Chương 145: Phải thêm tiền
Trí Bạch
03/09/2020
Đội thuyền thổi tù và cảnh báo là vì thủy môn hạ xuống, lúc Thẩm Lãnh đi ra ngoài Vương Căn Đống dẫn theo người của thủy sư đã chuẩn bị cường công rồi, tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy Thẩm Lãnh bọn họ đi ra.
Thẩm Lãnh cười khoát tay, chỉ nói một câu là binh lính hạ nhầm cửa sát, cũng không nói thêm cái gì khác.
Trên đường lớn Từ Mộ Bạch ngồi bệt trên mặt đất, nhìn Thẩm Lãnh bọn họ ra khỏi cổng thành, đột nhiên gào khóc thật lớn, thủ hạ của y lục tục từ chỗ khác đi tới, có người giơ tay ra đỡ nhưng Từ Mộ Bạch lại không dậy, chỉ nằm rạp trên mặt đất khóc đến tê tâm liệt phế.
"Ta có lỗi với các lão."
"Đại nhân, nhưng ngài rất tốt với bách tính Lộc Thành."
Từ Mộ Bạch nghe được câu này trong lòng chấn động, nghĩ đến những lời Thẩm Lãnh nói trước khi đi, y đột nhiên cảm thấy mình quả thật rất ngu khi tưởng là có thể đồng quy vu tận với Thẩm Lãnh. Lại nghĩ tới Thẩm Lãnh nói câu ngươi làm quan địa phương thì đẹp mà cầm đao thì thật xấu, trong lòng bỗng dưng có chút lo lắng, nhưng rõ ràng nên hận hắn hơn mới đúng.
Thẩm Lãnh bọn họ lên thuyền lại xuất phát, cảnh sắc ven đường không tồi nhưng Thẩm Lãnh lại không có bao nhiêu hưng trí. Người như Từ Mộ Bạch trong lòng ân oán rõ ràng, nói y ngu xuẩn chỉ là để làm cho y tỉnh táo lại, ngược lại hắn cũng thực sự có chút thưởng thức tính tình của Từ Mộ Bạch.
Lại nghĩ tới Trà gia và tiên sinh ở Trường An cũng không biết tình hình như thế nào, điều lo lắng nhất nhất vẫn là không thể đoán được bọn họ muốn đi làm gì, trong lòng luôn khó có thể bình tĩnh.
Mà cùng lúc đó Trà gia và Thẩm tiên sinh đã cáo biệt Trân quý phi rời đi, Trân quý phi ngồi một mình ở cửa sổ ngẩn người. Từ sau lần trước hoàng đế từng nói với bà rằng có thể sắp tìm được con của bà, bà thường xuyên ngồi ngẩn người ở đây, nhưng trên mặt không có mấy phần vui sướng.
Chỉ có lo lắng.
Bà không ngờ Thanh Tùng đạo nhân lại dám trực tiếp vào cung đến tìm bà, mà còn thỉnh cầu bà tuyệt đối đừng nói với bệ hạ. Trân quý phi suy đi nghĩ lại vẫn im lặng, không có nói chuyện này cho hoàng đế biết.
Không biết một ai biết rốt cuộc bà nghĩ như thế nào. Sau khi rời đi Thẩm Tiểu Tùng chỉ nói với Trà gia một câu lòng người khó lường.
Trà gia nhìn ra sau khi gặp Trân quý phi rồi Thẩm tiên sinh cũng vẫn không thoải mái hơn, trong ánh mắt chỉ có thêm một chút thất vọng và khinh thường. Thật ra rất nhiều chuyện mà ngay cả nàng Thẩm tiên sinh cũng không nói, những chuyện đó chính là chỗ mấu chốt, nhưng ông nhất định nói với viện trưởng đại nhân, nếu không thì hôm nay cũng vào không cung Phúc Tú được.
"Chúng ta đi Bình Việt đạo." Thẩm tiên sinh vừa đi vừa nói: "Đột nhiên phát hiện, cầu đi cầu lại không bằng dựa vào chính mình, Lãnh Tử, ba người chúng ta sau này phải dựa vào chính mình rồi, ta vốn tưởng rằng Trân quý phi sẽ phản ứng mạnh mẽ một chút, nhưng không nghĩ lại lãnh đạm như thế, bà ta là sợ hoàng hậu từ xương tủy, là ta đã cược sai người."
