Chương 125: Gây chuyện
Trí Bạch
03/09/2020
Thẩm Lãnh không ngờ khi mình trở lại đại doanh thủy sư Hắc Nhãn sẽ ở trong quân trướng chờ hắn, nhìn có vẻ như có chuyện gì đó, trên bàn đặt hai bầu rượu, hán tử cương chính kiên chinh kia đang cúi đầu, trên nền đất bên chân ướt một mảnh.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
"Uống rượu với ta."
Hắc Nhãn ngẩng đầu lên, mắt đỏ khác thường.
Thẩm Lãnh xách hai bầu rượu trên bàn qua, ngón tay gạt qua làm rớt nút đậy của một bầu rượu đưa cho Hắc Nhãn, tự mở một bầu khác: "Có huynh đệ đã xảy ra chuyện?"
"Đúng thế..."
Hắc Nhãn cười cười, nhưng nụ cười này khiến người ta đau lòng, một huynh đệ tốt.
"Huynh đệ tốt."
Gã ngửa cổ nốc một ngụm rượu lớn, nụ cười cứng ngắc, sau đó ôm đầu bắt đầu khóc: "Ta không thể khóc trước mặt các huynh đệ Lưu Vân Hội, ta là người đứng đầu, ta phải để cho bọn họ cảm thấy ta rất kiên cường, nhưng huynh đệ ta đã chết rồi... Huynh đệ của ta đã chết, chết không toàn thây, bị người ta băm thành thịt nát."
Gã ép giọng nói xuống, dùng ép giọng xuống, không để cho mình khóc thành tiếng, không để cho tiếng kể lể của mình lớn lên.
Thẩm Lãnh cầm bầu rượu rưới xuống đất một chút: "Trước đó một thời gian ta cũng từng có cảm giác như vậy, thủ hạ của ta có một huynh đệ tên là Lý Thổ Mệnh."
Hắc Nhãn nhìn về phía hắn: "Hắn đã chết?"
"Chết rồi."
"Ngươi làm như thế nào?"
"Báo thù." Thẩm Lãnh nhìn vào mắt Hắc Nhãn: "Đừng sợ rơi nước mắt trước mặt các huynh đệ, ở trước mặt người được gọi là huynh đệ không cần suy nghĩ nhiều như vậy, nếu biết kẻ thù là ai thì từ giờ trở đi hãy một lòng một dạ nghĩ đến chuyện này... Làm sao để báo thù."
Hắc Nhãn: "Nhưng mà, vẫn không được, vẫn phải chờ."
Thẩm Lãnh hỏi: "Tại sao?"
Hắc Nhãn lại cúi đầu nhìn bầu rượu trong tay mình: "Hẳn ngươi đã biết Lưu Vân Hội chúng ta không phải thế lực ám đạo chân chính. Trước đây trước khi huynh đệ đó của ta rời khỏi Lưu Vân Hội đến nơi khác, ta đã tiễn hắn ra khỏi Trường An, lúc đi đường ta đã nói với hắn rằng chúng ta khác những người khác, trên đầu chúng ta có treo một chữ, chữ này có hai khẩu, đó là lời đông chủ nói với chúng ta, bởi vì hai khẩu này cho nên chúng ta làm việc nhìn như ngắm cảnh, nhìn như không hề cố kỵ, nhưng trên thực tế chúng ta càng cố kỵ lớn hơn."
"Mọi chuyện đều phải dựa theo quy củ, cho dù là huyết thù." Tay Hắc Nhãn nắm chặt bầu rượu: "Các huynh đệ tưởng là chữ hai khẩu kia là quan, nhưng không phải... Là cung."
Tay cầm bầu rượu của Thẩm Lãnh cũng chợt siết chặt một chút. Mặc dù trước đây đã có dự đoán này, nhưng khi chính miệng Hắc Nhãn nói ra cũng vẫn sẽ khó tránh khỏi chấn kinh một chút, hoàng đế bệ hạ của Đại Ninh, tại sao muốn nhúng tay vào chuyện trên ám đạo?
Nếu bị người khác biết, cho dù là ai cũng sẽ không dám nói rõ gì, sau lưng cũng sẽ chê cười hoàng đế hoang đường.
