Chương 134: Tin tức 1
Mực Thích Lặn Nước
21/12/2020
Nghe được câu hỏi của An Như Hương, Tưởng Bạch Miên quay đầu trợn mắt trừng Thương Kiến Diệu một cái để ngăn chặn trước, ra hiệu cho hắn đừng nói gì cả, sau đó mới mím môi dưới, rồi nói với An Như Hương:
"Lúc chúng tôi gặp anh ấy, anh ấy đang ngủ bên đường. Chúng tôi vừa định đi gọi anh ấy dậy, thì mặt anh ấy đột nhiên vặn vẹo, cơ thể cũng co giật vài cái, rồi hoàn toàn không còn động tĩnh gì nữa. Anh ta cứ, cứ thế chết đi."
Nói tới đây, Tưởng Bạch Miên đột nhiên cảm thấy những gì mình miêu tả càng giống lời nói nhảm, nhất thời có chút không yên, vội vàng nói thêm:
"Tôi nói như vậy, cô tin tưởng không? Không, ý tôi là, cô phải tin tưởng chúng tôi."
Nói thẳng thì nếu không tự mình trải qua, tận mắt chứng kiến, cô cũng sẽ không tin chuyện này, dù sao ở trên Đất Xám này, quái vật đột biến có năng lực kỳ dị như vậy vô cùng ít ỏi, mà Tưởng Bạch Miên được điều đến Bộ phận An toàn chưa tới ba năm, số nhiệm vụ được tham gia nói ít thì không ít, mà nói nhiều cũng không nhiều, những sinh vật đột biến mà cô gặp được đều thuộc loại coi như thông thường.
Khuôn mặt có vẻ lạnh nhạt hờ hững của An Như Hương, khi Tưởng Bạch Miên miêu tả, bắt đầu có thay đổi, vẻ mặt dần trở nên phức tạp, cũng khó mà che giáu.
Tuy Tưởng Bạch Miên không hiểu được tất cả những biểu cảm nhỏ bé trên mặt đối phương có nghĩa là gì, nhưng trực tiếp cảm nhận được cảm giác đau đớn mãnh liệt, dày đặc và không thể khắc chế được này.
Cô gặp An Như Hương không nhiều lần, nhưng lúc trước cũng đoán được cô gái này thuộc dạng cực kỳ nội tâm, thuộc loại ít khi thể hiện tình cẩm ra ngoài. Còn giờ đây, lần đầu tiên cô nhìn thấy vẻ mặt của An Như Hương, loại biểu cảm hoàn toàn mất kiểm soát này.
An Như Hương hít vào hai hơi thật sâu:
"Tôi tin. Bởi vì sau khi chúng tôi tiến vào phế tích thành phố này, cũng gặp phải chuyện tương tự. Nếu không tận mắt nhìn thấy, tôi tin các cô cũng không thể bịa đặt nổi câu chuyện như thế."
Giọng cô trầm trầm khàn khàn, hệt như đang gắng sức đè nén cái gì đó.
Người đàn ông đi bên cô thì vẻ mặt vừa đau đớn vừa xen lẫn sợ hãi.
Tưởng Bạch Miên ừ một tiếng, không nói câu "xin hãy nén bi thương", mà hỏi lại:
"Rốt cuộc các cô đã gặp phải cái gì?"
An Như Hương giơ tay lau khóe mất, vẻ mặt trở nên lạnh nhạt như trước:
"Chúng tôi lái xe, từ một con đường sâu trong đầm lầy tiến vào phế tích thành phố này. Chúng tôi không định thăm dò xem nơi đây cất giấu bí mật gì, chỉ dự định ở vùng ngoại biên phế tích vơ vét một phen, tìm chút đồ vật có giá trị mang về.
Ngay khi chúng tôi kiếm được một đống vật tư, Tiểu Quang, một đồng đội của chúng tôi, đột nhiên ngủ mất. Trong lúc cậu ấy khuân một rương đồ đầy quần áo dày, chợt lăn ra ngủ như bị ngất xỉu vậy.
Chúng tôi tưởng cậu ấy đột phá bệnh gì, nên không đánh thức cậu ấy vội.
Kết quả, khi chúng tôi xác nhận là cậu ấy chỉ đang ngủ, khuôn mặt nhắm chặt của cậu ấy chợt méo mó, dường như gặp phải chuyện gì khủng khiếp tột độ.
Sau đó, sau đó, cậu ấy chết."
Tưởng Bạch Miên vốn định nói một câu "cưỡng ép chìm vào giấc ngủ thoạt trông mỗi lần chỉ có thể nhắm vào một mục tiêu", nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của An Như Hương, lại cố gắng chặn ý định đó lại.
An Như Hương nói tiếp:
"Sau khi Tiểu Quang chết, chúng tôi sợ chết khiếp. Chúng tôi không sợ phải chiến đấu trực diện với người Vô Tâm hay đám quái vật, nhưng loại tập kích không rõ nguyên nhân, không biết nên đề phòng thế nào, cũng không biết tiếp theo sẽ đến lượt ai này, thật sự khiến người ta sợ hãi và suy sụp.
Chúng tôi lập tức quyết định ngay là rút lui khỏi phế tích thành phố này, dù sao cũng thu hoạch đầy đủ rồi.
Ai biết, chúng tôi như bị ma quỷ mê hoặc tâm hồn, mãnh liệt cho rằng ở khúc quanh của con phố phía trước có một món đồ gì đó vô cùng quý giá, bắt buộc phải lấy cho bằng được.
Chúng tôi cứ thế qua đó, nhìn thấy một người Vô Tâm.
Đó là một cô gái, chừng mười bảy mười tám tới hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi. Các cô biết đấy, tuổi thọ của người Vô Tâm mà chỉ dựa vào ngoại hình thì khó khẳng định được.
So với hai người Vô Tâm mà chúng tôi gặp được khi tìm đồ, cô ta ăn mặc gọn gàng hơn, quần áo cũng không bẩn thỉu lắm, khuôn mặt được vệ sinh khá sạch sẽ, nhưng đôi mắt vẫn đục ngầu, đầy tơ máu.
Ừm, cô ta mặc một chiếc áo lông màu trắng, đã khô xác xơ rồi.
Khi đó, chúng tôi cảm thấy món đồ vô cùng quý giá, bắt buộc phải có được ở trên người Vô Tâm này, vì thế bèn tăng tốc tiếp cận, chuẩn bị bắn.
Ai ngờ, một lượng lớn người Vô Tâm xuất hiện, bọn họ dường như mai phục ở gần đó.
Đây là một cái bẫy!"
Nói tới đây, bất kể An Như Hương hay người đàn ông bên cạnh cô ta đều khó mà kiềm chế được, trên mặt toát lên vẻ sợ hãi.
"Sau đó thì sao?" Tưởng Bạch Miên không dám nhận định hay phỏng đoán, bèn hỏi một câu.
An Như Hương lại hít vào một hơi thật sâu:
"Khi người Vô Tâm mai phục xuất hiện, cảm giác như bị ma quỷ mê hoặc tâm hồn chúng tôi lập tức biến mất, không còn cảm thấy trên người Vô Tâm đặc biệt kia có gì cực kỳ đáng quý, bắt buộc phải lấy được.
May mắn là chỉ một bộ phận những người Vô Tâm này có súng, trong những tên có súng thì chỉ một bộ phận lấy súng làm côn, đại khái là vì không có đạn.
Tóm lại, coi như chúng tôi né tránh kịp thời, không chết trong đợt đấu súng thứ nhất, tiếp đó chính là một trận chiến đấu ác liệt.
Đáng lẽ chúng tôi gặp phải nhiều người Vô Tâm như vậy thì đã chết ở ngay đó rồi, nhưng trời cao rủ lòng thương xót, một tên thầy tu máy móc mặc áo cà sa màu đỏ không biết tại sao, cũng không rõ từ nơi nào, đột nhiên lao tới, hơn nữa còn tập kích tất cả người Vô Tâm nữ một cách bạo ngược cực đoan. Tôi cảm thấy y cũng tràn đầy ác ý với tôi."
Tưởng Bạch Miên rốt cuộc không nhịn được, thốt lên:
"Tịnh Pháp?"
"Lúc chúng tôi gặp anh ấy, anh ấy đang ngủ bên đường. Chúng tôi vừa định đi gọi anh ấy dậy, thì mặt anh ấy đột nhiên vặn vẹo, cơ thể cũng co giật vài cái, rồi hoàn toàn không còn động tĩnh gì nữa. Anh ta cứ, cứ thế chết đi."
Nói tới đây, Tưởng Bạch Miên đột nhiên cảm thấy những gì mình miêu tả càng giống lời nói nhảm, nhất thời có chút không yên, vội vàng nói thêm:
"Tôi nói như vậy, cô tin tưởng không? Không, ý tôi là, cô phải tin tưởng chúng tôi."
Nói thẳng thì nếu không tự mình trải qua, tận mắt chứng kiến, cô cũng sẽ không tin chuyện này, dù sao ở trên Đất Xám này, quái vật đột biến có năng lực kỳ dị như vậy vô cùng ít ỏi, mà Tưởng Bạch Miên được điều đến Bộ phận An toàn chưa tới ba năm, số nhiệm vụ được tham gia nói ít thì không ít, mà nói nhiều cũng không nhiều, những sinh vật đột biến mà cô gặp được đều thuộc loại coi như thông thường.
Khuôn mặt có vẻ lạnh nhạt hờ hững của An Như Hương, khi Tưởng Bạch Miên miêu tả, bắt đầu có thay đổi, vẻ mặt dần trở nên phức tạp, cũng khó mà che giáu.
Tuy Tưởng Bạch Miên không hiểu được tất cả những biểu cảm nhỏ bé trên mặt đối phương có nghĩa là gì, nhưng trực tiếp cảm nhận được cảm giác đau đớn mãnh liệt, dày đặc và không thể khắc chế được này.
Cô gặp An Như Hương không nhiều lần, nhưng lúc trước cũng đoán được cô gái này thuộc dạng cực kỳ nội tâm, thuộc loại ít khi thể hiện tình cẩm ra ngoài. Còn giờ đây, lần đầu tiên cô nhìn thấy vẻ mặt của An Như Hương, loại biểu cảm hoàn toàn mất kiểm soát này.
An Như Hương hít vào hai hơi thật sâu:
"Tôi tin. Bởi vì sau khi chúng tôi tiến vào phế tích thành phố này, cũng gặp phải chuyện tương tự. Nếu không tận mắt nhìn thấy, tôi tin các cô cũng không thể bịa đặt nổi câu chuyện như thế."
Giọng cô trầm trầm khàn khàn, hệt như đang gắng sức đè nén cái gì đó.
Người đàn ông đi bên cô thì vẻ mặt vừa đau đớn vừa xen lẫn sợ hãi.
Tưởng Bạch Miên ừ một tiếng, không nói câu "xin hãy nén bi thương", mà hỏi lại:
"Rốt cuộc các cô đã gặp phải cái gì?"
An Như Hương giơ tay lau khóe mất, vẻ mặt trở nên lạnh nhạt như trước:
"Chúng tôi lái xe, từ một con đường sâu trong đầm lầy tiến vào phế tích thành phố này. Chúng tôi không định thăm dò xem nơi đây cất giấu bí mật gì, chỉ dự định ở vùng ngoại biên phế tích vơ vét một phen, tìm chút đồ vật có giá trị mang về.
Ngay khi chúng tôi kiếm được một đống vật tư, Tiểu Quang, một đồng đội của chúng tôi, đột nhiên ngủ mất. Trong lúc cậu ấy khuân một rương đồ đầy quần áo dày, chợt lăn ra ngủ như bị ngất xỉu vậy.
Chúng tôi tưởng cậu ấy đột phá bệnh gì, nên không đánh thức cậu ấy vội.
Kết quả, khi chúng tôi xác nhận là cậu ấy chỉ đang ngủ, khuôn mặt nhắm chặt của cậu ấy chợt méo mó, dường như gặp phải chuyện gì khủng khiếp tột độ.
Sau đó, sau đó, cậu ấy chết."
Tưởng Bạch Miên vốn định nói một câu "cưỡng ép chìm vào giấc ngủ thoạt trông mỗi lần chỉ có thể nhắm vào một mục tiêu", nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của An Như Hương, lại cố gắng chặn ý định đó lại.
An Như Hương nói tiếp:
"Sau khi Tiểu Quang chết, chúng tôi sợ chết khiếp. Chúng tôi không sợ phải chiến đấu trực diện với người Vô Tâm hay đám quái vật, nhưng loại tập kích không rõ nguyên nhân, không biết nên đề phòng thế nào, cũng không biết tiếp theo sẽ đến lượt ai này, thật sự khiến người ta sợ hãi và suy sụp.
Chúng tôi lập tức quyết định ngay là rút lui khỏi phế tích thành phố này, dù sao cũng thu hoạch đầy đủ rồi.
Ai biết, chúng tôi như bị ma quỷ mê hoặc tâm hồn, mãnh liệt cho rằng ở khúc quanh của con phố phía trước có một món đồ gì đó vô cùng quý giá, bắt buộc phải lấy cho bằng được.
Chúng tôi cứ thế qua đó, nhìn thấy một người Vô Tâm.
Đó là một cô gái, chừng mười bảy mười tám tới hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi. Các cô biết đấy, tuổi thọ của người Vô Tâm mà chỉ dựa vào ngoại hình thì khó khẳng định được.
So với hai người Vô Tâm mà chúng tôi gặp được khi tìm đồ, cô ta ăn mặc gọn gàng hơn, quần áo cũng không bẩn thỉu lắm, khuôn mặt được vệ sinh khá sạch sẽ, nhưng đôi mắt vẫn đục ngầu, đầy tơ máu.
Ừm, cô ta mặc một chiếc áo lông màu trắng, đã khô xác xơ rồi.
Khi đó, chúng tôi cảm thấy món đồ vô cùng quý giá, bắt buộc phải có được ở trên người Vô Tâm này, vì thế bèn tăng tốc tiếp cận, chuẩn bị bắn.
Ai ngờ, một lượng lớn người Vô Tâm xuất hiện, bọn họ dường như mai phục ở gần đó.
Đây là một cái bẫy!"
Nói tới đây, bất kể An Như Hương hay người đàn ông bên cạnh cô ta đều khó mà kiềm chế được, trên mặt toát lên vẻ sợ hãi.
"Sau đó thì sao?" Tưởng Bạch Miên không dám nhận định hay phỏng đoán, bèn hỏi một câu.
An Như Hương lại hít vào một hơi thật sâu:
"Khi người Vô Tâm mai phục xuất hiện, cảm giác như bị ma quỷ mê hoặc tâm hồn chúng tôi lập tức biến mất, không còn cảm thấy trên người Vô Tâm đặc biệt kia có gì cực kỳ đáng quý, bắt buộc phải lấy được.
May mắn là chỉ một bộ phận những người Vô Tâm này có súng, trong những tên có súng thì chỉ một bộ phận lấy súng làm côn, đại khái là vì không có đạn.
Tóm lại, coi như chúng tôi né tránh kịp thời, không chết trong đợt đấu súng thứ nhất, tiếp đó chính là một trận chiến đấu ác liệt.
Đáng lẽ chúng tôi gặp phải nhiều người Vô Tâm như vậy thì đã chết ở ngay đó rồi, nhưng trời cao rủ lòng thương xót, một tên thầy tu máy móc mặc áo cà sa màu đỏ không biết tại sao, cũng không rõ từ nơi nào, đột nhiên lao tới, hơn nữa còn tập kích tất cả người Vô Tâm nữ một cách bạo ngược cực đoan. Tôi cảm thấy y cũng tràn đầy ác ý với tôi."
Tưởng Bạch Miên rốt cuộc không nhịn được, thốt lên:
"Tịnh Pháp?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.