Trà gia cúi đầu bước đi, bỗng nhiên cười, sáng lạn như ánh mặt trời.
"Ba người chúng ta rất tốt, dựa vào người khác là chuyện rất phiền phức, còn phải trả nhân tình. Tiên sinh từng nói kiềng ba chân ổn định nhất, không phải như ba người chúng ta nương tựa nâng đỡ cho nhau sao? Với lại, Lãnh Tử cũng coi như là tiên sinh nuôi lớn, chẳng lẽ lại thực nhẫn tâm đưa ra ngoài."
Thẩm tiên sinh cũng cười: "Không đưa không đưa, nuôi nấng cũng không dễ dàng, coi như nuôi con trai con dâu."
Trà gia rất nghiêm túc suy ngẫm một chút, không nhịn được hỏi: "Tiên sinh nói là ta khá giống như do ông thân sinh?"
Thẩm tiên sinh bĩu môi: "Hai ngươi không đứa nào giống ta thân sinh cả."
Trà gia ồ một tiếng: "Cho nên tiên sinh mới có thể kiêu ngạo tự hào chứ, nếu dựa vào bản thân ông, dù thế nào cũng khó sinh ra được con gái xinh đẹp như vậy, còn có thể nhặt được đồng dưỡng cô gia ưu tú như vậy."
Thẩm tiên sinh: "Xấu hổ không?"
"Chuyện trong nhà mình, có gì mà xấu hổ với không xấu hổ."
Thẩm tiên sinh nghe câu này xong không nhịn được bật cười, nghĩ sau này nếu Trà Nhi và Lãnh Tử có con thì nên gọi mình là gì? Gọi là lão gia (ông ngoại) có vẻ thân cận một chút hay là gọi gia gia có vẻ thân cận một chút, hay là gọi sư gia?
Một bóng đen nấp ở đầu ngõ, Thẩm tiên sinh đột nhiên quay đầu thoáng nhìn qua bên kia, chỗ đầu ngõ đã trống rỗng ngay cả cái bóng ma cũng không có, Thẩm tiên sinh khẽ nhíu mày, sau đó gọi Trà gia đi nhanh hơn.
Bóng đen kia là một nam nhân trung niên khoảng trên dưới 30 tuổi, không có bất kỳ điểm đặc biệt nào, bình thường rất bình thường, người như vậy cho dù thay cẩm y cưỡi con ngựa cao to diễu hành khắp nơi, sau một nén nhang những người đã từng gặp y cũng sẽ quên tướng mạo, chỉ nhớ con ngựa cao to.
Y đi ở dưới ánh mặt trời cũng tựa như một người vô hình, cũng chẳng có ai sẽ đặc biệt để ý đến một người như vậy, trên đường lớn đi lui đi tới đều là y. Trên đời này cũng không thấy nhiều người có thể ẩn mình vào bình thường như y, dù sao phần lớn là thật sự bình thường còn y thì không phải. Y vốn dĩ tự phụ, luôn cảm thấy những sát thủ được gọi là thanh danh hiển hách trên đời này đều là ngu ngốc, đâu có sát thủ làm cho bản thân lan truyền thanh danh, sát thủ thì nên là một cái bóng, là một người tàng hình, không để người khác biết mới là đạo sát thủ.
Ở trên đường lớn theo dõi Thẩm tiên sinh và Trà gia một lát, người này xác định Thẩm tiên sinh là một cao thủ, là cao thủ mà mình cũng chưa chắc đã nhẹ nhàng thu phục được. Nhưng y không cho rằng bản thân không y làm được, trên thế giới này chỉ có một người là y không có cách nào cam đoan có thể giết chết... đó chính là đương kim bệ hạ.
Mà ngay cả vị đông chủ địa vị hiển hách hôm nay gọi y đến, y nghĩ nếu mình được trả cái giá đủ cao thì cũng có thể giết được.
Người gọi y tới, là hoàng hậu.
Y cảm thấy hoàng hậu là một nữ nhân hết sức thú vị, trong gian phòng này thắp hương thờ Phật, trong mùi đàn hương cũng lộ ra vài phần từ bi. Hoàng hậu tướng mạo cũng không tệ, y nghĩ nếu bách tính thế gian không biết Quan Âm trông như thế nào, cũng có thể đến nhìn khuôn mặt này của hoàng hậu, chỉ là không trợn mắt, trong ánh mắt luôn có vài phần tâm tính thể hiện ra.
Nữ nhân này lợi hại đến mức dù đang nói chuyện giết người cũng có một chút dáng vẻ như Phật từ bi cứu khổ cứu nạn, cho nên y xác định trên thế giới này người tự cho mình là nhất không ai qua được bà ta, nhất định là hoàng hậu nghĩ mình làm như thế nào cũng là đúng, nhất định nghĩ mình làm như thế nào cũng là tốt, cho nên y lại xác định bà ta là một nữ nhân được chiều hư, dù cho đã mấy chục tuổi vẫn như thế.
Cũng chưa chắc là người khác nuông chiều, nên là bản thân bà ta tự nuông chiều mình.
Hoàng hậu rất chán ghét ánh mắt của y, trong ánh mắt kia không có kính ý mà ngược lại còn có một chút chế giễu, bà ta không thích nhất là nam nhân nhìn mình như vậy, giống như hoàng đế sau cái đêm năm ấy, luôn dùng ánh mắt như vậy nhìn bà ta, dường như muốn nhìn đến nơi sâu thẳm trong lòng bà ta rốt cuộc đang cất giấu cái gì.
"Có tin ta cho người ta khoét mắt của ngươi không?"
Lúc hoàng hậu nói câu này giống như đang nói là... Ngã Phật từ bi phù hộ ngươi bị mù.
"Hoàng hậu nương nương nói đùa rồi, người cũng biết trên thế giới này người muốn khoét mắt ta thật sự đếm không hết, hiện giờ mắt của ta vẫn còn ở trên mặt ta, giúp ta thấy rõ người chịu tìm ta lấy ra nhiều ngân phiếu hơn nữa."
Hoàng hậu nhíu mày: "Diêu Đào Chi, trên thế giới này ngoại trừ tiền ra ngươi không muốn có cái gì khác sao? Ngươi chỉ làm việc vì tiền?"
"Nếu không thì sao, tình yêu và chính nghĩa?"
Diêu Đào Chi bật cười, ở trước mặt hoàng hậu cũng không thu liễm sự ngông cuồng của y, bởi vì y biết giá trị của mình, người sống nhất định phải có giá trị, không có gì là không dùng tiền vàng đong đếm ra được phân lượng. Y thích dùng tiền tài để xác định tầm quan trọng của bất cứ chuyện gì, bất cứ người nào. Tuy rằng y không có bằng hữu cũng không thích cái gọi là ràng buộc hữu tình kia, nhưng y lại có lý luận của riêng mình. Ví dụ như lấy tiền tài để đong đếm phân lượng của hữu tình, cụ thể đại khái chính là nếu bằng hữu của ngươi vay tiền ngươi, ngươi bằng lòng cho hắn ta vay bao nhiêu, điều này sẽ phân ra được một bộ phận ngươi không muốn cho vay tiền, gọi là giao tình hời hợt, ngươi bằng lòng mượn mười lượng, bằng lòng mượn một trăm lượng, đều có phân lượng riêng, bằng lòng cho hắn ta mượn toàn bộ gia tài thì được coi là sinh tử chi giao rồi.
"Cũng phải, người như ngươi vô cùng đơn giản, ngược lại càng dễ giao việc hơn so với những người khác."
Hoàng hậu mở hộp trang sức của mình ra, lấy từ bên trong ra một viên đông châu lớn như quả trứng chim: "Có đủ không?"
Diêu Đào Chi hơi ngẩn người: "Tại sao hoàng hậu nương nương không dùng tiền mặt?"
Đương nhiên y sẽ không nghĩ là hoàng hậu thiếu tiền.
"Trên ngân phiếu đều có chứng cứ thể tra ra, lỡ như ngươi chết, ta không muốn khiến cho bản thân không sạch sẽ."
Hoàng hậu đẩy đông châu qua: "Giết một người."
Diêu Đào Chi cầm đông châu lên đi đến cửa sổ, mở cửa sổ ra két một tiếng, ánh nắng lập tức chiếu vào trong phòng, sắc mặt hoàng hậu lập tức tái đi: "Ngươi đóng cửa lại cho ta!"
Bà ta đã quen cuộc sống không mở cửa sổ, giống như ở trong bóng đêm vĩnh viễn.
Diêu Đào Chi nào biết bà ta ghét ánh sáng, tiện tay đóng kín cửa sổ, nhét đông châu vào trong ngực: "Giết ai?"
"Thẩm Lãnh."
"Thẩm Lãnh?"
Diêu Đào Chi cứ cảm thấy cái tên này hơi quen tai, sau khi suy nghĩ cẩn thận một chút mới nhớ ra vị thiếu niên tướng quân phong quang vô hạn gần đây, sau đó không nhịn được lắc đầu: "Vậy thì không đủ... Giết một tướng quân ngũ phẩm, viên đông châu này tất nhiên là dư thừa, ta còn phải trả lại hoàng hậu một ít tiền. Nhưng người tên Thẩm Lãnh kia thì khác, thánh quyến chính long chết rồi ta phải trốn kỹ một thời gian, hoàng hậu nương nương cũng biết ta yêu tiền đơn giản là bởi vì thích hưởng thụ, ăn mỹ thực ngon nhất, ngủ với mỹ nữ đẹp nhất, những khoản chi tiêu này quả thật hơi quá lớn, nhất là lúc lẩn trốn chỉ có thể làm những việc này, tiêu tiền như nước."
Hoàng hậu nhíu mày, lại mở hộp trang sức lấy từ bên trong ra một viên gì đó màu tím giống như thủy tinh, nhìn sáng lấp lánh, cho dù là ở trong phòng không có bao nhiêu ánh sáng cũng không giấu được vẻ đẹp của nó.
"Đồ của Tây Vực, giá trị gấp năm lần viên đông châu kia."
Bà ta đặt thứ đó xuống: "Bây giờ đã đủ chưa?"
"Đủ rồi, nhiều rồi."
Diêu Đào Chi cảm thấy hơi buồn rầu, thứ này giá trị cao như vậy mà giết một tên Thẩm Lãnh thì có vẻ giá cả hơi cao thái quá, lấy tiền như vậy đã phá hỏng quy củ của mình. Y vẫn luôn cho rằng đầu người phải ghi giá công khai, Thẩm Lãnh thì hai viên đông châu như vậy gần như là đủ rồi, nhưng mà y lại không muốn trả lại phần dư ra, nghĩ đi nghĩ lại, sau đó cười trả lời: "Hay là ta sẽ giúp người giết thêm hai người miễn phí?"
Ý nghĩ đầu tiên hoàng hậu nghĩ đến chính là đương kim bệ hạ, vì thế cười cười tự giễu.
"Không cần, phần còn lại coi như là ban cho ngươi."
Hoàng hậu nói là "ban cho" tất nhiên không quá, bởi vì bà ta là hoàng hậu, trong cả Đại Ninh người gọi tặng đồ cho người khác là "ban cho" vốn dĩ không nhiều, bất kể nói thế nào bà ta đều có thể xếp ở vị thứ hai.
Nhưng Diêu Đào Chi là một người thật sự rất có nguyên tắc của bản thân, sau khi suy nghĩ một chút thì nhận viên thủy tinh màu tím kia: "Hay là miễn phí giết hai người đi, hai người mà hoàng hậu nương nương bảo ta theo dõi trước đó có được không?"
Hoàng hậu lại nhíu mày, bà ta thật sự vô cùng không thích Diêu Đào Chi người này, thế nhưng quả thật cho đến hiện tại chỉ có thể tìm được người này là người hợp nhất không để lộ dấu vết hậu tộc. Đại Sở đệ nhất sát thủ Diêu Vô Ngấn nổi tiếng thiên hạ năm đó là tổ tiên của y, nhưng Diêu Đào Chi ngay cả tổ tiên của y cũng xem thường, lý do là quá nổi tiếng.
"Nếu ngươi thật sự muốn giết thêm một người, vậy thì Hàn Hoán Chi đi."
Cuối cùng Hoàng hậu vẫn đưa ra lựa chọn: "Dù sao ngươi cũng phải đi Bình Việt đạo, sau khi giết Thẩm Lãnh thuận tiện diệt trừ Hàn Hoán Chi, ta đã sắp xếp người đi làm, ngươi đi là thêm một phần đảm bảo."
Diêu Đào Chi ngẩn người: Đô đình úy quỷ kiến sầu Hàn Hoán Chi của phủ đình úy?"
"Chính là hắn."
"Người này à..."
