Trường Sinh Bất Tử

Quyển 11 - Chương 128: Hoang Cổ gia tộc!

Quan Kỳ

22/01/2015

- Thiếu chủ, chúng ta đi nhanh đi!

Một người lập tức nói.

- Chuyện còn không có giải quyết? Muốn đi sao?

Giọng nói Chung Sơn lạnh như băng, nói.

Chung Sơn nói xong, căn bản không tự mình ra tay, Đao Nhân Đồ, Kim Bằng, U Sơn một đám Tổ Tiên phía sau, dùng khí thế cường đại ép xuống.

Một đám Tổ Tiên áp chế, để cho mọi người nhất thời có cảm giác không thể động đậy.

Bành!

Ở bên trong bảy thuộc hạ của Trình Bạch Y, nhất thời có một lục y cường giả bộc phát ra lục quang cường đại, một phát bắt được Trình Bạch Y, liền trốn chạy.

Ông!

Nhưng, mới vừa bước ra một bước, lục y cường giả kia đã ngừng lại, bởi vì Lạc Tinh Trần kéo trường cung, một cái Hậu Nghệ thần tiễn nhắm thẳng vào mi tâm của lục y cường giả, chỉ cần hắn hơi có nhúc nhích, Hậu Nghệ thần tiễn này sẽ xuyên thủng thân thể của hắn.

- Tổ Tiên? Lại có Tổ Tiên đặc biệt bảo vệ ngươi?

Chung Sơn mắt lạnh nhìn về phía lục y cường giả kia.

- Lục sư huynh, mau, mau báo cho Phụ Thánh!

Trình Bạch Y cả kinh kêu lên.

Mặt lục y cường giả liền biến sắc, ngẩng đầu nhìn trời, tiếp theo lộ ra một vẻ khổ sở.

Trên bầu trời, giờ phút này nổi lên từng đợt gió lốc quỷ dị, mây trắng lúc tụ lúc tán, hết thảy biến thành rất không chân thật.

- Bắt lại toàn bộ!

Chung Sơn ra lệnh một tiếng.

- Rõ!

Một đám Tổ Tiên của Đại Tranh ầm ầm tuân mệnh.

- Lục sư huynh?

Trình Bạch Y hét lớn.

Cường giả tóc xanh tức giận nói:

- Thiên Cơ nơi này đã bị che, căn bản không liên lạc được với sư tôn!

- Cái gì?

Mặt Trình Bạch Y liền biến sắc.

- Chung Sơn, ngươi dám động vào ta? Phụ Thánh của ta là Thánh nhân đệ nhất thiên hạ, ngươi dám động vào ta, Phụ Thánh sẽ làm ngươi vạn kiếp bất phục!

Trình Bạch Y cả kinh kêu lên.

Nhưng, quần thần Đại Tranh chỉ nghe một mình Chung Sơn ra lệnh, sao lại để ý tới Trình Bạch Y hô to?

- Con của Trình Hầu?

Chung Sơn lắc đầu khinh thường.

Đồng dạng là Thánh đời hai, Quân Thiên Hạ con của Luân Hồi Thánh nhân hùng tài đại lược, sáng lập Luân Hồi Thánh đình, Đế Vương cường thế của Bắc châu, mà Trình Bạch Y trước mắt cũng là. . .

Nghĩ đến năm đó ở Phong Trủng Cương Vực, Trình Hầu đưa Trình Bạch Y đi Tử Tiêu Đạo tràng, có lẽ chính là để cho Trình Bạch Y thoát khỏi sự che chở của chính mình, có thể lớn lên, đáng tiếc . . .

Oanh!

Một tiếng vang thật lớn, đại chiến mở ra, dĩ nhiên, cái gọi là đại chiến đều chỉ là vì bắt giữ lục y cường giả mà thôi. Về phần những Cổ Tiên khác bảo vệ Trình Bạch Y, căn bản là thêm vào cho đủ số mà thôi.

Có Tử Dương Kinh Hồng che dấu Thiên Cơ, quần thần Đại Tranh đối phó mấy tiểu nhân vật, cũng không có đáng giá để Chung Sơn chú ý.

Chúng thần cũng tương đối thức thời, dời chiến trường ra chỗ khác. Cường giả áo xanh tuy nói là Tổ Tiên, nhưng chỉ là một Tổ Tiên sơ cấp mà thôi, nếu không một Tổ Tiên cường thế sao lại làm hộ vệ cho một tên con nhà giàu? Cường giả áo xanh muốn bỏ chạy, nhưng một đám Tổ Tiên vây quanh hắn, hắn trốn kiểu gì a?

