Quyển 8 - Chương 21: Quả Diện Đạo Quân
Quan Kỳ
29/07/2014
Nam nhân tóc tím trong nháy mắt nhận ra Chung Sơn, vẻ ghen tị lúc trước đột nhiên biến mất, chỉ còn lại toàn thân phát lạnh, vô tận sợ hãi, ý niệm duy nhất trong đầu chính là chạy!
Nhưng ở trước mặt Chung Sơn, chạy được sao?
- Ông.................
Khí cơ Chung Sơn khóa chặt, uy áp khổng lồ ép tới, dùng Thiên Cực Cảnh chấn nhiếp Đế Cực Cảnh, quá dễ dàng.
Nam nhân tóc tím lập tức không thể động đậy.
- Muốn xử trí hắn như thế nào?
Chung Sơn xoa xoa chỗ cổ Niệm Du Du.
Vết ngấn bị nam nhân tóc tím bóp chặt lúc trước chậm rãi khôi phục, Chung Sơn lại lấy tay điểm lên mi tâm Niệm Du Du, một ngón tay phá tan cấm chế của Diệp Khuynh Thành.
Niệm Du Du toàn thân buông lỏng, pháp lực không ngừng cuồn cuộn rót vào toàn thân, nhưng mà Niệm Du Du hình như còn chưa phát hiện, si ngốc nhìn Chung Sơn.
Cho tới tận khi Chung Sơn hỏi, Niệm Du Du mới hơi hơi thanh tỉnh.
- Ta là đang nằm mơ sao?
Niệm Du Du có chút run run hỏi.
- Tiểu Thanh ở với ngươi nhiều năm như vậy, ngươi chắc là có thể phân được có phải cảnh trong mơ hay không?
Chung Sơn dịu dàng cười nói.
- Không phải mơ, không phải mơ, ta biết, không phải mơ!
Niệm Du Du kích động nước mắt chảy xuống.
- Người này, ngươi muốn xử trí như thế nào?
Chung Sơn lại hỏi.
Giờ khắc này, Niệm Du Du hình như luyến tiếc cái ôm ấp của Chung Sơn vậy. Lưu luyến nhìn thoáng qua Chung Sơn, nhưng mà vẫn buông Chung Sơn ra, đi đến trước mặt nam nhân tóc tím. Lấy tay một trảo, từ trong ngực nam nhân tóc tím móc ra một khối lệnh bài màu trắng.
Nam nhân tóc tím ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi.
Nhìn nam nhân tóc tím, Niệm Du Du ánh mắt lạnh lùng, đồng tử màu đen co rụt lại, đồng tử màu vàng tái hiện.
Nam nhân tóc tím sắc mặt đại biến, nhưng mà hắn căn bản không thể động đậy.
- Hốt.................
Lần này nhanh hơn rất nhiều, trong nháy mắt, chỉ vẻn vẹn trong nháy mắt, nam nhân tóc tím đã biến thành một tượng hoàng kim, Niệm Du Du khôi phục lại pháp lực, Đồng Thuật mới có thể phát ra uy thế bực này.
Trong nháy mắt, kim hóa nam nhân tóc tím.
Một Đế Cực Cảnh, cứ như vậy mà chết, quá nhanh, Đồng Thuật của Niệm Du Du quá lợi hại.
- Đây là cái gì?
Chung Sơn nhìn về phía lệnh bài màu trắng trong tay Niệm Du Du.
- Lệnh bài để vào Bất Lão Thánh Ngục, chẳng lẽ ngươi không có sao?
Niệm Du Du nghi hoặc nói.
Chung Sơn khẽ nhíu mày, không có nhiều lời.
- Đi thôi, chúng ta đi ra ngoài!
Chung Sơn rất trực tiếp nói.
- Ừ!
Niệm Du Du gật gật đầu.
Hai người hướng ra ngoài mà đi, một đường đi qua, rất nhiều thủ vệ ngã xuống đất không dậy nổi, hiển nhiên bị Chung Sơn giải quyết toàn bộ.
Ra ngọn núi hình cánh hoa này, lệnh bài màu trắng lập tức tản ra một cỗ ánh sáng trắng dịu dàng bao Niệm Du Du lại.
- Của ngươi đâu?
Niệm Du Du thoáng lo lắng nói.
- Không cần!
Chung Sơn tươi cười, kéo theo Niệm Du Du hướng về phía ngoài chạy đi.
Niệm Du Du thấy Chung Sơn không dùng lệnh bài, trong lòng không khỏi khẩn trương, bởi vì Niệm Du Du biết sự đáng sợ trận pháp bên ngoài Bất Lão Thánh Ngục, cho dù Thiên Cực Cảnh cũng chưa chắc có thể phá mở, nơi này tụ tập tích lũy của Bất Lão Giới mấy vạn năm. Mà một khối lệnh bài, chỉ có thể để 1 người xuyên qua mà thôi. Chung Sơn làm sao bây giờ?
- Hưu.................
Chung Sơn mang theo Niệm Du Du xé gió mà đi.
Lúc đầu từ lo lắng cho Chung Sơn, đến cuối cùng Niệm Du Du há hốc miệng kinh ngạc, Niệm Du Du khó tin trợn tròn nhìn Chung Sơn, này, điều này làm sao có thể?
Mặc dù dùng lệnh bài, lúc trải qua trận pháp, trận pháp cũng còn hơi hơi dao động, nhưng mà Chung Sơn đi qua trận pháp, lại không chút khiến cho trận pháp gợn sóng, một chút một cũng không có, hình như trận pháp căn bản không phát hiện Chung Sơn vậy, làm sao có thể? Tại sao có thể như vậy?
Chỉ một hồi này, hai người đã rời khỏi Bất Lão Thánh Ngục.
Hai người bay tới đỉnh một tòa núi cao.
- Chung Sơn, ngươi sao lại tới đây, sao ngươi lại tới đây?
Niệm Du Du lộ ra nghi hoặc hỏi.
- Ta đến hủy diệt Bất Lão Giới!
Chung Sơn nói.
- Hủy diệt? Hủy diệt Bất Lão Giới? Làm sao có thể? Hủy......!
Lúc Niệm Du Du kinh ngạc, bỗng nhiên thanh âm đình chỉ.
Bởi vì tại ngọn núi này, vừa vặn có thể nhìn thấy một tòa Thánh sơn khác ở phía xa xa.
Tòa Thánh sơn kia, xung quanh, trên mặt đất, trong bầu trời, vô cùng vô tận Tang Thi, Tang Thi, Tang Thi cắn ai, người đó lại biến thành Tang Thi. Tang Thi điên cuồng gia tăng, hướng về tòa Thánh sơn kia ép tới.
Khí thế cuồn cuộn, người thi đại chiến, mưa máu đầy trời, thây nát đầy đất. Nơi đó có 1 cảnh để đời.
Một con quái vật lớn, chiến đấu kịch liệt với một gã trưởng lão Bất Lão Giới.
Quái vật lớn kia vô cùng xấu xí, toàn thân đen thui.
- Thiên Quỷ?
Niệm Du Du cả kinh kêu lên.
- Hiện tại tin chưa?
Chung Sơn cười nói.
Nghe Chung Sơn nói vậy, Niệm Du Du có chút chết lặng nhìn về phía Chung Sơn, vẻ mặt tràn ngập kinh ngạc.
- Ở đây chờ ta, không được rời khỏi, không được đi bất cứ chỗ nào, ở ngay đây!
Chung Sơn nói.
- Ách? Ừ!
Niệm Du Du tuy rằng nghi hoặc, nhưng vẫn gật gật đầu.
Thân hình Chung Sơn hơi lui lại, hướng về phía Bất Lão Thánh Ngục lúc đầu chạy ra, nhanh chóng vọt tới.
Nhìn thấy động tác của Chung Sơn, Niệm Du Du nhướng mày, trong mắt tràn ngập nghi hoặc.