Diêu Đào Chi đứng lên tới gần hoàng hậu, nhìn khuôn mặt cho đã bị năm tháng tấn công cũng vẫn rất đẹp đẽ kia: "Phải thêm tiền."
Thẩm Lãnh cười khoát tay, chỉ nói một câu là binh lính hạ nhầm cửa sát, cũng không nói thêm cái gì khác.
Trên đường lớn Từ Mộ Bạch ngồi bệt trên mặt đất, nhìn Thẩm Lãnh bọn họ ra khỏi cổng thành, đột nhiên gào khóc thật lớn, thủ hạ của y lục tục từ chỗ khác đi tới, có người giơ tay ra đỡ nhưng Từ Mộ Bạch lại không dậy, chỉ nằm rạp trên mặt đất khóc đến tê tâm liệt phế.
"Ta có lỗi với các lão."
"Đại nhân, nhưng ngài rất tốt với bách tính Lộc Thành."
Từ Mộ Bạch nghe được câu này trong lòng chấn động, nghĩ đến những lời Thẩm Lãnh nói trước khi đi, y đột nhiên cảm thấy mình quả thật rất ngu khi tưởng là có thể đồng quy vu tận với Thẩm Lãnh. Lại nghĩ tới Thẩm Lãnh nói câu ngươi làm quan địa phương thì đẹp mà cầm đao thì thật xấu, trong lòng bỗng dưng có chút lo lắng, nhưng rõ ràng nên hận hắn hơn mới đúng.
Thẩm Lãnh bọn họ lên thuyền lại xuất phát, cảnh sắc ven đường không tồi nhưng Thẩm Lãnh lại không có bao nhiêu hưng trí. Người như Từ Mộ Bạch trong lòng ân oán rõ ràng, nói y ngu xuẩn chỉ là để làm cho y tỉnh táo lại, ngược lại hắn cũng thực sự có chút thưởng thức tính tình của Từ Mộ Bạch.
Lại nghĩ tới Trà gia và tiên sinh ở Trường An cũng không biết tình hình như thế nào, điều lo lắng nhất nhất vẫn là không thể đoán được bọn họ muốn đi làm gì, trong lòng luôn khó có thể bình tĩnh.
Mà cùng lúc đó Trà gia và Thẩm tiên sinh đã cáo biệt Trân quý phi rời đi, Trân quý phi ngồi một mình ở cửa sổ ngẩn người. Từ sau lần trước hoàng đế từng nói với bà rằng có thể sắp tìm được con của bà, bà thường xuyên ngồi ngẩn người ở đây, nhưng trên mặt không có mấy phần vui sướng.
Chỉ có lo lắng.
Bà không ngờ Thanh Tùng đạo nhân lại dám trực tiếp vào cung đến tìm bà, mà còn thỉnh cầu bà tuyệt đối đừng nói với bệ hạ. Trân quý phi suy đi nghĩ lại vẫn im lặng, không có nói chuyện này cho hoàng đế biết.
Không biết một ai biết rốt cuộc bà nghĩ như thế nào. Sau khi rời đi Thẩm Tiểu Tùng chỉ nói với Trà gia một câu lòng người khó lường.
Trà gia nhìn ra sau khi gặp Trân quý phi rồi Thẩm tiên sinh cũng vẫn không thoải mái hơn, trong ánh mắt chỉ có thêm một chút thất vọng và khinh thường. Thật ra rất nhiều chuyện mà ngay cả nàng Thẩm tiên sinh cũng không nói, những chuyện đó chính là chỗ mấu chốt, nhưng ông nhất định nói với viện trưởng đại nhân, nếu không thì hôm nay cũng vào không cung Phúc Tú được.
"Chúng ta đi Bình Việt đạo." Thẩm tiên sinh vừa đi vừa nói: "Đột nhiên phát hiện, cầu đi cầu lại không bằng dựa vào chính mình, Lãnh Tử, ba người chúng ta sau này phải dựa vào chính mình rồi, ta vốn tưởng rằng Trân quý phi sẽ phản ứng mạnh mẽ một chút, nhưng không nghĩ lại lãnh đạm như thế, bà ta là sợ hoàng hậu từ xương tủy, là ta đã cược sai người."
Trà gia cúi đầu bước đi, bỗng nhiên cười, sáng lạn như ánh mặt trời.
"Ba người chúng ta rất tốt, dựa vào người khác là chuyện rất phiền phức, còn phải trả nhân tình. Tiên sinh từng nói kiềng ba chân ổn định nhất, không phải như ba người chúng ta nương tựa nâng đỡ cho nhau sao? Với lại, Lãnh Tử cũng coi như là tiên sinh nuôi lớn, chẳng lẽ lại thực nhẫn tâm đưa ra ngoài."
Thẩm tiên sinh cũng cười: "Không đưa không đưa, nuôi nấng cũng không dễ dàng, coi như nuôi con trai con dâu."
Trà gia rất nghiêm túc suy ngẫm một chút, không nhịn được hỏi: "Tiên sinh nói là ta khá giống như do ông thân sinh?"
Thẩm tiên sinh bĩu môi: "Hai ngươi không đứa nào giống ta thân sinh cả."
Trà gia ồ một tiếng: "Cho nên tiên sinh mới có thể kiêu ngạo tự hào chứ, nếu dựa vào bản thân ông, dù thế nào cũng khó sinh ra được con gái xinh đẹp như vậy, còn có thể nhặt được đồng dưỡng cô gia ưu tú như vậy."
Thẩm tiên sinh: "Xấu hổ không?"
"Chuyện trong nhà mình, có gì mà xấu hổ với không xấu hổ."
Thẩm tiên sinh nghe câu này xong không nhịn được bật cười, nghĩ sau này nếu Trà Nhi và Lãnh Tử có con thì nên gọi mình là gì? Gọi là lão gia (ông ngoại) có vẻ thân cận một chút hay là gọi gia gia có vẻ thân cận một chút, hay là gọi sư gia?
Một bóng đen nấp ở đầu ngõ, Thẩm tiên sinh đột nhiên quay đầu thoáng nhìn qua bên kia, chỗ đầu ngõ đã trống rỗng ngay cả cái bóng ma cũng không có, Thẩm tiên sinh khẽ nhíu mày, sau đó gọi Trà gia đi nhanh hơn.
Bóng đen kia là một nam nhân trung niên khoảng trên dưới 30 tuổi, không có bất kỳ điểm đặc biệt nào, bình thường rất bình thường, người như vậy cho dù thay cẩm y cưỡi con ngựa cao to diễu hành khắp nơi, sau một nén nhang những người đã từng gặp y cũng sẽ quên tướng mạo, chỉ nhớ con ngựa cao to.
Y đi ở dưới ánh mặt trời cũng tựa như một người vô hình, cũng chẳng có ai sẽ đặc biệt để ý đến một người như vậy, trên đường lớn đi lui đi tới đều là y. Trên đời này cũng không thấy nhiều người có thể ẩn mình vào bình thường như y, dù sao phần lớn là thật sự bình thường còn y thì không phải. Y vốn dĩ tự phụ, luôn cảm thấy những sát thủ được gọi là thanh danh hiển hách trên đời này đều là ngu ngốc, đâu có sát thủ làm cho bản thân lan truyền thanh danh, sát thủ thì nên là một cái bóng, là một người tàng hình, không để người khác biết mới là đạo sát thủ.
Ở trên đường lớn theo dõi Thẩm tiên sinh và Trà gia một lát, người này xác định Thẩm tiên sinh là một cao thủ, là cao thủ mà mình cũng chưa chắc đã nhẹ nhàng thu phục được. Nhưng y không cho rằng bản thân không y làm được, trên thế giới này chỉ có một người là y không có cách nào cam đoan có thể giết chết... đó chính là đương kim bệ hạ.
Mà ngay cả vị đông chủ địa vị hiển hách hôm nay gọi y đến, y nghĩ nếu mình được trả cái giá đủ cao thì cũng có thể giết được.
Người gọi y tới, là hoàng hậu.
Y cảm thấy hoàng hậu là một nữ nhân hết sức thú vị, trong gian phòng này thắp hương thờ Phật, trong mùi đàn hương cũng lộ ra vài phần từ bi. Hoàng hậu tướng mạo cũng không tệ, y nghĩ nếu bách tính thế gian không biết Quan Âm trông như thế nào, cũng có thể đến nhìn khuôn mặt này của hoàng hậu, chỉ là không trợn mắt, trong ánh mắt luôn có vài phần tâm tính thể hiện ra.
Nữ nhân này lợi hại đến mức dù đang nói chuyện giết người cũng có một chút dáng vẻ như Phật từ bi cứu khổ cứu nạn, cho nên y xác định trên thế giới này người tự cho mình là nhất không ai qua được bà ta, nhất định là hoàng hậu nghĩ mình làm như thế nào cũng là đúng, nhất định nghĩ mình làm như thế nào cũng là tốt, cho nên y lại xác định bà ta là một nữ nhân được chiều hư, dù cho đã mấy chục tuổi vẫn như thế.
Cũng chưa chắc là người khác nuông chiều, nên là bản thân bà ta tự nuông chiều mình.
Hoàng hậu rất chán ghét ánh mắt của y, trong ánh mắt kia không có kính ý mà ngược lại còn có một chút chế giễu, bà ta không thích nhất là nam nhân nhìn mình như vậy, giống như hoàng đế sau cái đêm năm ấy, luôn dùng ánh mắt như vậy nhìn bà ta, dường như muốn nhìn đến nơi sâu thẳm trong lòng bà ta rốt cuộc đang cất giấu cái gì.
"Có tin ta cho người ta khoét mắt của ngươi không?"
Lúc hoàng hậu nói câu này giống như đang nói là... Ngã Phật từ bi phù hộ ngươi bị mù.
"Hoàng hậu nương nương nói đùa rồi, người cũng biết trên thế giới này người muốn khoét mắt ta thật sự đếm không hết, hiện giờ mắt của ta vẫn còn ở trên mặt ta, giúp ta thấy rõ người chịu tìm ta lấy ra nhiều ngân phiếu hơn nữa."
Hoàng hậu nhíu mày: "Diêu Đào Chi, trên thế giới này ngoại trừ tiền ra ngươi không muốn có cái gì khác sao? Ngươi chỉ làm việc vì tiền?"
"Nếu không thì sao, tình yêu và chính nghĩa?"
Diêu Đào Chi bật cười, ở trước mặt hoàng hậu cũng không thu liễm sự ngông cuồng của y, bởi vì y biết giá trị của mình, người sống nhất định phải có giá trị, không có gì là không dùng tiền vàng đong đếm ra được phân lượng. Y thích dùng tiền tài để xác định tầm quan trọng của bất cứ chuyện gì, bất cứ người nào. Tuy rằng y không có bằng hữu cũng không thích cái gọi là ràng buộc hữu tình kia, nhưng y lại có lý luận của riêng mình. Ví dụ như lấy tiền tài để đong đếm phân lượng của hữu tình, cụ thể đại khái chính là nếu bằng hữu của ngươi vay tiền ngươi, ngươi bằng lòng cho hắn ta vay bao nhiêu, điều này sẽ phân ra được một bộ phận ngươi không muốn cho vay tiền, gọi là giao tình hời hợt, ngươi bằng lòng mượn mười lượng, bằng lòng mượn một trăm lượng, đều có phân lượng riêng, bằng lòng cho hắn ta mượn toàn bộ gia tài thì được coi là sinh tử chi giao rồi.
"Cũng phải, người như ngươi vô cùng đơn giản, ngược lại càng dễ giao việc hơn so với những người khác."
Hoàng hậu mở hộp trang sức của mình ra, lấy từ bên trong ra một viên đông châu lớn như quả trứng chim: "Có đủ không?"
Diêu Đào Chi hơi ngẩn người: "Tại sao hoàng hậu nương nương không dùng tiền mặt?"
Đương nhiên y sẽ không nghĩ là hoàng hậu thiếu tiền.
"Trên ngân phiếu đều có chứng cứ thể tra ra, lỡ như ngươi chết, ta không muốn khiến cho bản thân không sạch sẽ."
Hoàng hậu đẩy đông châu qua: "Giết một người."
Diêu Đào Chi cầm đông châu lên đi đến cửa sổ, mở cửa sổ ra két một tiếng, ánh nắng lập tức chiếu vào trong phòng, sắc mặt hoàng hậu lập tức tái đi: "Ngươi đóng cửa lại cho ta!"
Bà ta đã quen cuộc sống không mở cửa sổ, giống như ở trong bóng đêm vĩnh viễn.
Diêu Đào Chi nào biết bà ta ghét ánh sáng, tiện tay đóng kín cửa sổ, nhét đông châu vào trong ngực: "Giết ai?"
"Thẩm Lãnh."
"Thẩm Lãnh?"
Diêu Đào Chi cứ cảm thấy cái tên này hơi quen tai, sau khi suy nghĩ cẩn thận một chút mới nhớ ra vị thiếu niên tướng quân phong quang vô hạn gần đây, sau đó không nhịn được lắc đầu: "Vậy thì không đủ... Giết một tướng quân ngũ phẩm, viên đông châu này tất nhiên là dư thừa, ta còn phải trả lại hoàng hậu một ít tiền. Nhưng người tên Thẩm Lãnh kia thì khác, thánh quyến chính long chết rồi ta phải trốn kỹ một thời gian, hoàng hậu nương nương cũng biết ta yêu tiền đơn giản là bởi vì thích hưởng thụ, ăn mỹ thực ngon nhất, ngủ với mỹ nữ đẹp nhất, những khoản chi tiêu này quả thật hơi quá lớn, nhất là lúc lẩn trốn chỉ có thể làm những việc này, tiêu tiền như nước."
Hoàng hậu nhíu mày, lại mở hộp trang sức lấy từ bên trong ra một viên gì đó màu tím giống như thủy tinh, nhìn sáng lấp lánh, cho dù là ở trong phòng không có bao nhiêu ánh sáng cũng không giấu được vẻ đẹp của nó.
"Đồ của Tây Vực, giá trị gấp năm lần viên đông châu kia."
Bà ta đặt thứ đó xuống: "Bây giờ đã đủ chưa?"
"Đủ rồi, nhiều rồi."
Diêu Đào Chi cảm thấy hơi buồn rầu, thứ này giá trị cao như vậy mà giết một tên Thẩm Lãnh thì có vẻ giá cả hơi cao thái quá, lấy tiền như vậy đã phá hỏng quy củ của mình. Y vẫn luôn cho rằng đầu người phải ghi giá công khai, Thẩm Lãnh thì hai viên đông châu như vậy gần như là đủ rồi, nhưng mà y lại không muốn trả lại phần dư ra, nghĩ đi nghĩ lại, sau đó cười trả lời: "Hay là ta sẽ giúp người giết thêm hai người miễn phí?"
Ý nghĩ đầu tiên hoàng hậu nghĩ đến chính là đương kim bệ hạ, vì thế cười cười tự giễu.
"Không cần, phần còn lại coi như là ban cho ngươi."
Hoàng hậu nói là "ban cho" tất nhiên không quá, bởi vì bà ta là hoàng hậu, trong cả Đại Ninh người gọi tặng đồ cho người khác là "ban cho" vốn dĩ không nhiều, bất kể nói thế nào bà ta đều có thể xếp ở vị thứ hai.
Nhưng Diêu Đào Chi là một người thật sự rất có nguyên tắc của bản thân, sau khi suy nghĩ một chút thì nhận viên thủy tinh màu tím kia: "Hay là miễn phí giết hai người đi, hai người mà hoàng hậu nương nương bảo ta theo dõi trước đó có được không?"
Hoàng hậu lại nhíu mày, bà ta thật sự vô cùng không thích Diêu Đào Chi người này, thế nhưng quả thật cho đến hiện tại chỉ có thể tìm được người này là người hợp nhất không để lộ dấu vết hậu tộc. Đại Sở đệ nhất sát thủ Diêu Vô Ngấn nổi tiếng thiên hạ năm đó là tổ tiên của y, nhưng Diêu Đào Chi ngay cả tổ tiên của y cũng xem thường, lý do là quá nổi tiếng.
"Nếu ngươi thật sự muốn giết thêm một người, vậy thì Hàn Hoán Chi đi."
Cuối cùng Hoàng hậu vẫn đưa ra lựa chọn: "Dù sao ngươi cũng phải đi Bình Việt đạo, sau khi giết Thẩm Lãnh thuận tiện diệt trừ Hàn Hoán Chi, ta đã sắp xếp người đi làm, ngươi đi là thêm một phần đảm bảo."
Diêu Đào Chi ngẩn người: Đô đình úy quỷ kiến sầu Hàn Hoán Chi của phủ đình úy?"
"Chính là hắn."
"Người này à..."
Diêu Đào Chi đứng lên tới gần hoàng hậu, nhìn khuôn mặt cho đã bị năm tháng tấn công cũng vẫn rất đẹp đẽ kia: "Phải thêm tiền."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.