Chương 146: Đều là hổ lang
Trí Bạch
03/09/2020
Trước khi vào Bình Việt đạo Thẩm Lãnh đã tưởng tượng ra rất nhiều dáng vẻ mà nơi đây nên có. Đại Ninh diệt Lâm Việt mặc dù đã nhiều năm, nhưng nghĩ đến trận ác chiến trước đây chắc cũng là tiêu điều xơ xác. Sau khi đi vào thủy lộ Bình Việt đạo nhìn thấy một khung cảnh thanh bình hiền hòa, nơi này không có khái niệm mùa đông, mùa trên lịch không liên quan đến nơi đây, đại khái chỉ là sự khác nhau giữa nóng và rất nóng.
Trâu cày trong ruộng nước trông rất đẹp, trẻ con trên lưng trâu cười càng đẹp hơn, từ trên thuyền nhìn sang hai bờ sông đều có vẻ vui vẻ thoải mái ấy.
"Đại Ninh cũng thật lợi hại."
Xa xa có thôn xóm tường trắng ngói đen nhìn giống như tranh thuỷ mặc, đẹp đến mức khiến người ta hoài nghi là thật hay giả.
"Đúng thế, thật lợi hại, quyết tâm xây dựng lại, đến giờ mới có vài năm."
"Nếu khiến cho dân chúng địa phương quên hai chữ Lâm Việt này, biện pháp duy nhất chính là khiến cho bọn họ chỉ nhớ Đại Ninh thật được, thôn xóm đều là mới xây dựng, Hộ bộ chi một phần, tài sản tịch thu từ Lâm Việt quốc trên cơ bản đều dùng cho việc này, các bách tính mới thật sự vững lòng."
"Chuyện này cũng chỉ có Đại Ninh, đổi lại bất cứ nơi nào cũng làm không ra được sự bao la hùng vĩ như vậy."
Dọc đường đi tất cả mọi người đều cảm khái tán thưởng, một cảm giác tự hào vì ta là người Ninh bỗng dâng lên.
Dọc theo con đường này đi cũng rất thích ý, tạm thời có thể làm cho người ta quên đi là mình tới chinh chiến. Đi tiếp về phía nam 7-8 ngày là sắp đến phía nam Bình Việt đạo, thành Thi Ân có đạo phủ Bình Việt đạo đã không còn quá xa. Nơi này vốn là đô thành Lâm Việt tên là thành Tử Ngự, cái tên cũng đại khí phú quý, khổ nỗi phú quý đại khí không ngăn được chiến giáp Đại Ninh.
Điều khiến Thẩm Lãnh không ngờ được là đạo thừa Bình Việt đạo, Bạch Quy Nam lại đích thân đến đón, chuyện này thật sự có một chút bất ngờ. Theo lý mà nói Thẩm Lãnh cho dù là quan tiên phong thủy sư thì cũng chỉ là ngũ phẩm mà thôi, Bạch Quy Nam là đạo thừa, trong một đạo này chỉ dưới một người, đây chính là đại quan tòng nhị phẩm, cùng Thẩm Lãnh căn bản không cùng cấp bậc.
Hơn nữa còn đi ra ngoài chừng hai trăm dặm để đón, lúc dừng ở bến thuyền quan bổ huyện Hưng An, Bạch Quy Nam dẫn theo một đám quan viên đứng chờ ngay tại bờ, Thẩm Lãnh vội vàng dẫn người xuống thuyền gặp mặt, dù sao cũng phải nể mặt mũi mới được.
Bạch Quy Nam nhìn vẻ ngoài rất hiền hoà, hơn bốn mươi tuổi tuổi, hai bên tóc mai cũng đã hơi bạc. Ông ta đã làm đạo thừa ở Kinh Kỳ đạo sáu năm, bị điều đến Bình Việt đạo cũng chưa bao lâu. Vốn tưởng rằng người đầu tiên đảm nhiệm đạo phủ Bình Việt đạo này là ông ta, có sự tiến cử của đại học sĩ Mộc Chiêu Đồng cộng thêm lý lịch, uy vọng đã đủ để sẽ không có sai lệch gì, nhưng không ngờ lại thua Diệp Khai Thái.
Đạo thừa các nơi khác là chính tam phẩm, Bạch Quy Nam lại khá đặc biệt, Kinh Kỳ đạo vốn là nơi đặc biệt nhất, đạo phủ là tòng nhất phẩm, đạo thừa là tòng nhị phẩm, cho nên sau khi điều đi tất nhiên không thể giáng cấp bậc xuống.
Bạch Quy Nam người này danh tiếng vô cùng tốt ở Kinh Kỳ đạo, dù là trong triều đình cũng thanh danh tốt, sáu năm nay ở Kinh Kỳ đạo Lại bộ khám hạch đều là ưu phẩm, sáu năm nay đương kim bệ hạ điểm danh khen ngợi ông ta cũng không dưới bốn năm lần.
Đạo thừa mệt mỏi hơn so với đạo phủ, trên lý luận thì sương binh trong đạo đều là đạo thừa quản lý, nhưng lại không thể thoát khỏi chính vụ địa phương, quân chính cũng phải vất vả, còn phải luôn suy nghĩ làm sao để đạo phủ đại nhân có vẻ quan trọng hơn bản thân một chút, làm sao để có thể không mệt.
Thẩm Lãnh không ghét người này, nhìn từ tướng mạo thì không ghét.
Nếu Bạch Quy Nam thay một bộ y phục thôn phu bình thường, xắn ống quần xuống ruộng cấy mạ làm việc thì cũng làm cho người ta không nhìn ra là một vị quan, đây chính là ấn tượng tốt.
Hàn huyên mang tính lịch sự, ăn cơm mang tính lịch sự, đi thăm chiến thuyền thủy sư mang tính lịch sự, tặng lễ vật cho nhau mang tính lịch sự, cáo từ rời đi mang tính lịch sự, biểu hiện của Bạch Quy Nam đều đúng quy củ, Thẩm Lãnh không nhìn ra chỗ nào có vấn đề. Điều chính yếu nhất là trong ánh mắt Bạch Quy Nam không có bất kỳ tạp niệm nào, lúc ông ta nhìn Thẩm Lãnh ánh mắt trong suốt như hồ thu thấy đáy, không có thù hận.
Nếu nói thể diện của Tương Ninh Bạch gia, một vị là tướng quân Ất Tử doanh Bạch Thượng Niên đã chết kia, một vị chính là Bạch Quy Nam Bạch đại nhân cao cư nhị phẩm này. Trên một ý nghĩa nào đó mà nói Bạch Quy Nam quan trọng hơn, dù sao nếu không sơ xuất thì không quá vài năm sẽ nhất định là đạo phủ một vùng, biên cương đại lại.
Nhưng Thẩm Lãnh không dám buông lỏng, Bạch Quy Nam dù sao cũng là người của Bạch gia.
Sau khi Bạch Quy Nam đi rồi Thẩm Lãnh cho đội thuyền xếp hàng tiếp tế, tuy rằng cách thành Thi Ân đã không quá hai trăm dặm nhưng vẫn chất đầy khoang thuyền, buổi tối Bạch Quy Nam còn sắp xếp bữa tiệc, nghe nói có một nhân vật quan trọng tham gia.
Ở trong huyện thành Hưng An, Bạch Quy Nam cố ý căn dặn đừng mở tiệc chiêu đãi ở tửu lâu, mà là mời đầu bếp tốt nhất tới căn bếp dựng tạm trong huyện nha, vậy cũng khiến đầu bếp trong mấy tửu lâu mệt vã mồ hôi. Buổi tối Thẩm Lãnh dẫn theo Vương Căn Đống, Dương Thất Bảo, Cổ Lạc, Trần Nhiễm đến đúng hẹn, để lại Vương Khoát Hải cùng Đỗ Uy Danh tọa trấn đội thuyền.
Hắn thậm chí còn không mang đội thân binh, mấy người ngay cả quân phục cũng thay thành thường phục mà đến, như thế làm cho Bạch Quy Nam có chút thưởng thức đối với hắn, cảm thấy ở người trẻ tuổi kia có một sự tiêu sái, quyết đoán mà tới độ tuổi này của ông ta thì đã hoàn toàn quên hết.
Trong huyện nha bày một cái bàn, đồ ăn đưa lên lên như nước chảy nhưng Bạch Quy Nam lại chậm chạp không chịu mời ăn, chỉ nói là chờ một chút nữa, đợi lại chừng gần nửa canh giờ nữa, khi đồ ăn đều phải đem về hâm nóng lại, bên ngoài truyền đến một tràng cười sang sảng.
"Ha ha ha ha ha... Để đạo thừa đại nhân đợi lâu rồi."
Một nam nhân trẻ tuổi nhìn khoảng 27-28 tuổi sải bước đi vào, các mảnh thiết giáp trên người vang lên lạch cạch, đó là giáp trụ của Ưng Dương tướng quân tòng tứ phẩm, thoạt nhìn thực sự uy phong lẫm liệt. Người này nhìn lưng hổ eo vượn sải bước đi đến, bộ râu quai nón trên mặt làm cho gã nhìn càng già dặn hơn một chút so với tuổi thực, mày cong mắt báo, lúc nhìn quanh có một dáng vẻ khiến người ta trong lòng không hoan hỉ.
Người này sau khi đi vào, tháo hoành đao trên thắt lưng xuống tùy tay quăng ra, thân binh bên cạnh gã lập tức nhận lấy, đi đến bên cạnh bàn tùy tiện ngồi xuống chắp tay với Bạch Quy Nam: "Đã tới muộn, ta tự phạt ba chén."
Mặc giáp mà ngồi, lại còn nói uống là uống.
Gã bưng chén rượu lên liếc nhìn: "Nhỏ mọn như vậy, người đâu, đổi chén lớn."
Huyện lệnh của huyện Hưng An lại bất ngờ đứng dậy lăng xăng chạy đi lấy bát lớn, vẻ mặt nịnh nọt đặt trước mặt người nọ và còn tự tay rót rượu. Hán tử kia bưng bát rượu lên uống một hơi cạn sạch, kêu một tiếng rượu ngon sau đó ra hiệu cho huyện lệnh tiếp tục rót, huyện lệnh như một tên tiểu nhị cúi đầu khom lưng đứng bên cạnh, uống hết bát này đến bát khác, thoáng chốc đã ba bát vào bụng.
"Được rồi, thành ý xin lỗi này của ta như thế nào?" Gã nhìn về phía Bạch Quy Nam.
Bạch Quy Nam có vẻ hơi lúng túng, đứng lên giơ tay ra làm tư thế “mời”, nói: "Vị này chính là quan tiên phong thủy sư Thẩm Lãnh Thẩm tướng quân."
Sau đó ông ta nhìn về phía Thẩm Lãnh giới thiệu: "Vị này chính là Ưng Dương tướng quân chiến binh nam cương Lang Viên, Thạch Phá Đang, chính là ái tử của đại tướng quân Thạch Nguyên Hùng."
Thạch Phá Đang khoát tay: "Nói ta thì nói ta, nhắc đến lão tử ta làm gì."
Gã bưng bát rượu lên nói với Bạch Quy Nam: "Ngài mời ta đến uống rượu, dẫn theo một số người không liên quan làm gì, sớm biết còn có người ngoài ta đã không đến rồi."
Vương Căn Đống nhíu mày, Trần Nhiễm nhướn mày, Cổ Lạc mặt lạnh.
Ngược lại Thẩm Lãnh không có chút khác thường nào, đứng lên chắp tay nói: "Ty chức Thẩm Lãnh bái kiến tướng quân."
Thạch Phá Đang cũng không thèm nhìn Thẩm Lãnh, vẫn nói với Bạch Quy Nam: "Sao đạo thừa không uống? Ta đây là đang kính rượu ngài, ngài còn đang đợi ai?"
Bạch Quy Nam sắc mặt càng thêm khó coi: "Thạch tướng quân, hôm nay đây..."
Thạch Phá Đang đột nhiên đứng lên: "Nếu ngài không uống thì ta đi, ta còn có quân vụ trên người."
Bạch Quy Nam dường như cũng bất đắc dĩ với gã, dù cho ông ta cao hơn Thạch Phá Đang này nhiều cấp bậc, ông ta đành phải bưng chén rượu lên: "Vậy ta tướng quân một chén trước."
"Chén nhỏ? Như vậy vẫn không sảng khoái."
Thạch Phá Đang uống hết rượu xong lúc này mới nhìn sang Thẩm Lãnh vẫn đang đứng ở một bên: "Thẩm cái gì? Quên đi, cũng không quan trọng, ta hỏi ngươi khi nào Trang Ung đến?"
Thẩm Lãnh vừa định nói, Thạch Phá Đang khoát tay chặn lại: "Quên đi, ông ta tới hay không cũng không liên quan đến ta."
Dứt lời liền cầm lấy đũa lên ăn, mặc dù là trường hợp như vậy nhưng khi ăn cũng không kiêng nể gì, cảm thấy món ăn để trước mặt Thẩm Lãnh hợp khẩu vị, thế là đứng lên trực tiếp bưng đĩa thức ăn kia đến trước mặt mình. 7-8 tên thân binh mặc giáp đứng sau lưng gã, kẻ nào cũng đen nhẻm và còn cường tráng, thật là nhìn như lang như vượn, nhìn đã thấy tàn nhẫn, dường như cảm thấy tướng quân chế ngạo người của thủy sư như vậy rất hay, khóe miệng mấy người đều mang ý cười.
Thạch Phá Đang ăn vài ba miếng đã hết sạch đĩa thức ăn kia, chỉ còn lại có một ít nước rau với lá rau, lại đẩy trở về trước mặt Thẩm Lãnh: "Cái này không tệ, ngươi cũng nếm thử."
Thẩm Lãnh ngồi xuống nhìn đĩa thức ăn kia không nhịn được cười, nhưng không động đến.
Thạch Phá Đang sắc mặt lạnh đi: "Thế nào, là ta đã ăn rồi ngươi chê bẩn sao? Hay là ngươi chê ít? Thức ăn ngon không chê ít, liếm một lcái cũng là mùi vị mười phần."
Thẩm Lãnh lắc đầu: "Ty chức đã ăn xong rồi."
Thạch Phá Đang cười ha ha: "Ăn xong rồi thì đi đi, ta và đạo thừa đại nhân còn có chút chuyện cần nói, không giữ ngươi nữa."
Thẩm Lãnh đứng dậy: "Vậy cáo từ trước."
Thạch Phá Đang xua tay như xua ruồi muỗi: "Đi đi."
Sau đó quay sang huyện lệnh căn dặn: "Đĩa thức ăn kia không tệ, đi xào thêm một phần nữa."
Huyện lệnh vội vàng chạy bước nhỏ ra ngoài, nhìn có vẻ cũng lúng túng muốn chết, khổ nỗi là không dám không nghe theo.
Thẩm Lãnh mang người rời khỏi huyện nha, Cổ Lạc sắc mặt đã khó coi đến mức như muốn giết người: "Thạch Phá Đang này sao vô lễ như thế?"
"Không sao." Thẩm Lãnh vừa đi vừa cười nói: "Cha nào con nấy, đột nhiên ta đã hiểu vì sao bệ hạ phải suy nghĩ."
Hắn nói lời này Cổ Lạc không hiểu, dù sao cũng chưa tiếp xúc với tầng trên, nhưng sắc mặt Vương Căn Đống lại hơi thay đổi như có điều suy nghĩ.
Tứ phương đại tướng quân, tất nhiên có uy nghiêm của tứ phương đại tướng quân, nhưng không phải ương ngạnh. Thạch Phá Đang như thế chẳng lẽ còn không phải là do nam cương đại tướng quân Thạch Nguyên Hùng nuông chiều? Thẩm Lãnh sau khi gặp Thạch Phá Đang chẳng những không tức giận, ngược lại còn yên tâm cho vị hoàng đế bệ hạ ở trong thành Trường An một chút, nếu vị đông cương Bùi đại tướng quân kia cũng như thế, bệ hạ suy nghĩ động thủ cũng sẽ không quá khó khăn.
Sau khi Thẩm Lãnh đi rồi Bạch Quy Nam thở dài một tiếng: "Ngươi hà tất khinh thường hắn như thế?"
Thạch Phá Đang nhún vai vẻ không sao cả: "Một trò đùa mà thôi, ỷ vào vận khí tốt thành ngũ phẩm tướng quân nhìn đã khiến người ta không thoải mái, nếu không cho hắn vài đòn phủ đầu, hắn không biết nam cương này ai nặng ai nhẹ."
Bạch Quy Nam thầm nghĩ nếu ngươi không phải vận khí tốt, ngươi làm sao lại là con trai của Thạch Nguyên Hùng.
Thạch Phá Đang quay đầu lại mắng một tiếng: "Người chết rồi sao? Xào một món ăn mà thôi, chậm chạp như heo."
Huyện lệnh huyện Hưng An đang chờ món đồ ở ăn cửa lại chạy ra ngoài, ông ta đã bị mắng rồi giờ đành phải đi mắng đầu bếp.
Bạch Quy Nam trầm mặc một lúc rồi nói: "Dù sao cũng đều là đồng liêu của Đại Ninh, chắc hẳn thân thiết với ngươi hơn một chút vì dù sao cũng là tướng quân chiến binh, lần sau gặp mặt không thể như vậy."
Thạch Phá Đang cười: "Thủy sư? Tính là chiến binh cái bíp gì, đừng nói thủy sư, ta thấy chiến binh của hai mươi vệ kia đều là giá áo túi cơm, ở Đại Ninh thật sự được coi là chiến binh vẫn chỉ là tứ cương hổ lang."
Gã lại uống một bát rượu: "Không đợi nữa, muốn ăn một món ăn cũng khó như vậy, chẳng ra làm sao."
Gã đứng dậy chắp tay với Bạch Quy Nam: "Đa tạ đạo thừa đại nhân khoản đãi, trên người ta còn có quân vụ, cáo từ trước."
Những tên thân binh ở phía sau Thạch Phá Đang chỉnh tề xoay người, đối với Bạch Quy Nam cũng làm như không thấy, trong mắt chỉ có tướng quân chứ không có đạo thừa.
Bạch Quy Nam ngồi xuống thở dài, tất cả quan viên địa phương cùng ngồi ở đó cũng đều thầm thở phào nhẹ nhõm.
Sớm biết vậy đã không mời gã đến đây.
Bạch Quy Nam thầm nghĩ trong lòng, nhưng ông ta ở ngay huyện Hưng An, nếu không gọi gã đến sợ là sẽ càng phiền hơn.
Tứ cương hổ lang? Đối nội đối ngoại, đều là hổ lang.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.