Chương 126: Việc nhà
Trí Bạch
03/09/2020
Chiến thuyền của thủy sư chia thành hai tốp xuất phát, một tốp dưới sự thống lĩnh của Trang Ung đi thẳng đến đảo Duyên Bình Thái Hồ, tốp kia dưới sự thống lĩnh của Thẩm Lãnh đến huyện Ninh Vũ đón ba kỳ chiến binh kia của Ất Tử doanh. Đội thuyền chậm rãi rời khỏi đại doanh thủy sư, hai bờ sông có không ít bách tính dừng chân xem, trong đám người vang lên tiếng hò hét không ngừng.
Tất cả đều tiến hành theo kế hoạch, chuẩn bị nhiều ngày cũng không thể xuất hiện sự cố gì, đội ngũ như trường long đi xa, đám người vây xem cũng dần dần giải tán.
Thẩm Lãnh đưa người nhân lúc loạn tiến vào khu rừng bên ngoài thủy sư. Dương Thất Bảo có chút lo lắng, đến tận bây giờ tướng quân cũng không nói muốn đi làm gì, thậm chí đội ngũ đều cũng là quyết định lăn ra ngoài đại doanh ngay trước khi lên thuyền.
"Tướng quân, chúng ta sao phải đi thế?" Dương Thất Bảo không nhịn được hỏi một câu.
"Trừ hại cho dân, thuận tiện phát tài."
Thẩm Lãnh quay đầu liếc nhìn, hắn yêu cầu đội ngũ giữ yên lặng, không ai được đi lại lung tung, Cổ Lạc dẫn đội thân binh đi lại tuần tra, bảo đảm không có một người nào rời khỏi đơn vị.
"Đi đâu?"
"Lát nữa sẽ nói cho ngươi biết."
Bên ngoài cánh rừng chính là quan đạo, Thẩm Lãnh vẫy tay dẫn Dương Thất Bảo tới gần ven đường, ngồi xổm trong một lùm cây thấp.
Không bao lâu, mấy kỵ binh từ trong đại doanh thủy sư đi ra men theo quan đạo đi thẳng về hướng tây bắc. Chờ mấy kỵ binh đi xa, Thẩm Lãnh vẫy tay ra hiệu cho đội ngũ đi theo.
Cách thủy sư không đến mười dặm có một cái lò gạch bỏ hoang. Lò gạch này là dựng lên vào năm xây dựng thủy sư, sau khi xây xong thủy sư cũng sẽ không có giá trị, vài năm sau nơi này đã lan tràn cỏ hoang.
Thẩm Lãnh dẫn người đi đến cách lò gạch chừng ba trăm mét thì dừng lại, đội ngũ vẫn chưa rời khỏi rừng cây.
Đợi khoảng chừng một nén nhang, mấy kỵ binh ra khỏi lò gạch lên ngựa mà đi, Thẩm Lãnh lập tức giơ tay lên sau đó nắm chặt quyền, tất cả binh sĩ lập tức đều rút hoành đao ra, hàn quang chớp lóe trong rừng.
"Lên!"
Thẩm Lãnh ra lệnh một tiếng, người thứ nhất đã xông ra ngoài, khoảng cách ba trăm mét đối với chiến binh xung phong mà nói không đáng kể chút nào, khi người ở trong lò gạch phát hiện ra thì bọn họ đã ở trong vòng trăm mét rồi. Cổ Lạc dẫn theo đội thân binh của Thẩm Lãnh từ một bên vòng qua, thẳng đến phía sau lò gạch.
"Giết!"
Cùng với một tiếng hét to, các binh sĩ bắt đầu tiến công, trong lò gạch không ngừng có tên nỏ bắn ra, nhưng hiển nhiên đã luống cuống tay chân, độ chính xác của tên nỏ hữu hạn.
Đội ngũ vừa mới đến gần lò gạch, một đám sát thủ của Quán Đường Khẩu từ một bên khác liền xông ra ngoài chạy như điên. Bọn họ biết rất rõ giao thủ với chiến binh ở nơi hoang vu như thế này sẽ là kết cục gì, cho nên ngay từ đầu đã không từ bỏ thủ vững.
Nhưng mà, phía sau lò gạch đã có người chờ ở đó rồi, một hàng đao khách Lưu Vân Hội thân mặc áo trắng đồng loạt đứng lên khỏi bụi cỏ, liên nỏ quét tới bắn ngã một lớp người của Quán Đường Khẩu. Cổ Lạc dẫn theo đội thân binh đến chi viện, hợp lực với người của Lưu Vân Hội ngăn chặn toàn bộ những tên sát thủ kia.
Chiến đấu bắt đầu nhanh kết thúc cũng nhanh, căn bản chính là nghiêng về phía giết hại. Nếu một chọi một thì những sát thủ của Quán Đường Khẩu này tuyệt đối không kém chiến binh, nhưng đây vốn không phải là ước chiến giang hồ một chọi một.
Liên nỏ bắn một lượt, thương phóng ra một lượt, sau đó đội năm người hình thành Tiểu Mai Hoa trận giống như cối xay thịt xoay chuyển vào, mỗi một đội năm người đều như thế, những sát thủ của Quán Đường Khẩu cảm giác bản thân từng giờ từng phút cũng không chỉ là đối mặt với một người, chiến binh có ý định chia tách bọn họ. Tiểu Mai Hoa trận luân phiên vị trí cho nhau, chi viện cho nhau, nếu như từ trên không nhìn xuống sẽ phát hiện mỗi đóa hoa mai mở này đẹp như thế, máu tanh như thế.
Chiến đấu giằng co đại khái một nén nhang khoảng chừng, ít nhất hai trăm danh sát thủ của Quán Đường Khẩu ngoại trừ mấy vào đầu đích ở ngoài còn lại đều bị tàn sát hầu như không còn.
Hắc Nhãn từ trong đám người đi đến, trong tay xách một nam nhân trung niên đã sợ đến mức sắc mặt trắng bệch.
"Tam đương gia của Quán Đường Khẩu, đây chắc hẳn chính là tất cả số người của bọn họ ở gần thủy sư."
Gã ném nam nhân trung niên kia xuống trước mặt Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh thở dài: "Khâu thẩm vấn à... Thật phiền phức."
Thế là vẫy tay, Cổ Lạc nhe răng cười từ phía sau hắn đi lên.
Thẩm Lãnh cùng Hắc Nhãn đi sang một bên. Hắc Nhãn theo thói quen lấy tẩu thuốc ra đốt hút, hỏi: "Đây là thủ hạ của ngươi? Hắn biết thẩm vấn?"
Thẩm Lãnh: "Ngươi có thể xem thật kỹ."
Hắc Nhãn: "Ta còn sợ hay sao, người từ núi đao biển máu giết ra, còn có thể sợ máu?"
Mục đích gã đốt tẩu thuốc là để bình phục tâm trạng, dù sao giết người cũng là chuyện khiến người ta cảm thấy sợ, cho dù là gã của giờ này ngày này cũng sẽ biết sợ, chẳng qua sau khi động thủ thì tạm thời đã quên đi nỗi sợ.
Sau khi hút hai hơi, nhìn thấy động tác Cổ Lạc ở bên kia tiếng hút tẩu thuốc của gã càng lớn hơn, xoạch xoạch xoạch xoạch... Từng luồng, từng luồng khói từ trong miệng phun ra ngoài, sau đó thật sự không muốn xem tiếp nữa: "Tên này sao mà biến thái như vậy."
Sau đó hắn phát hiện Thẩm Lãnh căn bản là không nhìn, mà đưa lưng về phía bên kia.
"Hóa ra ngươi còn kinh hãi hơn ta."
Thẩm Lãnh cười: "Ngươi là kinh hãi, ta là bốn lần kinh hãi... Kinh hoảng."
Vừa mới nói xong câu này Cổ Lạc liền máu me be bét quay về: "Tướng quân, đại đương gia Mộc Lưu Nhi của bọn chúng ở trong thủy sư, vẫn luôn ở độc viện của Mộc Tiêu Phong, còn nữa là những người này tập hợp lại muốn đến thôn Ngụy, muốn hạ thủ với tiên sinh và Trà Nhi cô nương, là chỉ thị của Mộc Tiêu Phong, chính là muốn thừa dịp tướng quân không ở đây mà động thủ, những chuyện khác thì cũng không có hỏi được gì, dù sao người ở tầng lớp này như hắn cũng không tiếp xúc được nhiều bí mật hơn."
"Trong thủy sư sao?" Hắc Nhãn có chút uể oải: "Xem ra chỉ có thể đến bước này thôi, giết Mộc Lưu Nhi có chút không thực tế."
Thẩm Lãnh ồ một tiếng: "Xử lý thi thể một chút, Dương đại ca huynh dẫn đội ngũ đến bờ sông, ở đó ta đã an bài một thuyền Hùng Ngưu một thuyền Liễu Oanh kiếm cớ dừng lại, huynh trực tiếp dẫn người lên thuyền, Vương tướng quân hỏi đến thì huynh cứ nói thuyền chỉ tạm thời xảy ra vấn đề."
Dương Thất Bảo ngây ra: "Tướng quân thì sao?"
"Ta sẽ đuổi theo các người." Thẩm Lãnh xoay người hỏi Hắc Nhãn: "Các ngươi mang theo y phục đi đêm có không?"
"Tại sao phải mang y phục đi đêm?"
"Vậy các ngươi không chuẩn bị sao? Ví dụ như buổi tối đi ra ngoài làm việc cũng mặc một bộ trắng?"
"Cái đó là tất nhiên."
"Tại sao buổi tối các ngươi cũng mặc một bộ trắng?"
"Bởi vì chúng ta khá là lợi hại."
Hắc Nhãn nhún vai, ba người Đoạn, Xá, Ly ở sau lưng gã cũng cùng nhau nhún vai, tuy rằng che mặt nhưng Thẩm Lãnh nhìn ra được vẻ mặt của ba tên này khẳng định đều giống y như Hắc Nhãn.
"May mà bọn chúng có."
Thẩm Lãnh nhìn nhìn vào bên trong lò gạch, đi vào lục tìm, quả nhiên tìm ra đến rất nhiều trang bị. Quán Đường Khẩu giàu có hơn Lưu Lãng Đao đã từng giao thủ nhiều, dù sao cũng khống chế sòng bạc của thành Trường An, thậm chí cả sòng bạc của cả Kinh Kỳ đạo đều là của bọn họ.
Thẩm Lãnh lấy ra không ít ngân phiếu, sau đó quyết định phân chia với Hắc Nhãn: "Ngươi một tờ, ta một tờ, ta một tờ, ta một tờ, ta một tờ..."
Hắc Nhãn: "Đây là bản lĩnh ngươi học ở thủy sư?"
Thẩm Lãnh nghiêm túc giải thích: "Không phải, là học ở nhà."
Hắc Nhãn ngẫm nghĩ đến dáng vẻ đó của Thẩm tiên sinh, không dám có chút nghi ngờ nào đối với lời Thẩm Lãnh nói.
Chọn một bộ đồ đi đêm vừa người, Thẩm Lãnh thay ra: "Cho tất cả người của ngươi giải tán đi, đi theo đội ngũ của thủy sư đến đảo Duyên Bình Thái Hồ, bên đó mới là chiến trường chính."
Hắc Nhãn: "Ngươi sẽ không muốn đi một mình đấy chứ."
"Đi đâu?"
"Chẳng lẽ không phải một mình ngươi muốn âm thầm về đại doanh thủy sư xử lý Mộc Lưu Nhi?"
"Ngươi nghĩ cái gì thế, ta có tâm lớn như vậy sao?" Thẩm Lãnh trợn mắt lườm gã: "Đi nhanh lên, nhiều người phức tạp, đến đảo Duyên Bình chờ ta là được."
Hắc Nhãn: "Vậy ngươi muốn đi làm gì?"
"Việc nhà." Thẩm Lãnh vỗ vỗ vai Hắc Nhãn: "Việc nhà thì giao cho bản thân ta là được rồi."
"Việc nhà?"
Hắc Nhãn loáng thoáng ngửi thấy một tia nguy hiểm.
Nhưng Thẩm Lãnh không nói thêm gì đã lao thẳng vào trong rừng, nhìn phương hướng là chạy về phía thôn Ngụy. Nghĩ đến vừa rồi Cổ Lạc hỏi ra người của Quán Đường Khẩu sẽ hạ thủ với Thẩm tiên sinh và Trà Nhi cô nương, lúc này Hắc Nhãn mới chợt hiểu nguyên nhân Thẩm Lãnh nói việc nhà là gì, tên kia không muốn để mình dẫn người cùng đi mạo hiểm, người nhà của hắn thì hắn phải tự cứu.
"Ngu ngốc."
Hắc Nhãn mắng một câu, mang theo người của Lưu Vân Hội đuổi theo phương hướng Thẩm Lãnh chạy đi.
Thủy sư.
Mộc Tiêu Phong tựa vào ghế thưởng thức rượu ngon từ thành Trường An đưa tới, nhìn có vẻ như cả người đều rất thoải mái, hình như đã rất lâu rồi y không có thích ý như vậy. Từ lúc đội thuyền của thủy sư rời khỏi đại doanh, y đã biết không lâu sau mình sẽ thật sự nắm giữ đội ngũ khổng lồ này.
Mộc Lưu Nhi mặt không biểu cảm đứng ở cách đó không xa, nhìn giống như là một pho tượng gỗ điêu khắc tinh xảo sống động.
"Dường như ngươi rất không thích ở lại bên cạnh ta?" Mộc Tiêu Phong nhìn nàng ta một cái, sau đó khóe miệng hơi nhếch lên: "Ta biết ngươi có tâm tư gì, nhưng chẳng lẽ chính ngươi lại nhìn không rõ? Ngươi, dựa vào cái gì mà nghĩ mình có thể làm nữ nhân của ta? Nể tình ngươi trung thành, sau này ta sẽ giữ cho ngươi một vị trí thiên phòng tiểu thiếp, những thứ khác thì đừng có nghĩ nhiều nữa. Phụ thân bảo ngươi đến chẳng qua là vẽ cho ngươi một cái bánh lớn vô cùng đẹp để cho ngươi đỡ đói, ngươi cho rằng, chính ta còn không thể chấp nhận ngươi, phụ thân sẽ đồng ý?"
Vai Mộc Lưu Nhi run lên một cái, cắn môi không nói được một lời.
"Biết đủ đi, làm thiếp coi như là ngươi một bước lên trời, ngươi nên biết rõ sau khi làm xong chuyện này địa vị của ta trong tương lai sẽ cao cỡ nào."
Mộc Lưu Nhi vẫn mặt không biểu cảm, nhưng lại cắn chặt môi đến mức trở nên đỏ tươi, một vệt máu kia nhìn thấy ghê người.
"Đi làm chuyện ngươi nên làm, phỏng chừng người của ngươi đã đến bên ngoài thôn Ngụy, ngươi đi mang đầu của lão già khốn khiếp trong nhà Thẩm Lãnh về đây, nhưng nha đầu kia thì mang về hoàn hảo không tổn hao gì cho ta, nàng ta không thể dễ dàng chết như vậy được, người xinh đẹp như vậy chết cũng đáng tiếc. Lúc đầu lần đầu tiên nhìn thấy nàng ta ở bờ sông vẫn còn hơi non nớt nhưng đã có tư thế khuynh thành, ngẫm lại, chinh phục nha đầu tính tình nóng nảy đó cũng sẽ đặc sắc."
Mộc Lưu Nhi xoay người đi ra ngoài, một từ cũng không nói.
"Nếu ngươi giết nàng ta, ta cam đoan sau này ngươi không có quả ngon để ăn." Mộc Tiêu Phong đặt chén rượu xuống: "Không ngủ với nữ nhân của Thẩm Lãnh, làm sao tính là thật sự trút được cục tức kia đi?"
Mộc Lưu Nhi thoáng ngừng bước chân, sau đó tăng tốc bỏ đi.
Cửa bị nàng ta kéo ra, áng sáng bên ngoài lập tức chiếu vào, hơi chói mắt.
Cạch!
Một tiếng trầm đục, đó là âm thanh đao chém vỡ cái gì đó.
Mộc Lưu Nhi khắp mặt dính máu lui về, trên đầu kẹt một thanh đao, đây là một cảnh tượng rất kinh hãi, trên đầu một nữ nhân xinh đẹp đội một thanh đao lui về, vết nứt to đùng trên đầu làm cho da đầu người ta run lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.