Trường Ninh Đế Quân

Chương 147: Không tốt bằng của chúng ta

Trí Bạch

03/09/2020

Sau khi Thẩm Lãnh dẫn người trở lại bến thuyền quan bổ không lâu không ngờ là Thạch Phá Đang lại cũng dẫn người đến đây. Một đội ngũ thoạt nhìn nhân số hơn ngàn, nhưng số lượng chiến binh thì không phải nhiều, cũng chỉ là một tiêu doanh hơn ba trăm người, còn lại đều là phụ binh đánh không ít xe lớn đến, tới bến thuyền quan bổ liền trực tiếp đi vào vận chuyển đồ, quan viên bến thuyền quan bổ cũng không dám nói gì.

"Cái gì! Thủy sư chuyển đi rồi?" Thạch Phá Đang đứng ở trên cầu thuyền quát một tiếng, sắc mặt rất khó coi: "Chẳng lẽ ta không phái người thông báo với ngươi là ta sẽ tiếp tế ở đây? Nếu đã biết còn để cho người khác mang đồ đi, có phải ngươi coi lời ta nói là thả rắm hay không?"

Thạch Phá Đang mắng tiểu quan kia hai câu, quay đầu nhìn về phía chiến thuyền ở bên bờ: "Chuyển như thế nào thì dỡ xuống như thế cho ta."

Tiểu quan kia vội vàng khuyên can: "Thủy sư có thể bổ sung vật tư cần thiết ở bến thuyền quan bổ bất cứ lúc nào là ý chỉ của bệ hạ, thiếu tướng quân ngài chớ tức giận, hạ quan sẽ phái người triệu tập vật tư đến đây ngay, chờ một chút là có."

"Dựa vào cái gì mà là chúng ta? Tứ cương hổ lang cũng có thể bổ sung vật tư ở bất cứ phủ kho nào, chẳng lẽ đây không phải ý chỉ của bệ hạ?"

Tiểu quan kia nghĩ nghĩ, thầm nói đâu có ý chỉ như vậy? Cho dù ý chỉ này có thì cũng nên là thời chiến, bình thường tứ cương hổ lang không thể tự ý rời khỏi cương vị công tác thì làm sao lại có thể đến địa phương khác lấy tiếp tế. Cũng chính là hiện giờ ở Bình Việt đạo còn đang loạn, nam cương Lang Viên có thể tùy ý hành tẩu, nếu không thì lợi khí như thế này phần lớn thời gian đều là bị bệ hạ nhốt trong lồng.

Nhưng y không thể trêu chọc vào Thạch Phá Đang, đất nam cương này có ai chọc nổi nam cương Lang Viên.

"Tướng quân tướng quân, nếu như có xung đột với thủy sư còn không phải việc ty chức ta chịu được, tướng quân không sao nhưng trong nhà ta thê nhi lão tiểu phải làm sao đây."

Thạch Phá Đang liếc mắt nhìn viên quan kia một cái: "Chẳng lẽ ta còn nuôi gia đình cho ngươi?"

Gã vung tay lên: "Cút ra."

Thạch Phá Đang bước đến ven bờ, nhìn nhìn binh sĩ tuần tra qua lại trên thuyền hừ một tiếng: "Kẻ nào đi gọi tướng quân Thẩm Lãnh của các ngươi xuống đây!"

Không bao lâu sau Thẩm Lãnh đã bị kinh động, ăn mặc chỉnh tề ra khỏi khoang thuyền xuống dưới, chắp hai tay: "Bái kiến Thạch tướng quân, xin hỏi tướng quân có chuyện gì?"

Thạch Phá Đang đánh giá Thẩm Lãnh từ trên xuống dưới vài lần, nheo mắt nói: "Ta tới huyện Hưng An bến thuyền quan bổ này là để bổ sung vật tư, ta phụng quân lệnh của nam cương đại tướng quân truy kích một tên dư nghiệt phản quân Lâm Việt, đây là chuyện quân vụ không trì hoãn được. Nghe nói Thẩm tướng quân gần như đã sắp dọn hết vật tư trong bến thuyền quan bổ rồi, đặc biệt tới hỏi hỏi ngươi có thể đưa vật tư trước cho ta không."

Thẩm Lãnh gật đầu: "Có thể."

Thạch Phá Đang cười, thầm nghĩ lời đồn rằng người này ngông nghênh cũng là giả dối, hóa ra chẳng qua cũng chỉ là một tên nhát gan mà thôi, trước đó ở bữa tiệc mình chèn ép khinh thường hắn như vậy hắn cũng không dám nói gì, lúc này đòi vật tư liền lập tức gật đầu đồng ý, thật vô vị.