Thân hình Chung Sơn cấp tốc chạy đi, quá nhanh, chỉ một lát, đã về tới chỗ Bất Lão Thánh Ngục, nhìn đại trận kia, thân hình Chung Sơn nhoáng lên một cái nhảy vào trong đó.
Đây là ảnh thân, trận pháp đối với ảnh thân không có hiệu quả, ít nhất ảnh thân chưa gặp qua trận pháp có thể vây khốn mình.
Tiến vào bên trong, Chung Sơn không chút do dự, nhằm về phía đỉnh Thánh sơn, nhằm phía đóa Công đức hoa hồng bên dưới công đức màu vàng.
- A..........!
Xa xa, Niệm Du Du rốt cục nhìn thấy Chung Sơn muốn làm gì, nhìn thấy Chung Sơn nhằm về phía đóa hoa hồng kia, Niệm Du Du thiếu chút nữa kêu sợ hãi kêu lên, hai tay nhanh chóng bưng kín miệng.
Hoa hồng?
- - - - -
- Ngươi muốn ta tặng cái gì?
- Hoa đi, ta thích hoa hồng, thiên hạ có 3000 loại hoa hồng, ta muốn mỗi một loại, đều phải tự tay ngươi hái một đóa đưa tặng cho ta, đồng thời mỗi đóa đưa ra, đều phải nói với ta một câu tâm tình, như thế nào?
- Trong bao lâu?
- Trong vòng trăm năm phải hoàn thành.
- Được!
- - - - -
Trí nhớ ào ào đi vào trong đầu Niệm Du Du, hắn còn nhớ rõ? Hắn còn nhớ rõ? Trong mắt Niệm Du Du lập tức nước mắt giàn dụa, đó là nước mắt cảm động. Một loại hạnh phúc nói không nên lời ào ào tiến vào trong lòng.
Niệm Du Du vừa khóc vừa cười, cảm xúc trở nên cực kỳ không ổn định.
Bỗng nhiên, vẻ tươi cười Niệm Du Du đình chỉ, nước mắt cũng ngừng rơi, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi cực độ, hoa hồng? Công đức hoa hồng? Bên trên nó còn có một gã cường giả Thiên Cực Cảnh, còn có một Quả Diện Đạo Quân.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Niệm Du Du lập tức thấp thỏm lo âu. Cả người run rẩy lên, vừa muốn tiến lên, bỗng nhiên nghĩ đến lời vừa rồi Chung Sơn mới nói, không được rời khỏi, không được rời khỏi!
Đồng thời, Niệm Du Du bỗng nhiên nghĩ đến, hiện tại thực lực Chung Sơn đã không phải mình có khả năng sánh bằng, Thiên Cực Cảnh, hắn đã là Thiên Cực Cảnh, cho dù mình đi tới cũng không giúp được gì!
Xa xa, Chung Sơn đã đến dưới Thánh sơn, cấp tốc chạy về phía ngọn núi.
- Oanh.....................!
Bầu trời nổ vang một tiếng, bầu trời u ám ban đầu đột nhiên hóa thành một mảnh Thiên tái nhợt, màu giống như tro cốt, không khí trầm lặng.
- Kẻ trộm lớn mật cuồng vọng, dám đến Bất Lão Giới tác loạn!
Bầu trời vang lên một tiếng nổ.
Hiển nhiên Chung Sơn lên núi, dẫn tới cường giả tuyệt thế trên Thánh sơn chú ý.
Chung Sơn tốc độ không đổi, cấp tốc vọt lên.
- Vô liêm sỉ.....................!
Gầm lên giận dữ, đại trận bốn phía Thánh sơn điên cuồng vận chuyển, mạnh mẽ triển khai, rất nhiều đại trận tràn ra đủ loại màu sắc, nhìn qua rực rỡ loá mắt, uy lực cũng mạnh mẽ vô cùng.
Đương nhiên, những chuyện này đối với Chung Sơn cũng không có quan hệ nhiều lắm, ảnh thân căn bản không bị quấy nhiễu, thân hình tiếp tục vọt lên, đảo mắt sắp tới đỉnh núi.
Bên ngoài tòa cung điện trên ngọn núi kia, một gã nam nhân áo bào tro đang đứng.
Khuôn mặt nam nhân co quắp, bên chỗ mắt trái, có một vết máu bao phủ, giống như là một loại bớt vậy, xấu xí không chịu nổi, hai mắt nhìn chằm chằm Chung Sơn. Vừa rồi kêu lên là phát ra từ miệng hắn, mà vừa rồi thao túng đại trận bốn phía cũng là hắn.
Hắn chính là chủ tòa Thánh sơn này, Quả Diện Đạo Quân.
Trên đường lên núi, Chung Sơn chỉ nhìn thoáng qua Quả Diện Đạo Quân đang ở giữa sườn núi.
Nhìn khuôn mặt cường giả co quắp kia, Chung Sơn không biết nói gì.
- Khó trách gọi là Quả Diện Đạo Quân, chỉ bộ dáng này, rất thích hợp!
Chung Sơn nhìn Thiên Cực Cảnh này tự nói.
Đây là một Thiên Cực Cảnh có hình tượng xấu xí nhất mà Chung Sơn nhìn thấy, cho dù Thiên lão xấu xí không chịu nổi kia, gặp hắn thì cũng có thể nói là vô cùng anh tuấn rồi.
Có lẽ nhìn ra vẻ khinh miệt của Chung Sơn, trên mặt Quả Diện Đạo Quân hiện lên vẻ hung giận, đời này, người mà Quả Diện Đạo Quân hận nhất chính là người khinh bỉ tướng mạo của hắn, người này chẳng những xâm nhập Bất Lão Giới, lại càng khinh bỉ mình, há có thể lưu hắn?
Trận pháp không ngờ không có hiệu quả với hắn? Quả Diện Đạo Quân còn tưởng Chung Sơn từ đâu lừa được lệnh bài, cho nên cũng không quá kinh ngạc.
Lật tay 1 cái, trong tay lập tức xuất hiện một cái lưới lớn, tấm lưới lớn bằng tơ đen, tấm lưới tơ đen khổng lồ trùm xuống Chung Sơn.
- Vù!
Chung Sơn lại lần nữa từ khe hở tấm lưới lớn lưới xuyên qua.
- Sao lại vậy?
Quả Diện Đạo Quân ánh mắt kinh hãi.
Mà chỉ một thoáng này, Chung Sơn đã vọt tới đỉnh núi, chỗ đóa hoa hồng kia.
Đứng trước hoa hồng công đức, Chung Sơn không không để ý tới tên mặt co quắp kia, đưa tay cẩn thận ngắt lấy hoa hồng.
Xa xa, Niệm Du Du luôn luôn khẩn trương nhìn.
- Vô liêm sỉ, bỏ cái bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra!
Quả Diện Đạo Quân cả giận nói.
Thân hình vừa động, Quả Diện Đạo Quân nhằm về phía Chung Sơn, bàn tay xuất hiện một thanh hắc đao, một đao hung hăng chém về phía Chung Sơn.
Đao cương khổng lồ, chấn động khiến không gian bốn phía điên cuồng rung chuyển. Chung Sơn ngắt hoa hồng công đúc xuống, cẩn thận cầm lấy, đối mặt với một đao này của Quả Diện Đạo Quân, Chung Sơn không có chút khẩn trương, thân hình lui lại, quỷ dị né tránh một đao này.
Quả Diện Đạo Quân khó tin nhìn một màn này, động tác kia quá quỷ dị, hình như ở một chỗ khác trước đó đã xuất hiện một thân ảnh, mà thân ảnh này mờ đi rồi biến mất, không có chút ăn khớp.
Đương nhiên, Quả Diện Đạo Quân cũng phản ứng cực nhanh, lúc này căn bản không có thời gian suy nghĩ thân thể Chung Sơn ăn khớp ở đâu, tay kia hóa chưởng đánh về phía Chung Sơn.
- - - - - oOo- - - - -
Nhưng ở trước mặt Chung Sơn, chạy được sao?
- Ông.................
Khí cơ Chung Sơn khóa chặt, uy áp khổng lồ ép tới, dùng Thiên Cực Cảnh chấn nhiếp Đế Cực Cảnh, quá dễ dàng.
Nam nhân tóc tím lập tức không thể động đậy.
- Muốn xử trí hắn như thế nào?
Chung Sơn xoa xoa chỗ cổ Niệm Du Du.
Vết ngấn bị nam nhân tóc tím bóp chặt lúc trước chậm rãi khôi phục, Chung Sơn lại lấy tay điểm lên mi tâm Niệm Du Du, một ngón tay phá tan cấm chế của Diệp Khuynh Thành.
Niệm Du Du toàn thân buông lỏng, pháp lực không ngừng cuồn cuộn rót vào toàn thân, nhưng mà Niệm Du Du hình như còn chưa phát hiện, si ngốc nhìn Chung Sơn.
Cho tới tận khi Chung Sơn hỏi, Niệm Du Du mới hơi hơi thanh tỉnh.
- Ta là đang nằm mơ sao?
Niệm Du Du có chút run run hỏi.
- Tiểu Thanh ở với ngươi nhiều năm như vậy, ngươi chắc là có thể phân được có phải cảnh trong mơ hay không?
Chung Sơn dịu dàng cười nói.
- Không phải mơ, không phải mơ, ta biết, không phải mơ!
Niệm Du Du kích động nước mắt chảy xuống.
- Người này, ngươi muốn xử trí như thế nào?
Chung Sơn lại hỏi.
Giờ khắc này, Niệm Du Du hình như luyến tiếc cái ôm ấp của Chung Sơn vậy. Lưu luyến nhìn thoáng qua Chung Sơn, nhưng mà vẫn buông Chung Sơn ra, đi đến trước mặt nam nhân tóc tím. Lấy tay một trảo, từ trong ngực nam nhân tóc tím móc ra một khối lệnh bài màu trắng.
Nam nhân tóc tím ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi.
Nhìn nam nhân tóc tím, Niệm Du Du ánh mắt lạnh lùng, đồng tử màu đen co rụt lại, đồng tử màu vàng tái hiện.
Nam nhân tóc tím sắc mặt đại biến, nhưng mà hắn căn bản không thể động đậy.
- Hốt.................
Lần này nhanh hơn rất nhiều, trong nháy mắt, chỉ vẻn vẹn trong nháy mắt, nam nhân tóc tím đã biến thành một tượng hoàng kim, Niệm Du Du khôi phục lại pháp lực, Đồng Thuật mới có thể phát ra uy thế bực này.
Trong nháy mắt, kim hóa nam nhân tóc tím.
Một Đế Cực Cảnh, cứ như vậy mà chết, quá nhanh, Đồng Thuật của Niệm Du Du quá lợi hại.
- Đây là cái gì?
Chung Sơn nhìn về phía lệnh bài màu trắng trong tay Niệm Du Du.
- Lệnh bài để vào Bất Lão Thánh Ngục, chẳng lẽ ngươi không có sao?
Niệm Du Du nghi hoặc nói.
Chung Sơn khẽ nhíu mày, không có nhiều lời.
- Đi thôi, chúng ta đi ra ngoài!
Chung Sơn rất trực tiếp nói.
- Ừ!
Niệm Du Du gật gật đầu.
Hai người hướng ra ngoài mà đi, một đường đi qua, rất nhiều thủ vệ ngã xuống đất không dậy nổi, hiển nhiên bị Chung Sơn giải quyết toàn bộ.
Ra ngọn núi hình cánh hoa này, lệnh bài màu trắng lập tức tản ra một cỗ ánh sáng trắng dịu dàng bao Niệm Du Du lại.
- Của ngươi đâu?
Niệm Du Du thoáng lo lắng nói.
- Không cần!
Chung Sơn tươi cười, kéo theo Niệm Du Du hướng về phía ngoài chạy đi.
Niệm Du Du thấy Chung Sơn không dùng lệnh bài, trong lòng không khỏi khẩn trương, bởi vì Niệm Du Du biết sự đáng sợ trận pháp bên ngoài Bất Lão Thánh Ngục, cho dù Thiên Cực Cảnh cũng chưa chắc có thể phá mở, nơi này tụ tập tích lũy của Bất Lão Giới mấy vạn năm. Mà một khối lệnh bài, chỉ có thể để 1 người xuyên qua mà thôi. Chung Sơn làm sao bây giờ?
- Hưu.................
Chung Sơn mang theo Niệm Du Du xé gió mà đi.
Lúc đầu từ lo lắng cho Chung Sơn, đến cuối cùng Niệm Du Du há hốc miệng kinh ngạc, Niệm Du Du khó tin trợn tròn nhìn Chung Sơn, này, điều này làm sao có thể?
Mặc dù dùng lệnh bài, lúc trải qua trận pháp, trận pháp cũng còn hơi hơi dao động, nhưng mà Chung Sơn đi qua trận pháp, lại không chút khiến cho trận pháp gợn sóng, một chút một cũng không có, hình như trận pháp căn bản không phát hiện Chung Sơn vậy, làm sao có thể? Tại sao có thể như vậy?
Chỉ một hồi này, hai người đã rời khỏi Bất Lão Thánh Ngục.
Hai người bay tới đỉnh một tòa núi cao.
- Chung Sơn, ngươi sao lại tới đây, sao ngươi lại tới đây?
Niệm Du Du lộ ra nghi hoặc hỏi.
- Ta đến hủy diệt Bất Lão Giới!
Chung Sơn nói.
- Hủy diệt? Hủy diệt Bất Lão Giới? Làm sao có thể? Hủy......!
Lúc Niệm Du Du kinh ngạc, bỗng nhiên thanh âm đình chỉ.
Bởi vì tại ngọn núi này, vừa vặn có thể nhìn thấy một tòa Thánh sơn khác ở phía xa xa.
Tòa Thánh sơn kia, xung quanh, trên mặt đất, trong bầu trời, vô cùng vô tận Tang Thi, Tang Thi, Tang Thi cắn ai, người đó lại biến thành Tang Thi. Tang Thi điên cuồng gia tăng, hướng về tòa Thánh sơn kia ép tới.
Khí thế cuồn cuộn, người thi đại chiến, mưa máu đầy trời, thây nát đầy đất. Nơi đó có 1 cảnh để đời.
Một con quái vật lớn, chiến đấu kịch liệt với một gã trưởng lão Bất Lão Giới.
Quái vật lớn kia vô cùng xấu xí, toàn thân đen thui.
- Thiên Quỷ?
Niệm Du Du cả kinh kêu lên.
- Hiện tại tin chưa?
Chung Sơn cười nói.
Nghe Chung Sơn nói vậy, Niệm Du Du có chút chết lặng nhìn về phía Chung Sơn, vẻ mặt tràn ngập kinh ngạc.
- Ở đây chờ ta, không được rời khỏi, không được đi bất cứ chỗ nào, ở ngay đây!
Chung Sơn nói.
- Ách? Ừ!
Niệm Du Du tuy rằng nghi hoặc, nhưng vẫn gật gật đầu.
Thân hình Chung Sơn hơi lui lại, hướng về phía Bất Lão Thánh Ngục lúc đầu chạy ra, nhanh chóng vọt tới.
Nhìn thấy động tác của Chung Sơn, Niệm Du Du nhướng mày, trong mắt tràn ngập nghi hoặc.
Thân hình Chung Sơn cấp tốc chạy đi, quá nhanh, chỉ một lát, đã về tới chỗ Bất Lão Thánh Ngục, nhìn đại trận kia, thân hình Chung Sơn nhoáng lên một cái nhảy vào trong đó.
