Chương 39: Bạn Nên Học Thần Học (3)
Phô Mai Dưa Hấu
28/09/2024
Hiện tại không có vệ sĩ ở bên cạnh, nhà họ Lộ cũng đã cắt đứt liên lạc với cô, hoàn toàn ngoài tầm kiểm soát của cô. Chưa kể, chuyện này là lỗi của chính ‘Lộ Uyển Uyển’.
" Đánh cậu, thật sự là tha cho cậu quá dễ dàng. " Tề Mạn nói thêm.
Lộ Uyển Uyển nắm chặt tay, móng tay nhỏ đâm sâu vào da thịt. Cô ngẩng đầu lên lần nữa, trong mắt không có sự oán giận, không có thù hằn, cũng không có u ám, mà chỉ là một sự trong sáng như bầu trời đêm sâu thẳm không một gợn mây.
Với quyết tâm sửa đổi lỗi lầm, cô tỏ vẻ kiên định: " Dù phải trả bất kỳ cái giá nào, mình đều có thể chấp nhận. "
Tề Mạn chăm chú nhìn vào đôi mắt của Lộ Uyển Uyển: Nếu đúng là vấn đề tinh thần, rất khó để nói rằng Lộ Uyển Uyển thật sự sai.
Lộ Uyển Uyển mấy ngày nay tâm trạng thực sự rất mong manh, đặc biệt dễ khóc, đôi mắt thường xuyên sưng đỏ. Thế nhưng, hiện giờ cô lại kiên cường hơn ngoài dự kiến:
" Nếu Tề Mạn cậu thực sự có thể tha thứ cho mình. Bất cứ cái giá nào mình cũng có thể chấp nhận. "
Cô nói điều đó, môi nhỏ khẽ run rẩy: " Dù sao, mình chỉ có một người bạn là cậu. "
Vừa nói xong câu đó, đôi mắt của Lộ Uyển Uyển đỏ rực hơn.
Cô cố gắng không để nước mắt rơi ngay lúc này, nhưng giọng nói cũng đã bắt đầu nghẹn ngào, không thể kiềm chế được sự yếu đuối.
Tề Mạn im lặng.
Cô ấy nhận ra rằng mặc dù Lộ Uyển Uyển đã quyết định sửa đổi, nhưng trạng thái tinh thần của cô vẫn không bình thường. Tính cách của Lộ Uyển Uyển trước kia vốn không như vậy.
Cô trước đây dễ thương, ngây thơ, không phải kiểu người dễ khóc như bây giờ.
Một người vốn được nuôi dưỡng như công chúa, tại sao trạng thái tâm lý lại trở nên thế này? Có phải là di chứng của việc rối loạn nhân cách?
Tề Mạn quét mắt nhìn quanh nhà.
Ngôi nhà được trang trí xa hoa, nhưng lại trống trải, thiếu hẳn sự ấm cúng. Nó giống như một khách sạn, không phải là một mái ấm gia đình. Lộ Uyển Uyển ngày xưa đâu rồi?
Người sống trong trang viên rộng lớn, có cho riêng mình một thế giới cổ tích, ngây thơ, trong sáng như ngọc.
" Một căn biệt thự tồi tàn thế này, chỉ là cha mẹ cậu ném cho cậu ở tạm mà thôi. " Tề Mạn đứng dậy, trong lòng lại trào dâng cảm giác nôn nóng, " Cậu nói vị giáo sư tâm lý kia là ai? "
Lộ Uyển Uyển không dám khóc: " Anh ấy tên là Sam, Trần Phó Sơn. Là giáo sư toán học tại trường đại học M, vừa khéo cũng đang nghỉ mát ở bờ biển. "
Tề Mạn lấy điện thoại ra, nhanh chóng gửi tin nhắn vào nhóm bạn đại học: " Có ai biết Sam Trần Phó Sơn không? Là một giáo sư toán học ở Đại học M. "
" Đánh cậu, thật sự là tha cho cậu quá dễ dàng. " Tề Mạn nói thêm.
Lộ Uyển Uyển nắm chặt tay, móng tay nhỏ đâm sâu vào da thịt. Cô ngẩng đầu lên lần nữa, trong mắt không có sự oán giận, không có thù hằn, cũng không có u ám, mà chỉ là một sự trong sáng như bầu trời đêm sâu thẳm không một gợn mây.
Với quyết tâm sửa đổi lỗi lầm, cô tỏ vẻ kiên định: " Dù phải trả bất kỳ cái giá nào, mình đều có thể chấp nhận. "
Tề Mạn chăm chú nhìn vào đôi mắt của Lộ Uyển Uyển: Nếu đúng là vấn đề tinh thần, rất khó để nói rằng Lộ Uyển Uyển thật sự sai.
Lộ Uyển Uyển mấy ngày nay tâm trạng thực sự rất mong manh, đặc biệt dễ khóc, đôi mắt thường xuyên sưng đỏ. Thế nhưng, hiện giờ cô lại kiên cường hơn ngoài dự kiến:
" Nếu Tề Mạn cậu thực sự có thể tha thứ cho mình. Bất cứ cái giá nào mình cũng có thể chấp nhận. "
Cô nói điều đó, môi nhỏ khẽ run rẩy: " Dù sao, mình chỉ có một người bạn là cậu. "
Vừa nói xong câu đó, đôi mắt của Lộ Uyển Uyển đỏ rực hơn.
Cô cố gắng không để nước mắt rơi ngay lúc này, nhưng giọng nói cũng đã bắt đầu nghẹn ngào, không thể kiềm chế được sự yếu đuối.
Tề Mạn im lặng.
Cô ấy nhận ra rằng mặc dù Lộ Uyển Uyển đã quyết định sửa đổi, nhưng trạng thái tinh thần của cô vẫn không bình thường. Tính cách của Lộ Uyển Uyển trước kia vốn không như vậy.
Cô trước đây dễ thương, ngây thơ, không phải kiểu người dễ khóc như bây giờ.
Một người vốn được nuôi dưỡng như công chúa, tại sao trạng thái tâm lý lại trở nên thế này? Có phải là di chứng của việc rối loạn nhân cách?
Tề Mạn quét mắt nhìn quanh nhà.
Ngôi nhà được trang trí xa hoa, nhưng lại trống trải, thiếu hẳn sự ấm cúng. Nó giống như một khách sạn, không phải là một mái ấm gia đình. Lộ Uyển Uyển ngày xưa đâu rồi?
Người sống trong trang viên rộng lớn, có cho riêng mình một thế giới cổ tích, ngây thơ, trong sáng như ngọc.
" Một căn biệt thự tồi tàn thế này, chỉ là cha mẹ cậu ném cho cậu ở tạm mà thôi. " Tề Mạn đứng dậy, trong lòng lại trào dâng cảm giác nôn nóng, " Cậu nói vị giáo sư tâm lý kia là ai? "
Lộ Uyển Uyển không dám khóc: " Anh ấy tên là Sam, Trần Phó Sơn. Là giáo sư toán học tại trường đại học M, vừa khéo cũng đang nghỉ mát ở bờ biển. "
Tề Mạn lấy điện thoại ra, nhanh chóng gửi tin nhắn vào nhóm bạn đại học: " Có ai biết Sam Trần Phó Sơn không? Là một giáo sư toán học ở Đại học M. "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.