Mới nghĩ đến đã thấy Thẩm Lãnh giơ tay ra: "Lấy ra."

"Lấy ra cái gì?"

Thẩm Lãnh rất nghiêm túc nói: "Thủy sư xuôi nam hải cương là phụng ý chỉ của bệ hạ, có thể tùy ý thuyên chuyển vật tư ở bến thuyền quan bổ ven đường, ta là phụng chỉ làm việc... Nghĩ chắc tướng quân truy kích dư nghiệt phản quân cũng là phụng chỉ làm việc, tướng quân chỉ cần cho ta liếc mắt xem thánh chỉ kia một cái, đừng nói một chút vật tư, dù tướng quân điều khiển thủy sư hiệp trợ cũng là chuyện đương nhiên."

Thạch Phá Đang sắc mặt lạnh đi: "Ngươi cố ý gây khó dễ?"

Thẩm Lãnh vẫn vẻ mặt nghiêm túc: "Tướng quân nói như vậy là sao, chúng ta đều là chiến binh chính quy, nếu ai cố ý làm khó dễ chẳng phải là người đó ngu ngốc? Người trong thiên hạ đều biết chiến binh là huynh đệ, ngay cả bách tính bình thường cũng thường mở miệng nói câu này, lời tướng quân nói xa lạ quá rồi... Cho ta liếc mắt xem ý chỉ một cái, ta lập tức chuyển giao vật tư cho tướng quân, không cần các huynh đệ Lang Viên tự động thủ người của ta chất lên xe cho người."



Thạch Phá Đang hít sâu một hơi: "Xem ra lời đồn không giả, ngươi quả nhiên là kẻ không biết trời cao đất dày."

Thẩm Lãnh nói: "Thạch tướng quân nói vậy ty chức không hiểu, chẳng lẽ tướng quân không có ý chỉ?"

Thạch Phá Đang mấp máy miệng nhưng không nói được gì.

Thẩm Lãnh chỉ chỉ chiếc thuyền ở phía sau: "Ý chỉ thì ta cũng có, tướng quân muốn xem thử hay không?"

Thạch Phá Đang bỗng nhiên bật cười: "Nếu ngươi đã nói như vậy, ta nào dám kháng chỉ... Nhưng mà ta suất quân truy kích dư nghiệt phản quân, nếu bởi vì vật tư không đủ mà ảnh hưởng tới chiến cuộc, nghĩ chắc ngươi cũng gánh vác không nổi tội danh này, người làm binh sợ nhất là còn chưa đụng tới kẻ thù thì mình đã ngã trước, ngươi nói phải không."

Thẩm Lãnh nói: "Tướng quân lãnh quân giết địch giữ gìn một phương, ty chức khâm phục tự đáy lòng, dọc đường đi đến đây nhìn thấy Bình Việt đạo thanh bình an ninh, nhờ người như tướng quân quét sạch nạn trộm cướp, nhưng tướng quân không có ý chỉ ta cũng không tiện thuyên chuyển vật tư của quốc gia cho ngài, dù sao những thứ này cũng không phải của riêng ta, như vậy đi..."

Thẩm Lãnh lần mò lấy từ trong cổ tay áo ra một miếng bạc vụn trịnh trọng đưa cho Thạch Phá Đang: "Ta không có quyền tự tiện điều động vật tư quốc gia, cần phải xin chỉ thị của đề đốc thủy sư tướng quân Trang Ung mới được, nhưng cá nhân ta rất ủng hộ Thạch tướng quân, ngài cầm trước chỗ bạc này dùng đỡ?"

Sắc mặt Thạch Phá Đang đột biến: "Có phải ngươi muốn chết không?"

Thẩm Lãnh thở dài: "Không muốn, ty chức đến Bình Việt đạo không phải là muốn chết, mà là cầu sinh cầu thắng, chẳng lẽ tướng quân chê ít? Tướng quân cũng biết phẩm cấp của ta không cao bằng ngài, gia thế cũng không tốt bằng ngài, thật sự không lấy ra nhiều hơn được... Nhưng đây là quan ngân đàng hoàng, bạc tốt đừng chê ít, tiêu rè xẻn cũng có thể mua thêm món ăn ngon liếm liếm."

Khóe miệng Thạch Phá Đang hơi cong lên: "Bao nhiêu năm không gặp được người miệng lưỡi ti tiện như vậy, ngươi biết trước đây ta gặp người như ngươi sẽ làm thế nào không?"

Gã vừa muốn nói ta đều trực tiếp xé rách miệng thì đã nhìn thấy Thẩm Lãnh lui về sau một bước: "Ý của tướng quân là không phục cái miệng ti tiện của ta? Chẳng lẽ lại còn muốn nhỏ nước bọt vào ta?"