Đây là ảnh thân, trận pháp đối với ảnh thân không có hiệu quả, ít nhất ảnh thân chưa gặp qua trận pháp có thể vây khốn mình.
Tiến vào bên trong, Chung Sơn không chút do dự, nhằm về phía đỉnh Thánh sơn, nhằm phía đóa Công đức hoa hồng bên dưới công đức màu vàng.
- A..........!
Xa xa, Niệm Du Du rốt cục nhìn thấy Chung Sơn muốn làm gì, nhìn thấy Chung Sơn nhằm về phía đóa hoa hồng kia, Niệm Du Du thiếu chút nữa kêu sợ hãi kêu lên, hai tay nhanh chóng bưng kín miệng.
Hoa hồng?
- - - - -
- Ngươi muốn ta tặng cái gì?
- Hoa đi, ta thích hoa hồng, thiên hạ có 3000 loại hoa hồng, ta muốn mỗi một loại, đều phải tự tay ngươi hái một đóa đưa tặng cho ta, đồng thời mỗi đóa đưa ra, đều phải nói với ta một câu tâm tình, như thế nào?
- Trong bao lâu?
- Trong vòng trăm năm phải hoàn thành.
- Được!
- - - - -
Trí nhớ ào ào đi vào trong đầu Niệm Du Du, hắn còn nhớ rõ? Hắn còn nhớ rõ? Trong mắt Niệm Du Du lập tức nước mắt giàn dụa, đó là nước mắt cảm động. Một loại hạnh phúc nói không nên lời ào ào tiến vào trong lòng.
Niệm Du Du vừa khóc vừa cười, cảm xúc trở nên cực kỳ không ổn định.
Bỗng nhiên, vẻ tươi cười Niệm Du Du đình chỉ, nước mắt cũng ngừng rơi, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi cực độ, hoa hồng? Công đức hoa hồng? Bên trên nó còn có một gã cường giả Thiên Cực Cảnh, còn có một Quả Diện Đạo Quân.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Niệm Du Du lập tức thấp thỏm lo âu. Cả người run rẩy lên, vừa muốn tiến lên, bỗng nhiên nghĩ đến lời vừa rồi Chung Sơn mới nói, không được rời khỏi, không được rời khỏi!
Đồng thời, Niệm Du Du bỗng nhiên nghĩ đến, hiện tại thực lực Chung Sơn đã không phải mình có khả năng sánh bằng, Thiên Cực Cảnh, hắn đã là Thiên Cực Cảnh, cho dù mình đi tới cũng không giúp được gì!
Xa xa, Chung Sơn đã đến dưới Thánh sơn, cấp tốc chạy về phía ngọn núi.
- Oanh.....................!
Bầu trời nổ vang một tiếng, bầu trời u ám ban đầu đột nhiên hóa thành một mảnh Thiên tái nhợt, màu giống như tro cốt, không khí trầm lặng.
- Kẻ trộm lớn mật cuồng vọng, dám đến Bất Lão Giới tác loạn!
Bầu trời vang lên một tiếng nổ.
Hiển nhiên Chung Sơn lên núi, dẫn tới cường giả tuyệt thế trên Thánh sơn chú ý.
Chung Sơn tốc độ không đổi, cấp tốc vọt lên.
- Vô liêm sỉ.....................!
Gầm lên giận dữ, đại trận bốn phía Thánh sơn điên cuồng vận chuyển, mạnh mẽ triển khai, rất nhiều đại trận tràn ra đủ loại màu sắc, nhìn qua rực rỡ loá mắt, uy lực cũng mạnh mẽ vô cùng.
Đương nhiên, những chuyện này đối với Chung Sơn cũng không có quan hệ nhiều lắm, ảnh thân căn bản không bị quấy nhiễu, thân hình tiếp tục vọt lên, đảo mắt sắp tới đỉnh núi.
Bên ngoài tòa cung điện trên ngọn núi kia, một gã nam nhân áo bào tro đang đứng.
Khuôn mặt nam nhân co quắp, bên chỗ mắt trái, có một vết máu bao phủ, giống như là một loại bớt vậy, xấu xí không chịu nổi, hai mắt nhìn chằm chằm Chung Sơn. Vừa rồi kêu lên là phát ra từ miệng hắn, mà vừa rồi thao túng đại trận bốn phía cũng là hắn.
Hắn chính là chủ tòa Thánh sơn này, Quả Diện Đạo Quân.
Trên đường lên núi, Chung Sơn chỉ nhìn thoáng qua Quả Diện Đạo Quân đang ở giữa sườn núi.
Nhìn khuôn mặt cường giả co quắp kia, Chung Sơn không biết nói gì.
- Khó trách gọi là Quả Diện Đạo Quân, chỉ bộ dáng này, rất thích hợp!
Chung Sơn nhìn Thiên Cực Cảnh này tự nói.
Đây là một Thiên Cực Cảnh có hình tượng xấu xí nhất mà Chung Sơn nhìn thấy, cho dù Thiên lão xấu xí không chịu nổi kia, gặp hắn thì cũng có thể nói là vô cùng anh tuấn rồi.
Có lẽ nhìn ra vẻ khinh miệt của Chung Sơn, trên mặt Quả Diện Đạo Quân hiện lên vẻ hung giận, đời này, người mà Quả Diện Đạo Quân hận nhất chính là người khinh bỉ tướng mạo của hắn, người này chẳng những xâm nhập Bất Lão Giới, lại càng khinh bỉ mình, há có thể lưu hắn?
Trận pháp không ngờ không có hiệu quả với hắn? Quả Diện Đạo Quân còn tưởng Chung Sơn từ đâu lừa được lệnh bài, cho nên cũng không quá kinh ngạc.
Lật tay 1 cái, trong tay lập tức xuất hiện một cái lưới lớn, tấm lưới lớn bằng tơ đen, tấm lưới tơ đen khổng lồ trùm xuống Chung Sơn.
- Vù!
Chung Sơn lại lần nữa từ khe hở tấm lưới lớn lưới xuyên qua.
- Sao lại vậy?
Quả Diện Đạo Quân ánh mắt kinh hãi.
Mà chỉ một thoáng này, Chung Sơn đã vọt tới đỉnh núi, chỗ đóa hoa hồng kia.
Đứng trước hoa hồng công đức, Chung Sơn không không để ý tới tên mặt co quắp kia, đưa tay cẩn thận ngắt lấy hoa hồng.
Xa xa, Niệm Du Du luôn luôn khẩn trương nhìn.
- Vô liêm sỉ, bỏ cái bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra!
Quả Diện Đạo Quân cả giận nói.
Thân hình vừa động, Quả Diện Đạo Quân nhằm về phía Chung Sơn, bàn tay xuất hiện một thanh hắc đao, một đao hung hăng chém về phía Chung Sơn.
Đao cương khổng lồ, chấn động khiến không gian bốn phía điên cuồng rung chuyển. Chung Sơn ngắt hoa hồng công đúc xuống, cẩn thận cầm lấy, đối mặt với một đao này của Quả Diện Đạo Quân, Chung Sơn không có chút khẩn trương, thân hình lui lại, quỷ dị né tránh một đao này.
Quả Diện Đạo Quân khó tin nhìn một màn này, động tác kia quá quỷ dị, hình như ở một chỗ khác trước đó đã xuất hiện một thân ảnh, mà thân ảnh này mờ đi rồi biến mất, không có chút ăn khớp.
Đương nhiên, Quả Diện Đạo Quân cũng phản ứng cực nhanh, lúc này căn bản không có thời gian suy nghĩ thân thể Chung Sơn ăn khớp ở đâu, tay kia hóa chưởng đánh về phía Chung Sơn.
- - - - - oOo- - - - -
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.