văn Tuyên lại thích chế độ khoa cử, dù nhóm người trúng tuyển thường không thích hợp với chốn quan trường, nhưng Bùi Văn Tuyên cũng chẳng để tâm.
Bởi vì hắn quan tâm chuyện công chính hơn vấn đề đó.
Dù cách này không thích hợp nhưng đây là cách tốt nhất để đảm bảo sự công bằng, liêm chính.
Hiện tại Bùi Văn Tuyên muốn sửa lại chế độ tuyển chọn quan viên vào ngay vào lúc này, đương nhiên không phải vì thứ gọi là công bằng, liêm chính kia.
Hắn có lý do của riêng mình, nhưng lại không nói cho nàng biết.
Thậm chí hắn còn cố tình gạt nàng. Dù nàng đã từng nói qua vô số lần, bảo hắn hãy tin nàng hơn một chút, nhưng sâu trong nội tâm, hắn vẫn một mực không chịu tin nàng.
Lý Dung tự trào cười một tiếng, nàng nhắm mắt lại, phỏng đoán nước đi tiếp theo của Bùi Văn Tuyên. Hắn cụ thể định làm thế nào...
Lý Dung suy tư một lát, cuối cùng quyết định phải chính miệng hỏi hắn.
Lý Dung nghĩ vậy liền vén màn xe lên, quay đầu nói với người bên ngoài, "Đến nhà mới, bảo Thôi Ngọc Lang đến đó gặp ta"
Chuyện nàng mua một phủ đệ ngay bên cạnh phủ của Bùi Văn Tuyên đã xong, dùng tên của người khác đi mua, hiện tại hẳn đã có thể dọn vào sống.
Sau khi nàng đến nhà mới, vào phòng tìm cái ghế bập bênh, tùy tiện ngồi xuống.
Nàng ngủ thiếp được một giấc lại nghe thấy bên ngoài thông báo Thôi Ngọc Lang đã đến.
Lý Dung thấy hắn vội vàng như thế liền ngẩng đầu nhìn hắn hỏi, "Sao vậy?"
"Điện hạ...", Thôi Ngọc Lang có chút sốt ruột, "Những thư sinh kia ấy vậy mà muốn bầu lại chế độ tuyển chọn quan viên, Người biết chưa ạ?"
Lý Dung nghe vậy liền gật đầu, "Biết rồi"
"Vậy sao Người không nói trước với vi thần một tiếng?", Thôi Ngọc Lang sửa ngữ khí lại, cố ép bản thân phải kiên nhẫn hơn, "Hôm nay sau khi Nhu phi nhận vụ án này, vừa về đến nơi đã mắng thần té tát. Chỉ cần có sơ sót gì thôi, kế hoạch ở lại cạnh bà ta của thần sẽ thất bại trong gang tấc"
"Ngươi nói với bà ta thế nào?", thấy Thôi Ngọc Lang sốt ruột, sắc mặt Lý Dung vẫn không thay đổi, nàng bưng ly trà lên, hờ hững hỏi.
"Thần cũng nói giống như trước đây thôi", Thôi Ngọc Lang thấy Lý Dung ung dung như thế, thần sắc cũng dần dịu xuống, "Thần báo cáo chuyện những thư sinh kia muốn cáo trạng lại cho bà ta, bảo bà ta dùng chuyện này lập uy với đám người trong Đốc tra ti, còn phân tích ý đồ của Bệ hạ cho bà ta nghe, bảo rằng bà cứ tin việc Bệ hạ hy vọng bà nhận vụ án này. Nhờ vậy mới may mắn tránh được một kiếp"
"Sau đó thì sao?"
Lý Dung uống trà, Thôi Ngọc Lang nhíu mày, "Bà ta lên triều tiếp nhận vụ án, sau đó mang Túc Vương đến Đốc tra ti. Trước khi đi, bà ta còn thấp giọng nói với thần, bảo thần đã hại chết bà ta rồi. Điện hạ...", Thôi Ngọc Lang vô cùng bất an, "Bây giờ chúng ta phải làm sao đây ạ?"
Nhu phi có thể điều tra vụ án cướp vị trí tham gia khoa cử nhưng lại không dám động vào chế độ tuyển chọn quan viên. Những thư sinh kia lại như thể được nước làm tới, nên việc Nhu phi thấy giận Thôi Ngọc Lang, kẻ bày ra chủ ý này cho mình âu cũng là bình thường.
Lý Dung cầm ly trà, sau một hồi trầm tư, nàng chậm rãi nói, "Để bà ta hưởng được chút lợi ích là được"
Thôi Ngọc Lang ngẩn người, Lý Dung chỉ nói, "Màn kịch kia là do Bệ hạ sắp đặt, Nhu phi lại sẵn sàng đứng ra hứng lấy, Bệ hạ sẽ trấn an bà ta thôi"
"Nhu phi đánh giá Bệ hạ quá cao", Lý Dung bật cười, "Bệ hạ lại sẵn lòng trấn an bà ta, cho nên không sao đâu"
Thôi Ngọc Lang nghe Lý Dung nói vậy, cẩn thận ngẫm lại, cuối cùng gật đầu.
Lý Dung bàn những chuyện tiếp theo với hắn thêm một chốc liền cho người đưa Thôi Ngọc Lang ra ngoài.
Sau đó nàng ở nhà dùng cơm, đợi đến khi trời tối, nàng liền bảo Triệu Trọng Cửu đi tìm quản gia của Bùi phủ.
Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé
Quản gia của Bùi phủ là tâm phúc của Bùi Văn Tuyên, vừa nghe Lý Dung nói muốn đến đây, đối phương lập tức đến cạnh tường dựng sẵn cây thang, đuổi hết người hầu xung quanh, sau đó đón tiếp Lý Dung vào.
Ông biết Lý Dung có ý nghĩa gì với Bùi Văn Tuyên, vì thế ông không hỏi gì nhiều, lập tức dẫn Lý Dung đến phòng ngủ.
Lý Dung có chút mệt nên dứt khoát nằm trên ghế bập bênh trong phòng ngủ nhắm mắt nghỉ ngơi, nàng ra lệnh cho quản gia, "Lúc chàng về thì cứ dẫn thẳng đến phòng ngủ"
Quản gia cung kính đáp một tiếng, Lý Dung xua tay nói, "Ông cứ ra ngoài đi, ta mệt rồi"
Quản gia mang người hầu ra ngoài, chỉ để lại một mình Lý Dung ngồi trong căn phòng tối tăm không đốt đèn.
Nàng đợi Bùi Văn Tuyên, đợi đến trời đen kịt, Bùi Văn Tuyên cuối cùng mới trở về.
Lý Minh giữ hắn lại thương lượng rất lâu, mức độ tiến triển của sự việc hôm nay có chút vượt qua dự liệu của hắn và Lý Minh, cho nên không thể không điều chỉnh lại vài chỗ.
Công việc quá nhiều, Bùi Văn Tuyên lại không có thuật phân thân, nhưng trong lòng hắn vẫn đắn đo mãi chuyện của Lý Dung. Hắn vội vàng về phủ, không cho người gác cổng báo lại với quản gia mà trực tiếp đi về phòng ngủ.
Người gác cổng thấy thái độ hắn vội vã như thế, nhanh chóng cho người báo lại với quản gia, nhưng khi quản gia còn chưa kịp gặp Bùi Văn Tuyên, hắn đã vào phòng ngủ.
Hắn đến trước cửa, thấp giọng ra lệnh cho Đồng Nghiệp chuẩn bị xe ngựa, "Ta vào thay quần áo, sau đó chúng ta lập tức đến phủ Công chúa"
Đồng Nghiệp gật đầu, Bùi Văn Tuyên đẩy cửa vào phòng.
Trong phòng không đốt nến, Bùi Văn Tuyên cũng lười đốt, nương theo ánh trăng mò mẫm ra phía sau bình phong, lấy một bộ mình thường mặc xong liền cởi quần áo, tranh thủ thời gian để đi càng sớm càng tốt.
Nhưng vào lúc hắn vừa cởi đai lưng lại nghe thấy một giọng nữ nhàn nhạt vang lên, "Chàng còn định đi đâu nữa hả?"
Bùi Văn Tuyên phút chốc chững lại, nhanh chóng nhìn sang nơi phát ra âm thanh liền phát hiện trên ghế bập bênh, một nữ tử xinh đẹp chẳng khác gì những yêu tinh bước ra từ trang sách đang nhắm mắt yên lặng nằm đó, nàng chậm rãi nói, "Ta đợi chàng cả một ngày trời"
Nàng vừa dứt lời, Đồng Nghiệp đứng ở cửa, nhẹ giọng thưa, "Công tử, xe ngựa đã chuẩn bị xong rồi, ngài có thể xuất phát bất kì lúc nào"
Bùi Văn Tuyên nghe vậy, lập tức quay đầu nói, "Không đi nữa"
Đồng Nghiệp mờ mịt, "Dạ?"
Lúc này, quản gia đã chạy đến cửa, thấy Đồng Nghiệp đứng đó, quản gia nhỏ giọng hỏi, "Công tử vào phòng rồi sao?"
Đồng Nghiệp gật đầu, quản gia chưa kịp giải thích, tiếng nói bình tĩnh của Bùi Văn Tuyêntừ bên trong truyền ra, "Đi về hết đi, ta muốn ngủ"
Đồng Nghiệp và quản gia bốn mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Đồng Nghiệp phản ứng lại đây, nhanh chóng đáp, "Thưa vâng"
Bên ngoài truyền đến hạ nhân rời đi tiếng bước chân, Bùi Văn Tuyên tay cầm áo khoác, sau khi bình ổn tâm trạng một lát, hắn rốt cuộc nhúc nhích.
Hắn thong thả cởi áo khoác ra, tìm đề tài hỏi, "Nàng... Sao nàng lại đến đây?"
"Vi ta có rất nhiều nghi hoặc, muốn thỉnh giáo Bùi đại nhân"
Giọng Lý Dung rất nhẹ, xuyên qua tai chạy vào tim Bùi Văn Tuyên chẳng khác gì một lưỡi dao xẹt ngang.
"Mong Bùi đại nhân, chỉ giáo nhiều hơn"
Lý Dung nâng mắt, đôi mắt rực rỡ kia dưới ánh trăng mang theo vài phần sắc bén.
Nàng nhìn Bùi Văn Tuyên đứng trước mặt mình, nàng hiện tại chẳng khác gì những chính khách trong trí nhớ của hắn, lạnh nhạt, trầm ổn, rõ ràng trông chỉ như một chú thỏ bình thường vô hại, song đôi lúc sẽ vô thức lộ ra răng nanh.
Nàng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, đợi Bùi Văn Tuyên trả lời, mà Bùi Văn Tuyên sau vài giây trầm ngâm ngắn ngủi, đột nhiên nhúc nhích.
Hắn đến cạnh mép giường, ngồi xổm xuống, sau đó lọ mọ đào bới gì đó phía dưới gầm giường.
Lý Dung nhíu mày, "Chàng làm gì vậy?"
Bùi Văn Tuyên không để ý tới nàng, rất nhanh trong phòng vang lên những tiếng cộp cộp đầy chói tai, Bùi Văn Tuyên kéo một tấm ván giặt đồ nom đã có chút cũ từ phía gầm giường ra.
Sau đó hắn cầm ván giặt đồ lên, phủi sạch bụi bám bên trên sau đó đặt trước mặt Lý Dung. Tiếp đến, hắn dùng thần sắc thản nhiên bình tĩnh, vén vạt áo lên, nhìn chằm chằm Lý Dung và quỳ xuống.
( Tây: em không hề ngờ đến có bước đi này)
Lý Dung có chút sợ hãi, Bùi Văn Tuyên lại bình tĩnh nói, "Nàng cứ phạt ta đi, đừng nói chuyện với ta bằng thái độ như thế"
"Là ta đứng sau chuyện này, ta nhận. Đúng, ta muốn bầu lại chế độ quan viên"
"Ta biết Tô Dung Khanh định dùng vụ án này làm khó Thái tử Điện hạ, với tính của Thái tử Điện hạ, cuối cùng ngài ấy sẽ tiếp nhận vụ án. Một khi Thái tử làm vậy, ngài ấy sẽ lâm vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan, kết cục chỉ có một chữ thua. Cho nên ta đã đi tìm Bệ hạ, trước tiên báo lại vụ án này, sau đó thương lượng với ông, dứt khoát nhân cơ hội này thay đổi chế độ chọn quan lại"
Lý Dung nhíu mày, Bùi Văn Tuyên tỏ thái độ thấy chết không sờn, rành mạch chia sẻ chân tướng, "Hôm nay, tên thư sinh đứng ra nói chuyện chính là người của ta, chuyện này ta đã lo đâu vào đấy cả rồi. Ta và Bệ hạ đều thống nhất chuyện hôm nay ta sẽ chủ động nhận vụ án này, sau đó ngay trên triều tuyên bố, nó sẽ do ta toàn quyền phụ trách. Tiếp theo khi nhóm thư sinh cáo trạng, yêu cầu thay đổi chế độ tuyển chọn quan viên, Bệ hạ sẽ ép Thái tử nhận điều tra án, nếu Thái tử không chịu, một khi ta đứng ra nhận, những người theo phe Thái tử sẽ dốc sức ủng hộ ta. Nhân cơ hội này ta sẽ bắt triều thần hứa hẹn để vụ án này cho ta toàn quyền phụ trách. Đến khi họ đồng ý rồi, ta sẽ xuất cung nhận án, sau đó dưới sự ủng hộ của Bệ hạ, chính tay thực hiện việc này"
"Chàng thật sự càn quấy quá mà!"
Lý Dung vỗ mạnh xuống tay vịn, "Hôm nay chàng bảo họ nhắc đến những vấn đề này, nhưng dù có cho chàng mấy trăm năm chàng cũng không làm nổi đâu!"
"Ta biết", Bùi Văn Tuyên lập tức đáp, "Cho nên thứ mà ta và Bệ hạ thật sự muốn cũng không phải hủy bỏ chế độ tiến cử, chỉ muốn những sĩ tử thông qua lần khoa cử này sẽ có được một nơi làm việc tốt thôi. Trước tiên ta đưa ra một yêu cầu hoang đường, nằm ngoài sức tưởng tượng, sau vài lần đấu đá, đợi đến khi ta đưa ra yêu cầu thật sự, họ sẽ dễ chấp nhận hơn"
"Như vậy, Bệ hạ sẽ không một mực nhắm vào Thái tử nữa, Thái tử cũng không cần lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan"
"Thứ hai, việc Bệ hạ thi hành chế độ khoa cử tất nhiên sẽ phát sinh mâu thuẫn với các thế gia. Kẻ địch của kẻ địch chính là bạn, Bệ hạ thành kẻ địch của thế gia, độ nhún nhường của thế gia dành cho Thái tử từ đó sẽ cao hơn rất nhiều. Với tình hình của Bệ hạ, nhiều nhất chỉ gắng được thêm hai năm. Quá trình quật khởi của nhóm hàn môn sẽ không thể nhanh như vậy, ý định của Tô Dung Khanh chính là muốn chậm rãi khiến Thái tử mất đi sự ủng hộ của thế gia. Mà chuyện chúng ta phải làm, chính là giúp Thái tử, trong hoàn cảnh không bị thế gia khống chế, tiếp tục gắn bó và nhận được sự ủng hộ của thế gia. Mà cách đơn giản nhất chính là để Thái tử và thế gia có chung một kẻ địch"
"Thứ ba, ta hy vọng lúc Bệ hạ vẫn còn sống có thể nhanh chóng giải quyết sự mâu thuẫn giữa thế gia và hoàng quyền, để khi Thái tử đăng cơ có thể nắm giữ một triều đình ổn định. Ta biết nàng muốn Thái tử Điện hạ có thể làm một quân chủ tài đức sáng suốt, lưu lại danh tốt ngàn năm. Nhưng chung quy cũng phải có người đứng ra làm bia ngắm, nếu không phải Thái tử, thì chỉ có thể là Bệ hạ"
Lý Dung nghe Bùi Văn Tuyên giải thích xong chỉ cúi đầu không nói gì.
Bùi Văn Tuyên thấy nàng im lặng, trong lòng có chút khó chịu, nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh, "Ta biết nàng nhất định sẽ không chịu vì nàng luôn cho rằng những kẻ thi đậu khoa cử sẽ chẳng có tài cán gì cho cam. Cho nên ta không nói ra là vì sợ bị nàng ngăn cản"
"Ta biết nàng không vui vì ta giấu giếm nàng mấy chuyện này, nhưng nếu được làm lại, ta vẫn sẽ làm như thế. Nàng muốn phạt ta thì cứ phạt đi", Bùi Văn Tuyên hơi dừng lại, sau khi do dự một chốc, hắn mềm giọng hỏi, "Phạt xong rồi, đêm nay hãy ở lại đây được không?"
Lý Dung không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn hắn.
Sự im lặng của nàng chính là sự giày vò dành cho hắn. Bùi Văn Tuyên không khỏi có chút hối hận, mình giành công việc với nàng làm gì cơ chứ?
Nhưng mọi chuyện đã rồi, hắn cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể quỳ dưới đất, thẳng sống lưng, giằng co với nàng.
Sau hồi lâu, Lý Dung mệt mỏi gọi, "Bùi Văn Tuyên"
"Ta không hề thấy bực khi chàng cố gắng thúc đẩy chế độ khoa cử", nàng nâng mắt nhìn hắn, thấp giọng nói, "Ta chỉ đang lo cho chàng thôi"
Dùng khoa cử làm cách duy nhất để sàng chọn quan viên...
Khó vậy mà những người này cũng nghĩ ra được!
Quả thực là một ý nghĩ kỳ lạ.
Triều thần nhìn những thư sinh quỳ dưới đất, ánh mắt thoắt chốc trở nên sắc bén. Mà vẻ mặt của nhóm thư sinh kia không hề thay đổi, tiếp tục nói, "Nếu nương nương đã ra tận đây, nghĩa là đã chuẩn bị sẵn tâm lý thành toàn tâm nguyện cho nhóm sĩ tử nghèo như chúng ta. Bọn thảo dân học tập gian khổ suốt mười năm, mang theo sự mong đợi của người thân, chỉ cầu có được công danh. Phụ thân của thảo dân vì nuôi thảo dân ăn học, bệnh không dám chữa, ăn uống tằn tiện, vất vả lắm mới chờ được tin ta trở thành hương cống, ông vui mừng đến nỗi thức trắng cả đêm. Nhưng ông lại không ngờ, hy vọng mười mấy năm của mình lại hoàn toàn bị hủy hoại chỉ trong một đêm"
"Việc này bổn cung đã giúp ngươi điều tra rõ rồi", Nhu phi nhanh chóng hồi thần, bà nhíu mày, "Nhưng chế độ tuyển chọn quan viên thì có liên quan gì đến chuyện này?"
"Sao không liên quan được cơ ạ!", thư sinh kia cực kì khí phách đáp, "Triều đình mở khoa cử là để thu nhận càng nhiều nhân tài càng tốt. Thảo dân cả gan hỏi nương nương, từ ngày khoa cử được tổ chức đến nay đã gần mười năm, nhưng có người nào xuất thân hàn vi thông qua khoa cử và bước vào hàng ngũ quan ngũ phẩm trở lên chưa?"
Thư sinh nói xong liền lấy một cuộn giấy từ trong tay áo ra, trải ra đất, "Đây là tên tất cả những quan viên đậu khoa cử không có xuất thân quý tộc suốt gần mười năm qua. Nương nương thử nhìn xem bọn họ hiện tại đang làm những gì. Hiện tại triều đình vì bị thế gia khống chế, từ trên xuống dưới đâu đâu cũng đều là tệ nạn, nguy hiểm chồng chất..."
"Hỗn xược!"
Một quan viên đột nhiên hét lớn, "Cổng cung há là nơi cho phép một tên nhãi ranh như ngươi nói hươu nói vượn! Người đâu, mau kéo hắn đi ngay!"
Khi thấy các binh lính tiến lên, các thư sinh có thân hình cao lớn lập tức đứng dậy, lớn tiếng nói, "Các người muốn làm gì? Các người định giết người diệt khẩu, bịt miệng bọn ta sao? Dám làm lại không dám nhận à? Nhu phi nương nương, đây là cái công bằng mà ngài trả cho bọn ta ư?"
Học sinh kia vừa hỏi vậy, đám binh lính liền không dám động vào họ nữa. Bọn họ cứ thế nhìn chằm chằm Nhu phi, Nhu phi khẽ ho một tiếng, "Việc này mức độ có chút nghiêm trọng, các vị chi bằng trước đứng dậy đi, chúng ta xử lý từng chuyện một"
"Vậy nương nương định xử lý thế nào?"
Thư sinh đứng đầu không chịu nhún nhường, sau khi Nhu phi do dự một lát, thư sinh kia lại đột nhiên nói, "Chẳng lẽ nương nương định dụ chúng ta vào cung, tiếp đến trấn an vài câu rồi xem như chưa có chuyện gì xảy ra sao?"
Nhu phi thật sự có ý định này, nhưng khi bị thư sinh thẳng thừng vạch trần, bà nhất thời không biết nên nói gì.
Bà trầm ngâm một lát, cuối cùng nói, "Bổn cung biết, ngươi không tin bổn cung song chuyện lớn nhường này, bổn cung cũng không làm chủ được. Nhưng bổn cung vốn cũng xuất thân từ bình dân, khi còn nhỏ phụ thân ta chỉ vì hai lượng bạc mà bán ta vào cung. Những sự gian khổ ngươi phải trải qua, ta đều đã nếm trải, thậm chí chỉ vì ta là nữ, sự gian khó còn cao hơn ngươi nhiều"
Sau khi Nhu phi giãi bày, nhóm người kia có chút dao động, thư sinh dẫn đầu đột nhiên trầm mặc. Nhu phi hít sâu một hơi, tự mình đi đến gần và đỡ hắn đứng lên, "Ngươi cứ yên tâm, nếu có thể trả lại công bằng cho ngươi, dù có tan xương nát thịt, bổn cung cũng sẽ cố hết sức. Các ngươi hãy đứng lên hết đi, chốc nữa đây, ta và Túc Vương Điện hạ sẽ đến Đốc tra ti, các ngươi hãy đi cùng. Nỗi oan khuất của các ngươi, bọn ta sẽ từng bước từng bước xử lý, tuyệt đối sẽ không làm qua loa lấy lệ"
Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé
Thân phận của Nhu phi chính là vũ khí sắc bén cũng là lớn nhất của bà, sau khi kể lể một phen, kết hợp thêm vành mắt đỏ hoe, khiến người khác phải cảm thấy nếu không tin bà chính là tội ác.
Lúc thư sinh kia còn muốn nói gì đó, một thư sinh bên cạnh đã giành lên tiếng đồng ý. Thư sinh dẫn đầu nhìn thấy cảnh tượng như vậy, sau khi do dự một lát, cuối cùng đã thuận theo, để Nhu phi đỡ mình lên. Sau khi trấn an họ vài câu, Nhu phi liền cho người dẫn nhóm thư sinh kia ồ ạt đi về phía Đốc tra ti.
Trấn an nhóm thư sinh xong, Nhu phi mang theo Túc Vương và quần thần trở về đại điện. Nhu phi bảo Lý Thành thuật lại những chuyện vừa xảy ra, dưới sự dẫn dắt của Nhu phi, sau khi Lý Thành lắp bắp nói xong, Lý Minh rơi vào trầm mặc.
Tất cả mọi người đều đang chờ đáp án của Lý Minh.
Điểm cốt lõi hiện đã không còn là chuyện nhóm thư sinh kia bị người khác thế thân đi thi nữa mà đã thăng cấp, biến thành muốn thay đổi chế độ tuyển chọn quan viên.
Những thư sinh kia đột nhiên xuất hiện, rõ ràng là có ai đó đang bày mưu tính kế. Nếu nói trước đó mọi người vẫn đang phỏng đoán đây là cuộc đấu tranh giữa đảng phái quan viên nào trên triều, hiện tại mọi thứ đã không còn gì rõ ràng hơn được nữa. Những người này chắc chắn là do Lý Minh đứng sau giật dây.
Ý đồ muốn chèn ép thế gia của Lý Minh đã ấp ủ suốt mười mấy năm, từ lúc ông bắt đầu trọng dụng Bùi Lễ Chi, mở khoa cử, cố gắng đề bạt học sinh hàn môn, thậm chí sau này còn sủng ái Nhu phi, gia phong Túc Vương, không có việc nào là không dùng để chèn ép họ.
Kiến nghị mà những thư sinh kia nói ra hôm nay, nếu chỉ nhìn sơ qua sẽ chẳng khác gì đang đòi lại công bằng. Song người cuối cùng được hưởng lợi lớn nhất từ chuyện này, lại chính là Lý Minh, người đang ngồi trên long tọa.
Mọi người chỉ dám thầm phỏng đoán ý định của Lý Minh, mà Lý Minh chỉ uống ngụm trà, không nói một lời đã ra lệnh bãi triều.
Sau khi bãi triều, Bùi Văn Tuyên nhanh chóng nhìn về phía Lý Dung, Lý Dung lại không thèm nhìn hắn, trực tiếp ra khỏi đại điện.
Bùi Văn Tuyên nhất thời sốt ruột, xoay người nhanh chóng muốn đuổi theo Lý Dung, nhưng khi hắn còn chưa ra khỏi đại điện, đã bị thái giám ngăn lại. Đối phương thấp giọng nói, "Đại nhân, Bệ hạ bảo ngài đến gặp mặt"
Bùi Văn Tuyên chợt chững người, sau khi hít sâu một hơi khiến mình bình tĩnh lại, hắn gật đầu nói, "Ta lập tức đi ngay"
Nhưng cũng chỉ bằng vài giây gián đoạn kia, Lý Dung đã đi xa.
Bùi Văn Tuyên nhìn theo bóng Lý Dung, một lát sau, hắn bước ra ngoài lại thấy Tô Dung Khanh đứng ở cửa.
Bùi Văn Tuyên không để ý đến tâm trạng của y, vào khoảnh khắc đi ngang qua nhau, Tô Dung Khanh đột nhiên lên tiếng, "Thư sinh tên Ôn Hành Chi kia, là người của ngươi"
Ôn Hành Chi là tên người dẫn đầu muốn cáo trạng. Bùi Văn Tuyên nghe thấy Tô Dung Khanh nói thế lại chỉ khẽ cười, "Tô đại nhân đang nói gì vậy, ta không hiểu"
Nói xong, hắn bước ra ngoài.
Bùi Văn Tuyên đi gặp Lý Minh, Lý Dung mới ra cửa cung lại bị người của Lý Minh ngăn lại.
Người của Lý Minh muốn đòi lại quan ấn của Đốc tra ti, nàng cũng không lằng nhằng, lập tức ném quan ấn đã chuẩn bị trước ra, sau đó đi về phía xe ngựa, lạnh lùng nói, "Đi"
Xe ngựa rời khỏi hoàng cung, Lý Dung cảm thấy không khí xung quanh dần yên tĩnh lại, nàng ngơ ngác ngồi đó, sau hồi lâu mới chậm rãi hồi thần lại.
Nàng dựa người ra sau, nhất thời có chút mệt mỏi.
Trước kia nàng từng hỏi Bùi Văn Tuyên về nhóm thư sinh này, hắn lại cố tình chuyển đề tài, từ lúc ấy nàng đã biết, Bùi Văn Tuyên không muốn nàng can dự vào việc này. Có lẽ hắn đang lên kế hoạch cho một ít việc mà nàng không thấy thích.
Hiện tại, tuy vẫn chưa rõ ý tưởng cụ thể của hắn là gì cho lắm nhưng nàng cũng xem như nắm được tình hình đại khái.
Hắn muốn nhân cơ hội này, sửa lại chế độ tuyển chọn quan viên.
Chuyện cải cách chế độ tuyển chọn quan viên chính là chuyện mà kiếp trước họ tranh chấp rất nhiều năm.
Nàng thích những người do thế gia tiến cử, bởi yêu cầu quan trọng nhất khi làm quan không phải học vấn rất cao, mà là có thể làm việc. Thông qua khoa cử, mỗi năm đều có thể chọn ra rất nhiều thư sinh, nhưng những tên thư sinh chỉ biết rung đùi đắc ý kia ngoài việc đọc sách thì chẳng thể làm gì khác. Đương nhiên, thỉnh thoảng sẽ có một ít người thông minh, song phần lớn đều thuộc loại tâm tư bất chính.
Học thành văn võ nghệ, hóa cùng đế vương gia*. Những thư sinh xuất thân nhà nghèo kia, từ khoảnh khắc bắt đầu đi học chính là vì muốn làm quan. Điều đó cũng đồng nghĩa, việc làm quan với họ mà nói là một cuộc mua bán, cho nên sau khi có được chức vụ, họ liền tham ô nhận hối lộ, dù có ngăn cấm cũng chẳng ăn nhầm.
(Gốc, 学成文武艺,货与帝王家, trích từ tiết tử của tạp chí "Mã Lăng đạo", do một người vô danh thời nhà Nguyên viết, ý chính là học giỏi văn hay võ cũng vậy, mục đích cuối cùng đều phải dâng cho nhà đế vương, cống hiến sức lực cho triều đình)
Nhưng Bùi Văn Tuyên lại thích chế độ khoa cử, dù nhóm người trúng tuyển thường không thích hợp với chốn quan trường, nhưng Bùi Văn Tuyên cũng chẳng để tâm.
Bởi vì hắn quan tâm chuyện công chính hơn vấn đề đó.
Dù cách này không thích hợp nhưng đây là cách tốt nhất để đảm bảo sự công bằng, liêm chính.
Hiện tại Bùi Văn Tuyên muốn sửa lại chế độ tuyển chọn quan viên vào ngay vào lúc này, đương nhiên không phải vì thứ gọi là công bằng, liêm chính kia.
Hắn có lý do của riêng mình, nhưng lại không nói cho nàng biết.
Thậm chí hắn còn cố tình gạt nàng. Dù nàng đã từng nói qua vô số lần, bảo hắn hãy tin nàng hơn một chút, nhưng sâu trong nội tâm, hắn vẫn một mực không chịu tin nàng.
Lý Dung tự trào cười một tiếng, nàng nhắm mắt lại, phỏng đoán nước đi tiếp theo của Bùi Văn Tuyên. Hắn cụ thể định làm thế nào...
Lý Dung suy tư một lát, cuối cùng quyết định phải chính miệng hỏi hắn.
Lý Dung nghĩ vậy liền vén màn xe lên, quay đầu nói với người bên ngoài, "Đến nhà mới, bảo Thôi Ngọc Lang đến đó gặp ta"
Chuyện nàng mua một phủ đệ ngay bên cạnh phủ của Bùi Văn Tuyên đã xong, dùng tên của người khác đi mua, hiện tại hẳn đã có thể dọn vào sống.
Sau khi nàng đến nhà mới, vào phòng tìm cái ghế bập bênh, tùy tiện ngồi xuống.
Nàng ngủ thiếp được một giấc lại nghe thấy bên ngoài thông báo Thôi Ngọc Lang đã đến.
Lý Dung thấy hắn vội vàng như thế liền ngẩng đầu nhìn hắn hỏi, "Sao vậy?"
"Điện hạ...", Thôi Ngọc Lang có chút sốt ruột, "Những thư sinh kia ấy vậy mà muốn bầu lại chế độ tuyển chọn quan viên, Người biết chưa ạ?"
Lý Dung nghe vậy liền gật đầu, "Biết rồi"
"Vậy sao Người không nói trước với vi thần một tiếng?", Thôi Ngọc Lang sửa ngữ khí lại, cố ép bản thân phải kiên nhẫn hơn, "Hôm nay sau khi Nhu phi nhận vụ án này, vừa về đến nơi đã mắng thần té tát. Chỉ cần có sơ sót gì thôi, kế hoạch ở lại cạnh bà ta của thần sẽ thất bại trong gang tấc"
"Ngươi nói với bà ta thế nào?", thấy Thôi Ngọc Lang sốt ruột, sắc mặt Lý Dung vẫn không thay đổi, nàng bưng ly trà lên, hờ hững hỏi.
"Thần cũng nói giống như trước đây thôi", Thôi Ngọc Lang thấy Lý Dung ung dung như thế, thần sắc cũng dần dịu xuống, "Thần báo cáo chuyện những thư sinh kia muốn cáo trạng lại cho bà ta, bảo bà ta dùng chuyện này lập uy với đám người trong Đốc tra ti, còn phân tích ý đồ của Bệ hạ cho bà ta nghe, bảo rằng bà cứ tin việc Bệ hạ hy vọng bà nhận vụ án này. Nhờ vậy mới may mắn tránh được một kiếp"
"Sau đó thì sao?"
Lý Dung uống trà, Thôi Ngọc Lang nhíu mày, "Bà ta lên triều tiếp nhận vụ án, sau đó mang Túc Vương đến Đốc tra ti. Trước khi đi, bà ta còn thấp giọng nói với thần, bảo thần đã hại chết bà ta rồi. Điện hạ...", Thôi Ngọc Lang vô cùng bất an, "Bây giờ chúng ta phải làm sao đây ạ?"
Nhu phi có thể điều tra vụ án cướp vị trí tham gia khoa cử nhưng lại không dám động vào chế độ tuyển chọn quan viên. Những thư sinh kia lại như thể được nước làm tới, nên việc Nhu phi thấy giận Thôi Ngọc Lang, kẻ bày ra chủ ý này cho mình âu cũng là bình thường.
Lý Dung cầm ly trà, sau một hồi trầm tư, nàng chậm rãi nói, "Để bà ta hưởng được chút lợi ích là được"
Thôi Ngọc Lang ngẩn người, Lý Dung chỉ nói, "Màn kịch kia là do Bệ hạ sắp đặt, Nhu phi lại sẵn sàng đứng ra hứng lấy, Bệ hạ sẽ trấn an bà ta thôi"
"Nhu phi đánh giá Bệ hạ quá cao", Lý Dung bật cười, "Bệ hạ lại sẵn lòng trấn an bà ta, cho nên không sao đâu"
Thôi Ngọc Lang nghe Lý Dung nói vậy, cẩn thận ngẫm lại, cuối cùng gật đầu.
Lý Dung bàn những chuyện tiếp theo với hắn thêm một chốc liền cho người đưa Thôi Ngọc Lang ra ngoài.
Sau đó nàng ở nhà dùng cơm, đợi đến khi trời tối, nàng liền bảo Triệu Trọng Cửu đi tìm quản gia của Bùi phủ.
Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé
Quản gia của Bùi phủ là tâm phúc của Bùi Văn Tuyên, vừa nghe Lý Dung nói muốn đến đây, đối phương lập tức đến cạnh tường dựng sẵn cây thang, đuổi hết người hầu xung quanh, sau đó đón tiếp Lý Dung vào.
Ông biết Lý Dung có ý nghĩa gì với Bùi Văn Tuyên, vì thế ông không hỏi gì nhiều, lập tức dẫn Lý Dung đến phòng ngủ.
Lý Dung có chút mệt nên dứt khoát nằm trên ghế bập bênh trong phòng ngủ nhắm mắt nghỉ ngơi, nàng ra lệnh cho quản gia, "Lúc chàng về thì cứ dẫn thẳng đến phòng ngủ"
Quản gia cung kính đáp một tiếng, Lý Dung xua tay nói, "Ông cứ ra ngoài đi, ta mệt rồi"
Quản gia mang người hầu ra ngoài, chỉ để lại một mình Lý Dung ngồi trong căn phòng tối tăm không đốt đèn.
Nàng đợi Bùi Văn Tuyên, đợi đến trời đen kịt, Bùi Văn Tuyên cuối cùng mới trở về.
Lý Minh giữ hắn lại thương lượng rất lâu, mức độ tiến triển của sự việc hôm nay có chút vượt qua dự liệu của hắn và Lý Minh, cho nên không thể không điều chỉnh lại vài chỗ.
Công việc quá nhiều, Bùi Văn Tuyên lại không có thuật phân thân, nhưng trong lòng hắn vẫn đắn đo mãi chuyện của Lý Dung. Hắn vội vàng về phủ, không cho người gác cổng báo lại với quản gia mà trực tiếp đi về phòng ngủ.
Người gác cổng thấy thái độ hắn vội vã như thế, nhanh chóng cho người báo lại với quản gia, nhưng khi quản gia còn chưa kịp gặp Bùi Văn Tuyên, hắn đã vào phòng ngủ.
Hắn đến trước cửa, thấp giọng ra lệnh cho Đồng Nghiệp chuẩn bị xe ngựa, "Ta vào thay quần áo, sau đó chúng ta lập tức đến phủ Công chúa"
Đồng Nghiệp gật đầu, Bùi Văn Tuyên đẩy cửa vào phòng.
Trong phòng không đốt nến, Bùi Văn Tuyên cũng lười đốt, nương theo ánh trăng mò mẫm ra phía sau bình phong, lấy một bộ mình thường mặc xong liền cởi quần áo, tranh thủ thời gian để đi càng sớm càng tốt.
Nhưng vào lúc hắn vừa cởi đai lưng lại nghe thấy một giọng nữ nhàn nhạt vang lên, "Chàng còn định đi đâu nữa hả?"
Bùi Văn Tuyên phút chốc chững lại, nhanh chóng nhìn sang nơi phát ra âm thanh liền phát hiện trên ghế bập bênh, một nữ tử xinh đẹp chẳng khác gì những yêu tinh bước ra từ trang sách đang nhắm mắt yên lặng nằm đó, nàng chậm rãi nói, "Ta đợi chàng cả một ngày trời"
Nàng vừa dứt lời, Đồng Nghiệp đứng ở cửa, nhẹ giọng thưa, "Công tử, xe ngựa đã chuẩn bị xong rồi, ngài có thể xuất phát bất kì lúc nào"
Bùi Văn Tuyên nghe vậy, lập tức quay đầu nói, "Không đi nữa"
Đồng Nghiệp mờ mịt, "Dạ?"
Lúc này, quản gia đã chạy đến cửa, thấy Đồng Nghiệp đứng đó, quản gia nhỏ giọng hỏi, "Công tử vào phòng rồi sao?"
Đồng Nghiệp gật đầu, quản gia chưa kịp giải thích, tiếng nói bình tĩnh của Bùi Văn Tuyêntừ bên trong truyền ra, "Đi về hết đi, ta muốn ngủ"
Đồng Nghiệp và quản gia bốn mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Đồng Nghiệp phản ứng lại đây, nhanh chóng đáp, "Thưa vâng"
Bên ngoài truyền đến hạ nhân rời đi tiếng bước chân, Bùi Văn Tuyên tay cầm áo khoác, sau khi bình ổn tâm trạng một lát, hắn rốt cuộc nhúc nhích.
Hắn thong thả cởi áo khoác ra, tìm đề tài hỏi, "Nàng... Sao nàng lại đến đây?"
"Vi ta có rất nhiều nghi hoặc, muốn thỉnh giáo Bùi đại nhân"
Giọng Lý Dung rất nhẹ, xuyên qua tai chạy vào tim Bùi Văn Tuyên chẳng khác gì một lưỡi dao xẹt ngang.
"Mong Bùi đại nhân, chỉ giáo nhiều hơn"
Lý Dung nâng mắt, đôi mắt rực rỡ kia dưới ánh trăng mang theo vài phần sắc bén.
Nàng nhìn Bùi Văn Tuyên đứng trước mặt mình, nàng hiện tại chẳng khác gì những chính khách trong trí nhớ của hắn, lạnh nhạt, trầm ổn, rõ ràng trông chỉ như một chú thỏ bình thường vô hại, song đôi lúc sẽ vô thức lộ ra răng nanh.
Nàng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, đợi Bùi Văn Tuyên trả lời, mà Bùi Văn Tuyên sau vài giây trầm ngâm ngắn ngủi, đột nhiên nhúc nhích.
Hắn đến cạnh mép giường, ngồi xổm xuống, sau đó lọ mọ đào bới gì đó phía dưới gầm giường.
Lý Dung nhíu mày, "Chàng làm gì vậy?"
Bùi Văn Tuyên không để ý tới nàng, rất nhanh trong phòng vang lên những tiếng cộp cộp đầy chói tai, Bùi Văn Tuyên kéo một tấm ván giặt đồ nom đã có chút cũ từ phía gầm giường ra.
Sau đó hắn cầm ván giặt đồ lên, phủi sạch bụi bám bên trên sau đó đặt trước mặt Lý Dung. Tiếp đến, hắn dùng thần sắc thản nhiên bình tĩnh, vén vạt áo lên, nhìn chằm chằm Lý Dung và quỳ xuống.