Thạch Phá Đang giơ tay túm ngực áo của Thẩm Lãnh, tốc độ cực nhanh, Thẩm Lãnh nghiêng người tránh né nhưng không đánh trả, dù sao quốc pháp quân luật của Đại Ninh cũng khắc nghiệt như vậy, hạ quan đánh thượng quan tội rất nặng.

"Ty chức nghèo khó ít y phục, nếu tướng quân túm rách bộ y phục này, ta sẽ không thể chi viện bạc cho huynh đệ Lang Viên nữa, còn phải đi đặt mua một bộ đồ mới nữa."

Thẩm Lãnh nhìn Thạch Phá Đang sắc mặt tái xanh: "Bằng không như thế này, ta câu cá cũng được, tướng quân và người của ngài chờ một chút, ta đưa người của ta đi câu cá, cá câu được đều cho ngài hết dùng làm quân lương, đồ dưới sông cũng không tính là của bến thuyền quan bổ, ta vẫn tặng được."

Thạch Phá Đang hít sâu một hơi: "Có chút thú vị, chẳng trách đắc ý như vậy, hóa ra quả thật có chút bản lĩnh, ngươi có dám đánh một trận một chọi một với bổn tướng quân không?"

Thẩm Lãnh: "Không ổn không ổn, vi phạm quân luật."

Thạch Phá Đang nói: "Ta và ngươi luận bàn võ nghệ riêng tư, không tính là vi phạm quân luật."

Thẩm Lãnh lắc đầu: "Vẫn là nói chuyện vật tư đi, nếu ngoài vật tư ra tướng quân không có công sự gì khác thì ty chức xin về nghỉ ngơi trước, sáng sớm ngày mai còn phải xuất phát đến hải cương."

Thạch Phá Đang bị Thẩm Lãnh làm cho tức giận gần như nổ phổi, ở nam cương gã chưa từng bị tức như vậy? Phụ thân gã là nam cương đại tướng quân Thạch Nguyên Hùng, ở nơi này ai thấy gã mà không phải né tránh một chút, nhường nhịn một chút, theo lý mà nói Bạch Quy Nam là đại quan tòng nhị phẩm, gã cũng không nể mặt mũi.

Trừ cha gã ra, cũng chỉ có ở trước mặt hai người Diệp Khai Thái và Diệp Cảnh Thiên là gã không dám quá hỗn xược. Diệp Khai Thái là đạo phủ Bình Việt đạo chính nhị phẩm phong cương đại lại, quan trọng còn là gia thần của bệ hạ. Diệp Cảnh Thiên có uy danh riêng trong quân nam cương, Thạch Phá Đang cũng từng được ông ta chỉ điểm, hai người quen biết nhiều năm cũng không đến mức gây gổ không thoải mái.

Lúc trước hoàng đế bệ hạ để Diệp Khai Thái làm đạo phủ nhiệm kỳ đầu tiên, Diệp Cảnh Thiên làm tướng quân chiến binh Bình Việt đạo, cũng là bởi vì biết rõ người như Bạch Quy Nam cho dù tư lịch tốt thì căn bản cũng trấn áp không được vị đại tướng quân kia. Thạch Nguyên Hùng ở nam cương nhiều năm đã từng có khi nào nể mặt đạo phủ một đạo quá nhiều? Nhất là quan văn, ông ta lại càng không để vào mắt.



Thái độ của Thẩm Lãnh như vậy làm cho Thạch Phá Đang cảm giác mình bị sỉ nhục, chính như gã biết rõ trên bữa tiệc thượng là mình sỉ nhục Thẩm Lãnh vậy.

"Ngươi muốn về ngủ?" Thạch Phá Đang cười gằn: "Vậy thì làm sao được, cũng không ai có thể cự tuyệt ta."

Sau đó một cú đấm đánh tới phía Thẩm Lãnh, vũ phu như vậy, cách giải quyết vấn đề cũng là động võ, huống hồ gã cũng không cho rằng mình thực sự đánh tướng quân thủy sư ngũ phẩm một trận thì có hậu quả ghê gớm gì.

Thẩm Lãnh lui về phía sau một tránh né lần nữa: "Ta chưa bao giờ tỷ thí mà đánh cược, nếu như tướng quân thật sự muốn đánh, chi bằng chúng ta thêm đặt cược?"

Thạch Phá Đang dừng tay: "Ngươi muốn đánh cược cái gì? Đánh cược đầu của ngươi?"

Thẩm Lãnh lắc đầu: "Tướng quân lấy đầu của ta cũng vô dụng, ta lại không dám lấy đầu của ngài, chi bằng nói thực tế chút... Tướng quân thắng, ta dỡ vật tư trên thuyền cho ngài, nếu tướng quân thua, để lại hết binh khí giáp trụ của một tiêu doanh này của ngài."

"Ha ha ha ha..." Thạch Phá Đang ngửa mặt lên trời cười to: "Thật sự chưa từng gặp người cuồng vọng như ngươi, nếu ngươi đã tự muốn mất mặt thì ta sẽ giúp ngươi."

Thẩm Lãnh bảo thủ hạ lui về phía sau, quay đầu lại căn dặn một câu đi mời Bạch Quy Nam đại nhân tới, sau đó làm tư thế sẵn sàng: "Thạch tướng quân, mời."

Quyền pháp Thạch Phá Đang là ngạnh quyền trong quân, quyền nào cũng bạo liệt, võ nghệ của gã thực sự không tầm thường. Thẩm Lãnh cẩn thận ứng phó, ban đầu cũng không có phản kích, chỉ là muốn xem người được vinh dự là nam cương đệ nhất chiến tướng trẻ tuổi này rốt cuộc thực lực như thế nào. Thạch Phá Đang cũng là người trúng tuyển thập đại chiến tướng năm đó, Thẩm Lãnh càng muốn nhân cơ hội này xem thử cường giả trong quân rốt cuộc là mấy phần thực lực.

Hai người đều là tác phong phái cứng rắn, mới đầu Thẩm Lãnh phòng thủ thận trọng từng bước, Thạch Phá Đang tinh lực vô hạn từng quyền bạo kích, Thẩm Lãnh sau khi đỡ liên tiếp 20-30 quyền trong lòng cũng gần như đã có phán đoán... Thạch Phá Đang rất mạnh, thật sự mạnh, có thể lọt vào thập đại chiến tướng cũng không phải là dựa vào cha gã Thạch Nguyên Hùng là nam cương đại tướng quân, kỳ thi đó của gã còn có Võ Tân Vũ và Hải Sa.

Lại đỡ thêm 7-8 quyền nữa Thẩm Lãnh phát hiện không ngờ Thạch Phá Đang lại còn có thể mạnh hơn. Xuất quyền trước đó phần lớn là đang thăm dò, mà Thạch Phá Đang đánh một hồi lâu thấy Thẩm Lãnh vẫn phòng thủ lập tức nổi trận lôi đình, quyền pháp càng tàn nhẫn cứng rắn hơn nữa.

"Tại sao ngươi không đánh trả? !"

Thạch Phá Đang bỗng nhiên hét to một tiếng, dưới chân giống như có một tiếng sấm nổ tung, người bất chợt tới gần khuỷu tay đập vào cổ Thẩm Lãnh. Một đòn này không có chút dấu hiệu thu lực nào, nếu Thẩm Lãnh bị đánh trúng thì hẳn là phải chết không thể nghi ngờ.

Đây đã không phải là nộ ý, mà là sát ý.

Vào thời khắc này cuối cùng Thẩm Lãnh cũng phản kích, Thạch Phá Đang mạnh như vậy, Thẩm Lãnh chỉ cảm thấy... đương nhiên mình vẫn mạnh hơn.

Hắn ngửa người ra sau để khuỷu tay của Thạch Phá Đang lướt qua, sau đó tay phải nâng lên nắm lấy cánh tay của Thạch Phá Đang, cánh tay trái gập lại khuỷu tay thúc về phía trước đánh vào ngực Thạch Phá Đang bịch một tiếng. Thạch Phá Đang đau đến mức lùi lại ba bước liền, còn chưa đứng vững thì chân của Thẩm Lãnh đã đến, cái đế giày kia lớn đến đột ngột, vù một tiếng áp sát mặt nhưng đột ngột dừng lại, đế giày cuốn lên một luồng gió thổi tóc Thạch Phá Đang bay bay về phía sau.

Đao nhanh có đao phong, cước nhanh có cước khí.

Chân của Thẩm Lãnh dừng lại giữa không trung, đế giày ở ngay trước mặt Thạch Phá Đang, cách chóp mũi chỉ là milimet mà thôi.

Thẩm Lãnh thu chân lại, chắp hai tay: "Đa tạ Thạch tướng quân nhường ta, hóa ra Thạch tướng quân là niệm tình huynh đệ thủy sư ta ở xa tới đặc biệt muốn tặng một lô binh khí giáp trụ cho chúng ta làm lễ gặp mặt, ta thay các huynh đệ thủy sư tạ ơn tướng quân, nhưng ta tuyệt đối không thể nhận lễ vật này."

Hắn đứng thẳng người: "Bởi vì những thứ này của ngài, không tốt bằng của chúng ta."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trường Ninh Đế Quân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook