Chương 132: Giao chiến 1
Mực Thích Lặn Nước
21/12/2020
Bóng đêm đặc quánh, Long Duyệt Hồng đi bên trái đội ngũ càng chạy càng có chút kinh hồn bạt vía.
Kỳ thật, khoảnh khắc mới rời khỏi phòng 605, anh ta không sợ hãi như vậy, bởi vì khi đó chưa gặp được kẻ địch hoặc quái vật được gọi là nguy hiểm, người Vô Tâm thi thoảng xuất hiện thậm chí còn chưa kịp làm gì thì đã bị tổ của anh ta giải quyết nhẹ nhàng thoải mái.
Điều này làm Long Duyệt Hồng cảm thấy ta lên thì cũng làm được. Mà sự thật cũng là như vậy, một người chỉnh sửa gen mang theo hai khẩu súng lục, tay cầm khẩu súng trường như anh ta, nếu thật sự đối mặt với người Vô Tâm, cho dù đối phương cũng có vũ khí, anh ta chỉ cần vượt qua sự căng thẳng là có thể giải quyết gọn gàng hai ba tên.
Đương nhiên trong chiến đấu bằng vũ khí nóng, sơ suất và lơ là có thể khiến một người trưởng thành bị xử lý như một đứa bé. Long Duyệt Hồng tự hỏi, nếu gặp được người Vô Tâm tập kích, không phải là khẳng định một đối đầu với một thì anh ta ắt sẽ thắng, chẳng qua kẻ địch chính là như thế, không mang tới quá nhiều áp lực tâm lý cho anh ta.
Chờ khi nhìn thấy Ngô Thủ Thạch, người từng thân thiết nói chuyện với mình chết một cách kỳ dị trong giấc mơ, mà đội của mình thì còn chẳng phát hiện tung tích "hung thủ" đâu, Long Duyệt Hồng bắt đầu căng thẳng và lo âu.
Lúc trước Tưởng Bạch Miên đã nói với anh ta, bị thương tâm lý trong chiến tranh chủ yếu không đến từ việc chính bản thân mình giết chết kẻ đối địch, mà là người mình quen biết, chiến hữu ở chung sớm chiều bị trúng đạn ngay trước mặt bạn, chết vô cùng thảm thiết.
Điều này không chỉ đưa tới nỗi đau đớn tột cùng mãnh liệt, mà còn có thể khiến người ta không kìm được nghĩ rằng liệu người kế tiếp có phải mình hay không, từ đó khó mà kiềm chế được cơn căng thẳng, luôn mơ thấy ác mộng, dẫn đến nóng nảy, lo âu, bực bội, khó có thể tập trung.
Giờ phút này, Long Duyệt Hồng cảm thấy mình có chút triệu chứng về mặt này.
Đồng thời việc không biết gì về "hung thủ" lại càng làm nổi bật và sâu sắc hơn nỗi sợ hãi này.
Trong phế tích thành phố tĩnh lặng, âm thanh truyền vào trong tai Long Duyệt Hồng chỉ có tiếng bước chân khi chạy của năm người bọn họ, ngoài ra chẳng còn động tĩnh nào khác. Ở sâu trong bóng tối xung quanh, trong những tòa nhà cao tầng hai bên, dường như đang lẳng lặng tạo ra một tấm lưới săn bắn.
Đúng lúc này, Long Duyệt Hồng nghe thấy giọng nói cao vút đầy dồn dập của tổ trưởng:
"Cẩn thận!"
Bởi vì đã trải qua không ít tình huống nguy hiểm trong lần huấn luyện thực địa hoang dã này, Long Duyệt Hồng tin tưởng khá cao vào Tưởng Bạch Miên, nghe vậy thì không chút do dự, như phản xạ có điều kiện nhào về chiếc xe hơi màu đỏ "bụi" bên đường.
Gần như cùng lúc, Tưởng Bạch Miên cũng nhảy lên, xoay người giữa không trung, giơ cánh tay phải đang cầm khẩu súng lục Liên Hiệp 2020.
