Trường Sinh Bất Tử

Quyển 8 - Chương 22: Không phải tốc độ phàm nhân

Quan Kỳ

29/07/2014

Tránh thoát một đao, ngắt được hoa hồng, lúc này Chung Sơn thoải mái hơn rất nhiều.

Một bên Quả Diện Đạo Quân một chưởng hung hăng đánh lại, lòng bàn tay xuất hiện một đoàn khí sáng trắng chưởng tới Chung Sơn, mắt thấy sẽ đánh tới Chung Sơn. Chung Sơn cẩn thận cầm hoa hồng, quay sang Quả Diện Đạo Quân cười trêu tức.

Ngay sau đó, thân hình Chung Sơn nhoáng lên một cái biến mất không thấy.

Một chưởng đánh không đạt được hiệu quả, đồng tử Quả Diện Đạo Quân đột nhiên co rụt lại, trong nháy mắt không còn? Làm sao lại vậy?

Quả Diện Đạo Quân một chưởng đánh đi, căn bản không kịp triệt lực, mà trong nháy mắt thân hình Chung Sơn biến mất, ở lại lần nữa thình lình xuất hiện ở sau lưng Quả Diện Đạo Quân.

- Oanh.....................!

Chung Sơn một chưởng nện tới lưng Quả Diện Đạo Quân. Mà Chung Sơn xuống tay tuyệt đối phân nặng nhẹ, một chưởng này tuyệt đối là siêu trọng kích.

- Phốc............!

Quả Diện Đạo Quân phun ra một ngụm máu tươi, Quả Diện Đạo Quân bị đánh bắn về phía đỉnh Thánh sơn.

- Oanh............!

Quả Diện Đạo Quân chấn nát một khối đá lớn, tiếp đó bay lên trời, vẻ mặt đầy kinh hãi nhìn Chung Sơn cách đó không xa.

Quá nhanh, tốc độ Chung Sơn thật sự quá nhanh, Quả Diện Đạo Quân là Thiên Cực Cảnh, với tu vi Thiên Cực Cảnh của hắn, không ngờ không nhìn thấy động tác của Chung Sơn? Vẻn vẹn chỉ một cái chớp mắt đã biến mất, tiếp theo thuấn di xuất hiện?

Này, này làm sao có thể? Hắn làm sao có tốc độ như vậy?

Quá nhanh, thế cho nên Thiên Cực Cảnh như Quả Diện Đạo Quân cũng theo không kịp, đó là tốc độ phàm nhân sao?

Tốc độ? Ưu thế lớn nhất của ảnh thân chính là tốc độ, so với tu giả cùng giai, không người nào có thể sánh bằng! Sau khi đạt tới Thiên Cực Cảnh, thiên hạ có thể đuổi kịp tốc độ Chung Sơn thì không có mấy người.

- Ngươi là, Chung Sơn? Ngươi sao lại ở đây?

Quả Diện Đạo Quân bỗng nhiên cả kinh kêu lên.

Chung Sơn cũng không có thời gian để ý tới Quả Diện Đạo Quân, giết chết ngươi, không cần phải... Cùng hắn dài dòng.

Lấy tay một cái, Chung Sơn lấy ra 1 thanh trường kiếm, Chung Sơn đế kiếm, Bất Tử Kiếm!

Nhìn thấy chuôi kiếm này của Chung Sơn, trong nháy mắt, Quả Diện Đạo Quân lông tơ toàn thân dựng đứng, một cỗ hơi lạnh thấu xương từ sau lưng toát ra. Theo bản năng Quả Diện Đạo Quân hướng về một bên chạy trốn.

- Thử...................!

Nhưng mà vẫn chậm một chút, phía sau thình lình bị đâm một kiếm, cánh tay Quả Diện Đạo Quân, máu tươi phun ra thành vòi, một kiếm này là một kiếm ám sát, trước khi đâm đến người, ta không có chút biểu lộ ra ngoài, chỉ đâm sau khi đâm ra mới bộc lộ lực công kích mạnh mẽ.

Bất Tử Kiếm? Chuôi kiếm từ phía sau lòi ra chính là Bất Tử Kiếm trong tay Chung Sơn? Vậy trước mắt đâu?

Quả Diện Đạo Quân lại nhìn về phía trước, phía trước Chung Sơn trong vô tình đã biến mất.

Quá nhanh, tốc độ Chung Sơn quá nhanh, chỉ lưu lại một cái bóng mờ, không ngờ mắt thường không thể theo kịp.

Quả Diện Đạo Quân trong lòng phát lạnh, tốc độ này? Tốc độ này, có lẽ chỉ có Giới chủ toàn lực mới có thể đạt được.

Quá nhanh!

- Thử... Thử... Thử... Thử... Thử...

Chung Sơn cũng không có thời gian chờ Quả Diện Đạo Quân phản ứng, một kiếm lại một kiếm, mỗi kiếm đều quá nhanh, thân hình mỗi lần lại nhanh hơn một lần, tốc độ khủng bố, cũng chỉ có một kiếm sau khi đâm ra, trong nháy mắt mới có thể bị Quả Diện Đạo Quân bằng mắt thường bắt giữ được.

Khủng bố ám sát, ám sát ở ngay trước mắt, nhưng mà lại không nhìn thấy.

Nếu không phải Quả Diện Đạo Quân bằng vào bản năng, giờ phút này đã sớm bị Chung Sơn ám sát đến chỗ yếu hại rồi. Dù vậy, cường giả Thiên Cực Cảnh như Quả Diện Đạo Quân cũng toàn thân đẫm máu.

Quả Diện Đạo Quân trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi, chính mình không ngờ không hề có lực hoàn thủ? Làm sao có thể? Chỉ có thể chờ đợi một kiếm rồi lại một kiếm đem mình đâm chết sao?

Hơn nữa, Quả Diện Đạo Quân căn bản trốn không thoát, trốn từng chút từng chút ra ngoài, lập tức liền lại nghênh đón một kiếm của Chung Sơn, Chung Sơn quá nhanh.

- Rống.................



Quả Diện Đạo Quân rống to một tiếng, cánh tay lại lần nữa bị Chung Sơn một kiếm xuyên qua lộ ra cả xương trắng.

- Vù!............

Bốn phía Thánh sơn, đột nhiên biến thành màu sắc sặc sỡ, Quả Diện Đạo Quân lại lần nữa trốn vào trong đại trận, muốn dùng trận đối địch.

Nhưng, trận pháp căn bản đối với Chung Sơn không chút hiệu quả, ảnh thân xuyên qua đại trận, như cây đón gió xuân, ở thời điểm Quả Diện Đạo Quân thúc dục đại trận, toàn thân trên dưới lại lần nữa bị Bất Tử Kiếm của Chung Sơn lột bỏ một phần ba da thịt, cái gọi là chém ngàn vạn đao, có lẽ chính là cảnh trước mặt đây.

Trận pháp khổng lồ căn bản đối với Chung Sơn không có hiệu quả, Quả Diện Đạo Quân phát hiện mình cách tử vong không ngờ lại gần như thế.

Khó trách Giới chủ lại trịnh trọng đối đãi với Chung Sơn như thế.

Sợ hãi, không, là kinh sợ, sống càng lâu thì càng sợ chết, Quả Diện Đạo Quân chính là người như thế.

Trận pháp không ngờ không có hiệu quả? Vì sao lại như vậy?

- Liên tục thay đổi Thánh sơn!

Quả Diện Đạo Quân lại lần nữa đánh ra một cái pháp quyết.

Giờ khắc này, Quả Diện Đạo Quân cái gì cũng không luyến tiếc, sắp chết chẳng lẽ còn luyến tiếc một tòa Thánh sơn?

- Oanh.....................!

Thánh sơn ầm ầm sụp lở sụt về phía mặt đất.

Mà cũng cùng lúc đó, 36 tòa núi cánh hoa xung quanh Thánh sơn đột nhiên ánh sáng vàng đại phóng, cùng lúc đột ngột từ trên mặt đất chồi lên.

Thánh sơn sụp, núi cánh hoa chồi lên, hình như toàn bộ lực lượng Thánh sơn dời đến chỗ núi cánh hoa vậy.

Quả Diện Đạo Quân đau khổ giãy giụa.

Núi cánh hoa bắn ra ánh sáng vàng, tạo thành một đóa hoa sen, lập tức phun ra ức vạn ánh sáng vàng.

Biến hóa thình lình, khiến cho Chung Sơn hơi dừng lại một chút.

- Hợp............

Theo Quả Diện Đạo Quân quát lớn một tiếng, 36 núi cánh hoa hình như vượt qua không gian, trong nháy mắt xuất hiện ở trên vùng trời Thánh sơn, đóa núi hoa khép lại, ầm ầm nện xuống.

- Oanh.....................!

Đá núi khổng lồ, căn bản không có chút khe hở đập xuống. Phảng phất như chỉ cần bất cứ vật gì ở trong đó đều bị đập nát vậy.

36 tòa núi cánh hoa không còn, chỉ còn lại một tòa phế tích, một cái núi cánh hoa cùng phế tích Thánh sơn chạm vào nhau, tiếp đó, phế tích ánh sáng vàng đại phóng, phế tích khổng lồ lại lần nữa đè ép, hình thành một tòa Thánh sơn mới.

Tòa Thánh sơn kia nhìn như vô cùng chắc chắn, mà lúc trước tất cả thứ bị chôn sống ở bên trong, phảng phất đều như hóa thành bột mịn vậy.

Chung Sơn biến mất.

- Không.....................!

Xa xa Niệm Du Du kêu khóc hướng về Thánh sơn bay đi.

Thánh sơn thay đổi liên tục, đó không phải trận pháp, mà là công kích vật lý đơn thuần, ở trong truyền thuyết của Bất Lão Giới từng có chuyện mạnh mẽ chôn sống một vị Thiên Cực Cảnh, vừa rồi Chung Sơn cũng bị chôn sống?

Nghĩ đến đây, Niệm phảng phất trái tim Du Du như bị xé rách vậy, điên cuồng hướng về xa xa phóng đi.

Vừa bay, vẻ mặt Niệm Du Du có chút dại ra kêu khóc:

- Ta không cần hoa hồng, ta không cần hoa hồng, Chung Sơn, ta không cần hoa hồng, ngươi không được xảy ra chuyện, không được xảy ra chuyện...!

- Thình thịch...............!

Bên ngoài Thánh sơn, lại lần nữa bị đại trận màu sắc rực rỡ bao phủ,

không thấy rõ một chút ở bên trong.

Niệm Du Du trong lòng khủng hoảng, điên cuồng bay đi, nước mắt không ngừng chảy ra.



- Thình thịch!

Niệm Du Du đụng vào vật gì đó, là ngực Chung Sơn.

- Chung Sơn, ngươi không bị gì?

Niệm Du Du nhìn thấy Chung Sơn, lập tức ngạc nhiên vui mừng ôm lấy mặt Chung Sơn nhằm xác nhận hắn không sao.

Khuôn mặt kinh hoảng, ánh mắt ngạc nhiên vui mừng, nước mắt kinh hãi, Niệm Du Du được Nô Thanh Huệ đặc huấn, có thể giả bộ ra bất kỳ biểu tình nào của nữ nhân, mà nếu đây là thật, vẻ mặt phức tạp như vậy, mặc dù giả bộ cũng không giả bộ được.

- Ta làm sao mà bị gì chứ!

Chung Sơn cười nói.

Niệm Du Du ôm cổ Chung Sơn, hình như sợ hắn biến mất vậy.

Chung Sơn khẽ nâng tay phải, đem đóa hoa hồng kia đưa đến trước mặt Niệm Du Du.

- Đã qua trăm năm, cho tới hôm nay chưa tụ tập đủ 3000 loại, đây là loại thứ 2997, ta sẽ tìm được 3 loại còn lại!

Chung Sơn dịu dàng nói.

Nghe Chung Sơn nói vậy, Niệm Du Du buông Chung Sơn ra, nhìn hoa hồng trong tay Chung Sơn, vẻ mặt có chút dại ra.

Trong lúc Chung Sơn nghi hoặc, Niệm Du Du cắn môi, nước mắt không ngừng chảy ra.

Chung Sơn đưa tới trước mặt Niệm Du Du, Niệm Du Du chết lặng tiếp nhận, tiếp đó vẻ mặt cực kỳ phức tạp nhìn về phía Chung Sơn, trong ánh mắt có cảm động, có may mắn, có kích động, có hạnh phúc, có áy náy.

- Chuyện gì vậy?

Chung Sơn hỏi.

Niệm Du Du lắc đầu, hình như không muốn nói ra tiếng của mình, cầm lấy hoa hồng, hơi hơi ngẩn người. Không biết trong lòng rốt cuộc nghĩ gì.

Chung Sơn nhất thời cũng không hiểu được, phía sau Quả Diện Đạo Quân trong khoảnh khắc vừa rồi đã bị giải quyết, chính là chỗ phía dưới, chỉ là không biết chỗ đó là chỗ nào?

- Đi, theo ta tới nơi khác nhìn xem!

Chung Sơn nói.

- Ừ!

Niệm Du Du gật gật đầu. Đột nhiên, Niệm Du Du trở nên trầm mặc ít nói.

- - -

Chung Sơn mang theo Niệm Du Du đuổi tới chỗ Thi tiên sinh vây công Thánh sơn, Thi tiên sinh đang chiếm ưu thế, Chung Sơn cũng không tiếp tục nán lại, rất nhanh bay về phía tòa Thánh sơn tiếp theo.

Chỗ tòa Thánh sơn kia, Chung Sơn liền ngừng lại ở cách đó không xa. Trong bầu trời âm u, bốn phương tám hướng âm khí nồng đậm, cũng có rất nhiều vi sinh vật có độc, những vi sinh vật này có lực phá hoại rất lớn. Ăn mòn hết thảy, nguyền rủa hết thảy. Một loại ôn dịch cường đại!

Mà những ôn dịch này rất giống như là bị người ta khống chế. Là Hạo Mỹ Lệ, vô tận ôn dịch lấy Hạo Mỹ Lệ làm trung tâm phóng ra bốn phía, phàm là tu giả bị bao phủ, tất cả đều ngã xuống đất không dậy nổi, toàn thân chảy mủ, làm cho người ta vô cùng sợ hãi.

Bên cạnh Hạo Mỹ Lệ còn có một Thiên Quỷ, ở trước mặt bọn họ, là một cái nam nhân vô cùng yêu dị. Chú Yêu Sư.

- Hạo Mỹ Lệ? Ngươi đã mạnh, lúc này mới hơn ba năm, nguyền rủa thuật của ngươi sao lại trở nên mạnh như vậy? Chẳng lẽ là Ôn Tông kế thừa? Ngươi học Ôn Tông kế thừa?

Chú Yêu Sư cả kinh kêu lên.

- Ta đúng là đã mạnh, ta muốn cho ngươi chết không được tử tế, ta muốn thay sư tôn báo thù, tuy nhiên, ngươi hình như yếu đi, nguyền rủa chi diễm của ngươi đâu? Vì sao không mạnh như ba năm trước chứ? Ta biết, lúc ấy ngươi khẳng định có bí bảo gì, bây giờ ở trên người hay không đây, ha ha ha! Ngươi xong rồi!

Hạo Mỹ Lệ mặt lộ ra nụ cười nanh ác cười lớn nói.

- Bên này không cần hỗ trợ, đi thôi, chúng ta đi tới chỗ tiếp theo!

Chung Sơn kéo theo Niệm Du Du lại lần nữa rời đi!

- - - - - oOo- - - - -

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trường Sinh Bất Tử

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook