Chương 62:
Dung Cửu
08/08/2024
Trong một khoảnh khắc, Trường Lăng suýt chút nữa còn cho rằng mình đang nghe nhầm.
"Thẩm Diệu... Là Thẩm Diệu công tử của Thẩm gia Lạc Dương năm đó?"
"Ngay cả Thẩm gia Lạc Dương ngươi cũng biết, vậy tại sao lại chưa nghe qua..."
Hắn không có nói tiếp, trong lòng mơ hồ phỏng đoán Trường Lăng rời xa Trung Nguyên đã lâu, bởi vì tin tức bị hạn chế, cho nên mới không biết bên ngoài phong vân biến ảo.
Minh Nguyệt Chu nói:
"Đúng vậy, năm đó tứ đại gia tộc tranh giành Trung Nguyên, bất luận là binh lực hay tài lực của Thẩm gia đều thua xa hai nhà Hạ - Việt, vậy mà lại đoạt được nửa phần giang sơn Trung Thổ."
Trường Lăng ngơ ngẩn, lồng ngực giống như bị những mũi kim đâm lỗ chỗ, trái tim nhảy nhót đập loạn liên hồi.
Thẩm... Diệu.
Tại sao lại có thể là hắn?
Lúc chủ sự của Thẩm gia Thẩm Thiên Nam lần đầu tiên dẫn công tử nhà mình tới bái kiến Việt gia, nàng thậm chí còn không để ý đến hắn.
Trong tứ đại gia tộc, ưu thế duy nhất của Thẩm gia chính là địa vị chí tôn của Thẩm Thiên Nam trong giang hồ, hắn dâng lên một nửa binh quyền cho Trường Thịnh sử dụng, lại ám sát thái tử Bắc Nhạn để lấy công trạng, cuối cùng đạt được tín nhiệm của Việt gia.
Có điều, cho dù hai nhà kết liên minh, Trường Lăng dần dần qua lại thân thiết với Thẩm Diệu, nàng vẫn không cảm thấy người này có gì khác biệt so với những công tử nhà giàu khác... Nói năng theo khuôn theo phép, võ công không tốt không tệ, ngay cả công tử của Vương gia cũng còn nổi bật hơn so với hắn.
Sau đó Thẩm Thiên Nam có ý định để con trai đảm đương chức vị minh chủ, qua đó trợ giúp Việt gia tranh giành thiên hạ. Võ lâm minh chủ không có truyền thống cha truyền con nối, muốn giành được chức vị trước tiên phải đứng đầu trong đại hội võ lâm, Trường Thịnh cân nhắc một chút, liền phái Trường Lăng đi trước tương trợ.
Trường Lăng không mấy tình nguyện, theo như ý kiến của nàng, vị trí này thà để chính mình đi tranh đoạt thì sẽ ổn thỏa hơn rất nhiều... Chỉ là nếu như nàng đảm nhận chức vị minh chủ, sợ rằng không thể xông pha chiến đấu cho Việt gia được nữa.
Do đó, hai nhà Việt - Thẩm đã kết thành đồng minh, đương nhiên là giúp đỡ không cần lý do.
Để giúp Thẩm Diệu thăm dò thực lực của đối thủ, Trường Lăng một người một kiếm, từ nam chí bắc khiêu chiến mười mấy đại danh môn chính phái trong võ lâm, ngoại trừ Thiếu Lâm và Võ Đang từ chối tỉ thí, ngắn ngủi chỉ trong vòng nửa năm, nàng lấy kết quả toàn thắng kết thúc chuyến hành trình này, người trong giang hồ một truyền mười mười truyền trăm, cũng từ lần đó mà nàng có được cái danh "Anh hùng mộ".
Nàng dạy cho Thẩm Diệu toàn bộ chiêu thức độc môn khắc chế các phái, tại vòng đấu loại võ lâm lại thay Thẩm Diệu quét sạch cao thủ, cuối cùng trợ giúp Thẩm Diệu một đường sấm ngũ quan trảm lục tướng (vượt năm cửa chém sáu tướng), đi thẳng tới vòng cuối cùng.
Không ngờ đến ngày diễn ra vòng cuối, người của Ma giáo lại đột nhiên tới tranh đấu, nàng dứt khoát tương kế tựu kế, diễn một vở kịch với người Ma giáo, giả bộ bị thương rút lui, để cho Thẩm Diệu chiếm được lợi thế.
Nàng vốn đã có thể cố ý thua Thẩm Diệu theo ước hẹn ban đầu, sở dĩ nhất thời thay đổi, là vì muốn người trong thiên hạ đều biết rằng, Thẩm Diệu lấy được chức vị minh chủ là dựa vào may mắn, mà thiên hạ đệ nhất danh xứng với thực chính là nàng, Việt Trường Lăng.
Cho dù về sau Thẩm Diệu có thể hiệu lệnh quần hùng, kiếm được danh tiếng tốt đẹp, nàng cũng chưa từng để hắn vào trong mắt.
Dưới cái nhìn của nàng, đừng nói tới anh hùng, mà ngay cả một kiêu hùng hắn cũng đều không xứng.
Mãi cho đến khi bị phản bội tại trận Thái Hưng, sau khi Trường Lăng tỉnh lại cũng có nghĩ tới nhiều lần, nàng luôn cho rằng hắn đi nương nhờ quân Nhạn, không thể làm nên trò trống gì.
Vậy mà Minh Nguyệt Chu lại nói với nàng, Thẩm Diệu là thiên tử hiện tại của Đông Hạ quốc…
Trên đời sao lại có chuyện hoang đường như vậy?
"Thẩm Diệu... Là Thẩm Diệu công tử của Thẩm gia Lạc Dương năm đó?"
"Ngay cả Thẩm gia Lạc Dương ngươi cũng biết, vậy tại sao lại chưa nghe qua..."
Hắn không có nói tiếp, trong lòng mơ hồ phỏng đoán Trường Lăng rời xa Trung Nguyên đã lâu, bởi vì tin tức bị hạn chế, cho nên mới không biết bên ngoài phong vân biến ảo.
Minh Nguyệt Chu nói:
"Đúng vậy, năm đó tứ đại gia tộc tranh giành Trung Nguyên, bất luận là binh lực hay tài lực của Thẩm gia đều thua xa hai nhà Hạ - Việt, vậy mà lại đoạt được nửa phần giang sơn Trung Thổ."
Trường Lăng ngơ ngẩn, lồng ngực giống như bị những mũi kim đâm lỗ chỗ, trái tim nhảy nhót đập loạn liên hồi.
Thẩm... Diệu.
Tại sao lại có thể là hắn?
Lúc chủ sự của Thẩm gia Thẩm Thiên Nam lần đầu tiên dẫn công tử nhà mình tới bái kiến Việt gia, nàng thậm chí còn không để ý đến hắn.
Trong tứ đại gia tộc, ưu thế duy nhất của Thẩm gia chính là địa vị chí tôn của Thẩm Thiên Nam trong giang hồ, hắn dâng lên một nửa binh quyền cho Trường Thịnh sử dụng, lại ám sát thái tử Bắc Nhạn để lấy công trạng, cuối cùng đạt được tín nhiệm của Việt gia.
Có điều, cho dù hai nhà kết liên minh, Trường Lăng dần dần qua lại thân thiết với Thẩm Diệu, nàng vẫn không cảm thấy người này có gì khác biệt so với những công tử nhà giàu khác... Nói năng theo khuôn theo phép, võ công không tốt không tệ, ngay cả công tử của Vương gia cũng còn nổi bật hơn so với hắn.
Sau đó Thẩm Thiên Nam có ý định để con trai đảm đương chức vị minh chủ, qua đó trợ giúp Việt gia tranh giành thiên hạ. Võ lâm minh chủ không có truyền thống cha truyền con nối, muốn giành được chức vị trước tiên phải đứng đầu trong đại hội võ lâm, Trường Thịnh cân nhắc một chút, liền phái Trường Lăng đi trước tương trợ.
Trường Lăng không mấy tình nguyện, theo như ý kiến của nàng, vị trí này thà để chính mình đi tranh đoạt thì sẽ ổn thỏa hơn rất nhiều... Chỉ là nếu như nàng đảm nhận chức vị minh chủ, sợ rằng không thể xông pha chiến đấu cho Việt gia được nữa.
Do đó, hai nhà Việt - Thẩm đã kết thành đồng minh, đương nhiên là giúp đỡ không cần lý do.
Để giúp Thẩm Diệu thăm dò thực lực của đối thủ, Trường Lăng một người một kiếm, từ nam chí bắc khiêu chiến mười mấy đại danh môn chính phái trong võ lâm, ngoại trừ Thiếu Lâm và Võ Đang từ chối tỉ thí, ngắn ngủi chỉ trong vòng nửa năm, nàng lấy kết quả toàn thắng kết thúc chuyến hành trình này, người trong giang hồ một truyền mười mười truyền trăm, cũng từ lần đó mà nàng có được cái danh "Anh hùng mộ".
Nàng dạy cho Thẩm Diệu toàn bộ chiêu thức độc môn khắc chế các phái, tại vòng đấu loại võ lâm lại thay Thẩm Diệu quét sạch cao thủ, cuối cùng trợ giúp Thẩm Diệu một đường sấm ngũ quan trảm lục tướng (vượt năm cửa chém sáu tướng), đi thẳng tới vòng cuối cùng.
Không ngờ đến ngày diễn ra vòng cuối, người của Ma giáo lại đột nhiên tới tranh đấu, nàng dứt khoát tương kế tựu kế, diễn một vở kịch với người Ma giáo, giả bộ bị thương rút lui, để cho Thẩm Diệu chiếm được lợi thế.
Nàng vốn đã có thể cố ý thua Thẩm Diệu theo ước hẹn ban đầu, sở dĩ nhất thời thay đổi, là vì muốn người trong thiên hạ đều biết rằng, Thẩm Diệu lấy được chức vị minh chủ là dựa vào may mắn, mà thiên hạ đệ nhất danh xứng với thực chính là nàng, Việt Trường Lăng.
Cho dù về sau Thẩm Diệu có thể hiệu lệnh quần hùng, kiếm được danh tiếng tốt đẹp, nàng cũng chưa từng để hắn vào trong mắt.
Dưới cái nhìn của nàng, đừng nói tới anh hùng, mà ngay cả một kiêu hùng hắn cũng đều không xứng.
Mãi cho đến khi bị phản bội tại trận Thái Hưng, sau khi Trường Lăng tỉnh lại cũng có nghĩ tới nhiều lần, nàng luôn cho rằng hắn đi nương nhờ quân Nhạn, không thể làm nên trò trống gì.
Vậy mà Minh Nguyệt Chu lại nói với nàng, Thẩm Diệu là thiên tử hiện tại của Đông Hạ quốc…
Trên đời sao lại có chuyện hoang đường như vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.