Pằng!
Tầng ba của tòa nhà bên trái đường, một cửa sổ thủy tinh vỡ tan, bóng người bên cạnh cửa sổ loạng choạng rồi ngã ra đằng sau.
Ánh trăng và ánh sao mỏng manh chiếu xuống, bóng người kia có răng nanh dài, đôi mắt đục ngầu, vừa nhìn đã biết không phải con người bình thường.
Theo sát sau đó, tiếng choang choang vang lên, từ trên tầng khác của tòa nhà kia, từng tấm kính thủy tinh lại bị đánh vỡ, từng bóng người lộ ra.
Đám mây di chuyển, ánh trăng lại rải xuống, chiếu sáng mọi thứ.
Những bóng người kia tóc tai bù xù hệt như tổ chim, khuôn mặt gầy quắt, lông to và dài, quần áo không quá rách rưới, nhưng mặc vào tùy ý hệt như chỉ để chống lạnh mà thôi.
Tất cả bọn họ đều lưng còng, có kẻ mắt đỏ ngầu, có kẻ cầm con dao lóe lên ánh sáng lạnh, kẻ thì cầm súng ngắn ổ xoay hay còn được gọi là "Mãng xà", kẻ thì mặc một màu đen sì, hệt như hòa làm một với bóng tối, khó mà phát hiện được.
Đó đều là người Vô Tâm!
Một người trong số đó có thân hình cao lớn, chỉ là hơi còng xuống, mặt để râu dày, sợi râu nào trông cũng cứng cứng.
Gã cầm một khẩu súng săn, nhanh chóng kéo nạp đạn, nhắm tới Tưởng Bạch Miên, bóp cò súng.
Pằng!
Vô số viên đạn như màn mưa bắn xuống, bao phủ một khu vực mục tiêu. Nhưng Tưởng Bạch Miên đã sớm tiếp đất, lập tức lăn mình trốn sau đầu một con xe hơi bỏ hoang.
Mặt khác, Kiều Sơ mặc thiết bị bộ xương ngoài trực tiếp tung người nhảy lên.
Y một tay giơ khẩu súng trường màu bạc, dưới sự hỗ trợ của "Hệ thống nhắm chính xác", bóp cò, phóng ra một viên đạn như được quấn đầy bởi rắn điện màu trắng bạc.
Khẩu súng mà y mang theo lại là súng trường Gauss.
Pằng!
Giữa trán tên người Vô Tâm cầm súng săn kia lập tức xuất hiện một lỗ thủng đỏ lòm máu.
Ánh mắt gã tan rã, ngã rầm ra phía sau.
Cùng lúc đó, Kiều Sơ giơ cánh tay kim loại có lắp bệ phóng lựu đạn, nhắm vào cửa sổ nơi bóng người lộ ra nhiều nhất, bóp cò.
Bên trái đường, Thương Kiến Diệu sau khi nghe lời nhắc của Tưởng Bạch Miên mà lao về bên phía đường, còn chưa kịp đứng dậy thì một bóng người đã phá vỡ cửa kính tầng hai nhảy xuống, rơi ở phía sau hắn.
Bóng người này cũng lưng còng, mặc bộ đồ lao động màu lam rất cũ kỹ dính đầy dầu mỡ không vừa người, tay cầm một chiếc cờ lê cỡ lớn lóe ra ánh sáng màu trắng bạc.
Gã vừa tiếp đất thì định vung tay phải chém tới, muốn nện cờ lê lên đầu Thương Kiến Diệu. Còn Thương Kiến Diệu quay lưng về phía gã thì dường như không phát hiện.
Đột nhiên, cánh tay phải của người này cứng ngắc tại đó, hệt như làm sao cũng không vung tiếp được.
Là một người Vô Tâm lấy bản năng làm chính, gã dường như thiếu mất bản năng về mặt này.
Thương Kiến Diệu không quay người lại, chỉ quay họng súng trường qua không gian trên vai, bắn một phát về phía sau.
Pằng!