Nhưng bây giờ Thẩm Lãnh đã hiểu, bởi vì cực có khả năng chuyện liên quan đến thông văn hạp.
"Sẽ báo thù." Hắc Nhãn uống một hơi cạn sạch chỗ rượu còn lại trong bầu rượu: "Có lẽ cũng không bao lâu nữa."
Thẩm Lãnh: "Ngươi tìm đến ta, chắc không chỉ là để uống một bầu rượu."
"Có chuyện cũng nên nói cho ngươi biết rồi, Sầm Chinh đã nói với ngươi chuyện nên nói, nhưng ta khôngnói là bởi vì ông ta đã cảm thấy ngươi đáng tín nhiệm, nhưng ta nhất định phải xứng với lá gan trên người mình, xứng với bệ hạ. Trên một ý nghĩa nào đó mà nói người chuyển thông văn hạp còn phải cơ mật hơn cả bản thân thông văn hạp, vốn không cần đến người ở cấp bậc này của ta đích thân liên hệ với ngươi, nhưng gần đây có thể sẽ xảy ra chuyện lớn cho nên ta đã nhận sợi dây này. Sau này ngươi sẽ dùng đến tờ danh sách Sầm Chinh để lại cho ngươi, trước lúc đó ngươi liên lạc với ta."
Hắc Nhãn nói một mạch xong: "Cho nên, không lâu sau có thể sẽ xảy ra chuyện, ta cần phải nói rõ ràng với ngươi."
Cùng lúc đó, trong thành Trường An.
Phủ đại học sĩ.
Người của Bạch gia đến từ Tương Ninh cho dù là đối mặt với đại học sĩ Mộc Chiêu Đồng cũng không có một chút e sợ gì, ngược lại còn là vẻ mặt giận dữ.
"Đại học sĩ, kế hoạch làm sớm nhiều như vậy, nếu không có một lời giải thích hợp lý, chỉ sợ Bạch gia chúng ta không có cách nào phối hợp."
Mộc Chiêu Đồng tựa vào ghế, mắt cũng không ngước lên, vẫn xem quyển sách trong tay: "Dường như có một chuyện ngươi vẫn chưa hiểu, ngươi nghĩ là phối hợp ư? Không phải thế... Ngay từ đầu các ngươi đã không có tư cách phối hợp, chỉ có thể là nghe lệnh, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, bên trên đã phái người đi Tương Ninh rồi."
"Bên trên?" Bạch Mỗi biến sắc: "Là suy nghĩ của hoàng hậu? Chuyện này không thể!"
"Không có gì là không thể." Mộc Chiêu Đồng thản nhiên nói: "Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, trong vòng bảy ngày bệ hạ sẽ đến Thái Miếu, chuyện lập thái tử đã không ai có thể ngăn cản, ngươi biết phân lượng của hai chữ thái tử này không? Ý nghĩa là, danh chính ngôn thuận... Tiên đế chết bất đắc kỳ tử tại sao lại xuất hiện nhiễu loạn suýt nữa khiến Đại Ninh cũng động căn cơ? Cũng là bởi vì tiên đế không có con, hiện giờ danh phận thái tử đã định, rất nhiều chuyện liền trở nên thuận lý thành chương."
Bạch Mỗi đã hiểu, cho nên nhịp tim bắt đầu đập nhanh hơn: "Lá gan của các ngươi cũng lớn quá rồi!"
"Nếu không thì sao?" Mộc Chiêu Đồng đặt quyển sách trong tay xuống: "Chờ ta hoàn toàn bị mất quyền lực? Ta có thể đợi, hoàng hậu cũng không chờ được, nếu ta ngã xuống, ai sẽ phụ tá thái tử?"
"Thế tử Lý Tiêu Nhiên thì sao? Ta được biết đại học sĩ ông bí mật tiếp xúc với Lý Tiêu Nhiên không ít."
"Khi danh phận thái tử không được định, liên lạc nhiều một chút tất nhiên là lựa chọn tốt nhất, hiện giờ tình huống thoáng chốc đã thay đổi, bệ hạ tự tay gửi ra cơ hội này, nếu không quý trọng chẳng phải là hơi lãng phí quá sao."
Mộc Chiêu Đồng nói: "Ngươi đừng quên, nếu thật sự nói đến thì Bạch gia các ngươi còn lún sâu hơn ta."
Bạch Mỗi trong nháy mắt liền trở nên suy sụp: "Ngay từ đầu ta đã biết, sớm muộn gì Bạch gia cũng sẽ hủy trong tay mấy người các ngươi."
"Không có hoàng hậu, không có sự ủng hộ của hậu tộc mấy năm nay, Bạch gia các ngươi cũng chỉ miễn cưỡng có chút thế lực ở Tương Ninh. Người khác đều rất tò mò tại sao Bạch gia vốn hết sức tầm thường mà mấy năm nay thanh niên tài tuấn ùn ùn nổi lên, kẻ này nối tiếp kẻ kia. Hậu tộc gửi những đứa trẻ do bọn họ tuyển chọn kỹ lưỡng đến Tương Ninh đổi thành họ Bạch, thanh thế của Bạch gia các ngươi là hậu tộc nâng lên... Muốn nhận lợi ích mà không trả giá? Trên đời này nào có chuyện tốt như vậy."
Bạch Mỗi nói: "Ta sẽ mau chóng về Tương Ninh báo cáo chuyện này với gia tộc."
"Ngươi trở về đã muộn rồi." Mộc Chiêu Đồng nói: "Ngươi nghĩ là ta đang trưng cầu ý kiến của ngươi? Ai cho ngươi cơ sở để tự đại như vậy ở trước mặt ta?"
Bạch Mỗi mặt như miếng sét gỉ, biết bản thân không thay đổi được gì cũng không nắm chắc nổi, giờ này khắc này chỉ có thể cúi đầu.
Vì thế y cúi đầu, cúi đầu thật thấp: "Đại học sĩ thứ lỗi, vừa rồi ta cũng là nhất thời nóng vội, đã quên mất tôn ti."
"Trở về đi, Bạch Thượng Niên kiên quyết hơn bất cứ người nào trong Bạch gia các ngươi, đây cũng là chỗ mà ta tán thưởng hắn, ít nhất hắn hiểu được bất kể là bản thân hắn hay là Bạch gia các ngươi nếu muốn quật khởi, trong hoàn cảnh hiện nay căn bản không có khả năng."
Bạch Mỗi lại cúi đầu, không nói được một lời nào, xoay người rời đi.
Hoàng cung, Tứ Mao Trai.
Lão viện trưởng đang pha trà, lão vốn là kiểu người thoạt nhìn có vẻ tiên phong đạo cốt, pha trà lại là việc tao nhã, cho nên nhìn càng có vẻ tiên phong đạo cốt hơn. Các đệ tử của thư viện Nhạn Tháp đều xem lão là nhân vật giống như thần tiên, nhìn phong thái giờ này khắc này cũng khó trách.
Hoàng đế đặt tấu chương xuống liếc nhìn chén trà đã rót xong: "Gần đây dường như có chút khác thường."
"Bệ hạ nói đến phương diện nào?"
"Gần đây thái độ của Mộc Chiêu Đồng rất thú vị." Hoàng đế đi đến bàn trà ngồi xuống phía đối diện: "Trước kia ông ta luôn có bộ dạng tránh thần, gần đây bất kể trẫm nói gì ông ta đều có thái độ vâng vâng dạ dạ, có chút thú vị."
Lão viện trưởng cười: "Gió không lặng sóng không yên, ông ta cũng không thể để cho mình ở trên đầu sóng ngọn gió."
Hoàng đế hỏi: "Nỗi lo lắng của khanh thời gian trước, bây giờ còn đang lo lắng?"
"Không lo lắng nữa." Lão viện trưởng rót đầy trà cho hoàng đế: "Trước kia lo lắng là không thấy rõ."
Hoàng đế cũng cười: "Gần đây Ngự Sử Đài có không ít người dâng tấu, nói là người của Bạch gia có thể có lượng lớn vàng bạc không rõ lai lịch dùng để mua chuộc quan hệ, trẫm đã mắng ngược trở về, một cái Bạch gia nho nhỏ thật sự có thể dấy lên sóng gió?"
"Bệ hạ mắng đúng, mấy người Ngự Sử Đài đó sẽ làm hỏng chuyện."
"Ha ha ha ha... Cho nên trẫm cũng thích bọn họ."
Hoàng đế chỉ chỉ vào bàn cờ: "Ván tiếp theo?"
"Không chơi không chơi." Lão viện trưởng lắc đầu như trống bỏi: "Lần trước Đạm Đài Viên Thuật chạy tới khóc than với lão thần, bệ hạ nhất định kéo hắn chơi cờ nữa, nếu lão thần là còn chơi cờ cùng bệ hạ, hắn ngay cả mượn cũng không có chỗ đi mượn."
Hoàng đế cười càng niềm nở hơn: "Đường đường cấm quân đại tướng quân lại chạy đi vay tiền, thật mất mặt... Năm nay hàng dệt phủ chức tạo Giang Nam đưa lên nhìn cũng không tệ, trẫm đã cho người chia ra hai phần, một phần đưa đến nhà khanh, một phần đưa đến Đạm Đài gia, ít nhất cũng từ từ tăng thêm áp lực cho người nhà các khanh."
"Nếu bệ hạ không trừ chẳng phải là rất tốt sao?"
"Vậy trẫm bớt đi bớt đi bao nhiêu niềm vui." Hoàng đế nhấp một ngụm trà: "Lát nữa khanh đi khuyên nhủ đô ngự sử Lại Thành, đừng cứ suốt ngày thượng tấu nữa, dù sao cũng là học sinh của khanh."
"Hắn?" Lão viện trưởng lắc đầu càng nhanh hơn: "Người dám lấy đầu đập vào cột đại điện, thần sợ hắn đụng chết thần."
Hoàng đế thở dài một tiếng: "Để mặc bọn họ náo động đi."
Khóe miệng lão viện trưởng hơi cong lên: "Vâng, để mặc bọn họ náo động đi."
Giang Nam đạo, đại doanh thủy sư.
Sự chuẩn bị cho mấy ngày cuối cùng đã hoàn thành, đội ngũ tham gia diễn tập lần này đã tập hợp, sáng sớm ngày mai sẽ lên thuyền, Trang Ung nói ngắn gọn vài lời rồi cho đội ngũ giải tán. Lần này toàn bộ tướng quân của năm quân đều phải đi theo, ngược lại là để phó đề đốc Mộc Tiêu Phong ở lại trong thủy sư chủ trì quân vụ, bất kể nhìn thế nào cũng có chút khác thường.
Hắc Nhãn đã đi rồi, Thẩm Lãnh nghĩ sau này trong quân trướng của mình có thể sẽ thường hay đột nhiên xuất hiện một người, bản thân phải chú ý một chút. Hắn có thói quen kết thúc luyện binh sẽ ở trong quân trướng tắm rửa một cái, sau này phải sửa thói quen này, ai biết Hắc Nhãn sẽ xuất hiện ở chỗ nào.
Lúc Trang Ung vén rèm lên đi vào Thẩm Lãnh đang ngẩn người, Trang Ung khẽ nhíu mày, bởi vì nhìn thấy hai cái bầu rượu trống không kia.
"Oan uổng." Thẩm Lãnh lập tức kịp phản ứng lại.
"Uống rồi thì không oan uổng."
"Xin tha thứ."
"Trừ một tháng quân lương đi."
"..."
Trang Ung ngồi xuống, trầm mặc một lúc rồi nói: "Lần diễn tập này ngươi chú ý nhiều một chút, gần đây Mộc Tiêu Phong có chút khác thường."
"Ta biết." Thẩm Lãnh cười cười: "Trước khi sóng gió đến, có những người sẽ luôn tự cho là phải khiến bản thân trông bình thường một chút, nhưng càng cố ý bình thường thì ngược lại sẽ không bình thường."
"Ta nghe nói ngươi đã điều một tiêu doanh?"
"Đỗ Uy Danh nói phải không."
"Dù sao hắn cũng phải nhớ chức trách của mình là theo dõi ngươi."
"Quả thật vậy, ta đã kéo tiêu doanh của Dương Thất Bảo ra."
"Muốn làm gì?"
"Sáng ngày kia hãy nói với tướng quân được không?"
"Tại sao?"
"Ta sợ tướng quân bán đứng ta." Thẩm Lãnh nghĩa chính từ nghiêm, vẻ mặt không biết xấu hổ.
Trang Ung: "..."
"Ngày mai thủy sư xuất phát, ngươi đừng gây rối."
"Sao lại gây rối." Thẩm Lãnh nhún vai: "Lần nào ta gây chuyện mà không phải là rất có đạo lý."
"Đã xảy ra chuyện gì?"
"Uống rượu với ta."
Hắc Nhãn ngẩng đầu lên, mắt đỏ khác thường.
Thẩm Lãnh xách hai bầu rượu trên bàn qua, ngón tay gạt qua làm rớt nút đậy của một bầu rượu đưa cho Hắc Nhãn, tự mở một bầu khác: "Có huynh đệ đã xảy ra chuyện?"
"Đúng thế..."
Hắc Nhãn cười cười, nhưng nụ cười này khiến người ta đau lòng, một huynh đệ tốt.
"Huynh đệ tốt."
Gã ngửa cổ nốc một ngụm rượu lớn, nụ cười cứng ngắc, sau đó ôm đầu bắt đầu khóc: "Ta không thể khóc trước mặt các huynh đệ Lưu Vân Hội, ta là người đứng đầu, ta phải để cho bọn họ cảm thấy ta rất kiên cường, nhưng huynh đệ ta đã chết rồi... Huynh đệ của ta đã chết, chết không toàn thây, bị người ta băm thành thịt nát."
Gã ép giọng nói xuống, dùng ép giọng xuống, không để cho mình khóc thành tiếng, không để cho tiếng kể lể của mình lớn lên.
Thẩm Lãnh cầm bầu rượu rưới xuống đất một chút: "Trước đó một thời gian ta cũng từng có cảm giác như vậy, thủ hạ của ta có một huynh đệ tên là Lý Thổ Mệnh."
Hắc Nhãn nhìn về phía hắn: "Hắn đã chết?"
"Chết rồi."
"Ngươi làm như thế nào?"
"Báo thù." Thẩm Lãnh nhìn vào mắt Hắc Nhãn: "Đừng sợ rơi nước mắt trước mặt các huynh đệ, ở trước mặt người được gọi là huynh đệ không cần suy nghĩ nhiều như vậy, nếu biết kẻ thù là ai thì từ giờ trở đi hãy một lòng một dạ nghĩ đến chuyện này... Làm sao để báo thù."
Hắc Nhãn: "Nhưng mà, vẫn không được, vẫn phải chờ."
Thẩm Lãnh hỏi: "Tại sao?"
Hắc Nhãn lại cúi đầu nhìn bầu rượu trong tay mình: "Hẳn ngươi đã biết Lưu Vân Hội chúng ta không phải thế lực ám đạo chân chính. Trước đây trước khi huynh đệ đó của ta rời khỏi Lưu Vân Hội đến nơi khác, ta đã tiễn hắn ra khỏi Trường An, lúc đi đường ta đã nói với hắn rằng chúng ta khác những người khác, trên đầu chúng ta có treo một chữ, chữ này có hai khẩu, đó là lời đông chủ nói với chúng ta, bởi vì hai khẩu này cho nên chúng ta làm việc nhìn như ngắm cảnh, nhìn như không hề cố kỵ, nhưng trên thực tế chúng ta càng cố kỵ lớn hơn."
"Mọi chuyện đều phải dựa theo quy củ, cho dù là huyết thù." Tay Hắc Nhãn nắm chặt bầu rượu: "Các huynh đệ tưởng là chữ hai khẩu kia là quan, nhưng không phải... Là cung."
Tay cầm bầu rượu của Thẩm Lãnh cũng chợt siết chặt một chút. Mặc dù trước đây đã có dự đoán này, nhưng khi chính miệng Hắc Nhãn nói ra cũng vẫn sẽ khó tránh khỏi chấn kinh một chút, hoàng đế bệ hạ của Đại Ninh, tại sao muốn nhúng tay vào chuyện trên ám đạo?
Nếu bị người khác biết, cho dù là ai cũng sẽ không dám nói rõ gì, sau lưng cũng sẽ chê cười hoàng đế hoang đường.
Nhưng bây giờ Thẩm Lãnh đã hiểu, bởi vì cực có khả năng chuyện liên quan đến thông văn hạp.
"Sẽ báo thù." Hắc Nhãn uống một hơi cạn sạch chỗ rượu còn lại trong bầu rượu: "Có lẽ cũng không bao lâu nữa."
Thẩm Lãnh: "Ngươi tìm đến ta, chắc không chỉ là để uống một bầu rượu."
"Có chuyện cũng nên nói cho ngươi biết rồi, Sầm Chinh đã nói với ngươi chuyện nên nói, nhưng ta khôngnói là bởi vì ông ta đã cảm thấy ngươi đáng tín nhiệm, nhưng ta nhất định phải xứng với lá gan trên người mình, xứng với bệ hạ. Trên một ý nghĩa nào đó mà nói người chuyển thông văn hạp còn phải cơ mật hơn cả bản thân thông văn hạp, vốn không cần đến người ở cấp bậc này của ta đích thân liên hệ với ngươi, nhưng gần đây có thể sẽ xảy ra chuyện lớn cho nên ta đã nhận sợi dây này. Sau này ngươi sẽ dùng đến tờ danh sách Sầm Chinh để lại cho ngươi, trước lúc đó ngươi liên lạc với ta."
Hắc Nhãn nói một mạch xong: "Cho nên, không lâu sau có thể sẽ xảy ra chuyện, ta cần phải nói rõ ràng với ngươi."
Cùng lúc đó, trong thành Trường An.
Phủ đại học sĩ.
Người của Bạch gia đến từ Tương Ninh cho dù là đối mặt với đại học sĩ Mộc Chiêu Đồng cũng không có một chút e sợ gì, ngược lại còn là vẻ mặt giận dữ.
"Đại học sĩ, kế hoạch làm sớm nhiều như vậy, nếu không có một lời giải thích hợp lý, chỉ sợ Bạch gia chúng ta không có cách nào phối hợp."
Mộc Chiêu Đồng tựa vào ghế, mắt cũng không ngước lên, vẫn xem quyển sách trong tay: "Dường như có một chuyện ngươi vẫn chưa hiểu, ngươi nghĩ là phối hợp ư? Không phải thế... Ngay từ đầu các ngươi đã không có tư cách phối hợp, chỉ có thể là nghe lệnh, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, bên trên đã phái người đi Tương Ninh rồi."
"Bên trên?" Bạch Mỗi biến sắc: "Là suy nghĩ của hoàng hậu? Chuyện này không thể!"
"Không có gì là không thể." Mộc Chiêu Đồng thản nhiên nói: "Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, trong vòng bảy ngày bệ hạ sẽ đến Thái Miếu, chuyện lập thái tử đã không ai có thể ngăn cản, ngươi biết phân lượng của hai chữ thái tử này không? Ý nghĩa là, danh chính ngôn thuận... Tiên đế chết bất đắc kỳ tử tại sao lại xuất hiện nhiễu loạn suýt nữa khiến Đại Ninh cũng động căn cơ? Cũng là bởi vì tiên đế không có con, hiện giờ danh phận thái tử đã định, rất nhiều chuyện liền trở nên thuận lý thành chương."
Bạch Mỗi đã hiểu, cho nên nhịp tim bắt đầu đập nhanh hơn: "Lá gan của các ngươi cũng lớn quá rồi!"
"Nếu không thì sao?" Mộc Chiêu Đồng đặt quyển sách trong tay xuống: "Chờ ta hoàn toàn bị mất quyền lực? Ta có thể đợi, hoàng hậu cũng không chờ được, nếu ta ngã xuống, ai sẽ phụ tá thái tử?"
"Thế tử Lý Tiêu Nhiên thì sao? Ta được biết đại học sĩ ông bí mật tiếp xúc với Lý Tiêu Nhiên không ít."
"Khi danh phận thái tử không được định, liên lạc nhiều một chút tất nhiên là lựa chọn tốt nhất, hiện giờ tình huống thoáng chốc đã thay đổi, bệ hạ tự tay gửi ra cơ hội này, nếu không quý trọng chẳng phải là hơi lãng phí quá sao."
Mộc Chiêu Đồng nói: "Ngươi đừng quên, nếu thật sự nói đến thì Bạch gia các ngươi còn lún sâu hơn ta."
Bạch Mỗi trong nháy mắt liền trở nên suy sụp: "Ngay từ đầu ta đã biết, sớm muộn gì Bạch gia cũng sẽ hủy trong tay mấy người các ngươi."
"Không có hoàng hậu, không có sự ủng hộ của hậu tộc mấy năm nay, Bạch gia các ngươi cũng chỉ miễn cưỡng có chút thế lực ở Tương Ninh. Người khác đều rất tò mò tại sao Bạch gia vốn hết sức tầm thường mà mấy năm nay thanh niên tài tuấn ùn ùn nổi lên, kẻ này nối tiếp kẻ kia. Hậu tộc gửi những đứa trẻ do bọn họ tuyển chọn kỹ lưỡng đến Tương Ninh đổi thành họ Bạch, thanh thế của Bạch gia các ngươi là hậu tộc nâng lên... Muốn nhận lợi ích mà không trả giá? Trên đời này nào có chuyện tốt như vậy."
Bạch Mỗi nói: "Ta sẽ mau chóng về Tương Ninh báo cáo chuyện này với gia tộc."
"Ngươi trở về đã muộn rồi." Mộc Chiêu Đồng nói: "Ngươi nghĩ là ta đang trưng cầu ý kiến của ngươi? Ai cho ngươi cơ sở để tự đại như vậy ở trước mặt ta?"
Bạch Mỗi mặt như miếng sét gỉ, biết bản thân không thay đổi được gì cũng không nắm chắc nổi, giờ này khắc này chỉ có thể cúi đầu.
Vì thế y cúi đầu, cúi đầu thật thấp: "Đại học sĩ thứ lỗi, vừa rồi ta cũng là nhất thời nóng vội, đã quên mất tôn ti."
"Trở về đi, Bạch Thượng Niên kiên quyết hơn bất cứ người nào trong Bạch gia các ngươi, đây cũng là chỗ mà ta tán thưởng hắn, ít nhất hắn hiểu được bất kể là bản thân hắn hay là Bạch gia các ngươi nếu muốn quật khởi, trong hoàn cảnh hiện nay căn bản không có khả năng."
Bạch Mỗi lại cúi đầu, không nói được một lời nào, xoay người rời đi.
Hoàng cung, Tứ Mao Trai.
Lão viện trưởng đang pha trà, lão vốn là kiểu người thoạt nhìn có vẻ tiên phong đạo cốt, pha trà lại là việc tao nhã, cho nên nhìn càng có vẻ tiên phong đạo cốt hơn. Các đệ tử của thư viện Nhạn Tháp đều xem lão là nhân vật giống như thần tiên, nhìn phong thái giờ này khắc này cũng khó trách.
Hoàng đế đặt tấu chương xuống liếc nhìn chén trà đã rót xong: "Gần đây dường như có chút khác thường."
"Bệ hạ nói đến phương diện nào?"
"Gần đây thái độ của Mộc Chiêu Đồng rất thú vị." Hoàng đế đi đến bàn trà ngồi xuống phía đối diện: "Trước kia ông ta luôn có bộ dạng tránh thần, gần đây bất kể trẫm nói gì ông ta đều có thái độ vâng vâng dạ dạ, có chút thú vị."
Lão viện trưởng cười: "Gió không lặng sóng không yên, ông ta cũng không thể để cho mình ở trên đầu sóng ngọn gió."
Hoàng đế hỏi: "Nỗi lo lắng của khanh thời gian trước, bây giờ còn đang lo lắng?"
"Không lo lắng nữa." Lão viện trưởng rót đầy trà cho hoàng đế: "Trước kia lo lắng là không thấy rõ."
Hoàng đế cũng cười: "Gần đây Ngự Sử Đài có không ít người dâng tấu, nói là người của Bạch gia có thể có lượng lớn vàng bạc không rõ lai lịch dùng để mua chuộc quan hệ, trẫm đã mắng ngược trở về, một cái Bạch gia nho nhỏ thật sự có thể dấy lên sóng gió?"
"Bệ hạ mắng đúng, mấy người Ngự Sử Đài đó sẽ làm hỏng chuyện."
"Ha ha ha ha... Cho nên trẫm cũng thích bọn họ."
Hoàng đế chỉ chỉ vào bàn cờ: "Ván tiếp theo?"
"Không chơi không chơi." Lão viện trưởng lắc đầu như trống bỏi: "Lần trước Đạm Đài Viên Thuật chạy tới khóc than với lão thần, bệ hạ nhất định kéo hắn chơi cờ nữa, nếu lão thần là còn chơi cờ cùng bệ hạ, hắn ngay cả mượn cũng không có chỗ đi mượn."
Hoàng đế cười càng niềm nở hơn: "Đường đường cấm quân đại tướng quân lại chạy đi vay tiền, thật mất mặt... Năm nay hàng dệt phủ chức tạo Giang Nam đưa lên nhìn cũng không tệ, trẫm đã cho người chia ra hai phần, một phần đưa đến nhà khanh, một phần đưa đến Đạm Đài gia, ít nhất cũng từ từ tăng thêm áp lực cho người nhà các khanh."
"Nếu bệ hạ không trừ chẳng phải là rất tốt sao?"
"Vậy trẫm bớt đi bớt đi bao nhiêu niềm vui." Hoàng đế nhấp một ngụm trà: "Lát nữa khanh đi khuyên nhủ đô ngự sử Lại Thành, đừng cứ suốt ngày thượng tấu nữa, dù sao cũng là học sinh của khanh."
"Hắn?" Lão viện trưởng lắc đầu càng nhanh hơn: "Người dám lấy đầu đập vào cột đại điện, thần sợ hắn đụng chết thần."
Hoàng đế thở dài một tiếng: "Để mặc bọn họ náo động đi."
Khóe miệng lão viện trưởng hơi cong lên: "Vâng, để mặc bọn họ náo động đi."
Giang Nam đạo, đại doanh thủy sư.
Sự chuẩn bị cho mấy ngày cuối cùng đã hoàn thành, đội ngũ tham gia diễn tập lần này đã tập hợp, sáng sớm ngày mai sẽ lên thuyền, Trang Ung nói ngắn gọn vài lời rồi cho đội ngũ giải tán. Lần này toàn bộ tướng quân của năm quân đều phải đi theo, ngược lại là để phó đề đốc Mộc Tiêu Phong ở lại trong thủy sư chủ trì quân vụ, bất kể nhìn thế nào cũng có chút khác thường.
Hắc Nhãn đã đi rồi, Thẩm Lãnh nghĩ sau này trong quân trướng của mình có thể sẽ thường hay đột nhiên xuất hiện một người, bản thân phải chú ý một chút. Hắn có thói quen kết thúc luyện binh sẽ ở trong quân trướng tắm rửa một cái, sau này phải sửa thói quen này, ai biết Hắc Nhãn sẽ xuất hiện ở chỗ nào.
Lúc Trang Ung vén rèm lên đi vào Thẩm Lãnh đang ngẩn người, Trang Ung khẽ nhíu mày, bởi vì nhìn thấy hai cái bầu rượu trống không kia.
"Oan uổng." Thẩm Lãnh lập tức kịp phản ứng lại.
"Uống rồi thì không oan uổng."
"Xin tha thứ."
"Trừ một tháng quân lương đi."
"..."
Trang Ung ngồi xuống, trầm mặc một lúc rồi nói: "Lần diễn tập này ngươi chú ý nhiều một chút, gần đây Mộc Tiêu Phong có chút khác thường."
"Ta biết." Thẩm Lãnh cười cười: "Trước khi sóng gió đến, có những người sẽ luôn tự cho là phải khiến bản thân trông bình thường một chút, nhưng càng cố ý bình thường thì ngược lại sẽ không bình thường."
"Ta nghe nói ngươi đã điều một tiêu doanh?"
"Đỗ Uy Danh nói phải không."
"Dù sao hắn cũng phải nhớ chức trách của mình là theo dõi ngươi."
"Quả thật vậy, ta đã kéo tiêu doanh của Dương Thất Bảo ra."
"Muốn làm gì?"
"Sáng ngày kia hãy nói với tướng quân được không?"
"Tại sao?"
"Ta sợ tướng quân bán đứng ta." Thẩm Lãnh nghĩa chính từ nghiêm, vẻ mặt không biết xấu hổ.
Trang Ung: "..."
"Ngày mai thủy sư xuất phát, ngươi đừng gây rối."
"Sao lại gây rối." Thẩm Lãnh nhún vai: "Lần nào ta gây chuyện mà không phải là rất có đạo lý."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.