Chương 40: Bạn Nên Học Thần Học (4)
Phô Mai Dưa Hấu
28/09/2024
Nhóm bạn cũ, ở khắp nơi trên thế giới, nhanh chóng có người đáp lại:
" Sam giáo sư? Nếu là giáo sư toán học ở Đại học M thì tôi biết. Anh ấy là thiên tài, xuất thân từ toán học, nhưng còn nghiên cứu về máy tính và trí tuệ nhân tạo, đang thực hiện một số dự án lớn.
Giáo sư của tôi từng nói nếu anh ấy kiên trì, có thể giành được nhiều giải thưởng quốc tế. Trong nước cũng đang cố liên hệ anh ấy, hy vọng anh ấy sẽ trở về. "
Tề Mạn nhìn qua câu trả lời và hỏi tiếp: " Anh ấy có học thêm tâm lý không? "
Một người khác lên tiếng: " Đúng, anh ấy học thêm tâm lý học. Rất giỏi. Anh ấy còn học cả triết học và đàn violin. Nhưng trường đại học của họ lo anh ấy sẽ đổi nghề nên đã cố gắng thuyết phục anh ấy quay lại với toán học và máy tính. "
Nghe thấy Sam Trần Phó Sơn là người nổi tiếng, Tề Mạn trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút. Cô ấy cất điện thoại, giọng điệu không kiên nhẫn:
" Tôi và cậu tạm thời cắt đứt quan hệ, tôi sẽ không đến gặp cậu nữa. Nếu cậu có thể thành lập được nhà trẻ, tìm được giáo viên và học sinh, rồi làm lại cuộc đời, chúng ta có thể có cơ hội làm bạn trở lại. "
Tề Mạn chính cô ấy cũng không hiểu sao mình lại nói ra những lời vô lý như vậy. Việc cô ấy tha thứ hay không có liên quan gì đến việc mở nhà trẻ? Nếu người ngoài nghe được, họ chắc sẽ nghi ngờ liệu cô ấy có bị điên không.
Chính cô ấy nói xong còn không nhịn được mà líu lưỡi một cái.
Nhưng Lộ Uyển Uyển thì không chút nghi ngờ lời của Tề Mạn, đôi mắt rưng rưng, nhìn cô ấy với vẻ ngấn nước: " Vậy cậu có muốn uống sữa bò không? Sữa bò ướp lạnh rất ngon. "
Tề Mạn trợn tròn mắt: " Tôi không uống được sữa bò lạnh. "
Lộ Uyển Uyển nghĩ tới đống thức ăn nhanh trong tủ lạnh: " Vậy cậu có muốn ăn bánh bao thịt không? Mình còn mua hoành thánh thịt bắp. "
Tề Mạn: " …… "
Những thứ này là cái gì với cái gì đây?
Với một người sống cuộc sống xa hoa như Tề Mạn, cô ấy cũng chẳng muốn ăn mấy thứ đó.
Cô ấy vòng qua Lộ Uyển Uyển rồi bước ra ngoài: " Tôi chỉ tiện đường ghé qua mắng cậu vài câu thôi. Hai giờ nữa tôi có chuyến bay, bay thẳng tới châu X. Tôi còn nhiều việc lắm. "
Trong đầu cô ấy toàn là hình ảnh Lộ Uyển Uyển với đôi mắt đỏ hoe, bước chân chợt chậm lại, giọng điệu có phần mềm mỏng hơn: " Hy vọng mọi thứ của cậu sẽ thuận lợi. "
Tề Mạn cầm túi xách, chân trần bước qua hành lang rồi đóng cửa lại với tiếng “cộp cộp,” rời đi mà không ngoái đầu nhìn lại.
Lộ Uyển Uyển đứng đó, nhìn bóng dáng Tề Mạn dần khuất, trong đầu không nghĩ ra được lý do nào để gọi cô ấy quay lại.
" Sam giáo sư? Nếu là giáo sư toán học ở Đại học M thì tôi biết. Anh ấy là thiên tài, xuất thân từ toán học, nhưng còn nghiên cứu về máy tính và trí tuệ nhân tạo, đang thực hiện một số dự án lớn.
Giáo sư của tôi từng nói nếu anh ấy kiên trì, có thể giành được nhiều giải thưởng quốc tế. Trong nước cũng đang cố liên hệ anh ấy, hy vọng anh ấy sẽ trở về. "
Tề Mạn nhìn qua câu trả lời và hỏi tiếp: " Anh ấy có học thêm tâm lý không? "
Một người khác lên tiếng: " Đúng, anh ấy học thêm tâm lý học. Rất giỏi. Anh ấy còn học cả triết học và đàn violin. Nhưng trường đại học của họ lo anh ấy sẽ đổi nghề nên đã cố gắng thuyết phục anh ấy quay lại với toán học và máy tính. "
Nghe thấy Sam Trần Phó Sơn là người nổi tiếng, Tề Mạn trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút. Cô ấy cất điện thoại, giọng điệu không kiên nhẫn:
" Tôi và cậu tạm thời cắt đứt quan hệ, tôi sẽ không đến gặp cậu nữa. Nếu cậu có thể thành lập được nhà trẻ, tìm được giáo viên và học sinh, rồi làm lại cuộc đời, chúng ta có thể có cơ hội làm bạn trở lại. "
Tề Mạn chính cô ấy cũng không hiểu sao mình lại nói ra những lời vô lý như vậy. Việc cô ấy tha thứ hay không có liên quan gì đến việc mở nhà trẻ? Nếu người ngoài nghe được, họ chắc sẽ nghi ngờ liệu cô ấy có bị điên không.
Chính cô ấy nói xong còn không nhịn được mà líu lưỡi một cái.
Nhưng Lộ Uyển Uyển thì không chút nghi ngờ lời của Tề Mạn, đôi mắt rưng rưng, nhìn cô ấy với vẻ ngấn nước: " Vậy cậu có muốn uống sữa bò không? Sữa bò ướp lạnh rất ngon. "
Tề Mạn trợn tròn mắt: " Tôi không uống được sữa bò lạnh. "
Lộ Uyển Uyển nghĩ tới đống thức ăn nhanh trong tủ lạnh: " Vậy cậu có muốn ăn bánh bao thịt không? Mình còn mua hoành thánh thịt bắp. "
Tề Mạn: " …… "
Những thứ này là cái gì với cái gì đây?
Với một người sống cuộc sống xa hoa như Tề Mạn, cô ấy cũng chẳng muốn ăn mấy thứ đó.
Cô ấy vòng qua Lộ Uyển Uyển rồi bước ra ngoài: " Tôi chỉ tiện đường ghé qua mắng cậu vài câu thôi. Hai giờ nữa tôi có chuyến bay, bay thẳng tới châu X. Tôi còn nhiều việc lắm. "
Trong đầu cô ấy toàn là hình ảnh Lộ Uyển Uyển với đôi mắt đỏ hoe, bước chân chợt chậm lại, giọng điệu có phần mềm mỏng hơn: " Hy vọng mọi thứ của cậu sẽ thuận lợi. "
Tề Mạn cầm túi xách, chân trần bước qua hành lang rồi đóng cửa lại với tiếng “cộp cộp,” rời đi mà không ngoái đầu nhìn lại.
Lộ Uyển Uyển đứng đó, nhìn bóng dáng Tề Mạn dần khuất, trong đầu không nghĩ ra được lý do nào để gọi cô ấy quay lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.