Sọ của người Vô Tâm sau lưng hắn lập tức bị bắn thủng, máu tươi và não văng ra ngoài.
Kỳ thật, khoảnh khắc mới rời khỏi phòng 605, anh ta không sợ hãi như vậy, bởi vì khi đó chưa gặp được kẻ địch hoặc quái vật được gọi là nguy hiểm, người Vô Tâm thi thoảng xuất hiện thậm chí còn chưa kịp làm gì thì đã bị tổ của anh ta giải quyết nhẹ nhàng thoải mái.
Điều này làm Long Duyệt Hồng cảm thấy ta lên thì cũng làm được. Mà sự thật cũng là như vậy, một người chỉnh sửa gen mang theo hai khẩu súng lục, tay cầm khẩu súng trường như anh ta, nếu thật sự đối mặt với người Vô Tâm, cho dù đối phương cũng có vũ khí, anh ta chỉ cần vượt qua sự căng thẳng là có thể giải quyết gọn gàng hai ba tên.
Đương nhiên trong chiến đấu bằng vũ khí nóng, sơ suất và lơ là có thể khiến một người trưởng thành bị xử lý như một đứa bé. Long Duyệt Hồng tự hỏi, nếu gặp được người Vô Tâm tập kích, không phải là khẳng định một đối đầu với một thì anh ta ắt sẽ thắng, chẳng qua kẻ địch chính là như thế, không mang tới quá nhiều áp lực tâm lý cho anh ta.
Chờ khi nhìn thấy Ngô Thủ Thạch, người từng thân thiết nói chuyện với mình chết một cách kỳ dị trong giấc mơ, mà đội của mình thì còn chẳng phát hiện tung tích "hung thủ" đâu, Long Duyệt Hồng bắt đầu căng thẳng và lo âu.
Lúc trước Tưởng Bạch Miên đã nói với anh ta, bị thương tâm lý trong chiến tranh chủ yếu không đến từ việc chính bản thân mình giết chết kẻ đối địch, mà là người mình quen biết, chiến hữu ở chung sớm chiều bị trúng đạn ngay trước mặt bạn, chết vô cùng thảm thiết.
Điều này không chỉ đưa tới nỗi đau đớn tột cùng mãnh liệt, mà còn có thể khiến người ta không kìm được nghĩ rằng liệu người kế tiếp có phải mình hay không, từ đó khó mà kiềm chế được cơn căng thẳng, luôn mơ thấy ác mộng, dẫn đến nóng nảy, lo âu, bực bội, khó có thể tập trung.
Giờ phút này, Long Duyệt Hồng cảm thấy mình có chút triệu chứng về mặt này.
Đồng thời việc không biết gì về "hung thủ" lại càng làm nổi bật và sâu sắc hơn nỗi sợ hãi này.
Trong phế tích thành phố tĩnh lặng, âm thanh truyền vào trong tai Long Duyệt Hồng chỉ có tiếng bước chân khi chạy của năm người bọn họ, ngoài ra chẳng còn động tĩnh nào khác. Ở sâu trong bóng tối xung quanh, trong những tòa nhà cao tầng hai bên, dường như đang lẳng lặng tạo ra một tấm lưới săn bắn.
Đúng lúc này, Long Duyệt Hồng nghe thấy giọng nói cao vút đầy dồn dập của tổ trưởng:
"Cẩn thận!"
Bởi vì đã trải qua không ít tình huống nguy hiểm trong lần huấn luyện thực địa hoang dã này, Long Duyệt Hồng tin tưởng khá cao vào Tưởng Bạch Miên, nghe vậy thì không chút do dự, như phản xạ có điều kiện nhào về chiếc xe hơi màu đỏ "bụi" bên đường.
Gần như cùng lúc, Tưởng Bạch Miên cũng nhảy lên, xoay người giữa không trung, giơ cánh tay phải đang cầm khẩu súng lục Liên Hiệp 2020.
Pằng!
Tầng ba của tòa nhà bên trái đường, một cửa sổ thủy tinh vỡ tan, bóng người bên cạnh cửa sổ loạng choạng rồi ngã ra đằng sau.
Ánh trăng và ánh sao mỏng manh chiếu xuống, bóng người kia có răng nanh dài, đôi mắt đục ngầu, vừa nhìn đã biết không phải con người bình thường.
Theo sát sau đó, tiếng choang choang vang lên, từ trên tầng khác của tòa nhà kia, từng tấm kính thủy tinh lại bị đánh vỡ, từng bóng người lộ ra.
Đám mây di chuyển, ánh trăng lại rải xuống, chiếu sáng mọi thứ.
Những bóng người kia tóc tai bù xù hệt như tổ chim, khuôn mặt gầy quắt, lông to và dài, quần áo không quá rách rưới, nhưng mặc vào tùy ý hệt như chỉ để chống lạnh mà thôi.
Tất cả bọn họ đều lưng còng, có kẻ mắt đỏ ngầu, có kẻ cầm con dao lóe lên ánh sáng lạnh, kẻ thì cầm súng ngắn ổ xoay hay còn được gọi là "Mãng xà", kẻ thì mặc một màu đen sì, hệt như hòa làm một với bóng tối, khó mà phát hiện được.
Đó đều là người Vô Tâm!
Một người trong số đó có thân hình cao lớn, chỉ là hơi còng xuống, mặt để râu dày, sợi râu nào trông cũng cứng cứng.
Gã cầm một khẩu súng săn, nhanh chóng kéo nạp đạn, nhắm tới Tưởng Bạch Miên, bóp cò súng.
Pằng!
Vô số viên đạn như màn mưa bắn xuống, bao phủ một khu vực mục tiêu. Nhưng Tưởng Bạch Miên đã sớm tiếp đất, lập tức lăn mình trốn sau đầu một con xe hơi bỏ hoang.
Mặt khác, Kiều Sơ mặc thiết bị bộ xương ngoài trực tiếp tung người nhảy lên.
Y một tay giơ khẩu súng trường màu bạc, dưới sự hỗ trợ của "Hệ thống nhắm chính xác", bóp cò, phóng ra một viên đạn như được quấn đầy bởi rắn điện màu trắng bạc.
Khẩu súng mà y mang theo lại là súng trường Gauss.
Pằng!
Giữa trán tên người Vô Tâm cầm súng săn kia lập tức xuất hiện một lỗ thủng đỏ lòm máu.
Ánh mắt gã tan rã, ngã rầm ra phía sau.
Cùng lúc đó, Kiều Sơ giơ cánh tay kim loại có lắp bệ phóng lựu đạn, nhắm vào cửa sổ nơi bóng người lộ ra nhiều nhất, bóp cò.
Bên trái đường, Thương Kiến Diệu sau khi nghe lời nhắc của Tưởng Bạch Miên mà lao về bên phía đường, còn chưa kịp đứng dậy thì một bóng người đã phá vỡ cửa kính tầng hai nhảy xuống, rơi ở phía sau hắn.
Bóng người này cũng lưng còng, mặc bộ đồ lao động màu lam rất cũ kỹ dính đầy dầu mỡ không vừa người, tay cầm một chiếc cờ lê cỡ lớn lóe ra ánh sáng màu trắng bạc.
Gã vừa tiếp đất thì định vung tay phải chém tới, muốn nện cờ lê lên đầu Thương Kiến Diệu. Còn Thương Kiến Diệu quay lưng về phía gã thì dường như không phát hiện.
Đột nhiên, cánh tay phải của người này cứng ngắc tại đó, hệt như làm sao cũng không vung tiếp được.
Là một người Vô Tâm lấy bản năng làm chính, gã dường như thiếu mất bản năng về mặt này.
Thương Kiến Diệu không quay người lại, chỉ quay họng súng trường qua không gian trên vai, bắn một phát về phía sau.
Pằng!
Sọ của người Vô Tâm sau lưng hắn lập tức bị bắn thủng, máu tươi và não văng ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.