Chương 63:
Dung Cửu
08/08/2024
"Nghe nói là sau khi hai huynh đệ Việt gia tử trận, quân Thẩm gia may mắn thoát khỏi, lại cầm bức thư chính tay Việt Trường Thịnh viết lấy danh nghĩa phục thù hiệu lệnh cho binh mã bốn quận Ba Thục của Việt gia phản công Thái Hưng, gần như tiêu diệt toàn bộ quân Nhạn chúng ta... Sau đó, Đại Nhạn ta tổn thất quân lực nặng nề, không tiếp tục xâm lược nữa, quân đội Việt gia cũng dần dần quy về dưới trướng Thẩm gia, sau này, Thẩm Diệu càng đánh càng mạnh, giành được lòng dân, lại vượt mọi chông gai diệt trừ hậu họa của Lương triều, chưa đầy hai năm đã giành được vùng đất Lâm Chương ở Nhữ Nam, lập đô Nghiệp thành, lấy quốc hiệu là Đông Hạ."
Minh Nguyệt Chu tự nói tự nghe, không để ý khuôn mặt ngày càng trắng bệch của Trường Lăng, lại nghe nàng hít một hơi thật sâu, hỏi:
"Đông Hạ... Nói như vậy, là còn Tây Hạ? Hoàng đế của Tây Hạ lại là ai? Chẳng lẽ là Hạ gia..."
Nói tới Hạ gia, khóe miệng Minh Nguyệt Chu khẽ giật, lắc đầu nói:
"Nghe nói năm đó Hạ gia nổi lên nội chiến, thân mình còn lo chưa xong, chờ đến khi bọn hắn nhìn lại thì đại cuộc đã định, dưới tình thế ép buộc cũng chỉ có thể quy phục Thẩm gia... Hoàng đế Tây Hạ tên là Nguyên Giác, vốn là người được xác định sẽ thừa kế ngôi vua của Lương triều trước, có điều cũng chỉ là một hoàng đế bù nhìn, kẻ thực sự nắm binh quyền trong tay là đại đô đốc Ngụy Hành Vân..."
"Ngụy… Hành… Vân?"
"Ngươi cũng biết hắn?" Minh Nguyệt Chu nói, "Ta nghe nói... Ngụy Hành Vân sau khi phản bội lại quân Việt gia đã lui binh về phía nam, vô tình cứu được Nguyên Giác, liền trợ giúp hắn lên làm tân đế, chiêu mộ không ít cựu thần tiền triều ra sức vì hắn, bởi vậy mới có thế cục nam bắc đối đầu như hiện tại..."
Hắn vừa dứt lời, chợt nghe "phụt" một tiếng, chỉ thấy Trường Lăng phun ra một bụm máu tươi, chính là do cơn phẫn nộ từ sâu trong tâm.
Minh Nguyệt Chu vội vàng đỡ lấy nàng, thấy hai bên thái dương nàng đầm đìa mồ hôi lạnh, mí mắt không thể chịu nổi mà sụp xuống, hắn vội hỏi:
"Ngươi làm sao vậy?"
Lồng ngực Trường Lăng co giật, cảm giác như bị thứ gì đó hung hăng đâm phải.
Nàng dường như thấy được chính mình giúp đỡ Thẩm Diệu từng bước lên cao, lại thấy chính mình cùng với Phó Lưu Cảnh kết bái, còn có dưới thung lũng Thái Cốc nàng giao quân tiên phong Việt gia vào trong tay Ngụy Hành Vân rồi bỏ về một mình... Những hình ảnh trong ký ức tựa như sương mù phiêu tán, mọi thứ đều bắt đầu trở nên mơ hồ, giống như rơi vào vực sâu vạn trượng, đất trời đều chìm trong bóng tối.
Minh Nguyệt Chu tay chân luống cuống thăm dò mạch tượng của nàng, chỉ cảm thấy mạch đập vô cùng yếu ớt, tựa như có thể biến mất bất cứ lúc nào, hắn không am hiểu y học, không biết nguyên nhân tại sao, chỉ có thể truyền chân khí cho nàng.
Hắn không thể hiểu nổi, rõ ràng vừa rồi còn đang yên lành ăn thịt tán gẫu, tại sao nói chuyện một lúc thì lại nôn ra máu được cơ chứ?
Minh Nguyệt Chu không có cách nào khác liền một mạch trị thương giúp nàng, mỗi khi kiệt sức chỉ nghỉ ngơi một chút, cứ như vậy truyền chân khí đến quá nửa đêm, mãi cho đến khi Trường Lăng khôi phục lại một chút khí sắc, hắn mới dừng tay.
Tuy là sức cùng lực kiệt, hắn vẫn không dám chợp mắt một giây phút nào, chờ đến khi trời tờ mờ sáng, liền ôm lấy Trường Lăng vội vã lên đường, chỉ sợ lại bị truy binh của Mộ Vương Bảo đuổi tới.
Thật không may, mọi chuyện trên đời thường không như ý muốn.
Vừa vượt qua được ngọn núi cuối cùng, khi mới đặt chân đến Vệ thành, phía trước đường bỗng nhiên xuất hiện một nhóm nhỏ truy binh của Mộ Vương Bảo, đằng đằng sát khí vây kín bọn họ ở giữa.
Minh Nguyệt Chu bình tĩnh liếc mắt một vòng, nhìn về phía kẻ thủ lĩnh, chính là Đào Phong đi theo bên cạnh Thương Vân.
Đào Phong một thân phong trần mệt mỏi, mỉm cười chằm chằm nhìn Minh Nguyệt Chu, "Cuối cùng cũng chờ được ngươi rồi."
Minh Nguyệt Chu sắc mặt lạnh lẽo, nghiến răng nói:
"Xem ra Đào tiên sinh đã đoán được rằng chúng ta sẽ tới đây."
Đào Phong tiến lên một bước nói:
"Các ngươi đã có năng lực trốn khỏi Mộ Vương Bảo, đương nhiên cũng có thể an toàn rời khỏi núi Lộc Minh, tại hạ chỉ là ôm cây đợi thỏ mà thôi."
"Không hổ là... có Hạ Cẩn Chi chỉ dẫn, nhưng ngươi lại quên mất một điều, phía sau ngươi chính là Vệ thành..."
Minh Nguyệt Chu tự nói tự nghe, không để ý khuôn mặt ngày càng trắng bệch của Trường Lăng, lại nghe nàng hít một hơi thật sâu, hỏi:
"Đông Hạ... Nói như vậy, là còn Tây Hạ? Hoàng đế của Tây Hạ lại là ai? Chẳng lẽ là Hạ gia..."
Nói tới Hạ gia, khóe miệng Minh Nguyệt Chu khẽ giật, lắc đầu nói:
"Nghe nói năm đó Hạ gia nổi lên nội chiến, thân mình còn lo chưa xong, chờ đến khi bọn hắn nhìn lại thì đại cuộc đã định, dưới tình thế ép buộc cũng chỉ có thể quy phục Thẩm gia... Hoàng đế Tây Hạ tên là Nguyên Giác, vốn là người được xác định sẽ thừa kế ngôi vua của Lương triều trước, có điều cũng chỉ là một hoàng đế bù nhìn, kẻ thực sự nắm binh quyền trong tay là đại đô đốc Ngụy Hành Vân..."
"Ngụy… Hành… Vân?"
"Ngươi cũng biết hắn?" Minh Nguyệt Chu nói, "Ta nghe nói... Ngụy Hành Vân sau khi phản bội lại quân Việt gia đã lui binh về phía nam, vô tình cứu được Nguyên Giác, liền trợ giúp hắn lên làm tân đế, chiêu mộ không ít cựu thần tiền triều ra sức vì hắn, bởi vậy mới có thế cục nam bắc đối đầu như hiện tại..."
Hắn vừa dứt lời, chợt nghe "phụt" một tiếng, chỉ thấy Trường Lăng phun ra một bụm máu tươi, chính là do cơn phẫn nộ từ sâu trong tâm.
Minh Nguyệt Chu vội vàng đỡ lấy nàng, thấy hai bên thái dương nàng đầm đìa mồ hôi lạnh, mí mắt không thể chịu nổi mà sụp xuống, hắn vội hỏi:
"Ngươi làm sao vậy?"
Lồng ngực Trường Lăng co giật, cảm giác như bị thứ gì đó hung hăng đâm phải.
Nàng dường như thấy được chính mình giúp đỡ Thẩm Diệu từng bước lên cao, lại thấy chính mình cùng với Phó Lưu Cảnh kết bái, còn có dưới thung lũng Thái Cốc nàng giao quân tiên phong Việt gia vào trong tay Ngụy Hành Vân rồi bỏ về một mình... Những hình ảnh trong ký ức tựa như sương mù phiêu tán, mọi thứ đều bắt đầu trở nên mơ hồ, giống như rơi vào vực sâu vạn trượng, đất trời đều chìm trong bóng tối.
Minh Nguyệt Chu tay chân luống cuống thăm dò mạch tượng của nàng, chỉ cảm thấy mạch đập vô cùng yếu ớt, tựa như có thể biến mất bất cứ lúc nào, hắn không am hiểu y học, không biết nguyên nhân tại sao, chỉ có thể truyền chân khí cho nàng.
Hắn không thể hiểu nổi, rõ ràng vừa rồi còn đang yên lành ăn thịt tán gẫu, tại sao nói chuyện một lúc thì lại nôn ra máu được cơ chứ?
Minh Nguyệt Chu không có cách nào khác liền một mạch trị thương giúp nàng, mỗi khi kiệt sức chỉ nghỉ ngơi một chút, cứ như vậy truyền chân khí đến quá nửa đêm, mãi cho đến khi Trường Lăng khôi phục lại một chút khí sắc, hắn mới dừng tay.
Tuy là sức cùng lực kiệt, hắn vẫn không dám chợp mắt một giây phút nào, chờ đến khi trời tờ mờ sáng, liền ôm lấy Trường Lăng vội vã lên đường, chỉ sợ lại bị truy binh của Mộ Vương Bảo đuổi tới.
Thật không may, mọi chuyện trên đời thường không như ý muốn.
Vừa vượt qua được ngọn núi cuối cùng, khi mới đặt chân đến Vệ thành, phía trước đường bỗng nhiên xuất hiện một nhóm nhỏ truy binh của Mộ Vương Bảo, đằng đằng sát khí vây kín bọn họ ở giữa.
Minh Nguyệt Chu bình tĩnh liếc mắt một vòng, nhìn về phía kẻ thủ lĩnh, chính là Đào Phong đi theo bên cạnh Thương Vân.
Đào Phong một thân phong trần mệt mỏi, mỉm cười chằm chằm nhìn Minh Nguyệt Chu, "Cuối cùng cũng chờ được ngươi rồi."
Minh Nguyệt Chu sắc mặt lạnh lẽo, nghiến răng nói:
"Xem ra Đào tiên sinh đã đoán được rằng chúng ta sẽ tới đây."
Đào Phong tiến lên một bước nói:
"Các ngươi đã có năng lực trốn khỏi Mộ Vương Bảo, đương nhiên cũng có thể an toàn rời khỏi núi Lộc Minh, tại hạ chỉ là ôm cây đợi thỏ mà thôi."
"Không hổ là... có Hạ Cẩn Chi chỉ dẫn, nhưng ngươi lại quên mất một điều, phía sau ngươi chính là Vệ thành..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.