Chỉ có một chút thời gian, những người này đã bị bắt không sai biệt lắm. Cường giả áo xanh cũng vật lộn một phen, đáng tiếc hắn không phải là Trấn Nguyên Tử. Kiên trì một hồi, đã bị bắt được, tiếp theo bị Thi tiên sinh dùng bí pháp phong trụ tu vi.

- Chung Sơn, ngươi biết ngươi đang làm gì không? Ngươi muốn là địch cùng Phụ Thánh ta?

Trình Bạch Y mặc dù bị bắt chặt, cũng tựa như không có hiểu rõ tình huống bây giờ, vẫn kêu lên không chút kiêng kỵ.

- Hắn!

Tử Huân bỗng nhiên cau mày nói.

- Sao vậy?

- Hắn là con của Trình Hầu, như ngươi vậy có thể . . .

Tử Huân lo lắng nói.

- Ngươi đang ở quan tâm ta?

Chung Sơn cười nói.

- Tử Huân, ngươi tiện nhân này, trước kia là ta quá nhân từ đối với ngươi, chờ ta trở về, ta nhất định khiến Phụ Thánh giao ngươi cho ta, ngươi tiện . . .

Hai mắt Trình Bạch Y nhìn Tử Huân.

Cường giả bị bắt bên cạnh nhìn Trình Bạch Y đến hiện giờ còn khẩu xuất cuồng ngôn, một đám sắc mặt tối sầm, mình tại sao đi theo một tên thiếu chủ như vậy?

- A!



Chung Sơn lật tay tát một cái, nhất thời cắt đứt lời nói nhục mạ của Trình Bạch Y đối với Tử Huân. Trên mặt Trình Bạch Y nhất thời tím lên, hàm răng thậm chí bị một cái tát của Chung Sơn đánh rớt bảy tám cái.

- Ngươi, ngươi . . .

Trong mắt Trình Bạch Y lóe lên một cổ kinh hãi.

Hàn quang trong mắt Chung Sơn chợt lóe, lúc này Trình Bạch Y mới hiểu được tình cảnh bây giờ, giật mình một cái, không dám nói lời nào.

- Chung Thánh Vương, lúc trước là chúng ta có nhiều đắc tội, mong rằng Chung Thánh Vương chớ trách, gia sư Trình Hầu . . .

Cường giả áo xanh nói.

- Mang về!

Chung Sơn không để ý đến cường giả áo xanh, mà là hạ lệnh.

- Rõ!

Đám người Kim Bằng lập tức tuân mệnh.

Mọi người thối lui. Đồng thời, cũng không dám quan sát Tử Huân nhiều, bởi vì tất cả mọi người cảm thấy quan hệ của nàng này cùng Chung Sơn có chỗ không tầm thường, có lẽ, Đại Tranh sẽ thêm một hoàng hậu.

Đợi mọi người rời đi, Tử Huân mới phức tạp nhìn về phía Chung Sơn.

- Trình Bạch Y, hắn . . .

Tử Huân suy nghĩ một chút nói.

- Không cần lo lắng hắn, ta sẽ xử lý!

Chung Sơn lắc lắc đầu nói.

- Nhưng là . . .

- Ta biết ta đang làm cái gì!

Chung Sơn lắc đầu.

Tử Huân cắn môi một cái, cuối cùng cái gì cũng không nói.

Hai người một trận trầm mặc.

- Hàng ngàn tiểu thế giới, trước khi phi thăng, lá thư nầy là ngươi đưa tới sao?

Trầm mặc một hồi, Chung Sơn nhẹ nhàng nói.

- Ừm!

Tử Huân nhẹ nhàng lên tiếng.

Hai người lại là một trận trầm mặc.

Tử Huân nhìn Chung Sơn một chút, thật giống như trong mắt có thiên ngôn vạn ngữ, nhưng làm sao cũng không cách nào nói ra.

- Ta phải đi!

Cuối cùng Tử Huân nói.

Nhìn thân ảnh cô đơn kia của Tử Huân, nội tâm Chung Sơn giống như có một cổ xúc động sâu đậm.

- Ở lại đây đi, ở bên cạnh ta!

Bỗng nhiên Chung Sơn nắm tay phải Tử Huân lên, không để cho nàng đi.

Một thoáng kia khi nắm bàn tay của Tử Huân, Chung Sơn cảm giác Tử Huân khẽ run lên.

Tử Huân lắc đầu, tránh thoát bàn tay của Chung Sơn.

Tử Huân nghiêng đầu, thật giống như không dám nhìn ánh mắt của Chung Sơn.

- Thứ ta muốn, ngươi không cho ta được! Ngươi cũng biết!

Tử Huân lắc đầu, làm ra một bộ quyết tuyệt.

Tử Huân nói đúng như lời nói ban đầu, bảo Chung Sơn từ bỏ đám thê tử, Tử Huân sẽ toàn tâm toàn ý hầu hạ Chung Sơn, nhưng năm đó Chung Sơn cự tuyệt, dĩ nhiên, giờ phút này Chung Sơn cũng không muốn dây dưa tại việc này!

- Ta biết, ngươi đang tìm kiếm gì đó ở Lôi Đình Đạo tràng, nhưng, Trình Hầu cũng không phải là hạng người dễ dàng, Trình Bạch Y đều có thể nhìn ra mục đích của ngươi, Trình Hầu không nhìn ra được sao? Không nên đi, ở lại đây đi!

Chung Sơn ôn nhu nói.

- A!

Tử Huân lộ ra một tia khổ sở nhàn nhạt. Cuối cùng, u oán lắc lắc đầu nói:

- Ngươi không hiểu!

- Ta không hiểu? Ta không cần phải hiểu! Ta chỉ biết ngươi đang ở Lôi Đình Đạo tràng, ta không yên lòng. Ngươi là nữ nhân, ta là nam nhân, tất cả thứ ngươi muốn, làm nam nhân ta đây cũng có thể lấy được cho ngươi, cho dù là diệt Lôi Đình Đạo tràng!

Chung Sơn trịnh trọng nói.

Nghe được thanh âm đanh thép của Chung Sơn, thân thể mềm mại của Tử Huân lại khẽ run lên.

Nhưng, Tử Huân vẫn là cắn hàm răng, đè ép tình cảm muốn bộc phát trong lòng. Cho dù giờ phút này, tâm tình Tử Huân thiếu chút nữa cũng thất thủ.

Hít vài hơi thật sâu, Tử Huân lắc lắc đầu nói:

- Trước khi phi thăng ở hàng ngàn tiểu thế giới, ta gửi thư cho ngươi, ngươi nhất định rất kỳ quái, tu vi ta kém hơn so với ngươi, lại có thể phi thăng trước tiên sao?

Rốt cục Tử Huân nguyện ý tiết lộ một tia tin tức.

- Ta nghĩ tới, ngươi có thể phi thăng, ta nghĩ khẳng định nhận được sự trợ giúp nào đó?

Chung Sơn hỏi.



- Ta họ Cổ!

Tử Huân nhẹ giọng nói.

Tử Huân, nữ nhi của Cổ Thần Thông!

Bỗng nhiên, Chung Sơn suy nghĩ minh bạch, một dãy chuyện nhất thời xâu chuỗi trong đầu.

- Cổ? Hoang Cổ gia tộc? Cổ gia? Cổ Thần Thông đến từ đại thế giới? Năm đó ngươi phi thăng, là Hoang Cổ gia tộc giúp cho ngươi? Tiến vào Tử Tiêu Đạo tràng, cũng là Hoang Cổ gia tộc giúp cho ngươi? Mà hiện tại tiến vào Lôi Đình Đạo tràng, cũng là dự mưu của Hoang Cổ gia tộc?

Trong mắt Chung Sơn run lên. Nhất thời Chung Sơn suy nghĩ minh bạch rất nhiều.

Mà Tử Huân lại mạnh mẽ quay đầu nhìn về phía Chung Sơn, Tử Huân không nghĩ tới chính mình chỉ có nhấn mạnh một cái họ, Chung Sơn đã suy nghĩ minh bạch hết thảy.

- Ngươi . . . Ngươi đoán ra?

Tử Huân kinh ngạc nói.

- Ừm!

Chung Sơn gật đầu, nhưng trong lòng còn có một cổ hờn dỗi.

Hoang Cổ gia tộc mặc dù vận dụng người của gia tộc có huyết mạch tương liên, nhưng có liên quan cùng Chung Sơn, lại phạm vào kiêng kỵ của Chung Sơn.

- Cho nên, ngươi không cần lo lắng cho sự an toàn của ta!

Tử Huân lắc lắc đầu nói.

- An toàn của ngươi? Nếu là Hoang Cổ gia tộc thật sự có thể bảo vệ ngươi an toàn, ta lại lo lắng cái gì? Nhưng ngươi cũng biết, đây là lừa mình dối người, một khi ngươi mất đi giá trị, Hoang Cổ gia tộc sẽ quản ngươi sao? Sẽ không, ta khẳng định bọn họ sẽ không, huống chi đối thủ còn là Trình Hầu, đây là như bảo hổ lột da. Ngươi bây giờ căn bản không thể ở Lôi Đình Đạo tràng!

Chung Sơn trầm giọng nói.

- Không!

Giọng nói Tử Huân bỗng nhiên kiên quyết.

Chung Sơn ngắm nhìn nàng.

- Ta muốn ở lại Lôi Đình Đạo tràng!

Tử Huân kiên quyết nói..

Chung Sơn nhíu mày nhìn, trong mắt Chung Sơn lộ ra một tia không hiểu.

- Ta đi!

Cuối cùng Tử Huân nói, nói xong cũng bay đi.

Tử Huân sợ nói tiếp với Chung Sơn, chính mình sẽ không đi được, vì vậy trước khi Chung Sơn nói chuyện, lấy tốc độ nhanh nhất bay đi. Trên đường phi hành, hai hàng nước mắt bất tri giác chảy xuống.

Chung Sơn vốn là muốn đuổi theo, nhưng vừa cất bước, Chung Sơn thấy được hai giọt nước mắt trong suốt chảy xuống. Trong lòng Chung Sơn nhất thời rung động, hít sâu một cái, dừng bước, tiếp nhận hai giọt nước mắt này. Trong mắt tràn đầy phức tạp. Sau khi mắt nhìn Tử Huân biến mất, Chung Sơn mới cẩn thận thu hồi hai giọt nước mắt, bay trở về.

- - -

Âm phủ, Đại Tranh, Xương Kinh.

Trong thư phòng Chung Sơn, mấy bóng đen quỳ xuống đất.

- Chọn lựa ra nhân tài không có bất kỳ lý lịch, lẻn vào bên trong Lôi Đình Đạo tràng! Gia nhập Lôi Đình Đạo tràng!

Ảnh thân Chung Sơn trầm giọng nói.

- Rõ!

Mấy bóng đen cung kính nói.

- - -

Dương gian, Đông Thắng Thần Châu, đưa Tử Huân đi, Chung Sơn bay trở lại.

- Thánh vương, mấy người này xử trí như thế nào?

Kim Bằng hỏi.

Trước mắt, một đám người bị bắt nhìn về phía Chung Sơn.

- Bọn họ chết, Trình Hầu nhất định sẽ biết, tạm thời để cho bọn họ sống thêm một đoạn thời gian nữa!

Chung Sơn thản nhiên nói.

- Chung Sơn, ngươi nghĩ muốn cái gì, ta có thể bảo Phụ Thánh cho ngươi, ta cái gì cũng có thể . . .

Trình Bạch Y kêu lên.

Nhưng Chung Sơn căn bản không có để ý tới, đi về phía bên cạnh đại điện. Phải như thế nào? Thứ Chung Sơn mong muốn là mạng của Trình Bạch Y bọn họ. Đối với người sẽ chết, Chung Sơn căn bản sẽ không để ý tới.

Hội nghị lúc trước không có kết thúc. Tù phạm bị mang khỏi, mà đoàn người Chung Sơn cũng là tiếp tục hội nghị.

Trước hội nghị, Chung Sơn suy nghĩ một chút nói:

- Các ngươi hiểu rõ về Hoang Cổ gia tộc không?

Lúc Chung Sơn hỏi, chủ yếu vẫn là nhìn Thi tiên sinh.

- Nghe nói qua, nhưng không biết!

Kim Bằng lắc đầu.

Thi tiên sinh cau mày, thật giống như có mâu thuẫn gì đó cùng Hoang Cổ gia tộc, cuối cùng hít một hơi thật sâu, mới nhìn Chung Sơn, nói:

- Hoang Cổ gia tộc, đệ nhất gia tộc của đại thế giới!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trường Sinh Bất Tử

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook