Chương 133: Giao chiến 2
Mực Thích Lặn Nước
21/12/2020
Lúc này, Long Duyệt Hồng cách đó không xa cũng phát hiện có một người Vô Tâm nhảy xuống ngay trên đỉnh đầu mình.
Đầu óc anh ta có chút trống rỗng, chỉ biết làm theo bản năng là giơ khẩu súng trường "Cuồng Chiến Sĩ" lên nhắm vào kẻ địch.
Pằng pằng pằng!
Anh ta điên cuồng bắn, gần như bắn cho bằng sạch một băng đạn, hoàn toàn thể hiện vì sao khẩu súng trường trong tay lại được gọi là "Cuồng Chiến Sĩ".
Mà người Vô Tâm kia đang ở giữa không trung, không thể nào chuyển hướng, nên toàn thân bị bắn thủng như cái sàng, máu tươi trào ra khắp nơi.
Bấm cò nhưng súng không vang, Long Duyệt Hồng lấy lại tinh thần, nhanh chóng đổi băng đạn.
Ngay lúc đó, anh ta liếc thấy một người Vô Tâm khác nhảy xuống bên trái mình từ lúc nào không hay, một người Vô Tâm cầm súng lục "mãng xà".
Người Vô Tâm kia cách Thương Kiến Diệu bảy tám mét, mà cách Long Duyệt Hồng chưa tới hai mét.
Con ngươi trong mắt Long Duyệt Hồng phóng đại, theo bản năng định né tránh, nhưng dường như không còn kịp nữa.
Người Vô Tâm kia đã nhắm vào anh ta, chỉ còn động tác bóp cò.
Nhưng tên người Vô Tâm kia dường như không thể nào đè ngón tay xuống được, dường như trong gen đã thiếu mất động tác này vậy.
Pằng!
Đầu của gã bị bắn trúng, nổ bung như pháo hoa, văng ra một mảng toàn đỏ xen lẫn với trắng, có một phần còn văng lên trên mặt trên người Long Duyệt Hồng.
Long Duyệt Hồng vô thức nhìn theo, thấy Thương Kiến Diệu đang cười vẫy tay mới mình, thấy Bạch Thần ở bên kia đường dời họng súng sang bên này.
Anh ta còn chưa kịp thở, chợt nghe tiếng tiếng nổ vang rầm.
Lựu đạn mà Kiều Sơ bắn ra lao vào căn phòng mà y đã ngắm, cuồn cuộn ra một quả cầu lửa đỏ rừng rực.
Kính cửa sổ xung quanh lập tức vỡ tan tành theo.
Những người Vô Tâm còn chưa kịp tấn công kia dường như sợ hãi, lập tức nhao nhao rời khỏi cửa sổ sát đường, lùi vào sâu trong phòng, biến mất trong đêm tối đen đặc.
"Rời khỏi nơi đây trước đã!" Tưởng Bạch Miên thấy thế, lập tức ra khỏi chỗ nấp, hô to.
Tín hiệu điện ở nơi đây quá nhiều, cô hoàn toàn không cách nào xác định được rốt cuộc nơi đây có bao nhiêu người Vô Tâm và quái vật đang ẩn náu.
Hơn nữa, so với vùng hoang dã rộng lớn mênh mông, nơi đây có nhiều chướng ngại vật có khả năng gây nhiễu cảm ứng của cô, thế cho nên sau khi những người Vô Tâm này rời khỏi những gian phòng bên đường rồi, cô lập tức mất cảm ứng về bọn họ.
Đám người Thương Kiến Diệu, Long Duyệt Hồng rất tin tưởng tổ trưởng, lập tức chạy ra khỏi vật che chắn, men theo bên phố chạy tới cuối con đường này.
Mà Kiều Sơ dùng động tác quay đầu chạy trước tiên chứng tỏ ý nghĩ của y.
Bọn họ chạy một mạch ra khỏi con đường hiện tại, tới ngã tư đường phía trước, mới có cảm giác đã thoát khỏi vòng vây, dần chạy chậm lại.
Long Duyệt Hồng nhân cơ hội này thay băng đạn cho khẩu súng trường "Cuồng Chiến Sĩ", cũng bổ sung cho đủ lượng đạn đã bắn của hộp đạn không.
"Người Vô Tâm ở chỗ này cũng hơi bị nhiều quá nhỉ?" Tưởng Bạch Miên quay đầu nhìn con đường vừa rồi, nhíu mày nói.
Đám người Thương Kiến Diệu nhìn theo, chỉ cảm thấy trong bóng tối bên đó, bóng người lập lòe, dường như đang kéo thi thể bên đường đi.
"Đều là người Vô Tâm của mấy đời sau, không giống thợ săn di tích, dân du cư hoang dã mới vừa vào nơi này lây nhiễm bệnh Vô Tâm." Bạch Thần đưa ra suy đoán.
Người Vô Tâm của những đời sau có năng lực sử dụng vũ khí càng mạnh hơn, đôi mắt chỉ đục ngầu chứ không còn kiểu điên cuồng không còn lý trí nữa. Đồng thời bọn họ sẽ chủ động đổi trang bị, mặc thêm quần áo, không mặc rách rưới, chỉ là lấy các loại trang phục khác nhau choàng hết lên người.
"Sắp đến nơi muốn đến rồi." Kiều Sơ nhìn thẳng phía trước, giục giã đám người Tưởng Bạch Miên.
Tổ điều tra lập tức ngừng thảo luận, theo Kiều Sơ mặc thiết bị bộ xương ngoài tiếp tục tiến lên trong đêm tối.
Bọn họ chạy đi được chừng trăm mét, đột nhiên có hai người đi ra từ ngõ nhỏ bên cạnh.
Một người là nữ, hai mươi tuổi, tóc đen mắt nâu, mặc trang phục ngụy trang màu xanh quân đội, khuôn mặt cũng khá xinh xắn, nhưng tạo cho người ta cảm giác lạnh nhạt hờ hững.
Người kia là nam, tầm ba mươi tuổi, cũng tóc đen mắt nâu. Anh ta đội một chiếc mũ len đan thủng lỗ trên đỉnh, tay cầm một khẩu súng tự động.
Tưởng Bạch Miên và Kiều Sơ mặc thiết bị bộ xương ngoài lập tức phản ứng trước tiên. Kiều Sơ thì đang định ứng đối, lại bị Tưởng Bạch Miên giành trước một bước, cô chắn ở phía trước, hô to:
"Như Hương?"
Cô nhận ra cô gái kia là đồng đội của Ngô Thủ Thạch, tên là Như Hương.
An Như Hương nghe thấy tiếng kêu, mới phát hiện cách đó không xa có một đội người.
Cô lập tức cảnh giác, định tìm chướng ngại vật để núp, nhưng ánh mắt nhanh chóng trở nên dịu đi, không tự chủ được nhìn về phía Kiều Sơ.
Người đàn ông bên cạnh cô cũng vậy, dường như gặp được người mà mình yêu mến đã lâu.
Hai người bước nhanh tới bên cạnh Kiều Sơ.
Kiều Sơ đội mũ giáp, không nhìn ra có vẻ mặt gì, nhưng y không hề để ý tới bọn họ.
An Như Hương sau đó mới nhìn sang Tưởng Bạch Miên:
"Các cô?"
Đội ngũ có thiết bị bộ xương ngoài mà bọn họ gặp được gần đây chỉ có một, không phân hiệu, cho nên có ấn tượng rất sâu sắc.
Tưởng Bạch Miên nhìn Thương Kiến Diệu, rồi quay đầu nói:
"Là chúng tôi, không ngờ chúng ta gặp lại nhau nhanh như vậy."
Cô dừng lại một chút, vẻ mặt chợt nghiêm túc:
"Ban nãy chúng tôi còn gặp được Ngô Thủ Thạch."
Nghe được cái tên Ngô Thủ Thạch, An Như Hương sửng sốt, rồi khuôn mặt trở nên méo mó.
Cái tên đó hệt như một mũi tên nhỏ vô hình bắn thẳng vào một nơi sâu trong tâm linh cô, kích thích cô sắp tỉnh lại từ trong mộng đẹp.
Cô đấu tranh một lúc, vội vã hỏi:
"Anh ấy, anh ấy đang ở đâu?"
Đầu óc anh ta có chút trống rỗng, chỉ biết làm theo bản năng là giơ khẩu súng trường "Cuồng Chiến Sĩ" lên nhắm vào kẻ địch.
Pằng pằng pằng!
Anh ta điên cuồng bắn, gần như bắn cho bằng sạch một băng đạn, hoàn toàn thể hiện vì sao khẩu súng trường trong tay lại được gọi là "Cuồng Chiến Sĩ".
Mà người Vô Tâm kia đang ở giữa không trung, không thể nào chuyển hướng, nên toàn thân bị bắn thủng như cái sàng, máu tươi trào ra khắp nơi.
Bấm cò nhưng súng không vang, Long Duyệt Hồng lấy lại tinh thần, nhanh chóng đổi băng đạn.
Ngay lúc đó, anh ta liếc thấy một người Vô Tâm khác nhảy xuống bên trái mình từ lúc nào không hay, một người Vô Tâm cầm súng lục "mãng xà".
Người Vô Tâm kia cách Thương Kiến Diệu bảy tám mét, mà cách Long Duyệt Hồng chưa tới hai mét.
Con ngươi trong mắt Long Duyệt Hồng phóng đại, theo bản năng định né tránh, nhưng dường như không còn kịp nữa.
Người Vô Tâm kia đã nhắm vào anh ta, chỉ còn động tác bóp cò.
Nhưng tên người Vô Tâm kia dường như không thể nào đè ngón tay xuống được, dường như trong gen đã thiếu mất động tác này vậy.
Pằng!
Đầu của gã bị bắn trúng, nổ bung như pháo hoa, văng ra một mảng toàn đỏ xen lẫn với trắng, có một phần còn văng lên trên mặt trên người Long Duyệt Hồng.
Long Duyệt Hồng vô thức nhìn theo, thấy Thương Kiến Diệu đang cười vẫy tay mới mình, thấy Bạch Thần ở bên kia đường dời họng súng sang bên này.
Anh ta còn chưa kịp thở, chợt nghe tiếng tiếng nổ vang rầm.
Lựu đạn mà Kiều Sơ bắn ra lao vào căn phòng mà y đã ngắm, cuồn cuộn ra một quả cầu lửa đỏ rừng rực.
Kính cửa sổ xung quanh lập tức vỡ tan tành theo.
Những người Vô Tâm còn chưa kịp tấn công kia dường như sợ hãi, lập tức nhao nhao rời khỏi cửa sổ sát đường, lùi vào sâu trong phòng, biến mất trong đêm tối đen đặc.
"Rời khỏi nơi đây trước đã!" Tưởng Bạch Miên thấy thế, lập tức ra khỏi chỗ nấp, hô to.
Tín hiệu điện ở nơi đây quá nhiều, cô hoàn toàn không cách nào xác định được rốt cuộc nơi đây có bao nhiêu người Vô Tâm và quái vật đang ẩn náu.
Hơn nữa, so với vùng hoang dã rộng lớn mênh mông, nơi đây có nhiều chướng ngại vật có khả năng gây nhiễu cảm ứng của cô, thế cho nên sau khi những người Vô Tâm này rời khỏi những gian phòng bên đường rồi, cô lập tức mất cảm ứng về bọn họ.
Đám người Thương Kiến Diệu, Long Duyệt Hồng rất tin tưởng tổ trưởng, lập tức chạy ra khỏi vật che chắn, men theo bên phố chạy tới cuối con đường này.
Mà Kiều Sơ dùng động tác quay đầu chạy trước tiên chứng tỏ ý nghĩ của y.
Bọn họ chạy một mạch ra khỏi con đường hiện tại, tới ngã tư đường phía trước, mới có cảm giác đã thoát khỏi vòng vây, dần chạy chậm lại.
Long Duyệt Hồng nhân cơ hội này thay băng đạn cho khẩu súng trường "Cuồng Chiến Sĩ", cũng bổ sung cho đủ lượng đạn đã bắn của hộp đạn không.
"Người Vô Tâm ở chỗ này cũng hơi bị nhiều quá nhỉ?" Tưởng Bạch Miên quay đầu nhìn con đường vừa rồi, nhíu mày nói.
Đám người Thương Kiến Diệu nhìn theo, chỉ cảm thấy trong bóng tối bên đó, bóng người lập lòe, dường như đang kéo thi thể bên đường đi.
"Đều là người Vô Tâm của mấy đời sau, không giống thợ săn di tích, dân du cư hoang dã mới vừa vào nơi này lây nhiễm bệnh Vô Tâm." Bạch Thần đưa ra suy đoán.
Người Vô Tâm của những đời sau có năng lực sử dụng vũ khí càng mạnh hơn, đôi mắt chỉ đục ngầu chứ không còn kiểu điên cuồng không còn lý trí nữa. Đồng thời bọn họ sẽ chủ động đổi trang bị, mặc thêm quần áo, không mặc rách rưới, chỉ là lấy các loại trang phục khác nhau choàng hết lên người.
"Sắp đến nơi muốn đến rồi." Kiều Sơ nhìn thẳng phía trước, giục giã đám người Tưởng Bạch Miên.
Tổ điều tra lập tức ngừng thảo luận, theo Kiều Sơ mặc thiết bị bộ xương ngoài tiếp tục tiến lên trong đêm tối.
Bọn họ chạy đi được chừng trăm mét, đột nhiên có hai người đi ra từ ngõ nhỏ bên cạnh.
Một người là nữ, hai mươi tuổi, tóc đen mắt nâu, mặc trang phục ngụy trang màu xanh quân đội, khuôn mặt cũng khá xinh xắn, nhưng tạo cho người ta cảm giác lạnh nhạt hờ hững.
Người kia là nam, tầm ba mươi tuổi, cũng tóc đen mắt nâu. Anh ta đội một chiếc mũ len đan thủng lỗ trên đỉnh, tay cầm một khẩu súng tự động.
Tưởng Bạch Miên và Kiều Sơ mặc thiết bị bộ xương ngoài lập tức phản ứng trước tiên. Kiều Sơ thì đang định ứng đối, lại bị Tưởng Bạch Miên giành trước một bước, cô chắn ở phía trước, hô to:
"Như Hương?"
Cô nhận ra cô gái kia là đồng đội của Ngô Thủ Thạch, tên là Như Hương.
An Như Hương nghe thấy tiếng kêu, mới phát hiện cách đó không xa có một đội người.
Cô lập tức cảnh giác, định tìm chướng ngại vật để núp, nhưng ánh mắt nhanh chóng trở nên dịu đi, không tự chủ được nhìn về phía Kiều Sơ.
Người đàn ông bên cạnh cô cũng vậy, dường như gặp được người mà mình yêu mến đã lâu.
Hai người bước nhanh tới bên cạnh Kiều Sơ.
Kiều Sơ đội mũ giáp, không nhìn ra có vẻ mặt gì, nhưng y không hề để ý tới bọn họ.
An Như Hương sau đó mới nhìn sang Tưởng Bạch Miên:
"Các cô?"
Đội ngũ có thiết bị bộ xương ngoài mà bọn họ gặp được gần đây chỉ có một, không phân hiệu, cho nên có ấn tượng rất sâu sắc.
Tưởng Bạch Miên nhìn Thương Kiến Diệu, rồi quay đầu nói:
"Là chúng tôi, không ngờ chúng ta gặp lại nhau nhanh như vậy."
Cô dừng lại một chút, vẻ mặt chợt nghiêm túc:
"Ban nãy chúng tôi còn gặp được Ngô Thủ Thạch."
Nghe được cái tên Ngô Thủ Thạch, An Như Hương sửng sốt, rồi khuôn mặt trở nên méo mó.
Cái tên đó hệt như một mũi tên nhỏ vô hình bắn thẳng vào một nơi sâu trong tâm linh cô, kích thích cô sắp tỉnh lại từ trong mộng đẹp.
Cô đấu tranh một lúc, vội vã hỏi:
"Anh ấy, anh ấy đang ở đâu?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.