( Tây: em không hề ngờ đến có bước đi này)
Lý Dung có chút sợ hãi, Bùi Văn Tuyên lại bình tĩnh nói, "Nàng cứ phạt ta đi, đừng nói chuyện với ta bằng thái độ như thế"
"Là ta đứng sau chuyện này, ta nhận. Đúng, ta muốn bầu lại chế độ quan viên"
"Ta biết Tô Dung Khanh định dùng vụ án này làm khó Thái tử Điện hạ, với tính của Thái tử Điện hạ, cuối cùng ngài ấy sẽ tiếp nhận vụ án. Một khi Thái tử làm vậy, ngài ấy sẽ lâm vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan, kết cục chỉ có một chữ thua. Cho nên ta đã đi tìm Bệ hạ, trước tiên báo lại vụ án này, sau đó thương lượng với ông, dứt khoát nhân cơ hội này thay đổi chế độ chọn quan lại"
Lý Dung nhíu mày, Bùi Văn Tuyên tỏ thái độ thấy chết không sờn, rành mạch chia sẻ chân tướng, "Hôm nay, tên thư sinh đứng ra nói chuyện chính là người của ta, chuyện này ta đã lo đâu vào đấy cả rồi. Ta và Bệ hạ đều thống nhất chuyện hôm nay ta sẽ chủ động nhận vụ án này, sau đó ngay trên triều tuyên bố, nó sẽ do ta toàn quyền phụ trách. Tiếp theo khi nhóm thư sinh cáo trạng, yêu cầu thay đổi chế độ tuyển chọn quan viên, Bệ hạ sẽ ép Thái tử nhận điều tra án, nếu Thái tử không chịu, một khi ta đứng ra nhận, những người theo phe Thái tử sẽ dốc sức ủng hộ ta. Nhân cơ hội này ta sẽ bắt triều thần hứa hẹn để vụ án này cho ta toàn quyền phụ trách. Đến khi họ đồng ý rồi, ta sẽ xuất cung nhận án, sau đó dưới sự ủng hộ của Bệ hạ, chính tay thực hiện việc này"
"Chàng thật sự càn quấy quá mà!"
Lý Dung vỗ mạnh xuống tay vịn, "Hôm nay chàng bảo họ nhắc đến những vấn đề này, nhưng dù có cho chàng mấy trăm năm chàng cũng không làm nổi đâu!"
"Ta biết", Bùi Văn Tuyên lập tức đáp, "Cho nên thứ mà ta và Bệ hạ thật sự muốn cũng không phải hủy bỏ chế độ tiến cử, chỉ muốn những sĩ tử thông qua lần khoa cử này sẽ có được một nơi làm việc tốt thôi. Trước tiên ta đưa ra một yêu cầu hoang đường, nằm ngoài sức tưởng tượng, sau vài lần đấu đá, đợi đến khi ta đưa ra yêu cầu thật sự, họ sẽ dễ chấp nhận hơn"
"Như vậy, Bệ hạ sẽ không một mực nhắm vào Thái tử nữa, Thái tử cũng không cần lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan"
"Thứ hai, việc Bệ hạ thi hành chế độ khoa cử tất nhiên sẽ phát sinh mâu thuẫn với các thế gia. Kẻ địch của kẻ địch chính là bạn, Bệ hạ thành kẻ địch của thế gia, độ nhún nhường của thế gia dành cho Thái tử từ đó sẽ cao hơn rất nhiều. Với tình hình của Bệ hạ, nhiều nhất chỉ gắng được thêm hai năm. Quá trình quật khởi của nhóm hàn môn sẽ không thể nhanh như vậy, ý định của Tô Dung Khanh chính là muốn chậm rãi khiến Thái tử mất đi sự ủng hộ của thế gia. Mà chuyện chúng ta phải làm, chính là giúp Thái tử, trong hoàn cảnh không bị thế gia khống chế, tiếp tục gắn bó và nhận được sự ủng hộ của thế gia. Mà cách đơn giản nhất chính là để Thái tử và thế gia có chung một kẻ địch"
"Thứ ba, ta hy vọng lúc Bệ hạ vẫn còn sống có thể nhanh chóng giải quyết sự mâu thuẫn giữa thế gia và hoàng quyền, để khi Thái tử đăng cơ có thể nắm giữ một triều đình ổn định. Ta biết nàng muốn Thái tử Điện hạ có thể làm một quân chủ tài đức sáng suốt, lưu lại danh tốt ngàn năm. Nhưng chung quy cũng phải có người đứng ra làm bia ngắm, nếu không phải Thái tử, thì chỉ có thể là Bệ hạ"
Lý Dung nghe Bùi Văn Tuyên giải thích xong chỉ cúi đầu không nói gì.
Bùi Văn Tuyên thấy nàng im lặng, trong lòng có chút khó chịu, nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh, "Ta biết nàng nhất định sẽ không chịu vì nàng luôn cho rằng những kẻ thi đậu khoa cử sẽ chẳng có tài cán gì cho cam. Cho nên ta không nói ra là vì sợ bị nàng ngăn cản"
"Ta biết nàng không vui vì ta giấu giếm nàng mấy chuyện này, nhưng nếu được làm lại, ta vẫn sẽ làm như thế. Nàng muốn phạt ta thì cứ phạt đi", Bùi Văn Tuyên hơi dừng lại, sau khi do dự một chốc, hắn mềm giọng hỏi, "Phạt xong rồi, đêm nay hãy ở lại đây được không?"
Lý Dung không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn hắn.
Sự im lặng của nàng chính là sự giày vò dành cho hắn. Bùi Văn Tuyên không khỏi có chút hối hận, mình giành công việc với nàng làm gì cơ chứ?
Nhưng mọi chuyện đã rồi, hắn cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể quỳ dưới đất, thẳng sống lưng, giằng co với nàng.
Sau hồi lâu, Lý Dung mệt mỏi gọi, "Bùi Văn Tuyên"
"Ta không hề thấy bực khi chàng cố gắng thúc đẩy chế độ khoa cử", nàng nâng mắt nhìn hắn, thấp giọng nói, "Ta chỉ đang lo cho chàng thôi"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.